Thịnh Thế Đích Phi

Chương 107: Q.1 - Chương 107: Nên ngừng không ngừng




Edit: Theresa thai Beta: Sakura ” Thủ pháp của Vương Phi thật tốt.” Tiện tay giải quyết một tên thích khách cuối cùng, Gia Luật Dã quay đầu lại nhìn Diệp Ly rồi khen. Mới vừa rồi, thích khách kia cách Dao Cơ quá gần, hơn nữa hơi lệch với vị trí của Định Vương Phi, Định Vương Phi ném ngọc bội tới, có thể vừa lúc đánh bay ám khí ra ngoài mà không thương tổn đến Dao Cơ, đây tuyệt đối không phải bằng vận khí là có thể làm được. Nhãn lực, thủ pháp, lực đạo, thiếu một thứ cũng không được.

Diệp Ly lại không thèm để ý tới lời khen tặng của Gia Luật Dã, mới vừa rồi bên người nàng cũng không có cái gì thích hợp để làm ám khí, tiện tay tháo một khối ngọc bội trên người Mặc Tu Nghiêu xuống ném ra ngoài, lúc này người cứu về rồi mới có thời gian rảnh để lo lắng đến ngọc bội của Mặc Tu Nghiêu. Dù sao có thể để cho hắn đeo theo bên mình khẳng định không phải là món đồ tầm thường gì. Cất bước đi tới chỗ ngọc bội vỡ rớt xuống, Mặc Tu Nghiêu kéo nàng lại, nhướn mày nói: “Làm cái gì?”

Diệp Ly áy náy nói: “Ta đi xem khối ngọc bội kia một chút, cái kia. . . Không quan trọng đi?”

Mặc Tu Nghiêu cười một tiếng, mỉm cười, nhìn nàng hỏi: “Nếu như quan trọng thì nên làm cái gì bây giờ?”

Diệp Ly buồn rầu nhíu mày lại, nếu như chỉ là giá trị xa xỉ vậy còn dễ nói, nếu là có cái tác dụng đặc biệt gì hoặc ý nghĩa kỷ niệm đặc biệt, vậy thì phiền toái.

Nhìn Diệp Ly tội nghiệp đang nhìn mình, tâm tình Mặc Tu Nghiêu càng thêm vui vẻ . Kéo Diệp Ly vào trong ngực, vẻ mặt đau khổ nói: “Mặc dù không phải là món đồ quan trọng gì, nhưng cũng là một khối ngọc bội mà ta thích nhất đấy. Nương tử, nàng nói nên làm sao bây giờ?”

Diệp Ly giương mắt nhìn, “Ta tặng chàng một khối mới nhé?”

Mặc Tu Nghiêu hào phóng gật đầu, “Tốt, quyết định như vậy. Ta muốn nương tử phải tự mình chọn .”

Thấy bộ dáng hắn cao hứng như thế, Diệp Ly không khỏi càng thêm áy náy. Âm thầm ở trong lòng tự xét lại mình có phải là đã quá không để ý hắn hay không. Kể từ sau khi lập gia đình, hầu như tất cả chi phí ăn mặc của mình cũng là Mặc Tu Nghiêu tự mình để ý đến, còn mình. . . Diệp Ly hơi chột dạ nhớ tới, hình như vào năm ngoái lúc sinh nhật mình tặng cho hắn một bộ quần áo, còn là người bên cạnh nhắc nhở, nàng mới nghĩ đến. Nghĩ tới đây, Diệp Ly càng có cảm giác mình không tốt với Mặc Tu Nghiêu lắm, nghiêm túc gật đầu, nói: “Được, ta tự mình đi chọn.”

“Nương tử thật tốt . . .” Mặc Tu Nghiêu hài lòng cười nói.

Mặc dù Mặc Tu Nghiêu nói không để ý, Diệp Ly vẫn đi qua cầm hà bao đeo bên người thu những mảnh ngọc vỡ vào.

