Thịnh Thế Đế Sủng: Đích Nữ Hoàng Hậu

Chương 100: Chương 100: Chương 97




Ánh nắng sáng sớm chiếu vào phòng xuyên thấu qua khe hở rèm cửa sổ, rọi vào thân thể hai người đang ôm nhau trên giường, đó là một đôi nam nữ có dung mạo tuyệt sắc, nam anh tuấn bức người khiếp sợ như thiên thần, nữ vừa dịu dàng vừa mang theo nét anh khí, làm cho người ta không dám khinh thường.

Lông mi của nữ tử hơi rung rung sau đó nhanh chóng mở mắt, đó là một đôi mắt y hệt phiên chợ hoa dưới ánh trăng, chói mắt, bén nhọn, khiếp người, thế nhưng khi nàng chuyển tầm mắt nhìn về phía nam tử vẫn ngủ say bên cạnh thì trong mắt kia cũng chỉ còn lại thương tiếc và ái niệm nồng nàn không thể nào tan chảy!

“Hiện tại là giờ gì?” Giọng nói của nữ tử vừa vắng lạnh vừa mang theo khàn khàn, hiển nhiên là bởi vì ngủ không được ngon giấc.

Cung nữ vén rèm che lên: “Hồi nương nương, là giờ Mẹo!”

“Ừm!” Trên giường người chính là Mộ Hoàng Tịch, nàng nghe vậy thì đứng dậy để cho hai cung nữ trang điểm ăn mặc, y phục hoa lệ lại đơn giản lưu loát mặc trên người nàng hoàn toàn che giấu thân thể nữ tử chưa đầy của nàng, hiện ra một loại Vương Giả Chi Khí bức người.

Một tiếng “cọt kẹt” cửa chính nặng nề mở ra, Thanh Qua và Thanh Nguyên đã sớm ở ngoài cửa từ lâu, nhìn nữ tử bước ra ngoài trong lòng bọn hắn tràn đầy tôn kính, ngoại trừ Quân Mặc ra thì chỉ có người này mới có thể làm cho bọn hắn vì nàng mà làm bất cứ chuyện gì, theo Mộ Hoàng Tịch bước ra khỏi cửa cung, đại môn kia lần nữa bị đóng lại, ngăn cách với tất cả phía bên ngoài.

“Hoàng hậu nương nương giá lâm!”

Một đám tướng linh đang chờ hoàng thượng ở đại điện nghe thế đều sững sờ, ngay sau đó hai mặt nhìn nhau, lập tức không kịp phản ứng, vì sao hoàng hậu lại tới, vậy hoàng thượng đâu?

Mộ Hoàng Tịch đi ra từ lối đi bên cạnh, sau đó ngồi lên long y chỉ có Quân Mặc đã từng ngồi, không nhìn nét mặt của các tướng lĩnh đặt một phong thánh chỉ và ngọc tỷ lên bàn: “Hôm qua đại điện xuất hiện thích khách, hoàng thượng bị đâm trọng thương, tạm thời không thể xử lý công việc, kể từ hôm nay sẽ do Bổn cung thay thế xử lý tất cả, đây là thánh chỉ và Ngọc Tỷ, nếu như ai trong các vị bất mãn thì mời ra khỏi hàng ngũ!”

Hôm nay Mộ Hoàng Tịch rất cường thế, có thể nói là cường thế trước nay chưa có, vốn có thể dùng phương pháp nhẹ nhàng hơn để khiến mấy người này tiếp nhận nàng nhưng  nàng không dùng được, ngược lại dùng phương pháp này có thể dồn ép một đám tướng lĩnh, bởi vì nàng không muốn chờ, cũng không thể đợi, hiện giờ trong lòng nàng đang có một ngọn lửa mạnh cháy hừng hực, thiêu đốt đến nỗi nàng sắp chết đi, cái này bảo nàng làm sao có thể nhịn.

Quân Mặc bị nàng phong bế gân mạch, trước khi tìm thấy cách cứu giải hắn chỉ có thể tiếp tục hôn mê như thế, nhưng cách giải cứu lại đang ở đâu? Rõ ràng thân thể nàng có thể giải cứu bách độc nhưng lại không thể cứu được người mình thương, nàng chưa từng có cảm giác mình vô dụng như thế.

