Thịnh Thế Đích Phi

Chương 245: Q.1 - Chương 245: Luận võ trên đỉnh núi




Edit: Theresa Thai

Beta: Sakura

Có Từ Thanh Trần chú ý tình huống của An thành và Mộ Dung thế gia, nên Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu lại càng thoải mái thanh nhàn hơn. Mỗi ngày, Mặc Tu Nghiêu mang theo Diệp Ly đi dạo xung quanh trong thành, ngoài thành mà không có mục đích gì, như thật sự là một đôi vợ chồng trẻ nhàm chán giết thời gian trước đại hội võ lâm. Điều này làm cho bị đám người bị phái theo dõi bọn họ cũng buồn bực không thôi, bọn hắn hoàn toàn không nhìn ra đôi vợ chồng trẻ tuổi này có gì kỳ lạ, ngay cả nam tử kia tuấn mỹ một chút, võ công cao một chút, cô gái kia xinh đẹp một chút, hình như cũng xuất chúng hơn khuê tú đại gia bình thường một chút, nhưng cũng hoàn toàn không có quan hệ gì với chủ tử nhà bọn hắn ah. Thật sự không thể hiểu, tại sao chủ tử nhà mình lại cứ kiên trì cho rằng hai người này rất nguy hiểm như vậy?

Đi theo hai ngày mà vẫn còn không phát hiện hai người này có vấn đề gì, may mà Nhâm Kỳ Ninh cũng không có ý lại cho người đi theo nữa, nên chỉ đành phải rút những người đi theo Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly về.

Ra cửa phát hiện phía sau không có cái đuôi theo dõi, Diệp Ly thấy hơi ngoài ý muốn, “Sao lại bỏ cuộc nhanh như vậy rồi?”

Mặc Tu Nghiêu thản nhiên nói: “Hắn ta là người thông minh, nếu không điều tra ra lai lịch của chúng ta nữa, thì có đi theo xé rách da mặt, cũng chỉ khiến mọi người đều mất mặt thôi.” Diệp Ly nhíu mày nói: “Bên Đại ca có lai lịch của Nhâm Kỳ Ninh không?”

Mặc Tu Nghiêu lắc đầu nói: “Không điều tra ra. Người này, còn có thế lực sau lưng hắn ta, chắc chắn chưa từng xuất hiện trong giang hồ hoặc quyền quý các quốc gia, nếu không, có làm sao thì cũng nên có chút dấu vết. Nhưng cũng không sao… Đây là địa bàn của Tây Lăng.” Người xuất hiện ở Tây Lăng, cho dù nhức đầu, thì cũng là Lôi Chấn Đình nên nhức đầu, “Đại ca của nàng đã cho người nhắc nhở Lôi Chấn Đình và Lôi Đằng Phong rồi. Xem phản ứng của bọn hắn rồi hãy nói.”

Diệp Ly gật đầu, vốn là, nếu không phải Nhâm Kỳ Ninh tự cho là thông minh phái người theo dõi, điều tra lai lịch của bọn họ, thì Diệp Ly cũng sẽ không sinh ra tò mò gì về người này. Nếu trong lòng Mặc Tu Nghiêu đã nắm chắc, thì Diệp Ly cũng lười quan tâm.

Mấy ngày nay, bọn họ đã đi dạo xung quanh trong ngoài An thành, mặc dù phía sau có cái đuôi đáng ghét đi theo, nhưng cũng biết được không ít tin tức. Mặc dù danh tiếng Mộ Dung gia không xuất hiện ở Tây Bắc và Đại Sở, nhưng An thành chỉ cách Mộ Dung thế gia gần mười dặm, có thể nói cả An thành đều cũng xem là phạm vi thế lực của Mộ Dung gia, nên tất nhiên, tin tức về Mộ Dung gia thì không cần phải nói.

Nghe nói Mộ Dung tiểu thư kia xinh đẹp như hoa, tính tình cũng ôn nhu thiện lương. Ở An thành, có thanh danh vô cùng tốt trong thế hệ này, trong lòng rất nhiều dân chúng chính là như Bồ Tát sống. Nghe nói mỗi mùng một đầu tháng, Mộ Dung tiểu thư đều đến Chiêu Ninh tự ngoài thành để dâng hương cầu phúc cho ông nội. Vừa lúc, hôm nay chính là mùng một, cho dù đại hội võ lâm sắp khai mạc, thì hình như cũng không khiến cho Mộ Dung tiểu thư thay đổi thói quen này, cũng vì vậy, mà toàn bộ các thiếu hiệp, hào kiệt trong giang hồ và quyền quý đã nhận được tin tức sớm, ngay cả đồ ăn sáng cũng không kịp ăn, đã chạy đến Chiêu Ninh tự. Thật ra lại khiến An thành vẫn tấp nập ồn ào mấy ngày qua, trong nháy mắt đã trở nên yên tĩnh rất nhiều.

