Edit: Yuusu
Beta: Sakura
Tin tức Định Vương phi sinh con bình an nhanh chóng truyền khắp cả thành Nhữ Dương. Không chỉ mọi người Định Vương phủ vui mừng khôn xiết, mà dân chúng thành Nhữ Dương cũng giăng đèn kết hoa, không khác gì lễ mừng năm mới. Mặc dù bách tính cũng chỉ gặp qua vị Định Vương phi một hai lần, nhưng trong suy nghĩ của dân chúng ở Tây Bắc, địa vị của Định Vương phi cũng không kém Định Vương bao nhiêu. Đương nhiên do công tác tuyên truyền của Định Vương phủ đã làm vô cùng tốt. Mặc dù Tây Bắc có không ít dân chúng bởi vì ý chỉ của Mặc Cảnh Kỳ mà có chút hiểu lầm Định Vương và Định Vương phi, nhưng dân chúng Tây Bắc cũng biết, lúc trước Định Vương phi mang bầu còn mang theo tướng sĩ Mặc gia quân chống cự quân Tây Lăng xâm lấn, cuối cùng thậm chí còn rơi xuống vách đá. Nếu không có Định Vương phi, hôm nay Tây Bắc còn có thể duy trì an ổn như vậy không. Ở nơi này trong loạn thế, ai có thể cho bách tính cuộc sống vững vàng thì người đó chính là phụ mẫu tái sinh của bọn họ. Vì vậy, nghe được tin tức Định Vương phi sinh con bình an, đối với dân chúng Tây Bắc mà nói vui mừng không thua lễ mừng năm mới.
Trong vương phủ, khách sảnh gần phòng ngủ của Diệp Ly nhất đã đầy ấp người. Đến lúc bà đỡ dùng tã lót đỏ chót bọc lại tiểu bảo bảo rồi ôm ra, mọi người đều lập tức tiến lên. Từ Thanh Viêm là nhanh chân nhất, vọt tới trước tiên rồi kêu lên: “Mau để cho ta nhìn xem Tiểu cháu ngoại trai trông thế nào nha” Bà đỡ cười nói: “Tiểu thế tử rất đáng yêu, tương lai còn dài, nhất định sẽ giống như Vương gia, Vương phi, đều là nhân trung long phượng.” Từ Thanh Viêm vui mừng cúi đầu nhìn xuống tay bà đỡ, nhất thời ngây dại. Vật nhỏ đỏ hồng trước mắt, thật nhiều nếp nhăn này tương lai chính là nhân trung long phượng mà bà đỡ nói sao? Người ngồi đây mặc dù đều coi như là tuấn kiệt đương thời, nhưng thấy qua bé con mới sinh ra cũng không nhiều lắm. Ngay cả Từ Thanh Trạch, Từ Thanh Phong cũng chưa từng thấy qua bộ dạng Từ Thanh Viêm lúc mới sinh, mà lần đầu tiên nhìn thấy cũng là đứa trẻ quá một tháng mới ôm ra tới gặp người, đương nhiên là trắng trắng mềm mềm. Mọi người quay đầu lại nhìn Mặc Tu Nghiêu đang ngồi đó, trầm mặc không nói.
Vẫn là Mặc tổng quản vẻ mặt vui mừng nói: “Tiểu thế tử quả thật giống Vương gia lúc mới ra sinh như đúc, rốt cục Định Vương phủ cũng có hậu rồi.” Nét mặt già nua nghiêm túc ngày thường cũng nhiều thêm mấy phần tươi cười từ ái, A Cẩn đứng cạnh chớp mắt tò mò nhìn tiểu oa nhi còn chưa mở mắt trong tay bà đỡ.
Từ Thanh Viêm có chút không tin hỏi: “Mặc tổng quản, lúc Vương gia mới sinh cũng như vậy sao. . .” Đỏ rực, nhiều nếp nhăn còn giống con khỉ con?
Mặc tổng quản đương nhiên nói: “Trẻ con mới sinh ra đều như vậy, qua ít ngày nữa mở mắt ra liền thành bé con trắng trắng nộn nộn rồi.”
