Thịnh Thế Đích Phi

Chương 440: Q.1 - Chương 440: Phiên ngoại 5: Khuynh Vân Ca (4)




Công chúa Tây Vực kia vọt tới trước mặt ba người mới nhìn thấy Từ Thanh Trần cũng đã ở đây, không khỏi kinh ngạc, “Công tử Thanh Trần, sao ngươi cũng ở đây?” Mặc dù Từ phủ không tính là lớn, nhưng cũng tuyệt đối không nhỏ. Rất hiển nhiên công chúa Tây Vực đã bị lạc đường trong hoa viên, nên mới để cho công tử Thanh Trần đi sau nàng ấy lại bắt kịp Vân Ca trước một bước.

Từ Thanh Trần mỉm cười không nói.

Ở bên cạnh, vẻ mặt của Vân Ca cũng mờ mịt, “Vậy… Công chúa, sao ngươi lại muốn khiêu chiến với ta? Cái này lại có liên quan gì đến Từ Thanh Trần?” Nàng cũng không có suy nghĩ đặc biệt mãnh liệt với chuyện thắng thua, nếu công chúa Tây Vực này muốn thắng như vậy, thì nàng liền nhận thua là xong. Nhưng mà, cái gì gọi là nàng ấy thắng thì Từ Thanh Trần liền thuộc về nàng ấy? Mặc dù Vân Ca hơi mê man khó hiểu, nhưng nhìn bộ dáng cười nói tự nhiên của công tử Thanh Trần, trực giác nói cho nàng biết tuyệt đối không thể tùy tiện đồng ý hoặc là nhận thua.

Công chúa Tây Vực hơi khó chịu, cảm thấy Vân Ca đang cố ý giả ngu không chịu tiếp nhận lời khiêu chiến của mình, vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên, nói: “Ngươi không phải là vị hôn thê của công tử Thanh Trần sao? Ta thích công tử Thanh Trần, ta muốn khiêu chiến với ngươi. Ngươi thua thì phải nhường công tử Thanh Trần cho ta!”

“Cái gì?” Mai công tử kinh hãi, Trầm cô nương lại là vị hôn thê của công tử Thanh Trần, tại sao tin tức lớn như vậy mà hắn lại không biết chứ? Hắn… Hắn lại muốn cầu hôn vị hôn thê của công tử Thanh Trần! Nhìn nhìn công tử Thanh Trần đang đứng bên cạnh cười như gió xuân, lại nhìn nhìn lại mình, trong lòng Mai công tử không nhịn được mà rơi lệ đầy mặt.

“Cái gì……” Vân Ca nháy mắt, vẻ mặt mờ mịt không biết. Lúc nào thì nàng đã biến thành vị hôn thê của Từ Thanh Trần rồi? Không! Nàng mới không cần làm vị hôn thê của Từ Thanh Trần đâu! Hiện tại đã bị huynh ấy quản rất thảm thương rồi, nếu như thành vị hôn thê của huynh ấy, chẳng phải là cả đời đều phải chôn trong núi sách sao? Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Ca đầy khổ sở lắc đầu liên tục, nàng thật sự không thích đọc sách ah.

“Ta……” Vân Ca vừa định mở miệng nói: Ta nhận thua, thì phía sau một bàn tay mềm nhẹ khoác lên vai nàng, “Vân Ca……”

Vân Ca vừa quay đầu lại, liền đối mặt với đôi mắt đầy mỉm cười của công tử Thanh Trần. Nhưng Vân Ca thấy rõ ràng trong ánh mắt kia tràn ngập uy hiếp ——”Muội lại muốn chép sách sao?”

Đương nhiên Vân Ca không muốn chép sách, cho nên nàng chỉ có thể khuất phục dưới sự uy hiếp của công tử Thanh Trần, hơi ấm ức nhìn công chúa Tây Vực, “Ngươi muốn so cái gì?” Sắc trời hơi tối, cho nên công chúa Tây Vực cũng không thấy rõ thần sắc trên mặt Vân Ca, suy nghĩ một chút rồi nói: “Chúng ta tỷ thí võ công!” Người Tây Vực giỏi võ, nhưng con gái Trung Nguyên thì dường như ngoại trừ Định Vương phi ra, cũng không có ai biết võ công. Công chúa Tây Vực nhìn nhìn công tử Thanh Trần tuấn mỹ như thiên nhân đang đứng sau Vân Ca, trong lòng tràn đầy tự tin.

“Vân Ca, không được thua.” Công tử Thanh Trần nhỏ giọng cười nói.

