Thịnh Thế Đích Phi

Chương 85: Q.1 - Chương 85: Huynh muội gặp nhau




Edit: Mặc Mặc Beta: Sakura Nhìn cửa đá khép lại lần nữa, Từ Thanh Trần không dễ phát hiện cau mày. Thánh nữ Nam Cương đã dần dần mất đi lý trí, chỉ cần tất cả thuận lợi dựa theo phương pháp xử lí của hắn và công chúa An Khê đã bàn bạc nửa năm qua, tuyệt đối có thể không đánh mà thắng, bắt được Thánh nữ Nam Cương cùng với thế lực của Lê Vương ở Nam Cương. Như vậy hiện tại hắn cũng có thể suy nghĩ thoát thân thế nào rồi, nếu mục đích coi như đã đạt được ngoài dự trù, ở đây cũng không có ý nghĩa gì, hơn nữa càng về sau ở đây sẽ càng nguy hiểm.

Cửa đá lần nữa bị đẩy ra từ bên ngoài, Từ Thanh Trần thản nhiên nói: “Cô nương còn có việc sao?”

“Cô nương không có việc gì, Thanh Trần ca ca, là ta có việc. . .” Từ cửa ra vào truyền tới một tiếng tiếng cười duyên thanh thúy, Từ Thanh Trần ngẩn ra, thật nhanh quay đầu lại nhìn về phía cửa. Bên cạnh cửa đá nửa mở cô gái xinh đẹp mặc áo vàng nhạt đang cười nhìn hắn, “Ly nhi. . . . . .” Diệp Ly tiến lên, nở nụ cười chân thành đánh giá hoàn cảnh trong thạch thất, cười nói: “Đại ca, thoạt nhìn huynh ở nơi này trải qua cũng không tệ đâu.” Từ Thanh Trần mỉm cười nhìn nàng nói: “Ly nhi, làm sao Ly nhi sẽ tới nơi này?” Diệp Ly trừng mắt nhìn hắn, chỉ vào cửa đá vẫn mở một nửa cười nói: “Tới đón công tử Thanh Trần mà.”

Từ Thanh Trần như có điều suy nghĩ nhìn cửa một cái, “Ngoài cửa còn có người?”

Diệp Ly lôi kéo Từ Thanh Trần cười nói: “Trước không nói những chuyện này, chúng ta đi nhanh đi. Vạn nhất nữ nhân kia giết trở lại thì không tốt lắm.” Từ Thanh Trần gật đầu nói: “Ly nhi nói đúng, có cái gì chúng ta ra ngoài lại bàn, tỷ như chuyện ta đột nhiên có thêm một vị hôn thê?” Nụ cười trên mặt Diệp Ly nhất thời cứng đờ, một hồi lâu mới ha hả cười nói: “Thanh Trần ca ca, sau khi đi ra ngoài thì nhớ muội tên là Sở Lưu Vân nga, ngay cả tên vị hôn thê của mình cũng không biết thì rất dễ bị hoài nghi .” Từ Thanh Trần dọn dẹp một chút mấy món đồ từ trên bàn rồi mang trên người, đi theo Diệp Ly ra khỏi cửa đá. Ngoài cửa Ám nhị mang theo hai gã {ám vệ} xa lạ chờ. Thấy Diệp Ly và Từ Thanh Trần đi ra ngoài đều thở phào nhẹ nhõm, nói: ” Công tử Thanh Trần quả nhiên ở chỗ này, tiểu thư, chúng ta đi ra ngoài từ hoàng cung.”

“Nữ nhân kia thế nào rồi?”

Ám nhị: ” Công chúa An Khê dựa theo tin tức của chúng ta đã mang người đi điện Thánh Nữ, hơn nữa nữ nhân kia tuyệt đối sẽ bởi vì mấy cỗ thi thể đó mà để công chúa An Khê nhìn chằm chằm vào nàng. Lúc này chắc chắn đang như lâm đại địch chờ ở điện Thánh Nữ.” Diệp Ly thỏa mãn gật đầu, “Thế bên Hoàng cung thì sao?” Ám nhị: “Đến lúc đó Hàn công tử sẽ gây ra hỗn loạn trong hoàng cung, chúng ta có thể nhân cơ hội đi ra ngoài.” Diệp Ly gật đầu, “Hi vọng lần này làm việc Hàn Minh Tích vẫn đáng tin như vậy.” Ám nhị cúi đầu buồn cười nói: “Hàn công tử để Ám tam chuyển lời, bảo đảm sẽ không để tiểu thư thất vọng .”