Phượng Chi Dao hơi hâm mộ nhìn bé con đỏ hỏn, thở dài nói: “Lúc này mới qua hai năm, thế nhưng Vương gia đã có nhi tử rồi, thật làm cho người hâm mộ.” Mặc tổng quản cười nói: “Phượng Tam công tử và Vương gia bằng tuổi, nếu sớm thành gia, chỉ sợ tiểu công tử cũng biết chạy rồi.” Ánh mắt Phượng Chi Dao ảm đạm, cười nói: “Nào có dễ dàng như vậy, giống như Vương gia và Vương phi, phải gặp được người thích hợp mới được.”
Mọi người cười đùa xem đứa bé xong rồi, nhường đường ôm bé con đến trước mặt Mặc Tu Nghiêu, cười nói: “Vương gia mau nhìn tiểu thế tử một cái.”
Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt liếc nhìn vật nhỏ đỏ rực đầy nếp nhăn đang ngủ trong tã lót, từ ánh mắt đến vẻ mặt đều không khỏi lộ ra ghét bỏ, thản nhiên nói: “Xấu!” Cho nên, mặc dù tiểu bảo bảo vừa không nhìn thấy cũng không nghe thấy lại càng không nhớ được, nhưng Thế tử Định Vương phủ Tiểu Bảo sau khi lớn lên lại biết được chữ đầu tiên cha bé nói với bé lại là ghét bỏ nó lớn lên xấu. Phụ tử chi cừu bởi vậy mà bắt đầu.
Liếc mắt nhìn nhi tử một cái, Mặc Tu Nghiêu phát hiện hai chân đã khá hơn nhiều liền đứng dậy hỏi: “Vương phi khỏe không?” Bà đỡ vội vàng cười nói: “Tiểu thế tử mới ra đời vô cùng thuận lợi, Vương phi cũng không chịu khổ gì. Lúc này còn đang nghỉ ngơi.” Bà đỡ nhìn vào, Vương phi mang thai từ lúc đau bụng sinh đến khi đứa bé ra đời mới hơn hai canh giờ, thật không tính là bị khổ gì. Nhưng trong mắt Mặc Tu Nghiêu lại không giống thế. Hắn chỉ biết là A Ly bị hành hạ đau đớn mấy canh giờ mới sinh được nhóc con xấu hề hề. Khẽ hừ một tiếng nói: “Bản vương đi nhìn Vương phi một chút.” Dứt lời phất tay áo đi vào trong phòng. Bà đỡ phía sau cũng không khỏi được cảm thán Vương gia và Vương phi thật là tình thâm ý trọng, cõi đời này nam nhân không vội nhìn nhi tử mới sinh đã vội vã đi nhìn thê tử thực không nhiều lắm.
Xác định tiểu cháu ngoại trai nhà mình không phải lớn lên xấu , Từ Thanh Viêm vui mừng tiếp tục đi về phía trước, cẩn thận vươn ngón tay nhẹ nhàng mà chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhăn của cục cưng, “Tiểu cháu ngoại trai, ta là cậu nhỏ của cháu nha.” Phượng Chi Dao liếc mắt, nói: “Hiện tại nó có thể nghe hiểu được sao?” Vừa nói cũng không cam chịu tịch mịch cúi người tới ngó chừng bé con, “Ừ? khi còn bé Vương gia là cái bộ dáng này sao? Mặc tổng quản?” Mặc tổng quản cẩn thận chu đáo chỉ chốc lát nói: “Bé con mới ra đời, đại để đều là bộ dáng này?”
“Tránh ra tránh ra!” Trầm Dương và Lâm đại phu sóng vai bước đến, mọi người vây xem bên cạnh, “Để lão phu kiểm tra người cho tiểu thế tử, người không phận sự thì tránh ra một chút.” Mặc dù mọi người không cam lòng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Trầm Dương thuần thục nhận lấy đứa bé từ tay bà đỡ.
