Thịnh Thế Đích Phi

Chương 183: Q.1 - Chương 183: Thảm trạng của Tô Túy Điệp




Thành Nhữ Dương

Bên trong thành Nhữ Dương, có một tiểu viện không chút thu hút nào ở trong góc hẻo lánh nhất ở Thành Tây, từ bên ngoài nhìn vào, tiểu viện này đều giống như tất cả các viện khác trong thành Nhữ Dương, cũng không có chỗ gì đặc biệt để người khác chú ý. Thậm chí mỗi ngày, chủ nhân của tiểu viện cũng sẽ ra cửa mua thức ăn, đi dạo phố, tản bộ, giống như mọi người dân ở đây. Nhưng sau khi ngươi chân chính tiến vào tiểu viện này, thì sẽ phát hiện, nơi này hoàn toàn khác biệt với bên ngoài như trên trời dưới đất. Bởi vì nơi này chính là nơi đóng quân của lực lượng thần bí nhất, cũng là tinh nhuệ nhất của Định Quốc Vương phủ – Kỳ Lân. Người bình thường chỉ cần bước một bước vào trong, thì sẽ rơi vào trong tay của Kỳ Lân đang nghỉ ngơi hồi phục và học tập ở nơi đây, sau đó sẽ được trải qua kinh nghiệm thống khổ mà tuyệt đối đủ để cho bất luận kẻ nào cũng đều phải hối hận vì đã sống trên đời này.

Đêm khuya, một bóng đen lặng lẽ bay từ ngoài tường vào. Khinh công cao siêu để cho bóng người rơi xuống đất không phát ra chút tiếng động nào. Người áo đen cẩn thận nhanh chóng nhìn cả viện một cái, sau đó nhấc chân muốn đi tới nơi nằm trong mục đích của mình.

“Đừng động.” Một giọng nói trầm thấp vang lên ở phía sau hắn, người áo đen ngẩn ra, ánh mắt tối sầm lại, nghe theo đứng lại ở tại chỗ, “Quả nhiên Kỳ Lân không hổ là đội quân để cho Tây Lăng xem như mãnh hổ, bội phục.”

Trong nháy mắt hắn nói chuyện, thì đã có người lặng yên đến bên cạnh hắn không một tiếng động, tùy ý vỗ mấy cái, toàn bộ vũ khí đeo trên người đã bị lục soát ra ngoài. Người áo đen cũng không phản kháng, dĩ nhiên hắn biết, lúc này ở trong sân tuyệt đối không chỉ có một người bên cạnh đang nhìn hắn, “Có thể tìm tới chỗ này, các hạ cũng rất khá. Đi gặp Thống lĩnh với ta thôi, Hàn công tử.” Người áo đen —— Hàn Minh Nguyệt sửng sốt, rốt cuộc cười khổ lắc đầu, “Các ngươi đã sớm biết ta……” Nam tử bên cạnh cười lạnh, “Nếu không phải đã biết, Hàn công tử cho rằng ngươi có thể tìm được chỗ này sao?” Hàn Minh Nguyệt không nói gì, đi vào theo nam tử bên cạnh.

Dưới ánh nến, Tần Phong vẫn ngồi xem xét lại hồ sơ thật dày trong thư phòng. Hơn một tháng trước, hơn ba trăm tinh anh mới vừa chọn ra từ trong quân cùng với ám vệ các nơi ở ngoài thành được tiếp nhận huấn luyện ban đầu, dựa vào kinh nghiệm mình thụ huấn và phần lớn tư liệu được Vương phi để lại, cuối cùng cũng miễn cưỡng đi vào quỹ đạo. Thân là Thống lĩnh Kỳ Lân, mỗi ngày Tần Phong đều kiên trì xem xét, ghi lại những tư liệu huấn luyện binh sĩ này, ước định khả năng phát triển của tương lai bọn họ. Đồng thời còn phải căn cứ vào tư liệu được Vương phi để lại, tự huấn luyện mình và những thành viên chính thức. Vì vậy, mỗi ngày Tần Phong đều bận rộn xoay quanh, nhưng ngược lại cũng làm cho không có thời gian để nghĩ đến những chuyện làm cho người ta tức giận kia. Dĩ nhiên, rốt cuộc loại bận rộn này là bắt buộc hay cố ý, thì Tần Phong cũng không muốn suy nghĩ rõ làm gì. Cho nên, khi nhìn thấy Hàn Minh Nguyệt bị thủ hạ áp giải vào, tâm tình của Tần Phong lập tức trở nên ác liệt. Hắn bề bộn nhiều việc, mà Hàn Minh Nguyệt đến, thì không thể nghi ngờ sẽ làm cho hắn bận rộn hơn. Quan trọng hơn là, Hàn Minh Nguyệt xuất hiện sẽ làm cho hắn nhớ tới một chút chuyện làm cho người ta không thể nào vui vẻ.

