Thịnh Sủng

Chương 27: Chương 27




Editor: Holilinhk

Tô Ngọc Diệp đi vào phòng Hạ Trọng Phương, hai người ngồi xuống, có nha hoàn bưng trà đến. Nói chuyện một lát lại nói đến bệnh tình của Trầm Tử Trai, Tô Ngọc Diệp cười nói: "Nói đến thì phải thay biểu ca cảm ơn Hạ cô nương, bệnh lần này của huynh ấy, nếu không phải có Hạ cô nương xả thân cứu giúp, cũng không biết sẽ như thế nào nữa? Ta thay mặt biểu ca hứa với cô, mặc kệ sao này như thế nào, đều phải an bài một đường lui thật tốt cho Hạ cô nương."

Hạ Trọng Phương vốn cười, nghe phải lời này, trong lòng hơi trầm xuống, ý Tô Ngọc Diệp là muốn bảo mình an phận làm nhũ nương, sau này sẽ cho mình một đường lui, về phần khác, bản thân đừng nghĩ nhiều? Tuy là chính cô vốn cũng không dám nghĩ nhiều, nhưng những lời này của Tô Ngọc Diệp, thật khiến cho người khác cực kỳ không thoải mái.

Tiền bà tử ở bên cạnh nghe, lúc này bà chen vào nói: "Lời này của Tô tiểu thư, thật có chút bất công đấy! Hạ cô nương chúng ta hiện là nhũ nương của vương gia, là người của Vương phủ, cho sữa chữa bệnh vương gia, là chuyện đương nhiên, cần gì phải có đường lui? Mà Giản gia đã đến nhận lại Hạ cô nương chúng ta về, Hạ cô nương không làm quý nữ Giản gia, lại ở lại Vương phủ, vậy có cần thiết cần có đường lui không? Dù cho có đường lui, chẳng lẽ lại hơn làm quý nữ?"

Lời này của Tiền bà tử, điểm mấu chốt là hiện nay Hạ Trọng Phương là người của Vương phủ, còn Tô Ngọc Diệp cũng chỉ là khách, Tô Ngọc Diệp bỏ qua Trầm Tử Trai với Trầm Ngọc Tiên mà nói chuyện, còn ra vẻ kẻ cả nữa; thứ hai bà cũng khẳng định Hạ Trọng Phương buông tay quý nữ, ở lại làm nhũ nương, là có nguyên nhân khác, với thân phận của Tô Ngọc Diệp, không phải chỉ một hai câu hứa hẹn an bài đường lui là có thể vứt bỏ tất cả ân tình .

Tô Ngọc Diệp bị Tiền bà tử nói, nghẹn lời, lòng thầm hơi hối hận, cô không nên nóng vội quá mức mà nói những lời này, cô cười nói: "Ta chỉ là thay biểu ca biểu lộ chút tấm lòng, bà bà chớ nên hiểu lầm ý tốt của ta?" Nói xong thì đứng lên cáo từ.

Hạ Trọng Phương cũng không giữ, chỉ đưa tới cửa, nhìn cô đi rồi, quay lại vào phòng, sắc mặt trầm xuống.

Tiền bà tử cười lạnh: "Chỉ mới đến Vương phủ mấy ngày, đã làm như đương gia chủ mẫu tiếp đãi, thêm ít ngày, không chừng sẽ làm luôn chủ Vương phủ?"

Hạ Trọng Phương bị Tô Ngọc Diệp đá một cái, lòng cũng sinh cảnh giác, bệnh tình Trầm Tử Trai đã khỏe, nếu có chuyện gì xảy ra, bọn họ lại tìm một vị nhũ nương thích hợp đến đây cho sữa, nếu bản thân bước tiếp, phải chăng hai đầu đều không là bờ? Ở Vương phủ mà không vững vàng bước chân chân, lại tuyệt đường vào Giản phủ kia, về sau làm sao cho phải?

Lúc này, thái tử đang sầu lo, ông liền triệu mưu sĩ Điền An Mặc vào thương nghị, thái tử nói: "Tâm ý Hoàng thượng khó dò, gần đây lại hay làm khó dễ, đột nhiên nghi ngờ bệnh của Tề vương đến có liên quan bản thái tử, bây giờ làm sao cho phải?"

Điền An Mặc đáp: "Chịu đựng! Thái tử chỉ cần lại chịu đựng hai ba năm, sẽ thành. Lúc này, người không cần ra tay đối phó Tề vương. Nếu Tề vương gặp chuyện không may, thái tử càng khó tránh khỏi hiềm nghi. Lòng Hoàng thượng đã nghi ngờ, khó dám đảm bảo..."

