Thịnh Thế Đích Phi

Chương 241: Q.1 - Chương 241: Khúc nhạc dạo đăng cơ của Công chúa




Edit: Theresa Thai

Beta: Sakura

Cho đến gần canh tư, Diệp Ly đã dựa vào trong lòng Mặc Tu Nghiêu mà ngủ thiếp đi, thì Công chúa An Khê mới phái người tới, mời các vị khách quý vào cung gặp mặt. Mặc dù giờ này còn không được trở về dịch quán của mình để nghỉ ngơi mà lại phải vào cung nghị sự làm cho người ta cảm thấy hơi buồn bực, nhưng bất kỳ người nào ở đây cũng không nói không đi. Trong lòng mọi người đều có tính toán, trận tranh đấu này đã hạ màn, chỉ sợ, người thắng cuối cùng chính là Công chúa An Khê. Cho nên, tất nhiên, mọi người đang ngồi ở đây đều mong muốn được vào cung trước tiên, để chiếm được càng nhiều lợi ích về mình càng tốt.

Vốn Mặc Tu Nghiêu muốn cho Diệp Ly trở về để nghỉ ngơi, nhưng Diệp Ly nhớ tới Nam Chiếu Vương còn bị giấu ở nơi nào đó trong Vương cung, vì vậy, quyết định vẫn nên đi một chuyến.

Vẫn là đại điện mà Nam Chiếu Vương đã tiếp kiến bọn họ lúc trước, chỉ có điều, lúc này, người đứng trên điện đã thay đổi. Công chúa An Khê vẫn mặc một bộ lễ phục tân hôn màu trắng hoa xanh, chỉ khác là, trên lễ phục đã bị dính không ít vết máu đỏ sậm, dưới ánh đèn càng phát ra thêm mấy phần âm lãnh sát phạt. Lúc này, công chúa An Khê đang đứng trên đại điện, từ trên cao nhìn xuống Thư Mạn Lâm đang chật vật, ngã ngồi trong điện.

“Đã trễ như vậy, mà còn mời chư vị vào cung, thật sự thất lễ.” Công chúa An Khê gật đầu với Diệp Ly, rồi tạ lỗi với mọi người trong điện. Lôi Đằng Phong cười nói: “Công chúa không cần phải khách khí, chuyện tối nay xảy ra đột ngột, thấy hai vợ chồng Công chúa bình an vô sự, Tiểu Vương cũng yên tâm.” Phổ A đứng phía sau công chúa An Khê, trên khuôn mặt trẻ tuổi còn dính một vài vết máu chưa kịp lau đi, hiển nhiên, tối nay, vô luận là hắn ta hay Công chúa An Khê đều đã trải qua một trận khổ chiến. Công chúa An Khê cười nói: “Đa tạ Thế tử Trấn Nam Vương quan tâm.” Liễu thừa tướng cau mày nói: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, vì sao lại không thấy Nam Chiếu Vương ra mặt?”

Đôi mi thanh tú của công chúa An Khê cũng nhăn lại, nói: “Thật không dám giấu diếm, sau khi hồi cung, Bản cung cũng chưa từng nhìn thấy Phụ vương. Hiện tại đang phái người tìm kiếm xung quanh. Thư Mạn Lâm, lệnh bài của thủ vệ Vương thành và thị vệ trong cung đều ở trong tay ngươi, vậy Phụ vương ở đâu?”

Sắc mặt Thư Mạn Lâm khó coi, giọng nói đầy lãnh đạm: “Làm sao mà ta biết lão ta ở đâu chứ?”

Công chúa An Khê cười lạnh: “Lệnh bài ở trong tay ngươi, sao ngươi lại không biết Phụ vương đi đâu được? Vậy sao ngươi có được lệnh bài?”

