Edit: Theresa Thai
Beta: Sakura
Bởi vì lời nói của Mặc Cảnh Kỳ, nên toàn bộ mọi người đều ra khỏi tẩm điện, để thời gian cuối cùng lại cho chính hắn ta. Cũng không ai biết, trong những giây phút cuối cùng, vị Đế vương đã bận rộn cả đời nhưng lại như một kẻ vô dụng này sẽ nghĩ đến chuyện gì.
Mặc Tu Nghiêu ôm Mặc Tiểu Bảo, một tay nắm tay Diệp Ly đi bên cạnh Đại trưởng công chúa và Hoa Quốc công. Hiện nay, trên quốc gia này, kỳ lão (người già trên 80 tuổi) chân chính cũng chỉ còn lại hai vị này. Những người khác đều đi theo ở phía sau cách không xa không gần. Lúc này, tất nhiên ai cũng không có tâm tình xoay người xuất cung. Di chiếu của Hoàng đế còn đang nằm trong tay Hoàng hậu, lại có Đại trưởng công chúa, Hoa Quốc công và Định Vương trông chừng, tất nhiên ai cũng không có biện pháp cản trở. Nhưng bọn họ cũng vẫn không phất tay áo bỏ đi.
Đoàn người ngồi xuống trong lương đình ở Ngự hoa viên. Lương đình cũng không lớn, nên dĩ nhiên, ngồi ở bên trong chỉ có Đại trưởng công chúa, Hoa Quốc công, cùng với Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly. Hoa Quốc công cười híp mắt nhìn Mặc Tu Nghiêu, rồi lại nhìn Mặc Tiểu Bảo đang trên đầu gối của Mặc Tu Nghiêu, vừa nhìn đã biết là đứa bé lanh lợi, rồi cười nói: “Qua mấy năm mới gặp lại, thần sắc của Định Vương cũng tốt hơn khi ở kinh thành rất nhiều.” Mặc Tu Nghiêu gật đầu cười nói: “Mấy năm không gặp, Lão quốc công vẫn khỏe mạnh như trước.” Hoa Quốc công lắc đầu, thở dài nói: “Già rồi……”
Trong lương đình hơi yên tĩnh, một lúc lâu sau, Hoa Quốc công mới vừa hỏi: “Chuyện sau này, Định Vương có ý định gì không?”
Mặc Tu Nghiêu hơi ngoài ý muốn, ngước mắt nhìn Hoa Quốc công, nhướng mày nói: “Lão quốc công không thuyết phục cháu sao?”
Hoa Quốc công lắc đầu, nói hơi bất đắc dĩ: “Nếu thế cục này đã bị đánh vỡ, thì cần gì lại phải giẫm lên vết xe đổ nữa. Gương vỡ lại lành cũng không thể không còn chút vết nứt nào. Huống chi… Đại Sở đã trói buộc Định Vương phủ quá lâu, hôm nay, rồng đã bay lên trời, vô luận thành hay bại, chỉ sợ cũng không phải sức lực của bất kỳ kẻ nào có thể xoay chuyển lại. Định Vương nói có đúng không?” Mặc Tu Nghiêu cười khẽ một tiếng, không thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận. Mặc dù Hoa Quốc công chinh chiến sa trường cả đời, nhưng cũng không đại biểu ông ấy không hiểu chính sự. Định Vương phủ lại trở về Đại Sở, thì tất nhiên, lòng của dân chúng Đại Sở, thậm chí của rất nhiều triều thần sẽ cùng hướng về, nhưng với tướng sĩ Mặc gia quân và các thần tử thuộc hạ của Định Vương phủ, thì lại là một đả kích khổng lồ. Cho dù Mặc Tu Nghiêu là đương gia của Định Vương phủ, nhưng cũng không thể không bận tâm tâm tình của thuộc hạ mà đưa ra quyết định như vậy.
