Thịnh Thế Đích Phi

Chương 361: Q.1 - Chương 361: Diệp Ly trở về, Bắc Nhung xuất thủ






Edit: Ca Tang

Beta: Sakura

Định Vương phi Diệp Ly một thân nữ nhi trong vòng hơn một tháng đánh bại Bắc Cảnh Vương Nhậm Kỳ Ninh, hai tháng sau đã hoàn toàn bình định cả khu vực Đông Bắc. Biên giới Man tộc Bắc Cảnh lại trở về trong lãnh thổ Đại Sở nhưng không có nghĩa là con dân Đại Sở, mà từ đó quy về dưới trướng Định Vương phủ.

Mặc dù đám cầm quyền của những nước lớn như Đại Sở Tây Lăng, Bắc Nhung đều nhìn ra căn cơ của Nhậm Kỳ Ninh tại Bắc Cảnh không ổn, nội bộ ẩn chứa nhiều tai họa ngầm, nhưng mà nói cho cùng vẫn có trăm vạn quân trong tay, ấy thế mà Định Vương phi không tới ba tháng đã bình định hết thảy, điều này không thể không khiến cho thế nhân khiếp sợ. Từ đó, công huân Định Vương phi Diệp Ly hoàn toàn không thua bất cứ vị danh tướng đương thời nào. Dân chúng vùng Tử Kinh quan vừa mới quy về dưới trướng Định Vương phủ càng thêm tôn kính Định Vương phi như thần.

Trong hành cung Trấn Nam Vương Tây Lăng, Lôi Chấn Đình đang cúi đầu nghiên cứu bản đồ trên bàn. Từ sau khi Mặc Cảnh Lê cấu kết với núi Thương Mang, Mặc Cảnh Lê bắt đầu có ý khiêu khích Tây Lăng. Núi Thương Mang quả thật có mấy phần bản lãnh, mấy lần giao phong đó khiến Lôi Chấn Đình chịu thiệt không ít, điều này càng khiến lão thêm quyết tâm tiêu diệt núi Thương Mang.

Bên ghế ngồi đầu tiên phía dưới, công tử Thanh Trần áo trắng yên tĩnh ngồi đó. Mặc dù núi Thương Mang ẩn sâu trong núi, lại có đại trận thiên nhiên che chở, nhưng mà trên mặt công tử Thanh Trần không có chút lo lắng nào, chỉ thản nhiên phẩm trà, chờ đợi phản ứng của Lôi Chấn Đình.

“Phụ Vương! Phụ vương…” Lôi Đằng Phong cầm một phong thư vội vã đi vào, Lôi Chấn Đình không khỏi cau mày. Bàn về số tuổi, Lôi Đằng Phong và đám người Từ Thanh Trần, Mặc Tu Nghiêu không kém bao nhiêu nhưng không nói tới mưu lược thủ đoạn, mà chỉ riêng tính tình đã không bì được với sự trầm ổn bình tĩnh của hai người này. Cũng khó trách Lôi Chấn Đình luôn không yên lòng đứa con trai duy nhất này.

Thật ra năng lực của Lôi Đằng Phong tuy không bằng hai kẻ kỳ tài ngút trời Mặc Tu Nghiêu và Từ Thanh Trần nhưng tuyệt đối không kém đám người Mặc Cảnh Lê, Nhậm Kỳ Ninh. Chẳng qua là, hắn hàng năm đều núp ở dưới bóng phụ thân, thiếu đi rèn luyện cho nên về phương diện tính tình hiển nhiên không bằng những nhân tài khác.

“Công tử Thanh Trần còn ở chỗ này, ngươi hô to gọi nhỏ còn ra thể thống gì? Đã xảy ra chuyện gì?” Lôi Chấn Đình trầm giọng nói.

Lôi Đằng Phong vào đến cửa mới nhìn thấy Từ Thanh Trần ngồi một bên, hơi giật mình rồi âm thầm hối hận bản thân thật lỗ mãng. Nhưng bị phụ thân quở trách ngay trước mặt Từ Thanh Trần như vậy, sắc mặt không khỏi có chút khó coi. Từ Thanh Trần đặt chén trà xuống, cười nói: “ Duệ Quận vương đến đây tất nhiên có chuyện cần nói. Vậy tại hạ xin cáo lui trước.”

Lôi Chấn Đình liếc mắt nhìn phong thư Lôi Đằng Phong nắm trong tay, cũng đại khái đoán ra chuyện gì, lắc lắc đầu nói: “Công tử Thanh Trần cũng không phải người ngoài, cứ nói thẳng đi..”

Lôi Đằng Phong do dự một chút, đưa thư cho Lôi Chấn Đình nói: “Định Vương phi phá tan trăm vạn đại quân của Nhậm Kỳ Ninh, Nhậm Kỳ Ninh tự vẫn bỏ mình.”

“Cái gì?” Tuy rằng đã trải qua nhiều sóng to gió lớn nhưng Lôi Chấn Đình cũng không khỏi sửng sốt, cũng không còn trách cứ con trai vừa rồi thất thố. Lúc trước Bắc Nhung và Bắc Cảnh kết minh, mặc dù Lôi Chấn Đình không quá để ý nhưng cũng vui như mở cờ. Hiện tại lão muốn cùng hợp tác với Định Vương phủ đối phó núi Thương Mang, nhưng trong lòng không khỏi đề phòng Định Vương phủ ở sau lưng mình âm thầm bày trận, cho nên nếu có Bắc Cảnh kiềm chế bên trong thì lão yên tâm hơn nhiều. Nhưng lão không ngờ, chỉ một mình Diệp Ly mà có thể trong vòng hai tháng diệt sạch Bắc Cảnh, Mặc Tu Nghiêu thậm chí còn chưa xuất thủ tương trợ. Rốt cuộc là vì Định Vương phủ quá cường đại hay Bắc Cảnh vô dụng không chịu nổi một kích?

Nghĩ đến đây, vẻ mặt Lôi Chấn Đình nhìn về phía công tử Thanh Trần có chút thay đổi. Từ Thanh Trần lại làm như không biết, sắc mặt lạnh nhạt như cũ. Lôi Chấn Đình ổn định tinh thần, mới cười nói với Từ Thanh Trần: “Định Vương phi quả thạt là nữ trung hào kiệt ngàn năm có một, Bản vương chúc mừng công tử Thanh Trần và Định Vương phủ.”

Từ Thanh Trần cười nhạt một tiếng, bình định Bắc Cảnh mặc dù không thể không nói là may mắn nhưng mà biểu muội mình thuận lợi hoàn thành chuyện lớn như vậy, Từ Thanh Trần vẫn là hết sức vui mừng, gật đầu yếu ớt nói: “Đa tạ Vương gia, Ly Nhi còn nhỏ, lần này đánh bậy đánh bạ mà nên chiến công, chung quy vẫn là nhờ may mắn.” Lôi Đằng Phong đứng bên cạnh nghe vậy, khóe miệng không khỏi co quắp. Định Vương phi nổi danh thiên hạ chưa đến mười năm, thủ Vĩnh Lâm, trấn giữ Tây Bắc, quét sạch Tây Lăng, Bắc Cảnh, ngay cả phụ vương hắn cũng chịu thiệt trong tay nàng, người như vậy còn nói tuổi nhỏ,vậy đợi đến khi thành niên còn để người ta sống không hả?

