Thịnh Thế Đích Phi

Chương 206: Q.1 - Chương 206: Cựu thần lấy cái chết can gián, Từ thị rời kinh




Thần sắc Mặc Cảnh Kỳ tối tăm nhìn Mặc Cảnh Lê có ý gây sự rõ ràng trước mắt. Mặc dù bởi vì rất nhiều nguyên nhân vạn bất đắc dĩ đã giảng hòa với đệ đệ này rồi, nhưng như vậy cũng không có nghĩa Mặc Cảnh Kỳ thật sự đã quên hành vi phản nghịch lúc đầu của Mặc Cảnh Lê, cho tới bây giờ đệ đệ này của hắn vẫn còn nắm giữ cả một vùng đất rộng lớn phía Nam sông Vân Lan đấy. Không muốn để ý tới Mặc Cảnh Lê, Mặc Cảnh Kỳ cũng chỉ có thể đặt ánh mắt vào trên người Thái hậu, Hoàng hậu đang đi ra cửa cung, cùng với Đại trưởng công chúa Phúc Hi và Trưởng công chúa Chiêu Dương mới vừa xuống xe ngựa đang đi tới trước cửa cung, thản nhiên nói: “Mẫu hậu, Hoàng hậu, sao các người lại tới đây?”

Thái hậu còn chưa nói chuyện, chỉ thấy Hoàng hậu đi tới trước mặt, khẽ nhấc vạt áo liền quỳ xuống trên mặt đất, trầm giọng nói: “Từ thị ở Vân Châu trung thành với Đại Sở, công tại thiên thu, xin Hoàng thượng nghĩ lại.” Đi theo bên cạnh Hoàng hậu có mấy phi tử, mặc dù xưa nay cũng không được sủng ái, nhưng cũng là cô gái hiền lành xuất thân thế gia thư hương, cũng cùng quỳ xuống, cùng kêu lên: “Xin Hoàng thượng nghĩ lại.”

Sắc mặt Mặc Cảnh Kỳ trầm xuống, còn chưa nói chuyện, Đại trưởng công chúa Phúc Hi và Trưởng công chúa Chiêu Dương đã đi nhanh tới trước mặt, chỉ thấy Đại trưởng công chúa đẩy cung nữ đang dìu mình ra, quỳ xuống bên cạnh Hoàng hậu, nói: “Từ gia đã phạm tội gì mà Hoàng thượng lại muốn tịch biên cả Từ gia? Xin Hoàng thượng chỉ rõ!” Trưởng công chúa Chiêu Dương cũng không nói gì, mà trực tiếp quỳ xuống bên cạnh Đại trưởng công chúa, ý tứ rất rõ ràng, lời nói của Đại trưởng công chúa chính là lời bà muốn nói.

“Các ngài… Các ngài…” Mặc Cảnh Kỳ giận đến phát run, nhưng thân phận bối phận của Đại trưởng công chúa Phúc Hi vẫn còn ở đấy, lại không thể tùy tiện để bà quỳ gối ở cửa cung như vậy, vội vàng phân phó cung nữ bên cạnh đến đỡ, nói: “Hoàng cô nãi nãi, có chuyện gì, chúng ta hồi cung rồi hãy nói. Ngài… Sao lại hồi kinh?” Đại trưởng công chúa lại không lĩnh tình, thản nhiên nói: “Ta già rồi cũng không còn có ích lợi gì nữa, cũng không dám hy vọng xa vời rằng Hoàng thượng sẽ nghe những lão nhân chúng ta khuyên bảo. Chỉ là, Từ gia thật sự có công đức vô lượng với Đại Sở. Đừng nói bọn họ không phạm tội, cho dù thật sự có tội gì đi nữa, thì cũng xin Hoàng thượng trừng phạt nhẹ nhàng nhân từ. Mặc dù ta đã già cả hồ đồ, nhưng cũng muốn tới cầu xin Hoàng thượng, kính xin Hoàng thượng minh xét chuyện của Từ gia.” Những lời này của Đại trưởng công chúa, khiến cho Mặc Cảnh Kỳ tức giận đến nỗi muốn hôn mê, nhưng từ đầu đến cuối vẫn á khẩu không trả lời được. Nhìn lại sĩ tử, quan viên, thậm chí là dân chúng bình thường, tụ tập càng ngày càng nhiều trước cửa cung, Mặc Cảnh Kỳ chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, chỉ sợ chuyện ngày hôm nay khó mà giải quyết tốt được.