Nếu Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly tới xem náo nhiệt, thì tất nhiên cũng không tránh khỏi muốn đi đến Chiêu Ninh tự một chuyến để cùng chung vui. Hai người ăn sáng xong mới cất bước thong thả đi ra ngoài thành, khi đến Chiêu Ninh tự thì liền chứng kiến khắp nơi toàn là đầu người, nếu để cho người ngoài không biết chuyện nhìn thấy, thì nhất định sẽ sợ hãi than rằng, hương khói của Chiêu Ninh tự này thật hưng thịnh.

Mặc dù quá nhiều người, nhưng may mà chính Chiêu Ninh tự cũng vẫn là một nơi đáng giá để du ngoạn. Đặc biệt là phong cảnh núi rừng rộng lớn u tĩnh như tranh vẽ ở sau núi, mọi người đến đây đều chen chúc ở phía trước muốn thấy phương dung của Mộ Dung tiểu thư, nên lúc này, phía sau núi lại trở nên u tĩnh thoải mái đặc biệt. Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly nắm tay bước chậm trên đường mòn sau núi, tiếng ồn ào mơ hồ truyền đến từ đằng xa lại càng làm nổi bật sự trống vắng không người phía sau núi. Nhớ tới những người đang kiểng chân đứng đợi kia, Diệp Ly không nhịn được mà cười khẽ ra tiếng.

Mặc Tu Nghiêu cúi đầu nhìn nàng, “A Ly cười gì vậy?”

Diệp Ly ngẩng đầu lên nhìn thần sắc của hắn một chút, ngừng cười, rồi nói: “Ta đang nghĩ, Mặc Cảnh Lê, còn có Lôi Đằng Phong, cũng có mặt trong số những người kia hay không, còn có… Nếu Vương gia cũng kiểng chân ngóng trông cùng những người đó thì sẽ là hình ảnh như thế nào?”

Mặc Tu Nghiêu không vui “Hừ” khẽ một tiếng, Định Vương gia ngạo nghễ, cho tới bây giờ cũng là người khác kiểng chân đứng đợi hắn, có lúc nào mà hắn phải chờ người khác chứ, “Trừ A Ly, thế gian này có ai đáng giá để Bản vương chờ đợi?” Diệp Ly bất đắc dĩ liếc mắt, cảm thấy đã miễn dịch với chuyện Định Vương nói lời ngon tiếng ngọt bất cứ lúc nào, mặc kệ ở đâu.

Đang nói đùa thì ánh mắt Mặc Tu Nghiêu nghiêm túc lại, ngẩng đầu nhìn về phía trước, sau đó ôm lấy Diệp Ly phi thân khỏi đường mòn trên sườn núi, rơi xuống trên một cây cổ thụ cành lá rậm rạp.

Động tác của Mặc Tu Nghiêu cũng không làm cho Diệp Ly giật mình kinh sợ, mà lại dựa vào trong lòng Mặc Tu Nghiêu nhìn về phương hướng hắn đang nhìn, chỉ sau một lát liền nghe được tiếng nói chuyện thanh thúy với nhau. Đoàn người đang bước chậm từ trên núi xuống, Diệp Ly nhìn chăm chú, thấy trong đó có hơn mười nam nữ có thân thể tinh tráng, trong tay đang cầm đao kiếm. Được bọn họ che chở ở chính giữa chính là một thiếu nữ mặc áo váy màu tím nhạt, đi theo bên cạnh còn sáu thị nữ mặc áo màu xanh lục và hai ma ma. Chỉ liếc một cái, Diệp Ly liền nhìn ra, váy áo màu tím trên người cô gái kia chính là gấm Thủy Vân đứng đầu trong ba bảo vật của Nam Chiếu, mà áo mỏng khoác bên ngoài cũng chính là lụa Phù Dung.

