Thịnh Thế Đích Phi

Chương 389: Q.1 - Chương 389: Sự tính toán trong bản đồ bố phòng.




Trong màn trướng của Mộc Dương, Dao Cơ đang thêu thùa. Một bóng người thật nhanh tiến vào trong trướng, trong lòng Dao Cơ cả kinh cảnh giác ngẩng đầu nhìn lại người mới rồi mới thở phào nhẹ nhỏm, có chút lo lắng nói: “Làm sao ngươi ở chỗ này?”

Người tới chính là Tần Phong. Tần Phong mặc trang phục Sở quân bình thường , trên mặt chỉ sửa lại chút xíu, người quen còn không đến mức nhận không ra, nhưng nếu là người chưa quen thuộc thì cũng rất khó khăn một cái nhìn ra diện mạo thật của hắn. Tần Phong nhìn thoáng qua Dao Cơ trên giường êm . Cởi trang phục hoa lệ xinh đẹp đó ra, chỉ mặc một áo màu xanh đơn giản, khoác một áo choàng da hồ màu trắng , so với trước diễm quang tứ xạ càng nhiều thêm mấy phần thanh tú và ôn nhu.

Trong ánh mắt lãnh nghiêm (lạnh lùng, nghiêm túc) của Tần Phong khẽ hiện lên vẻ ôn nhu, nhàn nhạt cười nói: “Không cần lo lắng, phía ngoài không có người ngoài.” Dao Cơ gật đầu, nàng cũng biết thủ vệ phụ cận màn trướng này cũng là ám vệ của Mặc gia quân và Kỳ Lân do Tần Phong an bài , cho nên nàng và Mộc Liệt lúc nói chuyện mới không cần lo lắng bị người phát hiện. Biết Tần Phong sẽ không vô duyên vô cớ đột nhiên xuất hiện ở màn trướng của mình , Dao Cơ thả nữ công trong tay ra, đứng dậy hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”

Tần Phong nói: “Lữ tướng quân và Vương Phi sắp đến, nhưng binh mã của Lữ tướng quân cách hai trăm dặm ngoài bị Sở quân ngăn cản đường đi, mới vừa rồi Mặc Cảnh Lê hạ lệnh Mộc Dương suất lĩnh mười vạn đại quân đi trước tăng viện. Tính toán nhất cử tiêu diệt Lữ tướng quân đại quân.” Dao Cơ khẽ nhíu mày nói: “Kia Vương phi ở đâu ?” Tần Phong nói: “Chắc Vương Phi đi một con đường khác, ta muốn rời đi quân doanh đi tiếp ứng với Vương phi, trong đại quân Sở quân , hết thảy sẽ phải do nàng tới xử lý.”

Dao Cơ gật gật đầu nói: “Ngươi yên tâm . Đúng rồi.” Dao Cơ rút ra trên đầu một con trâm gài tóc thả vào trong tay Tần Phong, nói: “Đây là bản đồ bố phòng của Sở quân, ta từ chỗ Mộc Dương nhìn qua. Một mình ngươi phải cẩn thận.”

Tần Phong gạt gạt mày kiếm, cầm lấy trâm gài tóc nhẹ nhàng nhéo một cái, trâm gài tóc liền chia làm hai nửa, ở giữa rỗng ruột lộ ra một cuộn giấy rất nhỏ. Tần Phong rút tờ giấy ra nhìn một chút, rồi ghi nhớ những thứ được vẽ trên đó trong đầu, tiện tay vứt cuộn giấy vào chậu than bên cạnh . Sau đó mới khôi phục trâm gài tóc nguyên trạng, nhẹ nhàng vì Dao Cơ cài lên, thản nhiên nói: “Trâm cài ở trong quân quá mức chói mắt rồi, rất dễ dàng bị người phát hiện. Nhưng. . . Có thể sau này tặng cho ta.”

Trên mặt Dao Cơ không khỏi ửng đỏ, mặc dù đã hơn ba mươi tuổi, nhưng áo choàng da hồ tuyết trắng lại như cũ làm nổi bật kiều nhan mỹ lệ động lòng người. Dao Cơ tránh ra bên cạnh , cố gắng trấn định nói: “Ngươi đi nhanh đi, tự mình cẩn thận chút.”