Thư Mạn Lâm ngẩn ra, rất nhanh liền hiểu ý của công chúa An Khê. Nàng ta muốn gán chuyện Nam Chiếu Vương mất tích lên đầu mình! Trong chuyện này, quả thật, Thư Mạn Lâm rất oan uổng. Vô luận như thế nào thì nàng cũng không nghĩ đến, mình dốc hết cao thủ trong Thánh Địa Nam Cương và thủ vệ cả Vương thành, mà vẫn không đấu lại Công chúa An Khê. Vốn còn có hy vọng trực tiếp giết công chúa An Khê, chỉ cần công chúa An Khê vừa chết dưới tay nàng, thì tất nhiên, quần long vô thủ (cùng nghĩa với câu: rắn mất đầu), sẽ không chịu nổi một kích. Ai biết, bên người nàng ta lại xuất hiện một đám hộ vệ có lực chiến đấu cực kì khủng bố, đừng nói giết nàng ta, mà ngược lại, chính nàng lại bị Công chúa An Khê mang người xông vào điện Thánh nữ bắt lại.

“Ngươi có ý gì? Lệnh bài thì tất nhiên là Vương thượng cho ta!” Thư Mạn Lâm lạnh lùng nói.

Công chúa An Khê cũng không nóng vội, cười nhạt một tiếng, rồi nói: “Phụ vương sẽ giao cả lệnh bài của thị vệ trong cung và thủ vệ Vương thành cho ngươi ư? Ngươi đang nói đùa sao?”

Thư Mạn Lâm hơi bất an, nếu bình thường, thì quả thật Nam Chiếu Vương không thể nào giao thứ quan trọng như vậy cho nàng. Nhưng lần này, nàng đã dùng một vài biện pháp đặc biệt, nên mới dụ dỗ được Nam Chiếu Vương đưa cho lệnh bài. Nhưng dù nàng có nói lệnh bài này là chính Nam Chiếu Vương tự đưa cho nàng, thì chỉ sợ cũng sẽ không có ai tin. Bất cứ bá chủ nào cầm trọng quyền một phương trong tay, đều hiểu tầm quan trọng của quyền lực và binh quyền. Thân là Nam Chiếu Vương, sao sẽ dễ dàng giao món đồ quan trọng như vậy cho một Thánh nữ được? Cho dù có người tin, nhưng hiện tại nàng ta đã thua, nếu Nam Chiếu Vương không thể xuất hiện kịp thời để cứu nàng, thì sự thật cũng sẽ biến thành giả dối. Nhưng… bây giờ, Nam Chiếu Vương đang ở đâu đây?

Dĩ nhiên, Thư Mạn Lâm không biết, ngay tại lúc nàng ta mang theo hầu hết thủ vệ bao vây, tấn công Công chúa An Khê, thì có một người đã lẻn vào trong cung để cứu người, lúc gần đi lại giấu Nam Chiếu Vương đang bị hôn mê đi. Nếu nàng ta biết, thì chắc chắn lúc ấy sẽ không mang theo nhiều người như vậy, vì vậy, cho nên, bây giờ, trong cả Vương cung cũng không có ai biết được tung tích của Nam Chiếu Vương.

Công chúa An Khê đứng trên cao nhìn xuống Thư Mạn Lâm đã thảm bại nhưng vẫn không chịu thua, trong mắt hiện lên một tia chán ghét. Nàng thật sự đã chán ngán nữ nhân này lâu lắm rồi, thân phận thật sự của Thư Mạn Lâm, thì qua mấy năm nay, trong lòng nàng cũng biết chút ít, cho nên, lúc đầu, khi Thư Mạn Lâm thỉnh thoảng nhắm vào nàng, thì nàng đều nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác. Nhưng lại không nghĩ đến, nàng ta càng ngày càng quá đáng, hơn nữa, khiến cho nàng đau buồn chính là, Phụ vương của nàng lại giao lệnh bài thủ vệ Vương thành cho Thư Mạn Lâm, chẳng lẽ Phụ vương không nghĩ đến, có quyền điều động thủ vệ cả Vương thành, thì Thư Mạn Lâm sẽ đẩy nàng vào chỗ chết sao? Hay… trong lòng Phụ vương cũng nghĩ như vậy?

“Thư Mạn Lâm, ngươi tự tiện điều động thủ vệ Vương cung và Vương thành, công kích phủ Công chúa, mưu toan sát hại Vương Thái nữ Nam Chiếu. Còn chuyện Phụ vương mất tích, ngươi cũng khó thoát tội, ngươi biết tội của ngươi chưa?” Công chúa An Khê hít sâu một hơi, trầm giọng hỏi.