Thái tử cũng suy nghĩ, hoàng thượng bất ngờ triệt tướng quân chi chức Mai Trường Đình, phong Vi Thanh Nhĩ làm tướng quân Tây Bắc, là ám chỉ ông, địa vị thái tử cũng có thể lập có thể phế sao? Mà tin đồn gần đây, nghe nói Tô thục phi có lui tới với tứ vương gia, nếu lỡ Trầm Tử Trai gặp chuyện không may, hoàng thượng chỉ là giận chó đánh mèo, nhưng bị Tô thục phi châm thêm vào, nên triệu lão tứ vào kinh, chuyện này cũng không phải là không thể. Chuyện này không thể sơ sót được.

Điền An Mặc lại nói: "Không phải nghe đồn cháu gái Giản thái phó ở Tề vương phủ làm nhũ nương sao? Người bảo Giản thái phó bắt đầu làm đi, lợi dụng cháu gái ông ta quan hệ thân thiết với Tề vương. Trước tiên cần phải ổn định tâm lý của hoàng thượng và Tề vương, chờ Mai tướng quân nắm giữ binh quyền lại lần nữa, hoặc là hoàng thượng... , khi đó còn không phải do thái tử quyết định?"

Dạo này Thái tử bị Cảnh Tông hoàng đế nghi kỵ, hơi sứt đầu mẻ trán , nghe vậy gật đầu nói: "Được rồi, chỉ là một tên tiểu tử, hoàng thượng còn sống, cứ để hắn sống khỏe đi!"

Chưa đến mấy ngày, Giản thái phó nói với lão phu nhân Vương thị, lão phu nhân Vương thị nghe xong, liền cho người đi Tề vương phủ đón Hạ Trọng Phương.

Hạ Trọng Phương nhận lời được truyền, liền đi cầu kiến Trầm Tử Trai, nói cho hắn nghe mình muốn đến Giản phủ bái kiến thái phó phu nhân.

Trầm Tử Trai nhìn gương mặt tươi cười của Hạ Trọng Phương, giống hệt thái phó phu nhân, cũng không tiện nói lời từ chối,hắn nói: "Mang một ít hạ nhân đi, đừng ăn loạn cái gì, nhớ đi sớm về sớm."

Vài câu này tuy là lời nói bình thường, nhưng vào tai Hạ Trọng Phương, cô rất cảm động, vương gia xem cô là người của Vương phủ, nên mới nói những lời này?

Người Giản gia tới đón Hạ Trọng Phương, là đám người Giản Mộc Huyền, đệ đệ Giản Mộc Thanh.

Năm nay Giản Mộc Huyền mười lăm tuổi, là trưởng tử trưởng tôn của Giản phủ, do Giản thái phó tự mình dạy, tuy tuổi nhỏ, nhưng tác phong ổn trọng. Cậu được Giản thái phó căn dặn, hôm nay tới đón Hạ Trọng Phương là người tỷ tỷ tin đồn của cậu, trong lòng phải tự tính toán.

Người tiếp khách là Quý Minh Xuân. Hắn nhìn dáng điệu quý gia công tử của Giản Mộc Huyền, nhớ lại ngày đó hắn ghét bỏ Hạ Trọng Phương, nên mạnh tay viết hưu thư, bây giờ nghĩ lại hối hận não cả ruột. Nếu ngày đó không hưu Hạ Trọng Phương, mình cùng nàng làm vợ chồng hoạn nạn có nhau, sau khi Giản gia nhận lại nữ nhi sau, sao có thể không coi trọng mình? Mà Giản thái phó là thầy giáo của thái tử, sau này thái tử đăng vị, người của Giản gia đương nhiên là nước lên - thuyền lên, mình làm con rể Giản gia, chắc chắn cũng nắm trong tay một chức vị cao. Bây giờ thì được rồi, mình cưới một quận chúa bệnh hoạn, chỉ được nhận một chức quan nho nhỏ nhàn tản, muốn ở quan trường thực hiện chí nam nhi, cũng chỉ là ngâm nước nóng.

Giản Mộc Huyền đương nhiên biết Quý Minh Xuân là chồng trước Hạ Trọng Phương, trong lòng cậu có chút xem thường, nhưng trên mặt cũng không biểu hiện rõ, chỉ chào hỏi giao thiệp với Quý Minh Xuân.

Cậu ngồi một lát thì có nha hoàn đi đến nói: "Hạ cô nương đến!"

Giản Mộc Huyền đứng lên, đúng lúc thấy chúng nha hoàn đưa một vị cô nương mỹ mạo đi vào, mà dáng vẻ cô nương mỹ mạo kia cực giống tỷ tỷ Giản Mộc Thanh, cậu biết tỷ ấy là Hạ Trọng Phương, cậu bước lên hành lễ: "Bái kiến tỷ tỷ!"