Tần Phong lại cũng không gấp gáp, như có điều suy nghĩ nhìn Dao Cơ hỏi: “Nàng đang lo lắng ta sao?”

Dao Cơ ngẩn người, rốt cục thở dài nói: “Chờ sau khi chuyện lần này kết thúc , nếu như chúng ta cũng còn sống. . . Ta sẽ cho ngươi đáp án.”

Lần đầu tiên Tần Phong thấy Dao Cơ dứt khoát như thế, mặc dù không có đáp án rõ ràng nhưng đây lần đầu tiên Dao Cơ đối diện với tình cảm của mình làm ra câu trả lời chắc chắn. Không muốn ép buộc nàng nữa, Tần Phong thấp giọng nói: “Không cần lo lắng, chúng ta cũng sẽ sống . Ta đi trước.” Nói xong, liền xoay người chợt lóe thân rời khỏi màn.

Dao Cơ nhìn chiếc lều trống rỗng có chút xuất thần. Lúc này vốn không nên suy nghĩ những vấn đề này , nhưng lúc này nàng khó được có chút xuất thần. Thật ra thì trước đây thật lâu nàng cũng đã hiểu , trong lòng các cô gái , có lẽ Mộc Dương là mộng đẹp, nhưng Tần Phong mới càng là người có thể cho cô gái an toàn và trung thành . Lấy địa vị của Tần Phong ở Định Vương phủ và Định Vương Phi , nghĩ muốn giai nhân tuyệt sắc như thế nào sao không thể được, sao vẫn phải chờ một người đã hơn ba mươi tuổi, đã là nhân lão hoa hoàng( người đã già như hoa vàng héo úa) và đã sinh một đứa con như nàng? Nhưng so với Mộc Dương, Dao Cơ lại càng không nguyện ý phá hủy Tần Phong.

“Dao Cơ.” Mộc Dương từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Dao Cơ đứng ở màn trung gian xuất thần không khỏi sửng sốt một chút, dịu dàng hỏi: “Dao Cơ, sao vậy?” Dao Cơ tỉnh tảo lại, đáy mắt xẹt qua một tia kiên quyết, khóe miệng nhấc lên nhàn nhạt nụ cười, lắc đầu nói: “Không có gì, suy nghĩ lung tung thôi, có việc gì thế?”

Mộc Dương có chút áy náy nói: “Ta phải mang binh xuất chinh rồi. Nếu có chuyện gì, nàng có thể phái người đi tìm phụ thân.” Mặc dù lão Mộc Dương Hầu không vui với chuyện nhi tử xuất chinh lại mang theo một nữ nhân và hài tử, nhưng ngay cả thân là hoàng đế cùng chủ soái Mặc Cảnh Lê cũng không có nói gì, đương nhiên lão Mộc Dương Hầu sẽ không nói gì . Huống chi, Mộc Liệt lại là tôn tử duy nhất của lão, coi như là không vui cũng sẽ trông nom một hai.

Dao Cơ gật đầu, vừa xoay người đi vào bên trong , “Cần ta vì chàng thu thập hành lễ gì không?”

Mộc Dương kéo nàng nói: “Không cần, không phải là rất xa, ước chừng không quá mấy ngày sẽ gặp trở lại. Nàng hãy chiếu cố Liệt nhi cho tốt, Dao Cơ. . . Chờ lần này Bắc Chinh kết thúc, hoàng thượng nhất định sẽ bàn về phần thưởng công hành phần , đến lúc đó ta liền cầu xin hoàng thượng ban cho phẩm cấp phong hào Cáo Mệnh phu nhân cho nàng. Sau này ta cũng không cần lo lắng nàng cùng Liệt nhi chịu ủy khuất.”

Dao Cơ khẽ đẩy Mộc Dương ra, thản nhiên nói: “Chỉ cần Liệt nhi có thể bình an là tốt rồi, ta không cần cái phẩm cấp và phong hào gì đó.” Mộc Dương cười nhạt, chỉ coi nàng thấy ngại mới từ chối, lơ đễnh.

