Thịnh Thế Đích Phi

Chương 297: Q.1 - Chương 297: Lão tướng oai




Edit: Ca Tang

Beta: Sakura

Suy đoán ý đồ của Mặc Tu Nghiêu khiến cho Long Dương và Chu Diễm không khỏi lo lắng, mà sau đó Lôi Đằng Phong đưa tới tin tức Mặc gia quân quả thật đã âm thầm điều đi không ít binh lực khiến nỗi lo của bọn họ càng thêm thực tế. Chu Diễm ngồi trong ghế trầm mặc hồi lâu, thở dài nói: “ Được lắm ! Không hổ là Mặc gia quân!.”

Thấy sắc mặt quả nhiên như thế của hai vị lão tướng quân, Lôi Đằng Phong cũng biết là chuyện có biến, lo âu hỏi: “Lão tướng quân, đã xảy ra chuyện gì?”

Chu Diễm và Long Dương liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn đem chuyện nói lại một lần. Đến lúc này, lừa gạt chuyện này đã không còn bất cứ ý nghĩa gì nữa rồi. Nghe Long Dương và Chu Diễm nói, Lôi Đằng Phong cũng cảm thấy kinh hãi, “Chu tướng quân nói là…trong tay người còn có một đội mười mấy vạn tinh binh!.”

Nói đến đây, không khỏi kinh nghi ( kinh ngạc+ nghi ngờ) liếc mắt nhìn Long Dương bên cạnh. Hai mươi năm nay có thể nói là Trấn Nam Vương phủ thời thời khắc khắc cẩn thận giám thị Chu Diễm tại Biện thành. Trong hai mươi năm này, ông ấy chưa từng liên lạc với bộ hạ cũ, thậm chí ở Biện thành cả ngày cũng chỉ ru rú trong nhà, lại không ngờ rằng trong tay đối phương vẫn yên lặng không tiếng động nắm một đội mười mấy vạn tinh binh.

Trong tổng số gần ba trăm vạn nhân mã ở Tây Lăng thậm chí có thể gia tăng binh lực tùy ý thì mười mấy vạn này thoạt nhìn không thu hút lắm, nhưng mà nếu như dùng trên lưỡi dao thì cũng rất đáng sợ. Ví dụ như trong hai mươi năm nà, rất nhiều lần phụ Vương hắn tới Biện thành, nếu đột nhiên Chu Diễm làm khó dễ thì….Trong lòng Lôi Đằng Phong run lên không dám nghĩ, đồng thời rốt cuộc cũng hiểu vì sao phụ Vương từ đầu đến cuối lại phòng bị những lão tướng này như vậy. Đều nói quan văn quyền thần loạn chính nhưng người có thể thật sự thay đổi triều đại mưu quyền soán vị đều là võ tướng. Không có binh quyền trong tay thì tất cả chỉ là nói suông.

Giống như hiểu được Lôi Đằng Phong đang nghĩ gì, Long Dương khẽ hừ một tiếng nói: “ Đội tinh binh này là tiên hoàng tự mình ban cho Chu Diễm, cho dù là đương kim hoàng thượng cũng không có quyền thu hồi, dựa vào cái gì mà cần phải cho Trấn Nam Vương phủ biết? Huống hồ…Đội tinh binh này nguyên bản là để phòng bị Định Vương phủ.”

Lôi Đằng Phong im lặng, hắn tin tưởng lời nói của Long Dương. Nhưng chuyện này không phải chỉ cần hai chữ tin tưởng là có thể giải quyết vấn đề. Mà bây giờ cũng không phải lúc thảo luận chuyện này, “Mười mấy vạn binh lực… muốn chống lại Mặc gia quân cũng chẳng có tác dụng gì đi?”