Hạ Trọng Phương nhìn cậu trai trẻ anh tuấn trước mặt, còn chưa kịp nói, đã có người giới thiệu: "Đây là Huyền nhi ở Giản phủ, là thân đệ đệ của tiểu thư."

Mấy ngày trước, Hạ Trọng Phương đã hỏi thăm qua về quan hệ nhân sự trong Giản phủ, thế nên vừa nghe, cô liền biết đây là Giản Mộc Huyền, cô nói: "Giản Tiểu Lang không cần phải đa lễ."

Giản Mộc Huyền ngẩng đầu nói: "Tỷ tỷ đừng gọi đệ như vậy, người trong phủ, đều gọi đệ là Huyền ca, tỷ tỷ gọi là Tiểu Lang đúng là xa lạ quá mức. Cứ gọi đệ là Huyền nhi đi!"

Hạ Trọng Phương thấy tướng mạo Giản Mộc Huyền tuấn tú, nói năng lễ độ, lại là người hay cười, tự cũng cảm thấy thân thiết, tâm cũng sinh thiện cảm, cô gọi: "Huyền nhi!"

Giản Mộc Huyền cười lên tiếng, nhìn giờ cũng không còn sớm, cậu nói: "Tổ mẫu chắc là đang dài cổ đợi tỷ tỷ đó, tỷ tỷ theo đệ đi nào!"

Hạ Trọng Phương hơi khẩn trươngơico cố gắng bình tâm, trầm tĩnh lại, nếu người Giản gia chính là thân nhân của mình, mình mới là không cần sợ hãi. Nếu bọn họ không phải thân nhân, mình lại càng không cần phải sợ hãi.

Trầm Tử Trai cũng dặn Tô Lương dùng xe ngựa Vương phủ đưa Hạ Trọng Phương đến Giản phủ, lại còn dặn thêm, Tô Lương phải canh giờ, đưa Hạ Trọng Phương trở về, Tô Lương đương nhiên ứng.

Giản Mộc Huyền thấy Tô Lương hộ tống Hạ Trọng Phương, cậu biết, Trầm Tử Trai thật tình rất coi trọng Hạ Trọng Phương.

Đoàn người đến Giản gia, sớm đã có người đến nghênh đón Hạ Trọng Phương đi vào.

Thái phó phu nhân - lão phu nhân Vương thị vừa nghe Hạ Trọng Phương đến, vội vàng gọi lớn một tiếng: "Mau đưa vào đây!"

Hạ Trọng Phương vào nhà chính, thấy có người ngồi ở giữa phòng, một lão bà bà ngồi trên ghế gập được làm bằng gỗ, gương mặt của lão bà bà cực kì quen thuộc, đây chính là bộ dạng lúc già đi của chính mình, nhất thời cô cũng ngây dại, vẫn nghe đồn, nói tướng mạo mình giống hệt thái phó phu nhân, cô chỉ nghĩ đến khuếch đại, không ngờ lại giống đến như thế!

Thái phó phu nhân cũng giật mình, Phương nương này quả nhiên giống mình hơn cả Thanh nhi. Bộ dáng của đứa nhỏ này, đương nhiên chính là cháu gái ruột thịt của mình, cần gì chứng cớ nữa?

Hạ Trọng Phương lấy lại tinh thần rất nhanh, bước lên bái kiến thái phó phu nhân, phúc xuống nói: "Lão phu nhân kim an!"

"Mau đứng lên đi!" Thái phó phu nhân bảo người nâng cô dậy, kéo đến trước người nhìn kỹ, lại nói: "Phải gọi tổ mẫu, gọi lão phu nhân cái gì?" Nói xong chỉ vào các nương tử trong phòng, nhất nhất giới thiệu cho Hạ Trọng Phương làm quen.

Mọi người cũng kinh ngạc, nhất thời cười nói: "Phương nương này, cô thật giống lão phu nhân, từ tướng mạo tới phong cách, thật đúng là cháu gái ruột thịt của lão phu nhân đó nha!"

Sau khi chào hỏi các vị phu nhân xong, thái phó phu nhân liền bảo Hạ Trọng Phương ngồi bên người bà, bà gọi những người cùng lứa đến chào hỏi Phương nương.