“Cho dù đi mấy ngày, cũng phải mang mấy bộ y phục đi. Hiện tại phương bắc rất lạnh.” Dao Cơ xoay người qua một bên đi thu thập đồ, Mộc Dương thấy nàng kiên trì cũng không nữa phản bác, mỉm cười đi tới một bên nhìn một chút công văn.

Chỉ chốc lát sau, Mộc Liệt đi đến, nhìn thấy Mộc Dương đã ở vội vàng tiến lên hành lễ, “Phụ thân, bọn họ nói phụ thân phải xuất chinh sao?” Mộc Liệt tò mò hỏi. Mộc Dương ôm lấy hắn đặt ở trên gối của mình, cười nói: “Không sai, phụ thân tối nay phải đi rồi. Liệt nhi phải ngoan ngoãn lời nghe mẫu thân .” Mộc Liệt gật gật đầu nói: “Hài nhi biết rồi.”

Nhi tử luôn luôn không thích bị thân cận thế nhưng cũng biết điều một chút ngồi ở trên đầu gối mình, trong lòng Mộc Dương cũng rất cao hứng. Dứt khoát cứ ôm Mộc Liệt nhìn công văn , nhưng không có thấy đứa trẻ trông như tám tuổi ấy bị hắn ôm vào trong ngực đang ngó chừng công văn trước mắt đọc nhanh như gió. Mỗi khi Mộc Dương lật qua một trang , ánh mắt Mộc Liệt liền lóe lên dụng tâm ghi nhớ những cái mà mắt thấy được.

“Lão Hầu gia.” Ngoài cửa thị vệ cùng kêu lên hành lễ.

Mộc Dương ngẩng đầu lên, liền thấy lão Mộc Dương Hầu từ bên ngoài đi vào, vội vàng đứng lên nói: “Phụ thân.” Lão Mộc Dương Hầu đã thấy Mộc Dương ôm Mộc Liệt nhìn công văn, khẽ nhíu nhíu mày nói: “Lập tức phải xuất chinh rồi, thế nào còn không có chuẩn bị?”

Mộc Dương cười nói: “Dao Cơ đang thu dọn đồ đạc, hết thảy đều chuẩn bị thỏa đáng, phụ thân yên tâm .” Lão Mộc Dương Hầu gật gật đầu nói: “Vậy thì tốt, Lữ Cận Hiền là danh tướng Mặc gia quân,con ngàn vạn phải cẩn thận.” Mộc Dương nghi ngờ nhìn phụ thân, hắn cũng không phải là lần đầu tiên xuất chinh rồi, huống chi phụ thân mới vừa ở trong đại trướng đã nói qua lời giống vậy rồi, “Phụ thân, nhưng là. . . Có vấn đề gì?”

Lão Mộc Dương Hầu lắc lắc đầu nói: “Không có gì. Có điều. . . Có chút bận tâm con thôi.” Lão Mộc Dương Hầu lo lắng, kể từ khi lần này xuất chinh tới nay, lão luôn mơ hồ có một loại dự cảm bất thường. Nhưng lúc này nhi tử sắp phải xuất chinh, cũng không thể nói lời mang điềm xấu như vậy.

Mộc Dương hiểu rõ, cười vang nói: “Hiện nay quân ta chiếm phía trên, nhi tử mang binh đi ngăn chặn Lữ Cận Hiền cho dù không thể đại hoạch toàn thắng, cũng sẽ không có nguy hiểm gì . Phụ thân yên tâm mới đúng.”

Lão Mộc Dương hầu cũng không hiểu mình rốt cuộc cảm thấy bất an về những thứ gì, cũng chỉ cho rằng mình lớn tuổi nên lo lắng nhiều hơn một chút, gật gật đầu. Dao Cơ đang cầm hành lễ thu thập xong đi ra ngoài, nhìn thấy lão Mộc Dương Hầu cũng ngẩn ra, khẽ cúi người nói: “Lão Hầu gia.”