Đoán chừng Từ Thanh Trần cũng cảm thấy khiêm tốn như vậy người ngoài nghe vào lại giống như khoe khoang, tự nhiên mỉm cười đổi đề tài cười nói: “ Bắc Cảnh cách xa nơi này ngàn dặm, chúng ta quản hắn làm khỉ gì, hãy nói một chút xem chuyện núi Thương Mang nên làm thế nào mới phải. Nếu như hai bên liên hợp mà vẫn không cách nào phá được núi Thương Mang thì Từ mỗ thật sự không còn mặt mũi nào trở về Ly thành.”

Thần sắc Lôi Chấn Đình và Lôi Đằng Phong rung lên, chuyện ở Bắc Cảnh đã là kết cục đã định, có rối rắm thêm nữa cũng vô dụng. Có điều biên giới phía Bắc lại phải cẩn trọng bố trí lại một phen rồi. Ngược lại trước mắt, nếu như Trấn Nam Vương phủ mang vạn hùng binh lại thêm công tử Thanh Trần trí tuyệt thiên hạ vẫn không đối phó được một núi Thương Mang cỏn con thì thiên hạ đệ nhất chuyện cười không phải Nhậm Kỳ Ninh mà chính là bọn họ mất. Huống hồ, Mặc Cảnh Lê ỷ có núi THương Mang làm chỗ dựa, nhiều lần khiêu khích ở bên sông Vân Lan, Lôi Chấn Đình tuyệt đối không nhịn nổi khẩu khí này. Hiện tại, không diệt được núi Thương Mang thì Định Vương phủ cũng chỉ tổn thất chút mặt mũi mà thôi, còn đối với Tây Lăng hắn mà nói thì chính là đại địch!.

Lôi Chấn Đình gật đầu nói: “Công tử Thanh Trần nói có lý. Không biết công tử Thanh Trần có cách gì đối phó đại trận thiên nhiên trong núi Thương Mang không?”

Từ Thanh Trần cau mày nói: “Mặc dù đã xem qua bản đồ nhưng rốt cuộc vẫn chưa đủ. Tại hạ trong lòng có chút ý tưởng nhưng cần phải đích thân đi tới núi Thương Mang mới có thể kiểm chứng.”

Lôi Chấn Đình nói: “Gần đây bờ sông Vân Lang có chút chuyện, Bản vương không thể bồi công tử đi được, như vậy khuyển tử và năm vạn tinh binh sẽ đi cùng công tử tới núi Thương Mang trước,công tử thấy thế nào?” Từ Thanh Trần gật đầu, chắp tay nói với Lôi Đằng Phong: “Như vậy, làm phiền Duệ Quận Vương.”

Lôi Đằng phong vội vàng đáp lễ nói: “ Đây là bổn phận của ta, công tử Thanh Trần không cần để ý.”

Tiễn Từ Thanh Trần rời đi, phụ tử Lôi Chấn Đình ngồi lại trong thư phòng cũng im lặng hồi lâu. Lôi Đằng Phong có chút lo lắng hỏi: “Phụ vương, chuyện Bắc Cảnh cứ mặc kệ không quản như vậy sao?” Lôi Chấn Đình cười khổ nói: “ Quản kiểu gì đây? Bắc Cảnh vốn không có chút quan hệ với Tây Lăng ta, hơn nữa, còn là Bắc Cảnh tự mình xuất thủ trêu chọc Định Vương phủ trước, cho dù diệt quốc bỏ mình thì cũng là tự mình rước lấy không thể trách người khác. Chẳng qua …ngay cả Bản vương cũng không ngờ, không ngờ Diệp Ly này ….” Lôi Đằng Phong cũng không khỏi than phục: “Định Vương phi thật sự là người mà các cô gái khác trên thế gian này không thể sánh bằng được, cho dù là mấy người trong núi Thương Mang kia..thì cũng kém xa vạn dặm.”

Lôi Chấn Đình nhìn phong thư Lôi Đằng Phong trình lên, “Định Vương phi truy phong Nhậm Kỳ Ninh làm Xương Khánh Vương? Thật có phong độ…” Lúc trước ở Tây Lăng, Nhậm Kỳ Ninh chính là người thiết kế người ám sát Diệp Ly, là nguyên nhân trực tiếp khiến cho quyền quý Tây Lăng bị Mặc Tu Nghiêu giết máu chảy thành sông. Người như vậy, Diệp Ly không cho ngũ mã phanh thây ném xác nơi hoang dã đã coi như là không tệ. Không ngờ còn truy phong hắn làm Vương, hậu táng theo lễ chế dành cho Vương hầu.”

“Định Vương phi thân là nữ nhi nhưng lại có lòng dạ cùng với khí độ bễ nghễ thiên hạ như nam tử.” Lôi Chấn Đình nhẹ giọng thở dài nói.

Hai cha con liên tiếp thở dài, cuối cùng chỉ có thể thầm than số mệnh Mặc Tu Nghiêu thật tốt mà thôi.

Giang Nam, trong phủ Nhiếp Chính Vương Đại Sở. Mặc Cảnh Lê nhận được tin tức nhưng không thể trấn định như cha con Lôi Chấn Đình. Vung tay đem đồ trên thư án quét rơi đầy đất, nắm chặt phong thư trong tay, gân xanh trên mu bàn tay lộ ra.

“Diệp Ly…. Hay cho một Diệp Ly!.” Bất luận hiện tại nắm đại quyền trong tay thế nào thì Mặc Cảnh Lê vẫn không lúc nào cảm thấy cảm thấy cam lòng. Ngay từ thật lâu trước đây hắn đã hiểu, lúc trước bỏ lỡ cô gái kia chính là tiếc nuối lớn nhất kiếp này của hắn. Mà bây giờ, mỗi một chiến công của Định Vương phủ cũng giống như tuyên bố sự bất lực của hắn, hôm nay truyền tới tin tức Diệp Ly bình định Bắc Cảnh càng giống như một loại châm chọc hắn vậy.

“Ngươi lại phát điên gì thế hả?” Đông Phương U xuất hiện ở cửa thư phòng, mặc một bộ áo tuyết trắng, mặc phục sức Nhiếp Chính Vương phi hoa mỹ, Đông Phương U vốn xinh đẹp, dung nhan giờ đây càng thêm ung dung lộng lẫy. Chỉ là ánh mắt nhìn Mặc Cảnh Lê mang theo u lãnh cùng châm chọc, thế nào cũng không khiến người ta liên tưởng được bọn họ là một đôi vợ chồng mới cưới.