Đứng ở bên cạnh, tâm tình của Mặc Cảnh Lê lại tốt ngoài ý muốn, lúc đầu hắn bí quá hoá liều khởi binh tạo phản, mặc dù chỉ tạm thời chiếm được hơn phân nửa Giang Nam nhưng đã tốt hơn lúc trước rất nhiều. Đều nói Mặc Cảnh Lê hắn là thân đệ đệ của đương kim Hoàng thượng, nhận hết sủng ái tôn vinh, nhưng lấy tâm tính như vậy của hoàng huynh hắn, thì sao lại đồng ý thật sự giao quyền cho hắn chứ? Ở kinh thành, hắn cũng chỉ rạng rỡ vẻ vang hơn những Vương gia khác một chút thôi. Mà bây giờ, hắn chiếm cứ lấy Giang Nam giàu có và đông đúc, cho dù trong lòng vị hoàng huynh này của hắn giận dữ, thì cũng không thể làm gì hắn. Lại nói, Mặc Tu Nghiêu cũng xem như đã giúp hắn. Nếu không phải bây giờ Mặc Tu Nghiêu chiếm cứ Tây Bắc khiến cho hoàng huynh của hắn vô cùng kiêng kỵ, thì hôm nay hắn cũng không thể công khai trở lại kinh thành như vậy. Lúc này, thấy sắc mặt của Mặc Cảnh Kỳ tức giận đến biến thành màu đen, tuy trên mặt Mặc Cảnh Lê không hiện ra, nhưng trong lòng thì rất cao hứng.

“Hoàng cô nãi nãi, Chiêu Dương cô cô, Hoàng tẩu, các người làm cái gì vậy? Nhanh đứng dậy đi, hoàng huynh thánh minh, tất nhiên sẽ cho Từ gia một công đạo.” Tiến lên một bước, Mặc Cảnh Lê cung kính khuyên nhủ.

Chỉ là, hắn không khuyên giải thì còn tốt, vừa khuyên như vậy, không thể nghi ngờ là đã nhắc nhở Mặc Cảnh Kỳ, hiện tại không chỉ là sĩ tử, dân chúng, triều thần của kinh thành, mà ngay cả bà cô, cô cô cùng với Hoàng hậu của mình đều đối nghịch với mình. Nghĩ đến đây, một cổ khí huyết xông lên đầu, Mặc Cảnh Kỳ lớn tiếng quát: “Từ thị mưu nghịch, theo luật xử tử! Truyền ý chỉ của trẫm, cả nhà Từ thị tịch biên vấn trảm!”

Nghe vậy, trước cửa cung bỗng nhiên náo động lên. Mặc Cảnh Lê đứng ở một bên, khóe môi âm thầm câu ra một nụ cười lãnh đạm. Mọi người đang quỳ cầu xin còn chưa nói tiếp, thì Mặc Cảnh Kỳ đã sớm tức đến lửa giận bốc lên cao rồi, giành trước một bước, nói: “Ai dám cầu tình nữa, đồng tội với Từ thị!”

Tất cả mọi người sửng sốt, đột nhiên một lão giả trong đám người đứng dậy, lớn tiếng nói: “Hoàng thượng, Từ thị vô tội, xin Hoàng thượng minh xét!”

