“Người. . . Người nào?” Nhìn thân thể đồng bạn đột nhiên ngã nhào
trên cửa sổ không có chút tiếng động, nam tử trung niên cảnh giác ngó
chừng cửa sổ, giọng nói có chút không tự chủ mà run rẩy. Nhìn thoáng qua Lâm đại phu đứng ở một bên, bước nhanh tiến lại kèm trước người mình,
từ từ tiến lên đi, “Người nào ở bên ngoài, đi ra ngoài!” Trên lưng nam
tử trung niên bắt đầu rịn ra một tầng mồ hôi, vốn lần này đi lấy đồ cho
chủ thượng, cũng không phải là việc khó khăn gì. Cho nên bọn họ cũng
không mang quá nhiều người , lại không nghĩ rằng một tiểu sơn thôn tách
biệt thế này lại có cao thủ ẩn giấu.
“Đi ra ngoài! Nếu không ra ta liền giết hắn!” Lôi Lâm đại phu ra, nam tử trung niên nhìn chằm chằm cửa sổ, cũng không tiến lên nữa, mà từ từ
hướng cửa thư phòng dời đi.
Vụt ——
Một đạo bóng xám vượt qua cửa sổ, nam tử trung niên trợn to hai mắt,
bóng xám kia xẹt qua quá nhanh, hắn căn bản không thấy rõ ràng kia rốt
cuộc là thứ gì. Nắm thật chặt chủy thủ trong tay, nam tử trung niên lặng lẽ nuốt từng ngụm khí lạnh, kéo theo Lâm đại phu lui ra cửa. Mắt thấy
sắp tới cửa, cửa sổ kẽo kẹt một tiếng, nam tử sợ hết hồn, liền đưa chủy
thủ chỉ về phía cửa sổ, lại chỉ thấy một đạo ám quang bắn nhanh tới, nam tử há miệng, vô lực cúi đầu, chỉ thấy trên cổ họng cắm một trâm gài tóc bằng gỗ có chút thô ráp. Hắn mở trừng hai mắt, lại phát hiện mình không thể dùng sức, chỉ có thể chán nản buông Lâm đại phu, lui về phía sau.
Lâm đại phu cúi đầu nhìn trên mặt đất nam tử trung niên nằm vật
xuống, ánh mắt vẫn mở thật to, dĩ nhiên ông biết chủ nhân của cây trâm
gài gỗ cắm trên cổ họng là ai. Ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ, cũng không xuất hiện bóng ảnh của Diệp Ly. Chỉ chốc lát sau, ngoài cửa truyền đến
tiếng bước chân có chút nặng nề, Diệp Ly xuất hiện ở cửa thư phòng, nhìn bộ dáng xuất thần của Lâm đại phu, có chút lo lắng hỏi: “Sư phụ. . .
Người không sao chứ?” Lâm đại phu không tiếng động lắc đầu, nhìn Diệp
Ly. Diệp Ly miễn cưỡng cười một tiếng, “Hù đến sư phụ rồi? Con. . . . . . .”
Lâm đại phu hơi mỏi mệt ngồi xuống ghế, một hồi lâu mới nói: “Ban đầu lão phu đã cảm thấy nha đầu này không đơn giản, hôm nay mới biết được
là vẫn nhìn sai. Ta cũng không hỏi con lai lịch ra sao, quay đầu lại một mình con đi đi thôi, nơi này không an toàn.” Diệp Ly nhìn thi thể trên
mặt đất cùng bên cửa sổ thì nhíu nhíu mày, trong phòng có hai cỗ thi thể mà nói chuyện thật sự không phải chủ ý tốt, nhưng hiện tại nàng cũng
không còn khí lực xử lý hai cỗ thi thể này. Tìm một vị trí ngồi xuống,
trấn an bé con có chút động trong bụng một chút, Diệp Ly cau mày cười
khổ nói: “Sư phụ, con hiện tại cái bộ dáng này. . . Người cho rằng con
có thể chạy đi đâu?” Không nói có thể sẽ gặp phải rắn độc mãnh thú, cho dù chỉ vượt núi băng đèo mệt nhọc thì nàng bây giờ cũng chịu không
nổi.