Vân Ca run lên, hơi bi thương gật đầu với công chúa Tây Vực.

Đương nhiên công chúa Tây Vực không phải là đối thủ của Vân Ca, tuy tuổi Vân Ca nhỏ nhưng võ công lại đứng hàng cao thủ trong cả Ly thành. Chỉ là nàng ấy có bề ngoài xinh xắn, tính cách lại hoạt bát hiếu động, lại có Trầm Dương và Từ gia chăm sóc, nên trên căn bản không có cơ hội nào có thể ra tay. Vì vậy, cho dù là ở Ly thành thì người biết nàng ấy biết võ công cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Cho nên, trong ánh mắt khiếp sợ của Mai công tử, chỉ mới ba năm chiêu, công chúa Tây Vực đã bị Vân Ca đánh bay. Thấy thân thủ của Vân Ca như thế, khuôn mặt Mai công tử lại càng xấu hổ, vậy mà lúc nãy hắn còn khoác lác nói muốn bảo vệ Trầm cô nương.

Tính tình của công chúa Tây Vực cũng hào sảng, nàng ái mộ Từ Thanh Trần liền trực tiếp khiêu chiến với Vân Ca, thua cũng không tức giận, mà đứng dậy phủi phủi bụi bậm trên người, nhìn Vân Ca phất tay một cái rồi đi trở về, ngay cả nhìn cũng không nhìn công tử Thanh Trần lấy một cái.

Trong vườn hoa liền yên tĩnh lại, Mai công tử nhìn nhìn Từ Thanh Trần và Vân Ca đang đứng trước mặt đều không nói chuyện, hơi lúng túng sờ sờ lỗ mũi cũng lặng lẽ chạy trốn mất.

Vân Ca nhìn Từ Thanh Trần hơi ngây ngốc, xưa nay nàng đều không phải là người giỏi tùy cơ ứng biến, đột nhiên nhô ra chuyện vị hôn thê gì gì đó, làm cho nàng thật sự hơi lúng túng luống cuống, “Vậy… Từ Thanh Trần, muội đi tìm Vô Ưu và Thiên Hương tỷ tỷ. Còn có, còn huynh nữa không nên nói lung tung, muội mới không phải vị hôn thê của huynh đâu.” Nói xong cũng không để ý tới phản ứng của Từ Thanh Trần, trực tiếp thi triển khinh công lướt qua núi giả với cây cối trong hoa viên, bay vọt về hướng tân phòng của Hoa Thiên Hương, bộ dáng kia giống như sợ phía sau có người đuổi theo nàng ấy vậy.

Công tử Thanh Trần nhìn thân ảnh đã biến mất ở phía xa kia hơi bất đắc dĩ khẽ thở dài, ngay tại lúc muốn xoay người rời đi, thì trên nóc nhà phía sau lại vang lên một tiếng cười vui vẻ. Công tử Thanh Trần xoay người lại, liền thấy Định Vương đã mất tích từ sau khi yến tiệc vừa mới bắt đầu đang ôm Định Vương phi lười biếng ngồi trên nóc nhà nhìn xuống phía dưới cười vui vẻ. Nhìn bộ dáng hả hê kia của Mặc Tu Nghiêu thì cũng biết là người này tuyệt đối đã xem hết từ đầu tới đuôi rồi.

“Lúc nào thì Định Vương cũng thích rình coi chuyện riêng của người khác rồi?” Từ Thanh Trần tức giận nói.

Mặc Tu Nghiêu hắng giọng cười một tiếng, một tay ôm eo Diệp Ly bay nhẹ nhàng xuống khỏi nóc nhà, nhìn Thanh Trần công tử cười nói: “Bản vương luôn luôn thích xem chuyện cười của người khác, không phải công tử Thanh Trần đã biết từ lâu rồi sao?”

Diệp Ly cười cười xin lỗi Từ Thanh Trần, nhẹ giọng nói: “Đại ca, có phải ca đã dọa đến Vân Ca rồi hay không?” Diệp Ly cũng đã lén thử dò xét Vân Ca mấy lần, tiểu cô nương kia bị cha muội ấy nuôi trong núi sâu cực ít khi tiếp xúc với người khác, thế cho nên tâm trí đều phát triển trễ hơn các cô gái khác rất nhiều, căn bản không nghĩ tới chuyện tình yêu nam nữ. Lúc đầu chỉ cảm thấy Từ Thanh Trần tuấn mỹ, lại muốn có người làm bạn, nên liền mạo hiểm cứu người. Sau đó lại phát hiện Từ Thanh Trần là thầy giáo nghiêm khắc, mà muội ấy lại học sinh đần độn, cho nên liền trở thành học sinh sợ thầy giáo như hiện tại, cũng không khác gì bộ dáng chuột thấy mèo cả. Nếu hiện tai Từ Thanh Trần đột nhiên cầu hôn muội ấy, thì Diệp Ly dám đánh cược rằng, điều đầu tiên mà Vân Ca nghĩ đến chính là: Nếu thành hôn thì hai người sẽ phải vĩnh viễn sống chung với nhau, nàng sẽ bị Từ Thanh Trần dạy cả đời. Cho nên, tỷ lệ thành công nếu hiện tại công tử Thanh Trần cầu hôn chỉ sợ còn thấp hơn cả vị Mai công tử lúc nãy nữa.