Hoa Quốc công khoát tay một cái, nói: “Lão phu không được nhìn thấy tương lai huy hoàng của Định Vương điện hạ rồi, có điều, chắc chắn với khả năng của Định Vương, lại có Vương phi và đông đảo người tài ba phụ tá, nhất định sẽ không cô phụ tâm nguyện của lịch đại tổ tiên Mặc gia.” Tâm nguyện của lịch đại tổ tiên Mặc gia là gì? Nhất thống thiên hạ, bình định tứ phương, vạn quốc triều bái. Trong lịch sử, Định Vương phủ đã từng xuất hiện không chỉ một nhân vật có năng lực kinh thái tuyệt diễm như thế. Nhưng lại vì đủ loại nguyên nhân mà đều thất bại thảm trọng, thương tiếc mà chết.
“Lão quốc công…” Đại trưởng công chúa hơi kinh ngạc. Bà biết, Hoa Quốc công sẽ không khuyên Mặc Tu Nghiêu, nhưng lúc này nghe thấy lời nói của Hoa Quốc công lại rất có lòng tin với tương lai của Mặc gia quân và Định Vương phủ. Phải biết rằng… Nhìn từ thế cục của Đại Sở hiện nay, Định Vương phủ cũng không chiếm ưu thế.
Hoa Quốc công lắc đầu, cười nói: “Đại trưởng công chúa, chúng ta đều già rồi. Chuyện tương lai vẫn phải xem người trẻ tuổi thôi.” Đại trưởng công chúa ngơ ngẩn, nhìn Hoa Quốc công, một đầu tóc trắng, khuôn mặt đầy nếp nhăn trước mắt, lại nhìn lại đôi tay cũng đầy nếp nhăn của mình. Cũng không phải sao… Bọn họ đã già, có hành hạ hơn nữa thì có thể hành hạ được mấy ngày chứ? Thôi…….
Cuối cùng Mặc Cảnh Kỳ cũng vẫn chết, vô luận làm con, làm huynh, làm chồng, làm cha, thậm chí làm Quân, hắn đều thất bại. Cho nên, trước lúc lâm chung, hắn cũng không cầu có con cháu quanh gối, quần thần bi thương. Vẫy lui tất cả mọi người ra ngoài, một mình trút hơi thở cuối cùng trong tẩm điện trống rỗng.
Khi mọi người nhận được tin do thái giám bẩm báo mà chạy về tẩm điện lần nữa thì thấy Mặc Cảnh Kỳ đã tắt thở nằm thẳng trên giường. Chăn mềm và quần áo nửa người trên đều gần như bị máu nhuộm thành màu đỏ sậm, đôi mắt của hắn ta vẫn còn mở to, ánh mắt vô thần nhìn thẳng cái màn thêu hình rồng đang bay lượn hoa lệ trên đỉnh giường. Đại trưởng công chúa than khẽ một tiếng, đi lên trước, vươn tay vuốt mắt của hắn ta nhắm lại, rồi nói: “Đi thôi, đi ra ngoài nghe Di chiếu.”
Trong hoàng thành vang lên tiếng chuông nặng nề, chiêu cáo cho người trong thiên hạ, một đời Đế vương đã băng hà.
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết:…… Lập Thập hoàng tử Mặc Túc Vân làm Đế. Phế Thái tử, phong làm Tần Vương. Mẹ ruột của Tần Vương là Liễu Quý phi, tuẫn táng.” Giọng nói bình thản của Hoàng hậu vang lên bên ngoài tẩm điện, cuối cùng, trong lúc mọi người đều kinh ngạc, giật mình, thì Hoàng hậu lại nhìn Thái hậu đang ngồi bên cạnh hơi nhíu mày. Trong lòng Thái hậu liền nảy lên trực giác không tốt, chỉ nghe Hoàng hậu nhàn nhạt đọc lên một câu cuối cùng, “Thái hậu… Tuẫn táng theo Tiên đế. Khâm thử.”
“Điều này không thể nào!” Sắc mặt Thái hậu xanh mét, đứng dậy quát to, “Là ngươi! Là ngươi xuyên tạc Di chiếu của Hoàng thượng, đúng không?”
Với nội dung của Di chiếu, Hoàng hậu cũng không thể không kinh hãi chút nào. Chỉ có điều, nàng đã quen biểu lộ ra sự bình tĩnh trên gương mặt, nên nét mặt cũng không có biến hóa gì, mà lại nói một cách thản nhiên: “Di chiếu là do chính Hoàng thượng giao cho thần thiếp trước mặt mọi người. Sau đó, thần thiếp cũng chưa từng rời khỏi ánh mắt của mọi người. Kính xin Thái hậu minh xét.”
