Edit: Thu Lệ
”Ơ! Là Hoàng Tịch sao?” Một giọng nói ôn hòa cùng nụ cười chúm chím đột nhiên vang lên.
Mộ Hoàng Tịch dừng bước, giọng nói này. . . . . .
”Thật sự là Hoàng Tịch?” Giọng nói đó vang lên lần nữa, rất nhanh một nữ nhân mặc y phục hoa lệ màu đỏ tím đi tới, bước chân không nhanh không chậm,
có tư thế hơi cao quý, nữ nhân được bảo dưỡng cực tốt, làm cho người ta
không nhìn ra được tuổi thật của bà ta, dáng vẻ sinh ra dung mạo hòa ái, nhìn thấy Mộ Hoàng Tịch, nụ cười trên mặt càng thêm vui vẻ, không nói
lời gì tiến lên, muốn đưa hai tay ra cầm lấy tay Hoàng Tịch, lại bị Mộ
Hoàng Tịch không để lại dấu vết tránh ra, nữ nhân hơi lúng túng, nhưng
lại che giấu rất tốt, giọng điệu quan tâm hỏi: “Hoàng Tịch, con không
nhận ra mẫu thân sao?”
”Nhận ra chứ, sao lại không nhận ra được!” Từ lúc ngươi rót độc dược vào trong miệng ta, đến chết ta cũng sẽ nhớ
ngươi! Đại phu nhân Mộ phủ—— Lý Thiến!
”Thì ra con còn nhận ra
được nha!” Đại phu nhân thiếu chút nữa cực vui mà khóc, không nói lời gì kéo tay Mộ Hoàng Tịch, một tay khẽ vỗ lên tay nàng: “Đứa nhỏ này, mấy
năm qua mẫu thân làm khổ con rồi, nhưng từ nay về sau, mẫu thân sẽ bồi
thường cho con thật tốt! Trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi!”
Mộ Hoàng Tịch thầm cười lạnh trong lòng, là hy vọng nàng vĩnh viễn sẽ
không về được thì đúng hơn! Chẳng lẽ bà ta không biết lúc trước là ai đã ném nàng đến ngôi chùa trên núi đó sao? Giọng nói của Mộ Hoàng Tịch
mang theo lạnh lùng và xa cách: “Đại phu nhân, Hoàng Tịch mệt mỏi, có
thể để cho ta nghỉ ngơi thật tốt một cái không?”
”À! Như vậy à!”
Đại phu nhân suy nghĩ một chút, ngay sau đó gật đầu: “Là mẫu thân không
chú ý, con đi nghỉ ngơi trước đi! Mai Hương viện là phòng của mẹ ruột
con, vậy con cứ nghỉ ngơi đó đi, tất cả đồ vật của mẹ con đều không hề
nhúc nhích. . . . . .” Nói xong giống d/đ;l'q;d như bi thương xoa xoa
khóe mắt, vỗ vỗ tay Mộ Hoàng Tịch: “Đã nhiều năm rồi cha con chưa được
gặp con, nhất định là rất nhớ, mẫu thân lập tức đi nói tin tức tốt này
cho ông ấy biết!”
Mộ Hoàng Tịch không nói gì, cho đến khi đại phu nhân đi xa, Mộ Hoàng Tịch mới đưa bàn tay bị cầm về phía Ngọc Nô, Ngọc
Nô lập tức cầm lấy khăn hung hăng lau chùi, trên mặt tất cả đều là chán
ghét: “Tiểu thư, đại phu nhân vẫn giống như trước kia, rõ ràng là lòng
dạ rắn rết, lại cứ muốn giả bộ người tốt, em nhìn thấy cũng thật buồn
nôn!”
Mộ Hoàng Tịch cười khẽ, đối với lời nói của nàng cũng không cho ý kiến, thu tay lại: “Đi thôi!”
”Mẫu thân!” Mộ Tâm Vi nổi giận đùng đùng ngăn đại phu nhân muốn đi chính
viện lại: “Mẫu thân, tại sao người lại đón con gái của kẻ tiện nhân kia
sinh ra về, người có biết nàng ta còn nói nàng ta là dòng chính nữ
không, nàng ta dựa vào cái gì chứ? Con mới là dòng chính nữ đường đường
chánh chánh của Tướng phủ!”
