Trong một chỗ dân cư bình thường ở thành Tín Dương, sắc mặt Hàn Minh
Nguyệt âm trầm ngồi ở trên giường trúc nhìn nam tử áo xám trước mắt quỳ một chân trên mặt đất, “Ngươi nói cái gì?”
Nam tử áo xám không hề sợ hãi, bình tĩnh đáp: “Khởi bẩm công tử,
người của chúng ta không thể nào đến gần Tô tiểu thư.” Hàn Minh Nguyệt
tay vung lên, đồ sứ đặt ở trên bàn bên cạnh ầm ầm rơi xuống đất vỡ tan
tành, “Phế vật! Ta không tin ngắn ngủn mấy ngày Định Vương phi là có thể đem phủ Thái Thú vây được giọt nước không lọt, làm cho các ngươi không
thể nào tìm được chút sơ hở!” Nam tử áo xám trầm ngâm chốc lát nói:
“Hình như Định Vương phi đối với thủ vệ phòng ngự an bài có chỗ cực kỳ
độc đáo. Hai tháng trước, các đường binh mã của mấy nước tụ tập toàn bộ ở kinh thành cũng không thể hoàn toàn công phá Định Quốc Vương phủ. Thuộc hạ cho là. . . Chỉ bằng nhân thủ hiện tại của chúng ta thì tuyệt đối
không thể nào từ trong phủ Thái Thú bình an mang Tô tiểu thư đi .”
Hàn Minh Nguyệt trầm giọng nói: “Vậy thì điều động thêm người đến!
Cho dù điều tất cả mọi người ở Tây Bắc tới đây, nhất định phải cứu Túy
Điệp ra.”
Nam tử áo xám khẽ cau mày nói: “Xin công tử nghĩ lại. Trong thành Tín Dương đột nhiên xuất hiện quá nhiều người, chỉ sợ sẽ khiến cho Định
Vương phi hoài nghi. Đến lúc đó sẽ bất lợi với Tô tiểu thư hơn.” Hàn
Minh Nguyệt nhắm lại mắt, khẽ thở dài một tiếng nói: “Thôi, ngươi xem
rồi làm đi, cần người nào có thể tự đi chọn, nhất định phải bảo đảm an
toàn cho Túy Điệp.” Nam tử áo xám chần chờ một chút, gật đầu nói: “Thuộc hạ lĩnh mệnh.”
Hàn Minh Nguyệt nhíu mày, hỏi: “Trong phủ Thái Thú có tin tức gì truyền đến không?”
Nam tử áo xám nói: “Trừ một nha đầu hầu hạ, Định Vương phi không cho
bất luận kẻ nào đến gần Tô tiểu thư. Thuộc hạ phái người đến tiếp cận
nha đầu kia, nha đầu kia cực kỳ trung thành với Định Vương phi, căn bản
không thể giúp chúng ta đến gần Tô tiểu thư. Nhưng cũng từ trong miệng
nàng moi ra một ít thông tin, đầu của Tô tiểu thư quả thật bị thương,
mặc dù mời đại phu chữa trị, nhưng chỉ sợ sẽ lưu lại vết thương. Còn có. . . Mấy ngày nay Tô tiểu thư đều kêu la, nhưng cái tiểu viện kia bị ám
vệ của Định Vương Phủ đoàn đoàn bao vây, Tô tiểu thư chỉ sợ trôi qua. . . . . .” Trong mắt Hàn Minh Nguyệt hiện lên một tia đau lòng, phất tay
nói: “Đủ rồi! Nhanh chóng cứu Túy Điệp ra. Diệp Ly. . . Nếu ngươi đả
thương nàng ấy chớ trách ta thủ hạ vô tình!”
Trong đại doanh Tây Lăng, Trấn Nam Vương nhìn tin tức vừa mới nhận
được trên tay tâm tình âm trầm trước đó vài ngày đã thay đổi hiển nhiên
tâm tình rất là vui vẻ.