Lão Mộc Dương Hầu vuốt cằm, mặc dù rất có phê bình kín đáo thân phận Dao Cơ , nhưng bởi vì có Mộc Liệt đứa con trai này, mấy năm này Dao Cơ biểu hiện tốt hơn Tôn thị thân là chính thất, lão Mộc Dương Hầu cũng không có thể cho nàng sắc mặt gì. Nhưng phân phó nói: “Sau này Dương nhi xuất chinh, ngươi mang theo Liệt nhi an phận ở trong màn, không nên tùy ý đi loạn.”

Dao Cơ hàng phục gật đầu đáp: “Dao Cơ hiểu, xin lão Hầu gia yên tâm.”

Mộc Liệt đứng ở Mộc Dương bên cạnh, cũng hết sức biết điều nói: “Tổ phụ, Liệt nhi sẽ biết điều nghe lời mẫu thân .”

Lão Mộc Dương Hầu lúc này mới thỏa mãn gật đầu, xoay người đi ra ngoài. Đi tới lều lớn cửa , vừa quay đầu lại nhìn Mộc Dương ngồi ở án thư nói: “Sau này không nên mang công văn và chiến báo về .”

Tiễn đi lão Mộc Dương Hầu, Mộc Dương lại cùng Dao Cơ, Mộc Liệt nói lời từ biệt sau mới mang theo hành lý mà Dao Cơ chuẩn bị đi ra cửa. Trong màn , Mộc Liệt và Dao Cơ hai mặt nhìn nhau một hồi lâu, Dao Cơ cau mày nói: “Mộc Dương Hầu có phải phát hiện ra hay không?”

Trên gương mặt nho nhỏ của Mộc Liệt nhăn nhó lại, suy tư một lát mới nói: “Chắc không có sao. Chắc lão ta cảm thấy Mộc Dương mang những thứ đó đến chỗ ở gia quyến là không tốt.” Cho dù Lão Mộc Dương Hầu có khôn khéo cũng không thể có thể hoài nghi một tôn tử mới tám, chín tuổi . Nếu như nói lão Mộc Dương Hầu phát hiện thân phận của hắn mà nói…, vậy thì sẽ không chỉ đơn giản là mấy câu nhắc nhở như vậy.

Dao Cơ gật đầu nói: “Tóm lại, hết thảy cẩn thận cho thỏa đáng.”

“Con biết, yên tâm đi. Đúng rồi. . . Con mới vừa thấy được mấy vị trí Sở quân mai phục, con vẽ xuống rồi mẹ cho người ta đưa đi cho Lữ tướng quân đi.”

“Tốt.”

Đêm đó Mộc Dương rời đi đại doanh Sở quân, đồng thời, một phong mật thư cũng đồng thời bay về phía Lữ Cận Hiền .

Sau Diệp Ly cáo biệt Lữ Cận Hiền, liền suất lĩnh hai mươi vạn binh mã vòng qua đường tắt hẹp hòi vẫn từ trên quan đạo đường vòng đi về hướng nam. Một đường đi rất nhanh, chỉ hai ba ngày đã đến nơi cách Sở quân không xa thì ngay tại chỗ đóng quân , cũng không tiến về trước nữa. Điều này làm cho Mặc Cảnh Lê đã sớm chờ chực ở nơi đó có chút thất vọng. Hắn hi vọng Diệp Ly trực tiếp mang theo binh mã tiến lên đây giao chiến với Sở quân. Như vậy Mặc Cảnh Lê có ít nhất tám phần nắm chắc có thể đánh bại hoàn toàn Mặc gia quân.

Trong quân doanh Mặc gia quân, Tần Phong từ trong đại doanh Sở quân ra tới cũng đã xuất hiện ở nơi đây. Mấy tháng không thấy nhưng mọi người bên cạnh Diệp Ly vẫn quen thuộc Tần Phong. Vân Đình lại càng không chút khách khí tiến lên đánh bả vai Tần Phong cười nói: “Tần thống lĩnh thật là xuất quỷ nhập thần a, nhiều tháng không thấy thế nhưng đột nhiên lại xuất hiện từ trên chiến trường. Nói nhanh lên một chút xem, mấy tháng này đi chỗ nào rồi?”