Người Nam Chiếu lấy màu xanh lam và màu trắng là màu tôn quý nhất, vì vậy, màu sắc của gấm Thủy Vân trong ba bảo vật của Nam Chiếu cũng thiên về trắng trong thuần khiết, cũng không sản xuất màu tím. Vì vậy, tất nhiên, gấm Thủy Vân này không phải là cống phẩm của Nam Chiếu, mà trong thiên hạ, trừ Nam Chiếu ra, không còn ai có thể làm ra được tơ lụa cực phẩm như gấm Thủy Vân nữa, nên, gấm Thủy Vân màu tím này chỉ có thể tự làm ra. Nói cách khác, đã có người nắm giữ kỹ thuật bí mật quý giá nhất của Nam Chiếu từ lâu. Một khi bọn họ sản xuất ra gấm Thủy Vân với số lượng lớn, thì tuyệt đối sẽ là một khoản tài phú khổng lồ. Song, thế nhân cũng chưa từng được nghe nói tới bất kỳ nơi nào có gấm Thủy Vân, ngoại trừ Nam Chiếu. Vậy chỉ sợ là người ta cũng không để cơ hội làm ăn này vào trong mắt.

Nhìn đến hoàn bội trâm ngọc của cô gái kia, chuỗi ngọc bảo thạch không có chỗ nào mà không phải loại cực phẩm, một thân ăn mặc này, đừng nói dân chúng tầm thường, chỉ sợ Công chúa hoàng thất cũng không có xa hoa đến như vậy. Không cần nghĩ, Diệp Ly cũng đã đoán ra thiếu nữ được mọi người bao vây ở chính giữa này là ai.

“Tiểu thư, ngoài cửa trước rất nhiều người. Chúng ta đi ra ngoài từ cửa hông đi.” Ma ma bên cạnh thiếu nữ áo tím kia nhẹ giọng đề nghị. Mặc dù ở đây cũng yên tĩnh không có ai, nhưng đó là bởi vì những người đó cho rằng tiểu thư còn chưa tới đây, mà không biết rằng trời còn chưa sáng thì bọn họ đã lên núi rồi. Nếu lúc này đi ra từ cửa chính, thì chỉ sợ sẽ quấy rầy đến tiểu thư. Thiếu nữ áo tím kia mỉm cười nói: “Tô ma ma không cần phải lo lắng, những người đó đều là hào kiệt trong thiên hạ tới tham gia đại hội võ lâm, nói vậy, chắc sẽ không thể không biết lễ nghi như vậy.”

“Đúng vậy, tiểu thư nói đúng. Những người đó nịnh bợ tiểu thư còn không kịp, ai dám mạo phạm tiểu thư chứ.” Nha đầu bên cạnh thiếu nữ áo tím cười nói, “Gia chủ và tổ thúc lão gia đã nói, muốn chọn nam tử ưu tú nhất thiên hạ làm vị hôn phu cho tiểu thư. Cũng để cho những người đó biết, tiểu thư chúng ta không chỉ là tiểu thư của thủ phủ đệ nhất, mà còn là một đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành nữa đó.”

“Nha đầu ngươi nói nhảm cái gì đó, cẩn thận khi về, gia gia dạy dỗ ngươi!” Thiếu nữ áo tím trách mắng, ý cười thản nhiên hiện lên trong đôi mắt long lanh lộ ra ngoài chiếc khăn mỏng che mặt màu tím nhạt, hiển nhiên cũng không có ý trách cứ. Tiểu nha đầu biết xưa nay tiểu thư nhà mình hiền lành, nên cũng không sợ, cười “Hì hì” nói: “Tiểu thư thiện lương nhất, mới sẽ không để cho lão gia phạt Lục Nhi đâu.” Thiếu nữ áo tím than nhẹ một tiếng, nói: “Thôi, mau trở về thôi, đừng để cho gia gia và thái thúc công (em trai của ông cố) lo lắng.”

“Tiểu thư nói rất đúng.”

Mấy người vừa đi vừa nói chuyện với nhau càng lúc càng xa, Mặc Tu Nghiêu mới ôm Diệp Ly rơi xuống trên đường mòn. Diệp Ly nhìn đường mòn đã không thấy bóng người như có điều suy nghĩ, mỉm cười nói: “Xem ra vận khí của chúng ta không tệ, không cần chen chúc với những người đó mà đã được thấy tiểu thư Mộ Dung gia trước một bước.”

Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt “Hừ” một tiếng, hiển nhiên không quan tâm. Diệp Ly bất đắc dĩ vươn tay chọc chọc vào hắn, nói: “Ta không tin, Vương gia không nhìn ra.”

