Trong thư phòng, an tĩnh phảng phất như ngay cả âm thanh một cây châm rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Diệp Ly trầm mặc nhìn nam tử trung niên ngồi trước mắt mình, dung nhan thanh lệ bình tĩnh không đổi sắc nhưng không thể nào ngăn được kinh đào hãi lãng dâng lên trong lòng. Mặc Tu Văn bởi vì bệnh mà chết trẻ, rất nhiều người đều có thể đoán được trong đó nhất định có một ít bí mật mà người ngoài không biết, nhưng cho dù là Diệp Ly cũng không nghĩ tới cái chết của Mặc Tu Văn lại liên quan tới vị trong cung kia. Năm đó, thời điểm Mặc Tu Văn qua đời, cũng là lúc Mặc gia quân phải chịu nhục, đương kim hoàng thượng lên ngôi mới chỉ ba năm, vậy mà đã vội vã ra tay với Định Vương phủ. . . . . .
“Vương phi còn muốn biết gì nữa?” Mộc Kình Thương tự tiếu phi tiếu nhìn Diệp Ly, trên nét mặt nhiều thêm mấy phần hả hê đắc ý.
Diệp Ly thản nhiên nói: “Tất cả mọi chuyện.”
Mộc Kình Thương ngẩn ra, ngó chừng Diệp Ly nói: “Tất cả? Vương phi có thể biết rất rõ ràng? Phải biết rằng bí mật trong chuyện này đủ để làm ảnh hưởng đến cả Đại Sở thậm chí là toàn bộ thiên hạ .”
Diệp Ly lạnh lùng cười một tiếng nói: “Mặc dù Bản phi chưa gặp qua Định Vương tiền nhiệm, nhưng hắn cũng huynh trưởng của tướng công ta, cũng là huynh trưởng của Bản phi. Huống chi. . . Ngươi rơi vào tay Bản phi thì ngươi cảm thấy Bản phi không nghe thì người khác sẽ cho là Bản phi không biết tới bí mật này?”
Mộc Kình Thương trầm mặc chốc lát, khẽ thở dài: “Định vương thật là có phúc khí. Nếu Vương phi đã kiên trì thì tại hạ sẽ nói mọi chuyện cần thiết cho Vương phi, coi như là báo đáp Vương phi đã thành toàn cho tâm nguyện của một người.”
Diệp Ly và Mộc Kình Thương ngồi trong thư phòng cả buổi sáng, không ai biết bọn họ rốt cuộc nói những gì. Lúc từ trong thư phòng đi ra, thần sắc hai người đều có chút ngưng trọng. Mộc Kình Thương bị hai ám vệ áp đi, lúc gần đi lại đột nhiên quay đầu lại nhìn Diệp Ly cười nói: “Tại hạ đã nhìn ra Vương phi là một người có chủ kiến, không bằng lại nói thêm cho người một tin tức?” Diệp Ly lạnh nhạt nói: “Xin rửa tai lắng nghe.”
“Tây Lăng đã quyết định mười lăm tháng tám xuất binh Đại Sở, Vương phi định làm thế nào?” Nói xong, cũng không nhìn sắc mặt Diệp Ly, Mộc Kình Thương lúc nãy ảm đạm chán chường, giờ lại cười to bước đi.
Nụ cười trên khuôn mặt Diệp Ly dần dần nhạt đi, nhìn lên bầu trời bao la hồi lâu, Diệp Ly quay người lại phẩy tay áo bỏ đi, “Báo cho Phượng Tam và Tôn Viêm lập tức đến thư phòng gặp ta!”
Phượng Chi Dao và Tôn Viêm rất nhanh đã tới, hai người gần như là vội vàng chạy tới cùng lúc. Vừa vào thư phòng đã thấy Diệp Ly và Trác Tĩnh đang ngồi sau án xem chồng hồ sơ thật dày, Phượng Chi Dao tùy ý liếc một cái, đó là tin tức mấy ngày nay ám vệ thu được cùng lời khai của thích khách. Nhíu mày, Phượng Chi Dao cười nói: “Vương phi, đã xảy ra chuyện gì?” Diệp Ly ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nói: “Đúng là đã xảy ra chuyện.”