“Hi vọng là thế.”

Hai gã {ám vệ} bảo vệ Từ Thanh Trần, Ám nhị cùng với Diệp Ly một trước một sau. Quả nhiên như bọn họ dự liệu, một đường hầm thật dài nối liền hoàng cung cùng điện Thánh Nữ, ngọn núi phía sau hoàng cung mặc dù không bị đào rỗng cả lòng núi như bộ tộc Lạc Y, nhưng cũng có mấy gian thạch thất liên kết với đường hầm, nơi Từ Thanh Trần bị giam lỏng đúng là một gian trong đó. Có đám người Diệp Ly dẫn đường, đoàn người tự nhiên rất nhanh đã đến cửa hoàng cung, Từ Thanh Trần cau mày hỏi: “Lối ra ở đâu?” Ám nhị có chút ít tiếc nuối nói: “Ở tẩm điện Nam Chiếu Vương, Thánh nữ Nam Cương kia điên như vậy, Nam Chiếu Vương còn dám xây mật đạo trong tẩm điện của mình, hắn không sợ lúc nào sẽ bị Thánh nữ Nam Cương giết chết?” Từ Thanh Trần cũng không ngoài ý muốn, thản nhiên nói: “Trong tình hình chung , Thánh nữ Nam Cương tuyệt đối trung thành với Nam Chiếu Vương .” Ám nhị không giải thích được, “Vậy bây giờ là chuyện gì xảy ra?”

Diệp Ly ngắt lời nói: “Chuyện gì xảy ra đợi trở về rồi nói.”

Ám nhị vội vàng gật đầu, đi ra phía trước cẩn thận đẩy ra cơ quan mật đạo. Tảng đá lớn nặng nề bị dời đi, xuất hiện trong tầm mắt mọi người chính là một cung điện trống trải. Đợi đến khi một nhóm năm người đều đi ra, Ám nhị mới một lần nữa đậy kín cơ quan mật đạo lại. Hai gã {ám vệ} lắc mình ra ngoài trước một bước, vừa lúc nghe thấy tiếng của hai thị vệ đến tuần tra. Hai thị vệ ngay cả hừ cũng không kịp hừ một tiếng đã lặng yên không tiếng động mềm oặt ngã trên mặt đất. Từ Thanh Trần nhìn thoáng qua thần sắc Diệp Ly như thường, ánh mắt khẽ nhúc nhích, đưa tay kéo Diệp Ly đến bên cạnh mình, Diệp Ly ngẩng đầu cười nhạt với hắn nói: “Đại ca, chúng ta đi ra ngoài nhanh một chút.” Từ Thanh Trần gật đầu. Từ tẩm cung hoa lệ của Nam Chiếu Vương đi ra ngoài, dọc theo đường đi không đụng phải quá nhiều thị vệ, một ít thủ vệ đều bị hai gã {ám vệ} và Ám nhị giải quyết. Bởi vì trước đó đã sớm tính toán lộ tuyến kỹ rồi, đoàn người hầu như không phí quá nhiều thời gian thì đã ra khỏi Vương Cung đứng ở địa điểm dừng chân bí mật mà Hàn Minh Tích chuẩn bị giúp bọn họ trước đó.

“Quân Duy. . . Bổn công tử trở lại, còn không mau mau đi ra ngoài nghênh đón?” Mọi người còn chưa kịp ngồi xuống uống miếng nước lấy hơi. Tiếng nói vô cùng phong tao của Hàn Minh Tích đã vang lên ở ngoài viện, quay đầu lại một đạo ám ảnh từ đầu tường nhanh nhẹn rơi xuống hướng Diệp Ly đứng yên phương hướng đánh tới.

“Hàn công tử!” Ám tam đi theo phía sau hắn đổ một thân mồ hôi lạnh, vội vàng kêu lên. Từ Thanh Trần và Ám nhị bên cạnh Diệp Ly cũng đồng thời tiến lên một bước chặn lại Hàn Minh Tích. Từ Thanh Trần nở nụ cười ôn hòa trong trẻo lạnh lùng, “Hàn công tử, ngươi đây là muốn làm gì?” Hàn Minh Tích lúc này mới thấy rõ ràng người đứng bên cạnh Từ Thanh Trần cũng không phải là Quân Duy đệ đệ hắn tâm tâm niệm niệm, mà là một thiếu nữ xinh đẹp mặc áo vàng nhạt, “Ách. . . Cái này. . .” Diệp Ly vội vàng lui đến sau Từ Thanh Trần, chỉ lộ ra tới một bên khuôn mặt, “Thanh Trần ca ca. . . . . .”

