Mộ Hoàng Tịch tựa vào trên nhuyễn tháp giơ ngọc bội lên trước mặt nhìn không chớp mắt giống như xuyên qua nó mà nhìn thấy người kia vậy: yêu sao? Hẳn là không thích, ít nhất trước kia nàng chưa từng nghĩ tới vấn đề này! Nhưng. . . . . . Thích, dù sao vẫn có một chút đấy! Dù sao đối với nàng mà nói, người duy nhất có thể làm cho nàng cảm thấy đặc biệt cũng chỉ mỗi Ngọc Phi Tình mà thôi, trong đầu đột nhiên thoáng qua bóng dáng màu đen, trong lúc nhất thời Mộ Hoàng Tịch có chút sững sờ, sao lại nghĩ đến hắn?
Lúc Vân Nương tiến vào nhìn thấy Mộ Hoàng Tịch đang cầm một miếng ngọc bội mất hồn, hơi kinh ngạc ngay sau đó hiểu ý cười cười, nhìn tiểu thư cuối cùng cũng trưởng thành, nàng đã sớm nhìn ra tình ý của Ngọc công tử với tiểu thư, nhưng tiểu thư nhà mình vẫn còn tỉnh tỉnh mê mê, mù mờ không biết, vốn tưởng rằng Ngọc công tử còn phải chờ một thời gian dài, không ngờ chỉ cùng ra ngoài một chuyển trở về đã bắt đầu thay đổi.
Mộ Hoàng Tịch đã nhận ra sự tồn tại của Vân Nương, không nhanh không chậm cất ngọc bội vào túi áo, Vân Nương thu hành động đó vào trong mắt, chỉ cười không nói.
“Thu xếp cho bọn họ xong chưa?”
“Tiểu thư yên tâm, tất cả đều đã an bài ổn thỏa, hai vị công tử cũng rất có tinh thần hăng hái, nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của tiểu thư!”
“Ừ! Như vậy thì được rồi!”
Lúc này mới chỉ là bắt đầu, về sau con đường chờ đợi bọn hắn còn dài mà!
“Tiểu thư, lúc mới về em phát hiện có người lén lút ở bên ngoài, nhưng phái người đi điều tra thì không tìm được gì cả, sẽ không phải có người đó theo dõi chúng ta chứ?”
“Hả?” Mộ Hoàng Tịch nhíu mày, ngay cả người của Ám lâu cũng không phát hiện, xem ra võ công của đối phương không tệ, chẳng lẽ là Mộ Tâm Vi? Tính toàn thời gian hình như không nhanh như vậy chứ?
“Còn có một việc rất khó hiểu!”
“Nói nghe một chút!”
“Mấy ngày nay có người đang điều tra về Tôn chủ Ám lâu, em phái người điều tra nghe ngóng mấy ngày cũng không đầu mối gì mấy, nhưng đầu mối duy nhất nói về nơi đó lại làm cho em vô cùng khó hiểu!”
“Là cái gì?” Chân mày Mộ Hoàng Tịch khẽ nhúc nhích, điều tra nàng sao?
“Hình như là người của Chí Tôn lâu! Nhưng lại không thể xác định, chỉ có điều. . . . . .” Hiếm khi Vân Nương cũng lộ ra vẻ mặt hoang mang, rất dễ nhận thấy kết quả này thật sự không hợp lòng người.
Hình như? Nhưng? Nhưng mà? Mộ Hoàng Tịch khẽ lắc đầu, xem ra đối phương rất lợi hại, nếu không sao Vân Nương có thể sử dụng những từ ngữ như vậy. Không hiểu rõ đối phương đang nhằm vào cái gì, Mộ Hoàng Tịch cũng không biết nên ra tay như thế nào: “Phái thêm một số người ở trong việc, những chuyện khác không cần phải để ý nhiều đến như vậy!”
“Dạ!” Vân Nương gật đầu một cái lui ra.
Cùng với cửa dần dần khép lại, hai mắt của Mộ Hoàng Tịch cũng từ từ híp theo——”Chí Tôn lâu”, Chí Tôn đứng ở vị trí thứ hai trong võ lâm, nhưng không ai biết thế lực của nó lớn mạnh cỡ nào, ẩn nấu, thần bí, lớn mạnh đều là đại danh nói về nó, tuy nhiên từ xưa tới nay vẫn chưa từng có ai thật sự hiểu được sự cường đại của Chí Tôn lâu, lại nói Chí Tôn lâu còn tồn tại bí ẩn hơn Ám lâu nhiều.