Phượng Chi Dao sửng sốt, cả người vốn thong thả lại từ từ ngồi thẳng lên, thần sắc nghiêm túc nhìn Diệp Ly. Tôn Viêm cũng vẫn nghiêm nghị như trước, chăm chú lắng nghe. Diệp Ly cầm lấy một phần hồ sơ, nói: “Mới vừa rồi Mộc Kình Thương nói cho ta biết Tây Lăng chuẩn bị mười lăm tháng tám sẽ xuất binh tấn công Đại Sở.” Phượng Chi Dao kinh ngạc, mày kiếm khẽ nhăn lại, “Tin tức này có đáng tin? Chúng ta cũng không nhận được tin tức này.” Diệp Ly lắc đầu nói: “Không biết, có lẽ Mộc Kình Thương không nói láo, nhưng tính xác thực của tin tức này đích thực cần phải kiểm chứng. Có điều. . . . . .” Diệp Ly nói một chút, nâng mắt nhìn hai người trước mắt hỏi: “Hôm nay là ngày bao nhiêu rồi?” Tôn Viêm nói: “Đầu tháng tám, mùng bảy.”
Sắc mặt Phượng Chi Dao cũng biến đổi, đứng lên nói: ” Nếu tin tức này là giả cũng không sao, nhưng nếu đúng sự thật . . . . . .” Nếu đúng, mặc dù binh lực Tây Bắc không tính là rỗng tuếch, nhưng rất nhiều vị trí quan trọng những năm này đã bị thân tín của Mặc Cảnh Kỳ nắm giữ , Mặc gia quân khắp nơi đều bị quản chế. Nếu Tây Lăng nổi dậy tấn công, tất nhiên sẽ bị đánh đến trở tay không kịp. Mà bây giờ, bọn họ lại đang ở kinh thành căn bản không thể nào trong bảy tám ngày nữa chạy tới biên cảnh trợ giúp. Phượng Chi Dao như có điều suy nghĩ nói: “Vương gia rời kinh đã hơn hai mươi ngày, theo như lịch trình của đội ngũ hòa thân, hiện tại chắc đã đã tiến vào bên trong lãnh thổ Bắc Nhung. Chớ nói Vương gia trách nhiệm nặng nề cho dù không có chuyện gì, toàn lực chạy về ít nhất cũng phải tới nửa tháng mới có thể tới biên cảnh Tây Lăng chủ trì đại cục. Huống chi, hiện tại Vương gia căn bản không thể lập tức nhận được tin tức. Trong lòng Phượng Chi Dao bỗng dâng lên cảm giác bất ổn, tựa hồ tất cả mọi chuyện đều nằm trong bàn tính Đại Sở.
” Vương phi. . . . . .”
Diệp Ly ngưng mi nói: ” Các vị có ý kiến gì không? Cứ việc nói thẳng.”
Tôn Viêm nghiêm túc nói: ” Bất kể là thật hay giả, chúng ta cũng đều phải sớm chuẩn bị tốt. Nếu là giả cố nhiên sẽ không có chuyện gì, vạn nhất là sự thật. . . . . .”
Sắc mặt Phượng Chi Dao ngưng trọng, cau mày nói: ” Thuộc hạ cho rằng tin tức kia rất có thể là thật, nhưng ám vệ lại hoàn toàn không nhận được tin tức.”
Diệp Ly thản nhiên nói: ” Ngươi chắc đã quên, có một người có thể gọi là cao thủ tình báo tuyệt đỉnh. Mà bây giờ, hắn đang ở Tây Lăng.”
” Hàn Minh Nguyệt!”Phượng Chi Dao cả kinh nói.
Diệp Ly khẽ gật đầu, ” Mặc dù thế lực của Thiên Nhất các ở Đại Sở đã được Hàn Minh Tích hợp nhất lại, nhưng đừng quên Hàn Minh Nguyệt mới là chủ nhân chân chính của Thiên Nhất các. Huống chi Thiên Nhất các trải rộng khắp các quốc gia, bị hao tổn cũng chỉ có một chi ở Đại Sở này, mà Hàn Minh Nguyệt đã từng là bằng hữu tốt của Vương gia, thế gian này người hiểu rõ Định Vương phủ nhất nếu không phải hắn thì cũng khó tìm được ai khác.”Phượng Chi Dao gật đầu nói: “Thuộc hạ lập tức phái người đi thăm dò!”Tôn Viêm hỏi: ” Vương phi, chúng ta hiện tại nên làm thế nào?”Diệp Ly nghe vậy trầm ngâm chốc lát, nói: ” Lập tức phái người báo cho Vương gia, mặt khác. . . Truyền tin cho Mặc gia quân đóng tại vùng phụ cận biên cảnh Tây Lăng, tùy thời chuẩn bị trợ giúp cho biên quan.”
