Thịnh Thế Đích Phi

Chương 387: Q.1 - Chương 387: Sở Hoàng Mặc Cảnh Lê




“Chậm đã!” Đột nhiên, Gia Luật Hoằng đứng lên nói.

“Thái tử!” Bắc Nhung Vương đột nhiên giận dữ. Người càng là ngu ngốc vô năng bảo thủ thì càng không chịu được người khác phản đối ý kiến, huống chi Bắc Nhung Vương lúc này đang trong cơn thịnh nộ. Thấy Gia Luật Hoằng lại vì một nữ nhân Đại Sở phản bác mình, nhất thời giận dữ. Ánh mắt quét về phía Gia Luật Hoằng tràn đầy sát khí. Gia Luật Hoằng rủ mắt xuống, trầm giọng nói: “Phụ vương xin nghe nhi thần , không thể giết công chúa Dung Hoa được.”

Ngoài cửa, công chúa Dung Hoa đột nhiên nghe được giọng nói của Gia Luật Hoằng cũng sững sờ. Xoay người nhìn Gia Luật Hoằng, trong mắt đẹp hiện lên một tia cảm động. Cứ tưởng rằng nàng đã hết hy vọng rồi, lại không nghĩ rằng Gia Luật Hoằng sẽ vì nàng nói chuyện.

Bắc Nhung Vương giận quá thành cười, ngó chừng Gia Luật Hoằng nói: ” Không giết được? Sao Bản vương không biết ở Bắc Nhung có người nào đó mà Bản vương không giết được?” Gia Luật Hoằng thấp giọng nói: “Nhi thần biết Thất đệ chết trận sa trường, trong lòng phụ vương rất bi thống. Nhưng kính xin phụ vương vì giang sơn Bắc Nhung làm trọng.”

Bắc Nhung Vương hí mắt, nhìn Gia Luật Hoằng cười lạnh nói: “Ý của ngươi là Bổn vương giết nữ nhân này, sẽ ảnh hưởng đến giang sơn Bắc Nhung ?”

Gia Luật Hoằng nghiêm mặt nói: “Dung Hoa là tỷ muội kết nghĩa của Định Vương Phi , quan hệ vô cùng tốt với Định Vương Phi. Thiên hạ đều biết Định Vương sủng ái Vương Phi, nếu phụ vương giết tỷ muội kết nghĩa của Định Vương Phi , chỉ sợ Định Vương dưới cơn nóng giận, sẽ bất lợi với Bắc Nhung ta.” Gia Luật Hoằng bịa ra chuyện công chúa Dung Hoa và Diệp Ly là tỷ muội kết nghĩa, dù sao Đại Sở cách Vương đình Bắc Nhung đường xá xa xôi, Bắc Nhung Vương lúc này cũng không thể phái người đi trước chứng thực. Gia Luật Hoằng sở dĩ nói như thế chỉ là bởi vì ở Bắc Nhung, tình kết nghĩa vô cùng quan trọng ,quan hệ huynh đệ tỷ muội kết nghĩa trong đó không kém hơn người thân chút nào.

Bắc Nhung Vương hừ lạnh một tiếng nói: “Bất lợi với Bắc Nhung ta? Bản vương đang muốn khởi binh vì Dã nhi báo thù!” Gia Luật Hoằng giương mắt nhìn Bắc Nhung Vương, bình tĩnh nói: “Phụ vương, hiện nay Bắc Nhung ta còn có binh để điều sao? Phụ vương báo thù cho Thất đệ như thế nào?” Bắc Nhung hoang vắng, hai trăm vạn đại quân cũng đã có thể nói là lực khuynh quốc . Trong hai mươi ba mươi năm , Bắc Nhung không thể đánh nổi một trận chiến. Lúc này, Gia Luật Hoằng cũng hiểu ý tứ của Mặc Tu Nghiêu . Mặc Tu Nghiêu muốn đối phó Tây Lăng Trấn Nam Vương cùng với Đại Sở Mặc Cảnh Lê, từ vừa mới bắt đầu thì không khả năng để lại cho Bắc Nhung có cơ hội khôi phục nguyên khí . Đợi đến mấy chục năm sau, Bắc Nhung khôi phục như cũ, chỉ sợ Định Vương Phủ đã sớm nhất thống thiên hạ rồi. Chẳng biết tại sao, tình thế Trung Nguyên cũng không rõ nhưng Gia Luật Hoằng chắc chắn rằng Định Vương Phủ sẽ trở thành người thắng cuối cùng .

