Thịnh Sủng

Chương 67: Chương 67




Edit: Holilinhk (Holilinhk.wordpress.com)

Trầm Tử Trai đêm nay, đi ngủ sớm. Ngày hôm sau, còn phải đi bái phỏng Vương Tinh Huy, tìm đường bồi tội.

Vương Tinh Huy vốn cũng không muốn để Vương Du làm trắc phi, đợi đến khi trong cung hạ chỉ, hạ lệnh rút lui vị trí trắc phi, tuy có chút mất mặt, nhưng thật ra ông thở phào nhẹ nhõm. Đợi khi thấy Trầm Tử Trai đến bồi tội, ông nói: “Du nương thân thể không tốt, vốn không thích hợp làm trắc phi, Vương gia không cần phải như vậy.”

Trầm Tử Trai thấy Vương Tinh Huy không trách cứ, tất nhiên là thở phào, cười nói: “Bản vương là một một lòng muốn liên thân với Vương trạng nguyên, chỉ là La đạo trưởng đã nói bát tự không hợp, tự cũng không biết làm sao.”

Mặc dù Vương Tinh Huy suy đoán lý do tại sao Trầm Tử Trai lại đột nhiên thay đổi vào lúc này, chỉ nguyện cưới Hạ Trọng Phương làm chính phi, tất nhiên là trong lòng nghi hoặc, nhưng dẫu sao thì nữ nhi vốn cũng không muốn làm trắc phi, như vậy cũng coi như được đền bù sở nguyện, ông cũng không muốn miệt mài theo đuổi, chỉ nói: “Vương gia bị bệnh vài năm nay, quả thực cũng nên tìm một vị có bát tự thích hợp để xung hỉ.”

Vừa nói chuyện, Vi Thanh Mi cũng đi ra.

Mặc dù Vương Du không muốn làm trắc phi, nhưng cũng âm thầm muốn làm chính phi, lúc này hoàng đế lại rút lui vị trí trắc phi của nàng, để Hạ Trọng Phương làm chính phi, nàng bị đả kích, nên đã ngã bệnh.

Vi Thanh Mi để ý việc Vương Du bị bệnh, trong lòng nén giận, vừa thấy Trầm Tử Trai đương nhiên không thể đưa ra vẻ mặt hòa hảo, nói: “Chúng ta chỉ thảo dân, Vương gia muốn nạp chúng ta Du nương làm trắc phi liền nạp, không muốn nạp nữa thì rút, tất cả chỉ vì ý nghĩ của Vương gia, chúng ta chỉ là thịt cá mặc cho người ức hiếp mà thôi.”

Trầm Tử Trai vội vàng bồi lễ, nói rằng lúc này chỉ biết xin lỗi Vương gia, sau này sẽ nghĩ cách bồi thường.

Vi Thanh Mi thấy Trầm Tử Trai như vậy, vả lại đối phương dù sao cũng là vương gia, tự không tiện phát hỏa, hồi lâu mới nói: “Đã cưới Phương nương rồi, thì đối với nàng tốt một chút. Con bé đã khổ mười tám năm, ta cũng mong nó có thể có những ngày trải qua thật hài lòng.”

Trầm Tử Trai vội bảo đảm nói: “Bổn vương nhất định sẽ đối xử thật tốt với Phương nương, phu nhân yên tâm!”

Sắc mặt Vi Thanh Mi mới hơi hoãn lại, cách một hồi rồi nói: “Du nương bị bệnh, cầu Vương gia khi hồi phủ, mời Phương ngự y qua đây một chuyến, bắt mạch khai thuốc cho con bé.”

Tất nhiên là Trầm Tử Trai đồng ý.

Từ Vương gia đi ra, Trầm Tử Trai lại đi đến Tô gia một chuyến, bồi lễ với Tô gia.

Tô gia đã được Tô thục phi dặn từ sớm, vả lại thấy Trầm Tử Trai tự mình tới cửa giải thích, họ cũng không dám nửa câu oán hận, đành nhận một lễ.

Một lát sau, Trầm Tử Trai trở về vương phủ, bảo Phương ngự y đi qua chẩn bệnh cho Vương Du, còn hắn và Kiều Thiệu Nguyên cùng La Quân Dụng thương nghị mọi chuyện.