Ánh mắt Mặc Cảnh Kỳ khẽ nheo lại, bắn ra tia sáng âm lãnh. Lão giả này, tất nhiên hắn biết, lúc trước là Ngự sử đại phu, nay đã trí sĩ ở nhà. Lúc trước, trong triều, Mặc Cảnh Kỳ đã vô cùng chán ghét lão đầu luôn nói hắn cái này không nên, cái kia không nên này, cho nên trước khi Mặc Cảnh Kỳ lên ngôi, lão ta chính là Ngự sử đại phu, cho đến lúc trí sĩ vào ba năm trước cũng chưa từng được lên chức, “Ngươi thật to gan, ngươi xem ý chỉ của trẫm là gió thoảng bên tai sao?” Lão nhân run run nói: “Cựu thần không dám, cựu thần nguyện ý lấy cái mạng già này cầu xin Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!” Nói xong, lập tức liều mạng đâm đầu vào tường cung bên cạnh. Tường cung cũng được xây bằng đá cẩm thạch tốt nhất, lão giả này vừa đụng đầu vào liền thấy trên đá cẩm thạch màu trắng bị dính phải một vệt máu đỏ tươi trong nháy mắt. Lão giả ngã xuống dưới tường cung, hiển nhiên đã không còn thở. Cựu thần đã sớm trí sĩ này đã lấy cái chết can gián, cầu xin Hoàng đế thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.

“Hoàng thượng, nô tỳ khẩn cầu Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.” Hoàng hậu đứng dậy, nhìn chằm chằm nam nhân nghiễm nhiên đã trở nên cuồng nộ trước mắt. Kể từ sau khi hắn lên ngôi, thì hết sức kiêng kỵ chiến công của cựu thần Tiền triều, nên tất nhiên vô cùng đề phòng kiêng kỵ Hoàng hậu cũng xuất thân chiến công thế gia này. Vô luận nàng nói cái gì, thì hắn luôn hoài nghi dụng tâm của nàng, cũng chưa từng thật tình nghe nửa câu khuyên can của nàng. Lúc đầu, nàng cũng ghi nhớ lời dạy của phụ thân và Tiên đế, làm một Hiền hậu hiền lương thục đức có thể khuyên can Hoàng đế, nhưng tâm lại dần dần lạnh đi. Nhưng chuyện ngày hôm nay, thì vô luận tâm có lạnh như thế nào cũng không thể không khuyên, nếu thật sự để cho Hoàng đế tịch biên Từ gia, thì chỉ sợ Đại Sở thật sự sẽ trở nên hỗn loạn.

Mặc Cảnh Kỳ sửng sốt, trong đầu linh quang chợt lóe quát: “Ngăn cản Hoàng hậu!” Mọi người đều sửng sốt, lại thấy Hoàng hậu cũng không có bất kỳ động tác nào, chỉ đứng ở đó hơi bất đắc dĩ nhìn về phía Hoàng đế. Trong lòng Hoàng hậu nhàn nhạt thở dài, Hoàng đế cho rằng nàng cũng muốn lấy cái chết để can gián sao? Nàng thân là Hoàng hậu cũng là thê tử của Hoàng đế, thì sao sẽ để cho Hoàng đế đeo phải tội danh bức tử thê tử và Hoàng hậu trên lưng được chứ? Mặc Cảnh Kỳ kinh ngạc nhìn Hoàng hậu, trên mặt lúc trắng lúc xanh. Nhưng ở một bên, Đại trưởng công chúa cũng không khách khí như thế, lạnh lùng nói: “Hoàng thượng đã nói như vậy, thì xin cũng bắt giam lão bà tử ta đi, Bản cung nguyện đồng tội với Từ thị!” Có Đại trưởng công chúa dẫn đầu, người phía sau cũng hô theo: “Nguyện đồng tội với Từ thị!”