Hai người bên này nhu tình ấm áp, bên kia không khí lạnh lẽo nổi lên bốn phía ngưng tụ lại, ngay cả bộ dáng đùa giỡn như Gia Luật Dã cũng không nhịn được nữa đứng xa một chút. Sắc mặt Dao Cơ trắng bệch, không còn có vẻ xinh đẹp quyến rũ như mới vừa rồi ở trên đài, đã gần đến tháng sáu, gió đêm lại làm cho nàng run rẩy, ôm chặt cánh tay của mình, y phục ngũ thải hà trên người chỉ làm nàng nổi bật càng thêm tái nhợt tiều tụy.

Mộc Dương trầm mặc nhìn nữ tử trước mắt, trong mắt hiện lên một tia quang mang phức tạp, thở dài, trầm giọng nói: “Đi thôi, ta đưa nàng trở về.”

Dao Cơ lui về phía sau một bước, lạnh lùng nói: “Không cần làm phiền thế tử, Dao Cơ biết đường, có thể tự mình trở về.”

“Dao Cơ!” Mộc Dương trầm giọng kêu lên, trong giọng nói có một tia không vui, “Nàng nháo đủ chưa, ở loại địa phương này ném tú cầu. . . . . . Nàng muốn phá hủy chính nàng có phải không?”

Dao Cơ ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt tái nhợt nặn ra một nụ cười khổ sở, “Ý của thế tử là, nếu như ta muốn thì ở Khuynh Thành phường ném tú cầu sẽ không có vấn đề? Nơi này đều dân chúng phố phường bình thường, trong Khuynh Thành phường lui tới đều là quyền quý phú thương, nhất định cũng không bôi nhọ danh vũ cơ đệ nhất kinh thành có phải không?”

Trong mắt Mộc Dương hiện lên một tia ảo não, thấp giọng nói: “Nàng biết ta không có ý tứ này mà.” Dao Cơ ở kinh thành tương đối được kính trọng, không chỉ bởi vì phía sau nàng có Mộc Dương Hầu Thế tử cùng với Phượng gia Tam công tử làm chỗ dựa, cũng không chỉ là nàng có tài múa hơn người, mà quan trọng hơn là nàng cũng không lén lút tiếp khách, giữ danh tiếng mình trong sạch. Một khi hôm nay Dao Cơ thật. . . Như vậy bắt đầu từ ngày mai chỉ sợ những thứ quyền quý quần áo lụa trong kinh thành kia thèm thuồng Dao Cơ, sẽ đạp nát Khuynh Thành phường. Đến lúc đó ai cũng không giúp được nàng, dù sao Mộc Dương Hầu phủ cùng với Phượng gia cũng không thể vì một nữ tử phong trần mà đối địch cùng với toàn bộ kinh thành quyền quý.

Dao Cơ nhìn thoáng qua Diệp Ly đứng ở một bên, trong mắt lướt qua mang theo thương cảm cùng với hâm mộ, chậm rãi tiến lên hướng về phía Mộc Dương mỉm cười cúi người, nói, “Mấy năm này đa tạ Thế tử chăm sóc, Dao Cơ vô cùng cảm kích. Chẳng qua là. . . xin Thế tử về sau này không cần gặp lại.”

“Dao Cơ!”

Dao Cơ cũng không nhìn hắn, gật đầu với Diệp Ly, từng bước từng bước xoay người đi tới cuối con đường.

Diệp Ly nhíu nhíu mày, âm thầm làm thủ hiệu lệnh ám vệ theo sau, hộ tống Dao Cơ trở về Khuynh Thành phường. Mặc dù đã qua giờ giới nghiêm ban đêm nhưng là một nữ tử đêm khuya một mình một người đi ở trong kinh thành vẫn hơi nguy hiểm. Mộc Dương nhướn mày muốn đuổi theo, Diệp Ly mở miệng gọi hắn lại, “Thế tử dừng bước.”

Mộc Dương quay đầu lại mờ mịt nhìn Diệp Ly.

Diệp Ly trầm giọng hỏi: “Thế tử đuổi theo muốn làm gì?”

Mộc Dương nhíu mày lại nói: “Đương nhiên là đưa nàng trở về.”