“Ngu xuẩn!.” Chu Diễm hừ lạnh một tiếng nói: “Tiên hoàng anh minh cơ trí, đã sớm biết Mặc gia quân mới chính là đại địch của Tây Lăng ta. Cho nên người đã sớm bắt đầu chuẩn bị đối phó trù mã Mặc gia quân, nếu không phải tiên hoàng đột nhiên băng hà thì làm sao đến nỗi này… Còn có Lôi Chấn Đình, năm đó Định Vương phủ tổn thương nguyên khí nặng nề nhưng hắn lại vì diệt trừ phe đối lập mà bỏ lỡ thời cơ tốt. Đánh rắn không chết nên mới có ngày bị Mặc gia quân vây khốn như hôm nay!.”

Lôi Đằng Phong không phản bác được. Năm đó thời điểm Mặc gia quân tổn thương nguyên khí, Mặc Tu Nghiêu bị trọng thương là lúc phái bảo hoàng trong Tây Lăng phát triển nhất. Để đả kích những người này nên phụ Vương mới bỏ qua cơ hội tốt tấn công Đại Sở. Nhưng khi đó, có ai thật sự tin tưởng Mặc Tu Nghiêu sẽ có ngày quật khởi chứ? Cho dù chuyện Mặc Tu Nghiêu trúng độc bọn họ không tham dự nhưng không có nghĩa là bọn họ cái gì cũng không biết.

“Lão tướng quân, hiện tại nên làm thế nào cho phải?” Lôi Đằng Phong thấy không khí có chút không đúng, liền tranh thủ vòng lại đề tài hỏi. Chu Diễm thở dài nói, “Lão Long, ngươi hiệp trợ thế tử thủ thành, lão phu muốn đi gặp Định Vương gia danh chấn thiên hạ.”

“Chu Diễm….” Long Dương cau mày, mặc dù hắn lớn hơn Chu Diễm mấy tuổi nhưng mà Chu Diễm cũng không còn trẻ nữa. Nếu muốn đích thân ra khỏi thành thì thật sự quá mức nguy hiểm. Chu Diễm phất tay một cái nói: “Không cần gấp gáp, ta còn động được. Ngươi nói đúng, chúng ta không thể trơ mắt nhìn Mặc Tu Nghiêu nuốt mất mười mấy vạn tinh binh kia được!” Long Dương cũng biết đây là sự lựa chọn tốt nhất, thở dài nói: “Thôi, tự ngươi cẩn thận, ta ở trong thành thay ngươi chế trụ một phần Mặc gia quân!.”

“Bảo trọng!.”

“Bảo trọng.” Hai ông lão tóc trắng trái ngược nhau trịnh trọng cáo biệt rời đi. Chu Diễm xoay người rời đi, thân thể vốn có chút run rẩy hơi còng thì trong nháy mắt thẳng tắp. Long Dương nhìn bóng ảnh bạn tốt dần đi xa nhắm mắt lại, phân phó Lôi Đằng Phong bên cạnh: “Đi chuẩn bị, ra khỏi thành nghênh chiến.”

Ngày hôm đó đã là buổi trưa ngày thứ ba. Dưới tường thành, Mặc gia quân không ngừng mắng chửi, quân Tây Lăng coi giữ trên thành cũng không nhàn rỗi, không chút khách khí đáp trả lại. Vừa đúng hai nước có chung nguồn gốc, cho nên văn hóa tập tục cũng không khác biệt, mắng nhau không có chút chướng ngại nào. Nếu đổi lại là mắng nhau với Nam Chiếu hay Bắc Nhung thì chỉ sợ hơn phân nửa người nghe không hiểu.

Trước đại quân, Vân Đình và Trần Vân cùng cưỡi ngựa đứng nhìn thành lâu nơi xa. Vân Đình có chút nóng nảy nói: “Long Dương và Chu Diễm này không phải là danh tướng Tây Lăng sao? Tại sao lại như rùa đen rụt cổ không chịu đi ra vậy chứ?: Trần Vân bất đắc dĩ nhún vai, làm sao hắn biết được?

“Cũng không phải là muốn kéo dài thời gian với chúng ta đấy chứ? Kéo dài thời gian chờ Lôi Chấn Đình về tăng viện sao?” Trần Vân có chút không xác định nói.