Tới tối, Phương ngự y trở về từ Vương gia, đi vào bẩm lại bệnh tình Vương Du với Trầm Tử Trai, nói rằng nàng chỉ làtích tụ thành bệnh, uống thuốc xong, dưỡng một thời gian sẽ ổn.

Trầm Tử Trai nhìn trời đã tối, liền có chút sốt ruột, nói: “Lão Phương à, hiện giờ không có sữa uống, nên làm như thế nào cho phải đây?”

Phương ngự y nói: “Vương gia, Hạ cô nương đã có thai, tự không thể uống thuốc thúc sữa nữa, Vương gia đánh uống trà dược vậy.”

“Thuốc kia có vị quái quá, ngươi có thể hợp với một loại vị đạo khác hay không?” Trầm Tử Trai vừa nghĩ đến vị đạo của trà dược, dạ dày lập tức không thoải mái.

Phương ngự y trầm ngâm nói: “Vương gia cũng khỏe được bảy tám phần rồi, có thể uống thuốc được rồi. Như vậy đi, ta đi luyện thuốc, chế thành dược hoàn (thuốc viên), bôi mật bên ngoài, lượng kiền, đắp thêm thuốc đông y nữa,ứau đó đưa Vương gia dùng.”

Trầm Tử Trai nói: “Chỉ cần không uống trà dược, cái khác có thể thử xem.”

Đến khuya, lúc an giấc, Trầm Tử Trai lại lên cơn nghiện sữa, đành cho người bưg sữa tươi vào phòng, hắn uống non nửa bát, thì không thể uống tiếp được, yên lặng nhớ đến Hạ Trọng Phương, lại đếm xem còn cách ngày thành thân bao lâu nữa.

Phía Hạ Trọng Phương, để che giấu chuyện bản thân có thai, cũng mượn chuyện bản thân sắp gả, trốn trong phòng, dễ dàng không cần phải khỏi cửa.

Hôm nay, Phương Chấp Tâm tới cùng với Tiểu Ngọc Lan.

Tiểu Ngọc Lan nói thế nào đi nữa bà cũng khôg ngờ rằng Hạ Trọng Phương sẽ trở thành Vương phi, mà Vương Du thậm chí ngay cả trắc phi cũng không làm được, không khỏi thầm than số phận trêu người. Chỉ là hiện giờ bà là mẹ đẻ của Hạ Trọng Phương, Hạ Trọng Phương phải gả đi, tất nhiên bà phải tới một lần, căn dặn một ít chuyện.

Phương Chấp Tâm là thật tâm vui mừng cho Hạ Trọng Phương, cười nói: “Chúc mừng Vương phi!”

Hạ Trọng Phương vội vàng bảo Phương Chấp Tâm ngồi xuống, cười trách: “Còn chưa vào phủ mà đã gọi loạn, để người ta nghe thì không hay đâu.”

“Sao nào? Không phải là chỉ còn vài ngày nữa, là có thể làm Vương phi sao?” Phương Chấp Tâm trêu ghẹo một câu.

Tiểu Ngọc Lan mỉm cười nghe hai người nói, đợi đến khi Phương Chấp Tâm thức thời, đi ra ngoài xem hoa cùng với Tiền Bà Tử, lúc này bà mới dặn dò Hạ Trọng Phương sau khi xuất giá phải hầu hạ trượng phu như thế nào, nói xong thì rơi lệ, “Nữ nhi, con là khổ tận cam lai, di nương cũng có thể yên tâm. Số di nương đã khổ, ngược lại cũng mong nữ nhi có thể có một mái ấm thật tốt.”

Hạ Trọng Phương nắm nhẹ tay Tiểu Ngọc Lan nói: “Di nương, người cứ yên tâm, nếu ta thành Vương phi, tự có thể quản lý gia sự vương phủ, sau này cũng có thể chăm sóc di nương một chút. Hơn nữa một khi ta được gả vào vương phủ, Phương gia tự nhiên phải đối đãi khác với người, không dám làm trái ý người.”