Mặc Tu Nghiêu cúi đầu nhìn nàng cười nói: “Nhìn ra cái gì?”

Diệp Ly nói: “Vị Mộ Dung tiểu thư kia, hoa văn thêu chìm trên quần áo, còn có trâm cài trên đầu đều là Phượng văn (hoa văn hình chim Phượng). Xem ra vị Mộ Dung tiểu thư này rất thích Phượng Hoàng.”

Ở hai nước Tây Lăng và Đại Sở có phong tục văn hóa gần như giống nhau hoàn toàn, Phượng văn không phải ai cũng có thể dùng. Lấy thân phận hiện tại của Diệp Ly, tất nhiên, nàng thích dùng hoa văn gì, thì không ai quản được, nhưng khi còn ở Sở kinh, thì chính Diệp Ly cũng rất ít dùng Phượng văn. Đặc biệt là hoa văn chìm trên quần áo của vị Mộ Dung tiểu thư mới vừa rồi kia, rất khó nhìn rõ nhưng không thể trốn được ánh mắt của Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu, đó là Phượng văn chín đuôi, chân chính là vua bách điểu (vua của trăm loài chim). Chỉ bằng điểm này cũng đủ để chứng minh, suy nghĩ của Mộ Dung gia, còn có vị Mộ Dung tiểu thư này, chỉ sợ là không tầm thường.

“Lấy lòng mọi người thôi, A Ly để ý đến bọn họ làm gì.” Mặc Tu Nghiêu thản nhiên nói, một tay nắm cả vòng eo của Diệp Ly, mang theo nàng cùng đi lên đỉnh núi.

Phong cảnh phía sau núi của Chiêu Ninh tự rất tươi đẹp, thường xuyên có du khách đến đây dâng hương lên núi du ngoạn. Vì vậy, trong chùa cố ý xây dựng một đình nghỉ mát cho mọi người nghỉ ngơi trên đỉnh núi. Hai người lên đến đỉnh núi, thì lại thấy trong lương đình đã có người.

Lăng Thiết Hàn, Lãnh Lưu Nguyệt và Bệnh thư sinh đang ngồi trong lương đình nói chuyện, nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại, nhìn thấy Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly thì cũng hơi kinh ngạc, ngẫm nghĩ một lát, rồi mới nói: “Định Vương? Định Vương phi?” Vốn Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly cũng chỉ hóa trang đơn giản thôi, người chưa từng gặp bọn họ, thì tất nhiên tuyệt đối rất khó liên hệ bọn họ lại với nhau, nhưng người quen biết mặt đối mặt lại trăm triệu lần không giấu diếm được.

Mặc Tu Nghiêu cũng không tránh, đỡ Diệp Ly đi lên bậc thềm cuối cùng, rồi mới nhìn ba người nhướng mày cười nói: “Lăng Các chủ? Thật hạnh ngộ.” Lăng Thiết Hàn thấy ánh mắt và tâm tình của Mặc Tu Nghiêu rất tốt, cười to, rồi nói: “Đúng là hạnh ngộ, vốn ta cho rằng, năm nay Định Vương lại không tới được nữa, không nghĩ đến lại gặp được ở đây. Sao rồi? Ước hẹn luận võ mà Vương gia đã thiếu mấy năm trước có thể thực hiện được chưa?”

Mày kiếm của Mặc Tu Nghiêu nhướng lên, mỉm cười nói với Lăng Thiết Hàn: “Các chủ thật sự muốn đánh với Bản vương vào lúc này sao? Đến đại hội võ lâm có thể bị… Mới vừa rồi, Bản vương thấy Mộ Dung tiểu thư kia cũng là thiên tư quốc sắc, Các chủ cũng không động tâm chút nào sao?” Nếu hai người họ dốc hết toàn lực đánh một trận xong mà còn có người có thể đến tham gia đại hội võ lâm, thì chỉ có thể nói rõ, hai người đều chỉ đang diễn trò với đối phương mà thôi.

Lăng Thiết Hàn chế nhạo một tiếng, trong mắt hiện lên một tia khinh miệt, hờ hững nói: “Tiểu nha đầu tự cho là thông minh thôi. Bản các chủ cũng không phải đến vì Mộ Dung gia.” Mặc dù Lăng Thiết Hàn thân là đầu lĩnh sát thủ, nhưng tính tình lại trầm ổn cương nghị, rất ít khi biểu lộ ra giọng mỉa mai, bất mãn trước mặt người khác như vậy, cũng không biết, sao vị Mộ Dung tiểu thư kia lại chọc phải hắn ta?