Diệp Ly nói: “Đưa trở về thì làm sao? Ta cùng với Dao Cơ cô nương cũng có duyên phận gặp mặt hai lần, hãy do ta cho người đưa nàng về nhé? Hay là. . . Thế tử không tin Bổn Phi?”

Mộc Dương có chút do dự nhìn Diệp Ly, “Nhưng là. . . . . .”

” Nếu Thế tử không thể cho tương lai như Dao Cơ cô nương mong muốn, vẫn nên ngừng lại thì tốt hơn. Cắt đứt cổ tay mặc dù đau, ta thấy sự kiên quyết của Dao Cơ cô nương tất nhiên có thể gắng gượng qua, nếu Thế tử luôn lưỡng lự, không chừng tương lai đả thương chính là tâm của hai vị nữ tử.” Diệp Ly đạm thanh nói, nhìn chằm chằm Mộc Dương, thời điểm nói hai vị nữ tử còn cố ý cắn trọng âm. Nhắc nhở hắn cần chịu trách nhiệm không chỉ là một Dao Cơ còn có vị Tôn tiểu thư đính ước với hắn kia.

Mộc Dương chấn động, có chút tức giận nhìn chằm chằm Diệp Ly, nói: “Ngươi không hiểu cái gì hết!”

Diệp Ly im lặng, nàng quả thật cái gì cũng đều không hiểu. Nàng cũng không biết tình cảm đã qua của Dao Cơ và Mộc Dương, cũng không biết hắn và vị Tôn tiểu thư kia rốt cuộc như thế nào. Chỉ là lấy thân phận Dao Cơ, nếu như Thế tử phủ chịu tiếp nhận hoặc Dao Cơ cũng nguyện ý, tiến vào Mộc Dương Hầu phủ làm tiểu thiếp hẳn là có thể. Nhưng nhìn hiện tại nháo thành cái bộ dáng này, bất kể là Dao Cơ chính mình không muốn hay Mộc Dương Hầu không đồng ý hoặc Tôn gia có ý kiến, rõ ràng đều không thể được . Đã như vậy, Mộc Dương hiện tại do dự, bất giác hiển nhiên cũng không phải là cái chuyện tốt gì.

“Chúng ta trở về đi thôi.” Trầm mặc chốc lát, Diệp Ly ngẩng đầu nói với Mặc Tu Nghiêu.

Mặc Tu Nghiêu gật đầu, nhìn Mộc Dương một cái, thản nhiên nói: “Lấy giao tình Mộc Dương Hầu phủ cùng với Tôn gia, Mộc Dương Hầu tuyệt đối sẽ không tiếp nhận Dao Cơ .” Nói xong cũng không quản Mộc Dương có phản ứng gì, gật đầu với Gia Luật Dã rồi cầm tay Diệp Ly đi về phía Định Vương Phủ.

Hình như lời của Mặc Tu Nghiêu khiến cho thần sắc Mộc Dương càng thêm khó coi , đứng nguyên tại chỗ một hồi lâu mới rốt cục xoay người đi về hướng ngược lại.

Bị bỏ lại một mình, Gia Luật Dã nhìn một đôi bóng người đi xa, thú vị khiêu mi, “Nữ nhân thú vị, xem ra Mặc Tu Nghiêu quả nhiên dụng tình thâm hậu với Định Vương Phi (dùng tình cảm thâm hậu để yêu) đây. . . . . .”Gia Luật Dã thấy rất rõ khối ngọc bội kia, đó là thời điểm Đại Sở khai quốc, Thái tổ Hoàng đế ban cho Khai quốc Định Vương Mặc Lãm Vân, có thể nói là vật tượng trưng cho thân phận Định Quốc Vương gia. Chẳng qua là càng về sau uy phong của Định Quốc Vương phủ ngày càng hưng thịnh, căn bản không cần một khối ngọc bội để đại biểu thân phận, lúc này mới dần dần trở thành một khối ngọc bội trang sức bình thường. Nhưng đối với Định Vương Phủ mà nói, khối ngọc có ý nghĩa như vậy vẫn không phải là bảo ngọc bình thường có thể so được.

