Dạ tiệc bắt đầu, Hoàng Tịch ngồi bàn trên gian giữa, ngồi chung cùng một đám phu nhân, miệng không ngừng thưởng thức ly rượu, đang mong đợi lúc kết thúc, hiện tại ngồi như vậy, thật khiến cả người không được tự nhiên.
Đột nhiên có người kéo tay áo mình, Hoàng Tịch quay đầu lại, mới phát hiện ra bên người mình không biết từ lúc nào có thêm một cô nương mười bảy mười tám tuổi, nói chính xác, là một phu nhân, bởi vì mặc dù nàng thoạt nhìn rất trẻ tuổi, nhưng có tóc mai của phụ nhân, hơn nữa nàng mặc y phục màu đỏ tía, rất dễ nhận thấy phu quân nàng có chức quan không nhỏ.
Nhìn thấy Hoàng Tịch quay đầu, cô nương cười hữu nghị một tiếng: “Ta tên là Lục Hiểu Hiểu, ngươi tên gì vậy?”
Mặt Lục Hiểu Hiểu chỉ lớn bằng bàn tay, nổi bật lên ánh mắt của nàng vừa lớn vừa tròn, xem ra hoàn toàn không phải phụ nhân, quả thật là một tiểu cô nương nghịch ngợm; mà ánh mắt của nàng vô cùng trong suốt, giống như không dính bụi trần gian, ánh mắt cười nhẹ nhàng làm không người nào có thể từ chối: “Mộ Hoàng Tịch!”
“Mộ Hoàng Tịch!” Lục Hiểu Hiểu đọc lại, ngay sau đó vui mừng: “Thì ra ngươi chính là đại tiểu thư Mộ gia Mộ Hoàng Tịch!”
Mộ Hoàng Tịch không nói gì, cũng may lực chú ý của người bàn này đều đặt ở bàn chủ bên kia, không để ý bên này; mà Lục Hiểu Hiểu càng thêm lôi kéo Mộ Hoàng Tịch hỏi lung tung này kia, một lát cau mày, một lát cười vô cùng rực rỡ, quả thật giống như một đứa bé ngây thơ; mà cũng bởi vì sự ngây thơ của nàng khiến Mộ Hoàng Tịch càng gay gắt, trong đáy lòng, nàng không hy vọng mình ô nhiễm người thuần khiết như vậy.
Bữa tiệc tiến hành được một nửa, Mộ Tâm Vi dẫn theo một đám người đi ra, Mộ Tâm Vi mặc y phục màu trắng, áo khoác phấn hồng sa y, dưới ánh đèn khiến người ta cảm thấy đẹp mông lung; trang dung tinh sảo, vừa cười, cử chỉ chân thành lễ độ, cũng làm cho người khác kinh ngạc; Mộ Tâm Vi đi ra gian giữa, khẽ cúi người, dịu dàng nói: “Tâm Vi bái kiến Vương Gia, bái kiến Bắc Đường công tử! Tâm Vi đặc biệt vì hai vị làm mấy món ăn, muốn mời hai vị thưởng thức; tài nấu nướng của Tâm Vi không giỏi, kính xin Vương Gia đừng trách!”
“Đâu có đâu có! Có thể nếm món ăn Mộ tiểu thư tự làm, là vinh hạnh của tại hạ, Mộ tiểu thư không cần khiêm tốn !” Bắc Đường Ngọc cười phong độ mở ra quạt xếp của hắn, mà ánh mắt lại liếc về hướng Quân Hạo Hiên, ý kia hình như muốn nói: xông tới chỗ huynh đó?
Quân Hạo Hiên bất đắc dĩ trừng bạn tốt một cái, mặt không biểu tình nhìn về phía dưới: “Mộ tiểu thư có lòng, miễn lễ đi!”
“Tạ vương gia!” Trên mặt Mộ Tâm Vi ngượng ngùng đứng dậy, sau đó phất tay cho người mang đồ ăn lên.
Đột nhiên, ánh mắt Mộ Tâm Vi bay đến chỗ Mộ Hoàng Tịch ngồi đó không xa, mắt hạnh nhíu lại, thoáng qua một nụ cười lạnh lùng, nhìn thấy hạ nhân bưng món ăn cuối cùng lên, Mộ Tâm Vi đưa tay ngăn cản: “Từ từ!”