” Làm sao Hàn Minh Nguyệt còn chưa tới?” Nhìn tin tức trên tay, trong mắt Trấn Nam Vương lóe ra ý tứ nhất định phải làm được, hỏi người hầu
bên cạnh. Người hầu đứng ở một bên ngơ ngác một chút nói: “Bẩm Vương
gia, Hàn công tử đã đến mấy ngày trước rồi.” Trấn Nam Vương cau mày nói: “Đến vì sao không đến gặp Bản vương?” Đối với Hàn Minh Nguyệt người
này, thật ra Trấn Nam Vương không thèm để ý . Vì nữ nhân phản bội cố
quốc, phản bội bằng hữu huynh đệ, người như vậy không chỉ có khó thành
châu báu, ở Trấn Nam Vương xem ra có thể tín nhiệm hắn cũng có hạn mà
thôi. Nếu không phải trong tay Hàn Minh Nguyệt có Thiên Nhất Các đúng là thế lực mà mình nhất định phải có thì căn bản Trấn Nam Vương sẽ không
để ý tới hắn.
“Khởi bẩm Vương gia, Hàn công tử. . . Hàn công tử chưa tới trong quân, nghe nói là trực tiếp đi Tín Dương rồi.”
Ầm! Trấn Nam Vương vỗ án, trên mặt tràn đầy uy áp tức giận hiện lên,
người hầu trong đại trướng bị làm cho sợ đến đông một tiếng nhất tề quỳ
xuống đất không dám nói lời nào. Trấn Nam Vương cười lạnh một tiếng nói: “Khá lắm Hàn Minh Nguyệt! Bản vương chỉ thấy hắn cậy tài khinh người
cũng thôi đi, thì ra là ngu xuẩn!”
“Vương. . . Vương gia?” Đi theo hầu ở bên cạnh Trấn Nam Vương tự
nhiên cũng là thân tín của ông ta, cũng biết rõ thân phận của Hàn Minh
Nguyệt. Vương gia cố nhiên khinh bỉ cách làm của Hàn Minh Nguyệt, nhưng
cũng khen hắn thông minh, hai chữ ngu xuẩn lại là từ đâu nói đến? Trấn
Nam Vương cười lạnh nói: “Hắn cho là thành Tín Dương vào dễ dàng như
vậy? Bản vương chỉ sợ hắn đi vào được mà không ra được!” Người hầu cả
kinh, thử hỏi: “Vương gia. . . Có phải báo cho Hàn công tử một tiếng hay không?” Trấn Nam Vương một lần nữa ngồi xuống, đôi mắt trầm tư chốc lát nói: “Hàn Minh Nguyệt người này. . . . . . Hừ! Sớm muộn gì bị nữ nhân
hại chết. Thôi, hiện tại báo cho hắn chỉ sợ cũng đã không kịp. Phái
người đi thu thập nhân thủ của Thiên Nhất các ở Tây Bắc, chỉ sợ phải xảy ra chuyện.” Người hầu do dự một chút, chi tiết bẩm báo, “Thiên Nhất các vẫn là Hàn công tử một mình nắm giữ, người bên cạnh không có ấn tín của Hàn công tử căn bản không biết tình hình bên trong Thiên Nhất các,
chúng ta chỉ sợ. . . .”
“Khốn nạn, phái người vào thành đi vô luận như thế nào nhất định phải mang Hàn Minh Nguyệt còn sống về cho ta .” Trấn Nam Vương sắc mặt trầm
xuống, lạnh lùng nói.
“Dạ, Vương gia. Hàn công tử tùy tiện vào thành chỉ sợ là vì Bạch. . . Quý phi, vạn nhất. . . . . .”
“Không cần để ý, Bản vương chỉ cần Hàn Minh Nguyệt còn sống trở về!
Nếu không phải dưới tay hắn còn có Thiên Nhất các thì đã bị phế đi
rồi!” Bạch Lung người đàn bà kia, đẹp thì đẹp nhưng mà trong mắt Trấn
Nam Vương giá trị của mĩ nhân không cao bằng quyền thế. Nếu Bạch Lung
không còn nhiều giá trị lợi dụng thì tất nhiên phải ưu tiên cứu Hàn Minh Nguyệt còn có giá trị trở về. Nếu Bạch Lung chết rồi. . . Hàn Minh
Nguyệt và Mặc Tu Nghiêu là tử địch. Điều này cũng phù hợp với lợi ích
lúc trước mà ông ta cần.
“Thuộc hạ hiểu .”
Thành Tín Dương.