“Vốn ta tính tìm Lôi Chấn Đình, nhưng nếu ở đây gặp được ngươi, thì Lôi Chấn Đình liền không đáng giá nữa. Sao… Định Vương có thể chỉ giáo một hai không?”

Lăng Thiết Hàn mở miệng một cách quang minh chính đại, mặc dù hắn muốn tìm Lôi Chấn Đình để khiêu khích, nhưng Lôi Chấn Đình thì lúc nào cũng có thể đi, mà Mặc Tu Nghiêu này thì không phải bất cứ lúc nào cũng có thể so chiêu với hắn ta. Mấy năm nay, Lăng Thiết Hàn cũng mơ hồ cảm thấy tu vi của mình không tiến triển được, hiển nhiên đã đến bình cảnh, nếu có thể đánh một trận với cao thủ như Mặc Tu Nghiêu, thì nói không chừng sẽ có cảm ngộ khác mà nâng cao thêm một bước.

Mặc Tu Nghiêu cúi đầu nhìn Diệp Ly, Diệp Ly mỉm cười, vươn tay vỗ vỗ cánh tay hắn, rồi mới buông hắn ra lui về sau mấy bước, rồi đi vào trong lương đình. Lăng Thiết Hàn lại đi ra ngoài trước một bước.

Mặc Tu Nghiêu lại cười nói: “Đã như vậy, hiếm khi Bản vương cũng có duyên lãnh giáo cao chiêu của Lăng Các chủ.”

Trong lương đình, Diệp Ly chỉ gật đầu với Lãnh Lưu Nguyệt và Bệnh thư sinh, lúc này, ba người đều nhìn hai người ngoài đình nghỉ mát chăm chú không chớp mắt, nên cũng không có thời gian để mà chào hỏi, tán gẫu.

Lăng Thiết Hàn mặc một bộ áo vải màu xanh lam, khí độ càng bình tĩnh, hào hùng hơn mấy năm trước. Bàn về tuổi, tuổi của Lăng Thiết Hàn đã hơn bốn mươi, nhưng nội lực, tu vi cao thâm, tinh túy khiến cho thoạt nhìn, hắn vẫn như một nam tử tráng niên chừng ba mươi tuổi. Một đạo hàn quang hiện lên, một thanh trường kiếm mang phong cách cổ xưa rơi vào trong tay Lăng Thiết Hàn. Trên đỉnh núi, nam tử áo xanh đứng cầm kiếm, khí thế hào hùng như Thái Sơn, làm người ta phải liếc mắt.

Mặc Tu Nghiêu vẫn là một bộ áo trắng bình thường, tóc đen như mây, khóe môi mang theo một nụ cười như có như không. Hiển nhiên, có thể đánh một trận với Lăng Thiết Hàn, cũng khiến cho tâm tình của hắn rất tốt. Ánh mắt chợt lóe, một đạo tuyết quang lướt qua trước mắt, trong tay Mặc Tu Nghiêu cũng xuất hiện một thanh nhuyễn kiếm lạnh lẽo, sáng như tuyết. Khác với thanh kiếm dày bằng đồng mang theo phong cách cổ xưa như được làm từ thượng cổ trong tay Lăng Thiết Hàn, nhuyễn kiếm của Mặc Tu Nghiêu lại mỏng như cánh ve, cổ tay run lên, kiếm phong cũng rung theo trong không trung.

Hai người, ai cũng không động thủ trước, mỗi người đều đứng yên, nhìn đối phương chăm chú. Vạt áo và sợi tóc không gió mà tung bay phấp phới bên người.

Trong lương đình, ba người cũng nín thở, bình tĩnh nhìn hai người đang đứng yên. Kình khí được tạo thành dần dần xung quanh hai người khiến bọn họ cũng mơ hồ cảm nhận được áp lực.

Cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên, hai người đồng thời hóa thành vô số ảo ảnh, lướt qua không trung từ dưới mặt đất lên trên trời. Diệp Ly không nhịn được mà mở to hai mắt, cố gắng nhìn xem quá trình so chiêu của hai người, nhưng nhìn qua nhìn lại cũng chỉ thấy từng ảo ảnh màu lam hoặc màu trắng.