Nha đầu dừng tay, Mộ Tâm Vi vươn tay ra, tự mình bưng đĩa, chỗ người khác không nhìn thấy, trong mắt nàng ta thoáng qua chút ác độc: Mộ Hoàng tịch, ta muốn để ngươi bị bêu xấu trước mặt Hiên vương, để chàng thấy bộ dạng xấu xí của ngươi!
Mộ Tâm Vi thướt tha bưng đĩa đi lên, đột nhiên, nàng ta đang đứng trên hai bậc thang, hình như chân bị vướng bậc thang, thân thể không khống chế ngã xuống, mà cái đĩa trong bị nàng ta chọi ra sau!
“Á. . . . . . .” Một đám phụ nhân thét chói tai, một đĩa đồ ăn bay tới chỗ Mộ Hoàng Tịch, trong lúc mọi người nghĩ cái đĩa sẽ nện vào người Mộ Hoàng Tịch trong lúc không phòng bị, vạt áo màu vàng kim và màu đen chen nhau chợt lóe, Mộ Hoàng Tịch đã bị người ta ôm lấy, ngay sau đó tránh được cái đĩa, rơi vào chính giữa.
“Thật xin lỗi! Tỷ tỷ, thật xin lỗi, ta không phải cố ý!” Mộ Tâm Vi nhìn thấy Mộ Hoàng Tịch được cứu, hận ý trong mắt chợt lóe, ngay sau đó nghĩ đến lời mẫu thân dạy, lập tức biến thành gương mặt uất ức, giùng giằng đứng lên, nước mắt chưa khô, trang bị giọng nói mềm mại uất ức, nhất thời khiến vô số công tử bị đau lòng, ngay sau đó căm tức nhìn Mộ Hoàng Tịch, giống như nàng mới là đầu sỏ gây nên .
Mộ Hoàng Tịch cười lạnh, ngay sau đó liếc mắt người bên cạnh, hơi trêu nói: “ Không phải ngươi là công tử phong lưu nhất sao? Tại sao không cứu mỹ nhân thiên kiều bá mị kia?”
Bắc Đường Ngọc châm chọc nhếch môi, giọng nói không biến hóa: “Bản công tử mặc dù thích mỹ nhân, nhưng bản công tử không phải người mù!” Mộ Tâm Vi tự nhận nàng ta ngụy trang rất tốt, nhưng nàng ta chỉ là lính mới trước mặt hồ ly chuyên trà trộn vào cửa hàng như Bắc Đường Ngọc, quả thật không chịu nổi một kích.
Mộ Hoàng Tịch không trả lời, bởi vì Mộ Trình đã đứng dậy khẩn trương đỡ nữ nhi bảo bối của ông ta dậy, ngay sau đó căm tức nhìn nàng.
Trong lòng Mộ Hoàng Tịch không khỏi phiền, không nhìn ánh mắt Mộ Trình, trực tiếp xuyên qua rời đi bữa tiệc; mặt nàng không chút thay đổi, chỉ rũ xuống hai bên tay, lạnh lẽo, lạnh lẽo. . . . . .
Ánh mắt Bắc Đường Ngọc vẫn đuổi theo bóng lưng Mộ Hoàng Tịch, ngay sau đó nâng lên nụ cười không rõ ý vị, đến Mạc phủ hôm nay, ngược lại không uổng phí .
Mộ Tâm Vi bởi vì bị kinh sợ, yếu đuối nói xin lỗi cùng Quân Hạo Hiên thì bị người khác đỡ đi xuống, con ngươi vô hạn uất ức nhìn Quân Hạo Hiên, là một nam nhân đều biết tâm ý của nàng ta, nhưng Quân Hạo Hiên sửng sốt không chút cử động, cho đến khi Mộ Tâm Vi rời đi, Quân Hạo Hiên mới nhìn Bắc Đường Ngọc bên người: “Huynh biết Mộ đại tiểu thư khi nào?”
Bắc Đường Ngọc cười thần bí: “Bí mật!”
“Tức chết ta rồi, tức chết ta rồi!” Mộ Tâm Vi vừa dậm chân vừa trở về Tây viên, tức giận đằng đằng khiến nàng ta không để ý đến một bóng đen luôn theo sau, một đôi mắt đục ngầu mang theo nồng nặc sắc dục.
“ Tiện nhân đáng chết!” Mộ Tâm Vi cắn răng, rõ ràng Mộ Hoàng Tịch sắp bị bêu xấu, nhưng làm sao Bắc Đường Ngọc đột nhiên ra tay cứu giúp? Hơn nữa Hiên vương nhìn thấy nàng ta ngã thế mà không ra tay cứu giúp? Nhất định là con tiện nhân kia quyến rũ Bắc Đường Ngọc, nhất định là vậy!