“Chớ có nói đùa. Chờ Lôi Chấn Đình chạy tới thì nhanh nhất cũng phải một tháng sau.” Vân Đình nói, bọn họ chỉ có ba ngày mà bây giờ ba ngày sắp hết mà ngay cả cửa Biện thành cũng chưa sờ được. Ba ngày nay các loại phương pháp cường công rồi đánh lén bọn họ đều đã thử qua. Nhưng không thể không thừa nhận lão tướng ra tay vẫn có chút phương pháp. Bọn họ căn bản không tìm được sơ hở trong phòng ngự Biện thành. Đả kích như vậy làm cho mấy tiểu tướng trẻ tuổi bọn họ sắc mặt càng ngày càng khó coi. Chính Vân Đình cũng xanh cả mặt. Thật ra nếu Vân Đình biết không chỉ hắn mà ngay cả Vương gia Vương phi nhất thời cũng không tìm được sơ hở trong phòng ngự Biện thành thì hắn sẽ không có vẻ mặt đưa đám như vậy.

“Ngươi xem, bọn họ có phải muốn đi ra không?” Trần Vân chỉ vào nơi tinh kỳ phiêu động đầu tường nói, hiển nhiên nơi đó có nhân mã đang di động rất nhanh.

Vân Đình nheo con mắt, trên gương mặt trẻ tuổi lộ ra một tia cười lạnh, “Chu Diễm ! Các huynh đệ tiếp tục mắng cho ta!.”

Tướng sĩ Mặc gia quân sau lưng một lần nữa cao giọng thăm hỏi tổ tông cùng họ hàng tám đời nhà Chu Diễm.

Long Dương dẫn người xuất hiện ở đầu thành, híp mắt nhìn người trẻ tuổi đang diễu võ dương oai dưới thành cười cười, lên tiếng nói: “Người trẻ tuổi hãy xưng tên ra.”

Vân Đình ngạo nghễ nói: “Mặc gia quân, phó tướng sư đoàn thứ 9 Ưng quân, Vân Đình!.”

Long Dương ngẩn ra, cơ cấu quân đội khác hẳn với bọn họ thật khiến hắn nhất thời không cách nào xác định được thân phận Vân Đình, nhưng nhìn tuổi tác Vân Đình thì đại khái cũng đoán được một phần. Còn trẻ đồng thời tính khí nóng nảy cùng trẻ con như vậy thì tám phần không phải là viên chủ tướng. Cười híp mắt nhìn Vân Đình nói: “Chủ tướng Mặc gia quân đang ở đâu? Hay là Mặc gia quân không còn ai nữa?”

Vân Đình không vui, ngửa đầu nhìn chằm chằm lão nhân trên cổng thành nói: “Bản tướng quân chính là chủ tướng! Chỉ là một Biện thành mà thôi, không cần phải phiền đến người khác. Bản tướng quân sẽ cho ngươi thấy năng lực Mặc gia quân ta!.” Long Dương cũng không tức giận, giống như đang nhìn một đứa con nít lông tơ chưa mọc không hiểu chuyện vậy, cười nói: “Cái gì? Vậy để lão phu nhìn một chút xem thiếu niên tướng quân Mặc gia quân có năng lực gì. Còn nữa…..Lão phu không phải Chu Diễm!.”

“Long Dương!.” Vân Đình cắn răng nghiến lợi.

Quả nhiên, gừng càng già càng cay. Còn chưa chính thức giao thủ, chẳng qua chỉ tùy ý đối đáp mấy câu mà Vân Đình đã rơi vào thế hạ phong rồi.

