Thịnh Thế Đế Vương Phi

Chương 18: Chương 18: Thôn Sơn Âm




Mộ Thiên Tuyết ngẩng đầu cười, khiến cho khuôn mặt vốn trắng bệch của nàng có thêm một chút thần thái, “Ngươi yên tâm, ta vất vả lắm mới thoát ra được, nhất định... sẽ không để mình xảy ra chuyện gì đâu.” Nói rồi, nàng dùng hết sức thúc giục: “Đi nhanh đi.”

Thấy nàng khăng khăng như thế, Đông Phương Tố chỉ đành cắn răng, nắm chặt dây cương giục ngựa tới đường núi hẻo lánh không người phía trước, cho đến khi mặt trời lặn mới tới, cùng lúc đó, một căn nhà với mái đình đầy quạ đen xuất hiện trong tầm mắt.

Đông Phương Tố mừng thầm, vội vàng cúi đầu nói với người trong lòng: “Công chúa, chúng ta tới nơi rồi!”

“Ừ.” Vừa cố gắng nói hết một từ, trước mắt Mộ Thiên Tuyết liền tối sầm rồi mất đi ý thức, thể lực nàng đã sớm tới cực hạn, suốt đoạn đường đi đều là dựa vào ý chí mà chống đỡ, hiện giờ tâm thần đã buông lỏng, đương nhiên không còn sức để tiếp tục.

Trong lúc mơ màng, Mộ Thiên Tuyết nhìn thấy Chiêu Đế và Chiêu Hậu, bọn họ mỉm cười vẫy tay với nàng, đột nhiên, người Đế hậu đầy những lỗ thủng, máu tươi trào ra, chảy đầy thân bọn họ, cùng lúc đó biểu tình bọn họ cũng trở nên dữ tợn cùng phẫn nộ, đồng thời chất vấn nàng vì sao lại giúp đỡ Tây Sở huỷ diệt Nam Chiêu, giết hại người thân mình!

“Không có... Nhi thần không có... Phụ hoàng... Phụ hoàng!” Mộ Thiên Tuyết chợt mở mắt ra, ngồi bật dậy.

Đông Phương Tố nghe thấy động tĩnh, đầu đầy mồ hôi lạnh bước nhanh tới bên người Mộ Thiên Tuyết, “Đã xảy ra chuyện gì thế?”

Mộ Thiên Tuyết dùng một loại ánh mắt cực kì xa lạ nhìn chằm chằm hắn, giống như quên mất chuyện mình đã hôn mê, một lúc lâu sau mới hồi phục lại bình thường, mồ hôi lạnh tuôn đầy trên trán, lắc đầu nói: “Chỉ là một cơn ác mộng mà thôi, không sao.”

Thấy nàng không muốn nhiều lời, Đông Phương Tố cũng không hỏi thêm, cầm một tô thịt để lên đống lửa, “Ta để lại một ít thịt thỏ cho nàng, hâm lại một lát là có thể ăn rồi.”

“Bây giờ là mấy giờ?” Mộ Thiên Tuyết nhìn trái nhìn phải, bọn họ đang ở trong một tòa miếu bỏ hoang, nơi nơi đều là mạng nhện cùng tro bụi, chính điện đặt vài pho tượng, bởi vì lớp sơn đã bong ra từng mảng, tổn hại nghiêm trọng nên không thể phân biệt nổi vị nào thần vị nào phật, dưới thân nàng được lót một lớp cỏ khô thật dày, cho nên cũng không cảm thấy lạnh.

Căn miếu chỉ có hai người nàng và Đông Phương Tố, không thấy bóng dáng Hạ Nguyệt hay mấy người áo xám, chắc là đang canh giữ bên ngoài.

“Gần đến giờ Tý rồi.” Đông Phương Tố đẩy cửa nhìn thoáng qua ánh trăng lẳng lặng treo giữa trời đêm, bởi vì sợ ánh lửa sẽ dẫn binh lính tới nên đều dùng ván gỗ đóng hết cửa sổ lại, đảm bảo không ai chú ý tới nơi này.

“Giờ Tý...” Mộ Thiên Tuyết nói nhỏ một câu, hỏi: “Giang đại nhân bọn họ vẫn chưa tới?”

“Vẫn chưa, ta đã cho Thập Ngũ đi dò xét; về phần Hạ Nguyệt, nàng ta nói muốn tìm xem gần đây có thứ gì ăn được không, ta bảo Thập Nhất đi theo cùng cho an toàn.” Đông Phương Tố thêm mấy nhánh cây vào đống lửa, khiến ngọn lửa vốn còn chập chờn hơi yếu lại sáng lên một lần nữa.

Mộ Thiên Tuyết hơi nhíu mày, “Hộ vệ của ngươi đều lấy số làm tên sao?”

Đông Phương Tố nhìn chăm chú vào ngọn lửa, khẽ nói: “Bọn họ đều là cô nhi, đa số đều mất cha mẹ từ nhỏ, ngay cả tên mình cũng không nhớ rõ, cho dù có nhớ thì cũng vì nhiều nguyên nhân mà không muốn nhắc tới, cho nên dứt khoát lấy số làm tên, đồng thời cũng cho dễ nhớ.”

Mộ Thiên Tuyết cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì, dung nhan trắng như tuyết được ánh lửa rọi lên, tựa hồ có thêm một chút huyết sắc.

