“Ổn không?” Sắc mặt Quân Hạo Hiên nhu hòa nhìn Hoàng Tịch, bàn tay thon dài đều đặn đưa về phía nàng.
“Đa tạ cứu giúp!” Dứt lời, Hoàng Tịch tránh tay của hắn ra đứng lên, sau đó xoay người rút mũi tên bên cạnh ra xem xét.
Tay Quân Hạo Hiên lúng túng dừng trong không trung, sau đó lộ ra vẻ bất đắc dĩ thu hồi lại, nhìn Mộ Hoàng Tịch chuyên tâm nghiên cứu mũi tên: “Mộ tiểu thư hiểu biết về mũi tên à?”
Hoàng Tịch vứt vật đang cầm trong tay: “Xem một chút mà thôi!”
“Ồ!” Quân Hạo Hiên gật đầu, cũng không tính Hoàng Tịch lạnh lùng với hắn, trên khuôn mặt tuấn mỹ vẫn như cũ mang theo cao quý ưu nhã: “Mộ tiểu thư còn muốn đi Tư miếu không, hay là Bổn vương tiễn ngươi một đoạn?”
“Bổn vương? Ngươi là Vương Gia?” Hoàng Tịch làm bộ như kinh ngạc hỏi.
“Chẳng lẽ Mộ tiểu thư không biết Bổn vương?” Quân Hạo Hiên nhíu mày, vẻ mặt kinh ngạc cũng quá giả!
“Thật sự không biết!” Hoàng Tịch không muốn cùng hắn nhiều lời, xoay người đi kêu Ngọc Nô, lại phát hiện gương mặt si mê của Ngọc Nô nhìn chằm chằm bóng lưng Quân Hạo Hiên, mấy vạch đen trên trán Hoàng Tịch xuất hiện, Hoàng Tịch đi tới, không chút do dự gõ đầu nàng, Ngọc Nô hồi hồn, lập tức che trán, uất ức nhìn tiểu thư nhà mình: “Đau!”
“Còn biết đau là tốt rồi!” Hoàng Tịch tức giận, dứt lời vừa nhìn về phía Mộ Vãn Tình bị sợ đến co rút thành một cục, chỉ đành phải quay đầu lại nói với Quân Hạo Hiên: “Làm phiền Hiên vương đưa chúng ta một đoạn đường!”
“Dĩ nhiên!” Quân Hạo Hiên gật đầu, ngay sau đó huýt sáo một hơi, một nam tử áo đen chạy một chiếc xe ngựa ra từ nơi không xa; thấy vậy, Hoàng Tịch khẽ nhíu mày, nhưng cũng không hỏi tại sao Quân Hạo Hiên phải mang xe ngựa xuất hiện tại nơi này, có một số việc không cần thiết hỏi rõ ràng như thế.
Lên xe ngựa, Ngọc Nô ôm Mộ Vãn Tình kinh sợ quá độ đang dùng ánh mắt không ngừng nhìn Mộ Hoàng Tịch và Quân Hạo Hiên ngồi đối diện, càng xem càng si mê, Hiên vương ôn hòa tuấn mỹ, cao quý ưu nhã, tiểu thư xinh đẹp hào phóng, lười biếng tùy ý, nhìn một chút nhịn không được cười trộm trong lòng: tại sao nàng cảm thấy tiểu thư và Hiên vương rất xứng đôi đây?
“Mộ tiểu thư là dòng chính nữ Mộ Phủ, vì sao nhiều năm như vậy chưa từng gặp qua ngươi ở đế đô?” Thấy Hoàng Tịch không nói lời nào, Quân Hạo Hiên nhàn nhạt hỏi, giọng nói tùy ý vô cùng, không khiến người ta cảm thấy đột ngột.
Hoàng Tịch tựa vào trên vách xe, dằng dặc nói: “Hiên vương không biết hỏi thăm từng chút từng chút về một cô nương khuê phòng là không tốt sao?”
Quân Hạo Hiên sững sờ, tùy tiện nói xin lỗi: “Xin lỗi, là Bổn vương đường đột!”
Hoàng Tịch giả vờ ngủ say, Quân Hạo Hiên biết nàng không muốn nói cũng không hỏi nữa, chỉ muốn khăn tay trong tay áo kia; cự ly gần như vậy, rõ ràng hắn có thể nghe được mùi thơm đặc biệt trên người Hoàng Tịch, giống như cỏ xanh mát mẻ, lại có một ít hương mẫu đơn cao quý, một loại mùi vị không nói được, mà trên khăn tay trong tay hắn cũng mang theo mùi này, hắn khẳng định có thể Hoàng Tịch là cứu người của hắn, nhưng vì sao nàng không muốn thừa nhận đây?
