Thịnh Thế Đế Vương Phi

Chương 6: Chương 6: Cự tuyệt




Tiêu Nhược Ngạo tất nhiên đã nghe ra hắn bất mãn, nhàn nhạt nói: “Nội chính của Châu đế có kỷ cương, có minh chương chi trị, lúc trẫm còn là hoàng tử đã rất muốn nhìn thấy, đáng tiếc vẫn luôn không có cơ hội này, thật sự đáng tiếc!”

Giang Việt ý vị thâm trường đáp: “Sở Đế lòng mang chí lớn, có thể hạ cả Nam Chiêu, sau này nhất định có cơ hội gặp mặt với bệ hạ nước ta.”

Tiêu Nhược Ngạo diệt trừ Nam Chiêu, khiến cho lục quốc tranh bá biến thành thành ngũ quốc tranh bá, đồng thời cũng khiến cho chư quốc khác hiểu rõ, vị tân Sở đế kế vị này, có dã tâm hơn với bất kì ai khác!

Trên thực tế, Châu đế đã sớm xem là họa lớn, nếu không phải bị Tề Quốc cùng Đông Lăng kiềm chế, sợ là lúc này đại quân đã sớm tiếp cận.

Hơn nữa một đại quốc khác -- Tề Quốc, cũng có cục diện giống vậy, sợ một khi phát binh Tây Sở sẽ bị Bắc Châu và Đông Lăng công kích.

Mà Tiêu Nhược Ngạo đúng là đã dự liệu được điểm này nên mới dám làm trò trước mặt người khắp thiên hạ, tiêu diệt Nam Chiêu, trắng trợn táo bạo mà mở rộng lãnh thổ Tây Sở.

Giang Việt chắp tay nói: “Giang mỗ đã nói hết mọi chuyện, xin Sở đế mời Toàn Cơ công chúa ra, để Giang mỗ trở về phúc mệnh.”

Sắc mặt Tiêu Nhược Ngạo lạnh lùng, “Trẫm đã nói rồi, Mộ Thiên Tuyết là hoàng hậu Tây Sở, ngoại trừ Tây Sở, nàng ta không thể đi đâu!”

Giang Việt cố nhịn muốn cười lạnh, nói: “Nếu Sở đế thật sự xem Toàn Cơ công chúa là hoàng hậu thì đã không phát binh đến Nam Chiêu, tàn sát hàng loạt dân trong thành; Nam Chiêu đã thuộc sở hữu của Sở đế, sao còn không chừa cho Toàn Cơ công chúa một con đường sống? Bệ hạ nước ta cũng sẽ chịu ân tình này của Sở đế.”

Tiêu Nhược Ngạo nhìn chằm chằm hắn một lát, đột nhiên lên tiếng: “Quý sử vừa nói, nghênh hồi Mộ Thiên Tuyết là ý của Trang Thân Vương Mộ Lâm Phong chứ không phải của Châu đế đúng không?”

Giang Việt mơ hồ cảm thấy hắn hỏi những lời này có chút không đúng, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại nghĩ không ra nên gật đầu đáp: “Đúng vậy.”

“Nếu đã không phải ý của Châu đế, vậy Châu đế sao có thể chịu ân tình của trẫm? Mà Mộ Lâm Phong... nếu thật sự muốn đón Mộ Thiên Tuyết về thì bảo hắn tự mình tới!”

Giang Việt không ngờ hắn sẽ vặn ngược lại lỗ hổng nhỏ như thế trong lời nói của mình, nhất thời không biết nên nói tiếp như thế nào. Để Mộ Lâm Phong tự mình tới đón, kia quả thực chính là chê cười, một khi bước vào Tây Sở, Mộ Lâm Phong còn mạng để rời đi sao?

Hắn ta trầm mặc nói: “Tiếp Toàn Cơ công chúa về là chuyện bệ hạ nước ta đã viết rõ ràng trong quốc thư, xin Sở đế hãy làm như quốc thư viết để tránh khiến cho hai nước trở mặt!”

