Thịnh Thế Đế Sủng: Đích Nữ Hoàng Hậu

Chương 39: Chương 39: Chưa vào gia phả (Hưng sư vấn tội)




Mộ Hoàng Tịch quay lại viện tử, chưa đến một khắc, người hỏi tội đã đi đến trước mặt, có điều lần này cũng không phải là hỏi tội, mà là trực tiếp ra lệnh bắt người; vẻ mặt Mộ Trình âm trầm nhìn Mộ Hoàng Tịch, bàn tay to vung lên: “Người đâu, trói nghiệp chướng này lại cho bổn tướng!”

“Kẻ nào dám?” Ngọc Nô và Vân Nương che trước mặt Mộ Hoàng Tịch, căm tức nhìn đám gia đinh.

“Cho dù là muốn trói người thì cũng cần phải nói ra tội danh trước, Mộ Tướng gia vô duyên vô cớ trói người dường như không được hợp lễ pháp lắm!” Giọng nói Mộ Hoàng Tịch bình thản.

“Súc sinh! Chuyện chính ngươi làm ra bản thân ngươi còn không rõ sao? Rõ ràng là đẩy muội muội của mình xuống hồ thiếu chút nữa đã chết đuối, lòng ngươi quả thực độc như rắn rết, nếu hôm nay lão phu không xử trí ngươi cẩn thận, thật hổ thẹn với liệt tổ liệt tông Mộ gia!” Mộ Trinh càng nói càng giận, nói đến cuối bắt đầu nổi gân xanh, nhưng trong mắtt Mộ Hoàng Tịch lại thấy như vậy thật buồn cười, giọng của nàng không buồn không tiếc, còn chứa vài phần trống rỗng, vài phần như có như không so với bình thường:

“Mộ tướng gia, hình như ông quên rồi, trên gia phả Mộ gia, không có tên của Mộ Hoàng Tịch ta!”

Nghe vậy, Mộ Trình kinh ngạc, không khỏi buột miệng hỏi: “Làm sao ngươi biết?” Mộ Hoàng Tịch không được ghi vào gia phả Mộ gia, ngay cả Đại phu nhân cũng không biết! Mộ Trình giữ gìn gia phả vô cùng cẩn thận, người nào cũng không được xem, làm sao mà nàng biết được?

Mộ Hoàng Tịch cười tự giễu: “Mộ tướng gia, loại chuyện này cũng dễ đoán ra thôi, dựa vào mức độ hận ta của ông, làm sao lại cho ta vào gia phả Mộ gia?”

Thực ra Mộ Hoàng Tịch đã vô tình tìm được gia phả trong lúc bị nhốt trong Từ Đường, khi nàng thấy trên gia phả không có tên nàng, thậm chí đến cả tên mẫu thân nàng cũng không có, nàng cũng đã hoàn toàn hết hy vọng với Mộ gia; nhưng trong lòng nàng còn có nghi hoặc, nhất là nguyên nhân mẫu thân nàng chết, nàng vẫn cảm thấy có vấn đề, cho nên nàng mới quay trở lại Mộ gia.

Mộ Trình không biết trong lòng Mộ Hoàng Tịch suy nghĩ điều gì, chỉ cố gắng không để bản thân rơi vào cái bẫy mà Mộ Hoàng Tịch bày ra, vung tay áo khoanh tay đứng: “Hừ! Chẳng lẽ ngươi cho rằng trên gia phả nên có tên của ngươi sao? Mộ gia cũng không có người mang điềm xấu như ngươi!”

“Thật vậy sao?” Ánh mắt Mộ Hoàng Tịch đột nhiên rét lạnh: “Vậy mẫu thân của ta thì sao? Nếu ông thực sự hận ta vì ta đã khắc chết mẫu thân, vậy ta hỏi ông, vì sao đến cả tên mẫu thân của ta cũng không có trên gia phả? Thậm chí ông còn không cho phép bất kỳ ai được nhắc tới tên mẫu thân ta! Tướng gia, thứ gọi là tình yêu đối với ông rốt cuộc là gì đây?”