“Phụ vương, xin phụ vương lấy Bắc Nhung làm trọng, tạm ngưng lôi đình chi nộ *(cơn giận như sấm). Giết công chúa Dung Hoa cũng chỉ có thể xả giận thôi, nhưng nàng là công chúa Đại Sở cũng không phải là công chúa Định Vương Phủ , cho dù phụ vương muốn bắt nạt chỉ sợ cũng cực kỳ có hạn . Sao không lấy nàng đổi lại một chút giá trị hữu dụng?”

Thật ra thì Bắc Nhung Vương làm sao mà không biết Bắc Nhung của ngày nay căn bản không có năng lực chống lại Mặc gia quân , muốn dẫn kỵ binh báo thù cũng chỉ là trong lòng tức giận mà thôi. Lời của Gia Luật Hoằng vừa lúc cho lão một cái hạ bậc thang , lão cũng thuận thế xuống. Nhìn Gia Luật Hoằng hỏi: ” Giá trị tác dụng ? Một nữ nhân có thể có bao nhiêu trị giá?”

Gia Luật Hoằng trầm tư chốc lát nói: “Chúng ta có thể dùng công chúa Dung Hoa cùng Mặc gia quân đổi lại hài cốt Thất đệ và tướng sĩ Bắc Nhung ta. Những tướng sĩ này vì Bắc Nhung ta chết trận sa trường, nếu như có thể đưa hài cốt bọn họ về thảo nguyên, có lẽ đối với bách tính Bắc Nhung cũng là một loại an ủi.”

Bắc Nhung Vương cúi đầu suy tư, mặc dù lão ngu ngốc nhưng cũng không phải là cái gì cũng đều không hiểu , lúc tuổi còn trẻ cũng có lúc anh minh thần võ . Cũng hiểu ý của Gia Luật Hoằng, hơn nữa chỉ cần giao ra một nữ nhân có cũng được mà không có cũng không sao , đúng là một chuyện rất có lời . Ngẩng đầu nhìn lướt qua công chúa Dung Hoa ngoài cửa hỏi: “Định Vương Phủ đáp ứng sao?”

Gia Luật Hoằng gật đầu nói: “Không nói đến giao tình của công chúa Dung Hoa và Định Vương Phi , chỉ nói công chúa Dung Hoa là vì Đại Sở hòa thân mới đến Bắc Nhung . Mặc dù hôm nay được thế chính là Định Vương Phủ, nhưng dân chúng mà Định Vương Phủ quản lý cũng từng là con dân Đại Sở. Nếu như Định Vương Phủkhông để ý tới sự sống chết của công chúa Dung Hoa, sẽ khiến dân chúng Đại Sở bất mãn.”

Bắc Nhung Vương có chút phiền não gật đầu, phất tay nói: “Chuyện này liền giao cho con xử lý. Tóm lại Bản vương không muốn tại Bắc Nhung thấy nữ nhân này! Đều đi xuống đi!”

Gia Luật Hoằng gật đầu lĩnh mệnh, suy nghĩ một chút hỏi: “Phụ vương, không biết hậu sự của Thất đệ ?”

“Con xem rồi làm sao.” Hàng năm rượu mạnh sắc đẹp, khiến cho thân thể Bắc Nhung Vương trở nên già yếu, sau khi phát giận liền cảm thấy có chút mỏi mệt rồi, không kiên nhẫn mà nói. Gia Luật Hoằng lên tiếng lui ra, đi tới cửa lúc quay đầu lại nhìn thoáng qua người đang ở bên trong ôm một thiếu nữ Bắc Nhung đang giở trò , khóe miệng lộ ra nụ cười giễu cợt. Thì ra Thất đệ chết đi đối với phụ vương mà nói cũng chỉ là một trận tức giận mà thôi.

Trở lại trong phủ Thái tử, công chúa Dung Hoa đã bị người ép trở về phòng thu dọn đồ đạc, ngay cả con của mình cũng không cho gặp mặt. Công chúa Dung Hoa thu thập đồ trong mấy năm ở Bắc Nhung, nhìn gian phòng này mà mình ở mười mấy năm nay không khỏi lên tiếng khóc lớn lên.