“Mặc Tu Nghiêu a Mặc Tu Nghiêu. . . để lộ nhược điểm rõ ràng như vậy trước mặt người khác thật sự được chứ? Hay là. . . Ngươi căn bản là không để Bổn Vương tử vào trong mắt?”

Trong bầu trời đêm treo một dây cung ánh sáng tựa như lông mày uyển chuyển hàm xúc, để cho đường phố trầm tĩnh lộ ra vẻ có chút mờ mờ trong trẻo lạnh lùng. Hai người nắm tay sóng vai mà đi, Mặc Tu Nghiêu nhẹ giọng cười nói: “A Ly còn đang lo lắng sao?”

Diệp Ly ngẩn ra, nghi hoặc nhìn hắn.

Mặc Tu Nghiêu cười nói: ” Không phải là A Ly đang lo lắng cho Dao Cơ sao?”

Diệp Ly bất đắc dĩ thở dài, nói: “Dao Cơ là nữ tử xuất sắc như vậy, chỉ tiếc xuất thân phong trần, nếu không cũng sẽ không nhấp nhô như thế.”

Mặc Tu Nghiêu cúi đầu nhìn nàng: “A Ly muốn giúp nàng ấy không? Nếu có A Ly thay nàng ấy nói chuyện, có lẽ Mộc Dương Hầu phủ sẽ tiếp nhận nàng ấy.”

Diệp Ly lắc đầu, nói: “Không nói đến Dao Cơ có nguyện ý hay không, lấy thân phận Định Vương Phi bắt buộc Mộc Dương Hầu phủ tiếp nhận một người mà bọn họ không muốn tiếp nhận, cho dù Dao Cơ vào Mộc Dương Hầu phủ cũng sẽ không thoải mái. Huống chi. . . Vị Tôn tiểu thư kia mới là vị hôn thê danh chính ngôn thuận của Mộc Dương, không phải sao? Nàng ấy không có tội gì cả dựa vào cái gì phải ép nàng ấy tiếp nhận một. . . Tình địch? Nếu như Mộc Dương thật yêu Dao Cơ hơn hết thảy thì đương nhiên hắn sẽ xử lý tốt mọi chuyện cần thiết. Nếu như không phải là. . . Cõi đời này nào có mọi việc đều thuận lợi như vậy? Ta vẫn câu nói kia, khi nên bỏ thì bỏ, khi nên ngừng thì liền đoạn tuyệt.”

Mặc Tu Nghiêu nhẹ giọng thở dài, nói: “A Ly thật nhẫn tâm, nếu như A Ly ra mặt nói, vô luận Mộc Dương Hầu phủ hay Tôn gia cũng nể mặt A Ly.”

Diệp Ly nhàn nhạt liếc hắn một cái, nói: “Nếu có người đến trước mặt của ta, tới mời ta nể mặt nàng thu nữ tử cho Vương gia làm thiếp, ta chỉ biết trực tiếp đánh bay nàng. Vương gia quan tâm cái vấn đề này như vậy, chắc cũng băn khoăn về chuyện này? Không sao. . . Ta rất dễ nói chuyện , chỉ cần Vương gia tự mình nói cho ta biết một tiếng là được.” Tự tiếu phi tiếu nhìn Mặc Tu Nghiêu, Diệp Ly cười đến hết sức hòa ái dễ gần.

Mặc Tu Nghiêu bất đắc dĩ sờ sờ lỗ mũi, “Bổn Vương đời này cũng sẽ không có loại băn khoăn này, A Ly yên tâm đi.”

Diệp Ly hừ nhẹ một tiếng, đối với hắn bảo đảm không đáng đưa đánh giá.

Vừa trở lại trong phủ, Mặc Tu Nghiêu liền bị mời đi nghị sự, hiển nhiên người Định Vương Phủ đã có được tin tức Gia Luật Dã xuất hiện ở kinh thành. Diệp Ly vừa mới chuyển thân trở về phòng, sắc mặt Tần Phong hơi cổ quái xuất hiện ở trước mặt nàng. Diệp Ly khó hiểu nhíu mày, nhìn hắn cười nói: “Làm sao? Gần đây huấn luyện quá dễ dàng rồi? Còn không trở về nghỉ ngơi.”