Lâm đại phu than thở, lắc đầu nói: “Con cho rằng ta đây là đuổi con
đi sao? Lão đầu tử ta chính mình cũng muốn đi, không đi nữa. . . Chỉ sợ
sẽ liên lụy người vô tội trong thôn.”
Nói đến đây, thần sắc lão nhân có chút buồn bã. Một lão nhân tuổi đã
ngoài sáu mươi, một thân một mình rời đi nơi cư ngụ mấy chục năm, quả
thật không phải chuyện làm người ta cao hứng.
“Đó là . . Lâm Nguyện sao?” Trầm ngâm một chút, Diệp Ly nhẹ giọng hỏi.
Lâm đại phu ngẩn ra, trầm mặc hồi lâu mới thở dài thật dài. Lâm đại
phu không muốn nói, Diệp Ly cũng không miễn cưỡng. Mặc dù không biết Lâm Nguyện này muốn thứ gì, rốt cuộc cũng muốn hỏi Lâm đại phu, nhưng nàng
cũng không hi vọng Lâm đại phu nghĩ nàng mơ ước đến bảo vật trên người
hắn. Suy nghĩ một chút, mới nói: ” Nếu sư phụ thật không nguyện ý đưa
cho hắn, vì sao không phá hủy đi? Chặt đứt niệm tưởng của hắn? Nếu vậy. . . Hắn là do sư phụ từ nhỏ nuôi lớn, sư phụ không để cho hắn còn có thể
cho ai?” Lâm đại phu cứng nhắc cười một tiếng, lắc đầu, đứng dậy đi tới
cửa.
Diệp Ly cũng không có động, nàng có chút phiền chán nhìn hai cỗ thi
thể. Nếu là trước đây hai cỗ thi thể này đối với nàng mà nói tự nhiên
không khó xử lý, nhưng bây giờ thì không được. Lâm đại phu một bó lớn
tuổi, lại càng không có biện pháp để cho ông xử lý những thứ này. Đang
suy nghĩ, Lâm đại phu đã cầm lấy một bình sứ nhỏ mộc mạc tự nhiên trở
lại. Đi tới trước thi thể nam tử trung niên đang nằm trên mặt đất, mở
bình sứ đem phấn vụn bên trong phủi xuống một chút. Sau đó Diệp Ly kinh
ngạc phát hiện, phấn vụn kia chạm đến thi thể, trong nháy mắt toát ra
sương khói gay mũi, sau đó bắt đầu ăn mòn thi thể trên đất. Không tới
chốc lát, đại hán vạm vỡ khi nãy nay chỉ còn lại một vũng nước trên mặt
đất, này cả vải vóc cũng không còn dư lại chút nào. Sau đó lại nhìn Lâm
đại phu đi về phía một … cỗ thi thể khác, đồng dạng phủi xuống một chút
phấn vụn, lại không chút bất ngờ nhìn thi thể kia hòa tan, Diệp Ly không khỏi lau lỗ mũi. Ở cùng lâu như vậy, nàng mới phát hiện thì ra vị sư
phụ nàng không biết tên này còn hung tàn như vậy.
Nhìn Lâm đại phu bình tĩnh xử lý xong hai cỗ thi thể, Diệp Ly hiện
tại hoàn toàn tin tưởng hành động vừa rồi của mình cũng không có hù đến vị lão đại phu này. Nhìn bộ dáng thuần thục mà bình tĩnh này, hiển
nhiên không phải tay mơ.
Làm xong hết thảy, sư đồ hai người vốn quen thuộc, nay hai mặt nhìn
nhau hồi lâu mới nhớ tới dời ra phòng ngoài. Mặc dù trong phòng đã không còn thứ gì chướng mắt, nhưng thành thật mà nói cái mùi vị lưu lại làm
sao mà dễ ngửi được.
Ở bên ngoài ngồi xuống, Lâm đại phu bình tĩnh mang hai chén trà cho
Diệp Ly và mình, mỗi người một chén. Uống hai hớp trà, tựa hồ dừng lại
một chút, Lâm đại phu mới nói: “Ta không thể liên lụy người vô tội trong thôn, nơi này không thể lưu lại. . .” Diệp Ly trầm mặc chốc lát, mở
miệng nói: “Nghe ý tứ của sư phụ, vị kia. . . Cũng không phải là tâm từ
thủ nhuyễn. Sư phụ làm sao có thể bảo đảm sau khi sư phụ rời đi thì hắn
sẽ không gây bất lợi cho thôn dân nơi này? Nếu đã như vậy. . . vì sao sư phụ lại khuyên con rời đi? Mặc dù đồ nhi ở với sư phụ không lâu, nhưng
con cảm giác, cảm thấy sư phụ là một người tốt.”