Bên ngoài cửa cung, trong một lầu các đối diện cách đó không xa, cửa sổ khép lại vừa lúc có thể thấy cảnh tượng ở cửa cung, nhưng từ bên ngoài lại không thể nhìn thấy được người bên trong. Tất nhiên, tiếng ồn ào bên ngoài cửa cung cũng truyền vào trong lầu các. Bên cửa sổ, Lãnh Hạo Vũ đang bưng chén rượu lười biếng dựa vào cửa sổ uống. Nam tử ngồi ở đối diện hắn, một thân áo trắng tuấn dật thanh nhã, đuôi lông mày khẽ nhướng lên, trên trán phát ra thanh tịnh, tao nhã như đóa hoa sen, giống như tiên nhân, không phải Từ Thanh Trần thì có thể là ai? Lúc đầu, khi Từ Thanh Trần biết Diệp Ly đã trở về bình an, hơn nữa, sau đó còn có thai, thì cũng biết rằng, nhất định tương lai sẽ có tai họa, mà chắc chắn Từ gia sẽ không thể dễ dàng thoát thân ra từ bên trong. Cho nên nhanh chóng xử lý xong chuyện ở phía Nam liền chạy tới Vân Châu, trở lại Vân Châu nói chuyện với ông nội và cha một phen xong liền chạy tới kinh thành. Cũng vừa kịp lúc xem được một vở kịch hay như vậy.

Lãnh Hạo Vũ đánh giá công tử Thanh Trần, đáy mắt càng nhiều thêm mấy phần tán thưởng. Theo Lãnh Hạo Vũ thấy, thì trong năm vị công tử của Từ gia, chỉ có vị công tử Thanh Trần này giống Vương phi nhất. Lúc bình thường cũng cư xử hòa nhã với người khác và trong mọi chuyện, khiến cho người ta có cảm giác như tắm gió xuân, nhưng đến lúc nên ra tay thì thủ đoạn lại bén nhọn, tuyệt đối không nương tay.

“Tình hình như thế, công tử Thanh Trần cảm thấy Mặc Cảnh Kỳ sẽ làm gì?” Lãnh Hạo Vũ là người tập võ, thị lực cũng không phải người thường có thể sánh bằng, nên đều nhìn thấy rõ ràng thần sắc và sắc mặt của Mặc Cảnh Kỳ bên ngoài cửa cung. Từ Thanh Trần ở đối diện lại chỉ bưng một chén trà xanh, thần sắc nhàn nhã ung dung mà yên lặng, nhàn nhạt cười nói: “Mặc Cảnh Kỳ này có lòng dạ độc ác nhưng lại thiếu quyết đoán, hiện tại, ván cờ này, vô luận người nào bày ra, thì hắn ta đều không giải được. Nếu từ lúc đầu, hắn ta liền lấy thủ đoạn thiết huyết chém giết mấy người, thì tất nhiên người phía sau sẽ yên tĩnh. Nếu không phải lúc đầu hắn ta do dự với Mặc Cảnh Lê, thì sao Lê Vương lại có thế lực như hiện tại được. Nói xa hơn chút nữa, mười năm trước, nếu hắn ta không tiếc tất cả diệt trừ Định Vương, thì làm gì lại có chuyện ngày hôm nay? Tâm tính như vậy, cho dù thái bình thịnh thế, thì hắn ta cũng chỉ có thể được xưng là một quân vương thủ thành (một vị vua chỉ có thể gìn giữ những cái đã có, những thành tựu của người đi trước) mà thôi, lại càng không cần phải nói đến hiện tại – loạn thế mắt thấy sẽ buông xuống này, hắn ta cũng chỉ có thể bị người khác đùa giỡn trong lòng bàn tay thôi.”

Trong lòng Lãnh Hạo Vũ thoáng lạnh, kính sợ (tôn kính + khâm phục + sợ hãi) nhìn nam tử tuấn tú trước mắt. Công tử Thanh Trần, tài danh thiên hạ đều biết, lại càng nổi danh siêu phàm thoát tục, nhưng lại không nghĩ đến sẽ nói ra những lời vô cùng châm chọc lại sắc bén như thế. Gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với quan điểm của Từ Thanh Trần, Lãnh Hạo Vũ lại chuyển ánh mắt về phía cửa cung, ánh mắt sáng lên, cười nói: “Kịch hay đã tới!”