”Tâm Vi!” Đại phu nhân nổi giận: “Nương tự có chừng mực!”
”Người có chừng mực cũng không nên đón con gái của kẻ tiện nhân đó sinh ra về được!” Mộ Tâm Vi rống to.
”Tâm Vi, đừng quên ta mà nương của con, ta làm cái gì còn chưa tới phiên con an bài, nếu không phải do con không muốn vào cung làm phi, việc gì ta
phải đón con tiểu tiện nhân đó về?” Giờ phút này, đại phu nhân đã không
còn dáng vẻ ôn hoà, mà chỉ có cặp mắt trầm ổn, lão luyện, lạnh lùng và
tính toán, còn có hận ý không che giấu chút nào.
”Nhưng con chính là không muốn nhìn thấy con tiện nhân kia!” Mộ Tâm Vi nghe được lời nói của đại phu nhân, dáng vẻ kiêu căng lập tức lạnh đi rất nhiều, nhưng
vẫn không muốn bỏ qua như vậy.
”Được rồi! Hôm nay mới là ngày đầu tiên mà con đã như vậy, cuộc sống sau này phải làm sao?” Đại phu nhân
nhìn Mộ Tâm Vi không che giấu tức giận chút nào, hơi có chút chỉ tiếc
rèn sắt không thành thép(*): “Hiện ta muốn đến chỗ phụ thân con, con trở Ngọc Thấu viện của con trước đi!”
(*): ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn.
”Đến chỗ phụ thân làm gì?”
Đại phu nhân nâng nụ cười không rõ hàm xúc: “Ta đã sắp xếp cho con tiện nhân đó ở trong Mai Hương viện!”
Cho dù Mộ Tâm Vi có ngu hơn nữa cũng hiểu được ý tứ của đại phu nhân rồi,
phải biết căn nhà đó là cấm địa trong phủ, phụ thân tuyệt đối không cho
phép bất cứ kẻ nào đi vào, nàng cũng không thể đi vào, huống chi là Mộ
Hoàng Tịch đã khắc chết mẫu thân của mình! Nghĩ đến dáng vẻ phụ thân
nổi giận, Mộ Tâm Vi không kịp chờ đợi muốn thấy được bộ dáng Mộ Hoàng
Tịch bị phạt, nhất thời xô đẩy đại phu nhân một cái: “Vậy nương mau đi
đi! Con ở đây chờ tin tức của người!”
Biết Mộ Tâm Vi hiểu được ý
của mình, đại phu nhân chỉnh sửa y phục của mình một chút, giẫm bước
chân cao ngạo đi tới thư phòng của Mộ Trình.
Phía trước Mai Hương viện, Mộ Hoàng Tịch đứng ở phía dưới đền thờ chỗ viện này, nhưng không có ý định bước vào chút nào!
”Ặc, tiểu thư, chúng ta không vào được sao?” Hồi lâu, rốt cuộc Vân Nương
không nhịn được mở miệng hỏi, mà vẻ mặt của Ngọc Nô cũng vô cùng nghi
hoặc.
”Không cần!” Mộ Hoàng Tịch lắc đầu, nơi này chính sân viện
của mẹ ruột nàng, nhưng nàng chưa từng muốn bước vào, nếu như nàng không nhớ lầm, phụ thân của nàng coi nơi này như cấm địa, mà đại phu nhân lại để nàng vào đây ở, điều này không phải cho thấy để nàng đi tìm chết
sao?
”Tiểu thư. . . . . .” Vân Nương còn muốn hỏi, chợt nghe quát to một tiếng: “Đứng lại!”
Mộ Hoàng Tịch nghe vậy xoay người, rất nhanh một nam nhân trung niên toàn
thân mặc quan bào chính thống màu xanh lam, tức giận đi tới trước tầm
mắt của nàng, quan phục to lớn bao quanh thân thể gầy gò của ông ta,
gương mặt của ông ta gầy gò, ngũ quan đoan chính, d/đ';l;q'd nghiêm mặt
thoạt nhìn vô cùng nghiêm túc, kiểu tóc và y phục đều rất cẩn thận tỉ
mỉ, vừa nhìn sẽ cho rằng ông ta là một vị quan tốt thanh chánh liêm
minh, dù giờ phút này ông ta đang nổi giận, cũng không phá huỷ hình
tượng của ông ta chút nào.