“Công chúa, Thái tử cũng đã cứu ngài.” Trong phòng, một thị nữ trầm giọng nói.

Công chúa Dung Hoa ngẩng đầu lên nhìn về phía người đó , đây là người Định Vương Phủ đưa cho nàng để bảo vệ an toàn của nàng cùng với trợ giúp nàng, trải qua những năm này chung đụng, công chúa Dung Hoa cũng có mấy phần tín nhiệm với nàng. Lau nước mắt, gật đầu cười khổ nói: “Ta biết, hắn chịu lên tiếng lên tiếng cứu ta một mạng, ta đã hài lòng.” Cô gái không nói thêm gì nữa, chẳng qua là mang theo một tia nhàn nhạt ấm áp bình tĩnh nhìn công chúa Dung Hoa. Một người là công chúa Đại Sở, một người là thái tử Bắc Nhung. Trong lúc xung đột vũ trang của hai quốc , công chúa Dung Hoa có thể có kết cục hôm nay đã coi như là rất tốt.

“Công chúa thoải mái, buông lỏng tinh thần, trở lại Đại Sở càng phải bắt đầu cuộc sống mới tốt hơn.” Hồi lâu, cô gái mới nhẹ giọng nói.

Công chúa Dung Hoa cười nhạt, gật đầu nói: “Đúng vậy a, ta đã thật lâu chưa có trở về Sở Kinh rồi, cũng không biết còn như trước không.” Nàng biết, mình có thể nhặt về một cái mạng về Đại Sở cũng là bởi vì Gia Luật Hoằng không nhẫn tâm, còn có sự trợ giúp của Định Vương Phủ . Mặc dù không nỡ xa con, nhưng vô luận Bắc Nhung Vương hay Gia Luật Hoằng sẽ không cho phép mình mang con đi . Chỉ hy vọng mẹ con bọn họ kiếp này còn có thể gặp nhau .

Trong một lều của quân doanh Đại Sở, Dao Cơ an nhiên ngồi ở trong trướng lấy một quyển sách thản nhiên liếc nhìn. Bên người nàng, Mộc Liệt cũng nắm một quyển sách nhưng nghiêm túc đọc.

Dao Cơ lười biếng dựa vào giường êm, ánh mắt yên lặng mà trầm tư. Vì để cho Mộc Dương mang theo nàng và Mộc Liệt cùng đi trong quân, Dao Cơ cũng đã tốn đi không ít công phu . May quy củ quân doanh Đại Sở không sâm nghiêm như Mặc gia quân. Huống chi, có tiền lệ Định Vương Phi tùy tùng theo Định Vương xuất nhập quân doanh , muốn phá lệ thì càng dễ dàng hơn nhiều. Mặc dù nàng không có bản lãnh bày mưu nghĩ kế như Định Vương Phi kia, nhưng chỉ cần có thể nói động Lê Vương thì có thể chứ? Mà nói động Mặc Cảnh Lê, dường như cũng không khó. Nhớ tới mấy mỹ nhân tuyệt sắc kia bên trong màn của Lê Vương, Dao Cơ cười nhạt.

Mộc Liệt nhìn thoáng qua nụ cười nhạt nhẽo không biết đang suy nghĩ cái gì của Dao Cơ, khiêu mi nói: “Nương, mẹ đang cười cái gì thế?”

Dao Cơ nhướng mày, cười nói: “Con càng ngày càng quen rồi.”

Mộc Liệt hất càm lên, ngạo nghễ nói: “Bản công tử chưa từng có chuyện không quen , mẹ không phải là mẹ con sao?” Dao Cơ mỉm cười ôm Mộc Liệt, giơ tay lên vuốt vuốt cái đầu nhỏ của hắn nói: “Đúng, mẹ chính là mẹ con!” Có lẽ là bởi vì quá sớm bắt đầu tập võ làm tổn thương gân cốt, mặc dù thực tế Mộc Liệt đã mười một mười hai tuổi rồi, nhưng nhìn đi nhìn lại vẫn là đứa bé bảy tám tuổi. Mấy năm này hai người chung sống cũng có một chút tình cảm, Mộc Liệt liền nhận Dao Cơ làm nghĩa mẫu.