Cửa cung đang giằng co, thì lại nghe truyền tới một giọng nói trong sáng mà trầm ổn cách đó không xa, “Thần, Từ Hồng Ngạn bái kiến Hoàng thượng.”

Mọi người đồng loạt quay đầu lại, thì thấy Từ Hồng Ngạn cũng không mặc quan phục (quần áo của quan viên), mà là quần áo mộc mạc màu trắng đi nhanh tới. Đi theo phía sau ông cách hai bước chính là Từ Thanh Bách cũng một thân quần áo mộc mạc như vậy. Thấy ông, không ít người rối rít kêu lên Từ đại nhân tới v…vv… Mặc dù danh tiếng của Từ Hồng Ngạn không sánh bằng phụ huynh (phụ thân + huynh trưởng), nhưng năm đó cũng là tài tử nổi danh của Đại Sở. Chỉ là, lúc ông còn là thanh niên thì đã bị vây hãm tại kinh thành, làm một Ngự sử không lớn không nhỏ không có chút thực quyền nào, nên tất nhiên không sánh bằng phụ huynh dạy dỗ học sinh khắp thiên hạ ở Vân Châu. Từ Hồng Ngạn đi tới trước cửa cung, cung kính lạy một lạy với đám người Mặc Cảnh Kỳ, nói: “Vi thần Từ Hồng Ngạn bái kiến Hoàng thượng, Thái hậu, Hoàng hậu nương nương.” Phía sau, Từ Thanh Bách cũng cùng bái kiến theo.

Đôi mi thanh tú của Trưởng công chúa Chiêu Dương nhíu lại nói: “Từ đại nhân, sao ngài lại tới đây?”

Từ Hồng Ngạn cười nhạt nói: “Khởi bẩm Công chúa, bởi vì chuyện của Từ gia đã làm huyên náo cả thành, sao vi thần lại không biết được. Làm phiền Công chúa và chư vị đã cầu tình cho Từ gia, Hồng Ngạn cũng đã nghe nói. Còn có… Lý lão đại nhân…” Nhìn thi thể của lão giả dưới chân tường cung, Từ Hồng Ngạn thở dài một tiếng, khóe mắt đỏ lên. Thi lễ thật sâu với thi thể lão giả, nói: “Từ thị nhận ân nghĩa sâu nặng của Lý lão đại nhân, thật sự không biết lấy gì mà báo đáp cho cân xứng.”

Đợi đến khi đã làm xong những việc này, Từ Hồng Ngạn mới xoay người nói với mọi người đang quỳ trên đất ở phía sau: “Đa tạ chư vị đã cầu xin cho Từ thị, chỉ là… đây là chuyện nhà của Từ gia, không nên bởi vì Từ thị mà làm liên lụy đến chư vị, xin mọi người hãy trở về đi. Từ Hồng Ngạn ở chỗ này, cung kính tiếp nhận ý chỉ của bệ hạ.” Từ Thanh Bách quỳ gối bên cạnh hắn cũng nói: “Con trai thứ tư của Từ gia, Từ Thanh Bách cũng ở đây.”

Mặc Cảnh Kỳ cười lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm hai người nói: “Nếu đã nói như thế, thì hai người các ngươi đã chịu nhận tội rồi?”

Từ Thanh Bách cười nhạt nói: “Quân muốn thần chết, thần không thể không chết. Hoàng thượng muốn tịch biên Từ gia, cả nhà tịch biên tài sản giết kẻ phạm tội. Sao Từ thị dám không tuân theo chứ? Chỉ là, không biết Hoàng thượng muốn chúng thần nhận tội gì?”