Mộ Tâm Vi phiền não đột nhiên nghĩ đến phòng bếp, nhất thời cảm giác toàn thân không được tự nhiên, cả giận nói: “Xảo Nhi, nhanh đi chuẩn bị nước nóng cho ta, bản tiểu thư muốn tắm, phải giải quyết nhiệt khí cho tốt!”
Xảo Nhi nghe vậy rời đi, người trong bóng đêm nghe nàng ta định tắm, hô hấp nhất thời cũng trở nên dồn dập, hai mắt càng thêm vẩn đục, sau đó từng bước một đến gần Mộ Tâm Vi không chút phòng bị nào, rốt cuộc đột nhiên nhào tới. . . . . .
“Á!” Mộ Tâm Vi đột nhiên bị người khác ôm lấy, lập tức thét chói tai, tay của người kia bắt đầu không ngừng vuốt ve trên người của nàng ta, khiến nàng ta vừa thẹn vừa tức, hơn nữa là khuất nhục, khiến nàng ta kêu to: “Cứu mạng với! Buông ta ra! Cứu mạng với!”
“Khà khà! Tiểu mỹ nhân đừng gọi, đại gia ta sẽ khiến ngươi thoải mái!” Người nọ đẩy ngã Mộ Tâm Vi, đột nhiên một bóng trắng thoáng qua, một chưởng đánh vào lồng ngực của hắn, thân thể hắn bay ra ngoài, chợt đụng vào cây cột trên hành lang uốn khúc, một ngụm máu tươi phun ra ngoài: “Tên khốn kia. . . . . .”
Hắn ta đang rống, thế nhưng khi nhìn thấy người đến, nhất thời chột dạ: “Hiên. . . . . . Hiên vương. . . . . .”
“Vương Gia!” Vô hạn khuất nhục và uất ức tới giờ phút này đều bộc phát ra, Mộ Tâm Vi không để ý hình tượng nhào vào trong ngực Quân Hạo Hiên, bắt đầu nức nở, một thiên chi kiều nữ như nàng ta mà lại gặp chuyện như vậy?
“Hiên vương, ta. . . . . . Chuyện này. . . . . .” Người nọ lập tức không biết nên giải thích làm sao, sắc dục biến thành sợ hãi: “Cũng. . . . . . Đều do nàng quyến rũ ta đấy!”
Sắc mặt Quân Hạo Hiên lạnh hơn: “Quốc Cựu gia, nếu như ngươi không muốn ngày mai mình bị rơi đầu, thì cút cho bổn vương!”
“Phải . . . . . Dạ dạ, ta cút!” Trịnh Quốc Cữu liền lăn một vòng rời khỏi, mặc dù ông ta là thân đệ Trịnh Thái phi, nhưng Hiên vương muốn giết ông ta, còn dễ như trở bàn tay , sắc dục và mạng nhỏ, đương nhiên là mạng nhỏ quan trọng hơn.
“Hu hu hu hu!” Lần này Mộ Tâm Vi khóc dữ tợn hơn: “Vương Gia, chàng phải làm chủ thay ta!”
Quân Hạo Hiên giơ tay muốn trấn an, nhưng cuối cùng vẫn rũ xuống: “Hắn là Quốc Cựu gia, coi như Bổn vương là Vương Gia cũng không thể loạn khai sát giới!” Lời nói này của Quân Hạo Hiên này có chút qua loa, nhưng nếu hắn không có năng lực, thì Mộ Tâm Vi không có gì để hắn làm vậy.
“Vương Gia! Ta. . . . . . Việc này làm ta phải sống thế nào đây. . . . . .” Mộ Tâm Vi thực sự đau lòng, bị người thầm yêu thấy mình bị vô lễ, nhất định hắn sẽ chán ghét mình.
Chân mày Quân Hạo Hiên hơi nhíu lại, không nói gì, muốn đẩy Mộ Tâm Vi ra, nhưng nghĩ đến chuyện mới vừa rồi, trong lúc nhất thời cũng không tiện hành động, hai người cứ như vậy cứng ngắc cùng nhau, người ngoài nhìn vào là Hiên vương ôm Mộ Tâm Vi.
Mộ Tương Vũ nhìn thấy màn này, sắc mặt hơi trầm xuống, suy nghĩ gì đó, chỉ có mình nàng ta biết!