Mọi người im lặng, không phải sao? Nhiều người như vậy, nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, đừng nói Hoàng hậu là một cô gái bình thường không biết võ công, cho dù có kỹ xảo gì đi nữa, thì sao ngài ấy có thể đoán trước được Hoàng đế sẽ giao Di chiếu cho ngàu ấy mà chuẩn bị một bản khác trước chứ?
“Không… Điều này không thể nào! Hoàng nhi sẽ không làm như vậy! Hoang đường… Từ xưa đến nay nào có Hoàng đế nào băng hà mà muốn mẹ ruột tuẫn táng chứ?” Thái hậu vẫn không chịu tin tưởng. Từ xưa tới nay đúng là không có quy củ này, nhưng Di chiếu đã nói chính là lệnh cho Thái hậu tuẫn táng theo Tiên hoàng. Như thế, tính ra cũng không tính là thất lễ. Mà ngược lại, Liễu thừa tướng Liễu gia ở một bên cũng tê liệt mà ngã xuống đất. Cháu ngoại của lão không thể lên làm Hoàng đế không nói, mà con gái của lão còn phải tuẫn táng. Đả kích bất ngờ này khiến cho lão nhân đã lăn lộn trên triều đình cả đời này cũng không chịu nổi.
Mà đổi thành một người trong cuộc khác, từ nay về sau sẽ quân lâm thiên hạ là Thập hoàng tử Mặc Túc Vân… Tất cả mọi người cùng nhìn về phía Thập hoàng tử đang mờ mịt quỳ trên mặt đất. Năm nay, Thập hoàng tử chỉ mới bảy tuổi, mẹ ruột chỉ là một cung nữ được Mặc Cảnh Kỳ lâm hạnh ngoài ý muốn. Sau khi sinh hạ Mặc Túc Vân cũng không được sủng ái, chỉ được tùy tiện phong một cái quý nhân mà thôi. Mấy năm nay, hai mẹ con này sống trong hoàng cung như linh hồn, gần như tất cả mọi người đều quên lãng mất bọn họ. Nhưng bây giờ… Đứa trẻ có vẻ mặt mờ mịt này lại chiếm được món đồ tốt nhất mà mọi người luôn tâm tâm niệm niệm nhưng đã bỏ lỡ mất.
Mặc Tu Nghiêu nhìn Thập hoàng tử đang sợ hãi, khóe môi câu ra một nụ cười ý vị thâm trường, nói một cách thản nhiên: “Nếu Di chiếu đã tuyên đọc xong, chuyện còn lại đã không còn liên quan gì đến Bản vương nữa. Bản vương đi trước.” Lại một lần nữa, Định Vương lại tỏ rõ trước mặt mọi người rằng, hắn ta không có ý định xen vào chuyện triều chính của Đại Sở. Trong lòng Mặc Cảnh Lê đang mang theo sắc mặt xanh mét đứng ở bên cạnh cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói: “Định Vương đi thong thả.”
Mặc Tu Nghiêu nhìn hắn ta một cái, cười như có như không, ôm Mặc Tiểu Bảo, nắm tay Diệp Ly, xoay người xuất cung. Về phần chuyện trong cung sẽ ra sao, thì cũng liên quan gì với bọn họ.
Ra khỏi hoàng cung, hai bên đường phố trong kinh thành cũng đã treo lụa trắng, xanh vàng rực rỡ, xa hoa truỵ lạc thường ngày cũng bị che giấu dưới màu đen và màu trắng nghiêm trang. Hoàng đế băng hà, cả nước đều đau thương. Cho dù cũng không thấy vị Hoàng đế này được được dân tâm, nhưng dân chúng lại vẫn phải mặc đồ tang, cấm ca múa, cấm kết hôn để biểu lộ sự thương tiếc dành cho đế vương.