Tần Phong vẫn đi theo Diệp Ly bên cạnh, lần trước Diệp Ly từ Giang Nam trở lại liền không thấy Tần Phong. Mặc gia quân trên dưới cũng không phải là hoàn toàn không hiếu kỳ , chỉ nghĩ vì Vương phi có thể phái hắn đi thi hành cái nhiệm vụ quan trọng gì nên cũng không hỏi tới. Hiện tại Tần Phong đều trở về rồi, Vân Đình không hề khách khí muốn biết tin tức trực tiếp .

Hai người Trác Tĩnh và Lâm Hàn cũng rất tò mò muốn biết chân tướng. Dĩ nhiên tò mò vấn đề riêng của Tần Phong, thuộc hạ Diệp Ly bên cạnh đông đảo, nhưng đặc biệt nhất phải kể đến Tần Phong . Bởi vì hắn không chỉ là thị vệ tùy thân mà Định Vương tự mình sai khiến bảo vệ Vương phi lại là thống lĩnh Kỳ Lân, thời gian hắn đi theo Định Vương Phi chỉ sợ so còn nhiều hơn đám người Trác Tĩnh vốn là ám vệ của Định Vương Phi . Mà cùng hắn giao tình sâu nhất cũng chính là ba người Trác Tĩnh, Lâm Hàn cùng Vệ Lận.

Diệp Ly cười nhạt, phủi Vân Đình một cái cười nói: “Có vấn đề gì các ngươi hỏi sau. Tần Phong, trong Sở quân có tin tức gì?” Tần Phong gật đầu, trầm giọng nói: “Khởi bẩm Vương Phi, thế tử Trấn Nam Vương Lôi Đằng Phong ngày hôm trước xuất hiện trong đại doanh Sở quân, vẫn không có đi. Mặt khác, hai ngày trước Mặc Cảnh Lê phái Mộc Dương suất lĩnh mười vạn đại quân đi trước ngăn chặn Lữ tướng quân. Mà bản thân Mặc Cảnh Lê, giờ phút này chỉ sợ đã bày xong trận thế đợi chờ Vương phi đến.”

Đôi mi thanh tú Diệp Ly chau lên, “Lôi Đằng Phong?”

Tần Phong gật đầu nói: “Đúng. Lôi Đằng Phong đang trong đại doanh Sở quân, Mặc Cảnh Lê cũng không ưu đãi hắn, Lôi Đằng Phong cũng hết sức an phận, cực ít phát biểu ý kiến gì. Nhưng hắn vẫn không đi thì hơi kỳ quái.” Diệp Ly suy nghĩ một chút hỏi: “Lôi Đằng Phong nói thế nào ?” Tần Phong nói: “Lôi Đằng Phong nói là phụng mệnh Trấn Nam Vương, đi trước chờ đợi Mặc Cảnh Lê sai khiến. Nhưng Mặc Cảnh Lê tuyệt sẽ không để cho Lôi Đằng Phong tiếp xúc binh quyền Sở quân , hắn không có thực quyền gì. Cái gì cũng khôngđể cho làm, dĩ nhiên cái gì đều không xen vào . Hình như bản thân Lôi Đằng Phong không thèm để ý.”

Diệp Ly suy nghĩ một chút, nhíu lông mày nói: “Phái người đi dò tra, rốt cuộc Lôi Đằng Phong có mang binh tới đây không.”

Tần Phong hơi ngẩn ra, nói: “Vương phi có ý tứ là Lôi Đằng Phong có thể có âm thầm mang binh tới đây, muốn chờ Mặc gia quân và Sở quân lưỡng bại câu thương sau đó trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi?” Dù sao, bên ngoài Lôi Đằng Phong không có mang người nào đến trong quân Sở quân. Nhưng không có nghĩa là hắn không thể an trí binh tướng mã ở phụ cận . Diệp Ly lắc đầu, thản nhiên nói: “Trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi cũng chưa chắc, nhưng nhìn đúng cơ hội cháy nhà hôi của cũng có thể .”

Tần Phong gật đầu, nghiêm mặt nói: “Vương phi xin yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ điều tra rõ ý đồ Lôi Đằng Phong đến đây. Vương phi, đây là bản đồ bố phòng của Sở quân mà Dao Cơ lấy được.” Tần Phong trình lên bản vẽ trong tay lên. Diệp Ly nhận lấy nhìn một chút, nhíu lông mày hỏi: “Có thể tin sao?”