“Ngươi...” Mộ Trình tức giận đến mức tay cũng đều đã run lên, run rẩy chỉ vào Mộ Hoàng Tịch: “Ngươi nhìn trộm gia phả!”

“Nhìn trộm thì làm sao chứ? Nếu không nhìn, làm sao ta biết được hư tình gia ý của ông? Nếu không nhìn, làm sao ta biết được tình yêu đậm sâu mà ông luôn miệng nói tới cũng chỉ là ông diễn trò chứ? Nếu không nhìn, làm sao ta biết được ở Mộ gia ta lại là một người đến cả gia phả cũng không vào được!” Giọng nói của Mộ Hoàng Tịch vô cùng bình thản, nhưng lại không thể che dấu được sự phẫn nộ xen lẫn trong đó, mỗi một câu đều như một quả búa tạ, hung hăng đánh vào lòng người nghe.

Mộ Trình cuối cùng tức đến nỗi không nói thêm được gì, liếc mắt nhìn Mộ Hoàng Tịch thật sâu, sau đó phất tay áo rời đi; những tên gia đinh đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn đi theo Mộ Trình.

“Tiểu thư!” Ngọc Nô không nhịn được, nhào vào trong lòng Mộ Hoàng Tịch, thì ra trong lòng tiểu thư của nàng vẫn còn nhiều nỗi khổ như vậy, lúc nhìn thấy gia phả, lúc đó tiểu thư nhất định đã rất khổ sở, dù nàng không biết nhà mình ở nơi nào, nhưng nàng cũng biết nếu một người không được thừa nhận là một chuyện thương tâm cỡ nào!

Vân Nương cũng nắm chặt khăn tay, quay mặt đi lau nước mắt!

“Không sao đâu!” Mộ Hoàng Tịch vỗ vỗ lưng Ngọc Nô, an ủi: “Những chuyện này đều đã qua rồi, ta chỉ cần có các em là được rồi!”

Cánh tay đang ôm Mộ Hoàng Tịch của Ngọc Nô càng siết chặt hơn, thậm chí còn khóc rối rít; Mộ Hoàng Tịch nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng nàng, vẫn đang nhớ lại ánh mắt thâm trầm sau cùng của Mộ Trình, xem ra, ông ta sẽ có hành động, chỉ cần bọn họ có hành động, như vậy nàng có thể tra ra được thứ mà nàng muốn biết.

Đêm khuya, sau khi Ngọc Nô và Vân Nương đi ngủ Mộ Hoàng Tịch điểm huyệt các nàng, sau đó thay y phục dạ hành, đeo mặt nạ bay ra ngoài! Đêm nay nàng muốn đến Mai Hương viên tìm đáp án.

Lúc bay qua một mái nhà, Mộ Hoàng Tịch bỗng nhiên nghe được một tiếng “Bốp” vang lên, tập trung nhìn vào, lại chính là phòng Đại phu nhân, đôi mắt Hoàng Tịch chuyển đi, lập tức hạ xuống trên mái nhà, trực tiếp nhìn xuống từ khe hở trên ngói, vừa lúc nhìn thấy Đại phu nhân đang đập bàn tức giận!

Một mama theo bà ta đi vào, cẩn thận rót một ly trà mới cho Đại phu nhân, mama vừa mới dừng lại, liền nghe tiếng Đại phu nhân: “Lưu mama, đêm nay ngươi đi làm một việc!”

Lưu mama đương nhiên biết là việc gì, không nói gì, xoay người sang chỗ khác đóng cửa kỹ càng, cúi đầu chờ ở một bên.