Trong Định Vương phủ thì tất nhiên không có quy củ nghiêm ngặt như vậy, chỉ lấy một vài đồ có màu đỏ tía nổi bật xuống, còn cuộc sống của tất cả mọi người trong phủ đệ thì cũng vẫn như cũ. Mặc dù bây giờ bọn họ đang ở kinh thành, nhưng cũng đã không thể xem là con dân của Đại Sở nữa mà chỉ có thể coi là khách nhân như Tây Lăng, Bắc Nhung, Nam Chiếu mà thôi. Nên tất nhiên, với khách nhân, không cần quy củ nghiêm khắc như vậy.
Về tới trong viện, ngồi xuống, Mặc Tu Nghiêu lại hiếm khi hơi thất thần. Diệp Ly ngồi bên cạnh hắn nhẹ giọng hỏi: “Tu Nghiêu sao vậy? Mệt mỏi sao?” Mặc Tu Nghiêu lắc đầu, ôm nàng vào lòng thật chặt, hít sâu một hơi, rồi nói: “Ta đang suy nghĩ… Có phải Mặc Cảnh Kỳ đã chết quá dễ dàng không……” Dựa theo ý nghĩ của Mặc Tu Nghiêu vào mấy năm trước, hắn tuyệt đối sẽ không để cho Mặc Cảnh Kỳ chết đi dễ dàng như vậy. Hắn sẽ muốn Mặc Cảnh Kỳ, hoặc nhìn từng món, từng món đồ vật mà hắn ta quan tâm bị mất đi, hoặc nhìn giang sơn của hắn ta bị phá thành từng mảnh nhỏ, thậm chí, nhìn Đại Sở trở thành quốc phá cung khuynh (giang sơn bị mất, hoàng cung bị phá hủy, ý nói mất nước). Nếu không phải như vậy, thì hắn còn có hàng ngàn biện pháp để lấy mạng của Mặc Cảnh Kỳ vào lúc biết được chân tướng về sự qua đời của Phụ vương và huynh trưởng.
Cho dù là lần này, thì hắn cũng vẫn có ý định cứu Mặc Cảnh Kỳ để hành hạ tiếp. Nhưng đến cuối cùng, hắn vẫn bỏ qua ý định này.
Diệp Ly khẽ thở dài, ngẩng đầu hỏi Mặc Tu Nghiêu: “Chàng cảm thấy Mặc Cảnh Kỳ chết còn chưa đủ thảm sao?”
Mặc Tu Nghiêu cúi đầu suy nghĩ một chút, chỉ sợ, trước khi chết, ngoại trừ không nhìn thấy quốc phá cung khuynh ra, thứ nên mất, thì Mặc Cảnh Kỳ cũng đã mất. Cho dù là Đại Sở, đã an bài Thập hoàng tử kế vị, nhưng chỉ sợ chính hắn ta cũng không ôm hy vọng gì. Cho nên mới phải ngay cả chết cũng không nhắm mắt đi. Nếu tính theo như vậy, thì quả thật, Mặc Cảnh Kỳ đã chết đủ thảm. Có lẽ… Hiện tại thấy mất mát, chỉ bởi vì thảm trạng bây giờ của Mặc Cảnh Kỳ không phải do chính hắn tự ra tay, mà chỉ trợ giúp nên thấy hơi tiếc nuối đi!
“Kẻ thù đáng hận của chúng ta, bọn chúng đã nhận được sự trừng phạt tương ứng mà bọn chúng phải chịu. Nhưng ta không hy vọng chàng bị phần hận ý này ảnh hưởng xấu đến tâm tính của chàng. Người chết nợ tiêu, hận một người chết không có bất kỳ ý nghĩa gì. Nếu chàng còn chưa hài lòng, thì ta và chàng tiến cung đem Mặc Cảnh Kỳ ra tiên thi (lấy roi đánh lên thi thể), sau đó tháo thành tám khối, như thế nào?” Diệp Ly nhẹ giọng nói.
Mặc Tu Nghiêu mỉm cười, ôm Diệp Ly, cười nói: “Ta biết rồi. Sau này sẽ không nghĩ đến chuyện này nữa. Mặc dù hơi tiếc nuối vì không phải tự mình báo thù cho Vương huynh. Nhưng… Mặc Cảnh Kỳ này còn không xứng làm dơ tay của Bản vương. Có câu nói như thế nào ấy nhỉ… Trời tạo nghiệt thì còn có thể sống, nhưng tự gây nghiệt thì không thể sống.”