Từ Thanh Bách và Từ Hồng Ngạn diễn xuất một phen này, lại làm cho mọi người ở tại chỗ càng nhiều thêm mấy phần ấn tượng tốt, đồng thời bất mãn với Hoàng đế cũng càng thêm nồng đậm hơn. Mặc Cảnh Kỳ rõ ràng nhận thấy được một đám đại thần và họ hàng quỳ trên mặt đất bất mãn với hắn, nếu cứ tiếp tục như vậy, không chừng hiện tại sẽ xảy ra chuyện. Nhắm lại mắt, kiên quyết cố nén tức giận trong lòng, nói: “Đưa Từ Hồng Ngạn và Từ Thanh Bách về phủ Ngự Sử, không có mệnh lệnh của trẫm, không ai được phép gặp bọn họ!” Nói xong, cũng không để ý tới phản ứng của mọi người nữa, xoay người đi vào trong cửa cung. Mặc Cảnh Kỳ nhìn như nén giận mà đi, nhưng kỳ thực là, mấy ngày qua hắn thật sự chịu không ít hành hạ, hơn nữa, hiện tại bị tức không nhẹ, không đi, chỉ sợ sẽ không chống đỡ nổi nữa.

Liễu thừa tướng đứng ở một bên phất tay một cái, kêu người áp giải Từ Hồng Ngạn và Từ Thanh Bách trở về phủ. Mặc dù bây giờ không thể tịch biên Từ gia, nhưng Từ gia xé rách mặt với triều đình đã thành thế cục đã định, mà Liễu gia cũng sẽ trở thành thế gia đệ nhất của Đại Sở vào một ngày không xa.

Từ Hồng Ngạn và Từ Thanh Bách lại quỳ xuống đất tạ ơn mọi người cầu xin lần nữa mới để người áp giải đi, mọi người trước cửa cung cũng rối rít giải tán. Mặc Cảnh Lê thấy tình cảnh này, như có điều suy nghĩ, cười cười đi theo Thái hậu vào cung, công chúa Chiêu Dương nhìn cửa cung dần dần an tĩnh lại, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói với Đại trưởng công chúa bên cạnh: “Hoàng cô……” Đại trưởng công chúa lắc đầu, dung nhan già nua cũng nhiều thêm mấy phần mỏi mệt, nắm tay Trưởng công chúa Chiêu Dương, nói: “Hoàng thượng hồ đồ… Thôi, Chiêu Dương đến ở lão bà tử ta hai ngày đi.” Công chúa Chiêu Dương cười nói: “Trong phủ của Chiêu Dương cũng không có ai, Hoàng cô đã không chê, Chiêu Dương vui mừng còn không kịp đây.” Đỡ Đại trưởng công chúa lên xe ngựa, lúc này hai chiếc xe ngựa mới một trước một sau đi ra ngoài thành.

Ngồi trên lầu xem hết kịch hay, Lãnh Hạo Vũ cười ha ha không ngừng, nói: “Công tử Thanh Trần thật cao minh, Từ đại nhân rời đi như vậy tốt hơn trực tiếp rời đi rất nhiều.” Không chỉ đả kích Mặc Cảnh Kỳ, mà còn không tổn hại đến danh tiếng của Từ gia. Bây giờ là hoàng gia có lỗi với Từ gia, chứ không phải Từ gia có lỗi với hoàng gia. Từ Thanh Trần đứng dậy, nhìn cửa cung đã không còn người nào qua lại, nhàn nhạt mỉm cười, nói: “Chỉ cần diễn một tuồng kịch, thì đã có thể rời kinh rồi.”

Lãnh Hạo Vũ nói: “Sao công tử Thanh Trần biết Mặc Cảnh Kỳ sẽ có hành động? Chẳng may hắn ta không ra tay, thì chẳng lẽ chúng ta phải tự biên tự diễn sao?” Từ Thanh Trần cúi đầu uống trà, lại cười nói: “Không cần, cho dù Mặc Cảnh Kỳ không ra tay, thì cũng sẽ có người ra tay thay hắn ta.”