Dao Cơ cũng thật lòng thương yêu Mộc Liệt, huống chi đứa nhỏ này còn nhỏ tuổi liền vì Định Vương Phủ lập nhiều công lớn, tương lai nhất định tiền đồ bất khả hạn lượng. Ở ngoài sáng biết rõ thân phận mình còn đuổi theo nhận mình làm nghĩa mẫu, Dao Cơ càng vui mừng hơn, cũng càng thêm thương yêu Mộc Liệt.

Mộc Liệt cười hắc hắc với nàng, Dao Cơ không khỏi cảm thấy sau lưng chợt lạnh, chỉ nghe Mộc Liệt chậm rãi nói: “Quên chưa nói với mẹ, mấy ngày trước con cũng nhận Tần thống lĩnh làm nghĩa phụ.”

Nụ cười trên mặt Dao Cơ nhất thời cứng lại, im lặng nhìn Mộc Liệt vui vẻ một hồi lâu.

Phảng phất không thấy được thần sắc của Dao Cơ , Mộc Liệt dựa vào cái ghế cười híp mắt nói: “Chúng ta rất nhanh là có thể về nhà, chẳng lẽ mẹ không có ý định sau khi trở về theo cha nuôi sao ?” Lẽ ra cũng không còn cái gì, Mộc Liệt riêng biệt nhận nghĩa phụ nghĩa mẫu, nếu nói cùng nhau lại làm cho người không khỏi đỏ mặt lên. Bất đắc dĩ liếc Mộc Liệt một cái nói: “Tiểu hài tử, quản nhiều chuyện vớ vẩn như vậy làm gì?”

Mộc Liệt cười tủm tỉm nói: “Vớ vẩn sao? Con chỉ có một nghĩa mẫu một nghĩa phụ, cũng không muốn quay đầu lại nhận thêm một nghĩa mẫu hoặc nghĩa phụ nữa. Nghĩa mẫu, mẹ nói phải không ?”

Dao Cơ giơ tay lên đập cuốn sách trong tay mình trên mặt Mộc Liệt, “Đừng nói nhảm , cẩn thận một chút chớ đắc ý quên hình. Nếu còn bước cuối cùng bị lật thuyền trong mương, con sẽ bị người ta cười chết .” Mộc Liệt sờ sờ lỗ mũi, cũng hiểu Dao Cơ nói đúng, càng là đến bước cuối cùng càng phải chú ý cẩn thận.

“Mộc tướng quân.” Lều lớn ngoài, truyền đến tiếng hô của thị vệ . Mộc Liệt và Dao Cơ liếc nhau một cái cùng đứng dậy, Mộc Dương đã từ bên ngoài đi vào. Thấy Mộc Liệt cầm quyển sách trên tay, trên mặt không khỏi nở nụ cười. Đưa tay vỗ vỗ bả vai Mộc Liệt cười nói: “Liệt nhi cũng dụng công, có điều cũng không cần quá cực khổ .” Mộc Liệt yên lặng gật đầu, ở trong lòng liếc mắt. Bằng lương tâm mà nói thì người cha hờ này đối với hắn không tệ , chỉ tiếc. . . Ai bảo Mộc gia đắc tội Định Vương điện hạ đây. Nếu như cuối cùng để cho Mộc Dương và lão Mộc Dương Hầu biết cháu ruột Mộc gia mà bọn họ cưng chìu đã nhiều năm chỉ là một đồ giả mạo, hơn nữa còn là một gián điệp, thật không biết hai người kia sẽ giận thành cái dạng gì? Nghĩ đến đây, Mộc Liệt hơi có chút đồng tình nhìn Mộc Dương một cái.

Đương nhiên Mộc Dương không thể lãnh hội được hàm nghĩa của cái nhìn này, cho rằng nhi tử lo lắng công khóa, cười nói: “Hài tử ngốc, kiến thức con học đã nhiều hơn đứa bé tám chín tuổi bình thường rồi, không cần ép buộc mình quá.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Liệt nhất thời đen lại, đương nhiên kiến thức hắn học nhiều hơn so đứa trẻ tám chín tuổi, bởi vì bản thân hắn cũng không phải là đứa trẻ tám chín tuổi. Mặc dù làm nhiệm vụ rất dễ dàng, nhưng mấy năm nay cũng dáng người cũng không cao qua , điều này là nỗi đau trong lòng Mộc Liệt không thể chạm tới .