Sắc mặt Mặc Cảnh Lê trầm xuống, không vui nói: “Ngươi tới làm gì?”

Đông Phương U không thèm để ý sắc mặt hắn, thản nhiên bước vào thư phòng, vượt qua một đống hỗn độn dưới đất, đi đến trước mặt Mặc Cảnh Lê cười mà như không cười nhìn hắn nói: “Ngươi vì Định Vương phủ và Diệp Ly diệt Nhậm Kỳ Ninh mà nổi giận sao?”

Mặc Cảnh Lê hừ nhẹ một tiếng, giễu cợt nói: “ Núi Thương Mang quả nhiên tin tức linh thông.”

Đông Phương U nhíu mi nói: “Tin tức núi Thương Mang tất nhiên linh thông, có gì kỳ quái đâu, mười ngày trước ta đã biết tin này rồi.”

Mặc Cảnh Lê biến sắc, một tay chộp lấy Đông Phương U: “ Mười ngày trước? Tại sao ngươi không nói?” Đông Phương U tùy ý đẩy tay hắn ra, khinh thường cười nói: “Tại sao ta phải nói? Ngươi cho rằng ta gả cho ngươi thì núi Thương Mang liền nằm trong tay ngươi sao? Mặc Cảnh Lê, ngươi không khỏi đề cao chính mình quá đi. Sư phụ ta đồng ý phụ tá ngươi cũng chỉ là lựa chọn bất đắc dĩ mà thôi, ngươi cũng không nhìn một chút xem mình là ai?”

Bị thê tử châm chọc như vậy, sắc mặt Mặc Cảnh Lê vặn vẹo, đẩy Đông Phương U ra, nổi giận nói: “Tiện nhân! Ngươi….” Đông Phương U không chút khách khí nói: “Sư phụ bảo ta nói với ngươi, đừng cứ tự chủ trương. Cũng không nhìn một chút xem thực lực ngươi bây giờ ra sao, nếu thật sự chọc tới Lôi Chấn Đình sao ngươi có thể chịu nổi.”

Nói xong, cũng không them nhìn sắc mặt Mặc Cảnh lê, Đông Phương U liền xoay người đi ra cửa. Mặc Cảnh Lê sắc mặt âm lãnh nhìn chằm chằm bong lưng Đông Phương U biến mất sau cửa, cắn răng nói: “Đông-Phương-U…”

Cho dù Mặc Cảnh Lê có cắn răng nghiến lợi thế nào thì cũng không thể thay đổi được sự thật là lúc này hắn không thể động tới Đông Phương U. Ban đầu tính toán cưới Đông Phương U hắn cũng chỉ là muốn mượn lực núi Thương Mang mà thôi. Hiện tại hắn đã chiếm được nhưng cũng hiểu tại sao Mặc Tu Nghiêu chẳng thèm ngó tới thế lực núi Thương Mang, Lôi Chấn Đình luôn dã tâm bừng bừng tại sao lại không nhúng tay vào chuyện núi Thương Mang.

Không sai, núi Thương Mang quả thật thực lực kinh người. Có thế lực núi Thương Mang tương trợ, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi thực lực Đại Sở đã tăng lên rất nhiều, bây giờ cho dù tranh phong với Lôi Chấn Đình thì cũng chưa chắc không có sức liều mạng. Nhưng đồng dạng, hắn cũng bị núi Thương Mang quản chế. Rất nhiều chuyện cần phải có sự đồng ý của Đông Phương Huệ, mà Đông Phương U lại hận mình càng bới móc khắp nơi. Đường đường là Nhiếp Chính Vương Đại Sở lại bị hai nữ nhân quản chế, nhục nhã như vậy nên cho dù quyền thế có lớn hơn nữa cũng không cách nào bù lại nỗi phẫn nộ trong lòng Mặc Cảnh Lê.

Thời điểm các bên còn đang tranh luận ầm ỹ, Diệp Ly đã xử lý xong hết sự vụ lớn nhỏ trong Xương Khánh thành, ném những chuyện vụn vặt lại cho đám người Lãnh Hạo Vũ, cùng đám người Trác Tĩnh nhập quan chạy về phía chỗ ở của Mặc Tu Nghiêu trong đại doanh Mặc gia quân.

Mặc Tu Nghiêu đã sớm chờ ở cửa, thấy đám người Diệp Ly thúc ngựa tới lập tức phi thân nghênh đón, rơi vào trên lưng ngựa Diệp Ly. Con ngựa Diệp Ly đang cưỡi chính là hãn huyết bảo mã ngàn dặm mới tìm được, trên lưng đột nhiên thêm một người nhưng nó không có chút kinh hoảng vẫn vững vàng phi về phía trước như cũ. Mặc Tu Nghiêu ngồi sau lưng Diệp Ly, một tay vòng quanh hông nàng, một tay kéo dây cương, con ngựa hí một tiếng quay đầu chạy về một hướng khác, lưu lại đám người Tần Phong Trác Tĩnh đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không biết có nên đuổi theo hay không.

Hồi lâu, Tần Phong mới lắc đầu nói: “Chúng ta về trước đi, có Vương gia đi cùng Vương phi chắc sẽ không có chuyện gì.” E rằng Vương gia muốn ở riêng với Vương phi, nếu như bọn họ không thức thời theo sau chẳng phải khiến Vương gia ghi hận một phen sao. Nói không chừng đến một lúc nào đó đại họa rơi xuống đầu mà không biết. Những người khác cũng cảm thấy có lý, cùng nhau thúc ngựa đi về đại doanh phía trước. Các tướng lĩnh chờ bên ngoài đại doanh nghênh đón Vương phi phí công vô ích một phen, người nọ nhìn người kia, không thể làm gì khác hơn là sờ sờ lỗ mũi quay về.

Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly cùng cưỡi một con ngựa, chạy được một đoạn, Mặc Tu Nghiêu cũng không quản nó nữa. Để mặc cho ngựa chậm dãi bước đi, thỉnh thoảng còn dừng lại gặm gặm cỏ xanh trên mặt đất. Mặc Tu Nghiêu ôm Diệp Ly vào lòng, thân mật chà chà bả vai của nàng, “A Ly, rốt cuộc nàng cũng trở lại rồi. Ta rất nhớ nàng đó.”

Diệp Ly bất đắc dĩ quay đầu lại, hôn lên mặt hắn một cái, tựa vào trong ngực hắn nhẹ giọng nói: “Ta cũng rất nhớ chàng.”

Ánh mắt Mặc Tu Nghiêu sáng lên, nâng chiếc cằm xinh đẹp của nàng lên nhìn chằm chằm đôi môi đỏ tươi mềm mại mạnh mẽ hôn xuống, “A Ly…”

“Tu Nghiêu….Đừng lộn xộn….” Diệp Ly bị sự nhiệt tình của hắn làm sợ hết hồn, Mặc Tu Nghiêu cũng không muốn dừng lại, giơ tay lên chế trụ gáy nàng, hôn sâu hơn. Diệp Ly bất đắc dĩ, than nhẹ một tiếng trong lòng, giơ tay lên ôm chặt cổ hắn, cùng chìm vào trong dây dưa thân mật.