“Trẫm luôn luôn kính ngưỡng bội phục Châu đế, tuyệt không có ý trở mặt, nhưng Mộ Thiên Tuyết...” Hắn ta thẳng lưng, nhìn chằm chằm Giang Việt đứng dưới bậc thang, lạnh lùng trả lời: “Cũng tuyệt đối không thể rời khỏi Tây Sở, cho dù Châu đế có đích thân đến, đáp án của trẫm cũng chỉ có một!”

Hắn biết rõ Châu đế không có khả năng vì một thân vương mất nước hay vì một giới nữ lưu mà đích thân đến Tây Sở đòi người, cho nên mới dám nói như thế.

Bất quá, nếu Châu đế muốn chứng thực Mộ Thiên Tuyết tài năng kinh thế, vậy lại phải nói cách khác, vì thế, cho dù hoàn toàn đắc tội Bắc Châu, hắn cũng tuyệt không để Mộ Thiên Tuyết bước khỏi Tây Sở nửa bước!

Sắc mặt Giang Việt khó coi, “Nói như thế, Sở đế kiên quyết không chịu đáp ứng chuyện này?”

Khóe miệng Tiêu Nhược Ngạo cười lạnh băng, “Không phải trẫm không chịu đáp ứng, mà là trẫm không thể ứng.” Không đợi Giang Việt nói xong, hắn đã đưa quốc thư về cho Lý Xương, “Mời quý sử về!”

Thấy thái độ hắn kiên quyết như thế, Giang Việt thầm cắn răng, lạnh lùng nói: “Đã như vậy, Giang mỗ hy vọng có thể gặp Toàn Cơ công chúa một lần, cũng để Giang mỗ trở về phúc mệnh.”

Tiêu Nhược Ngạo nhàn nhạt cười: “Mộ Thiên Tuyết xưa nay trời sinh nhát gan, hơn nữa bệnh tật ốm yếu, cho nên... sợ là đã làm quý sử thất vọng.” Nói rồi, hắn nói Lý Xương đứng cạnh: “Còn không tiễn quý sử đi!”

“Vâng.” Lý Xương lên tiếng, đi đến trước mặt Giang Việt, nhấc tay ý bảo, “Quý sử, mời!”

“Hy vọng Sở đế sẽ không hối hận vì quyết định hôm nay!” Thốt ra những lời này, Giang Việt phất tay áo rời đi.

Nhìn bóng dáng Giang Việt đã đi xa, Tào thị nói: “Không thể ngờ Mộ Lâm Phong không những chạy đến Bắc Châu mà còn nhờ Châu đế cho sứ giả tới đây đòi người, mỗi người của Mộ thị nhất tộc thật đúng là không đơn giản!” Nói rồi, nàng ta không phải không có lo lắng hỏi: “Hôm nay bệ hạ cự tuyệt yêu cầu của Châu đế, sẽ không đưa tới mối họa đấy chứ?”

Tiêu Nhược Ngạo cài lại cây trâm bạch ngọc hơi lệch đi trên búi tóc nàng ta, ngữ khí thâm trầm: “Bắc Châu đương nhiên cường đại, nhưng tiếp giáp với hắn còn có Tề Quốc và Đông Lăng, hai nước đó đều không phải đèn cạn dầu, nếu không có mười phần nắm chắc chống lại bọn họ, Bắc Châu tuyệt đối không dám hành động thiếu suy nghĩ. Lại nói, Mộ Thiên Tuyết tuyệt đối không thể rơi vào tay ai khác ngoài trẫm, điểm này, nàng là người hiểu rõ.”

“Thần thiếp hiểu.” Sóng mắt Tào thị nhẹ chuyển, dịu dàng uyển chuyển tựa ý xuân ngoài điện, “Vừa rồi bệ hạ nói không thể không thể rơi vào tay ai ngoài ngài, chẳng lẽ ngay cả thần thiếp cũng không thể sao?”