Lại nói, Mặc Cảnh Kỳ trở lại trong cung, thì tất nhiên lại giận dữ một trận. Ngay trước mặt mọi người trong cung, không chút lưu tình khiển trách mấy phi tử đi theo Hoàng hậu quỳ cầu xin một trận, đang muốn biếm lãnh cung, lại nghe thấy Hoàng hậu tiến lên phía trước nói: “Chuyện này là nô tỳ bắt đầu. Hoàng thượng muốn phạt, thì cũng phạt cả nô tỳ đi.” Mặc Cảnh Kỳ chán nản, với Hoàng hậu, hắn vẫn đề phòng mà không sủng ái, nhưng rốt cuộc cũng là vợ cả mà phụ hoàng đã ban cho hắn, lúc trước chưa lên ngôi, hai người cũng từng giúp đỡ lẫn nhau một thời gian. Cho nên hắn luôn luôn cho nàng đầy đủ tôn trọng. Nghe thấy Hoàng hậu nói như thế, Mặc Cảnh Kỳ cười lạnh nói: “Ngươi còn biết mình là Hoàng hậu của trẫm? Trước mặt toàn bộ dân chúng kinh thành lại làm trẫm mất mặt?” Hoàng hậu cúi đầu, bình tĩnh nói: “Từ gia không thể so với những nhà khác, quan hệ mật thiết với giang sơn Đại Sở. Nếu Từ gia thật sự có ý mưu nghịch, Hoàng thượng làm bất kỳ quyết định gì, nô tỳ cũng không dám có ý kiến khác. Nhưng mà Hoàng thượng, Từ gia có sao?”

Mặc Cảnh Kỳ cứng lại, chống lại đôi mắt bình tĩnh sáng ngời của Hoàng hậu, không nói được gì. Hồi lâu mới thẹn quá hóa giận, phất tay, nói: “Những người khác đều cút đi! Về phần Hoàng hậu, sống ở trong cung của ngươi không được phép đi ra! Chuyện của hậu cung giao cho Liễu quý phi xử trí.” Hoàng hậu cũng không phản đối, đứng lên nói: “Đa tạ Hoàng thượng, nô tỳ cáo lui. Mấy vị tỷ muội đi cùng với Bản cung đi.” Tất nhiên mấy phi tử này cầu còn không được, hôm nay cùng nhau đi theo Hoàng hậu cầu xin cho Từ gia, vốn là các nàng tự nguyện làm, mới vừa rồi Hoàng hậu còn cứu các nàng, trong lòng càng thêm cảm kích Hoàng hậu hơn. Các nàng ở trong cung vốn đã vô sủng, tất nhiên cũng không mong đợi gì từ Hoàng đế.

Nhìn thân ảnh Hoàng hậu mang người rời đi, Mặc Cảnh Kỳ vung tay lên hất bể hết đồ sứ cổ trên bàn. Ngoài cửa lại truyền đến tiếng nội thị bẩm báo, “Khởi bẩm Hoàng thượng, Lê Vương cầu kiến.”

“Kêu hắn cút đi!” Mặc Cảnh Kỳ giận dữ hét. Liễu quý phi đứng ở bên cạnh hắn, mắt lạnh nhìn bộ dáng hắn tức giận đến nổi điên, trong con ngươi chợt lóe lên một tia khinh thường.