Dưới cổng thành, cửa thành vốn đóng chặt bỗng ầm ầm mở ra, cầu treo hạ xuống sông đào bảo vệ thành. Binh lính Tây Lăng vốn lui trong thành nay lại giống như nước thủy triều vọt thẳng vào trận doanh Mặc gia quân. Mấy ngày nay không chỉ tướng sĩ Mặc gia quân nghẹn nín mà những tướng sĩ viện binh Lôi Đằng Phong mang đến cũng vậy. Bị quân địch tùy ý nhục mạ nhưng lại không thể lao xuống giết đến một mảnh giáp cũng chẳng còn, đây chính là sự sỉ nhục lớn nhất đối với các tướng sĩ. Cuối cùng cũng có thể ra khỏi thành, những binh lính này dĩ nhiên đều đỏ mắt xông về phía tướng sĩ Mặc gia quân diễu võ dương oai trước mặt họ những ngày qua.

Chiến sự hết sức căng thẳng, nhất thời bên ngoài thành tiếng trống trận tiếng la hét giết vang tận trời xanh.

Trên cổng thành, Long Dương bình tĩnh nhìn cảnh chém giết dưới thành. Bất luận là Mặc gia quân hay đại quân Tây Lăng đều có lực chiến tương đối khá, cho nên thời điểm cường cường gặp nhau chém giết tất nhiên cũng đặc biệt kịch liệt. Long Dương mỉm cười nhìn tướng lãnh áo bào trắng trẻ tuổi dưới thành, cười nhạt. Giơ tay huy động lá cờ đỏ trong tay.

Binh lính Tây Lăng mặc quân trang xám tro dưới sự chỉ dẫn của cờ xí nhanh chóng biến đổi thế trận. Đứng trên cổng thành vừa đúng có thể nhìn rõ toàn cảnh chiến trường. Trận doanh Mặc gia quân màu đen bị đám đông màu xám tro lấy tốc độ cực nhanh phân ra bao vây, sau đó tiêu diệt từng bộ phận. Vân Đình phản ứng cũng không chậm, hắn cũng lấy tốc độ nhanh nhất chỉ huy bày trận. Nhưng mà vẫn chậm hơn Long Dương một bước, đại quân Tây Lăng lại thay đổi trận hình, giống như một cự long màu xám tro giương nanh múa vuốt tùy ý săn giết Mặc gia quân.

Mặc gia quân dũng mãnh nhưng trên chiến trường binh lính không chỉ dũng mãnh là có thể giải quyết được. Khi một binh sĩ Mặc gia quân phải đồng thời chống lại ba binh lính Tây Lăng, khi một tiểu đội Mặc gia quân bị một đại đội binh lính Tây Lăng nhốt lại, thì Vân Đình chỉ có thể nhìn binh lính bên cạnh từng người từng người một ngã xuống trước mặt.

Đột nhiên xoay người nhìn lại, chỉ thấy trên đầu thành một lão nhân áo vải trắng, giống như một hương dân sơn dã bình thường. Vậy mà, con ngươi già nua toát ra một tia tự tin cùng ngạo nghễ biểu lộ sự bất phàm của lão nhân này. Bị người từ trên cao nhìn xuống như vậy, Vân Đình đứng nơi xa vốn không thể nhìn rõ vẻ mặt đối phương nhưng Vân Đình cảm thấy rõ ràng mình trong mắt đối phương chỉ như con kiến nhỏ vậy.

“Vân Đình! Ngươi đang làm gì hả? Xông ra!,” Trần Vân một cước đá văng Vân Đình đang ngây người, một mũi tên hiểm hướng nơi Vân Đình đứng bắn ra. Trần Vân tức giận liếc mắt nhìn hắn một cái, trên chiến trường còn dám ngẩn người, thật là không muốn sống nữa!.

Vân Đình lúc này mới hồi phục tinh thần, mới vừa trong nháy mắt đó, hắn lại bị khí thế của Long Dương chấn nhiếp mà quên mất mình thân tại chiến trường. Tránh khỏi thanh đao bổ tới bên người, Vân Đình lòng còn sợ hãi chảy xuống mồ hôi lạnh, đây mới là khí thế của sát thần Tây Vực!.

