“Nếu không phải tại ta, hắn đã không trở thành Sở Đế như hôm nay, phụ hoàng mẫu hậu còn có ngàn ngàn vạn vạn bá tánh Nam Chiêu cũng sẽ không chết, đã như vậy, nên bắt đầu từ ta mà chết!” Trong lời nói của Mộ Thiên Tuyết lộ ra tàn nhẫn quyết tuyệt, khiến đồng tử Đông Phương Tố co lại, “Nàng muốn cùng Tiêu Nhược Ngạo đồng quy vu tận?”
Mộ Thiên Tuyết không trả lời hắn, chỉ từ từ nói: “Tình thế Tây Sở ta hiểu rất rõ, con nối dõi dưới gối Tiêu Nhược Ngạo tuổi nhỏ đã chết, mấy tên vương huynh đệ bị phong đến các nơi kia tất sẽ vì ngôi hoàng đế mà nội đấu không thôi, thậm chí khiến cho Tây Sở chia năm xẻ bảy, Tề Quốc giáp với Tây Sở, nhiều năm qua vẫn luôn chịu áp chế của Bắc Châu, cho nên Tề đế tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này để khuếch trương lãnh thổ; mà vị hoàng huynh kia của ngươi sẽ làm như thế nào, không cần ta nói cũng biết, giết Tiêu Nhược Ngạo, chẳng khác nào huỷ hoại hơn trăm năm cơ nghiệp của Tây Sở!”
Nàng cắn chặt răng, gằn từng chữ: “Hắn hại ta nước mất nhà tan, ta phải khiến hắn trở thành tội nhân thiên cổ của Tây Sở, hối hận chung thân!”
Đông Phương Tố đi đến trước người Mộ Thiên Tuyết, thầm ngửi mùi thuốc súng vẫn còn quanh quẩn ở chóp mũi mùi, ánh mắt cuối cùng dừng ở bọc nhỏ bằng da dê trên tay Mộ Thiên Tuyết, trầm giọng nói: “Nếu ta đoán không sai, thứ này hẳn là hỏa dược, cũng chính là thứ nàng dùng để đồng quy vu tận cùng Tiêu Nhược Ngạo.”
“Không tồi, cho nên ngươi chạy ngay đi, vạn nhất bị bọn họ phát hiện, muốn chạy cũng không được.” Dứt lời, nàng quay đầu nói với Hạ Nguyệt: “Bọn họ vừa rời khỏi, ngươi lập tức truyền theo lời ta phân phó lúc trước, dẫn Tiêu Nhược Ngạo tới Vĩnh Đức Cung rồi cao chạy xa bay đi!”
Hạ Nguyệt ngơ ngác nhìn nàng một lúc lâu, ngay sau đó liều mạng lắc đầu, hoảng loạn nói: “Đừng! Nương nương đừng, như vậy người sẽ chết!”
“Ta vốn đã là một người chết, so với một mình chết đi, chi bằng nhân cơ hội này huỷ luôn thứ Tiêu Nhược Ngạo hắn để ý nhất!” Lời còn chưa dứt, thanh âm Đông Phương Tố đã lạnh nhạt vang bên tai nàng, “Nàng cho rằng Tiêu Nhược Ngạo sẽ hối hận sao? Không đâu, bởi vì trước khi Tây Sở bị diệt, hắn cũng đã chết, người chết như đèn tắt, hắn sẽ không biết gì, càng sẽ không có cái gọi là khổ sở cùng hối hận!”
“Còn nữa, Tiêu Nhược Ngạo có thể lừa nàng lâu như thế, có thể thấy được tâm tư hắn không bình thường, nàng khẳng định hắn sẽ trúng kế, táng thân với mớ hỏa dược đó sao?”
Mộ Thiên Tuyết cắn chặt môi, những điều Đông Phương Tố nói, nàng không phải không nghĩ tới, chỉ là... nàng đã không còn lựa chọn nào khác!
Đông Phương Tố nhìn ra được tâm tư của nàng, tiến lên một bước, ánh mắt nhấp nháy nói: “Nàng cũng không phải chỉ có mỗi lựa chọn này, tuy ta không có thiên quân vạn mã, nhưng chỉ cần ta còn sống thì nhất định sẽ giúp nàng rời khỏi Tây Sở!”
“Mộ huynh từng nói với ta, tuy nàng là thân nữ nhi nhưng lại có tài năng kinh thế, chết đi như vậy, chi bằng giữ lại tính mạng, khiến Tiêu Nhược Ngạo tận mắt nhìn thấy thứ hắn để ý nhất bị hủy trong tay nàng, như thế mới có thể làm hắn suốt sinh suốt thế sống trong thống khổ!”
“Thân thủ......” Mộ Thiên Tuyết lẩm bẩm lặp lại hai chữ này, cúi đầu nhìn đôi tay thon dài của mình, chỉ cần cho nàng đủ binh lực và chuẩn bị, nàng xác thật có thể huỷ hoại Tây Sở, điểm này, nàng cũng không hoài nghi, chỉ là... Nam Chiêu đã diệt, nàng lẻ loi một mình, lấy cái gì đi đấu cùng một quốc gia, trừ phi...
Nàng ngẩng đầu, nhìn dung nhan lạnh nhạt gần trong gang tấc ấy, “Ngươi sẽ giúp ta sao?”