Hàn Minh Tích vừa nhìn tiểu cô nương dường như bị mình dọa đến không khỏi xấu hổ không dứt. Công tử Phong Nguyệt hắn tung hoành biển hoa mười mấy năm, lúc nào đã làm chuyện thất lễ như vậy với tiểu cô nương xinh đẹp? Vì cứu vãn hình tượng của mình, Hàn Minh Tích lập tức nở nụ cười chiêu bài của công tử Phong Nguyệt, hướng về phía sau Từ Thanh Trần nhướng mày cười một tiếng, ôn nhu nói: “Vị cô nương này, thật không phải. Tại hạ Hàn Minh Tích, mới vừa rồi dọa đến ngươi? Tại hạ này xin bồi tội.” Diệp Ly núp sau lưng Từ Thanh Trần, dùng âm điệu giòn giã nói: “Không cần, chẳng qua là sau này công tử ngàn vạn lần đừng. . . như vậy, dù sao nam nữ hữu biệt.” Khóe miệng Hàn Minh Tích co quắp, hắn thật không phải là đăng đồ tử, chẳng qua là hắn nhầm người đứng bên cạnh Từ Thanh Trần thành Quân Duy có được hay không? Nhưng lại nói, Quân Duy đệ đệ của hắn đâu rồi?

“Trác Tĩnh! Quân Duy đệ đệ của bổn công tử đi đâu rồi? Các ngươi đều ở đây tại sao lại thiếu hắn?”

Diệp Ly không nhịn được nhìn trời, ai là… đệ đệ của ngươi? Vẻ mặt Ám tam hắc tuyến, yên lặng nhìn bộ dáng không thuận theo không buông tha của Hàn Minh Tích, nói: “Công tử cũng không nói có nói muốn tới nơi này.” Hàn Minh Tích bất mãn, “Tại sao Quân Duy không đến nơi này?” Ám tam nói: “Nơi này là chỗ công tử xin Hàn công tử chuẩn bị cho Từ công tử.” Hàn Minh Tích khó chịu liếc công tử Thanh Trần phong độ nhẹ nhàng một cái, không biết tại sao trong lòng có chút ê ẩm, ai oán nói: “Nhưng đây là người ta chuẩn bị cho Quân Duy mà.”

Ám tam không nhịn được liếc mắt, “Công tử nhà chúng ta có chỗ ở.” Hàn Minh Tích bĩu môi nói: “Chỗ ở của các ngươi sao có thể thoải mái bằng chỗ ta chuẩn bị? Sớm biết không phải là Quân Duy muốn ở, ta tất nhiên đã không phí tâm.” Nói xong vẫn không quên hung hăng trừng mắt nhìn Từ Thanh Trần một cái. Từ Thanh Trần nhìn ở trong mắt, cười nhạt nói: “Làm phiền Hàn công tử rồi.” Hàn Minh Tích hừ nhẹ một tiếng, vẫy vẫy chiếc quạt trong tay nói: “Xem ngươi là đại ca của Quân Duy, Bổn công tử không so đo với ngươi. Quân Duy đâu? Nếu hắn không ở chung một chỗ với các ngươi, vậy bây giờ hắn đi đâu rồi?” Ám nhị nhìn Diệp Ly một cái thật nhanh, nói: “Chuyện này. . . Lúc vừa mới trở về Sở công tử nhận được một tin tức đã đi trước rồi, nói là có chuyện muốn đi xử lý trước, sau đó sẽ trở lại cùng chúng ta.”

“Như vậy à.” Hàn Minh Tích nửa tin nửa ngờ, có lẽ là gương mặt hơi mang chút nghiêm túc của Ám nhị có độ tin cậy rất cao, cuối cùng Hàn Minh Tích hừ hừ phất tay áo đi.

Nhìn Hàn Minh Tích biến mất ở trong sân, Từ Thanh Trần quay đầu lại nhìn Diệp Ly cười yếu ớt nói: “Tiểu muội, xem ra một đường muội đến Nam Cương xảy ra không ít chuyện?” Diệp Ly lấy lòng cười cười với Từ Thanh Trần, lấy sự thông minh của Từ Thanh Trần tự nhiên không khó đoán ra Sở Quân Duy và Sở Lưu Vân là cùng một người. Từ Thanh Trần cười nhìn bộ dáng bất an của Diệp Ly, gật đầu nói: “Vừa lúc Đại ca và muội cũng đã không gặp gần một năm, chúng ta đi vào tâm sự một chút?” Diệp Ly bất đắc dĩ trừng hai mắt, nhường đường, nhỏ giọng nói: “Đại ca, mời.”