“Huynh là muốn cưới vợ hay là muốn tìm học sinh? Bản vương chưa từng thấy ai lại xem vợ tương lai thành học sinh để dạy cả, hơn nữa còn nghiêm khắc hơn đối xử với học sinh nữa, huynh không thấy bây giờ tiểu cô nương kia nhìn thấy huynh thì đã muốn chạy sao?” Mặc Tu Nghiêu miễn cưỡng cười nhạo. Ngay cả hắn cũng nhìn ra bộ dáng đáng thương ấm ức lại không dám phản kháng của tiểu cô nương kia khi đối mặt với Từ Thanh Trần. Cũng may là cha mẹ của cô nương kia đều đã mất, nếu nam nhân nào dám đối xử với bảo bối Tâm nhi của hắn như vậy… Bản vương giết hắn ta! Định Vương điện hạ đằng đằng sát khí nghĩ.

Từ Thanh Trần như có điều suy nghĩ, Diệp Ly mỉm cười nói: “Đại ca, Vân Ca đã học vô cùng tốt rồi. Ngay cả Tranh nhi và Đại bá mẫu đều khen ngợi có thêm, muội ấy cũng không có hứng thú với cầm kỳ thư họa, thi từ khúc phú gì, ca cũng đừng ép muội ấy nữa.”

Mặc Tu Nghiêu ôm Diệp Ly, cười trên sự đau khổ của người khác, “Cẩn thận coi chừng ép buộc tiểu cô nương quá đó, huynh không đánh lại nàng ấy đâu.”

“Đa tạ Vương gia chỉ giáo.” Công tử Thanh Trần lạnh nhạt nói, phất tay với Diệp Ly một cái rồi xoay người đi mất. Vừa đi, nụ cười nơi khóe môi công tử Thanh Trần dần dần phai nhạt. Không thích sao… Như vậy liền nói cho muội ấy biết sau này sẽ không ép muội ấy học nữa là được rồi. Thật ra thì bộ dáng rõ ràng là không muốn học rồi lại ấm ấm ức ức giận mà không dám nói gì của tiểu nha đầu kia rất đáng yêu ah.

Nhưng Từ Thanh Trần lại không có cơ hội nói cho Vân Ca biết quyết định của hắn ta, bởi vì sáng sớm hôm sau, mọi người trong Từ gia liền phát hiện, không tìm thấy Vân Ca. Cũng không phải là mất tích hoặc bị bắt đi, mà là Vân Ca để lại một bức thư, nói cho mọi người biết nàng ấy muốn đi ra ngoài để hành y tế thế. Nhìn chằm chằm bức thư có những hàng chữ xinh đẹp ngay ngắn trước mặt một lúc lâu, công tử Thanh Trần mới xác định được một chuyện, tiểu nha đầu mà hắn nuôi hơn nửa năm—— đã bỏ nhà đi mất.“Thanh Trần, con xem đi…” Từ đại phu nhân cầm bức thư mà Vân Ca để lại hơi bối rối, nhìn con trai thì lại càng lo lắng, thần sắc công tử Thanh Trần thật sự đã khiến cho Từ đại phu nhân hơi lo. Xưa nay chưa từng nhìn thấy sắc mặt con trai khổ sở như vậy, trong lòng Từ đại phu nhân vừa vui mừng lại vừa lắng. Vui mừng chính là cuối cùng đã xác định được con trai đúng là có ý khác với Vân Ca, còn lo lắng chính là, một mình Vân Ca ở bên ngoài ngộ nhỡ gặp phải nguy hiểm thì phải làm sao đây? Hơn nữa nhìn sắc mặt của con trai lúc này, đợi khi tìm được Vân Ca chỉ sợ sẽ phạt một trận thật nặng, đến lúc đó chẳng phải là Vân Ca sẽ càng sợ nó thêm sao, vậy bà phải đợi đến lúc nào mới có thể cưới được con dâu trưởng đây?