Tiểu Ngọc Lan nghe Hạ Trọng Phương nói, trong lòng đủ mọi tư vị, chỉ là muốn, bất kể như thế nào, Hạ Trọng Phương trở thành Vương phi, bà cũng là một bước lên thuyền, hiện nay ở Phương gia so với chính thất bà sống còn thoải mái hơn. Còn thân nữ Vương Du của mình, mặc dù không được làm Vương phi, nhưng cũng có thể tìm được đắt tế, một thời ưu sầu giảm đi rất nhiều.

Hai mẹ con nói chuyện một lúc thì Bạch thị phu nhân cho người qua mời Hạ Trọng Phương, bà ta cũng có lời muốn dặn dò, lúc này Tiểu Ngọc Lan đành cáo từ rời phủ.

Ngày hai mươi sáu tháng mười một, Trầm Tử Trai và Hạ Trọng Phương đại hôn, vì hôn kỳ quá hấp tấp, nên không tránh khỏi sơ sót, nhưng trong mắt người ngoài, cũng coi như một thịnh huống chưa bao giờ có.

Người kinh thành trong xem lễ xong, tất cả đều lặng lẽ thảo luận hôn sự của Trầm Tử Trai và Hạ Trọng Phương, cũng cho rằng, Trầm Tử Trai bị bệnh mấy năm nay, hiện giờ là cưới phi xung hỉ. Cũng nhờ thân thế và kinh lịch Hạ Trọng Phương như vậy, mới có thể giúp hắn ngăn trở bệnh tai.

Trầm Tử Trai lại sợ Hạ Trọng Phương có sơ xuất, trong lúc hành lễ các loại hắn đều muốn che chở cho Hạ Trọng Phương, vì ngại trước mắt bao người, vừa rồi mới án binh bất động, hành sự theo an bài của quan lễ nghi.

Mặc dù Hạ Trọng Phương mới có bầu, nhưng nàng không phải nữ tử được nuông chiều ở khuê phòng, mà là người vất vả buôn tẩu, cơ thể rất khỏe mạnh, mặc cho hôn lễ phiền phức, nàng vẫn có thể đứng vững.

Chủ trì hôn lễ, chính là thái tử và thái tử phi.

Chúng tân khách thấy như vậy, tâm trạng đại định, xem ra quả thực thái tử hòa hảo với Tề vương.

Sau khi hoàn lễ, Hạ Trọng Phương được đưa vào tân phòng, là Thanh Trúc và Thái Bạch dẫn người đi vào, phúc thân chúc mừng: “Chúc mừng Vương phi, mong Vương phi nhanh báo tin vui!”

Hạ Trọng Phương vội bảo các nàng đứng lên, ý bảo Linh Chi khen thưởng.

Linh Chi sớm có chuẩn bị, nhanh nhẹn khen thưởng, nàng khá thông minh, thấy rõ Thanh Trúc và Thái Bạch dẫn đầu, liền hỏi tên nhau, thấy các nàng đi xuống, lúc này mới giúp Hạ Trọng Phương cởi lễ phục nặng nề trên đầu xuống, cho người bưng nước vào, cùng mấy nha hoàn khác hầu hạ Hạ Trọng Phương tắm rửa.

Lúc cả người Hạ Trọng Phương gâm vào nước, mới phát giầócc đầu khớp xương thoải mái như muốn rời ra từng mảnh, lẩm bẩm nói: “Làm lễ tận hai canh giờ, người nào thể chất yếu ớt, e là sẽ té xỉu tại chỗ.”

Linh Chi cười nói: “Thân thể Vương phi khỏe mạnh, dù làm lễ hai canh giờ, cũng vẫn còn khí lực đấy thôi! Đến chúng nha hoan hầu hạ cũng đứng không vững nữa này.”

Hạ Trọng Phương lặng lẽ sờ sờ bụng nhỏ, nữ nhi à, chúng ta đã vào vương phủ, sau này đã danh chính ngôn thuận, sẽ không để cho con trở thành con gái riêng đâu. Nàng âm thầm dỗ dành cái bụng một chút, dỗ dành xong, đột nhiên nhớ tới, có lẽ đây không phải là một nữ nhi, mà là một nhi tử thì sao?

Nàng tắm rửa xong, thay đổi xiêm y thường, ngồi ở mép giường, chờ Trầm Tử Trai đi vào.