Thư Mạn Lâm không trả lời, mà cười lạnh, nói: “Bây giờ, ngươi đã thắng, tất nhiên ngươi muốn nói thế nào cũng được? An Khê, ngươi đừng đóng kịch nữa, rõ ràng ngươi đã bắt nhốt Vương thượng rồi vu oan hãm hại ta!”

Công chúa An Khê cũng không tức giận, thờ ơ, cười một tiếng: “Hành tung của Bản cung trong tối nay, không phải ngươi biết nhất thanh nhị sở (rõ ràng từng chút) sao? Có binh mã của ngươi bao vây chặn đánh ở phía trong, ngay cả cơ hội tới gần Vương cung, Bản cung cũng không có. Còn có… người rút hết gần một nửa thủ vệ Vương cung không phải là ngươi sao? Thủ vệ Vương cung chịu trách nhiệm bảo vệ Vương cung và quốc chủ Nam Chiếu, ngay cả trong thời chiến cũng không thể tùy ý rút hết, Thư Mạn Lâm, ngươi còn chưa biết tội sao?”

“Ta…” Thư Mạn Lâm biết mình không nói lại Công chúa An Khê, đơn giản là, thật sự, nàng đã đắc ý vênh váo khinh địch quá mức. Vốn nàng cho rằng, ngay cả có bản lãnh lớn như trời, thì Công chúa An Khê cũng không thể thoát khỏi sự bao vây truy sát của mấy ngàn thủ vệ và hàng trăm cao thủ, cho nên, khi làm những chuyện này, cũng hoàn toàn không nghĩ đến phải che giấu, vì vậy, hiện tại, một khi thất bại, cũng không còn cơ hội xoay người.

“Lê Vương……” Bất đắc dĩ, Thư Mạn Lâm chỉ có thể gửi hy vọng vào mọi người ở đây. Trong đó, tất nhiên, có quan hệ với nàng tốt nhất là Mặc Cảnh Lê. Nhưng Mặc Cảnh Lê cũng không phải là người thương hương tiếc ngọc như trong suy nghĩ của Thư Mạn Lâm, lạnh nhạt nhìn Thư Mạn Lâm một cái, rồi nói một cách thờ ơ: “Chuyện của Nam Chiếu quốc, Bản vương không có quyền can thiệp.” Thư Mạn Lâm sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới Mặc Cảnh Lê thật sự vô tình đến vậy, “Lê Vương… Ngươi… Hay cho một kẻ trở mặt vô tình! Ngươi đừng quên, nếu không phải ta……”

“Người đâu, dẫn đi!” Công chúa An Khê lên tiếng.

Ngay lập tức, hai thị vệ của phủ Công Chúa tiến lên, bịt miệng của Thư Mạn Lâm lại, rồi kéo xuống. Bây giờ, chính trị của Nam Chiếu đang hỗn loạn, cũng không phải lúc đắc tội Lê Vương. Về phần giữa Thư Mạn Lâm và Lê Vương có giao dịch gì, thì sau này, tất nhiên nàng cũng có thể nghĩ biện pháp để biết được. Xử lý chuyện của Thư Mạn Lâm xong, Công chúa An Khê lại tạ lỗi với mọi người lần nữa, rồi sau đó, mới phái người tiễn mọi người xuất cung, trở về nghỉ ngơi.

“Định Vương, Định Vương phi, xin chờ một lát.” Công chúa An Khê gọi Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu đang đi cuối cùng lại. Diệp Ly quay đầu lại, nhìn nàng nhíu mày, Công chúa An Khê lại cười nói: “Bây giờ Phụ vương đang ở đâu? Xin Vương phi nói cho ta biết.” Diệp Ly cười nói: “Đang ở trong tẩm điện, Công chúa phái người tìm cẩn thận thì sẽ thấy. Đúng rồi, ta có mang một người ra khỏi Vương cung Nam Chiếu, xin Công chúa thứ lỗi.” Công chúa An Khê khoát tay, cười nói: “Việc nhỏ thôi, Vương phi không cần để ý.” Diệp Ly cười nói: “Như vậy, đa tạ Công chúa, cáo từ.”

Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu cùng nắm tay đi ra ngoài, Từ Thanh Trần cũng đi cuối cùng, nhưng mới đi ra ngoài được mấy bước, thì lại quay đầu lại nhìn Công chúa An Khê.