Tần Phong nói: “Thuộc hạ đã phái người đã tra xét rồi, hơn phân nửa có thể tin.”

“Hơn phân nửa?” Diệp Ly có chút hăng hái nhướng mày nói. Tần Phong nói: “Bản đồ bố phòng là thật, nhưng . . Có chỗ cũng là thiệt giả nửa nọ nửa kia, Mặc Cảnh Lê cũng không tín nhiệm tướng lãnh bên cạnh mình . Bao gồm phủ Mộc Dương Hầu.” Cái này Tần Phong cũng hơi có thể hiểu được, dù sao năm đó Mặc gia quân chính là thua ở điểm này , suýt nữa tạo thành họa diệt môn cho Định Vương phủ . Ban đầu mặc dù cùng Mặc Cảnh Lê không có gì quan hệ, nhưng Mặc Cảnh Lê học được ít kinh nghiệm , huống chi bên đa nghi của Mặc Cảnh Lê cũng không kém Mặc Cảnh Kì.

Có điều Mặc Cảnh Lê đại khái không nghĩ tới, Tần Phong bắt được bản đồ bố phòng cũng không có trực tiếp dùng. Ngược lại lợi dụng thời gian Diệp Ly còn chưa tới phái Kỳ Lân kiểm tra lại những địa điểm này.

Diệp Ly nhìn trong tay một tờ giấy có kích thước như khăn tay vẽ đầy các loại chi chít ký hiệu bản đồ. Màu đen là bản đồ nguyên bản lúc Tần Phong lấy từ trong tay Dao Cơ, còn chữ viết và ký hiệu màu đỏ còn lại ở phía trên là Tần Phong khảo chứng sau thêm hoặc là loại bỏ. Tiện tay giao bản đồ cho Trác Tĩnh, rất nhanh, Trác Tĩnh đưa trở về trong tay Diệp Ly là một tờ bản đồ bố phòng hoàn toàn mới.

Diệp Ly nhìn một chút, để bản đồ xuống hỏi: “Ngươi cảm thấy đầy đủ rồi sao?”

Tần Phong suy tư chốc lát, lắc đầu nói: “Sở quân có tám mươi vạn đại quân, nhưng thuộc hạ cho rằng lấy Mặc Cảnh Lê chấp nhất cùng cừu thị với Mặc gia quân, con số này có thể không dừng tại đây. Nhưng nhìn từ trên bản đồ bố phòng, còn chưa đủ sáu mươi vạn người. Thuộc hạ cho là. . . Mặc Cảnh Lê rất có thể ẩn dấu đòn sát thủ.”

“Mặc Cảnh Lê cũng trưởng thành hơn nhiều.” Diệp Ly nhẹ nhàng cười nói. Vì đối phó Mặc gia quân mà Mặc Cảnh Lê xem như dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, thậm chí ngay cả trên bản đồ bố phòng này cũng có thể làm ra nhiều văn vẻ như vậy, thật sự vượt xa tài trí Mặc Cảnh Lê bình thời biểu hiện ra . Này xem như vượt xa người thường phát huy sao?

“Nếu như ngươi là Mặc Cảnh Lê, ngươi có khả năng nhất giấu hơn hai mươi vạn đại quân kia ở chỗ nào?” Diệp Ly hỏi.

Tần Phong cúi đầu suy tư, bên cạnh Vân Đình cũng duỗi dài cổ đến xem, quệt quệt khóe môi nói: “Nếu như ta là Mặc Cảnh Lê, mượn hai mươi vạn đại quân này để đối phó Vương phi. Nếu như có thể đem Vương phi. . . Cho dù sau khi Lữ tướng quân đột phá phong tỏa, cũng sẽ biến thành một mình xâm nhập, bốn bề cục diện bị nguy. Huống chi. . . Nếu như Mặc Cảnh Lê đánh một trận toàn thắng Vương Phi, đối với tinh thần thấp kém của Sở quân cũng là một tin tức vô cùng tốt , đồng thời hung hăng đả kích sĩ khí Mặc gia quân và Định Vương phủ.”