Quanh thân Mộ Hoàng Tịch tản ra khí ép nồng nặc cùng hơi thở làm cho người ta không thể kháng cự, một tướng lĩnh nao đó vốn muốn kháng cự cũng bị ép tới không dám mở miệng, bởi vì hiện giờ Mộ Hoàng Tịch cho bọn hắn cảm giác áp lực cực kỳ giống Quân Mặc, quả thật giống như Quân Mặc đang đứng trước mặt bọn hắn vậy quả thật khiến cho bọn họ kinh hãi.

Cuối cùng một tướng lĩnh lớn tuổi hơn đi ra: “Nương nương! Nếu hoàng thượng có chỉ thì bọn thần dĩ nhiên tuân thủ, nhưng bọn thần có một thỉnh cầu không biết nương nương có thể để bọn thần gặp mặt hoàng thường một lần hay không?”

Hơi thở của Mộ Hoàng Tịch vẫn bình thường nhưng trong lòng giận dữ, dùng giọng điệu bình tĩnh đến không thể bình tĩnh hơn nữa nói: “Nếu như các ngươi có thể chữa khỏi cho hoàng thượng thì Bổn cung tuyệt đối không ngăn cản!”

“Chuyện này. . . . . .” Rõ ràng cho thấy ý từ chối, một đám tướng lĩnh lập tức không dám hó hé.

Bọn họ vẫn còn đang trái lo phải nghĩ, nhưng Mộ Hoàng Tịch lại không muốn lôi kéo với bọn họ: “Lập tức viết thư hoàng cung, cho mời Nhiếp Chính vương Quân Hạo Hiên hỏa tốc đến đây, đồng thời viết thư cho đại quân Đông Đạo lập tức tiến công Đông Diệu, 30 vạn đại quân phía đông Lan Châu đi tới Đông Nam, tiến công từ phía Nam Đông Diệu, cần phải nắm lại Đông Diệu!”

Các tướng lĩnh cả kinh, không ngờ Mộ Hoàng Tịch vừa mở miệng đã ra lệnh bá đạo như thế, nhưng bọn họ lại chẳng biết tại sao không sinh nổi lòng phản kháng, chỉ đành phải lĩnh mệnh: “Dạ!”

Mộ Hoàng Tịch tiếp tục nói: “Bây giơ đã tra rõ người ám sát hoàng thượng, chính là ám vệ của Nam Hoàng Cơ Hách, do Nam Chiếu công chúa Cơ Dao lén đưa vào tiến hành ám sát hoàng thượng, Nam Chiếu lòng muông dạ thú không quan tâm đến minh ước(hiệp ước đồng minh) hai nước, Tây Việt ta không cần minh ước như vậy, đợi Nhiếp Chính vương đến lập tức phát động tiến công Nam Chiếu!”

“Hoàng thượng lại bị ám vệ Nam Chiếu gây thương tích, chẳng trách được nương nương lại tức giận như thế!”

“Cơ Hách đã lật lọng phản lời thì chúng ta cũng không thèm quan tâm đến minh ước gì đó nữa, lập tức phát binh giết hắn trở tay không kịp!”

“Đúng vậy, nương nương, chúng ta không cần chờ nữa, bọn ta lập tức dẫn binh đến giết báo thù cho hoàng thượng!”

“Nương nương, ra lệnh đi! Để cho chúng ta vui vui vẻ vẻ đi đánh một trận!”

Mộ Hoàng Tịch nhìn dang vẻ mọi người trong lúc bất chợt trở nên tức giận đùng đùng, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, chỉ dùng giọng nói bình tĩnh hỏi “Vậy các ngươi có thể đảm bảo chỉ được thắng không được bại với Bổn cung không?”

“Nương nương đang hoài nghi năng lực của chúng thần sao?”

“Có gì mà không dám, mạt tướng Triệu Cường lập Quân Lệnh Trạng với nương nương, chỉ cần quân ta bại một cuộc, không, chỉ cần lui về phía sau một bước, mạt tướng lập tức đưa đầu tới gặp nương nương!”

“Đúng vậy, mạt tướng cũng giống vậy!”

Lấy được hiệu quả như mong đợi, Mộ Hoàng Tịch vui mừng nhếch môi: “Vậy bổn cung liền ra lệnh!”