Công chúa An Khê hỏi: “Thanh Trần còn chuyện gì muốn nói sao?” Từ Thanh Trần nhàn nhạt nhìn Phổ A đang đứng phía sau Công chúa An Khê, Công chúa An Khê mím môi cười một tiếng, rồi nói: “Phổ A là người của mình, Thanh Trần có chuyện gì, cứ việc nói đi.” Trải qua đêm nay, hiển nhiên, giữa Công chúa An Khê và vị hôn phu mới cưới của mình đã càng có thêm mấy phần tin tưởng và thân cận. Từ Thanh Trần cũng không khách khí, chỉ hỏi: “Tìm được Nam Chiếu Vương rồi, Công chúa có ý định gì không?”

“Ý định gì?” Công chúa An Khê khó hiểu.

Từ Thanh Trần nói thật cẩn thận: “Qua chuyện tối nay, vô luận như thế nào, thì trong lòng Nam Chiếu Vương cũng đều sẽ có khúc mắc với Công chúa, chẳng lẽ Công chúa chưa từng suy nghĩ đến chuyện từ nay về sau sao? Sau khi Nam Chiếu Vương ra ngoài, còn có thể nhúng tay vào cứu Thư Mạn Lâm, hay thậm chí, sẽ bồi dưỡng ra Thư Mạn Lâm thứ hai, thứ ba không?”

Sắc mặt công chúa An Khê hơi ảm đạm, nhắm mắt nói: “Ông ấy là Phụ vương của ta.” Giọng nói của Từ Thanh Trần lại đầy bình tĩnh: “Ta cũng không nói muốn làm gì Nam Chiếu Vương.” Công chúa An Khê hơi xấu hổ, nhìn Từ Thanh Trần cười khổ một tiếng, thừa nhận một cách thẳng thắn: “Là chính ta muốn làm gì Phụ vương. Thanh Trần… Mấy năm nay, ta thật sự chịu đủ rồi… Huynh có thể giúp ta một chút không?”

Nhìn Công chúa An Khê vô lực ngồi trên bậc thang, cả người đầy mỏi mệt, Từ Thanh Trần khẽ thở dài một tiếng, thản nhiên nói: “Nam Chiếu Vương bị kinh sợ, bệnh nặng quấn thân, không có cách nào chủ trì triều chính. Nếu Công chúa An Khê đã đại hôn, thì cũng có thể đăng cơ làm Vương.”

Công chúa An Khê sửng sốt, mặc dù nàng có nghĩ tới chuyện tước đoạt quyền lực của Phụ vương, nhưng thật sự chưa từng nghĩ tới, mình sẽ trở thành Nam Chiếu Vương trong khi Phụ vương còn chưa băng hà.

Từ Thanh Trần bình tĩnh nhìn nàng, nói: “Ta và ngươi tương giao nhiều năm như vậy, đã từng thường xuyên thảo luận đạo trị quốc……” Công chúa An Khê gật đầu: “Đúng vậy, mấy năm nay, tương giao với Thanh Trần, ta nhận được ích lợi không nhỏ.”

Từ Thanh Trần nói: “Ta đã dạy trị ngươi đạo thống trị kẻ dưới, nhưng lại chưa bao giờ dạy ngươi đạo làm vua. An Khê, đây là lần cuối cùng ta dạy ngươi. Ngươi có biết vì sao mấy năm nay, ngươi luôn bị Thư Mạn Lâm áp chế khắp nơi không? Đơn giản là vì ngươi thiếu một chữ “Ngoan” (độc ác, dứt khoát). Vốn, đạo Đế vương chính là cô độc, quyền mưu, mưu lược, quyết đoán, thiếu một thứ cũng không được. Ngươi thiếu nhất chính là quyết đoán, từ xưa, Đế vương vô tình, hoàng gia không có ruột thịt. Mỗi một lần ngươi hạ thủ lưu tình, thì sẽ chỉ đổi lấy địch nhân Đông Sơn tái khởi. Ngươi ngoan độc với mình, thì đau khổ nào cũng có thể chịu, nhưng ngươi lại quá nhân từ với người bên cạnh. An Khê, đến khi nào ngươi có thể giải quyết tốt quan hệ với những người bên cạnh một cách chân chính, thì ngươi mới có thể trở thành một Vương giả đúng nghĩa.” Nói xong, Từ Thanh Trần cũng không dừng lại nữa, mà đi ra ngoài cửa.