Diệp Ly cười dịu dàng nói: “Chàng hiểu rõ là được rồi.”
Mấy ngày sau, đương nhiên, cả kinh thành liền náo nhiệt phi thường. Linh cữu của Mặc Cảnh Kỳ vẫn còn đặt trong hoàng cung chưa đưa tang, nhưng tôn thất và triều thần đã ầm ĩ muốn lật trời. Mà tiêu điểm tranh chấp lại không ngoài hai chuyện, một là chuyện Thập hoàng tử kế vị, và hai là chuyện Thái hậu và Liễu Quý phi tuẫn táng. Thái hậu là mẹ ruột của Lê Vương, Liễu Quý phi là mẹ ruột của Thái tử, một kích trước khi lâm chung này của Mặc Cảnh Kỳ cũng đã đánh thẳng vào điểm chết người nhất của hai phe Lê Vương phủ và Liễu gia. Có điều, so với Liễu gia, thì tình huống của Lê Vương phủ lại tốt hơn nhiều.
Bởi vì bản thân Mặc Cảnh Lê cũng đã là Nhiếp Chính Vương, cho dù hắn không phải là Hoàng đế, nhưng trước khi Tiểu Hoàng đế tự chấp chính thì vẫn còn phải nghe theo hắn. Hắn còn có thời gian để tìm biện pháp. Mà Liễu gia thì lại khác, Thái tử biến thành Tần Vương, Liễu Quý phi còn phải tuẫn táng. Từ đó, Liễu gia ở trong cung, có thể nói là không còn có một chút chống đỡ và chỗ dựa nào. Đến lúc đó, tất nhiên Mặc Cảnh Lê sẽ không bỏ qua cơ hội đả kích Liễu gia tốt nhất này. Cho dù Thái hậu và Liễu Quý phi đều phải tuẫn táng, nhưng cũng không đả kích Mặc Cảnh Lê mạnh mẽ như Liễu gia. Bởi vì Mặc Cảnh Lê đã là một Vương gia hoàn toàn độc lập, lại có thực quyền, có Thái hậu ủng hộ hay không, thật ra, với hắn, cũng không phải đặc biệt quan trọng.
Lúc này, trong cung Chương Đức lại là một bầu không khí bi thương, cung điện trống rỗng, không còn cung nữ thái giám thành đàn như thường ngày nữa. Thái hậu thất hồn lạc phách ngồi trên Phượng tọa, tóc mai hai bên luôn được bảo dưỡng rất đẹp lại sinh ra vài sợi tóc trắng, cả người cũng là dung nhan tiều tụy, thần sắc thẫn thờ.
Mặc Cảnh Lê ngồi bên cạnh trầm mặc uống trà, thần sắc bình tĩnh không có sóng, cho dù Thái hậu, thân là mẹ ruột của hắn, cũng không nhìn ra nửa điểm tâm tình của hắn.
“Lê nhi… Lê nhi, nên làm gì bây giờ? Kỳ nhi, nó thật ác độc… Ai gia là mẹ ruột của nó mà!” Thái hậu lẩm bẩm kêu lên. Bà có nghĩ làm sao cũng không nghĩ đến Mặc Cảnh Kỳ lại để lại một đạo thánh chỉ như vậy. Bà không thể mượn con trai út đăng cơ kế tiếp để làm Hoàng thái hậu mẫu nghi thiên hạ, liền ngay cả thánh chỉ trở thành Thái hoàng thái hậu sau khi cháu trai đăng cơ cũng không có. Bà trở thành Thái hậu đầu tiên, có lẽ cũng là duy nhất bị con trai của mình hạ lệnh tuẫn táng trong lịch sử. Tôn vinh phú quý lúc trước như đã trở thành mây bay, ngay cả tánh mạng, bà cũng đều không giữ được.
Tất nhiên, từ khi trở thành Thái hậu đến nay, bà chưa bao giờ bối rối như lần này. Cho dù khi Mặc Cảnh Lê làm phản khởi binh ở phía Nam trước kia, bà cũng chưa từng hoảng loạn như vậy. Tại sao… Tại sao tất cả đều không giống như bà đã nghĩ?