Diệp Ly cũng biết, không phải bọn họ thật sự biến thành ảo ảnh, mà là tốc độ của bọn họ thật sự quá nhanh, lấy nhãn lực và nội công của nàng, căn bản không có cách nào thấy rõ ràng động tác của bọn họ. Giờ khắc này, Diệp Ly hiểu một chuyện, lấy năng lực của mình có lẽ đủ để đối phó cao thủ, nhưng nếu quả thật phải đối đầu với cao thủ tuyệt đỉnh như Mặc Tu Nghiêu và Lăng Thiết Hàn, thì mãi mãi vẫn không đủ lực. Ngực mơ hồ hơi đau, Diệp Ly không khỏi nhíu nhíu mày.

Một cái tay đặt lên vai nàng, Diệp Ly theo tính phản xạ muốn đánh trả, thì lại nghe giọng nói của Lãnh Lưu Nguyệt vang lên loáng thoáng, “Đừng miễn cưỡng.”

Diệp Ly nghiêng đầu nhìn qua, Lãnh Lưu Nguyệt và Bệnh thư sinh cũng không nhìn chăm chú vào hai người đang đánh. Mà chỉ thỉnh thoảng nhìn một cái, Lãnh Lưu Nguyệt thì còn tốt, nhưng vốn Bệnh thư sinh đã dưỡng mấy năm nay, sắc mặt đã tốt lên rất nhiều, lại trở nên hơi trắng bệch.

Lãnh Lưu Nguyệt giải thích cho nàng thật nghiêm túc: “Cao thủ tuyệt đỉnh chân chính so chiêu, chênh lệch với chúng ta quá nhiều, nhìn cũng không có ích lợi gì, mà còn có thể tẩu hỏa nhập ma.”

Trước kia, Mặc Tu Nghiêu và Trấn Nam Vương cũng đánh nhau, nhưng cũng không tính là thật sự dùng toàn lực ứng phó, hai bên đều nương tay. Còn lần này, Lăng Thiết Hàn và Mặc Tu Nghiêu đều lấy lực lượng cao nhất của mình ra để nghênh chiến với đối thủ, dưới sự ứng phó toàn lực, kình khí và chiến ý tạo thành giữa hai người đủ để cho người có tu vi thấp hoặc tâm tình không yên bị thương, nhẹ thì nội thương, nặng thì tẩu hỏa nhập ma, tâm tính của Diệp Ly, ở trên thế gian này, cũng coi như nằm trong mười người đứng đầu, nhưng nội lực, tu vi lại bắt đầu quá trễ, tối đa cũng chỉ có thể đánh đồng với Bệnh thư sinh, chính là so với Lãnh Lưu Nguyệt cũng phải thấp hơn không ít. Mới vừa rồi nàng tập trung tất cả tinh lực để xem các chiêu thức giữa Mặc Tu Nghiêu và Lăng Thiết Hàn, nếu không có Lãnh Lưu Nguyệt ngăn cản, thì chỉ sợ lúc này đã nội thương.

Lãnh Lưu Nguyệt thật sự có ý tốt, nên tất nhiên Diệp Ly tạ ơn, liếc mắt nhìn hai người đang giao chiến kia một cái, trong lòng khẽ thở dài. Thấy võ công, tu vi như Mặc Tu Nghiêu và Lăng Thiết Hàn, nàng không phải không hâm mộ, chỉ là, thật sự đã bắt đầu hơi trễ. Mà tập võ, đặc biệt là nội lực, vốn phải luyện từ nhỏ. Những linh đan diệu dược, bí tịch kỳ dị lập tức trở thành một thế hệ cao thủ gì đó trong tiểu thuyết, thật sự toàn là chuyện cổ tích.

Hình như Lãnh Lưu Nguyệt rất có ấn tượng tốt với Diệp Ly, nhìn nàng ấy nhíu mày, thì nhẹ giọng nói: “Nhìn không được, thì đừng quá miễn cưỡng. Định Vương và Đại ca đều có chừng mực, sẽ không thật sự đánh tới lưỡng bại câu thương.” Diệp Ly gật đầu, nói: “Đa tạ Lãnh Các chủ.” Chỉ hơi bất đắc dĩ nhìn ra ngoài, miễn cưỡng một chút, thì nàng còn có thể nhìn ra một chút, không miễn cưỡng, chính là thật sự cái gì cũng không thấy rõ. Suy nghĩ một chút, Diệp Ly không nhìn ra ngoài nữa, mà ngược lại, nhắm hai mắt lại cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Lãnh Lưu Nguyệt nhìn thấy, trong đôi mắt lạnh lùng lướt qua một tia tán thưởng nhàn nhạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.