Tiêu Nhược Ngạo nhìn gương mặt kiều mị của nàng ta, cười như không cười nói: “Nàng muốn nói cái gì?”

“Thần thiếp muốn bệ hạ giao cho thần thiếp xử lý Mộ Thiên Tuyết.” Tào thị gỡ hoa tai bằng vàng ròng xuống, giữa không trung xẹt qua một tia sáng lạnh.

Tiêu Nhược Ngạo ngẩn ra, hắn biết, Tào thị xưa nay thống hận Mộ Thiên Tuyết đoạt đi hết thảy vốn thuộc về nàng ta, cho dù nàng ta tự mình gật đầu đáp ứng, oán giận này cũng chưa hề giảm đi nửa phần, một khi rơi vào tay nàng ta, Mộ Thiên Tuyết hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Đột nhiên, trong đầu vô thức lướt qua lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng Mộ Thiên Tuyết, đó là lúc hắn nghe Tào Tương chỉ điểm đến Nam Chiêu cầu thân cùng các quý công tử hoàng tộc quốc gia khác, gặp được Mộ Thiên Tuyết đứng cạnh Nam đế.

Kinh vi thiên nhân! [2]

[2] Kinh vi thiên nhân (惊为天人): khi nhìn thấy thì rất kinh ngạc, cho rằng chỉ có thần tiên mới được như vậy (dung mạo; khả năng) | 1. Kinh ngạc trước vẻ đẹp của một người phụ nữ nào đó (như chim sa cá lặn; hoa nhượng nguyệt thẹn,...) | 2. Kinh ngạc, thán phục khả năng, trình độ tay nghề của một người nào đó

Đó là ý nghĩ duy nhất của hắn trong một khắc ấy. Hắn vẫn luôn cho rằng thanh mai trúc mã Tào thị đã là tuyệt sắc mỹ nhân, nhưng khi hắn nhìn thấy Mộ Thiên Tuyết thì mới biết, Tào thị chỉ đẹp ở chốn nhân gian; mà Mộ Thiên Tuyết lại đẹp như trích tiên trên trời!

Nhờ biện pháp mà Tào Tương chỉ dạy, hắn đã từng bước một lọt vào mắt xanh của Mộ Thiên Tuyết, cuối cùng ôm được mỹ nhân. Hắn từng do dự, có nên tiếp tục như kế hoạch lúc trước hay không, xem nàng như một quân cờ. Cuối cùng, khát vọng quyền lực cộng với mười mấy năm cảm tình với Tào thị đã áp đảo phần do dự này!

Mộ Thiên Tuyết là quân cờ giúp hắn bước lên ngôi vị hoàng đế, đơn giản chỉ là một quân cờ!

Tào thị đợi trong chốc lát, vẫn không thấy Tiêu Nhược Ngạo trả lời, ánh mắt tức khắc lạnh xuống, “Thế nào, bệ hạ không bỏ được?”

Lời nói của nàng ta lập tức làm bừng tỉnh cơn trầm tư của Tiêu Nhược Ngạo, đè xuống chút ít thương tiếc mỏng manh đến cơ hồ không phát hiện ra kia, lắc đầu đáp: “Đương nhiên không phải, nếu nàng thích, trẫm liền giao nàng ta cho nàng xử lý.”

Nghe được lời này, Tào thị chuyển giận thành vui, “Đa tạ bệ hạ!” Nói xong câu đó, nàng ta tức khắc rời khỏi Vạn Tượng Điện, bước nhanh về phía Vĩnh Đức Cung, nàng gấp không chờ nổi muốn nhìn bộ dáng Mộ Thiên Tuyết kêu rên xin tha trước mặt mình, nhịn bốn năm, sáng nay cuối cùng cũng có thể thống khoái rửa mối nhục xưa!

Tào thị không biết trong lúc nàng ta chạy đến, một nhóm người khác đã đi trước một bước, lặng yên không một tiếng động xuất hiện trong cung, hơn nữa mục tiêu đến của bọn họ cũng là Vĩnh Đức Cung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.