“Sẽ!” Cảnh xuân xuyên thấu qua khung cửa sổ, đan xen cùng với bóng Đông Phương Tố trên đó.
Hắn luôn trả lời đơn giản như thế, cũng không nói lời dư thừa, càng không giống như Tiêu Nhược Ngạo, nói đủ lời ấm lòng săn sóc để Mộ Thiên Tuyết vui, hắn tựa như một cây gỗ, đứng thẳng tắp nơi đó, dù gió có thổi, dù mưa có tuôn cũng không cong giảm nửa phân, không thú vị, lại làm cho người ta yên tâm dựa vào.
“Đây là chuyện gì, vì sao một đám cung nhâncung Vĩnh Đức ngủ hết cả rồi?” Ngoài điện thình lình vang lên thanh âm khiến mọi người trong điện đột nhiên cả kinh, Hạ Nguyệt gần cửa điện nhất, chạy nhanh tới mở hé cửa một chút nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy Tào thị thân mặc hoa y cẩm phục được chúng cung nữ vây quanh bước nhanh về phía này, dọc theo đường bọn họ đi, vài cung nhân Vĩnh Đức Cung hoặc ngồi hoặc nằm trên mặt đất, tất cả đều nhắm nghiền hai mắt, hôn mê bất tỉnh.
Hạ Nguyệt nhanh chóng đóng cửa lại, hoảng hốt nói: “Không tốt, là Tào Quý phi tới!”
Mộ Thiên Tuyết âm thầm siết chặt đôi tay rũ bên người, Vĩnh Đức Cung bị hạ lệnh cấm, Tào thị lại có thể bước vào, tất là được Tiêu Nhược Ngạo cho phép, mà mục đích... chỉ có một!
Ý niệm còn chưa chuyển, sau lưng Hạ Nguyệt đã truyền đến tiếng đập cửa thật mạnh, “Mở cửa! Mau mở cửa!”
Hạ Nguyệt gắt gao chống cửa, không biết làm sao hỏi: “Nương nương, làm sao bây giờ?”
Một khi Tào thị tiến vào liền sẽ phát hiện Đông Phương Tố lẫn mùi thuốc súng khắp xung quanh, đến lúc đó, muốn giấu cũng không được.
Lúc này, tiếng đập cửa đột nhiên một ngừng lại, lặng ngắt như tờ, nếu không phải có thể thấy được bóng người ngoài cửa như cũ thì cơ hồ đã cho rằng bọn họ rời đi.
“Người đâu, phá cửa cho bổn cung!” Âm thanh kiêu căng bá đạo này tất nhiên là của Tào thị không thể nghi ngờ.
Thừa dịp bọn họ chuẩn bị hết sức, Mộ Thiên Tuyết đột nhiên nói: “Mở cửa!” Hạ Nguyệt vội lắc đầu, “Không được, một khi mở cửa, bọn họ sẽ biết hết tất cả.”
Mộ Thiên Tuyết liếc mắt nhìn Đông Phương Tố một cái, nói: “Ngươi không mở cửa, bọn họ sẽ không đi, mở cửa!”
Thấy Mộ Thiên Tuyết khăng khăng như thế, Hạ Nguyệt đành phải mở cửa, nàng vừa mở, hai thái giám bên ngoài vừa dồn hết sức định tông cửa tức khắc ngã xuống, mất đà té trên mặt đất, ai da kêu to. (Cái này người ta gọi là quán tính đó! ^.^)
Tào thị cũng không thèm để ý hai người kia mà nhìn chằm chằm đám người Đông Phương Tố giả dạng thái giám. Cung nữ đi theo nàng ta dùng sức ngửi mấy lần, sắc mặt lập tức biến đổi, sau đó tiến đến nói nhỏ bên tai Tào thị: “Nương nương, nô tỳ ngửi thấy mùi thuốc súng trong điện, vừa rồi bọn họ lại không chịu mở cửa, nơi đây tất có cổ quái, người cẩn thận!”
Tào thị lặng lẽ gật đầu, tròng mắt khẽ động, chuyển ánh mắt đến trên người Mộ Thiên Tuyết, “Bệ hạ muốn gặp ngươi, lập tức theo bổn cung đến Vạn Tượng điện.”
Nói xong câu đó, nàng ta xoay người đi ra ngoài, lại bị Đông Phương Tố cản đường, sắc mặt thoáng tái đi, quát: “Nô tài to gan, ngươi có thân phận gì mà cũng dám ngăn bổn cung! Còn không mau tránh ra!”
Nàng ta khiển trách vẫn không khiến Đông Phương Tố tránh ra, thậm chí ngay cả động cũng chưa từng động một chút, mà sau lưng Tào thị lại truyền đến thanh âm lạnh như băng, “Tiêu Nhược Ngạo phái ngươi tới, đến tột cùng là truyền ta đến Vạn Tượng Điện, hay là... giết ta?”
Sắc mặt Tào thị biến đổi, không được tự nhiên nói: “Bổn cung không biết ngươi đang nói gì, tóm lại ngươi theo bổn cung đến Vạn Tượng Điện là được.” Nói rồi, nàng ta muốn vòng qua Đông Phương Tố, đáng tiếc đi chưa được hai bước đã bị giữ chặt bả vai, không thể động đậy, hơn nữa người mà nàng ta mang đến, cũng cùng lúc bị chế trụ.