Trong thư phòng, Từ Thanh Trần ngồi sau án thư, bình tĩnh nhìn Diệp Ly vẻ mặt chột dạ. Diệp Ly cúi đầu đứng ở một bên, con ngươi chuyển thật nhanh, thỉnh thoảng ngẩng đầu lặng lẽ nhìn Từ Thanh Trần một cái. Giống như thế hệ trước của Từ gia sợ nhất Từ Hồng Vũ, bọn nhỏ thế hệ này của Từ gia sợ nhất chính là Từ Thanh Trần. Trong này cũng bao gồm Diệp Ly khi còn bé thường xuyên ở Từ gia, “Đại ca. . . . . .” Thấy Từ Thanh Trần chỉ bình tĩnh nhìn mình chằm chằm mà không nói chuyện, Diệp Ly có chút oan khuất nhỏ giọng kêu lên. Từ Thanh Trần nhìn bộ dáng đáng thương của nàng, than nhẹ một tiếng nói: “Lâu rồi không gặp Ly nhi cũng đã có tiến bộ rồi, lại còn giả bộ đáng thương với đại ca?” Diệp Ly mở to hai mắt, bĩu môi nói: “Đại ca. . . Ly nhi mới không giả bộ đáng thương. Sao đại ca lại tức giận. . . . . .”

Từ Thanh Trần nhướng mày nói: “Ly nhi không biết tại sao Đại ca tức giận?”

Diệp Ly lắc đầu, Từ Thanh Trần hỏi: “Sở Quân Duy là ai? Sở Lưu Vân là ai?”

Muốn vòng vo cùng đại ca căn bản là uổng phí khí lực, Diệp Ly có chút thất bại cúi đầu, “Đại ca. . .” Từ Thanh Trần chỉ chỉ cái ghế trước mặt nói: “Ngồi xuống, ngồi xuống rồi từ từ nói đi.” Diệp Ly ngoan ngoãn ngồi trên ghế, sau đó đem tất cả mọi chuyện từ kinh thành bị Diệp Thần Châu tính toán cho đến khi đến Nam Cương tìm được Từ Thanh Trần đều nói rõ từng chi tiết mộ không bỏ sót. Đợi đến khi Diệp Ly nói xong mới phát hiện mình có chút miệng đắng lưỡi khô rồi, vừa ngẩng đầu đã thấy Từ Thanh Trần đưa cho một chén nước trà lại đây, Diệp Ly cười nhạt một tiếng, vội vàng đón vào trong tay uống một hớp. Đợi nàng uống nước xong nhuận cổ họng, Từ Thanh Trần mới nhìn nàng thản nhiên nói: “Ta trước không nói đến chuyện muội bị Diệp Thần Châu tính toán,sao muội lại cố ý chạy đến Quảng Lăng đi tìm Hàn Minh Tích? Còn dẫn hắn ta tới Nam Cương ?” Diệp Ly thấp giọng nói: “Ta không muốn kinh động người của kinh thành, cho nên không tiện vận dụng {ám vệ} của Định Quốc vương phủ. Hàn Minh Tích là tự hắn đi theo, không phải là ta mang đến.”

Từ Thanh Trần như cười như không nhìn nàng, nói: “Suy nghĩ không muốn kinh động người của kinh thành đúng là rất khá, nhưng quan hệ giữa Hàn Minh Nguyệt và Định Vương là như thế nào muội đã hỏi đến sao? Chuyện muội đường đường là Định Quốc vương phi lại dùng tên giả đi Thiên Nhất các nếu bị người ngoài biết thì nên làm gì bây giờ? Quan trọng nhất là, nếu như Hàn Minh Nguyệt thật lòng muốn điều tra, hắn sẽ không tra ra thân phận của muội sao? Nếu từ đó hắn cản trở, đến lúc đó muội phải làm sao bây giờ?” Diệp Ly giương mắt nhìn thoáng qua dung nhan tuấn tú vẫn mang nét cười của Từ Thanh Trần, “Ta đã để lại Ám Tứ giám thị Thanh Phong Minh Nguyệt Lâu. Nếu như Hàn Minh Nguyệt trở lại, hắn sẽ lập tức cho ta biết . Hơn nữa, chuyện chân chính quan trọng ta cũng không giao cho Thiên Nhất các đi làm. Chỉ là muốn để Thiên Nhất các giúp {ám vệ} hấp dẫn một phần lực chú ý mà thôi.” Từ Thanh Trần gật đầu, nói: “Chuyện này coi như muội qua, như vậy. . . Ai bảo muội đi trêu chọc Bệnh thư sinh ?”