Lúc này hiệu lệnh thu binh vang lên từ phía sau, tướng sĩ Mặc gia quân không ham chiến nữa, bắt đầu phá vòng vây quân Tây Lăng giết ra ngoài. Nhưng bộ dáng thối lui này Mặc gia quân đã nhiều năm chưa từng chật vật như vậy. Trên cổng thành, nhìn Mặc gia quân thối lui, Long Dương cũng có ý muốn thu binh. Lôi Đằng Phong cau mày nói: “Tướng quân, sao ta không thừa thắng xông lên?”

Long Dương nhàn nhạt nói: “Hôm nay chỉ là thử dò xét, xem ra Mặc gia quân đúng là đã phân ra. Mới vừa rồi Mặc gia quân thua nhưng không thấy ai ra tiếp viện mà ngược lại lại thu binh.”

“Như vậy….”

“Không cần gấp, ngày mai lại thử bọn họ lần nữa.” Long Dương trầm giọng nói.

Đoàn người Vân Đình thua trận ủ rũ cúi đầu trở về, chuẩn bị đến đại doanh nhận tội với Vương gia và Vương phi. Lại bị Trác Tĩnh canh giữ bên ngoài trướng báo rằng Vương gia Vương phi đang có chuyện. Tất cả sự vụ trong quân tạm thời giao cho Trần Vân và Vân Đình quản lý. Lúc này, Vân Đình bị dọa suýt nữa chân mềm ngã nhào trên đất, Trần Vân sau lưng cũng mặt mày xám tro. Không phải bọn họ tự coi nhẹ mình nhưng lấy kinh nghiệm lịch lãm của bọn họ thì ngay cả tư cách chủ tướng thống lĩnh một đội riêng cũng không có, huống hồ là thống lĩnh cả đại doanh Mặc gia quân? Hai người đưa mắt nhìn nhau mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Vân Đình nhìn về Trác Tĩnh xin giúp đỡ.

Trác Tĩnh nhún nhún vai, lực bất tòng tâm, vỗ vỗ bả vai Vân Đình nói: “Nếu Vương gia đã phân phó như vậy thì chính là tin vào năng lực của ngươi. Không cần lo lắng.”

“Nhưng mà…nhưng mà chúng ta vừa mới thua trận mà…” Vân Đình xấu hổ nói, không hoàn thành nhiệm vụ Vương gia giao phó, hắn còn tưởng mình sẽ bị xử theo quân pháp. Nhưng mà tình huống hiện nay còn hơn cả bị xử theo quân pháp mà.

Trác Tĩnh bình tĩnh cười nói: “ Vừa rồi ngươi chỉ là xém thua mà chưa phải là bại đúng không?” Cho hai người một ánh mắt ta tin tưởng các ngươi, Trác Tĩnh xoay người trở về doanh trướng. Vân Đình khóc không ra nước mắt, vừa rồi ngươi mà không thu binh thì nói không chừng ta đã chết trận nơi sa trường rồi.

Ngoài một trăm dặm phía Tây Nam Biện thành tọa lạc một huyện nhỏ. Diện tích cả huyện thành trước mặt cũng không bằng một phần mười Biện thành nhưng vị trí huyện thành này lại nằm trên quan đạo giữa hoàng thành Tây Lăng và Biện thành. Nói các khác, nếu như binh mã phía Tây muốn lấy tốc độ nhanh nhất chạy đến Biện thành mà nói…thì nhất định phải đi qua nơi này. Ba ngày trước, Trương Khởi Lan phụng mệnh Mặc Tu Nghiêu lĩnh suất bảy vạn nhân mã chiếm lấy tiểu thành này. Bởi vì Tây Lăng tập trung phòng thủ ở Biện thành nên binh lực ở thành nhỏ này tất nhiên yếu hơn rất nhiều. Trương Khởi Lan chỉ cần chút sức lực đã chiếm được tòa thành này.