Suy nghĩ một lát, Từ đại phu nhân vẫn quyết định khuyên bảo con trai trước, “Thanh Trần, con đừng nóng. Mẹ đã truyền tin cho Ly nhi rồi, nhất định sẽ tìm được Vân Ca nhanh thôi. Nhưng mà, chờ Vân Ca về, ngàn vạn lần con đừng hù dọa con bé nữa. Tiểu cô nương người ta cũng rất đáng thương.”

Công tử Thanh Trần hơi ngơ ngác một chút, nhìn mẹ hỏi: “Mẹ, mẹ cũng cảm thấy con đối xử với Vân Ca không tốt ư?”

Từ đại phu nhân không nhịn được liếc mắt, than thở: “Mẹ đã tạo cái nghiệt gì, sao lại sinh ra một đứa con đần độn như vậy? Người ta là một tiểu cô nương mới hơn mười tuổi, con không nói nhẹ nhàng an ủi quan tâm còn chưa tính, ngày ngày lại giao cho một đống bài tập, động một chút là nói người ta chỗ này không tốt chỗ kia không tốt. Con như vậy, đừng nói là tiểu cô nương, ngay cả một đại nam nhân cũng không chịu được đó, con không nhìn thấy ngay cả Thanh Viêm đều sợ con sao? Cũng may nhờ tính tình Vân Ca tốt, chứ như tiểu cô nương khác thì đã trở mặt từ lâu rồi, có biết không?” Nói tới đây, trong lòng Từ đại phu nhân cũng cảm thấy chua xót vạn phần, thế nhân đều nói bà có phúc khí tốt sinh được mấy đứa con trai tài giỏi, nhưng ai có thể hiểu được nỗi khổ sở của bà khi con trai đều đã hơn ba mươi tuổi rồi mà vẫn con không lấy vợ chứ? Cô gái tự dán lên thì cố tình Từ gia bọn họ chướng mắt, nhưng dựa vào bộ dáng chậm hiểu của con trai bà, thì cô gái không tự dán lên nó cũng không cưới được ah. Xem đi, bây giờ thật vất vả mới có một cô nương thú vị, vậy mà chỉ chớp mắt đã bị hù dọa chạy mất.

Đương nhiên công tử Thanh Trần không biết trong lòng mẹ mình đang ghét bỏ mình đủ mọi kiểu, ngồi trên ghế trong đại sảnh, bộ dáng nghiêm túc trầm tư.

“Mợ cả, Đại ca, đã xảy ra chuyện gì?” Ngoài cửa, Diệp Ly chạy vội đến, đi theo phía sau còn Định Vương Mặc Tu Nghiêu với vẻ mặt không vui. Hôm qua là hôn lễ của Từ Thanh Phong và Từ Thanh Bách, tất cả mọi người đều vui chơi đến rất khuya, cho nên lúc này trong Từ phủ cũng chỉ có Từ đại phu nhân với công tử Thanh Trần thôi. Sau khi nghe được tin tức do Từ đại phu nhân phái người đưa đến, Diệp Ly liền trực tiếp kéo Mặc Tu Nghiêu chạy tới. Sáng sớm đã bị quấy rầy thời gian riêng với vợ yêu, Định Vương điện hạ không vui là có thể nghĩ.

Nhìn Từ Thanh Trần đang ngồi trong đại sảnh, Mặc Tu Nghiêu nhướng mày cười một tiếng nói: “Đây không phải là công tử Thanh Trần sao? Sao vậy? Đừng nói là đã thật sự hù dọa tiểu cô nương người ta chạy mất đó? Lúc nãy hình như Bản vương nhìn thấy Trầm Dương cũng đang chạy tới đây đó, đang yêu đang lành làm cho con gái của người ta chạy mất, thật đúng là……”

“Tu Nghiêu!” Diệp Ly tức giận trừng Mặc Tu Nghiêu một cái, rồi lại nhìn Từ Thanh Trần nói: “Đại ca, ca đừng nóng ruột, muội đã phái người đi tìm rồi, sẽ có tin tức nhanh thôi.”

Mặc Tu Nghiêu cũng không để ý, thấy Từ Thanh Trần đau buồn hắn liền vui vẻ. Đặc biệt là công tử Thanh Trần thông minh tuyệt đỉnh lại hù dọa cô gái mà mình yêu thích chạy mất, nhiều năm qua Từ Thanh Trần chưa lập gia đình, đừng nói là bởi vì huynh ấy căn bản không biết làm sao để theo đuổi cô nương mình yêu mến đó? Trong lòng Mặc Tu Nghiêu không phúc hậu oán thầm.

