Bông tuyết hối hả bay xuống biểu thị mùa đông lại tới, trận này Tây Việt chinh phạt với Nam Chiếu cũng tiến vào giai đoạn nghỉ ngơi và hồi phục, bởi vì Cơ Dao Công chúa ở doanh trại Tây Việt, cho nên Nam Chiếu không có động tác quá lớn, nhưng Tây Việt cũng chưa bao giờ đồng ý hòa thân cùng Nam Chiếu! Hai bên cứ giằng co như vậy, tự mình đợi một thời cơ, chỉ là mục đích bất đồng mà thôi!
Giờ phút này, Mộ Hoàng Tịch ngồi bên giường, một tay đưa ra ngoài hứng bông tuyết, một tay cầm một phong thư, thư do Ngọc Phi Tình viết, Nguyệt gia đã là nỏ mạnh hết đà, qua mùa đông này, trên đại lục không còn Nguyệt gia tồn tại, mà đại bản doanh Nguyệt gia bị Ngọc Phi Tình dùng người của Ám lâu bình định, hiện tại Ám lâu và Toái Ngọc hiên thống nhất tổng bộ.
Tin cuối cùng, Ngọc Phi Tình nói hắn muốn đi du lịch thiên hạ, đến nơi hẻo lánh của đại lục xem một chút, bảo nàng không nên đi tìm hắn, cũng không cần lo lắng, đợi Tây Việt chân chính thống trị thiên hạ rồi, bọn họ sẽ gặp lại!
Mộ Hoàng Tịch xem xong thư, thật lâu không hề cử động, nàng hình như trở lại khoảnh khắc Ngọc Phi Tình cứu mình, nhìn thấy dung nhan hắn so với Mẫu Đơn còn mỹ lệ hơn, khiến vạn vật thất sắc cười yếu ớt; bên tai có hắn che chở thủ thỉ thù thì, trên tay còn có nhiệt độ của hắn; hiện tại chia lìa, đến khi nào mới có thể gặp lại? Lúc đi chung với nhau nàng không cảm thấy, nhưng hôm nay chân chính chia lìa dài lâu, vì sao không thể buông như thế? Trong lòng trong nháy mắt sụp đổ, đau đến hít thở không thông.
Cuối cùng từ trong bi thương hồi hồn, lại phát hiện trên mặt mình lành lạnh, vừa sờ mới phát hiện, thì ra nàng bất tri bất giác rơi nước mắt. . . . . .
“Cộc cộc!” Tiếng gõ cửa vang lên, truyền đến tiếng cung nữ: “Nương nương, có một vị công tử tự xưng là người ‘ Toái Ngọc hiên ’, hắn muốn cầu kiến nương nương!”
Toái Ngọc hiên! Mộ Hoàng Tịch nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt: “Cho hắn vào đi!”
“Dạ!”
Cửa bị đẩy ra, một thiếu niên môi hồng răng trắng mặc hồng y đi vào, Mộ Hoàng Tịch nhận thấy, hắn chính là nam linh trước kia Ngọc Phi Tình yêu thích nhất, đáng tiếc nàng vẫn luôn không thích hắn, cho nên tới bây giờ cũng không hỏi tên của hắn!
“Chủ tử phân phó nô tài đem đồ giao cho Tôn chủ!”
Mộ Hoàng Tịch nhìn hộp gấm trên tay hắn, không cần mở ra, nàng biết trong đó nhất định là lệnh bài Toái Ngọc hiên, Ngọc Phi Tình lại muốn đưa Toái Ngọc hiên cho nàng, đây là muốn hoàn toàn rời đi sao?
Trong lòng giống như có gió lạnh thổi qua, trong lòng cũng lạnh: “Hắn còn nói gì không?”
“Không có!”
Mộ Hoàng Tịch quay đầu nhìn Hàn Mai ngoài cửa sổ mới vừa ra nụ, một chữ cũng không nói, bên trong phòng nháy mắt lọt vào tĩnh mịch.
Đột nhiên, thiếu niên kia ‘ phanh ’ một tiếng hai đầu gối quỳ xuống đất: “Luyến Tịch cả gan, xin Tôn chủ đưa Chủ thượng trở về!”