Sau đó, bảy vạn binh mã cứ như vậy đóng ở bên trong tiểu thành này, giống như không có gì vậy. Nhưng Trương Khởi Lan biết, có một đội mười mấy vạn tinh binh đang ở phụ cận nơi này, mặc dù Mặc gia quân xuất động Kỳ Lân tinh nhuệ nhất thì cũng không tìm được ví trí cụ thể của họ. Nhưng Trương Khởi Lan biết bọn họ nhất định là núp trong dãy núi cách đó ba mươi dặm. Mặc gia quân muốn tiến công vào núi hiển nhiên là không sáng suốt, cho nên Trương Khởi Lan chờ ở nơi này. Đội binh mã này nếu muốn tới Biện thành thì tất nhiên sẽ phải đi qua trước mặt hắn, hắn không vội.

Bên ngoài tiểu thành không xa, trên đường nhỏ lệch khỏi quan đạo, một đội binh sĩ Mặc gia quân đang đuổi theo một đám người. Đám người kia tổng cộng chỉ có năm người, bốn nam tử che chở một thiếu nữ áo vải vừa đánh vừa lui. Bốn nam tử này thân thủ không tệ nhưng mà truy binh phía sau quá nhiều, hơn nữa binh lính Mặc gia quân cũng không phải thứ người thường có thể so sánh được. Bốn người sớm đã chồng chất vết thương nhưng vẫn như cũ không quên che chở thiếu nữ ở giữa.

“Tiểu thư, người đi mau! Chúng ta ngăn cản bọn chúng! Đi kinh thành…Đi kinh thành tìm….” Một nam tử trong đó dùng sức đẩy, đẩy thiếu nữ đến bên đường nhỏ trước mặt khàn giọng quát. Đáng tiếc lời còn chưa dứt thì đã bị một đao đâm trúng bụng ngã trên mặt đất. Ba người còn lại chưa kịp nhìn đồng bạn mình, một người trong đó lôi kéo thiếu nữ đi lên phía trước chạy như điên, mặt khác hai người kia lưu lại ngăn truy binh Mặc gia quân phía sau.

Hai người một đường chạy như điên, đáng tiếc chạy không được bao xa thiếu nữ liền thở hổn hển ngã nhào trên mặt đất, “Ta đi không nổi….Các ngươi đi đi thôi….”

“Không được! Tiểu thư đi mau! Nhất định phải trở lại kinh thành. Người đừng quên… Tướng quân muốn người sống thật tốt!.” Thị vệ lạnh lùng nói, mạnh mẽ kéo thiếu nữ chạy vào đường rừng. Sau lưng chỉ chốc lát đã truyền đến tiếng chân truy binh, hiển nhiên hai thị vệ lưu lại kia đã chết trận.

Hai người trốn vào một bụi gai trong rừng, truy binh đuổi theo đã mất đi bóng dáng họ. Bọn họ tìm tòi xung quanh gần nửa canh giờ, cầm đao chém loạn vào các bụi gai có thể giấu người nhưng vẫn không phát hiện bóng dáng hai người nọ mới dần dần rời đi, thuận tiện mang theo thi thể thị vệ đã chết về lĩnh thưởng.

Trong rừng dần dần im ắng, qua hồi lâu, bụi cỏ ven đường mới giật giật, một thiếu nữ cả người chật vật từ trong bụi cỏ bò ra, đẩy người bên cạnh một cái, “Tỉnh tỉnh ! Người tỉnh mau…”

Bàn tay trắng nõn mảnh khảnh dính đầy vết máu, thiếu nữ nhất thời bị dọa sợ đến kinh hô. Thì ra thời điểm những binh lính vừa rồi tìm kiếm, thị vệ đã dùng thân thể của mình chặn lại đao kiếm bổ về bụi cỏ. Vết thương thật dài trên lưng không ngừng chảy máu, người đã sớm lâm vào hôn mê. Thiếu nữ tái nhợt ngước mắt nhìn nơi hoang vu sơn dã trước mắt cùng dã thị vệ duy nhất có thể dựa vào đang hôn mê, rốt cuộc không nhịn được ô ô khóc.