Diệp Ly cười một tiếng nói: ” Quả nhiên Vân Đình đã trưởng thành nhiều.”

Vân Đình vừa định phản bác kẻ ngu cũng có thể nghĩ ra được, nghĩ lại nếu nói như vậy chẳng phải nói mình cũng là kẻ ngu? Chỉ đành phải hắc hắc cười một tiếng nói: “Là sư phụ dạy có cách.”

Diệp Ly nhìn bản đồ trước mắt, ngón tay thon dài chỉ vào ba địa phương trên địa đồ gật đầu nói: “Nơi này, nơi này, còn có nơi này. Các ngươi cảm thấy thế nào?” Lâm Hàn nói: “Nếu là như vậy. Quân ta vừa ra Hàn Cốc quan sẽ lập tức lâm vào trong vòng vây trong núi. Hơn nữa với nhân mã bên ngoài của Mặc Cảnh Lê, ít nhất chúng ta sẽ bị ba mươi vạn binh mã vây khốn. Nhưng. . . Mặc Cảnh Lê có cái đầu óc này sao?” Vạn nhất bọn hắn tự mình nghĩ thật lợi hại, ngược lại Mặc Cảnh Lê không nghĩ tới, kết quả biến thành chính bọn hắn hù dọa mình.

Tần Phong nói: “Cho dù Mặc Cảnh Lê không có, lão Mộc Dương Hầu cũng sẽ có .” Tần Phong ở trong đại doanh Sở quân lâu nhất, cũng hiểu rõ Mộc Dương Hầu hiện nay có thể nói là được Mặc Cảnh Lê coi trọng nhất, cũng là tướng lãnh trong Sở quân có thể đánh. Nhân phẩm cũng không đại biểu năng lực, cho dù không ít tướng lãnh và thần tử Đại Sở khinh bỉ nhân phẩm lão Mộc Dương Hầu , nhưng lại không người nào có thể phủ nhận năng lực của lão.

Vân Đình nhún nhún vai nói: “Muốn cùng Lữ tướng quân hai mặt vây kín, chúng ta nhất định phải ra Hàn Cốc quan. Cho dù phía trước có ba mươi vạn đại quân cũng phả đi, cũng không thể hiện tại lui về.” Nói không chừng sư phụ hắn cũng đã tiêu diệt mấy mai phục của Sở quân, tới nơi muốn đến. Đến lúc đó ngược lại là bọn họ đi đường bằng lại là người tới trễ, có thể khó coi.

Diệp Ly chống cái trán suy tư một lát, mới vừa cười khẽ một tiếng, nói: “Vân Đình nói không sai. Nếu chúng ta đi trễ, sẽ hại Lữ tướng quân .” Bị Diệp Ly vừa nói như thế, Vân Đình cũng có chút bối rối rồi, “Vương phi, vậy làm sao bây giờ? Chúng ta qua nơi này như thế nào?”

Diệp Ly suy nghĩ một chút, trong lòng đã có so đo, trầm giọng nói: “Vân Đình, ngươi dẫn dắt mười lăm vạn đại quân cường công Hàn Cốc quan.”

“A?” Vân Đình nhất thời kinh hãi, có chút lo lắng nhìn Diệp Ly, Vương phi không phải là lo lắng sao? Mặc dù Hàn Cốc quan không phải là biên cảnh quan trọng gì, nhưng lại là chiến trường cổ nổi danh nhất Trung Nguyên, từ xưa chính là vùng giao tranh binh gia. Còn có danh xưng hùng quan đệ nhất Trung Nguyên. Đây cũng là nguyên nhân tại sao Lữ Cận Hiền muốn đường vòng đi đường tắt. Nếu như song phương giằng co ở trước Hàn Cốc quan, đừng nói mười lăm vạn người, chính là năm mươi vạn người cũng chưa chắc có thể ở ngắn ngủn mấy ngày công phá Hàn Cốc quan. Hôm nay đã biết Mặc Cảnh Lê sớm ở chỗ này bố trí mai phục, một ít người như vậy của hắn chỉ sợ cũng không đủ cho Sở quân tắc răng.