Đám người Linh Chi thấy Trầm Tử Trai đi vào, vội vàng lui ra cạnh cửa, cung kính đứng thẳng chờ sai sử.

Trên người Trầm Tử Trai có mùi rượu, chỉ sợ Hạ Trọng Phương khó chịu, đứng cách xa nàng hai bước, mỉm cười nhìn nàng, nhẹ gọi: “Vương phi, Phương nương!”

Hạ Trọng Phương đưa mắt nhìn Trầm Tử Trai, thấy hắn mặc hỉ phục, càng lộ ra tuấn mi tinh nhãn, thần thái phấn khởi, nhất thời tâm như nổ lớn, một vị Vương gia anh tuấn như vậy, sau này phu quân của mình, mình có thể mặc sức vui vẻ với hắn.

Trầm Tử Trai thấy kiều nhan Hạ Trọng Phương như hoa, xấu hổ ngồi bên giường, như hoa hứng sương ban mai, khiến người ta muốn đưa tay ngắt lấy, tâm cũng động, đi lên trước một bước, lại lui ra phía sau một bước, cười nói: “Bản vương tắm rửa xong sẽ tiếp tục nói chuyện với nàng.” Nói phân phó người chuẩn bị nước, hắn tự tới tịnh trong phòng thay y phục.

Trầm Tử Trai tắm rửa xong đi ra, thấy Hạ Trọng Phương dựa vào gối đầu nhìn hắn, lúc này hắn mới ngồi bên mép giường, hỏi: “Có mệt hay không?”

Hạ Trọng Phương gật đầu nói: “Mệt chết đi được!”

Trầm Tử Trai vừa nghe, liền nói: “Muốn an giấc chưa?”

Hạ Trọng Phương cười nói: “Còn phải uống canh sum họp nữa mà!”

Bà tử đứng bên ngoài nghe được động tĩnh, vội vàng bưng canh sum họp tiến vào, nhìn bọn họ ăn, còn nóithêm mấy lời cát tường, lúc này mới lui xuống.

Lát sau có nha hoàn bưng nước vào cho bọn họ súc miệng rửa tay, cũng chúc phúc một phen, sau đó tất cả lui ra ngoài cửa.

Trầm Tử Trai cởi giày trèo lên giường, đưa tay ôm chầm lấy Hạ Trọng Phương, ôm nàng vào lòng, dùng tay sờ sờ bụng nàng, vừa nói: “Oa nhi có nháo nàng không?”

Hạ Trọng Phương bật cười nói: “Lúc này mới hơn một tháng, làm sao mà nháo chứ?”

Trầm Tử Trai dè dè dặt dặt phủ lên chỗ đẫy đà của Hạ Trọng Phương, nói nhỏ: “Phương nương!”

“Ừ?” Hạ Trọng Phương đặt đầu lên bả vai Trầm Tử Trai, nhẹ nhàng cọ xát.

Cuối cùng Trầm Tử Trai phun một câu: “Bản vương muốn uống sữa!”

Hạ Trọng Phương: “…”

Trầm Tử Trai ngửi vị đạo trên người Hạ Trọng Phương, cơn nghiện sữa phát tác, kể khổ: “Đã mười ngày không được uống sữa, chỉ uống trà dược.”

Hạ Trọng Phương thầm đổ mồ hôi, nói nhỏ: “Vương gia, hiện nay ta mang thai oa nhi, không thể uống thuốc thúc sữa nữa. Không có sữa.”

Trầm Tử Trai thấp giọng nói: “Không có sữa, nhưng để bản vương ngậm chơi cũng được.” Nói rồi vén xiêm y Hạ Trọng Phương lên.

Sau khi Hạ Trọng Phương mang thai, nơi ngực có chút trướng trướng, cực kỳ mẫn cảm, Trầm Tử Trai vừa đụng, không khỏi khẽ kêu lên một tiếng.

Trầm Tử Trai vén xiêm y Hạ Trọng Phương, kéo hung y, sớm một ngụm ngậm vào, khẽ liếm nhẹ duyện, tay kia thì thưởng thức chỗ đẫy đà bên kia của Hạ Trọng Phương, mơ hồ nói: “Lớn hơn rất nhiều, mềm hơn rất nhiều.”