Từ Thanh Trần gật đầu, nhìn Diệp Ly mỉm cười nói: “Cám ơn muội.”

Diệp Ly lắc đầu nói: “Đại ca nói gì vậy, đều là người một nhà, cám ơn với không cám ơn gì. Vân Ca mới vừa đi, nhất định chưa đi được xa.”

“Vậy cũng chưa chắc.” Mặc Tu Nghiêu dựa vào đầu vai của Diệp Ly cười híp mắt nói: “Võ công của tiểu cô nương kia rất tốt nha, hơn nữa còn tinh thông y thuật. Nếu nàng ấy không muốn trở về, thì coi như là Kỳ Lân cũng chưa chắc có thể ở dưới tình huống không làm bị thương nàng ấy mà mang nàng ấy về được. Đúng rồi… Trong phủ của Trầm Dương đã mất một con bảo mã Tây Vực.”

Nghe đệ ấy nói, Từ Thanh Trần không khỏi nhíu mày. Bảo mã Tây Vực ngày đi ngàn dặm, Vân Ca cưỡi ngựa chạy một đêm, lúc này chỉ sợ đã không biết chạy đến đâu rồi.

Ở bên cạnh, vẻ mặt Từ đại phu nhân cũng đầy lo lắng, “Vậy phải làm sao đây, Ly nhi, cháu kêu người ta ngàn vạn lần phải cẩn thận, đừng làm Vân Ca bị thương. Nếu con bé không phải muốn về, thì cũng đừng ép buộc nó. Để bị thương cũng không hay.”

Diệp Ly cười nói: “Mợ cả, mợ an tâm đi. Bọn họ sẽ có chừng mực.”

“Khởi bẩm phu nhân, Đại công tử, Trầm tiên sinh tới.” Ngoài cửa, hạ nhân bẩm báo. Không đợi Từ đại phu nhân nói gì, thì Trầm Dương ở phía ngoài đã xông vào, nhìn chằm chằm Từ Thanh Trần hung dữ nói: “Công tử Thanh Trần, Vân Ca đã đi đâu rồi?”

Công tử Thanh Trần lắc đầu nói: “Không biết.”

Trầm Dương giận đến không nói nên lời, chỉ vào Từ Thanh Trần nói: “Rốt cuộc ngươi đã nói gì với Vân Ca hả? Đang yên đang lành sao con bé lại bỏ nhà ra đi?” Mặc dù chỉ mới tiếp xúc trong một thời gian ngắn, nhưng Trầm Dương đã hiểu rất rõ Vân Ca. Nếu không phải thật sự có chuyện lớn gì thì con bé sẽ không rời khỏi Ly thành một mình. Mất đi cha mẹ, sống một mình ba năm, Vân Ca rất quý trọng gia đình mời mà mình vừa mới có được.

Mặc Tu Nghiêu e sợ cho thiên hạ không loạn cười nói: “Công tử Thanh Trần nói với người ta rằng Trầm cô nương là vị hôn thê của huynh ấy. Nói không chừng Trầm cô nương nhất thời xấu hổ đó.”

Vị hôn thê?

Công tử Thanh Trần có vị hôn thê, chuyện này tại sao không có ai biết?

Trong đại sảnh, Từ đại phu nhân và Trầm Dương đều giật mình, Từ đại phu nhân là vui mừng, còn Trầm Dương là kinh sợ.

Công tử Thanh Trần đứng dậy, ngăn cản lời nói của Từ đại phu nhân và Trầm Dương, nhàn nhạt cười nói: “Hiện tại chuyện cần thiết là phải tìm được Vân Ca đã. Định Vương điện hạ, công vụ của Định Vương phủ trong mấy ngày sau liền làm phiền ngài lượng thứ nhiều.”

Ách? Mặc Tu Nghiêu cảnh giác ngồi thẳng người, nghi ngờ nhìn Từ Thanh Trần chằm chằm, “Huynh muốn làm gì?” Không biết tại sao, hắn có một loại cảm giác không tốt lắm.

Từ Thanh Trần nhìn đệ ấy, nói một cách thản nhiên: “Không phải Định Vương điện hạ đã nói Vân Ca bị ta hù dọa mà chạy mất sao? Ta không nên đi tìm người về ư?”

“……” Có thể coi như Bản vương chưa nói gì được không? Ăn trộm gà không thành lại mất nắm gạo, Định Vương điện hạ hối hận vạn phần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.