Mặc Tu Nghiêu một lần nữa đi vào trong phòng, gian phòng đã được đám nha đầu thu thập sạch sẽ. Diệp Ly dựa lưng vào gối ngồi trên giường, sắc mặt có chút tái nhợt nhưng khí sắc cũng không tệ lắm. Lâm ma ma và Ngụy ma ma đang phụng bồi nói chuyện, Ngụy ma ma ngồi ở bên giường, trong tay còn bưng một chén cháo đang muốn đút cho Diệp Ly. Thấy Mặc Tu Nghiêu đi vào, hai vị ma ma vội vàng đứng dậy làm lễ. Mặc Tu Nghiêu khoát khoát tay hỏi: “A Ly thế nào rồi?” Lâm ma ma cười nói: “Vương phi khỏe không có gì đáng ngại. Nữ nhân vừa sinh con ra mà có tinh thần như Vương phi cũng không thấy nhiều. Vương gia cứ yên tâm.” Mặc Tu Nghiêu nhận lấy cháo trong tay Ngụy ma ma nói: “Các ngươi đi xuống đi, Bản vương phụng bồi A Ly là được.” Hai vị ma ma đều cười một tiếng, nhìn Diệp Ly một cái rồi xoay người đi ra ngoài. Vương gia không có nhìn Tiểu thế tử ở bên ngoài mà vội vã đi vào nhìn Vương phi, là coi trọng Vương phi. Các bà cũng vui mừng thay Vương phi.
Nhìn Mặc Tu Nghiêu nhận lấy cháo muốn bón cho mình, Diệp Ly bất đắc dĩ nói: “Ta có thể tự mình ăn.” Thật ra thì lúc sinh con cũng đau đớn phiền não, nhưng sau khi sinh xong, đối với nàng mà nói cũng không tính là cái gì. Vì sao còn cần người bón chứ? Mặc Tu Nghiêu nghiêng người, tránh được tay Diệp Ly, cầm lấy cái muỗng cẩn thận đem cháo đưa tới khóe miệng Diệp Ly. Diệp Ly không có biện pháp, chỉ đành phải há miệng ăn. Vừa nói: “Xem bảo bảo thế nào? Lâm ma ma và Ngụy ma ma đều nói xinh đẹp giống ta khi còn bé. Mặc dù. . . Ta không nhìn ra . . .” Khuôn mặt nhăn nhăn hồng hồng kia, nàng thật sự nhìn chưa ra giống nàng chỗ nào. Có lẽ là khi còn bé nàng cũng như vậy? Trẻ nhỏ mới sinh đều giống nhau sao? Mặc Tu Nghiêu nhớ tới lời Mặc tổng quản…, khóe miệng co quắp gật đầu nói: “Nhìn rồi, nhìn rất tốt.” Diệp Ly mỉm cười nhìn hắn, hoài nghi chớp chớp đôi mi thanh tú. Mặc Tu Nghiêu nói: “Chỉ cần là đứa con A Ly sinh, có đẹp hay không cũng không quan trọng.”
Đợi đến khi Diệp Ly ăn xong hơn phân nửa chén cháo, Lâm ma ma đi ra ngoài ôm cục cưng đi đến. Diệp Ly lúc trước cũng chỉ nhìn thoáng qua đứa bé đã bị ôm ra, lúc này gặp lại bảo bảo chỉ cảm thấy một cỗ cảm giác kỳ dị từ trong lòng dâng lên. Đứa nhỏ này là con của nàng và Mặc Tu Nghiêu, là máu mủ ruột thịt của nàng, cũng là người cực kỳ thân cận với nàng trên đời này. Từ trong tay Lâm má má nhẹ nhàng đón lấy bé con, Diệp Ly quay đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực, cùng ánh mắt đóng chặt không khỏi khẽ mỉm cười. Yêu thương đưa tay đâm đâm chọt chọt khuôn mặt nhỏ nhắn của bảo bảo, lại nắm chặt bàn tay nhỏ bé, chỉ cảm thấy nhìn vật nhỏ này, trong lòng đột nhiên tràn đầy mềm mại trìu mến và vui sướng. Mặc Tu Nghiêu nhìn nụ cười trên mặt Diệp Ly, lại cúi đầu nhìn nhóc con đang ngủ say trong ngực nàng một chút, chỉ cảm thấy tiểu tử này vô cùng chói mắt.