Thanh chánh liêm minh? Mộ Hoàng Tịch thầm cười lạnh trong lòng, nhìn thấy người tới, không nói gì.
Mộ Trình đi tới trước mặt Mộ Hoàng Tịch, vẻ mặt giận dữ, nhìn thấy Mộ
Hoàng Tịch trong nháy mắt chán ghét không che giấu chút nào: “Ai cho
ngươi tới nơi này? Cút ra ngoài!”
”Lão gia. . . . . . Lão gia. . . . . . Đều là lỗi của thiếp thân!” Đại phu nhân ‘vội vội vàng vàng’ đuổi tới từ phía sau, ôm cánh tay Mộ Trình, khóc đến lệ rơi đầy mặt: “Lão
gia, người hãy trách thiếp thân đi! Thiếp thân nghĩ đến một mình Hoàng
Tịch ở trong chùa miếu, liền tự chủ trương đón nàng trở lại, thiếp thân thấy Hoàng Tịch, liền giống như thấy được tỷ tỷ năm đó, vừa nghĩ tới
Hoàng Tịch thuở nhỏ đã mất mẹ, thiếp thân không đành lòng, vì vậy nên
muốn để cho nàng đến Mai Hương viện xem một chút, ít nhất là để cho nàng nhìn thấy chỗ ở lúc còn sống của mẹ ruột mình, thiếp thân không nghĩ
tới lão gia sẽ tức giận như thế, lão gia muốn trách, thì hãy trách thiếp thân đi, chuyện không liên quan đến Hoàng Tịch chút nào!”
******Trần'Thu/Lệ'd;đ'l'q;d******
Đại phu nhân nói xong những lời đó như móc tim móc phổi, khóc đến ruột gan
cũng đứt từng khúc, giống như thật sự suy nghĩ cho Mộ Hoàng Tịch vậy,
chẳng lẽ bà ta không thấy mỗi lần bà ta nhắc tới mẹ ruột của Mộ Hoàng
Tịch, sắc mặt của Mộ Trình lại đen một phần, đối với Mộ Hoàng Tịch càng
hận thêm một phần sao? Chẳng lẽ bà ta không biết, Mộ Trình hận nhất
chính là chuyện Mộ Hoàng Tịch khắc chết thê tử kết tóc của ông ta sao?
”Biến, cút ra ngoài cho ta!” Nỗi hận của Mộ Trình giống như sóng cuộn đập về
phía Mộ Hoàng Tịch, nếu không phải đại phu nhân ôm ông ta, đoán chừng
ông ta đã muốn trực tiếp đi lên đuổi người.
”Lão gia! Người muốn
phạt thì phạt thiếp thân đi! Là thiếp thân đón Hoàng Tịch về, nếu như
người đuổi nàng ấy đi, người bảo thiếp thân phải xử lý như thế nào đây!” Đại phu nhân nức nỡ nói.
Mộ Trình nghe vậy thân thể dừng lại,
căm tức nhìn Mộ Hoàng Tịch một cái: “Để cho nó đi Tây viện!” Nói xong
hất tay áo lên, tức giận đùng đùng rời đi!
Tây viện? Nghe vậy, Mộ Tâm Vi vui vẻ, phải biết Tây viện là viện hoang phế nhất, trừ mấy gian
phòng hạ nhân không có ai ở, những chỗ khác đều là cỏ hoang bộc phát,
hơn nữa nghe nói chỗ đó còn có. . . . . . ma quỷ lộng hành. . . . . .
Mộ Hoàng Tịch dĩ nhiên biết Tây viện này không phải là nơi tốt lành gì,
nắm chặt quả đấm buông ra, vốn dĩ nàng muốn bỏ đi cho xong, nhưng mà. . . . . . ánh mắt của Mộ Hoàng Tịch rơi vào trên người đại phu nhân, nếu
đại phu nhân muốn tính toán nàng, vậy Mộ Hoàng Tịch nàng há có thể không theo cùng?