Đột nhiên, Công chúa An Khê lại hỏi: “Vậy còn Định Vương thì sao? Thiên hạ đều biết Định Vương sủng ái Vương phi vô cùng, lại tin tưởng Từ thị gấp bội, Thanh Trần cũng cảm thấy Định Vương là một Vương giả đúng nghĩa sao?”

Từ Thanh Trần quay đầu lại, lạnh nhạt cười nói: “Trong thiên hạ, không có ai thích hợp làm Vương giả hơn Định Vương. Vương giả, còn có một điều kiện, đó chính là phải học được lấy hay bỏ. Định Vương biết mình muốn gì, nên làm gì, cho nên ta chưa bao giờ lo lắng cho ngài ấy. An Khê… Nam Chiếu Vương, bảo trọng.”

Nhìn Từ Thanh Trần xoay người đi khỏi mà không chút lưu luyến nào, Công chúa An Khê đối mặt với đại điện trống rỗng, chỉ cảm thấy một dòng nước lạnh lẽo đang chạy lên não. Không khỏi cúi đầu, ôm đầu gối, rơi nước mắt trong im lặng, nước mắt trong suốt rơi vào trên đầu gối, rất nhanh, đã nhuộm ướt một mảng trên chiếc áo màu trắng. Phổ A đi tới bên cạnh Công chúa An Khê, rồi ngồi xuống, nhìn cô gái đang ôm đầu gối, ngồi trên mặt đất mà khóc không ra tiếng, trong mắt hiện lên một tia đau lòng. Hơi ngượng ngùng mà vươn tay vỗ vỗ lên vai Công chúa An Khê, nhẹ giọng nói: “Khê Nhi, ta luôn ở cùng nàng.”

Công chúa An Khê ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn gương mặt ngượng ngùng của hắn, rốt cuộc không nhịn được mà dựa vào lòng hắn, tiếng khóc nức nở vang vọng trong cả đại điện.

Từ Thanh Trần đi ra khỏi Vương cung, thì sắc trời đã sáng. Trên quảng trường trước Vương cung vẫn còn hai ba người dân đã uống say chưa có về nhà. Một trận gió lạnh thổi qua, Từ Thanh Trần nhìn mặt trăng đang chìm dần về Tây, thở ra một hơi thật dài.

“Công tử Thanh Trần bị sao vậy? Gương mặt đầy ưu thương.” Một tiếng cười như có như không truyền đến từ phía sau.

Từ Thanh Trần không vui cau mày, cái gì gọi là gương mặt đầy ưu thương? Lấy lại tinh thần, thì thấy Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu đang đứng phía sau nhìn mình. Điểm khác biệt chính là, vẻ mặt của Diệp Ly là lo lắng, mà vẻ mặt của Mặc Tu Nghiêu lại đầy trêu chọc và hơi hả hê. Từ Thanh Trần thản nhiên nói: “Huynh nghĩ các muội đã về Dịch quán nghỉ ngơi từ lâu rồi chứ, thức suốt một ngày một đêm, không thấy mệt sao?”

Diệp Ly nhẹ giọng nói: “Thấy Đại ca tụt lại phía sau, bọn muội hơi lo thôi. Tuy nói đã không có chuyện gì nữa, nhưng tối qua mới xảy ra đại loạn, vẫn nên cùng trở về, thì sẽ an tâm hơn.”

Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Diệp Ly, trong lòng Từ Thanh Trần ấm áp. Những lời mà hắn vừa mới nói với công chúa An Khê, không chỉ là chỉ điểm đạo làm Vương hoặc nên giải quyết mọi chuyện từ nay về sau ra sao. Mà còn nói cho nàng ấy biết, từ nay về sau, giao tình của bọn họ sẽ trở thành mây bay.