Tôn Viêm có chút khó xử nói: ” Mấy năm này nơi Mặc gia quân đóng quân dần bị thu hẹp, mà nơi hiện nay Mặc gia quân đóng cũng cách biên quan Tây Lăng ít nhất năm sáu ngày đường, tính cả thời gian chúng ta truyền tin, chỉ sợ. . . . . .”Diệp Ly giơ tay lên nói: ” Bất kể có tới kịp hay không , cho dù không kịp thì cũng có thể ngăn cản hướng đi của đại quân Tây Lăng.”Tôn Viêm gật đầu nói: ” Thuộc hạ hiểu, lập tức truyền tin cho Mặc gia quân. Xin Vương phi yên tâm, chỉ cần Mặc gia quân còn một binh một tốt, người Tây Lăng đừng mơ tưởng lướt qua phòng tuyến của Mặc gia quân.”Diệp Ly gật đầu, nhẹ giọng nói: ” Cực khổ Tôn tướng quân rồi. Bản phi sẽ tiến cung gặp Hoàng thượng.”
” Vương phi, việc này sợ không ổn.”Phượng Chi Dao cau mày nói. Kể từ khi bắt được Mộc Kình Thương mặc dù không có nói rõ nhưng chuyện có kẻ cố gắng huyết tẩy Định Vương phủ thì trong lòng mọi người đều hiểu rõ cả đấy .
Diệp Ly cười khẽ: ” Chẳng có gì không ổn. Cho dù vị trong cung kia cho có muốn mạo hiểm động thủ với ta, thì hắn cũng chưa chắc có bản lĩnh giữ được ta.” Phượng Chi Dao nhớ tới chi nhân mã thần bí khó lường kia, trong lòng an tâm thêm một chút, nói: ” Nếu Vương phi đã nắm chắc thì tốt rồi.”Diệp Ly đứng dậy, thả hồ sơ trong tay xuống nói: ” Các người đi xuống đi. Còn nữa, trong Vương Phủ tiếp tục toàn diện đề phòng.”
” Đã rõ”
Hoàng cung
Trong Ngự thư phòng, Mặc Cảnh Kỳ đang gặp mặt Mộc Dương hầu vừa vội vã đến cầu kiến, sắc mặt âm trầm xem xét tấu chương trước mắt.
” Khởi bẩm bệ hạ, Định Quốc Vương phi cầu kiến.”Ngoài cửa thái giám bẩm báo. Mặc Cảnh kỳ cau mày, ” Định Vương phi? Nàng ta đến đây là gì?”Nhớ tới bình minh mấy ngày trước, bên ngoài Định Quốc Vương phủ máu tươi đầy đất, mà nữ tử đó vẫn một thân áo trắng thong thả đứng trên bậc thang kia, trong lòng Mặc Cảnh Kỳ luôn dấy lên một trận mất mát cũng như hối hận phiền muộn. Nữ tử ấy là hắn tự mình chỉ cho Mặc Tu Nghiêu , vì muốn nhục nhã hắn ta. Nhưng hiện tại nữ tử này lại trở thành trợ lực lớn nhất cho Mặc Tu Nghiêu vực lại Định Quốc Vương phủ, đồng thời cũng là đối tượng mà hắn nhất định phải loại trừ. Bằng vào thông tuệ của Diệp Ly đã tìm tới được Mộc Dương Hầu phủ, Mặc Cảnh kỳ không tin nàng đoán không ra chân tướng đích thực. Nhưng hiện tại sao nàng ta còn dám tiến cung?
” Tuyên.”