Mặc Tu Nghiêu ôm Diệp Ly, thâm thể nghiêng về một bên, hai người lập tức rơi khỏi lưng ngựa. Diệp Ly theo phản xạ ôm lấy Mặc Tu Nghiêu, hai người rơi xuống trên cỏ, lăn một đoạn thật xa mới dừng lại. Mặc Tu Nghiêu từ trên cao nhìn xuống kiều nhan ửng đỏ phía dưới, tiếp tục một chuỗi nụ hôn triền mien, vui đầu vào cổ Diệp Ly nở nụ cười : “A Ly, A Ly…”

Tóc bạch kim và tóc đen dây dưa cùng một chỗ hết sức nổi bật, giống như trời sinh đã quấn quít vậy. Diệp Ly cười một tiếng, nhẹ giọng nói: “Tu Nghiêu, ta đã trở về.”

Mặc Tu Nghiêu đỡ Diệp Ly đứng dậy, hai người sóng vai ngồi trên cỏ, hóa ra lúc trước con ngựa của Diệp Ly tùy ý bước đi, không ngờ lại đến một khe núi cách đó không xa. Hai người ngồi trên khe núi nhìn xuống bên dưới, xa xa vừa đúng nhìn thấy đại doanh của đại quân Bắc Nhung.

“ Ngắn ngủi hơn hai tháng A Ly đã bình định Bắc Cảnh còn vi phu hai tháng này vẫn chưa tiến công một tấc. Cũng thật xấu hổ.” Mặc Tu Nghiêu giương mắt nhìn Diệp Ly, hài hước nói.

Diệp Ly đưa tay véo khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, cười nói: “ Đem Bắc Nhung giống như Bắc Cảnh, Gia Luật Dã không tìm chàng liều mạng hả?” Mặc dù là hai nước nhưng Bắc Nhung và Bắc Cảnh có thể nói là khác nhau một trời một vực. Bắc Nhung lập quốc đã mấy trăm năm, không triều đại nào không đánh chiếm Trung Nguyên, mặc dù chưa bao giờ chân chính đánh được vào Trung Nguyên nhưng có thể nói uy hiếp lớn nhất đối với vương triều Trung Nguyên đời này qua đời khác đều là Bắc Nhung. Hơn nữa khí hậu Bắc Nhung ác liệt, dân chúng dũng mãnh thượng võ hơn xa Bắc Cảnh. Có thể nói, mặc dù Gia Luật Dã kết mình cùng Bắc Cảnh nhưng trên thực tế cũng chỉ là coi Nhậm Kỳ Ninh làm con cờ kiềm chế Mặc gia quân mà thôi, chưa từng đặt hắn ở vị trí đồng mình ngang hàng.

Mặc Tu Nghiêu nhẹ nhàng cọ mặt Diệp Ly cười nói: “Hắn không muốn tìm ta liều mạng, hắn chỉ muốn mạng của ta thôi.” Gia Luật Dã còn muốn trở về Bắc Nhung tranh giành vương vị với Gia Luât Hoằng, sao có thể liều mạng ở nơi này với Mặc Tu Nghiêu? Chỉ tiếc, cõi đời này người muốn mạng của Mặc Tu Nghiêu nhiều lắm, nhưng hiện tại Mặc Tu Nghiêu vẫn còn sống hơn nữa càng ngày càng sống thoải mái hơn.

“Gia Luật Hoằng và công chúa Dung Hoa đã trở về rồi sao?” Diệp Ly hỏi.

Mặc Tu Nghiêu gật đầu nói: “Đúng, nhưng mà Hách Liên Chân cũng đã tới, hơn nữa còn mang theo tám mươi vạn nhân mã tới đây. Hôm nay trong đại doanh Bắc Nhung có ít nhất 130 vạn nhân mã.”

“Nhiều như vậy sao?” Diệp Ly hơi cau mày, khó trách Mặc Tu Nghiêu nói lâu như vậy một tấc cũng chưa tiến. Định Vương phủ sau khi thu phục Đại Sở binh mã các nơi không nói nhưng Mặc gia quân tinh nhuệ bị thương tổng cộng không đến một trăm vạn, còn phải trấn thủ các nơi. Cho nên về mặt binh mã, không có cách nào chống đỡ được đại quân Bắc Nhung.

Mặc Tu Nghiêu lạnh lùng cười một tiếng nói: “Tới càng nhiều càng tốt, Bản vương đáp ứng Gia Luật Hoằng không động tới căn cơ Bắc Nhung nhưng nếu như chính bọn họ tự mò tới thì cũng đừng nghĩ đến chuyện quay về.” Nhìn trên mặt Mặc Tu Nghiêu chợt lóe lên sát khí, Diệp Ly thương tiếc hôn gương mặt lạnh như băng của hắn một cái, nhẹ giọng nói: “Không cần gấp, chúng ta nhất định sẽ thay Đại ca báo thù.”

Mặc Tu Nghiêu gật đầu một cái, “A Ly, cám ơn nàng.”

Hai người dắt ngựa đi xuống thung lũng nhỏ dưới núi, dưới chân núi là một thôn xóm nho nhỏ. Lại thấy trong thôn người lớn thưa thớt, ánh mắt thôn dân ảm đạm, thân hình gầy như que củi, quần áo lam lũ dáng vẻ khổ cực khiến người ta không đành lòng. Nhớ tới dáng vẻ an cư lạc nghiệp cơm no áo ấm của bách tính dưới trướng Định Vương phủ ở Tây bắc, lại nhìn những dân chúng tuyệt vọng đầy mệt mỏi này, Diệp Ly không khỏi có chút chua xót.

Thấy nàng nhìn những người đó xuất thần, Mặc Tu Nghiêu không khỏi nhẹ giọng thở dài, ôm nàng vào lòng, thấp giọng hứa hẹn nói: “Chúng ta nhất định sẽ nhanh chóng giải quyết đám người Bắc Nhung.” Diệp Ly có chút nghi ngờ nói: “Vì sao những người dân nơi này không rời đi?”