Trời ơi, hãy để cho Mộc Dương và Mộc Dương Hầu phủ đi chết hết a.

Mộc Dương ngồi xuống ghế ở cạnh giường êm, Dao Cơ từ trên bàn rót một chén trà nóng cho hắn, mỉm cười hỏi: “Lúc này làm sao còn tới đây?” Đại quân mới vừa tới cách tiền tuyến Mặc gia quân không xa, mấy ngày nay Mộc Dương và lão Mộc Dương Hầu đều cùng Mặc Cảnh Lê bận rộn chuyện trong quân . Mặc dù Dao Cơ và Mộc Liệt đi theo Mộc Dương vào trong quân, nhưng đã mấy ngày chưa từng gặp mặt .

Mộc Dương nói: “Mặc gia quân do Định Vương suất lĩnh, đã toàn diệt đại quân Bắc Nhung, hôm nay Định Vương đã trở lại Hồng Nhạn quan giằng co với Lôi Chấn Đình, đại quân Lữ Cận Hiền đã di động đến tiền tuyến, mấy ngày nay chỉ sợ ta không có thời gian chiếu cố các nàng, lúc này hơi rãnh rỗi liền trở lại xem một chút.” Dao Cơ thản nhiên cười nói: “Ta sẽ cố gắng chiếu cố Liệt nhi, chàng không cần lo lắng cho chúng ta .”

Mộc Dương gật đầu, nắm tay Dao Cơ cười nói: “Vậy thì tốt, đi theo chúng ta một đường hành quân, cực khổ nàng.” Dao Cơ tròng mắt, nhợt nhạt cười một tiếng nói: “Cũng là ta phải làm , nói cái gì cực khổ hay không cực khổ chứ ?”

Mộc Dương nhìn dung nhan mỹ lệ ôn nhu của Dao Cơ , trong mắt hiện lên một tia vui mừng và nhu tình. Nắm tay Dao Cơ gật gật đầu nói: “Tốt lắm, ta đi về trước. Hai mẹ con hãy chiếu cố mình.”

Dao Cơ và Mộc Liệt đứng dậy đưa Mộc Dương đi ra ngoài, quay đầu lại ngồi xuống, Mộc Liệt cau mày nói: “Mộc Dương không trở lại, chúng ta lại không thể đi loạn phía ngoài nữa, đến lúc đó phải làm sao mới có thể bắt được bố phòng và tin tức của binh mã Mặc Cảnh Lê ?”

Dao Cơ lạnh nhạt mỉm cười nói: “Không cần phải gấp. Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, đến lúc đó nghĩ phương pháp liên lạc với Lữ tướng quân là được.” Mộc Liệt gật đầu, Vương Phi cũng không có yêu cầu bọn họ phải lấy được bản đồ bố phòng của Đại Sở , chắc còn có chuyện quan trọng hơn muốn phân phó bọn họ, bọn họ chỉ cần chờ đợi tin tức, lúc cần thiết cho Mặc gia quân một chút hiệp trợ là được rồi.

Trong đại trướng của quân Đại Sở , bởi vì là hoàng đế ngự giá thân chinh, lều lớn quy cách khác hoàn toàn với chủ soái tầm thường , càng lộ ra vẻ rộng rãi hoa lệ. Cho dù khí trời phương bắc giá lạnh nhưng được lót một miếng thảm thật dày từ Tây Vực mang đến, ngân than thượng hạng lẳng lặng thiêu đốt lên, cả trong đại trướng ấm áp mà thư thái.