Chẳng biết tại sao hơi nhức đầu, xưa nay người của Chí Tôn lâu và Ám lâu không dính líu đến nhau, vậy tại sao bọn họ lại để mắt tới Ám lâu? Hơn nữa đối tượng còn là nàng? Chẳng lẽ là Ngọc Linh Lung? Nhưng nàng có thể xác định không ai biết chuyện nàng lấy Ngọc Linh Lung đi, Ngọc Phi Tình không nói, nàng không nói thì tuyệt đối sẽ không có người thứ ba biết, không phải vì Ngọc Linh Lung, vậy bọn họ tìm nàng làm gì?
Nếu như chỉ điều tra thì không sao còn nếu như bọn họ muốn nhằm vào Ám lâu thì sẽ là chuyện lớn rồi, Mộ Hoàng Tịch rút rút khóe mắt, sao nàng lại không biết Ám lâu trêu chọc vào kẻ địch lớn như vậy hả?
Chớp mắt đã trôi qua mấy ngày, năm mới cũng đến, giữa một màu trắng xóa tô điểm nhiều đèn lồng màu đỏ và câu đối, lụa đỏ lay động, tiếng pháo đùng đùng, không khí vui mừng lan tỏa cả bầu trời Đế Đô, nhưng chỉ có một góc trong thành lại vô cùng vắng lạnh. Người của Ám lâu không có thói quen mừng năm mới, còn Mộ Hoàng Tịch cũng không có hứng thú gì với lễ tết, chỉ có Vân Nương chuẩn bị một số món ăn và rượu ngon, đáng tiếc chỉ có hai người, cuối cùng cũng không náo nhiệt được bao nhiêu.
“Tịch Nhi!” Ngọc Phi Tình chợt đẩy cửa chính ra, vạt áo xốc xếch hơi phong trần, ánh mắt mang theo vẻ mừng rỡ: “Cũng may, chạy về kịp!”
Mấy ngày trước, Ngọc Phi Tình chạy tới chi nhánh Toái Ngọc hiên xử lý sự việc, dựa theo kế hoạch thì sớm nhất hai ngày sau mới trở về, không ngờ hắn lại chạy về vào nửa đêm. Nhìn toàn thân long đong mệt mỏi của hắn, trong lòng Mộ Hoàng Tịch chảy xuôi một dòng cảm thụ không nói ra được, lập tức phân phó Vân Nương: “Đi chuẩn bị nước nóng, để cho hắn tắm trước!”
Vân Nương rất có ánh mắt lui xuống, đây là thời gian hiếm khi mới có được nàng cũng không thể quấy rầy!
“Tịch Nhi!” Ngọc Phi Tình đi lên trước cầm tay Mộ Hoàng Tịch, trong lòng Mộ Hoàng Tịch run lên, muốn rút ra nhưng lại bị Ngọc Phi Tình cầm chặt hơn, không nặng không nhẹ nhưng làm cho nàng không cách nào trốn tránh.
“Đi tắm trước đi, nếu không toàn thân đều không thoải mái!” Mộ Hoàng Tịch lập tức nói sang chuyện khác.
“Được!” Ngọc Phi Tình cũng biết hiện giờ bản thân mình quả thật cần phải tắm một cái, vốn dĩ hắn không muốn như vậy nhưng thời gian quá gấp, hắn sợ không đuổi kịp nên không trở về mà lập tức giục ngựa chạy tới đây. Đây chính là lần đầu tiên hắn và Tịch Nhi cùng ăn tết đấy! Hắn suy nghĩ nhiều năm như vậy, rốt cuộc hôm nay cũng có thể thực hiện được.
Ngọc Phi Tình tắm xong ra ngoài, trong nháy mắt vào cửa lại khiến Mộ Hoàng Tịch kinh ngạc, vạt áo đỏ thẫm rủ xuống, viền thêu kim tuyến, trên vạt áo là từng đóa Mẫu Đan nở rộ, Mẫu Đan trông rất sống động, hoa lệ nhưng không dung tục, kết hợp với màu đai lưng buộc trên eo khiến hắn ít đi hơi thở nữ tức mà nổi bật lên thân thể càng thêm thon dài của hắn. Tẩy đi gương mặt phong trần, mặt của hắn càng thêm tuấn mỹ, tóc dài dùng một dây tơ hồng buộc lại sơ sài, những giọt nước nóng hổi còn chưa khô, dáng vẻ này của hắn sẽ không khiến cho người ta cảm thấy đột ngột mà thay vào đó rất thích hợp với khí chất lười biếng, hiền hoà của hắn!
Vân Nương đã đổi một bàn thức ăn mới, hai người ngồi đối diện nhau dùng bữa, mùi vị bình thản ban đầu giờ phút này cũng trở nên thú vị. Lúc ăn cơm hai người cũng không nói chuyện, vốn dĩ có rất nhiều lời để nói nhưng lại không biết nên nói như thế nào, quen biết nhau đã lâu nên hai người đều hiểu thấu lẫn nhau, chỉ cần một ánh mắt cũng có thể hiểu đối phương đang nghĩ gì, ngôn ngữ vào lúc này ngược lại có vẻ hơi dư thừa.