Cho dù vẫn nắm giữ Nam Chiếu như trước, nhưng thân phận Nam Chiếu Vương và Vương Thái nữ hoàn toàn khác nhau. Sau khi Công chúa An Khê đăng cơ làm Vương, thì cả Nam Chiếu sẽ chính thức trở thành trách nhiệm vĩnh viễn cũng không thể thoát khỏi được của nàng ấy, mà giữa bọn họ cũng sẽ không bao giờ còn có thể tồn tại tình hữu nghị đơn thuần như trước. Bạn thân của Từ Thanh Trần cũng không nhiều, quan hệ với Công chúa An Khê lại càng giống vừa là thầy vừa là bạn. Mặc dù hôm nay vui mừng vì Công chúa An Khê đã trưởng thành, nhưng cũng không tránh khỏi cảm thấy mất mác khi mất đi một người bạn thân.

“Cũng được, cùng về thôi.” Từ Thanh Trần nhàn nhạt cười nói. Vừa đi vừa nói với Mặc Tu Nghiêu: “Có lẽ phải đợi thêm mấy ngày nữa, thì chúng ta mới có thể lên đường về Tây Bắc được.”

Mặc Tu Nghiêu nhướng mày nói: “Vì sao?” Từ Thanh Trần nói: “Tham gia Đại điển đăng cơ của Công chúa An Khê.” Mày kiếm của Mặc Tu Nghiêu nhướng lên, không thể không khen ngợi: “Công tử Thanh Trần thật có thủ đoạn, Bản vương nhìn Nam Chiếu Vương kia cũng hơi chướng mắt, đổi thành công chúa An Khê cũng không tồi.” Hắn dám khẳng định, trước khi bọn họ rời đi, Công chúa An Khê còn chưa có ý định đăng cơ làm Vương, nên tất nhiên, ý định này chỉ xuất hiện sau khi Từ Thanh Trần ở lại, nói gì đó với Công chúa An Khê. Mà những điều này cũng chỉ có thể do Từ Thanh Trần nói mà thôi, mặc dù, trong bọn họ, ai cũng có thể nói ra được, nhưng đều sẽ bị công chúa An Khê cho rằng là bụng dạ khó lường. Do Từ Thanh Trần nói, thì hiệu quả lại hoàn toàn ngược lại.

Từ Thanh Trần trầm mặc không nói, Công chúa An Khê đăng cơ sớm, thì có lẽ cũng xem như là chuyện tốt cho công chúa An Khê, nhưng với Nam Chiếu, thì lại chưa chắc là chuyện tốt. Nếu giữ lại Nam Chiếu Vương, dựa theo tâm tính của công chúa An Khê, thì chưa chắc sẽ không phát sinh lại chuyện tối qua một lần nữa. Mặc dù Nam Chiếu Vương vô năng, nhưng đến cùng vẫn có người của lão ta và bộ lạc, lại còn có sự tương trợ của Đàm Kế Chi chưa bị bắt nữa, một khi ập đến, thì chỉ sợ công chúa An Khê sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng một khi công chúa An Khê lên ngôi, thì trong khoảng thời gian ngắn, các bộ lạc cũng chưa chắc sẽ chịu phục tùng, đến lúc đó, Nam Chiếu sẽ nội loạn, mà Tây Lăng cũng có ý định thâu tóm Nam Chiếu lâu…… Từ Thanh Trần nhắm lại mắt, hắn không biết trong tương lai công chúa An Khê có hận hắn không. Nhưng hiện tại… Tây Lăng đã ngủ đông mấy năm, mơ hồ đã không còn kiên nhẫn từ lâu. Thay vì để bọn chúng liên hợp với Đại Sở, Bắc Nhung nhắm vào Tây Bắc, còn không bằng hắn nhân cơ hội lấy Nam Chiếu ra để thử kiếm trước, cũng có thể cho Tây Bắc thêm thời gian để chuẩn bị và dưỡng sức.

“Đại ca……” Diệp Ly cũng không nghĩ nhiều như Từ Thanh Trần, những thứ quyền mưu tranh đấu này luôn luôn không phải là sở trưởng của nàng. Nhưng nàng lại có thể nhận ra được tâm tình u sầu của Từ Thanh Trần. Mặc Tu Nghiêu nói với Từ Thanh Trần: “Công chúa An Khê sinh trong hoàng thất, trừ phi nàng ấy tự nguyện buông tha, chứ nếu không, vĩnh viễn cũng không chạy thoát những chuyện này, Đại ca thật sự không nên tự trách. Còn có, đa tạ.” Tất nhiên, Mặc Tu Nghiêu hiểu những suy tính và tính toán của Từ Thanh Trần, hiếm khi thực tâm thực lòng nói cám ơn. Từ Thanh Trần cười nhạt nói: “Cám ơn cái gì? Chuyện trong bổn phận thôi. Sinh ở đời này, tất cả đều do trời định.”