Nhưng sắc mặt Mặc Cảnh Lê cũng không có bởi vì lều lớn ấm áp thư thái mà trở nên hòa ái, ngược lại càng thêm âm chí. Tướng lãnh phía dưới rối rít sợ hãi cúi đầu, không dám nhìn tới Đế vương phía trên cao cao tại thượng . Quân lâm thiên hạ chuyện này cũng không có để cho tâm tình Mặc Cảnh Lê tốt hơn, kể từ khi năm trước, khi Lê Vương phủ sau đêm hôm đó , lãnh khí quanh thân Mặc Cảnh Lê cũng đủ để cho bất luận kẻ nào nhượng bộ lui binh. Người không biết không dám đi hỏi, số ít người biết cũng không dám nói. Mọi người chỉ biết là tiểu hoàng đế đột nhiên sinh bệnh nặng rồi sau đó băng hà, sau đó Lê Vương lên ngôi. Hết thảy nhanh đến mức khiến cho rất nhiều người cũng không kịp phục hồi tinh thần lại ,Lê Vương cũng đã đăng cơ làm Đế. Nhưng sau khi lên ngôi tính tình Mặc Cảnh Lê càng trở nên lạnh lẽo cổ quái hơn trước, hỉ nộ không chừng. Làm một đế quân vương mới vừa đăng cơ , không vội đi trấn an triều thần tôn thất dân chúng, mà lại bận rộn ngự giá thân chinh , Mặc Cảnh Lê coi như là người đầu tiên.

“Bắc Nhung thua, Mặc Tu Nghiêu lực chú ý tất nhiên sẽ phóng đến nam tuyến . Hiện nay Mặc Tu Nghiêu phái Lữ Cận Hiền suất lĩnh bốn mươi vạn đại quân đón đánh binh mã Đại Sở ta, chư vị ái khanh có ý kiến gì không?” Mặc Cảnh Lê trầm giọng hỏi.

Các tướng lĩnh hai mặt nhìn nhau, không một người dám mở miệng nói chuyện. Bắc Nhung không chỉ có thua, hơn nữa còn là toàn quân bị diệt. Điều này không khỏi làm trong lòng các tướng lĩnh Đại Sở sinh ra vài phần lạnh lẽo. Huống chi, Đại Sở vàTây Lăng liên minh thừa dịp Mặc gia quân giao thủ với Bắc Nhung, mình xuất binh đã có chút ít chột dạ. Tây Lăng và Mặc gia quân là đối địch trời sinh , đương nhiên sẽ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Nhưng Đại Sở và Mặc gia quân cắt đứt xương còn với gân , Lê Vương làm như thế khó tránh khỏi sẽ làm dân chúng cùng với các tướng sĩ cảm thấy trái tim băng giá.

“Làm sao? Các vị đều không có biện pháp?” Mặc Cảnh Lê hí mắt, lạnh lùng nói.

“Hoàng thượng tự có thánh đóan,chúng mạt tướng cung ( cung kính) nghe hoàng thượng phân phó.” Các tướng lĩnh cùng kêu lên nói.

Mặc Cảnh Lê hừ nhẹ một tiếng, sao hắn lại không biết những người này đánh cái chú ý gì, nhìn lướt qua mọi người đem ánh mắt rơi vào lão Mộc Dương Hầu phía sau, trầm giọng nói: “Mộc Lão Hầu Gia, ngươi nói xem?”

Lão Mộc Dương Hầu vội vàng bước ra khỏi hàng, cung thanh bẩm báo nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, thần cảm thấy, nếu như chỉ là bốn mươi vạn đại quân Lữ Cận Hiền mà nói…, cũng không cần lo lắng. Nhưng mà. . . . . .”

“Nhưng cái gì?” Mặc Cảnh Lê hỏi. Lão Mộc Dương Hầu nói: “Nhưng Sở kinh còn có Lãnh Hoài hai mươi vạn đại quân, Lãnh Hoài bản thân cũng là người tài mới hiếm có , ban đầu đại quân Bắc Cảnh tiếp cận, Lãnh Hoài một mình một người trấn thủ Tử Kinh quan mấy tháng, cũng làm cho trăm vạn đại quân Bắc Cảnh không thể nào lướt qua Tử Kinh quan một bước. Bởi vậy có thể thấy được, người này cũng tuyệt đối không thể khinh thường. Khác. . . Thần cho là. . . chỉ sợ Định Vương và Định Vương Phi còn có một vị sẽ đi qua. Đến lúc đó. . . . . . .”