Tần Phong do dự một chút, mở miệng nói: “Vương Phi, vị Dao Cơ cô nương kia. . . . . .”

Diệp Ly nhướn mày, bừng tỉnh đại ngộ, “Là ngươi đưa Dao Cơ trở về? Tần thống lĩnh thật là thảnh thơi, xem ra chắc ta phải nói với Ám Tam, nhắc tới huấn luyện của ngươi hoàn toàn có thể vượt mức quy định một chút nữa. Dao Cơ làm sao?”

Tần Phong đau khổ nhìn Diệp Ly một chút vẫn nói: “Còn chưa đi đến Khuynh Thành phường thì té xỉu ở ven đường.”

“Cho nên?” Diệp Ly mỉm cười nhìn hắn, trong mắt mang theo một tia hài hước rõ ràng.

Tần Phong chỉ đành phải kiên trì nói: “Không có cho nên. . . Thuộc hạ đưa nàng trở về rồi, chỉ tới bẩm báo Vương Phi một tiếng.”

Diệp Ly than nhẹ một tiếng, nhìn Tần Phong nói: “Ngươi cảm thấy nàng ấy rất đáng thương có phải hay không?”

Tần Phong trầm mặc không nói.

Diệp Ly trầm giọng nói: “Ta cũng vậy, cảm thấy nàng ấy rất đáng thương, nhưng rất nhiều chuyện cũng không phải chúng ta cảm thấy đồng tình thì cũng có thể đi làm, bởi vì có lẽ còn có người bởi vì cái gọi là thiện tâm thiện cử (có lòng tốt làm việc thiện) của chúng ta mà trở nên đáng thương hơn.”

Tần Phong sáng tỏ, gật đầu nói: “Thuộc hạ biết sai, xin Vương Phi thứ tội.”

Diệp Ly nhướng mày cười yếu ớt nói: “Nguyệt xuất kiểu hề, giảo nhân liêu hề. Thư yểu củ hề, lao tâm tiễu hề*?”

Đây là bài thơ Nguyệt xuất trong kinh thi Trăng lên chiếu rạng

Người đẹp tươi sáng

Làm sao cởi mở nỗi tình sầu uất xa xôi

Cho nên phải nhọc lòng ưu sầu

Bản dịch của Tạ Quang Phát.

Tần Phong sửng sốt, thật nhanh xoay người chạy ra ngoài, “Thuộc hạ cáo lui!”

Nhìn Tần Phong chạy trối chết chạy như điên, Diệp Ly không nhịn được cười một tiếng. Đang suy nghĩ lúc Dao Cơ rời đi bóng lưng rất thẳng và cứng ngắc, chỉ còn lại một tiếng than nhẹ.

Đáp ứng Mặc Tu Nghiêu muốn đích thân chọn một khối ngọc bội, lại nghĩ tới sinh nhật Mặc Tu Nghiêu nhanh đến rồi, ngày thứ hai Diệp Ly liền mang theo mấy nha đầu ra cửa. Ở mấy mấy nhà cửa hàng thường xuyên đi tới, nhìn một chút cũng không có phát hiện cái ngọc bội hoặc là Ngọc Thạch gì hợp ý. Diệp Ly thật cũng không cấp, bảo ngọc cực phẩm chân chính vốn là có thể gặp mà không thể cầu. Ngọc tốt có hoặc là đã bị tạo hình thành hình cũng không hợp tâm ý của hắn, hoặc là tỉ lệ không đủ làm cho người ta hài lòng. Nếu trực tiếp tìm trong khố phòng trong phủ cảm thấy không có thành ý, đi ở trên đường, Diệp Ly có chút nhức đầu suy tư.

“Định Vương Phi, thật là trùng hợp lại gặp mặt?” Mới vừa đi ra khỏi nhà làm ngọc khí, một giọng nói hào sảng truyền từ phía sau lưng đến.