Mộ Hoàng Tịch ngẩn ra: “Ngươi nói ngươi tên gì?”
Thiếu niên khấu đầu: “Luyến Tịch, đây là Chủ Thượng đặt tên cho nô tài!”
“Luyến Tịch. . . . . . Luyến Tịch. . . . . .” Mộ Hoàng Tịch nhẹ nhõm nỉ non: “Luyến Tịch sao?”
Luyến Tịch nằm sấp trên mặt đất, thân thể nhỏ yếu run lên: “Nô tài cầu xin Tôn chủ, Chủ thượng hắn vẫn yêu ngươi, hắn xưa nay không chạm qua Luyến Tịch, trước kia mỗi lần ngươi đi Toái Ngọc hiên nhìn thấy đều là hắn đang diễn trò, hắn cũng chỉ muốn Tôn chủ ghét hắn mà thôi; Khi còn bé Chủ thượng từng bị người ta bán vào Quán Nhi lâu, ở nơi bẩn thỉu đó trải qua cuộc sống sống không bằng chết, mặc dù sau này hắn trở nên cường đại, nhưng trong lòng của hắn vẫn luôn có bóng đen, trước đó gặp Tôn chủ, nô tài chưa bao giờ thấy Chủ thượng cười thật lòng; Chủ thượng thật tâm yêu Tôn chủ! Nhưng nội tâm lâu chủ vẫn vô cùng tự ti, hắn cho là thân thể mình bẩn thỉu, xấu xa, không xứng với Tôn chủ, cho nên vẫn luôn làm một số chuyện khiến Tôn chủ ghét. . . . . .”
“ Trên đường cướp đoạt Ngọc Linh Lung lần đó, Chủ Thượng thật giống như biến thành người khác, hắn không còn mê mang, bắt đầu thân mật với Tôn chủ, bắt đầu muốn khiến Tôn chủ tiếp nhận hắn, nhưng Tôn chủ lại đột nhiên thành Hoàng Hậu. . . . . .”
Phía sau Luyến Tịch nói gì, Mộ Hoàng Tịch cũng nghe không lọt rồi, thì ra bọn họ đã bỏ lỡ ở đó, nàng chỉ muốn nói hai chữ: thật ngu!
“Cầu xin Tôn chủ đưa Chủ thượng trở về có được hay không, lúc Chủ thượng đi, chỉ mặc một thân hồng y, cái gì cũng không mang, rời đi một mình, tấm lưng kia rất cô độc, rất bi thương. . . . . .”
“Đưa về?”
“Đưa về có tác dụng sao?”
Nàng yêu Quân Mặc, điểm này không thể nghi ngờ, mặc dù nàng không nỡ để Ngọc Phi Tình rời khỏi, nhưng nàng lại không thể đuổi theo, nàng không trả được tình cảm hắn muốn, cũng không có tư cách đưa hắn về, nàng không tìm được lý do để hắn lưu lại. Tình cảm thế giới không phải do mình, nàng không thể ích kỷ lần lượt tổn thương hắn, nếu như rời đi có thể làm hắn dễ chịu hơn một chút, nàng thả hắn rời đi; không thể yêu nhau, vậy thì quên đi!
“Ta nhớ được ngươi luôn ở Toái Ngọc hiên thay Phi Tình xử lý mọi chuyện phải không?”
“Dạ!”
“Lấy ngọc lệnh về đi! Coi chừng Toái Ngọc hiên thật tốt, có lẽ có một ngày chủ nhân của nó sẽ trở về không chừng đấy chứ?”
“Tôn chủ, ngươi. . . . . .”
“Đi thôi! Sau này đừng tới tìm ta! Coi như. . . . . . Chưa từng biết ta. . . . . .”
Không cảm xúc nhìn ánh mắt và vẻ mặt cuối cùng của Luyến Tịch, Mộ Hoàng Tịch nhìn ngoài cửa sổ mai lâm, giống như nhìn thấy bọn họ đã từng cùng nhau bước chậm trong tuyết, chỉ là, sau này sợ rằng sẽ không bao giờ có nữa!