“Lãnh Hoài. . . Mặc Tu Nghiêu, Diệp Ly?” Mặc Cảnh Lê vuốt vuốt ngọc ban chỉ( chiếc nhẫn ngọc đeo ở đầu ngón tay cái) trên tay ,hừ lạnh một tiếng nói: “Lãnh Hoài thâm thụ hoàng ân, nhưng lại phản quốc đầu nhập vào Định Vương Phủ, kì tội nên chém! Về phần Định Vương Phủ. . . Chỉ sợ lần này tới chính là Diệp Ly, tới vừa đúng lúc. . . . . . .”

Nghe được lời nói của Mặc Cảnh Lê …, các tướng lĩnh yên lặng ở trong lòng oán thầm : Lãnh Hoài một người đau khổ trấn thủ Tử Kinh quan, Lê Vương không chỉ có không trợ giúp, còn khắp nơi khấu trừ quân lương của Lãnh Hoài, cuối cùng thậm chí ngay cả lương thảo cùng quân lương đáng lẽ nên cho Lãnh Hoài đều mang đi. Nếu không phải có Mặc gia quân thì không biết cỏ trên mộ phần của Lãnh Hoài giờ đã mọc cao bao nhiêu rồi. Chỗ nào có thể nói là cái gì thâm thụ hoàng ân? Huống chi, vì bảo vệ cho Sở Kinh, Lãnh Hoài còn đã chết một đứa con trai, Mặc Cảnh Lê nói mấy lời này thật sự là không có sức thuyết phục.

Nhưng Mặc Cảnh Lê là hoàng đế, hắn nói như thế nào thì như thế đó. Phía dưới , tướng lãnh cũng không dám mở miệng đi phản bác lời của hắn. Chỉ im lặng nghe phân phó của hắn. trong lòng Mặc Cảnh Lê không vui, vung tay lên thản nhiên nói: “Mộc lão Hầu Gia, Mộc Dương Hầu, Lữ Cận Hiền liền giao cho các ngươi. Về phần Định Vương Phi. . . Bản vương sẽ đích thân xử lý!” Cha con Mộc Dương vội vàng chắp tay lĩnh mệnh, “Mạt tướng lĩnh mệnh.”

“Khởi bẩm hoàng thượng, Thế tử Trấn Nam Vương Tây Lăng cầu kiến.” Ngoài cửa binh lính hắng giọng bẩm báo nói. Mặc Cảnh Lê khẽ cau mày nói: “Lôi Đằng Phong, hắn tới làm gì?” Binh lính trả lời: ” Thế tử Trấn Nam Vương chỉ nói phụng mệnhTrấn Nam Vương, có chuyện trọng yếu cầu kiến hoàng thượng.”

“Để cho hắn đi vào.” Mặc Cảnh Lê phân phó nói.

Chỉ chốc lát sau, Lôi Đằng Phong được người mang đến, nhìn một chút trong trướng các tướng lĩnh cùng Mặc Cảnh Lê ngồi trên ghế rồng, cười nhạt, khom người vái chào nói: “Tại hạ Lôi Đằng Phong ra mắt Sở Hoàng.”

” Thế tử Trấn Nam Vương bình thân.” Mặc Cảnh Lê hí mắt, đánh giá Lôi Đằng Phong trước mắt. Hiện tại Lôi Đằng Phong trầm ổn hơn lúc ban đầu nhìn thấy ở Nam. Cho dù hiện tại hắn đối mặt với Mặc Cảnh Lê đã trở thành hoàng đế Đại Sở nhưng như cũ có thể không kiêu ngạo không siểm nịnh, lạnh nhạt tự nhiên. Khó hơn được chính là, ánh mắt của hắn cũng trở nên cực kỳ bình thản ổn định, đây là Lôi Đằng Phong lúc trước không có .

Mặc Cảnh Lê nhìn chăm chú vào Lôi Đằng Phong, một hồi lâu mới hỏi: ” Thế tử Trấn Nam Vương Tây Lăng tới đây, có việc gì?”

Lôi Đằng Phong lạnh nhạt cười nói: “Hồi Sở Hoàng, phụ vương nghe nói Sở Hoàng đã suất binh tới tiền tuyến, đặc biệt mệnh lệnh Đằng Phong đến đây nghênh đón.”