“Nhìn một chút, đây là bảo bảo của chúng ta. Sau này có người gọi chúng ta là cha nương rồi, chàng thích không?” Diệp Ly đưa bảo bảo đến trước mặt Mặc Tu Nghiêu, mỉm cười hỏi.
Mặc Tu Nghiêu gật đầu, đưa tay muốn nhận lấy đứa bé, “Nàng vừa sinh con xong, không thể mệt nhọc. Để ta tới ôm nào.” Diệp Ly hoài nghi nhìn hắn, “Chàng ôm được sao?” Mấy tháng này, Mặc Tu Nghiêu luôn luôn không nhiệt tâm với đứa nhỏ này, càng không có chuyện đã sớm học cách ôm trẻ con. Mặc Tu Nghiêu do dự một chút, mặc dù hắn cảm thấy ôm thế nào mà chẳng được, nhưng nhìn vật nhỏ được bọc trong tã lót, thật yếu ớt như thể hơi không chú ý một chút sẽ làm hư. Mặc dù hắn không quá chào đón cái tiểu tử tương lai vô cùng có khả năng sẽ cùng hắn tranh đoạt A Ly này, nhưng cũng biết A Ly vô cùng thích nó. Nhìn bộ dáng do dự khó xử của hắn, Diệp Ly không khỏi cười một tiếng, đưa bảo bảo tới trong tay hắn cười nói: “Ôm như vậy. . . Nhẹ một chút. . .” Tỉ mỉ chỉ bảo một phen mới đưa bảo bảo bỏ vào trong ngực Mặc Tu Nghiêu. Mặc Tu Nghiêu cúi đầu nhìn vật nhỏ trong ngực, chỉ cảm thấy cả người cũng không được tự nhiên.
Nhìn Mặc Tu Nghiêu cứng ngắc ngồi bên giường, nửa điểm cũng không tùy ý như bình thường, Diệp Ly len lén bưng miệng cười.
Thế tử Định Vương mới ra đời, trong mắt dân chúng Tây Bắc đoán chừng cũng cảm thấy không kém Hoàng thái tử Đại Sở ra đời là bao. Thành Nhữ Dương chiêng trống vang trời, pháo trúc rộn ràng, không khác gì lễ mừng năm mới. Lại càng không cần phải nói tin tức Tiểu thế tử mới ra đời vừa truyền tới, Thái thú Nhữ Dương liền tuyên bố năm nay thành Nhữ Dương các loại thuế thu đều giảm phân nửa. Lại có các loại thông báo thi ân cho dân dán tại bảng hiệu chung bên ngoài thành phủ Thái Thú Nhữ Dương. Bách tính lại càng vui mừng không dứt, âm thanh pháo trúc có lẽ ngay cả trong phòng giam cũng có thể mơ hồ nghe thấy.
Trong địa lao lạnh lẽo âm u, Tô Túy Điệp nằm trên mặt đất có chút khó nhọc giật giật thân thể. Phía ngoài truyền đến tiếng pháo làm cho cả địa lao càng thêm thê lãnh âm trầm, cũng làm cho nàng thần trí vốn không thanh tỉnh lắm lại càng thêm hỗn loạn. Lại đến lễ mừng năm mới nữa rồi sao? Nàng đã sắp quên mất mình rốt cuộc đã bị giam ở chỗ này bao lâu rồi. Duy nhất có thể nhớ được chính là nhất định phải sống sót. Miễn là còn sống thì mới có cơ hội, chỉ có còn sống mới có thể nhận được hết thảy những gì mình muốn. Thậm chí thỉnh thoảng nàng còn không nhịn được nghĩ, nếu năm đó mình không quá tham lam, hiện tại có phải hay không đang an an ổn ổn làm một Nhị thiếu phu nhân trong Định Vương phủ, dựa vào chiến công của Mặc Tu Nghiêu, có lẽ sẽ là một phu nhân Đại tướng quân đấy. Nhưng là. . . cái nàng muốn là không phải những thứ kia. . .Tô Túy Điệp nàng dung mạo khuynh quốc, tài hoa xuất chúng, được gọi là mỹ nhân đệ nhất Đại Sở. Vì sao nàng lại thua kém nữ nhân bình thường kia? Sống sót, rời khỏi nơi này, nhận được hết thảy những gì mình muốn. Mỗi ngày Tô Túy Điệp đều tự nói với mình như vậy.