“Phiếu Kỵ tướng quân Lý Ái nghe lệnh!”

“Có mạt tướng!”

“Bổn cung lệnh ngươi dẫn bốn mươi vạn đại quân đánh từ chính diện, nhắm thẳng vào Hoàng Thành Nam Chiếu!”

“Mạt tướng tuân lệnh!”

“Triệu tướng quân dẫn mười lăm vạn đại quân tiến công từ cánh Đông, Ngô tướng quân dẫn mười vạn đại quân tiến công từ Tây Lộ, dọc đường tấn công Thành chủ, Quý tộc, Hầu tước giết không tha, nhưng không được tổn thương dân chúng vô tội, treo cao cờ thưởng những nơi đi qua, ai đầu hàng thì không giết!”

“Tuân lệnh!”

Thoáng chốc tất cả tướng lĩnh đều nhận lệnh đi điểm binh, Mộ Hoàng Tịch đứng dậy khỏi chỗ ngồi, vạt áo hoa lệ vạch qua đường cong: “Đi thôi! Đi chứng kiến chiến dịch cuối cùng này!”

Gần trăm vạn đại quân xếp thành vô số phương trận ở ngoài thành, liếc mắt một cái làm cho người ta cảm thấy một khí ép cường đại, hơi thở nồng nặc dằn xuống đáy lòng giống như cự thạch, làm cho người ta không thở nổi, nhưng cố tình lại có một loại hơi thở không đè nén được hưng phấn, giống như có thể bộc phát từ trong máu ra bất cứ lúc nào.

Mộ Hoàng Tịch dẫn người đi lên cổng tường thành thật cao, trong giọng nói gia tăng thêm nội lực: “Hôm nay Nam Chiếu lòng muông dạ thú, mặt ngoài giả vờ kết minh cùng Tây Việt ta, nhưng sau lưng lại có ý đồ thích sát hoàng thượng của ta, thật sự là tội ác tày trời, tội không thể tha!”

“Hôm nay, tất cả những người đang đứng ở đây đều là thiết huyết binh sĩ của Tây Việt ta, xin các ngươi hãy giơ lưỡi dao sắc bén trong tay các ngươi lên chỉ về phía kẻ đã bội bạc, diệt Nam Chiếu trả thù cho hoàng thượng!”

“Diệt Nam Chiếu! Diệt Nam Chiếu!”

Tiếng hô vang thấu trời xanh, hiển nhiên là bị nhóm lên lòng nhiệt huyết.

Mộ Hoàng Tịch phất tay để Thanh Qua dẫn người lên, một tay rút thanh kiếm ra, một tay kéo Cơ Dao tới, giờ phút này Cơ Dao bị trói rất chặt, ngay cả miệng cũng chặn lại nên chỉ có thể rơi lệ, cùng với ánh mắt hận đến tận cùng nhìn chằm chằm Mộ Hoàng Tịch, Mộ Hoàng Tịch làm như không thấy, gác trường kiếm lên cổ nàng ta: “Chính là nữ nhân này, công chúa Nam Chiếu Cơ Dao, nàng ta đưa ám vệ vào ám sát Đế Vương Tây Việt ta, hôm nay bổn cung dùng nàng ta tế cờ, nguyện dũng sĩ Tây Việt ta Sở Hướng Vô Địch(Không đâu địch nổi) trước nay chưa từng có!”

“Sở Hướng Vô Địch! Sở Hướng Vô Địch!”

“Hoàng thượng vạn tuế! Hoàng hậu nương nương vạn tuế!”

Tiếng thét kinh hoàng vang lên tận chân trời bao phủ tất cả, Mộ Hoàng Tịch cười lạnh nhìn Cơ Dao: “Đây tất cả đều là do ngươi gieo gió gặt bão, nhưng không trách được Bổn cung, có oan khuất gì hãy xuống đất tìm phụ hoàng ngươi mà nói đi!”

Dứt lời, Mộ Hoàng Tịch không nhìn nét mặt Cơ Dao nét mặt, một nhát cắt vỡ cổ họng của nàng ta, máu tươi nóng bỏng phun ra khắp nơi, vẩy vào trên quân kỳ đang tung bay, nhất thời lại vang lên một hồi chấn động.