Dọc theo đường đi Ngọc Nô trái ngó phải nhìn, có chút không hiểu tại sao tiểu thư hờ hững với Hiên vương, hắn là đệ nhất mỹ nam đó nha? Cũng không hiểu vì sao Hiên Vương muốn hỏi tiểu thư gì đó, tuy nhiên lại không mở miệng! Cứ có cảm giác giữa hai người là lạ, chẳng lẽ nàng bỏ lỡ chuyện gì? Si mê liếc nhìn Hiên vương, nàng đang suy nghĩ có nên làm phản đồ một lần không? Nhưng mà ý nghĩ này rất nhanh đã bị nàng bóp chết trong đầu, nếu như bị tiểu thư biết nàng bán đứng nàng ấy, kết cục của nàng không phải thảm bình thường! Lạnh rùng mình, hay là cứ theo chủ ý của mình thôi!
Xe ngựa dừng lại trước Liên Hoa tự, Hoàng Tịch xuống xe, Ngọc Nô ôm Mộ Vãn Tình xuống, Quân Hạo Hiên xuống sau cùng, nhìn cửa chính Liên Hoa tự: “Bổn vương đã đưa đến, Mộ tiểu thư bảo trọng!”
Mộ Hoàng Tịch dừng bước, đưa lưng về phía Quân Hạo Hiên: “Hoàng Tịch cám ơn Hiên vương ra tay tương trợ, nhưng Hoàng Tịch cũng xin Hiên vương không cần dây dưa với Hoàng Tịch nữa, chuyện như lời ngươi nói chẳng liên quan tới ta, mà chuyện của ta, cũng không liên quan ngươi!”
Tay Quân Hạo Hiên khẽ buộc chặt, nói: “Mộ tiểu thư không cần tạ Bổn vương, chắc hẳn Mộ phu nhân chờ các ngươi đã lâu, mau vào đi thôi!”
Đưa mắt nhìn ba người Mộ Hoàng Tịch rời đi, sắc mặt Quân Hạo Hiên ôn hòa lập tức lạnh lùng, đôi tay nắm quyền thật chặt, lần đầu tiên hắn bị người khác ghét bỏ triệt để thế này!
Màn trước cửa này bị Mộ Tâm Vi nhìn thấy, mím môi, khăn tay trong tay bị nàng ta xiết đến không còn hình dáng, rõ ràng nàng ta sắp xếp Hoàng Tịch nửa đường bị sơn tặc làm nhục, nhưng bây giờ nàng vậy mà đi cùng Hiên Vương mà nàng ta thích nhất! Đáng ghét, nhất định là Mộ Hoàng Tịch sử dụng thủ đoạn gì quyến rũ Hiên vương rồi! Tiện nhân đáng chết, lại muốn giành cùng nàng ta! Không có cửa đâu!
Sửa sang xong dung nhan làm bộ như không nhìn thấy Mộ Hoàng Tịch đi tới, mắt sáng lên lại ngượng ngùng nhìn Quân Hạo Hiên: “Thần nữ Mộ Tâm Vi bái kiến Hiên vương, Vương Gia thiên tuế!”
Tâm tình Quân Hạo Hiên cực kém, nhìn thấy Mộ Tâm Vi nũng nịu, bộ dạng muốn nói mà thôi, không khỏi cảm thấy phiền não, nhưng giáo dục tốt nên hắn không biểu lộ ra: “Mộ tiểu thư miễn lễ!”
Giọng Quân Hạo Hiên trơn bóng như ngọc, dù vô tâm cũng làm cho người nghe thoải mái, mà Mộ Tâm Vi thấy người thương, kích động trong lòng đến tim trong lồng ngực như sắp nhảy ra ngoài: “Tạ vương gia!”
Thẹn thùng đứng dậy, mặt Mộ Tâm Vi ngại ngùng sáp lại nhìn tuấn nhan Quân Hạo Hiên: “Vương Gia đến nơi này là có chuyện gì?”
Giọng Mộ Hoàng Tịch đã sớm biến mất trong tầm mắt, Quân Hạo Hiên cũng không kiên nhẫn đợi ở chỗ này, liền nói: “Bổn vương còn có việc, trước hết cáo từ, Mộ tiểu thư bảo trọng!” Nói xong cũng không đợi Mộ Tâm Vi phản ứng, xoay người rời đi.
“Ấy. . . . . .” Mộ Tâm Vi mới vừa muốn la lên, đáng tiếc bóng dáng của Quân Hạo Hiên đã đi xa, nhất thời giận đến dậm chân; ngược lại nghĩ đến Mộ Hoàng Tịch, mất mác trong lòng chuyển thành hận ý với Mộ Hoàng Tịch, đều do tiện nhân Mộ Hoàng Tịch này, nếu không làm sao Hiên vương sẽ không để ý tới nàng ta? Nghĩ tới, mặt Mộ Tâm Vi trở nên vặn vẹo, nàng ta nhất định sẽ không để cho Mộ Hoàng Tịch tốt hơn!