Diệp Ly cười nhạt nói: “Không phải là thật làm cho ngươi cường công, chỉ cần làm ra bộ dạng mạnh tấn công là được, đừng làm cho người khác hoài nghi ngươi.”

Vân Đình phản ứng cũng mau, liền vội vàng hỏi: “Vương phi, ngài muốn đi đâu?” Nếu Vương phi để cho hắn suất lĩnh đại quân đánh nghi binh, cái hầm kia đích thị là vì che dấu mưu đồ thực sự của Vương phi . Diệp Ly cười yếu ớt nói: “Phật viết: không thể nói.”

Vân Đình nhất thời trở nên ỉu xìu, đôi mắt trông mong nhìn Diệp Ly nói: “Vương phi, ta biết ngài nhất định đi làm trò vui, không thể mang ta à? Mạt tướng có thể vì Vương phi làm tùy tùng không chối từ!” Mỗi lần Vương phi lặng lẽ trộm đi là luôn làm chuyện kinh thiên động địa. Để cho Vân Đình hâm mộ , ghen tỵ đám người Tần Phong, Trác Tĩnh.

Diệp Ly tự tiếu phi tiếu nhìn hắn nói: “Hiện tại trong quân có thể mang binh trừ ngươi ra chính là ta? Vân tướng quân định để cho hai chúng ta người nào lưu lại?”

Vân Đình chán nản, nếu Vương Phi không đi thì còn có cái gì thú vị, Vương phi đi . . . Hắn không đi được.

Diệp Ly giơ tay lên vỗ vỗ bả vai Vân Đình cười nói: “Ngươi nơi này cũng rất trọng yếu, chúng ta có thể làm bao nhiêu chuyện, liền xem ngươi có thể chế trụ Sở quân bao lâu mà không bị phát hiện. Nếu thành công, đến lúc đó Bản phi sẽ đích thân đi về phía Lữ tướng quân vì ngươi xin công.”

Nghe vậy, Vân đình lập tức lên tinh thần . Vân Đình mới vừa bái sư, mấy ngày nay hành quân ,lúc rãnh rồi hắn đều lấy cuốn sách của Lữ Cận Hiền đọc ,sau đó rất bội phục ngũ thể đầu địa sư phụ mới nhận này, đang lo không có lấy được chiến tích thì sao ở trước mặt sư phụ khoe thành tích đây. Nghe được lời của Diệp Ly …, lập tức chấn phấn tinh thần cười nói: “Vương phi cứ việc yên tâm, mạt tướng bảo đảm sẽ không làm trở ngại đại sự của Vương phi !”

Diệp Ly mãn ý gật đầu nói: “Rất tốt, ngươi đi đi.”

“Dạ, mạt tướng cáo lui!” Vân Đình chắp tay cáo lui, đi ra ngoài kiểm kê binh mã của mình đi.

Trong màn trướng , nhìn bộ dáng Vân Đình như gió xông ra , mọi người không khỏi bật cười. Lâm Hàn cười lạnh nói: “Vân tướng quân cũng sắp ba mươi, sao tính tình này thật là. . . thật tình.”

Diệp Ly cũng không khỏi cười một tiếng. Thật ra thì Vân Đình cũng không coi là nhỏ tuổi, mặc dù trong thiên hạ hôm nay , hắn cũng đc coi là trong danh khí tướng lãnh trẻ tuổi nhất . Những năm nay ở Mặc gia quân mặc dù liên tục khổ chiến, nhưng trong Mặc gia quân cũng ít lục đục, tranh cãi với nhau như trong các quân đội khác. tính cách Vân Đình sáng sủa, lại là thân tín Định Vương Phi , cùng Mặc gia quân mọi người tự nhiên chung đụng vô cùng tốt. Thế cho nên tuổi lớn nhưng tính tình này lại như cũ cởi mở thẳng thắn.

Tần Phong nhìn về phía Diệp Ly, hỏi: “Vương phi, Vân Đình khiên chế trụ Sở quân cùng Mặc Cảnh Lê, chúng ta muốn làm cái gì?”

Diệp Ly thản nhiên cười, nói: “Chúng ta. . . Đi săn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.