Đại quân lên đường, Mộ Hoàng Tịch trấn giữ ở phía sau, đại quân lên đường thế như chẻ tre, nhất cử công phá thủ phủ Nam Chiếu, mà tại phía xa đế đô cuối cùng Quân Hạo Hiên cũng chạy đến.

Xa xa, Mộ Hoàng Tịch đã nhìn thấy nam nhân long đong mệt mỏi đó, trên gương mặt tuấn mỹ của hắn có mệt mỏi khó nén, nghĩ đến mấy ngày nay hắn đều không được nghỉ ngơi. Khi người bước vào bốn mắt nhìn nhau, có một khoảnh khắc cả hai đều không biết mở miệng như thế nào, tính toán ra đây là lần đầu tiên hai người mới gặp mặt nhau từ sau khi cung biến, khoảng thời gian đó Quân Hạo Hiên  vẫn rất suy sụp, tự giam mình trong Hiên vương phủ không ra ngoài gặp người, cuối cùng vẫn là bởi vì một phong thơ của nàng và một đạo thánh chỉ, hắn mới tiếp nhận tiếp chận chức vị giám quốc Nhiếp Chính vương.

Quân Hạo Hiên mấp máy môi, nhưng trước sau vẫn không mở miệng được, rõ ràng người hắn muốn gặp nhất đang trước mặt, rõ ràng cả ngày cả đêm chỉ muốn nhìn thấy nàng sớm một chút, nhưng khi thật sự gặp được lại không thể nói được chữ nào.

Cuối cùng, vẫn là Mộ Hoàng Tịch cười khẽ lên tiếng: “Tất cả ổn không?”

Quân Hạo Hiên gật đầu một cái: “Ổn!”

Mộ Hoàng Tịch xoay người, để cho người ta mở cửa, quay đầu nói: “Vào đi!”

Quân Hạo Hiên nhận được thư của Mộ Hoàng Tịch mới tới, trong thư chỉ nói đơn giản nhưng không ngờ rằng tình huống lại nghiêm trọng như thế, Quân Mặc không chỉ bị thương mà hoàn toàn mất đi thần trí, không còn kịp nghĩ đến những ý định lộn xộn trào ra trong lòng mình nữa, hắn hỏi: “Triệu thái y xem chưa? Bọn họ nói thế nào?”

Mộ Hoàng Tịch lắc đầu một cái: “Hắn bị Trịnh Thái phi hạ cổ độc không có cách giải, mặc dù có thể áp chế nhưng vẫn không chế được thuốc giải, lần này lại bị Cơ Dao đánh bậy đánh bạ dẫn đến phát bệnh, hơn nữa càng nghiêm trọng hơn trước, hôm đó chàng mất đi thần trí, thiếu chút nữa giết cả ta, ta tìm đại phu tốt nhất Ám lâu đến xem cũng không nhìn ra manh mối, hiện tại chàng chỉ có thể nằm hôn mê như vậy, trừ phi tìm được thuốc giải, nếu không cả đời chàng chỉ có thể nằm như vậy thôi!”

“Nghiêm trọng như thế?” Quân Hạo Hiên cũng có chút không dám tin tưởng, thì ra đại ca ca mà hắn vẫn cho rằng vô cùng cường đại, mà vẫn bị cổ độc hành hạ sao?

Mộ Hoàng Tịch không nói gì, yên lặng đắp kín mền cho Quân Mặc, hai người nhất thời trầm mặc, rất lâu sau đó, cũng không ai biết đối phương đang suy nghĩ gì, cũng tương tự không biết mình đang suy nghĩ gì, bởi vì không biết nên nghĩ cái gì.

Mộ Hoàng Tịch nhìn lá rơi ngoài cửa sổ, đột nhiên nhàn nhạt hỏi, “Bây giờ ngươi còn muốn làm hoàng đế không?”

Quân Hạo Hiên nhìn nàng một cái, ngay sau đó quay đầu nhìn về nơi khác: “Không muốn!”

Mộ Hoàng Tịch không biết giễu cợt hay là châm chọc cười: “Ta quên mất, là ta cắt đứt mộng Đế Vương của ngươi!”

Quân Hạo Hiên lắc đầu một cái: “Ta không trách ngươi, sau lần đó ta rất hiểu, có lẽ ta hoàn toàn không thích hợp làm một Hoàng đế, ít nhất so với huynh ấy, ta chênh lệch quá xa!”