Đêm khuya của ngày thứ ba sau chuyện ở trước cửa cung, đột nhiên phủ Ngự Sử bị bốc cháy, sau đó truyền ra tiếng chém giết. Đợi đến khi thị vệ nha môn của kinh thành và người có quan hệ tốt với Từ gia bên trong thành chạy tới cửa, thì cả phủ Ngự Sử đã là một đống đổ nát thê lương. Mọi người vọt vào trong phủ Ngự sử, thì cũng chỉ tìm được một hai người hầu may mắn thoát khỏi tai họa, người còn lại đều đã hóa thành vô số cỗ thi thể bị lửa thêu cháy đến thi cốt cũng không còn, cũng không thể nhận ra được rõ ràng, đâu là thi thể của người Từ gia, đâu là thi thể của thích khách. Chỉ là, có người không cẩn thận đã giẫm phải nửa khối lệnh bài của thị vệ trong cung đã bị đốt cháy ở hiện trường. Mặc dù, rất nhanh, phủ Ngự Sử đã bị người trong cung phái tới tiếp nhận, đuổi hết những người không có phận sự ra ngoài, nhưng cũng có chút tin tức bí mật lưu truyền ra từ chỗ tối. Cả kinh thành lại càng lâm vào trong không khí nặng nề quỷ dị.

Ở một nơi cách kinh thành hơn hai mươi dặm, trên một con đường nhỏ yên lặng không bóng người, Lãnh Hạo Vũ chắp tay cười nói: “Từ đại nhân, công tử Thanh Trần, Tứ công tử, đi đường bình an.”

Hai cỗ xe ngựa có bề ngoài mộc mạc hơi tầm thường dừng ở ven đường, Từ Thanh Trần ngồi trong xe ngựa cười nhạt, nói với Lãnh Hạo Vũ: “Lần này đã làm phiền Lãnh công tử nhiều rồi, bảo trọng.” Lãnh Hạo Vũ cười nói: “Vì Vương gia làm việc là bổn phận của thuộc hạ chúng ta, sao dám nói phiền? Đoạn đường này của mấy vị sẽ có ám vệ và Kỳ Lân âm thầm bảo vệ, nên không cần phải lo lắng về vấn đề an toàn. Về phần hạ nhân của phủ Ngự Sử, tại hạ cũng sẽ sắp xếp tốt, cũng xin Từ đại nhân yên tâm.”

Từ Hồng Ngạn gật đầu nói: “Làm phiền Lãnh công tử rồi, cáo từ.”

“Chư vị đi đường bình an.” Lãnh Hạo Vũ mỉm cười gật đầu, tránh qua một bên nhường đường. Xe ngựa từ từ đi về phía trước, trên một chiếc xe ngựa ở phía sau, người ngồi trên đó chính là Từ phu nhân, mà bên cạnh Từ phu nhân cũng không phải nha đầu hay đi theo bà, mà là tiểu thư Tần Tranh của Tần gia. Tần Tranh cũng giống như Từ phu nhân, chỉ mặc quần áo mộc mạc tầm thường, nhưng vẫn mỹ lệ động lòng người. Nhưng mà một tay vẫn nắm chặt vạt áo của Từ phu nhân, hiển nhiên lần đầu xa nhà đã khiến cho nàng hơi lo sợ. Từ phu nhân trìu mến vỗ vỗ mu bàn tay nàng, cười nói: “Tranh nhi, uất ức cho cháu rồi. Tương lai bác gái nhất định phải bắt Trạch nhi cho cháu một hôn lễ phong phong quang quang.” Gương mặt xinh xắn của Tần Tranh đỏ ửng, thấp giọng nói: “Tranh nhi đã đính hôn với Nhị công tử, thì có gì mà uất ức hay không uất ức chứ?” Từ phu nhân nghe vậy, trong mắt càng trở nên trìu mến, từ ái cười nói: “Bé ngoan, nếu thằng bé Thanh Trạch kia dám bắt nạt con, nhất định nương sẽ làm chủ cho con!”

“Bác gái……”

Đầu tháng chín, phủ Ngự Sử gặp phải thích khách, cả phủ đệ biến thành biển lửa.

Mười ngày sau, tiểu thư Tần Tranh của Tần gia thuở nhỏ đã đính hôn với Nhị công tử của Từ gia phát bệnh không dậy nổi, chưa đầy nửa tháng đã hương tiêu ngọc vẫn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.