“Đi thôi, nên trở về nghỉ ngơi.” Từ Thanh Trần cất bước đi trước về dịch quán, bỏ lại Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly.

Diệp Ly nhìn bóng lưng Từ Thanh Trần nhíu nhíu mày nói: “Ta vẫn cảm thấy Đại ca có gì đó là lạ.” Mặc Tu Nghiêu nắm tay Diệp Ly, dịu dàng an ủi: “Không sao, sau khi công chúa An Khê lên ngôi, thì chính là vua của một nước. Lấy thân phận của công tử Thanh Trần, tất nhiên sẽ không có quan hệ thân thiết với nàng ấy. Huống chi, hôm nay công chúa An Khê cũng xem như là người đã lập gia đình, công tử Thanh Trần vẫn nên tránh. Mất đi một người bạn tri kỷ, tâm tình của ai cũng sẽ không tốt. Đại ca của nàng luôn luôn lạc quan, qua ít ngày nữa thì sẽ không sao.”

Diệp Ly gật đầu, thở dài: “Chỉ mong sao như vậy. Từ khi thiếu niên, Đại ca đã thành danh, người có thể chơi thân với huynh ấy cũng không nhiều.”

Mặc Tu Nghiêu nhìn Từ Thanh Trần đang đi phía trước, trong mắt hiện lên một ý cười giảo hoạt, nói với Diệp Ly: “A Ly, lại nói, lúc trước còn nói, trên đường trở về, chúng ta có thể đi xung quanh du ngoạn. Bây giờ lại phải ở lại tham gia Đại điển đăng cơ của Công chúa An Khê, rồi còn phải trở về tham gia diễn tập quân sự kia của nàng nữa, hình như không có đủ thời gian.” Diệp Ly nháy mắt, “Vương gia có ý định gì không?” Mấy năm nay, Diệp Ly đã hiểu rất rõ tính tình của Mặc Tu Nghiêu, hắn đã nói như thế, rõ ràng trong lòng đã có kế hoạch. Mặc Tu Nghiêu hài lòng, nở nụ cười, cúi đầu hôn lên khóe môi của Diệp Ly, rồi nói: “Người hiểu ta chỉ có A Ly thôi. Dù sao chúng ta đã tham gia hôn lễ của Công chúa An Khê rồi, còn Đại điển đăng cơ, thì không bằng liền……”

Diệp Ly hiểu, căn bản Mặc Tu Nghiêu không có ý định tham gia Đại điển đăng cơ, “Chàng định làm gì?”

Mặc Tu Nghiêu nói: “Đại điển đăng cơ có Đại ca của nàng ở lại thì đủ rồi, danh tiếng của công tử Thanh Trần, ai dám nói không đủ tư cách? Chúng ta đi trước, vừa từ từ du ngoạn, vừa trở về Tây Bắc, A Ly nói được không?” Công tử Thanh Trần danh dương thiên hạ, mà quan trọng hơn là, công tử Thanh Trần đại biểu cho Từ gia, phía sau Từ gia chính là Định Vương phi, Định Vương phi chính là Định Vương. Từ Thanh Trần tham gia Đại điển đăng cơ của công chúa Nam Chiếu, thì tuyệt đối đã đủ nói rõ thái độ của Tây Bắc.

Diệp Ly do dự một chút, không thể không thừa nhận đã hơi động tâm. Mấy năm nay ở Tây Bắc vẫn bận rộn không ngừng, nàng cũng chưa từng chân chính nhàn nhã đi du sơn ngoạn thủy. “Đại ca sẽ đồng ý sao?”

“Dĩ nhiên, chắc chắn Đại ca của nàng không an tâm, sẽ đợi đến sau khi công chúa An Khê lên ngôi, thì mới lên đường. Chúng ta ở đây cũng chỉ lãng phí thời gian.”

“Vậy… Được rồi.” Cuối cùng vẫn phải không chống cự được sức hấp dẫn của du lịch, nên Diệp Ly chỉ đành phải xin lỗi Đại ca nhà mình ở trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.