Mặc Tu Nghiêu lắc đầu nói: “Rời nơi này thì có thể đi nơi nào? Cho dù Định Vương phủ có thể thu nhận bọn họ nhưng có rất nhiều người đã chết đói trên đường đi. Huống hồ…Tây Bắc nho nhỏ sao có thể thu nhận nhiều người như vậy. Hiện giờ thiên hạ nơi nào không loạn? Cho dù chạy tới phương Nam thì phương Nam cũng không yên ổn như vậy. Hơn nữa, nơi này có rất nhiều người già, phụ nữ và trẻ con, thứ nhất họ không nỡ rời quê nhà, thứ hai bọn họ cũng không có khả năng đi đường xa như vậy. Thôn này cũng giống thế, người trẻ tuổi nếu không đi lính thì cũng đã đi chạy nạn, những người lưu lại chỉ là những lão nhân đã luống tuổi cùng hài tử từ nhỏ không nơi nương tựa. Bọn họ như vậy đã coi như là may mắn, hơn nửa dân chúng phương Bắc đã bị đại quân Bắc Nhung chém giết lúc bọn chúng mới nhập quan. Thôn xóm giống như thế này, khắp nơi đều có….” Nói đến đây, Mặc Tu Nghiêu cũng không khỏi có chút ảm đạm.

Thời điểm Bắc Nhung tính toán xâm lược Đại Sở, hắn đang có ý định tiến công Tây Lăng, Tây Bắc tự nhiên không có binh mã tiếp viện Đại Sở chống cự Bắc Nhung. Mặc dù lúc đó Định Vương phủ đã ân đoạn nghĩa tuyệt với Đại Sở, trên danh nghĩa không có gì sai, nhưng đối mặt với dân chúng sầu khổ thẫn thờ, trái tim Mặc Tu Nghiêu cũng không phải làm bằng sắt, chung quy không tránh khỏi một chút áy náy.

“Hai vị…Hai vị là Định Vương điện hạ và Vương phi phải không?” Hai người dắt ngựa chậm dãi bước đi, đột nhiên một thanh âm già nua truyền tới từ bên đường. Hai người quay đầu nhìn lại, thấy một lão hán tóc trắng hơn 70 tuổi một thân lam lũ cầm một cây mộc trượng run rẩy nhìn hai người.

Mặc Tu Nghiêu trầm mặc nhìn lão nhân hồi lâu mới hỏi: “ Ngươi làm thế nào biết?”

Lão nhân kích động nói: “Nghe nói Định Vương điện hạ đang lúc tráng niên đã một đầu tóc trắng….Hơn nữa lão hán cũng nghe nói doanh trại của Định Vương cách đây vài chục dặm. Vương gia, Vương phi…cầu xin các ngươi cứu dân chúng Đại Sở ta.” Vừa nói, mộc trượng trong tay nghiêng một cái, cả người liền ngã quỵ trên mặt đất, lão lệ tung hoành. Mấy thôn dân cách đó không xa nghe thấy lời này của lão nhân, vội vàng chạy tới, chỉ chốc lát đã quỳ đầy đấy, mọi người nức nở khóc.

Diệp Ly dõi mắt nhìn, quả nhiên nơi này không phải lão nhân sáu mươi bảy mươi thì là hài đồng mấy tuổi, còn có phụ nữ và trẻ con, trừ mấy hài đồng ngây thơ không biết gì thì trên mặt mọi người đều mang theo vẻ sầu khổ nặng nề, ánh mắt nhìn về phía Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu mang theo một tia hi vọng.

Diệp ly cúi người đỡ lão nhân cầm đầu dậy, nhất thời cũng không biết nói gì.

Nhìn Mặc Tu Nghiêu bên cạnh một chút, thấy hắn cũng ảm đạm im lặng, Diệp Ly nhẹ giọng nói: “Lão nhân gia, các ngươi có bằng lòng rời nơi này đi không?” Lão nhân lắc đầu nói: “Chúng ta cũng đã là người bước nửa thân xuống mồ rồi, còn có thể đi nơi nào? Chỉ mong Vương gia và Vương phi có thể đuổi những thứ tặc tử kia ra ngoài, báo thù rửa hận cho các vị hương thân đã chết thảm của chúng ta, để cho những đứa bé còn chưa hiểu chuyện này có thể bình an lớn lên. Mấy lão gia hỏa chúng ta, có chết cũng chẳng sao…”

Diệp Ly thấy sắc mặt những thôn dân này đều xanh xao vàng vọt liền hiểu những ngày qua họ đã phải sống khốn khổ thế nào, thở dài nói: “ Trở về ta sẽ cho người đưa chút lương thực tới đây. Chưa tới hai tháng nữa là mùa đông đến rồi, nếu như có thể thì các ngươi vẫn nên lui về phía sau một chút đi, đợi đến lúc thu hoạch vụ thu thể nào binh lính Bắc Nhung cũng tới cướp lương thực. Qua ít ngày nữa, hai quân giao chiến thì nơi càng càng không được an bình.”

“Chuyện này…” Lão nhân có chút chần chờ, thôn bọn họ gần tiền tuyến hai quân nhất, đúng là thường ngày hay bị người Bắc Nhung quấy rầy. May mắn là bây giờ người Bắc Nhung không còn giống như lúc mới nhập quan, gặt người liền giết. Nhưng mà đám người bọn họ không phải là lão nhân không có sức thì là trẻ nhỏ chưa hiểu chuyện, có thể đi tới nơi nào chứ?

Mặc Tu Nghiêu trầm giọng nói: “Lui về phía sau sáu mươi dặm sẽ có mấy thôn xóm khác, hiện tại cũng không còn bao nhiêu người. Các ngươi có thể đến đó ở, chiến trường sẽ không lùi xa thêm nữa, cho nên có thể yên tâm ở đó. Ngày mai Bản vương sẽ phái người hộ tống các ngươi qua đó.” Lời này của Mặc Tu Nghiêu tương đương với hứa hẹn, bất luận chiến sự sắp tới có ra sao thì chỉ cần Mặc gia quân còn người, tuyệt đối sẽ không tiếp tục lùi về sau một bước.

Nghe vậy, mọi người không khỏi mừng rỡ, vô cùng vui sướng rớt nước mắt hướng về phía Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu quỳ một lạy. Diệp Ly bất đắc dĩ đỡ lão nhân đứng dậy, lại kéo một hài tử nho nhỏ bên cạnh lên. Dáng vẻ đứa nhỏ không quá năm sáu tuổi, ngẩng đầu nhìn Diệp Ly không chút sợ hãi, Diệp Ly cười nhẹ với nó, đứa bé nhất thời thẹn thùng đỏ mặt, nắm lấy tay áo lão nhân, núp sau lưng lão. Diệp Ly nghĩ đến đám Mặc Tiểu Bảo, Lãnh Quân Hàm và Từ Tri Duệ thần thái phi dương trong Định Vương phủ, lại nhìn đứa nhỏ gầy gò thấp bé trước mắt một thân xiêm áo cũ không còn vừa người, trong lòng vô cùng chua xót.

Bởi vì tình cảnh dưới chân núi cho nên hai người cũng không còn tâm trạng rong chơi đành cùng nhau trở về đại doanh.

Vừa về đại doanh, các tướng lĩnh đã rối rít ra chào đón. Lúc này, ngoại trừ Trương Khởi Lan đang trấn thủ Tây Lăng, Nguyên Bùi lão tướng quân trấn thủ Hồng Nhạn quan, Mộ Dung Thận thủ Sở kinh, Lãnh Hoài ở Xương Khánh, thì các tướng lãnh Mặc gia quân đều tụ tập trong đại doanh, đếm đi đếm lại cũng được hơn mười vị.