Mộ Hoàng Tịch dĩ nhiên biết người hắn nói là Quân Mặc, chỉ là rất bất ngờ đây là lần đầu tiên Quân Hạo Hiên tự thừa nhận bản thân mình không bằng Quân Mặc, nhưng mà những thứ này cũng đã không còn quan trọng nữa.

“Có biết vì sao lần đó ta lại giữ lại tính mạng cho ngươi không?”

Thân thể Quân Hạo Hiên chấn động, lời của nàng khiến hắn nhớ lại chuyện không vui, hôm đó sau khi quyết đấu trước cửa cung, hắn vô cùng khó chịu, cuối cùng nhốt mình ở vương phủ không để ý chuyện gì cả, mỗi ngày uống rượu sống qua ngày, sống mơ mơ màng màng, rõ ràng không hề suy nghĩ bất cứ điều gì, thế nhưng hắn lại cố tình vô cùng hiểu biết một chuyện, lấy được đáp án khiến hắn hận không thể đi tìm chết: “Là vì huynh ấy sao?”

“Xem như thế đi!” Mộ Hoàng Tịch thở dài: “Hiện giờ Quân gia cũng chỉ còn hai huynh đệ các ngươi, nếu như không có người nào ở đây thật sự chỉ còn dư lại một người cô đơn, loại cảm giác đưa mắt không quen đó thật sự vô cùng khó chịu, huyết mạch thân tình là ta không thay thế được, ta không muốn Quân Mặc thật sự trở nên chỉ còn lại mình hắn, cho nên ta để lại ngươi, mà hắn cũng biết, ngầm cho phép cách làm của ta!”

Quân Hạo Hiên không nói gì, chỉ là vẻ mặt cũng không tốt như vậy.

Mộ Hoàng Tịch không tiếp tục tiếp tục đề tài này nữa mà là rất nghiêm túc hỏi “Nếu như cho ngươi một cái cơ hội, ngươi còn muốn làm Hoàng đế không?”

Nghe được ý tứ trong lời nói của Mộ Hoàng Tịch, Quân Hạo Hiên cả kinh, nhưng cuối cùng vẫn kiên định lắc đầu: “Không! Mặc dù ý nghĩ này vẫn sẽ ảnh hưởng đến ta như cũ, nhưng mà ta lại thật sự không muốn làm Hoàng đế!”

“Khẳng định như vậy sao?”

“Ừ!” Quân Hạo Hiên kiên định gật đầu, ngay sau đó hỏi, “Nàng hỏi ta như thế, sẽ không phải ra quyết định gì đó chứ?”

Mộ Hoàng Tịch nhìn người trên giường, nhẹ nhàng cười một tiếng nói: “Ta vốn dĩ không muốn có thiên hạ này, sở dĩ đoạt chính quyền chỉ là bởi vì chàng muốn thống nhất thiên hạ mà thôi, hôm nay một nửa thiên hạ này đã rơi vào trong túi Tây Việt ta, thống nhất chẳng qua cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn, nhưng dáng vẻ này của hắn, thiên hạ còn có ý nghĩa gì?”

“Hiện tại ta không tìm được người có thể chữa trị cho chàng, ý định của ta ta là đưa chàng đi khắp thiên hạ, nhất định sẽ tìm được có thể người cứu chàng, nếu thật sự không trị được thì ta sẽ đưa chàng tìm một huyệt mộ cùng nhau an nghỉ!”

“Nàng. . . . . .” Quân Hạo Hiên bị lời nói của Mộ Hoàng Tịch làm cho kinh hãi, nàng lại có thể vì Quân Mặc mà làm đến trình độ như vậy sao? Chẳng lẽ đây chính là tình yêu của nàng sao? Hắn đột nhiên cảm thấy thật ghen tỵ, so với lúc Quân Mặc lên làm hoàng đế còn khiến hắn ghen tỵ hơn, ghen tỵ huynh ấy lấy được lòng dạ vô cùng trân quý của Mộ Hoàng Tịch, ghen tỵ huynh ấy lấy được tình yêu sống chết có nhau của Mộ Hoàng Tịch! Đố kị đến nổi điên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.