Lâm đại phu không nói gì, quả thật ông không thể bảo đảm sau khi mình rời đi người nọ trở lại tìm không được đồ sẽ không thẹn quá hóa giận mà xuống tay với người vô tội. Nếu không,ông chỉ cần an trí Diệp Ly ở một
gia đình bất kỳ trong thôn là được rồi, hoàn toàn không bảo nàng lúc này mang bụng bầu nặng nề rời khỏi đây.
Bất kể nói thế nào, đường phía bên ngoài đối với một phụ nữ có thai nhiều tháng thật sự quá nguy hiểm.
Hồi lâu, Lâm đại phu mới hỏi: “Con có chủ ý gì không?”
Diệp Ly lắc đầu, có chút tiếc nuối nhìn Lâm đại phu nói: ” Hiện tại
ngay cả năng lực tự vệ con cũng không có, trừ phi con có thể nhanh
chóng rời đi nơi này trở lại Hồng Châu. . .”
“Hồng Châu. . . . . .” Lâm đại phu nhìn nàng, “Tại sao con cho rằng ta có biện pháp?”
Diệp Ly mím môi mỉm cười, chỉ chỉ bên trong thư phòng tràn đầy sách,
“Người trong thôn nói cho con biết, ba mươi năm này người chưa từng rời khỏi nơi này. Nhưng mà. . . Bọn họ cũng đã nói, năm đó người chỉ dẫn
theo một ít hành lý đơn giản cùng với một đứa trẻ đến chỗ này. Những
sách kia hiển nhiên cũng không phải đơn giản một lần mà có thể đưa đến
nơi này , cho nên, những năm này, bọn họ không biết người rời đi nơi này rất nhiều lần. Hơn nữa, tuyệt đối không cần đến mấy tháng như vậy.”
Lâm đại phu nhìn nàng than thở, “Con quả thật rất thông minh, từ lúc
bắt đầu con đã nhìn ra à?” Diệp Ly cười nhẹ không nói, Lâm đại phu nhìn
nàng lắc lắc đầu nói: “Vô dụng, con đường kia ta cũng đã có hai mươi mấy năm chưa đi qua. Bây giờ con không đi được, ta cũng vậy, không đi được
nữa, ta đã già rồi.” Trong lòng Diệp Ly sớm đã có cân nhắc, cũng không
có vì vậy mà quá mức thất vọng, nghiêng đầu suy nghĩ một chút hỏi: “Con
đoán đó chính là đường thủy. Con rơi nhai ở phụ cận Hồng Châu, sau khi
rơi vào trong nước liền bị cuốn vào sâu bên trong một xoáy nước, sau đó
theo sông ngầm dưới đất vọt tới nơi này?” Lâm đại phu tán thưởng gật
đầu, “Con cũng rất may mắn, lại không bị nước dìm chết, cũng không bị
dòng nước xiết kéo đụng vào tảng đá, thậm chí em bé cũng không có chuyện gì.”
Diệp Ly nhướng mày mỉm cười: “Bản thân con cảm thấy không phải bởi vì con may mắn, mà bởi vì người xây cái mạch nước ngầm kia quá mức tinh
tế, do vậy con mới không có gặp trở ngại hay đụng phải đá trong hà đạo
(đường sông). Như vậy sư phụ. . . Hạng người gì mới có tốn thể hao tốn
nhiều khí lực như vậy tu một cái ám đạo như vậy? Hoặc là. . . Bản thân
thôn này cất dấu bí mật gì sao?”
Lâm đại phu sửng sốt một chút, ánh mắt nhìn Diệp Ly nhiều thêm mấy
phần tìm tòi nghiên cứu cùng với nguy hiểm. Diệp Ly cũng không bức bách
nữa, an tĩnh ngồi bên cạnh bàn hạ mắt nhìn ngón tay mảnh khảnh có một
ít vết chai của mình. Đôi tay này, một khắc trước, vừa dễ dàng vặn gãy
cổ một người.