Mặc Cảnh Lê đặt chén trà xuống, ngẩng đầu bình tĩnh nhìn Thái hậu, nói: “Mẫu hậu, đây là Di chiếu của Hoàng huynh.”
Thái hậu ngẩn ra, sau nửa ngày mới kịp phản ứng Mặc Cảnh Lê có ý gì. Từ một phương diện khác mà nói, Di chiếu càng có hiệu quả cao hơn Thánh chỉ. Mặc dù nói Quân vô hí ngôn, nhưng chỉ cần Mặc Cảnh Kỳ còn sống, thì bà luôn luôn có cơ hội nghĩ biện pháp khiến nó thu hồi mệnh lệnh đã ban ra. Nhưng hiện tại, Mặc Cảnh Kỳ đã chết. Trước khi chết, nó đã để lại một đạo thánh chỉ cuối cùng, được gọi là Di chiếu. Vì biểu thị sự kính trọng với Tiên đế, nên Di chiếu của tiên hoàng, cho dù là Tân đế đăng cơ, thì cũng không thể phủ quyết một cách dễ dàng được. Mặc Cảnh Lê chính là đang nói cho bà biết, nó cũng không có biện pháp.
“Không… Sẽ không! Ai gia không tin!” Thái hậu xông qua hơi lảo đảo, một phát bắt được tay của Mặc Cảnh Lê, nói: “Ai gia là mẹ ruột của con đó, Lê nhi, con cứu mẫu hậu đi, mẫu hậu không muốn chết. Mẫu hậu biết… Mẫu hậu biết con có biện pháp!” Mặc Cảnh Lê khẽ lắc đầu, nói: “Mẫu hậu thứ tội, nhi thần không có cách nào khác.”
Thái hậu lảo đảo lui về sau hai bước, suýt nữa bị cái ghế phía sau khiến cho trượt chân mà té, vô lực ngã ngồi trên ghế, trong ánh mắt nhìn Mặc Cảnh Lê tràn đầy không thể tin, “Lê nhi… Con thật sự không để ý ai gia sao? Con đừng quên, nếu không phải vì ai gia đi khuyên Hoàng thượng thay cho con, thì sao Hoàng thượng lại hạ chỉ muốn ai gia tuẫn táng chứ?”
Thái hậu cũng đã suy nghĩ cẩn thận rồi, chuyện này hoàn toàn chính là sự trả thù của con trai dành cho mình. Trả thù mình đã hướng về phía Mặc Cảnh Lê trong lúc nó trúng độc, khi nó bị bệnh nặng hấp hối, còn khuyên nó truyền ngôi vị Hoàng đế cho Mặc Cảnh Lê. Tất cả chuyện này đều bởi vì nó……
“Vậy mẫu hậu đã làm được chưa?” Mặc Cảnh Lê nói một cách lãnh đạm.
“Cái gì?” Thái hậu giật mình kinh ngạc.
“Ngôi vị Hoàng đế… Di chiếu của Hoàng huynh thì mẫu hậu cũng đã nghe được. Truyền ngôi Thập hoàng tử! Một đứa bé mà ngay cả thấy, Bản vương cũng chưa từng thấy, căn bản cái gì cũng đều không hiểu. Đây là kết quả mà người đã khuyên Hoàng huynh sao?” Mặc Cảnh Lê đứng dậy trầm giọng nói, nói đến phía sau lại càng nói càng giận, giọng nói của Mặc Cảnh Lê cũng dần dần lớn lên, “Không chỉ có chuyện ngôi vị Hoàng đế, ngay cả chuyện con trai của con, người cũng không làm được đến nơi đến chốn! Hiện tại Mặc Cảnh Kỳ đã chết, mẫu hậu, người nói cho Bản vương, con phải đi đâu để tìm con trai của con đây?”
Thái hậu cau mày nói: “Cho dù Kỳ nhi lừa con, thì trong tương lai, con nạp thêm mấy trắc phi, muốn sinh mấy đứa con trai mà không có chứ?”