Loảng xoảng ——
Đại môn địa lao mở ra, Tần Phong mang theo người đến, thần sắc lãnh mạc tiêu sái đi vào, đi cùng hắn còn có Trác Tĩnh, Lâm Hàn. Sao sắc mặt ba người có thể tốt được, Tiểu thế tử mới ra đời, bọn họ không thể đi trước xem con Vương phi mới sinh mà lại phải tới thẩm vấn nữ nhân này, bọn họ thật sự cao hứng không nổi. Nghe được tiếng bước chân, Tô Túy Điệp chống người lên ngồi dưới đất, quay đầu lại nhìn ba người cười nói: “Lại muốn bắt đầu sao?” Khuôn mặt bị vết bẩn che dấu hơn phân nửa chớp động, hiện lên nụ cười đùa cợt cùng thần sắc đắc ý. Cho dù những người này ngày ngày đánh khảo nàng thì thế nào, còn không phải là không có cách nào bắt nàng mở miệng sao? Mỗi lần thấy bộ dáng tức giận vì thất bại của bọn họ, trong lòng nàng lại dâng lên một cỗ khoái ý quỷ dị.
Tần Phong không để một cước đá văng vật lẫn lộn trước mặt, mắt lạnh nhìn nàng cười lạnh nói: “Ngươi thật cho rằng chúng ta cũng chỉ có những thủ đoạn để đón tiếp ngươi sao? Nói cho ngươi biết tin tức tốt, Vương phi mới vừa sinh hạ tiểu Thế tử, lúc này Nhữ Dương thành đều rất náo nhiệt đấy.”
Trong mắt Tô Túy Điệp hiện lên một tia ghen ghét, trầm mặc không nói. Tần Phong cũng không để ý thản nhiên nói: “Còn có một tin tức không tốt lắm, Vương gia đã ra lệnh, hôm nay ở đây nhất định phải biết được đáp án.” Tô Túy Điệp cười lạnh nói: “Ta không biết ngươi đang nói gì.” Tần Phong không chút nào ngoài ý muốn gật đầu nói: “Sớm biết ngươi sẽ nói như vậy, cho nên Vương gia cũng phân phó. Nếu như hỏi không ra, ngươi liền phải chết.”
“Ngươi nói cái gì?” Tô Túy Điệp sửng sốt, có chút không dám tin ngó chừng Tần Phong run giọng nói.
Tần Phong giễu cợt nhìn nữ nhân trên mặt đất, hờ hững cười lạnh nói: “Lại nói cho ngươi biết, hai tháng trước chúng ta bắt được Phó thống lĩnh Ngự Lâm quân Tiết Thành Lương, chắc ngươi biết chứ? Cõi đời này không có chuyện gì gió thổi không lọt, từ chỗ ngươi hỏi không ra, chẳng lẽ không thể hỏi được từ chỗ người khác sao?”
“Tiết Thành Lương?”
Tô Túy Điệp có chút mờ mịt, hiển nhiên đối với cái tên này cũng không có ấn tượng. Tần Phong cúi đầu suy tư một chút liền hiểu, mười năm trước Tiết Thành Lương chẳng qua chỉ là một thị vệ tùy thân bên cạnh Mặc Cảnh Kỳ, Tô Túy Điệp chưa chắc nhớ được hắn, liền nói: “Mười năm trước, ngươi từ Định Vương phủ cầm cái gì đó đưa cho đương kim hoàng thượng, lúc ấy giao cho vị Tiết thống lĩnh này, ngươi không phải không nhớ rõ đấy chứ.”
Tô Túy Điệp bỗng mở to hai mắt nhìn, kéo lê thân thể nhanh chóng rúc vào góc tường, thét to: “Ta không biết ngươi đang nói cái gì! Thứ gì? Ta không có lấy thứ gì từ Định Vương phủ!” Tần Phong nghiêng đầu nhìn Trác Tĩnh, Lâm Hàn bên cạnh, ba người tự nhiên đều đã nhìn thấy bộ dáng âm thầm phát run của Tô Túy Điệp, Trác Tĩnh nhếch môi: “Kéo ra thượng hình. Không cần thương hương tiếc ngọc, dù sao qua hôm nay nàng ta chính là người chết.” Hai thị vệ nghe lệnh đi vào, không chút khách khí đem Tô Túy Điệp từ trên mặt đất lôi dậy kéo tới phòng ngoài địa lao.