Hạ Trọng Phương bị duyện một cái, một trận tê dại truyền từ ngực tới toàn thân, không khỏi rên. Ngâm ra, kiều kiều hô: “Vương gia, Vương gia…”

Trầm Tử Trai mút vào, bàn tay to dời về phía dưới, phủ lên chỗ mẫn cảm của Hạ Trọng Phương, nhẹ nhàng xoa nắn, ngón tay trêu chọc Hạ Trọng Phương, dần dần trợt nhập bên trong động hoa đào.

Hạ Trọng Phương sợ hãi, đè tay của Trầm Tử Trai lại, nói nhỏ: “Vương gia, lúc này không thể, nếu kinh động đến oa nhi, hậu quả khôn lường.”

Trầm Tử Trai vừa nghe, vội rút ngón tay ra, thở dốc nói: “Thế nhưng, chúng ta còn chưa…”

Hạ Trọng Phương đỏ hồng hai má, hai tay bám vào cổ Trầm Tử Trai, nàng nói: “Tiền ma ma nói,âphỉ sau bốn tháng, thai nhi ổn định, mới có thể.”

Trong lòng Trầm Tử Trai kêu khổ, đây là muốn nói, tuy rằng bản vương cưới Vương phi, không những không được uống sữa, mà cả đụng cũng không được đụng?

Một lát sau, Trầm Tử Trai buông Hạ Trọng Phương ra, cất cao giọng gọi hai nha hoàn ngoài cửa: “Hâm hai chén sữa tươi bưng vào đây!”

Nha đầu ứng, lật đật chuẩn bị.

Bưng sữa vào, Trầm Tử Trai cùng với Hạ Trọng Phương một người một chén, uống. Trầm Tử Trai nói là dùng để giải nghiện sữa, Hạ Trọng Phương từng nghe ma ma trong phủ đề cập qua, nói rằng người mang thai uống sữa tươi rất tốt, suy nghĩ mỗi đêm có nên uống một chén không.

Hai người uống sữa tươi xong, liền ôm nhau lên giường an giấc.

Mặc dù Trầm Tử Trai không cam lòng, thường thường sờ nhiều một chút, rốt cuộc hắn sợ kinh động đến thai nhi trong bụng Hạ Trọng Phương, nên không tiến thêm bước nào.

Hạ Trọng Phương giằng co một ngày đêm, chỉ cảm thấy vừa mỏi vừa mệt, nhắm mắt lại chỉ muốn ngủ mà thôi. Nhưng Trầm Tử Trai vẫn quấn quít lấy, một lúc sờ sờ chỗ này, một lúc lại sờ sờ chỗ khác, tìm mọi cách vỗ về chơi đùa.

Vốn càng không có được, thì càng mê luyến.

Hạ Trọng Phương không thể làm gì khác hơn là nhẹ nhàng trấn an Trầm Tử Trainói rằng chỉ qua mấy tháng nữa là được, không nên nóng lòng, vân vân.

Cuối cùng Trầm Tử Trai lại xốc xiêm y Hạ Trọng Phương lên, lộ ra một điểm đỏ bừng, một ngụm ngậm vào, dự định cứ ngậm như vậy đi vào giấc ngủ.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Có người bạn nói vài chuyện giống nữ chính trong truyện. Ở đây muốn giải thích một chút, mặc dù là đây là một chuyện có xác xuất rất nhỏ, nhưng quả thật có ví dụ thực tế đã phát sinh. Có tin tức từng nói, một bạn nam và một bạn nữ thân thiết ở công viên, bạn nam chỉ cọ nhẹ một chút, bắn ở ngoài quần bạn nữ, bạn nữ liền mang bầu.

Còn có chuyện ở hồ bơi, không cùng nam giới làm gì, làm sao có bầu. Mọi người chú í sự việc một chút, nhìn bằng nhiều góc độ để thấy thí dụ chân thực.

Mặt khác, bên cạnh tôi cũng có người quen phát sinh loại chuyện xác xuất nhỏ này. Nữ bị cảm mạo, mặc áo ngủ nằm trên giường, bạn trai tới thăm bệnh, hai người lăn lăn một vòng, không có cỡi quần đâu nha, một tháng sau, nữ mang bầu, cô nàng vẫn còn là xử nữ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.