“Nha đầu, rốt cuộc con là ai?” Lâm đại phu nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu, rốt cục mới mở miệng hỏi.
Diệp Ly trầm ngâm chốc lát, nhẹ giọng nói: “Nếu như sư phụ thật sự đã hơn hai mươi năm không có rời đi thôn này, như vậy con là ai đối với
người mà nói cũng không có bất cứ ý nghĩa gì, không phải sao?” Lâm đại
phu nhìn nàng: “Ít nhất ta biết con không phải là người của hoàng thất
Đại Sở.” Trong lòng Diệp Ly khẽ thở dài, Lâm đại phu hỏi như vậy, bản
thân đã để lộ ra rất nhiều manh mối. Lắc đầu, Diệp Ly khẳng định nói:
“Con không phải là người của hoàng thất Đại Sở.” Mặc dù Mặc Tu Nghiêu
cũng họ Mặc, mặc dù cùng một tổ tông với thái tổ khai quốc Đại Sở, nhưng bàn về huyết thống thật ra thì đã vô cùng xa xôi. Nếu như không phải là có tước vị thế tập, bọn họ cùng hoàng thất căn bản có thể nói không có
quan hệ gì. Mà ở trong nhận thức của mọi người, cho tới bây giờ luôn
phân Mặc gia quân cùng hoàng thất Đại Sở rõ ràng đấy. Cho nên Diệp Ly
cũng không có chút ý niệm nào cho rằng nàng có bất cứ quan hệ gì với
hoàng thất Đại Sở.
Nhận được đáp án Diệp Ly, thần sắc Lâm đại phu hòa hoãn rất nhiều.
Diệp Ly chăm chú nhìn ông, xuất kỳ bất ý (bất ngờ) hỏi: “Sư phụ, người
có quan hệ gì với hoàng thất tiền triều?”
Lâm đại phu kinh ngạc nhìn Diệp Ly, hiển nhiên không nghĩ tới Diệp
Ly sẽ hỏi ra vấn đề như vậy. Một lúc lâu mới hỏi nói: “Tại sao con lại
cảm thấy ta có quan hệ với hoàng thất tiền triều?” Diệp Ly mở miệng cười khẽ, mạn bất kinh tâm (thản nhiên, không để tâm) vuốt vuốt chén trà thô ráp trong tay: “Sư phụ quan tâm con có liên quan gì với hoàng thất Đại
Sở hay không như thế, lại ở ẩn nhiều năm như thế, rất rõ ràng cùng hoàng thất Đại Sở. . . Cho dù không thể nói có thù không đội trời chung,
nhưng tuyệt đối cũng không có ấn tượng tốt. Xét thấy nơi đây vẫn là bên
trong biên giới Đại Sở, mà sư phụ nhìn lại không giống người ngoại tộc.
Còn nữa. . . Từ con sông con rơi nhai kia đến nơi sư phụ cứu ta, theo
con đoán, ước chừng cho dù đường thẳng thì ít nhất cũng cách nhau hơn
hai mươi dặm. Một cái thủy đạo dưới lòng đất như vậy, cũng không phải
là thứ mà người nào cũng có thể xây ra. Hơn nữa cửa ra của thủy đạo đó
lại ở trong một thôn nhỏ biệt lập, rất là kỳ quái. Cuối cùng, nghe nói
thôn này đã có gần năm trăm năm lịch sử, hơn nữa tổ tiên bọn họ quy
định người trong thôn đời đời không được biết chữ. Con cảm thấy. . . Bọn họ không phải là tình cờ tới đây ở ẩn, bọn họ là ở đây. . . thủ hộ thứ
gì đó. Mặc dù rất có thể đại đa số những thôn dân này đều không biết,
nhưng là vẫn còn có người biết đến đúng không?”
Nhìn nữ tử trước mắt chậm rãi nói, Lâm đại phu phải cảm thán, “Con cũng biết được nhiều lắm.”