Phòng ngoài phòng giam sạch hơn phòng trong, cũng khô ráo hơn nhiều lắm, còn đặt một loạt bàn ghế. Bên cạnh còn có người ngồi đang mài mực, hiển nhiên là để ghi chép lại lời khai. Ba người Tần Phong ngồi xuống, mở hồ sơ đặt lên bàn, phía trước Tô Túy Điệp đã bị người kéo đến trên một cây cọc gỗ. Tần Phong mắt lạnh nhìn nữ nhận hèn hạ trước mắt, hiển nhiên không có nửa điểm phong thái của mỹ nữ đệ nhất thiên hạ năm đó, “Như thế nào? Tô tiểu thư, tự ngươi nói hay chúng ta từ từ gia hình, xem xem ngươi có thể chịu đựng qua vài loại hình phạt thế nào?”
Tô Túy Điệp cắn răng không nói, Tần Phong lười biếng dựa vào lưng ghế cười nói: “Hôm nay ta không vội, dù sao thì trước giờ Tý hỏi không ra, ta giết ngươi cũng có thể báo cáo lại với Vương gia. Về phần lúc đó ngươi thiếu cánh tay hay thiếu cái chân, tin tưởng Tô tiểu thư chắc cũng không để ý a.” Quay đầu đánh giá Tô Túy Điệp một lát, Tần Phong chỉ chỉ hai người đứng bên cạnh nói: “Đều nói Tô tiểu thư là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, nếu như trên khuôn mặt này khắc thêm mấy bông hoa còn có không có người cảm thấy xinh đẹp sao?” Trác Tĩnh bĩu môi, không kiên nhẫn nói: “Nàng hiện tại có cái bộ dáng này, còn giống như mỹ nhân đệ nhất thiên hạ được sao? Cho dù không có hoa cũng đã xấu không nhìn được rồi đi?” Tần Phong hì hì cười nói: “Làm sao lại thế được? Nửa năm này chúng ta cũng không có bạc đãi thức ăn của Tô tiểu thư, tuyệt đối sẽ không làm cho nàng xanh xao vàng vọt, ta dám đánh cuộc gương mặt này tuyệt đối vẫn rất đẹp.”
Lâm Hàn cau mày nói: “Vậy thì động thủ đi, nhanh lên một chút làm xong rồi trở về.”
Tần Phong hất cằm, thị vệ đứng ở một bên lập tức hiểu rõ, rút chủy thủ đi tới trước mặt Tô Túy Điệp. Nhìn chủy thủ sáng rỡ sắc bén, trong mắt Tô Túy Điệp tràn đầy sợ hãi. Nàng vẫn luôn tự phụ là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, nếu như khuôn mặt bị hủy. . .”Không được! Ngươi dám. . . Vương gia sẽ không bỏ qua cho các ngươi ! Các ngươi dám đối với ta như vậy. . . . . .”
Tần Phong khinh thường cười lạnh nói: “Nữ nhân ngu xuẩn.”
Người ra tay hiển nhiên không có nửa điểm thương hương tiếc ngọc, chủy thủ trong tay họa ra hai đóa ngân hoa, Tô Túy Điệp chỉ cảm thấy trên mặt chợt lạnh không khỏi kêu thảm một tiếng, “Không được. . . A, mặt của ta!” Hai thập tự hoàn mỹ hiện ra trên khuôn mặt nàng, máu tươi từ trong vết thương mãnh liệt chảy ra. Tô Túy Điệp chỉ cảm thấy trong lòng chợt lạnh, lúc này mới ý thức được Tần Phong cũng không phải chỉ đe dọa nàng, mặt của nàng thật sự đã bị phá hủy, “A a. . . Mặt của ta! Mặt của ta, ta muốn giết các ngươi! Mặc Tu Nghiêu, Diệp Ly, các ngươi đáng chết!”