Trong tiểu viện vắng vẻ của phủ Thái Thú, Tô Túy Điệp một thân áo tơ
trắng, sắc mặt âm trầm ngồi ở phía trước cửa sổ xuất thần. Nàng tự phụ
xinh đẹp thiên hạ vô song, qua nhiều năm như vậy kiều nhan như hoa mê
đảo biết bao anh hùng hào kiệt, quyền quý đế vương. Nàng từ Đại Sở chính là một thiên kim nhà quan cha mẹ đều mất, đến làm vị hôn thê của Nhị
công tử của Định Vương phủ, rồi đến Tây Lăng làm thiên kim của Bạch gia, cuối cùng trở thành Quý phi của Tây Lăng quyền khuynh hậu cung. Nàng
chưa từng có hoài nghi vẻ đẹp của mình, nhưng hiện tại, bởi vì nàng quá
mức tự tin mới đưa đến việc bị nhốt ở trong tiểu viện nho nhỏ ở nơi này
hỗn độn sống qua ngày. Nàng đã từng cho rằng cho dù Mặc Tu Nghiêu trách
nàng ban đầu ở thời điểm hắn trọng thương bỏ hết tất cả rời khỏi hắn,
nhưng chỉ cần nàng trở lại chỉ cần nàng nói xin lỗi với hắn, Mặc Tu
Nghiêu nhất định sẽ tha thứ nàng hơn nữa mừng rỡ như điên . Nhưng là. . . Nhớ tới trong thư phòng hôm đó, một khắc nàng vọt tới cây cột kia nhìn
thần sắc lạnh nhạt của Mặc Tu Nghiêu, trong ánh mắt bình tĩnh không có
chút nào gợn sóng. Phảng phất như ở trước mặt hắn không phải có người
muốn đập đầu vào cột mà chết mà giống như là một nha đầu bình thường
đang bẩm báo chuyện bình thường vậy. Một khắc kia, nàng mới rõ ràng
hiểu một chuyện, Mặc Tu Nghiêu không thèm để ý nàng. Hắn sẽ không vì sự
xinh đẹp của nàng mà khuynh đảo, cũng sẽ không sinh lòng thương tiếc với nàng. Nhưng cũng bởi vì như thế, một ít ý nghĩ yêu thương ẩn sâu ở
trong lòng nàng càng thêm nồng đậm . Trong lòng nàng điên cuồng ghen tỵ
với Diệp Ly, người nam nhân kia vốn là của nàng, vị trí Định Vương phi
vốn cũng nên là của nàng! Nhưng hiện tại, nàng lại bị Diệp Ly nhốt tại
nơi này không thể hoạt động. . . . . .
“Tiểu thư, nên dùng cơm rồi.” Tiểu nha đầu bưng một phần thức ăn nhẹ
đi tới, cẩn thận từng li từng tí nói. Vị Bạch tiểu thư xinh đẹp này cũng không dễ hầu hạ, trải qua mấy ngày nay tiểu nha đầu hầu hạ nàng đã khắc sâu biết được điểm này.
“Cút ngay đi, nói cho Diệp Ly nếu không thả ta đi ra ngoài ta liền chết đói ở chỗ này.” Tô Túy Điệp lạnh lùng nói.
Tiểu nha đầu ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái, lập tức liền thấp đi
xuống, nhỏ giọng nói: “Vương Phi nói. . . Cho dù Bạch tiểu thư chết đói
thì Vương gia cũng sẽ không trách ngài ấy. Cho nên. . . nếu như thật sự
Bạch tiểu thư không muốn ăn thì thôi. Bạch tiểu thư. . . Ngươi đừng giận dỗi Vương phi nữa. . . . . .”
“Không thể nào!” Tô Túy Điệp đứng dậy hung hăng trừng nha đầu cẩn
thận từng li từng tí một trước mắt nói: “Tu Nghiêu sẽ không đối với ta
như vậy ! Ta muốn gặp Diệp Ly, ngươi làm cho nàng đi ra ngoài gặp ta!”
Nhìn cô gái xinh đẹp mà điên cuồng trước mắt, tiểu nha đầu bị dọa đến nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh, “Tô tiểu thư. . . Vương phi, Vương
phi bề bộn nhiều việc. Ngươi. . . Ngươi nhanh ăn cơm đi. Nô tỳ để ở đây
rồi.” Nói xong, để thức ăn qua một bên trên bàn, phảng phất sau lưng có
quỷ ăn thịt người chạy như bay đi ra ngoài.