Diệp Ly vô tội mở to hai mắt, nhìn lão nhân trước mắt hỏi, “Sư phụ
muốn giết con diệt khẩu sao? Đã nghĩ con cùng với hai người vừa tới
giống nhau sao?” Nói xong, Diệp Ly còn chỉ chỉ vào trong thư phòng. Lâm đại phu không nhịn được kéo ra khóe miệng, hai người kia rốt cuộc là
người nào giết đây? !
Có chút bất đắc dĩ lắc đầu, Lâm đại phu nói: “Con không cần thử dò
xét lão đầu ta, con mới vừa rồi như thế nào, hai chúng ta ai giết ai
diệt khẩu còn cần phải nói sao.” Diệp Ly cười híp mắt nâng chén trà
lên, nụ cười lại càng thêm thuần lương hiền hòa, “Một ngày làm thầy cả
đời làm thầy, đồ nhi tuyệt đối sẽ không làm chuyện đại nghịch bất đạo
như thế. Sư phụ, chúng ta thử nghĩ xem sau này nên làm thế nào? Xét thấy chúng ta đều muốn cố gắng sống sót.”
Lâm đại phu tức giận nhìn chằm chằm nàng nói: “Chỉ có con muốn sống, ta đây một lão đầu tử đã sớm sống đủ rồi.”
Diệp Ly mỉm cười rót thêm trà cho ông nói: “Nhưng người trong thôn
này còn chưa sống đủ đâu.” Nhắc tới những thôn dân thuần phác này, lão
nhân bưng chén trà, tay nắm lại thật chặt, trên mặt thần sắc cũng có
chút bối rối cùng áy náy, “Những người này. . . Bọn họ đều là trung
thần. . . Chỉ nhiều năm như vậy, bọn họ chỉ sợ sớm đã quên đi tổ tiên
của mình. Thật ra thì như vậy cũng không có gì không tốt, cuộc sống bình an so với người phía ngoài còn không phải thư thái gấp trăm lần sao?
Nhưng . . . nếu như để cho bọn họ bởi vì những chuyện xưa kia mà mất
mạng. . . . . . Ta thật sự là. . .” không đành lòng.
Vừa nghe Lâm đại phu nói…, Diệp Ly vừa cố gắng hồi tưởng lại những gì có thể nhớ tới về tiền triều. Tây Bắc một mảnh đất như vậy, từ xưa tới nay đều coi là hoang vu, ít nhất so với Sở kinh cùng Giang Nam phồn
hoa thật sự không phải là địa phương tốt lành gì. Diệp Ly thật sự nghĩ
mãi không ra còn có chuyện gì có thể khiến tiền triều có quan hệ với chỗ này. Hồi lâu, một cái ý niệm trong đầu chợt lóe lên, Diệp Ly mở trừng
hai mắt, thử hỏi: “Có phải hoàng lăng tiền triều ở nơi này hay không?”
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lâm đại phu, Diệp Ly biết mình đoán đúng rồi.
Hoàng lăng tiền triều!
Trong đầu Diệp Ly nhanh chóng hiện ra một bộ sử sách cổ. Tiền triều
trải dài hơn ba trăm bảy mươi năm, kinh qua hai mươi mốt vị đế vương.
Trong đó trừ Mạt Đại hoàng đế bị thái tổ Đại Sở hạ tang theo nghi lễ
dành cho vương hầu ra, lăng mộ mười chín vị đế vương khác hoặc bị hủy
bởi chiến loạn hoặc bị trộm mộ cướp sạch, cơ hồ đều đã bị hủy hoại trong chốc lát. Nhưng có một vị đế vương, lăng mộ vẫn luôn không ai biết tung tích. Đó chính là lăng mộ cao tổ hoàng đế khai quốc tiền triều. Diệp Ly đột nhiên nhớ tới một chuyện, hoàng gia tiền triều hình như là họ Lâm.
Dường như nhận thấy được ánh mắt của Diệp Ly, Lâm đại phu nhìn nàng
thản nhiên nói: “Không cần nghĩ quá nhiều, ta không phải hậu duệ tiền
triều.”
“Thế không phải là Lâm Nguyện sao?” Nếu như cái Lâm Nguyện tìm chính là lăng mộ hoàng đế tiền triều, vậy có cách giải thích rồi.
Lâm đại phu ngậm miệng không nói, Diệp Ly im lặng vấn thiên. Cho nên. . . lại đoán đúng nữa rồi?