Nam tử đứng trước mặt nàng không chút do dự quăng nàng hai bạt tai, khuôn mặt mới vừa bị thương lại bị hung hăng quăng hai cái tát nhất thời sưng đỏ, tràn ngập máu tươi nhìn qua hết sức dữ tợn đáng sợ.
Dung mạo bị hủy hiển nhiên càng thêm kích thích Tô Túy Điệp hơn cả nghiêm hình đánh khảo những ngày qua. Sau đó lại tiếp tục dụng hình, Tô Túy Điệp vẫn chửi rủa không dứt, như thể những hình phạt nghiêm khắc này đối với nàng ta mà nói căn bản không tồn tại. Ngay cả Trác Tĩnh cũng không nhịn được thở dài nói, nếu nữ nhân như vậy mà chăm chỉ huấn luyện làm gián điệp thì sẽ ưu tú cỡ nào, ít nhất tuyệt đối không cần lo lắng nàng bởi vì nghiêm hình đánh khảo mà phản bội. Cuối cùng Tần Phong thật sự không còn tính nhẫn nại, mặc dù hắn còn có một vài hình phạt chưa dùng để tra khảo Tô Túy Điệp, nhưng Tiểu thế tử mới vừa mới ra đời hắn không muốn máu tanh quá mức. Đợi đến khi sắp tới giờ Tý, tính nhẫn nại của Tần Phong hoàn toàn không còn, đứng dậy phân phó: “Động thủ đi, để cho nàng nhìn bản thân mình từ từ chết. Lãng phí thời gian của Bản thống lĩnh. Phân phó xuống, dựa theo khẩu cung của Tiết Thành Lương, lập tức lên đường về Sở kinh bí mật bắt tất cả thân tín bên cạnh Mặc Cảnh Kỳ mười năm trước cùng Đàm Kế Chi.”
“Dạ, thống lĩnh!”
Hai tay Tô Túy Điệp bị trói ở trên mặt cọc gỗ, một bên cổ tay bị cứa thật sâu. Máu đỏ tươi từng giọt từng giọt tí tách nhỏ trên mặt đất, trong phòng giam im ắng không một bóng người. Nghiêng đầu nhìn máu liên tục không ngừng chảy ra bên ngoài, trong lỗ tai cũng chỉ có thể nghe được âm thanh máu nhỏ giọt. Dần dần Tô Túy Điệp chỉ cảm thấy trong lỗ tai cứ ù ù, bên tai đột nhiên nhớ giọng nói lạnh lùng của Tần Phong, “Vương phi mới vừa sinh hạ hài tử, thành Nhữ Dương khắp nơi đều rất náo nhiệt.”Rất náo nhiệt. . . Tại sao nàng không nghe thấy? Nhìn trên mặt đất vết máu càng ngày càng lan rộng, nàng cảm giác được thân thể bắt đầu trở nên suy yếu, dường như còn có thể cảm giác được bộ dáng máu chảy ra từ giữa mạch máu thế nào. Thậm chí nàng cảm thấy được, đến khi giọt máu cuối cùng chảy ra mới có thể từ từ chết đi.
“Không được. . . Ta không thể chết. . . . . .”
“Cứu mạng a. . . Ta muốn gặp Mặc Tu Nghiêu! Ta nói, ta cái gì cũng đều nói!” Ngoài cửa yên tĩnh không người, Tô Túy Điệp sợ hãi phát hiện mình thật sẽ chết ở chỗ này, loại sợ hãi này làm cho nàng ta càng thêm kinh hoảng, thậm chí cảm thấy được máu của mình cũng chaỷ nhanh hơn rồi, “Ta nói! Cái gì ta cũng đều nói! Cứu mạng a. . . Ta không thể chết!”
Ngoài cửa, Tần Phong nhếch môi cười lạnh, “Sớm nói không phải tốt rồi sao? Còn tưởng rằng nàng ta có thể chết cũng không nói đấy.”
Lâm Hàn nói: “Đại khái là lần này nàng biết mình không còn đường nào. Nàng không nói thì Tiết Thành Lương cũng sẽ nói. Lúc trước ỷ vào không có người khác biết thôi.”
“Đi bẩm báo Vương gia.”