Trong lúc hỗn loạn thút thít khóc, lại hoảng hốt thấy một bóng ảnh nguyệt bạch xuất hiến trước mặt, thiếu nữ mê mang ngẩng đầu lên, “Cứu ta…”

Nam tử mặc quần áo xanh nhạt trầm mặc nhìn một nam một nữ đã bất tỉnh trước mắt, trên dung nhan tuấn tú nhíu đôi mày kiếm lại. Cúi đầu kiểm tra thương thế của nam tử, trên người chật vật cùng vết thương chí mạng trên lưng kia đủ để nói rõ người này đã trải qua một phen khổ chiến. Cô gái mặc dù một thân áo vải bình thường nhưng dung nhan xinh đẹp cùng đôi bàn tay tiêm tế như ngọc đủ để nói rõ nàng vốn có một cuộc sống an nhàn sung sướng, được nuông chiều từ nhỏ. Vốn là hắn có thể cứu bọn họ, thậm chí là mấy người thị vệ kia hắn cũng có thể cứu. Nhưng mà thân phận hắn đặc thù, mọi chuyện đều phải cân nhắc kĩ càng trước khi làm, cho nên hắn vẫn âm trầm nhìn, nhìn thị vệ từng người chết trận, nhìn thiếu nữ ở nơi hoang dã không ngừng khóc thút thít.

“Công tử, làm sao bây giờ?” Thị vệ đi theo sau lưng thấp giọng hỏi.

Nam tử trầm mặc chốc lát, nói: “Mới vừa rồi thị vệ kia có nói đến tướng quân gì đó,nàng là nữ nhi của tướng thủ thành nào?”

Thị vệ lắc đầu nói: “Thuộc hạ không biết, chắc là nữ nhi của thủ tướng nào đó bị bại trong tay Mặc gia quân đi?” Nam tử suy nghĩ một chút, nói: “Xem trên người bọn họ có tín vật nào không.” Thị vệ tiến lên, ngồi xổm xuống nhanh chóng tìm được một thẻ thông thành trên thắt lưng thị vệ và một vòng ngọc màu tím trên cổ tay cô gái, đưa có nam tử áo quần nguyệt sắc.

Nam tử nhận lấy nhìn một chút, cau mày nói: “Đúng là thị vệ của Hổ Uy tướng quân Dương Hổ, còn vòng ngọc tím này….là đồ Tiên Vực tiến cống cho Tiên đế năm đó. Tiên đế đã thưởng cho Thái sư đương thời Lăng đại nhân. Mà phu nhân Hổ Uy tướng quân lại là nữ nhi của Lăng đại nhân.”

Thị vệ thấp giọng nói: “Nói như vậy thì cô nương này chính là nữ nhi của Hổ Uy tướng quân? Hổ Uy tướng quân trấn thủ Lệ thành, mười ngày trước đã tử trận. Cô nương này…”

Nam tử trầm tư hồi lâu, rốt cuộc mở miệng nói: “Mang về.”

Trong núi sâu, một tòa viện cùng phòng ốc chằng chịt ấn giấu. Nhờ khu rừng rậm rạp cùng sự che giấu của sương mù, cho nên ngoại nhân cơ hồ không cách nào phát hiện chút tung tích. Trong một gian phòng đơn sơ, thiếu nữ ngủ mê man tựa hồ từ trong cơn ác mộng đột nhiên tỉnh lại, ngồi dậy. Lại thấy một nam tử tuấn mĩ đứng nơi đối diện không xa , “A?! Cứu….”

“Im miệng.” Thanh niên nam tử trầm giọng nói.

Thiếu nữ sợ hãi trốn vào tận cùng bên trong giường, dùng chăm đem mình bao kín, “Huynh…Huynh là ai?”

Thanh niên nam tử trầm giọng nói: “Lời này ta nên hỏi cô mới phải, cô là ai?”

Thiếu nữ khẽ cắn đôi môi không chịu nói: “A Lâm đâu rồi? hắn..hắn còn…” Thiếu nữ run rẩy một cái, giống như không dám hỏi tiếp. Nam tử bình tình nói: “Hắn còn sống, nếu như đây là chuyện ngươi muốn hỏi.” Nghe vậy, thiếu nữ này mới thở phào nhẹ nhõm, “ Vậy thì tốt, vậy thì tốt….Là huynh đã cứu chúng ta sao?”