Diệp Ly nhíu mày, quay đầu lại nhìn nam nhân tự nhiên ôm ngực mà đứng cách đó không xa, gật đầu nói: “Gia Luật Vương tử. Vương tử còn không có tiến cung bái kiến Hoàng thượng sao?”

Gia Luật Dã không thèm để ý, cười nói: “Dù sao đội ngũ rước dâu còn phải mấy ngày nữa mới có thể đến kinh thành. Tiểu Vương mấy ngày nay coi như là lén lút giải sầu, trước hết không phiền toái Bệ hạ quý quốc.”

Diệp Ly gật đầu, cười nhạt nói: “Đã như vậy, sẽ không quấy rầy Gia Luật Vương tử giải sầu.” Đúng lúc? Kinh thành lớn như thế, tối hôm qua vừa thấy, sáng nay ở chỗ này vô tình gặp gỡ, cũng không phải là thật là trùng hợp đi?

Dường như Gia Luật Dã hoàn toàn không nhìn tới Diệp Ly có ý xa cách, cười nói: “Nói lại, lần đầu tiên Tiểu Vương tới Sở kinh, thật đúng là xa lạ. Không biết Vương Phi có thể làm một chủ nhà tận tình mang Tiểu Vương đi chung quanh một chút được không?”

Diệp Ly mím môi cười yếu ớt, trên dung nhan thanh lệ tràn đầy áy náy, “Thật sự vô cùng xin lỗi, ta bình thường cũng không ra cửa, nói không chừng còn không quen thuộc Sở kinh bằng Vương tử đây. Chỉ sợ không thể làm người dẫn đường. Nói lại, hôm qua Vương tử còn nói đến Vương Phủ làm khách, Vương gia nhà ta hôm nay sáng sớm cố ý chờ ở trong nhà xin đợi Vương tử đại giá. Hôm nay xem ra là đợi không được người rồi.”

Khóe miệng Gia Luật Dã co quắp, cười nói: “Vương Phi thứ tội, thật sự là Tiểu Vương cảm thấy còn chưa bái kiến qua Bệ hạ quý quốc, thật sự không nên lén lút bái phỏng Định Quốc Vương phủ, tránh mang đến phiền toái cho Định Vương và Vương phi. Vương Phi người nói đúng không?”

Diệp Ly cười nhạt một tiếng nói: “Vương tử nghĩ chu đáo, Bản Phi còn có chút chuyện phải làm, trước hết xin cáo từ.”

Nhìn Diệp Ly không chút do dự xoay người đi, Gia Luật Dã híp mắt lại, mép môi câu vẽ lên nụ cười, nói: “Mấy ngày trước đây tại hạ có được một khối phỉ thúy cực phẩm, không biết Vương phi có hứng thú hay không?”

Nghe thấy lời của hắn, Diệp Ly cũng không quay đầu lại, ngay cả cước bộ cũng không dừng lại.

Đuôi lông mày của Gia Luật Dã nhảy lên, tiếp tục nói: “Vương Phi không muốn biết ngọc bội ngày hôm qua bị ngươi đập vỡ rốt cuộc là cái gì không?”

Diệp Ly từ từ quay đầu lại, đang lúc Gia Luật Dã lộ ra vẻ đắc ý, lạnh nhạt nói: ” Nếu Vương gia không nói liền đại biểu hắn không thèm để ý, vô luận là cái ngọc bội gì thì cũng đã vỡ. Nếu Bổn Phi muốn biết, đương nhiên sẽ tự mình đi hỏi Vương gia, cần gì phải nghe từ trong miệng người ngoài. Vương tử, ngươi nói có đúng không?”

Nụ cười trên mặt Gia Luật Dã dần dần thu hồi, như có điều suy nghĩ nhìn bóng ảnh nữ tử trước mắt rời đi, “Khó trách có thể được Mặc Tu Nghiêu ưu ái, quả nhiên thú vị. Định Vương phi, chúng ta còn có thể gặp lại.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.