Luyến Tịch rời đi, Mộ Hoàng Tịch mới quay đầu, con ngươi trống rỗng chống lại một con ngươi đen nhánh mà thâm trầm, Mộ Hoàng Tịch giống như nhìn tổn thương xẹt qua trong đó.
“Tại sao không đuổi theo?”
“Đuổi theo làm gì?”
“Hắn đối với nàng mà nói rất quan trọng?”
“Ừm!”
“Cứ như vậy để hắn rời đi?”
“Nếu không? Ta không tìm được lý do giữ hắn!”
“Nàng. . . . . .” Không đợi Quân Mặc nói gì nữa, Mộ Hoàng Tịch liền ngắt lời hắn, ánh mắt như lửa theo dõi hắn.
“Ta thừa nhận ta rất quan tâm hắn, vượt quá hữu nghị và tình thân, nhưng mà ta lại rõ ràng hơn ta yêu một nam nhân tên Quân Mặc, một nam nhân đã cứu ta vô số lần, một nam nhân nguyện ý vì ta đánh đổi mạng sống, một nam nhân để cho ta đau lòng. . . . . .”
Lời Mộ Hoàng Tịch còn chưa nói hết, lập tức bị ôm thật chặt, sức lực không nhỏ, còn có cánh tay hơi run cũng tiết lộ tâm tình của hắn, có kích động, cũng có sợ, nam nhân cường đại đến có thể chinh phục thiên địa lại đang sợ. Mà trên đời có thể để hắn quan tâm, chỉ có Mộ Hoàng Tịch mà thôi!
Hồi lâu, rốt cuộc Quân Mặc buông Mộ Hoàng Tịch ra, cảm xúc trước nay dịu dàng chưa từng có, nhưng lại không nhắc chuyện mới vừa rồi, ngược lại nói: “Bên ngoài có một ‘ khách ’ đặc biệt, muốn đi xem một chút không?”
Mộ Hoàng Tịch thoáng nghi ngờ, có thể để Quân Mặc dùng xưng hô khách đặc biệt này thì người đó là ai đây?”Đi xem một chút đi!”
Hai người cùng nhau đi tới đại điện, Mộ Hoàng Tịch liếc mắt liền nhìn thấy người ngồi đó: “Nam Hoàng Cơ Hách!”
Cơ Hách thấy hai người, đứng dậy cười một tiếng: “Hoàng Hậu đã lâu không gặp?”
Mộ Hoàng Tịch không để ý ông ta chào hỏi, chỉ nghi ngờ: “ Vì sao Nam Hoàng không đi Nam Chiếu, ngược lại tới Tây Việt của ta đây?”
Cơ Hách không ngờ Mộ Hoàng Tịch thẳng thắn như thế, nhưng nhìn nét mặt Quân Mặc thật giống như không ngăn cản, cũng đi thẳng vào vấn đề nói: “Quả nhân từ Nguyệt gia ra ngoài, liền nghe nói Tây Việt và Nam Chiếu có chiến tranh, lần này là vì chuyện này mà đến!”
Mộ Hoàng Tịch nghe vậy, không chút khách sáo nói: “Nam Hoàng đã không phải là hoàng thượng Nam Chiếu, ngươi tới đối với thế cuộc này cũng không thay đổi gì!”
“Hoàng hậu thật đúng là không khách sáo!” Hình như từ xưa tới nay chưa từng có ai nói với ông như vậy, sắc mặt Cơ Hách cũng có chút cương, miễn cưỡng duy trì lễ phép: “Thực không dám đấu diếm, lần này quả nhân tới muốn cùng hoàng thượng Tây Việt làm một vụ giao dịch!”
Hoàng thượng Tây Việt? Ý là Hoàng Hậu nàng không đủ tư cách sao? Mộ Hoàng Tịch cười lạnh, Nam Hoàng này thật xem mình là dư thừa!
Quân Mặc nghe vậy, con ngươi lãnh ngạo không mang theo nhiệt độ: “Nói đi!”
Lời không mang theo ý “mời:, quả nhiên là không khách sáo!