“Lách cách!” Nước trong tô sôi lên làm nắp vung phát ra tiếng rất nhỏ,

Đông Phương Tố lấy tô xuống, mới vừa mở nắp, mùi thịt liền tỏa ra thơm phức.

Đông Phương Tố đặt tô xuống trước mặt Mộ Thiên Tuyết rồi đưa cho nàng một cái muỗng gỗ, “Ta biết thân thể nàng đang yếu, không nên ăn đồ dầu mỡ, nhưng nơi này hoang tàn vắng vẻ, lại không tìm thấy trái cây, chỉ có thể ủy khuất nàng ăn cái này, may mà con vật này không quá nhiều mỡ, nhân lúc còn nóng thì nên ăn đi.”

“Có thể sống sót rời khỏi cung thành đã may lắm rồi, sao có thể ủy khuất được.” Sau khi nhận lấy muỗng gỗ, Mộ Thiên Tuyết có chút bất ngờ hỏi: “Ngươi tìm thấy thứ này ở đâu vậy?”

“Lúc nàng ngủ, ta dùng một cây gậy gỗ làm thành, có hơi thô ráp, cơ mà tốt xấu gì cũng có thể dùng được, không cần phải bốc ăn.”

Mộ Thiên Tuyết cười một tiếng, múc một muỗng canh lên từ từ uống, bởi vì không có gia vị nên canh hơi nhạt, nhưng ngược lại có vị thịt tươi ngon thấm vào nước canh nên cũng không khó uống.

Kỳ thật Mộ Thiên Tuyết cũng không thèm ăn lắm, nhưng vì chặng đường kế tiếp nên phải cô gắng ăn nhiều.

Sau khi thu dọn mọi thứ, Đông Phương Tố nói: “Ta có thể hỏi nàng một chuyện không?”

“Ngươi muốn hỏi ta vì sao biết ở đây có một tòa miếu bỏ hoang?”

Đông Phương Tố gật đầu nói: “Không tồi, theo ta được biết, sau khi nàng gả tới Nam Sở thì vẫn luôn không khỏe, trong bốn năm đó, nàng hẳn là rất ít khi đi ra ngoài, càng đừng nói chuyện đi đây đó, sao có thể biết đến một nơi hẻo lánh hoang vắng như này?”

Mộ Thiên Tuyết nhướng mày, chậm rãi đáp: “Nơi này là thôn Sơn Âm, vốn có mấy chục hộ thôn dân sống ở đây, mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ, mỗi mười lăm hàng tháng đều gặp mặt nhau một lần hay cầm đồ nhà mình ra chợ bán lấy chút tiền, tuy không náo nhiệt bằng trong thành nhưng cũng không gọi là hoang vắng. Mà ba năm trước đây, không biết một dịch bệnh đáng sợ từ đâu đến thổi quét toàn bộ thôn, người bị bệnh ban đầu sốt cao không ngừng, ngay sau đó làn da sẽ bị thối rữa, cuối cùng ngũ tạng vì suy kiệt mà chết, hơn nữa bất kì một ai tiếp xúc cùng họ đều sẽ nhiễm bệnh, bởi vì khi phát bệnh vừa lúc là họp chợ cho nên người trong hay ngoài thành đều bị nhiễm bệnh. Ngay lúc đó, để tránh cho dân chúng khủng hoảng, Sở Đế đã phong tỏa chặt chẽ tin tức này, nhưng số người bị bệnh càng ngày càng nhiều khiến cho tin tức bắt đầu trở nên khó phong tỏa, trong thành đều xuất hiện tin tức hoặc thật hoặc giả, bởi chuyện đã tới mức cấp bách nên nhất định phải có người đi giải quyết.”

“Thời điểm dịch bệnh mới vừa xuất hiện, tất cả danh y lớn bé trong thành đều được bí mật triệu vào trong cung để nghiên cứu bệnh này cùng thái y nhưng vẫn không tìm ra biện pháp, nói cách khác, chỉ còn một con đường.”

“Trước khi đại dịch kịp bùng nổ, giết hết những người bị nhiễm bệnh!”

Mộ Thiên Tuyết gật đầu nói: “Không tồi, nhưng trên triều đình không ai dám tiếp nhận việc này, thứ nhất là sẽ lây bệnh; thứ hai là giết nhiều người như vậy sẽ ảnh hưởng đến thanh danh; loại chuyện tốn công vô ích này đương nhiên không ai thích; cho nên cả Thái Tử lẫn mấy vị hoàng tử đều lấy đủ loại lý do để mà đùn đẩy, cuối cùng...” Hơi dừng một chút, nàng dùng sức hít một hơi rồi mới nói tiếp: “Ta khuyên Tiêu Nhược Ngạo nhận việc này, ta lật xem rất nhiều y thư, từ xưa đến nay, không có một loại dịch bệnh nào lây bệnh tràn lan trong không khí như vậy, chúng đều cần có chất dẫn, hoặc là nước miếng hoặc là máu, chỉ cần chú ý tránh đi thì sẽ không sao; mặt khác, việc này tuy có ảnh hưởng đến thanh danh nhưng lại có thể từ đó mà được lọt vào mắt lão hoàng đế, là thứ Tiêu Nhược Ngạo cần nhất ngay lúc đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.