“Tịch Nhi, chúng ta ra ngoài đi!” Lúc Mộ Hoàng Tịch đứng lên thì Ngọc Phi Tình đi tới bên cạnh nàng, tự nhiên ôm hông Mộ Hoàng Tịch, không có quá nhiều phần tán tỉnh và mập mờ nhưng lại làm cho người ta không cách nào từ chối.
Đi ra khỏi phòng, ngay lúc hai người đứng lại trên bậc thang, đột nhiên vang lên một tiếng “Ầm” , pháo hoa nổ tung trên bầu trời, tiếp đó vô số pháo hoa xông lên tách ra thành những đóa hoa xinh đẹp, tuy ngắn ngủi nhưng vô cùng rực rỡ!
Không biết bao nhiêu pháo hoa đã được đốt, cả bầu trời cũng bị pháo hoa che lấp, liếc nhìn vạn pháo hoa cùng phóng lên, lần đầu tiên bầu trời mất đi sắc màu đen tối vốn có của nó mà trở nên nhiều màu sắc hơn.
Xa xa cũng có thể nghe thấy tiếng kêu sợ hãi và hoan hô của dân chúng, Ngọc Phi Tình dời tầm mắt về trên mặt người bên cạnh, da thịt trắng noãn trong suốt của nàng dưới ánh chiếu rọi của pháo hoa không ngừng biến hóa đủ sắc màu, dung nhan của nàng điềm tĩnh mà Thanh Nhã, đôi mắt bình tĩnh như hồ nước, giờ phút này đang chiếu rọi vụn pháo hoa, làm cho người ta có cảm giác Liên Hoa Tiên Tử đứng một mình trên mặt hồ, Mỹ Lệ mà xa xôi!
Ngọc Phi Tình khẽ buộc chặt tay của mình, cảm nhận sự chân thật của nàng lo lắng trong lòng hắn thoáng rơi xuống đất, có lẽ do mấy ngày không gặp nên tim của hắn bắt đầu thay đổi có chút lo được lo mất, chẳng lẽ đây chính là cảm giác khi yêu sao? Khi nào thì hắn cũng biến thành một tên tiểu tử chưa ráo máu đầu vậy? Nghĩ tới mấy ngày nay vì để sớm trở về mà hắn làm việc suốt ngày đêm, thật sự không giống như chuyện hắn làm thường ngày! Chỉ có điều, không có chuyện gì có thể làm hắn vui vẻ hơn khi có thể ở bên cạnh nàng giờ khắc này!
Pháo Hoa bắn khoảng chừng nửa canh giờ mới ngừng, một vòng pháo Hoa đi qua không lâu, lập tức có yến hội bay lên trời cao, nhưng mà lần này triển khai rất nhiều đóa Mẫu Đan to lớn, Mẫu Đan màu đỏ đẹp lóa mắt, dừng ở trên bầu trời thật lâu không tiêu tan, mười mấy đóa Mẫu Đan tô điểm cho bầu trời khiến nó trở nên hoa lệ và duy mỹ, làm cho người ta tán thưởng đến không biết nói gì cho phải.
“Thích không?” Ngọc Phi Tình nhẹ nhàng hỏi, rất dễ nhận thấy đây là bút tích của hắn.
“Ừ!” Mộ Hoàng Tịch gật đầu một cái, quả thật rất đẹp, mặc dù ngắn ngủi nhưng lại nở rộ phong thái đẹp nhất.
Đột nhiên, một trận “leng keng” của đao kiếm vang lên, ánh mắt Mộ Hoàng Tịch rơi vào Tiền viện, thân thể bước ra ngoài trước, Ngọc Phi Tình cũng nhanh chóng đi theo. Vượt qua một cái sân là có thể thu hết tình hình chiến đầu vào trong mắt, hai người áo đen võ công cao cường bị mười sát thủ Ám lâu vây đánh, đối mặt với mười đại sát thủ vây đánh như vậy mà còn có thể đánh ngang tay, có thể thấy được võ công của hai người kia rất cao.
Chỉ là, khi Mộ Hoàng Tịch thấy rõ lộ trình võ công của hai người kia có hơi kinh ngạc, giơ tay lên vẫy người Ám lâu lui xuống, khó hiểu nhìn hai người: “Tại sao là các ngươi?”