“Vương phi bình định Bắc Cảnh, chiến công lưu danh muôn đời. Tại hạ ở nơi này xin chúc mừng Vương phi.” Phượng Tam công tử áo đỏ rực rỡ, tuy không mặc chiến bào như các tưỡng lĩnh khác nhưng tác phong vẫn nhanh nhẹn, thần thái phi phàm.

Diệp Ly cười nhẹ, chắp tay nói: “Đều là công lao của mọi người, Phượng Tam công tử quá khen.”

Các tướng lĩnh cũng lên tiếng chúc mừng Diệp Ly, họ xưa nay vẫn luôn kính trọng vị Định Vương phi này, nhưng hôm nay, thêm chiến tích bình định Bắc Cảnh, trên dưới Mặc gia quân không còn ai dám nghi ngờ năng lực Định Vương phi nữa.

Diệp Ly trở lại, tâm trạng Mặc Tu Nghiêu rất tốt, phất tay cho mọi người lui ra, chỉ giữ đám người Lữ Cận Hiền ở lại nghị sự. Mọi người không nhịn được rối rít hỏi Diệp Ly chuyện tình ở Bắc Cảnh, Diệp Ly cũng không tiện đánh vỡ sự hăng hái của họ, chỉ đành chọn vài chuyện quan trọng nói. Mọi người một mặt cảm than Nhậm Kỳ Ninh xui xẻo cùng Định Vương phủ vận số thật tốt, quả nhiên ý trời cũng hướng về phía Định Vương phủ. Mặc khác trong lòng thầm tán thưởng thủ đoạn hành sự và ánh mắt mưu lược của Vương phi. Có lẽ bọn họ cũng có thể suất binh bình định Bắc Cảnh nhưng nếu muốn dễ dàng thâu tóm Bắc Cảnh, cơ hồ có thể nói là không đánh mà thắng thì chỉ sợ chỗ này không có mấy người làm được.

Nghe Diệp Ly nói xong, Mặc Tu Nghiêu trầm tư chốc lát nói: “Bên Xương Khánh có Lãnh Hoài và Lãnh Hạo Vũ là đủ rồi, bảo Hà Túc trở lại đi.”

Diệp Ly nhướng mày cười nói: “ Hắn về đây thì không khỏi có chút vướng chân vướng tay. Trong quân mãnh tướng như mây, cần gì phải điều Hà Túc trở lại.” Đám người Lữ Cận Hiền cũng biết Hà Túc là người của Diệp Ly, cười nói: “Vương phi nói không sai. Mấy năm này Hách Liên Chân bị Bắc Nhung Vương lạnh nhạt nhưng ngược lại chưa từng suy sút, dưới trướng có rất nhiều nhân tài. Hôm nay Bắc Nhung có trăm vạn hung binh, thủ hạ, mãnh tướng cũng nhiều như mây. Chúng ta đã sớm nghe nói năng lực điều binh của Hà tướng quân có thể nói là trạng nguyên trong đám tướng lãnh trẻ tuổi, nếu có thể đến đây, tự nhiên là chuyên tốt.”

Nam hầu vuốt râu gật đầu cười nói: “Đúng vậy, thủ hạ của Vương phi đều là người tài ba. Trong đám tướng lãnh trẻ tuổi hiện tay, Hà Túc tướng quân quả thật là hơn một bậc. Ngược lại, khuyển tử nhà ta thật chả nên thân chút nào.” Dứt lời, Nam Hầu có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trợn mắt nhìn Phó Chiêu một cái. Phó Chiêu có chút vô tội sờ sờ lỗ mũi, không phải là hắn không cố gắng mà là thế đạo này thật sự quá lắm yêu nghiệt.

Diệp Ly cười nói: “Nam hầu nói quá lời, Thế tử văn võ song toàn, vốn là nhân tài hiếm có. Sao Hà Túc có thể so sánh được?” Cúi đầu suy nghĩ một chút nói:” Cũng được, Lãnh Hoài tướng quân đức cao vọng trọng, Lãnh Hạo Vũ tính tình nhanh nhẹn nhạy bén, có bọn họ trấn giữ Xương Khánh thì chắc hẳn Tử Kinh quan sẽ nhanh chóng khôi phục phồn hoa như trước. Ngược lại, trong đại doanh Bắc Nhung rốt cuộc có vị danh tướng nào mà khiến cho Lữ tướng quân cũng phải kiêng kị như vậy?”

Lữ Cận Hiền nói: “ Trong đại quân Bắc Nhung có một tướng quân trẻ tuổi tên là Hách Liên Bằng, là vãn bối của Hách Liên Chân. Nhưng bàn về tài dùng binh chỉ sợ Hách Liên Chân còn kém hắn một bậc. Hôm nay trong quân Bắc Nhung có Gia Luật Dã, Hách Liên Chân và Hách Liên Bằng trấn giữ, lại có thêm trăm vạn tinh binh, thật sự là có chút phiền toái.” Mặc dù nói có chút phiền toái, nhưng trên mặt Lữ Cận Hiền lại không có một chút vẻ mặt gặp phiền phức, ngược lại còn nóng lòng muốn thử giao chiến.

“Nếu Gia Luật Hoằng đã trở về Bắc Nhung thì hôm nay trong quân đều do Gia Luật Dã làm chủ. Cũng không biết sau khi Gia Luật Hoằng trở về Bắc Nhung có suông sẻ không. Nếu như toàn bộ đều thuận lợi thì Gia Luật Dã sẽ không được yên ổn bao lâu nữa.” Diệp Ly suy tư nói

Mặc Tu Nghiêu khinh thường nhướng mày nói: “Nếu như ngay cả chút chuyện kia cũng làm không xong thì Gia Luật Hoằng không bằng chết quách đi cho rồi. Nếu A Ly đã trở lại, lại đúng lúc Bản vương muốn nhìn một chút xem Hách Liên Chân liệu có còn là thanh bảo đao không gỉ năm đó không.” Nói đến Hách Liên Chân, trong mắt Mặc Tu Nghiêu không khỏi thêm vài phần lệ khí. Không phải vì Hách Liên Chân là kỳ tài ngút trời gì cả, mà là vừa vặn Định Vương phủ trăm năm chưa bại cư nhiên lại thua trong tay tên Hách Liên Chân này. Mặc dù bại trận là có trá nhưng thua chính là thua. Không thể không nói mười mấy năm trước, Định Vương phủ lịch sử trăm năm lại bị đánh cho nghẹn khuất, tổn thất thảm trọng một trận. Vì vậy sao Mặc Tu Nghiêu có thể không ghi nhớ Hách Liên Chân cho được?