Sắc mặt Mặc Cảnh Lê xanh mét, dĩ nhiên hắn lại càng không nói nên lời với Thái hậu về chuyện hắn cũng đã không thể có con nữa. Mấy tháng nay, hắn cũng âm thầm đi gặp không ít danh y. Trong chuyện này, Mặc Cảnh Kỳ cũng không lừa gạt hắn, ngay từ mấy năm trước, hắn đã trúng một loại thuốc tuyệt dục bí truyền trong cung, không có thuốc nào chữa được. Cho nên, không có ai biết, đứa bé kia quan trọng với hắn đến cỡ nào.
“Tóm lại, chuyện này, nhi thần bất lực. Một mình mẫu hậu người tự giải quyết cho tốt đi.” Mặc Cảnh Lê nói, vuốt vuốt thẳng quần áo bị nhăn, rồi xoay người đi ra ngoài.
“Không…” Thái hậu nhào tới bắt được vạt áo của Mặc Cảnh Lê, khóc cầu khẩn: “Lê nhi, con cứu mẫu hậu đi. Mẫu hậu không muốn chết… Lê nhi…… Mẫu hậu là mẹ ruột của con mà, Lê nhi……” Mặc Cảnh Lê đứng nhìn xuống Thái hậu đầy chật vật trước mắt, giơ tay lên kéo bàn tay đang nắm vạt áo mình của bà ra một cách hờ hững, thấp giọng nói: “Mẫu hậu, trong hoàng gia, ngay cả chính người cũng không tin cái gì cốt nhục thân tình, đúng không? Bằng không… Những chuyện mà người đã làm với Hoàng huynh lúc trước thì gọi là cái gì đây?”
Thái hậu ngồi trên mặt đất, trơ mắt nhìn bóng lưng rời đi một cách kiên quyết mà không chút lưu luyến nào của Mặc Cảnh Lê, cuối cùng, không nhịn được mà khóc lớn lên, cũng tức giận lớn tiếng mắng, “Nghịch tử! Mặc Cảnh Lê, cái tên nghịch tử ngươi! Ai gia là mẹ ruột của ngươi… Ai gia có xuống hoàng tuyền cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi! Không… Ta không chết được… Ta là Hoàng thái hậu Đại Sở……” Thái hậu vừa khóc vừa mắng, cuối cùng mắng đến nước mắt chảy, gục trên mặt đất khóc lên nức nở. Đến bây giờ bà mới nhớ ra khi đi thăm con trai lớn vào mấy ngày trước, vào lúc bà khuyên nó truyền ngôi vị Hoàng đế cho Mặc Cảnh Lê, ánh mắt mà nó nhìn mình đại biểu cho hàm nghĩa gì. Chỉ tiếc, đã trễ……
“Ai gia là Hoàng thái hậu… Ai gia sẽ không chết……”
Ngoài cung Chương Đức, tiếng kêu khóc của Thái hậu đã bị nhốt trong cửa cung nặng nề. Mặc Cảnh Lê quay đầu lại nhìn cửa cung đang đóng chặt, sắc mặt âm trầm, thần sắc trong mắt biến ảo không ngừng, nhưng cuối cùng cũng quy về hư vô.
“Vương gia, Thái hậu……” Mưu sĩ đi theo bên người thấp giọng đề nghị. Thật ra, lấy thân phận của Lê Vương và Thái hậu, nếu thật sự muốn bảo trụ Thái hậu, thì cũng không phải không thể. Mặc Cảnh Lê nói một cách hờ hững: “Không cần. Sai người chú ý Liễu gia, đừng để Liễu gia và Liễu Quý phi làm ra động tĩnh gì. Mẹ ruột của Thái tử… Tần Vương, phải chết.”
Trong lòng mưu sĩ run lên, hóa ra vì chuyện này. Nếu muốn bảo vệ Thái hậu, thì như vậy, người Liễu gia chắc chắn sẽ dùng yêu cầu như vậy để miễn trừ chuyện Liễu Quý phi tuẫn táng. Mà hiển nhiên, Lê Vương không chuẩn bị để cho Liễu Quý phi sống sót nữa. Vì để đả kích Liễu gia, mà Lê Vương lại……
“Vi thần lĩnh mệnh.”