Nam tử chẳng ừ hử gì cả, nhàn nhàn hỏi: “Cô nương là ai?”

“Ta, ta tên là Dương Tiêm Nhã. Gia phụ là Hổ Uy tướng quân. Cha ta…cha ta…” Vừa nói, thiếu nữ liền đỏ mắt. Nước mắt trong suốt chảy xuống từ khóe mắt, từ từ khóc thút thít. Nam tử hơi nhíu lông mày, thở dài một tiếng nói: “Ta biết, Hổ Uy tướng quân mười ngày trước đã tử trận đền nợ nước. Là ngài ấy phái thị vệ hộ tống cô trốn ra sao?”

Thiếu nữ tên Dương Tiêm Nhã gật đầu một cái. Cắn cắn môi thấp giọng nói: “Trước khi Lệ thành bị phá, phụ thân đã cho người hộ tống ta hồi kinh. Vốn là, vốn là có mười hai người. Nhưng hiện tại…chỉ còn lại một mình A Lâm thôi. Ô ô ô…” Nam tử cau mày suy nghĩ một chút lại hỏi: “Vì sao Mặc gia quân bám riết truy đuổi cô không tha?” Tuy là nữ nhi Hổ Uy tướng quân nhưng mà đối với Mặc gia quân mà nói thì cũng không quan trọng đến vậy. Như vậy thì dọc đường đuổi giết không tha có vẻ rất không hợp lý.

Thiếu nữ mê mang lắc đầu nói: “Ta không biết. Phụ thân chỉ nói để ta quay lại kinh thành tìm cậu.”

Nam tử đứng lên nói: “Ta biết rồi. Cô nương trước cứ nghỉ ngơi cho tốt. Chờ dưỡng thương tốt rồi thì ta sẽ phái người đưa cô nương trở lại kinh thành.” Nói xong liền xoay người ra ngoài cửa.

“ Huynh …. Tiêm Nhã còn chưa biết cao danh quý tính của công tử. Ân cứu mạng, chờ ta trở lại kinh thành nhất định sẽ báo đáp công tử.” Thiếu nữ thấp giọng nói.

Nam tử dưới chân dừng một lát, nhàn nhạt nói: “Chu Lăng.”

Nam tử ra cửa, thị vệ đã đợi bên ngoài. Thấy hắn ra ngoài vội vang tiến lên đón nói: “Công tử, đã điều tra ra. Nữ nhi của Lăng thái sư đã qua đời gả cho Hổ Uy tướng quân quả thật chỉ có một cô con gái. Vợ chồng Dương tướng quân cực kỳ yêu thương nữ nhi này, nói là trăm cưng ngàn chiều cũng không quá. Lăng đại nhân hôm nay cũng chính là cậu của Dương cô nương đối với cô cháu gái ngoại này cũng coi là ruột thịt. Nghe nói Dương cô nương này năm nay vừa mới mười bảy, tử nhỏ đã định hôn với biểu ca Lăng gia đại công tử. Nếu như không phải lần này Tây Bắc đột nhiên xuất binh thì qua ít ngày nữa Dương tướng quân sẽ mang nữ nhi quay trở lại kinh thành cử hành hôn lễ.”

Nam tử gật gật đầu nói: “Mới vừa rồi ta cũng đã hỏi, cũng không khác ngươi là mấy.”

Thị vệ hỏi: “ Vậy…lời nàng nói có thể tin sao?”

Chu Lăng nói: “Trước cứ lưu nàng lại đã, tổ phụ và Lăng gia có chút giao tình, nếu như nàng thật sự là ngoại tôn nữ của Lăng gia mà chúng ta lại thấy chết không cứu thì sau này khó có thể giao phó với Lăng gia. Phái người trông coi các nàng thật kĩ cho ta.”

“Vâng, công tử.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.