Mặc Tu Nghiêu ghi nhớ Hách Liên Chân nhưng Hách Liên Chân cũng không quên Mặc Tu Nghiêu. Năm đó, Hách Liên Chân thân là danh tướng đệ nhất Bắc Nhung, vừa mới đánh bại Định Vương phủ, trở thành chiến thần trước nay chưa từng có của Bắc Nhung nhưng không ngờ, thiếu niên mười tám tuổi Mặc Tu Nghiêu không biết từ đâu chui ra, dùng một cây đuốc đánh hắn một trận tơi bời đại bại mà lui. Trận kia, binh lực Bắc Nhung không ít hơn hiện tại, mắt thấy sắp toàn thắng trở về ai ngờ cuối cùng suýt nữa toàn quân bị diệt. Mặc dù Mặc Tu Nghiêu cũng phải bỏ ra một cái giá cực lớn nhưng Bắc Nhung cũng tổn thất thảm trọng.

Trong đại doanh Bắc Nhung, Gia Luật Dã ngồi ở chủ vị, bên dưới một lão tướng chòm râu hoa râm áng chừng năm mươi và một nam tử trẻ tuổi khoảng hai mươi bảy hai mươi tám, thân hình tráng kiện, vạm vỡ khí thế mỗi người ngồi một bên. Chẳng qua là khác với những người Bắc Nhung dũng mãnh hiếu chiến khác, trong mắt của nam tử mang theo sự tỉnh táo và sắc bén mà ít người có được. Hai người này chính là người tới tăng viện cho Gia Luật Dã – Nguyên Phi Kỵ Đại tướng quân Hách Liên Chân và nghĩa tử của hắn Hách Liên Bằng.

Lúc Mặc Tu Nghiêu và Hách Liên Chân còn chưa tới, hai quân cứ ba ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn, đánh tới đánh lui. Đợi đến khi chủ soái đến, mọi người ngược lại càng thêm tỉnh táo, ra tay càng thêm cẩn thận. Nửa tháng nay, song phương chưa từng chủ động khiêu khích đánh một trận chân chính nào.

“Ta đã sớm nói Nhậm Kỳ Ninh căn bản không được rồi. Vừa bắt đầu đã tìm Lôi Chấn Đình làm đồng minh.” Hách Liên Chân trầm giọng nói

Sắc mặt Gia Luật Dã âm trầm, lạnh lung nói: “Ta quả thật không ngờ Nhậm Kỳ Ninh lại vô dụng đến vậy. Không ngờ lại bị một nữ lưu dùng chưa tới ba tháng ép đến binh bại tự vẫn toàn quân bị diệt! Ban đầu chọn hắn nhất thời vì địa lý, thứ hai là vì Lôi Chấn ĐÌnh dã tâm quá lớn lại gian ngoan xảo quyệt, không dễ khống chế như Nhậm Kỳ Ninh.”

Hách Liên Chân nói: “ Vậy bây giờ nên làm thế nào cho phải? Thất điện hạ đã lập quân lệnh trạng với Vương thượng, không phá được Mặc gia quân thề không trở về Bắc Nhung. Hiện tại, Định Vương phi đã bình định Bắc Cảnh không lâu sau, Định Vương phủ nhất định sẽ tới tăng binh cho nơi này. Hiện tại muốn liên thủ với Lôi Chấn Đình chỉ sợ là hơi muộn.” Tình cảnh Lôi Chấn Đình hôm nay cũng không dễ dàng gì, Giang Nam bên kia có Mặc Cảnh Lê nhìn chằm chằm, trong Tây Lăng có Tây Lăng hoàng thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm Lôi Chấn Đình chờ hắn lộ ra sơ hở thì ra tay đoạt quyền. Nếu như lúc này Lôi Chấn Đình dốc toàn lực đánh một trận sứt đầu mẻ trán với Định Vương phủ, cho dù hai bên liên thủ thì thắng bại khó liệu, nhưng mà bất luận cuối cùng thắng hay bại thì người gặp xui xẻo cũng là Lôi Chấn Đình.

Gia Luật Dã thở dài nói: “May mà bây giờ binh lực của chúng ta hơn xa Mặc Tu Nghiêu, chưa chắc đã không có phần thắng.”

Hách Liên Bằng vẫn ngồi một bên trầm mặc không nói, bỗng ngẩng đầu nói: “Lời này của Vương tử còn chưa chắc.” Gia Luật Dã nhướng mày nói: “Nói vậy là thế nào?” Hách Liên Bằng nói: “Mặc dù binh lực hiện tại của chúng ta hơn xa Mặc gia quân nhưng mà… Trung Nguyên vốn là địa bàn của Mặc gia quân. Nếu như bọn chúng muốn tăng thêm binh mã thì chỉ trong nháy mắt cũng có thể thu thập trăm vạn đại quân. Cho dù không thể bằng tinh nhuệ của Mặc gia quân nhưng chung quy vẫn dùng được. Hơn nữa, theo ý kiến của mạt tướng, Mặc Tu Nghiêu không phải người không biết nhìn xa. Hắn không thể không biết binh lực Mặc gia quân thua xa các nước khác. Vậy vì sao hắn không tiến hành trưng binh?”

Gia Luật Dã không khỏi cau mày, nghiêm túc nhìn chằm chằm Hách Liên Bằng hỏi: “Ý của ngươi là, Mặc Tu Nghiêu đang giấu giếm thực lực?” Hách Liên Bằng gật đầu nói: “Không sai. Mạt tướng cho rằng Mặc gia quân tuyệt đối không chỉ như chúng ta biết. Chỉ sợ Mặc Tu Nghiêu đem một lượng lớn binh lực ẩn núp ở một nơi chúng ta không biết, chỉ chờ thời cơ cho quân ta một kích trí mạng. Điện hạ không được lơ là.”

Gia Luật Dã gật đầu, hắn cũng không phải là người không có chút tâm cơ nào. Mà thời điểm đối mặt với Mặc Tu Nghiêu, hắn càng sẵn lòng thận trọng hơn một chút. Gia Luật Dã nói: “Hách Liên, ngươi có ý tưởng gì không?”

Hách Liên Bằng nói: “Mạt tướng tính thử dò xét thực lực Mặc gia quân một lần.”

Gia Luật Dã có chút hăng hái nhìn hắn nói: “Ngươi tính làm thế nào? Hơn nửa năm nay quân ta và Mặc gia quân đánh trận lớn trận nhỏ không dưới vài chục lần, Bản vương chỉ có thể nói, Mặc gia quân quả nhiên không hổ là thiết huyết hùng binh uy chấn thiên hạ hơn hai trăm năm nay.” Nhắc tới lực chiến đấu của Mặc gia quân, cho dù là Gia Luật Dã cũng không khỏi thánphục. Thân thể người Trung Nguyên vốn không có cách nào so với dân tộc du mục như bọn họ, mặc dù Trung Nguyên có rất nhiều người luyện tập võ công thâm hậu, có thể lấy một địch mười nhưng mà, rốt cuộc luyện võ trước hết cần thời gian, hơn nữa không phải ai ai cũng có thể luyện thành võ lâm cao thủ. Cho nên tới giờ, nếu binh lực ngang nhau thì lúc đối địch lực chiến đấu của binh mã Trung Nguyên luôn yếu hơn Bắc Nhung. Nhưng mà hiển nhiên Mặc gia quân là một điều ngoài ý muốn, mỗi binh lính Mặc gia quân đều không thua kém thực lực dũng sĩ Bắc Nhung, điều này làm cho mỗi lần hai bên giao chiến càng thêm kịch liệt.