Nghe vậy, ánh mắt mấy lão tướng tại chỗ nhìn về phía Lôi Đằng Phong không khỏi nhiều mấy phần tán thành. Năm đó đám cưới Định Vương, lúc Lôi Đằng Phong làm thế tử Trấn Nam Vương đến Sở kinh tham gia hôn lễ cái phần ngạo nghễ như có như không kia , mặc dù cũng không cuồng vọng, nhưng lại khó tránh khỏi làm cho người ta cảm thấy có mấy phần cao ngạo. Nhưng hiện tại Lôi Đằng Phong không chỉ có trầm ổn hơn mười năm trước rất nhiều, tâm thái lại càng bình thản không ít. Trấn Nam Vương khẳng định không phải là phân phó hắn tới đón tiếp Mặc Cảnh Lê , nhưng khó được chính là bản thân hắn có thể cúi thấp cái đầu này.

Hiển nhiên, lời của Lôi Đằng Phong cũng làm cho Mặc Cảnh Lê vui vẻ vài phần, ánh mắt nhìn về phía Lôi Đằng Phong cũng nhiều mấy phần ấm áp. Mặc Cảnh Lê gật đầu cười nói: “Trấn Nam Vương khách khí, Thế tử mời ngồi.”

“Đa tạ Sở Hoàng.” Lôi Đằng Phong nó cười thản nhiên không một chút vì từ người trước mắt mình là người mình luôn nhìn không thuận mắt , hiện này cao cao tại thượng mà bất mãn cùng với lúng túng.

Sau khi tạ ơn, Lôi Đằng Phong ở vị trí đầu não thứ nhất ngồi xuống. Đợi đến thị vệ dâng trà lui ra, Mặc Cảnh Lê cũng vẫy lui các tướng lĩnh, lưu lại cha con Mộc Dương Hầu cùng với mấy tướng lãnh tâm phúc. Mặc Cảnh Lê mới hỏi: “Nghe nói Thế tử Trấn Nam Vương nhất cử phá được Vệ thành, Trẫm còn chưa chúc mừng Thế tử.”

Lôi Đằng Phong cười nói: “Tại hạ chỉ may mắn mà thôi, trước đó vài ngày bị Nam Hầu và Mộ Dung tướng quân làm khó, suýt nữa bỏ mạng. Nếu không phải phụ vương an bài chu toàn, lúc này đã sớm không có Lôi Đằng Phong người này, tại hạ không dám lãnh công.”

Mặc Cảnh Lê cười nhạt, cũng không nhiều lời, “Thế tử đến, Trấn Nam Vương có thể có cái gì phân phó.”

Lôi Đằng Phong nói: “Phụ vương phân phó tại hạ, hết thảy mặc cho Sở Hoàng phân phó . Nhưng . . Khi tại hạ đến đây , trên đường đã nghe đến tin tức, Định Vương Phi Diệp Ly đã đến trong quân Lữ Cận Hiền , chỉ sợ ít ngày nữa sẽ phải cùng Lữ Cận Hiền đấu trên tiền tuyến.”

“Lần này Mặc gia quân là Diệp Ly lĩnh quân?” Mặc Cảnh lê cau mày hỏi.

Lôi Đằng Phong lắc đầu nói: “Không, theo tại hạ biết, Định Vương Phi nhận chức quân sư.”

Mặc Cảnh Lê cười lạnh một tiếng nói: “Nàng ta co được dãn được. Đa tạ tin tức của Thế tử, Trẫm biết rồi.” Lôi Đằng Phong khẽ cau mày nói: “Không biết Lê Vương có đối sách gì?”

Mặc Cảnh Lê cười nói: “Thế tử không cần phải lo lắng, Bản vương tự có kế sách ứng phó, Thế tử chỉ cần mỏi mắt mong chờ chính là.” Thấy Mặc Cảnh Lê không muốn nhiều lời, Lôi Đằng Phong cũng không nói tiếp nữa, cười nhạt một tiếng nói: “Đã như vậy, tại hạ liền kính đợi tin lành.”

Mặc Cảnh Lê cười ngạo nghễ, nói: “Đương nhiên.” Nhìn Mặc Cảnh Lê mặc long bào màu hoàng kim cao cao tại thượng mà cuồng ngạo, Lôi Đằng Phong nhắm hờ mắt, khóe miệng cong lên nụ cười lạnh không dễ dàng phát giác .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.