Rất nhanh Đại phu nhân đã viết một phong thư dán lại cẩn thận rồi đưa cho Lưu mama, Lưu mama cầm thư xoay người rời đi, động tác thuần thục đến như vậy, chắc chắn không phải là lần đầu tiên! Trực giác Mộ Hoàng Tịch nói rằng chuyện này không đơn giản, liền buông tha ý nghĩa dò xét Tây viên, đi theo phía sau Lưu mama.

Chỉ thấy Lưu mama lén lút tránh tầm nhìn người Mộ phủ, một mạch đi đến Bắc viên, cửa bắc là phòng ở của tôi tớ, lúc này tất cả mọi người đều đã đi ngủ, Bắc viên yên tĩnh vô cùng; Lưu mama vòng qua chỗ không người, rất nhanh đi tới Bắc viên rồi đến một cửa nhỏ, mắt nhìn bốn bế vắng lặng liền nhanh chóng chui ra ngoài!

Phía sau Bắc viên là một hẻm nhỏ không người, Lưu mama liền can đảm đi tiếp, hơn nữa luôn chọn đi vào những ngõ nhỏ vắng người, rất nhanh đã đến cửa sau viện tử một ngôi nhà, dừng lại; Mộ Hoàng Tịch vừa ngẩng đầu nhìn, lại là cửa phủ của Lý gia, nếu đoán không sai, đây là nhà mẹ đẻ của Đại phu nhân.

Lưu mama nhẹ nhàng gõ cửa hai lần, người gác cổng vừa thấy là Lưu mama, lập tức mở cửa cho bà ta đi vào, sau đó nhìn xung quanh không có ai, lúc này mới đóng cửa lại; Mộ Hoàng Tịch xoay người nhảy vào trong tường, tiếp tục theo sát Lưu mama, phát hiện Lưu mama cũng không đi đến chủ viện của Lý gia, mà đi tới một viện tử rách nát không khác gì Tây viên; Lưu mama để phong thư trên mặt đất, sau đó quay người chờ đợi.

Bà ta không nhìn thấy, nhưng Mộ Hoàng Tịch núp ở một nơi bí mật gần đó lại thấy rõ ràng, một con bạch xà dài trườn ra ngoài, ngậm phong thư rồi trườn vào một căn phòng, không bao lâu sau, con bạch xà kia lại ngậm một bọc giấy quay lại, sau khi trườn lại vào phòng không lâu, một tiếng “Cốc” truyền đến, Lưu mama cúi người cầm lấy bọc giấy, lập tức xoay người rời đi.

Mà Mộ Hoàng Tịch nhìn viện tử kia có chút suy nghĩ sâu xa, nếu nàng đoán không sai, người ở trong này nhất định là một người có thể sử dụng độc vật, không tránh được có quan hệ với Vu quốc ở phía nam; nhưng sao người như vậy lại có thể xuất hiện trong viện sĩ của Lý gia? Phải biết rằng Tây Việt đã có mệnh lệnh rõ ràng, cấm người Vu Cổ tiến vào; nhưng người này chẳng những vào, lại còn xuất hiện ở quốc đô Tây Việt, lại ở dưới chân thiên tử, trong nhà một đại thần.

Nghĩ tới đây, Mộ Hoàng Tịch biết bao giấy mà Lưu mama lấy đi nhất định không chứa thứ gì tốt đẹp, có lẽ thứ đó được dùng để đối phó với nàng; hơn nữa ngay cả bạch xà lần trước, chỉ sợ cũng xuất phát từ đây; Mộ Hoàng Tịch đột nhiên nhớ tới hàn độc trên người mình, nếu nàng đoán không lầm, độc của nàng cũng là từ nơi này, nói cách khác, người này đã lưu lại Tây Việt hơn mười năm rồi!

Biết sự lợi hại của Vu Cổ, Mộ Hoàng Tịch cũng không tùy tiện đi điều tra, phi thân rời đi, xem ra chuyện này còn phức tạp hơn tưởng tượng của nàng nhiều!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.