Không lâu sau, cánh cửa một lần nữa bị đẩy ra, Diệp Ly mặc một thân lễ phục Định quốc Vương phi màu xám thêu loan phượng bằng chỉ bạc bước đến. Đây là lần đầu tiên Diệp Ly chính thức mặc lễ phục Định quốc Vương phi, khác hẳn với cảm giác uyển chuyển thanh lệ ngày thường, ánh sáng màu bạc xung quanh làm nàng thêm mầy phần trong trẻo lạnh lùng lại xa cách như băng tuyết. Diệp Ly bước vào trong điện, nhẹ nhàng hành lễ nói: ” Diệp Ly tham kiến Hoàng thượng.”
Mặc Cảnh kỳ đánh giá Diệp Ly, hồi lâu mới mở miệng nói: ” Lâu nay, Trẫm cũng chưa thấy Định Vương phi tự xưng.”
Diệp Ly mím môi cười nhạt nói: ” Diệp Ly chính là Diệp Ly.”Nàng dĩ nhiên biết tất cả các mệnh phụ ở trước mặt Hoàng đế, Hoàng hậu, Thái hậu đều phải tự xưng thần, nhưng vừa vặn nàng lại không thích cái gọi là tự xưng này. Trước kia Hoàng đế, Hoàng hậu Thái hậu cũng không đề cập tới, những người khác tự nhiên cũng không dám dưới tình huống này mà bắt bẻ nàng, cũng cứ như vậy bị lãng quên, cũng không nghĩ tới hôm nay Mặc Cảnh Kỳ lại muốn truy cứu.
Ánh mắt Mặc Cảnh kỳ lóe lên, rất nhanh cười nói: ” Hay cho một câuDiệp Ly chính là Diệp Ly, vị kia ở trong lòng Định Vương phi cũng không coi mình là thần tử Đại Sở rồi?”
Diệp Ly ngẩng đầu, ánh mắt không né tránh nhìn thẳng Mặc Cảnh Kỳ, thản nhiên nói: ” Định Quốc Vương phủ đời đời thủ hộ Đại Sở, cúc cung tận tụy. Diệp Ly thân là Định quốc Vương phi, sao dám có lòng đại nghịch bất đạo này?”
Mặc Cảnh Kỳ liếc nhìn nàng, cười nói: ” Vậy sao? Ý của Vương phi là Định Quốc Vương phủ tuyệt đối sẽ luôn luôn thần phục?”
Nhìn ánh mắt dò xét của Mặc Cảnh Kỳ, Diệp Ly trong lòng cười lạnh, miệng kiên định nói: ” Định Quốc Vương phủ tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện có lỗi với giang sơn Đại Sở?”
Nghe vậy, Mặc Cảnh Kỳ trầm mặc hồi lâu, rốt cục nói: ” Được, Trẫm tin tưởng lời nói của Định Vương phi…, Định Vương phi hôm nay cố ý tiến cung là có chuyện gì?”
Diệp Ly gật đầu nói: “Quả thật có chuyện vô cùng quan trọng muốn bẩm báo bệ hạ.”
Mặc Cảnh Kỳ gật đầu, ” Định Vương phi cứ nói.”
Diệp Ly nhẹ giọng nói: “Diệp Ly mới vừa nhận được tin tức, Tây Lăng sẽ xuất binh tiến đánh Đại Sở vào mười lăm tháng tám, xin bệ hạ sớm chuẩn bị.”
Mặc Cảnh Kỳ sửng sốt, thật lâu mới cười ra tiếng, nhìn Diệp Ly nói: ” Tin tức Định Vương phi mang tới không khỏi quá mức đường đột rồi? Theo Trẫm biết Tây Lăng hiện giờ chủ yếu muốn đối phó với Bắc Nhung, không phải Đại Sở. Vương phi nghe ai nói tin tức kia?”
Diệp Ly mím môi, khẽ cau mày nói: “Hi vọng bệ hạ có thể sớm xuất binh trợ giúp, phòng ngừa vạn nhất.”
“Trẫm không thể nào vì nghe Vương phi nói dăm ba câu liền xuất binh, trừ phi Vương phi có thể chứng minh được tính xác thực của tin tức kia.”
Diệp Ly cau mày, thản nhiên nói: ” Mộc Kình Thương.””