Người tới không phải ai khác mà chính là Thanh Qua và Thanh Nguyên bên cạnh Quân Mặc, hai người nhìn thấy Mộ Hoàng Tịch đầu tiên là cả kinh, ngay sau đó là vui mừng, không để ý vết thương trên tay cùng nhau quỳ xuống đất: “Cầu xin Tôn chủ cứu lấy chủ tử của chúng ta!” Vừa mở miệng đã xác định thân phận của Mộ Hoàng Tịch.
Mí mắt Mộ Hoàng Tịch nhảy hai cái: “Vì sao tới tìm ta?”
Lòng Thanh Qua đã sớm như lửa đốt, thật vất vả mới nhìn thấy Mộ Hoàng Tịch, dĩ nhiên là muốn lập tức đưa nàng về, sắc mặt cuống cuồng nói: “Chỉ có Tôn chủ mới có thể cứu chủ tử của chúng ta, cầu xin Tôn chủ nể mặt chủ tử đã cứu Tôn chủ một mạng!”
“Tịch Nhi! Bọn họ là ai vậy?” Ngọc Phi Tình nghe bọn họ mở miệng một tiếng chủ tử, hơn nữa hình như người nọ còn từng cứu Tịch Nhi, trong lòng không khỏi có chút không thoải mái, tiến lên cầm tay Mộ Hoàng Tịch, lúc này mới thoáng bực bội bị đè nén trong lòng.
“Ngọc Phi Tình! Đây là chuyện của ta!” Mộ Hoàng Tịch không muốn nói cho Ngọc Phi Tình, không phải muốn giấu giếm cái gì, chẳng qua cảm thấy có một số việc Ngọc Phi Tình vẫn nên không biết thì tốt hơn. Ngọc Phi Tình biết mình không thể can thiệp quá nhiều, nhưng trong lòng vẫn vô cùng không thoải mái, luôn có cảm giác nếu bây giờ hắn buông tay ra thì sẽ mất đi cái gì đó vậy!
Hai người Thanh Nguyên nhìn Ngọc Phi Tình thân mật với Mộ Hoàng Tịch, lập tức vạch Ngọc Phi Tình vào phía kẻ địch, phải biết Mộ Hoàng Tịch là người duy nhất có thể khiến cho chủ tử thân mật, theo bọn hắn nghĩ Mộ Hoàng Tịch sẽ trở thành chủ mẫu, cho nên nam nhân có ý với chủ mẫu dĩ nhiên chính là kẻ địch!
“Tôn chủ, mạng của chủ tử đang bị treo lơ lửng, nếu người không đi thì chủ tử sẽ chết đấy!” Hoàng thượng, không phải thuộc hạ nguyền rủa người đâu! Đây là bị bất đắc dĩ đấy! Nếu không nhanh một chút thì chủ mẫu sẽ là của người ta mất!
Mộ Hoàng Tịch biết mình thiếu người đó một ân huệ lớn bằng trời, cũng đoán được cứu trong lời của Thanh Qua là có ý gì, đột nhiên cảm giác trên cổ lành lạnh, cuối cùng khẽ cắn răng, không phải là bị cắn một cái thôi sao? Nếu lúc trước nàng tuyệt đối sẽ không đi, nhưng người đó đã cứu giúp nàng mấy lần, hơn nữa nàng còn thiếu hắn một chuyện!
Vỗ vỗ tay Ngọc Phi Tình, rồi rời đi cùng bọn người Thanh Qua không chút do dự, Mộ Hoàng Tịch chỉ một lòng nghĩ tới chuyện cần giải quyết mà không nhìn thấy, khoảnh khắc nàng xoay người Ngọc Phi Tình đưa tay ra muốn bắt được nàng, mà cặp mắt vốn chứa đựng vui sướng bỗng chốc đã trở nên ảm đạm!
Mặc dù đã xác định rồi, thế nhưng khi nàng nhìn thấy kiến trúc nguy nga đứng vững, hoa lệ tôn quý thì trong lòng vẫn hơi xúc động, cho tới bây giờ nàng cũng từng nghĩ có một ngày nàng sẽ dính líu đến một bạo quân tàn nhẫn, Đế vương Tây Việt —— Quân Mặc!
------ lời ngoài mặt ------
Mặc: Ông trời à, sao lại giữ ở đây? Hoàng hậu của trẫm đâu?
Trời: Gấp cái gì? Dục tốc bất đạt, ngươi còn nói nữa ta sẽ để cho thể tử của ngươi trở về bây giờ, tên Ngọc tiểu tử kia vẫn đang chờ đấy!
Mặc: Nếu ngươi không cho trẫm gặp thê tử trẫm, trẫm cũng không cho ngươi gặp Qủa Chiếu!
Trời: Ngươi ngươi ngươi. . . . . . Ngươi hối lộ ta!
Mực: è hèm!
Trời: Hu hu, chương kế tiếp sẽ để cho ngươi gặp thê tử của ngươi á! (*^__^*)