“Đại ca cũng biết Bệnh thư sinh?” Diệp Ly hỏi, mặc dù Bệnh thư sinh danh tiếng vang dội nhưng lại là người trong giang hồ, Từ Thanh Trần biết người này khiến Diệp Ly có chút ngạc nhiên.

Từ Thanh Trần nhàn nhạt nhìn nàng, ” Đại đương gia Diêm vương các Lăng Thiết Hàn là bằng hữu của ta.”

Diệp Ly tức cười, ở trong lòng im lặng nhìn trời. Nàng vừa rồi còn đang tính toán trong lòng làm sao Bệnh thư sinh sẽ tới, nhưng, Bệnh thư sinh vẫn luôn là một tồn tại nguy hiểm, “Đại ca, nếu như ta làm chuyện gì với Bệnh thư sinh, sẽ không ảnh hưởng giao tình giữa huynh và Lăng Các chủ chứ?” Từ Thanh Trần nhướng mày nói: “Muội nghĩ làm gì với hắn?” Diệp Ly nhíu đôi mi thanh tú, nói cẩn thận chuyện về hoa Bích Lạc một lần, sau khi Từ Thanh Trần nghe xong trầm mặc chốc lát mới nói: “Cho nên, ngươi lo lắng hắn lấy được Bích Lạc sẽ gây bất lợi với Định Vương, muốn tiên hạ thủ vi cường trừ cái tai hoạ ngầm này, đồng thời lại cảm thấy hoa Bích Lạc có thể có tác dụng sẽ đối với bệnh của Định Vương, cho nên cũng muốn lấy được hoa Bích Lạc? Muội suy nghĩ vì Mặc Tu Nghiêu, có thể thấy được là thật tâm coi mình là Định Quốc vương phi rồi. Phụ thân và thúc phụ vẫn lo lắng tính tình muội quá mức bình thản, nhưng bọn họ chắc hẳn cũng không hy vọng thấy muội quá xem trọng Định Vương.”

Bị Từ Thanh Trần nói như thế, Diệp Ly nhất thời cảm thấy có chút quẫn bách, “Đại ca đang ở đây nói gì thế, Mặc Tu Nghiêu vẫn đối xử khá tốt với ta . Nếu ta đã thành thân với hắn tự nhiên hi vọng hắn sống tốt. Chẳng lẽ Đại ca hi vọng hắn để biểu muội đáng thương của huynh biến thành quả phụ nhanh một chút sao?”

Nhìn bộ dáng Diệp Ly cố gắng lẽ thẳng khí hùng , Từ Thanh Trần cười một tiếng. Ho nhẹ một tiếng nói: “Thôi, chuyện Bệnh thư sinh một mình muội cẩn thận một chút. Về phần Lăng Thiết Hàn, ta thì sẽ giải thích rõ với hắn, sẽ không để Diêm Vương các tìm muội phiền toái .”

“Cám ơn Đại ca.” Diệp Ly cười nói.

Từ Thanh Trần như cười như không nhìn nàng nói: “Không cần cám ơn, Ly nhi biểu muội. Chúng ta hiện tại đến nói một chút về chuyện vị hôn thê của ta. Đúng rồi, chuyện này ta đã cho người dùng bồ câu đưa tin báo về kinh cho người nên báo.”

“A. . . Biểu ca. . . Làm sao huynh có thể như vậy? Không đúng, sao huynh lại làm nhanh như vậy? !” Diệp Ly vừa nghĩ tới bởi vì … sự kiện này mình sẽ nhận được bao nhiêu thư, tương lai sẽ bị Đại cữu cữu, Nhị cữu cữu dạy dỗ đã cảm thấy nhức đầu.

Từ Thanh Trần cười nói: “Trên thực tế ngày thứ nhất sau khi nghe được chuyện vị hôn thê của ta tới Nam Chiếu, ta đã cho người truyền tin đi về. Hay muội cảm thấy Đại ca bị giam lỏng thì sẽ không có biện pháp truyền tin ra ngoài? Nhiều nhất qua năm ngày nữa hẳn là sẽ có hồi âm. Lưu Vân muội muội. . . . . .”

Diệp Ly không nhịn được muốn ôm đầu rên rỉ, Đại ca thật là quá. . . quá xấu rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.