Giản Mộc Thanh thấy quả nhiên tướng mạo Hạ Trọng Phương giống cô,trong lòng cũng không thoải mái, một đứa con gái riêng, lại là một người nhũ nương hạ lưu, lại dám có gương mặt giống mình, thật là khó chịu. Đợi đến khi thái phó phu nhân gọi nàng đi qua chào Hạ Trọng Phương, lòng lại ngầm bực, vốn mình là đại cháu gái của Giản phủ, trước nay chỉ có đệ đệ muội muội hành lễ với mình, bây giờ không ngờ mình lại phải hành lễ với một người nhũ nương, miệng phải gọi tỷ tỷ, thật mất mặt. Lời thái phó phu nhân, nàng cũng không dám làm trái, chỉ phải phụng phịu đi đến hành lễ.

Khi vừa mới đến, vì có quá nhiều người, nên Hạ Trọng Phương không thấy được Giản Mộc Thanh, bây giờ nàng đi lên hành lễ, đột nhiên thấy mặt của nàng, không khỏi hoảng hốt, nhất thời bật thốt lên: "Muội muội miễn lễ!"

Giản Mộc Thanh tiếu tựa phi tiếu nói: "Tỷ tỷ làm nhũ nương, cũng không quen được người khác hành lễ, nên mới hoảng hốt như vậy à?"

Giản Mộc Thanh vừa nói xong, Giản Mộc Lam liền phụ họa cười khinh ra tiếng, mọi người chung quanh đều im lặng.

Hạ Trọng Phương cũng không giận, thản nhiên nói: "Ai bảo ta không được cha mẹ nuôi tốt, nếu không, ai lại muốn làm nhũ nương?"

Thái phó phu nhân khiển trách Giản Mộc Thanh: "Thanh nương chớ có vô lễ, Phương nương ở bên ngoài chịu khổ, khó khăn lắm mới trở về một chuyến, sao cứ làm tổn thương con bé thế?" Bà nói xong, xua tay nói: "Các ngươi lui xuống đi, để ta trò chuyện với Phương nương!"

Mọi người vừa nghe, âm thầm cáo lui.

Đợi phòng yên tĩnh trở lại, thái phó phu nhân kéo tay Hạ Trọng Phương nói: "Phương nương, nếu con đã đến đây, cũng đừng đi nữa, ở lại đây đi!"

"Lão phu nhân, con..."

Hạ Trọng Phương chưa nói hết, đã bị thái phó phu nhân ngăn lại.

Thái phó phu nhân cười vỗ vỗ tay Hạ Trọng Phương nói: "Ta biết, con là đứa nhỏ có tình có nghĩa, nhưng nếu con là tiểu thư Giản gia, sao lại ở Vương phủ chịu người dèm pha?"

Hạ Trọng Phương đưa mắt nhìn thái phó phu nhân, tuy là lần đầu gặp gỡ, nhưng cô cảm nhận được, bà yêu thương cô là thật lòng, trong lòng hơi cảm động.

Thái phó phu nhân lại nói: "Con cứ đến đây ở, mỗi ngày vào lúc chiều tối sẽ cho người đưa con đến Vương phủ gặp vương gia một lát, cho đến khi nào hắn khỏe hẳn. Mà khi con đã quay về đây, nghĩa là tiểu thư Giản phủ cứu vương gia, đó là thi ân, là ân nhân của hắn. Nhưng nếu con ở lại Vương phủ, thì chỉ là nhũ nương của vương gia mà thôi, cứu trị vương gia, là nội sự bên trong, không đáng nhắc tới."

Hạ Trọng Phương hơi động tâm, đây đúng là biện pháp tốt, vừa có thể làm quý nữ, có thể cứu chữa vương gia, hai đường đều thông. Nhưng mà, Giản gia với Tề vương phủ, không phải bởi vì thái tử, nên cũng không lui tới sao? Như vậy cũng được à? Thái tử chịu đồng ý?

Hình như Thái phó phu nhân nhìn thấu ý nghĩ Hạ Trọng Phương, bà thở dài nói: "Mặc kệ chuyện gì, ta là tổ mẫu của con, tất nhiên sẽ không làm hại con, cũng sẽ không để cho ai làm hại con. Con đừng lo lắng!"

Lúc Hạ Trọng Phương bị Quý Minh Xuân hưu, cô cảm giác bản thân không nơi nương tựa, dường như cuộc đời đều đen tối, đến khi vào Vương phủ làm nhũ nương, cũng luôn phập phồng lo lắng, bây giờ được nghe câu nói ấm lòng thế này, hốc mắt không khỏi đỏ lên, nhất thời gọi: "Tổ mẫu!"

Thái phó phu nhân vươn tay sờ sờ đầu Hạ Trọng Phương, bà nói: "Đêm nay về đó ở một đêm, sáng sớm hôm sau thu dọn đồ đạc một chút, quay về là ổn rồi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.