Tô Túy Điệp nhìn thức ăn để ở trên bàn bên cạnh, thanh thanh đạm đạm
bốn món ăn một súp cùng với một chén cơm. Không có nguyên liệu nấu ăn
tinh sảo, không có nấu nướng cao siêu, ngay cả kỹ thuật xắt rau cũng là
bình thường, vừa nhìn chính là món ăn nhà người thường ăn. Tô Túy Điệp
những năm gần đây vẫn cẩm y ngọc thực, vô luận thứ gì tốt nhất vĩnh viễn cũng là thuộc về nàng, vật như vậy sao có thể lọt vào mắt nàng. Vung
tay lên hất toàn bộ đồ ăn mới đến xuống mặt đất. Tiểu nha đầu hầu hạ mới vừa vặn chạy ra đi, nghe được tiếng động bên trong vội vàng lại quay
trở lại. Nhìn một mảnh hỗn độn trên mặt đất có chút luống cuống nói:
“Bạch. . . Bạch tiểu thư. . . . . .”
Tô Túy Điệp hất cằm lên, lạnh lùng nói: “Loại đồ ăn đê tiện này cũng
để cho ta ăn sao? Đi đổi cái khác!” Tiểu nha đầu khó xử nói: “Nhưng bây
giờ tất cả mọi người đều ăn như vậy mà.”
“Càn rỡ!” Tô Túy Điệp cả giận nói: “Ngươi cũng đã biết Bản tiểu thư là ai, lại dám để cho ta ăn loại vật này.”
“Nhưng là. . . Vương gia và Vương phi cũng ăn những thứ này mà. Bạch
tiểu thư, những thức ăn này làm có thể ăn được, ngươi. . . Quá lãng phí
rồi.” Hiện tại đại quân Tây Lăng vây thành, mặc dù trong thành lương
thực đầy đủ, nhưng là rau dưa bên trong nhưng dần dần có chút thiếu
thốn, Vương gia Vương phi mỗi ngày chỉ đành phải ăn cũng rất đơn giản,
không phải có mỗi một mình Bạch tiểu thư . Tô Túy Điệp tức xanh cả mặt,
mấy ngày nay chung đụng nàng đã có chút ít hiểu cái nha đầu này rồi.
Nhìn nhát như chuột, nói vài lời sẽ chảy nước mắt, nhưng có nhiều lúc
lại cố chấp làm cho người ta phát điên. Mà nàng thậm chí không thể
trừng trị bắt nạt nàng, bởi vì một khi nàng có cử chỉ gì thì thị vệ canh giữ ở ngoài cửa sẽ đi vào ngăn cản.
Bị tức không nhẹ Tô Túy Điệp khẽ hừ một tiếng nói: “Cút ngay đi!”
Tiểu nha đầu cẩn thận nhìn nàng một cái, cung kính lui đi ra ngoài.
Bạch tiểu thư đang tức giận, để thế này lát nữa vào dọn dẹp đi.
Trong phòng chỉ còn lại một mình nàng, Tô Túy Điệp nhìn thức ăn hỗn
độn trên mặt đất mà lòng một trận phiền não. Nàng buổi sáng và buổi trưa phát giận cũng không có ăn cái gì, hiện tại quả thật có chút đói bụng.
Nghĩ tới những uất ức trong thời gian này, cắn răng vung tay trở về
phòng. Diệp Ly, tốt nhất không nên rơi vào trong tay của ta, nếu không
Bản quý phi nhất định để ngươi muốn sống không được.
“Túy Điệp. . . . . .”
Một tiếng gọi nhẹ vô cùng từ trong góc truyền đến. Tô Túy Điệp ngẩn
ra quay đầu lại nhìn lại, chẳng biết lúc nào Hàn Minh Nguyệt mặc áo đen
xuất hiện ở trong góc tường sau lưng cửa sổ. Tô Túy Điệp ngẩn người,
bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại mừng rỡ kêu lên: “Minh Nguyệt. . . .”
Hàn Minh Nguyệt lắc đầu, ý bảo nàng nói nhỏ thôi. Tô Túy Điệp phục hồi
tinh thần lại, cảnh giác nhìn ngoài cửa sổ một cái, tiến lên đóng toàn
bộ cửa sổ lại, quay đầu lại hướng Hàn Minh Nguyệt cả giận nói: “Tại sao
bây giờ mới đến? ! Ngươi có biết ta bị người khi dễ rất thảm hay không!”
Hàn Minh Nguyệt nhìn thoáng qua trên mặt đất, có chút bất đắc dĩ cười khổ nói: “Xin lỗi, để nàng chịu ủy khuất.”