Cơ Hách đè xuống không vui trong lòng nói: “Quả nhân bị Nguyệt Diệc Hàn tính toán, mới làm Nam Chiếu đổi chủ, lúc này Nam Chiếu mới xuất binh nhằm vào Tây Việt, chọc giận Việt hoàng, quả nhân vì thế bày tỏ áy náy thật sâu, nhưng đây đều là những người lòng muông dạ thú kia, quả nhân tuyệt đối không cho phép!”
“ Hữu nghị giữa Nam Chiếu và Tây Việt vẫn cùng tồn tại bình an vô sự, quả nhân hi vọng về sau cũng vĩnh viễn như thế, không nhắc đến chiến sự, tránh cho sinh linh đồ thán!”
Lời nói đến đây, Mộ Hoàng Tịch và Quân Mặc đều biết ý của ông, nhất thời trong lòng cười lạnh, mà Mộ Hoàng Tịch lại không chút khách sáo châm chọc nói: “Nếu như bổn cung không nhớ lầm, ngươi có lẽ đã không còn là hoàng thượng Nam Chiếu mà?”
Sắc mặt Cơ Hách run lên, khí Đế Vương lập tức buông thả, ở Nam Chiếu, chỉ cần ông lộ ra vẻ mặt như vậy, ai cũng sẽ sợ ba phần, đáng tiếc ông quên, nơi này bây giờ là địa bàn Tây Việt, hơn nữa còn có một người ưu tú hơn ông, khí Đế Vương trên người Quân Mặc càng thêm mãnh liệt gào thét quét qua, Cơ Hách có cảm giác chân nhũn ra, nhất thời không dám coi thường Đế Vương này.
Giả vờ cười cười, sau đó mặt chân thành nói: “Gian nhân nắm quyền, mới làm quả nhân rơi vào tình trạng như vậy, nhưng triều đình Nam Chiếu vẫn có đại thần trung thành với quả nhân, cho nên hiện tại quả nhân muốn mượn binh của các ngươi, chỉ cần quả nhân thuận lợi lấy lại ngôi vị hoàng đế, quả nhân cam kết, cắt mười thành trì đem tặng, hơn nữa ký kết hiệp nghị vĩnh viễn hòa bình cùng Tây Việt! Hai nước không xâm phạm lẫn nhau, vĩnh viễn hữu nghị!”
Mộ Hoàng Tịch đã không muốn nói thêm gì, bởi vì ông quả thật là ăn nói viễn vông! Hiện tại bản đồ thiên hạ từng chút bị Tây Việt xâm chiếm, dựa theo đó, Tây Việt thống nhất thiên hạ có hi vọng rất lớn, coi như không thống nhất thiên hạ, tuyệt đối cũng là quốc gia mạnh nhất lớn nhất, sao còn thích ký kết hiệp nghị hòa bình cùng Nam Chiếu gần diệt vong gì chứ? Mà ông đã bị đuổi xuống ngôi vị Hoàng đế, có tư cách gì nói điều kiện cùng Tây Việt?
“ Theo lời Nam Hoàng, trẫm cần suy nghĩ thật kỹ! Không bằng trước tiên Nam Hoàng ở nơi này, chờ trẫm và Hoàng hậu thương nghị thật kỹ xem thế nào?” Hiển nhiên ý tưởng của Quân Mặc và Mộ Hoàng Tịch giống nhau, mặc dù ngoài miệng nói suy tính, thật ra một chút cũng không muốn suy tính.
Ngoài dự đoán, Cơ Hách cũng không vội vàng muốn được trả lời, chỉ đứng dậy rời đi, lúc đi ý vị sâu xa nhìn Mộ Hoàng Tịch một cái, bộ dạng một bộ đã tính trước, thật ra khiến Mộ Hoàng Tịch có chút ngạc nhiên là át chủ bài nào có thể làm cho ông tự tin như vậy? Nếu như nàng hiện tại đoán không sai, hắn nhất định đã gặp Cơ Dao, hai người này thật không hỗ là hai phụ tử, dáng vẻ không coi ai ra gì giống nhau như đúc.