Hách Liên Bằng trầm ngâm chốc lát nói: “Kỳ Lân.”

“Kỳ Lân?” Lời vừa nói ra, không chỉ Gia Luật Dã mà Hách Liên Chân cũng không khỏi động dung. Thời gian Kỳ Lân thành lập không lâu nhưng lại liên tiếp lập kỳ công. Nhiều lần Mặc gia quân đại thắng đều có bóng dáng bọn họ, nhưng thế nhân lại cực ít người chân chính thấy qua bóng ảnh của bọn họ. Sự tồn tại của họ giống như u linh vậy

Gia Luật Dã nói: “Kỳ Lân là do Định Quốc Vương phi một tay sáng lập, cũng là do Định Quốc vương phi tự mình thống lính, là một đội quân thần bí nhất trong Mặc gia quân. Hách Liên đây là muốn khiêu chiến Định Quốc Vương phi sao?”

Hách Liên Bằng thiêu mi nói: “Không được à?”

Gia Luật Dã cười nói: “Không phải là không được. Chẳng qua Bản vương còn tưởng rằng Hách Liên tâm cao khí ngạo, sẽ trực tiếp chống đối Mặc Tu Nghiêu cơ.” Hách Liên Bằng lạnh nhạt nói: “Mạt tướng không coi thường nữ nhân, đặc biệt nữ nhân này còn là Định quốc vương phi. Hơn nữa, không biết tại sao mạt tướng luôn cảm thấy nếu như không giải quyết xong đám Kỳ Lân này thì Bắc Nhung sớm hay muộn sẽ bại trong tay bọn họ.”

Gia Luật Dã hơi chấn động một cái, hỏi: “Làm sao cảm thấy được?”

Hách Liên Bằng trầm ngâm chốc lát nói: “Ta cũng không biết, chẳng qua là luôn có cảm giác này. Từ khi Kỳ Lân xuất hiện tới nay, luôn hành động khi người ta chưa kịp đề phòng, mỗi lần ra tay đều là một kích trí mạng, chưa bao giờ thất bại. Dũng sĩ Bắc Nhung ta, trên chiến trường ngày cả lấy một chọi hai cũng không sợ bất luận kẻ nào, nhưng mà đối phó với địch nhân xuất quỷ nhập thần như vậy lại là điểm yếu của quân ta.”

Gia Luật Dã gật đầu đồng ý, giao tranh với Mặc gia quân lâu như vậy, hắn đương nhiên biết những điều này. Chẳng qua là ưu điểm và khuyết điểm của binh mã Bắc Nhung trải qua trăm ngàn tích lũy đã trở thành thói quen, nhất thời nửa khắc muốn thay đổi cũng không thay đổi được. “Hách Liên tính đối phó với Kỳ Lân thế nào?”

Hách Liên Chân bên cạnh cười nói: “Kể từ khi Kỳ Lân xuất hiện, Bằng nhi đã thấy rất hứng thú với những người này, cho nên, chúng ta cũng đã huấn luyện một nhóm người giống như vậy, nhằm đối phó với Kỳ Lân mà lập ra.”

Nghe vậy, Gia Luật Dã ngược lại có chút kinh ngạc, nhìn Hách Liên Bằng nói: “Có chuyện này sao?” Những năm này Phụ vương hết sức không vừa mắt Hách Liên Chân, hơn nữa, còn giải trừ binh quyền để hắn nhàn rỗi ở nhà. Dưới tình huống như vậy mà còn có thể huấn luyện ra một đội binh mã, điều này không thể không khiến Gia Luật Dã vui mừng. Nếu như không có trận chiến lần này, thì đội binh mã vô hình có thể giết người như vậy đem đi đối phó Gia Luật Hoằng thì không gì tốt hơn.

Thần sắc Hách Liên Bằng không đổi, gật đầu nói: “Không sai. Bọn họ lấy nhân thú Kỳ Lân làm danh hiệu,không khỏi quá mức văn nhược, thiếu vài phần sát khí. Cho nên đội nhân mã này, ta lấy tên là Nhai Tí.”

“Nhai Tí?” Gia Luật Dã mặc dù là người Bắc Nhung nhưng thân là hoàng tử nên đối với văn hóa Trung Nguyên tự nhiên hiểu rõ. Nhai Tí – con thứ chín của Rồng, tướng mạo như sói, giỏi giết chóc, được xưng là Thực Vi Hung Thú. Điều này khiến Gia Luật Dã có chút ngạc nhiên, không ngờ Hách Liên Bằng cũng thông hiểu văn hóa Trung Nguyên

“Không tệ.” Hách Liên Chân cất cao giọng nói: “Lúc trước ta nhất thời bất cẩn thua trong tay tên tiểu tử Mặc Tu Nghiêu đó, nếu như không thể rửa mối nhục này thì ta có chết cũng không còn mặt mũi nào đối mặt với liệt tổ liệt tông Hách gia. Vì ngày này ta đã đợi mười mấy năm. Thất điện hạ cứ việc yên tâm, lần này ta sẽ khiến cho Mặc gia quân vĩnh viễn không có cơ hội trở mình.”

Gia Luật Dã tự nhiên biết mối cừu hận giữa Hách Liên Chân và Mặc Tu Nghiêu. Có thể nói, Hách Liên Chân nửa đời này thành vì Định Vương phủ, bại cũng vì Định Vương phủ. Hắn nửa đời chinh chiến trên lưng ngựa, chiến công lớn nhất chính là đánh bại Mặc gia quân, giết chết Mặc Tu Văn. Nhưng mà trận thua lớn nhất của hắn cũng là thua bởi Mặc gia quân, thua bởi Mặc Tu Nghiêu. Gật đầu một cái, Gia Luật Dã trầm giọng nói: “Như vậy làm phiền cữu cữu và Hách Liên. Bản Vương ngồi yên chờ nghe tin tốt. Hách Liên định làm thế nào?”

Hách Liên Bằng trầm ngâm chốc lát nói: “Diệp Ly mới vừa trở về, tất nhiên không thể nhanh chóng phòng bị chúng ta.Ý của mạt tướng là tối nay đánh lén vào ban đêm.”

Gia Luật Dã do dự một chút, “Có nắm chắc không?”

Hách Liên Bằng cười một tiếng nói: “Điện hạ xin cứ yên tâm, chỉ là thử dò xét mà thôi.”

“Đã như vậy, được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.