“Hàn công tử, đã trễ thế này, ngươi xuất hiện ở đây là có chuyện gì cần chỉ giáo sao?” Dựa vào ghế, hoạt động chiếc cổ hơi cứng ngắc một chút, Tần Phong nheo mắt lại, trong con ngươi nửa mở lại để lộ ra nguy hiểm không che giấu chút nào.

Chỉ cần là người có liên quan với Diệp Ly, thì vĩnh viễn cũng sẽ không chào đón hắn, Hàn Minh Nguyệt không ngoài ý muốn chút nào. Chắp tay với Tần Phong, Hàn Minh Nguyệt cười nhạt nói: “Quấy rầy, Tần thống lĩnh.”

Tần Phong nhàn nhạt liếc hắn một cái, ý là nếu đã biết quấy rầy thì ngươi còn tới làm gì?

“Tại hạ muốn gặp Túy Điệp một lần, xin Tần thống lĩnh châm chước cho.” Biết rõ, nếu như mình không nói tới thì Tần Phong tuyệt đối sẽ không nói đến chuyện này với mình, nên Hàn Minh Nguyệt cũng không vòng vo, trực tiếp nói ra. Từ sau khi Tô Túy Điệp bị Mặc Tu Nghiêu giao cho Tần Phong vào hai tháng trước, thì đã bị mang ra khỏi phủ Thái thú. Dù sao diện tích phủ Thái thú cũng không đủ để cho tất cả mọi người của Định Quốc Vương phủ ở. Vì vậy ám vệ, Kỳ Lân và phần lớn quan văn võ tướng đều ra khỏi phủ Thái thú, mà tìm chỗ ở khác. Hiện tại vẫn còn ở trong phủ Thái thú, cũng chỉ có Mặc Tu Nghiêu, thân tín Phượng Chi Dao, và đám người Từ Thanh Trạch tạm thời không tìm được chỗ. Kể từ sau khi Tô Túy Điệp bị mang đi, Hàn Minh Nguyệt cũng chưa từng gặp lại nàng ấy. Điều này làm cho hắn không thể không lo lắng, tuy nhiên không có Thiên Nhất các ở trong tay, nên muốn tìm được tung tích của Tô Túy Điệp, thì cho dù chỉ ở bên trong thành Nhữ Dương không lớn này, cũng làm cho Hàn Minh Nguyệt mất không ít thời gian. Hôm nay xem ra, tất cả kết quả cũng vẫn là đổ sông đổ biển. Hàn Minh Nguyệt không thể không cười khổ, đồng thời trong lòng cũng dâng lên một cảm giác vô lực. Không có Thiên Nhất các, không có Hàn gia, rốt cuộc công tử Minh Nguyệt cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.

“Tô Túy Điệp?” Tần Phong ngơ ngác một chút, hình như mới nhớ tới có một người như vậy, sắc mặt hơi trầm xuống, “Muốn gặp Tô Túy Điệp, thì xin Hàn công tử tự đi nói với Vương gia.”

Hàn Minh Nguyệt cười khổ, nếu hắn có thể nói động được Mặc Tu Nghiêu, thì cần gì phải xông vào nơi này vào đêm khuya. Nhìn vẻ mặt của hắn ta, Tần Phong cũng hiểu ý tứ của hắn ta, lạnh nhạt nói: “Không được Vương gia cho phép… Hàn công tử, đừng nói một mình ngươi một người một ngựa, cho dù ngươi mang theo thiên quân vạn mã tới, thì ngươi cũng không gặp được Tô Túy Điệp.” Mày kiếm của Hàn Minh Nguyệt khẽ nhếch, hắn biết thủ hạ của Tần Phong đều rất lợi hại. Mặc dù không có tin tức đầy đủ, nhưng từ khi bọn họ xuất hiện, với chiến tích gần nửa năm nay cũng đủ để chứng minh thực lực của bọn họ. Nhưng nếu nói có thể địch nổi thiên quân vạn mã, thì cũng không tránh khỏi tự tin quá mức. Nhưng mà… hiện tại hắn cũng không lấy ra được thiên quân vạn mã.

Tần Phong hào hứng quan sát thần sắc của hắn ta, dựa vào ghế cười nói: “Hàn công tử hiểu lầm, vì đạt được mục đích, Kỳ Lân sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào, nhưng tuyệt đối sẽ không cứng đối cứng tự rước lấy đường chết. Ý của tại hạ là.. Chỉ cần không có sự đồng ý của Vương gia, thì cho dù Hàn công tử xông vào… Tại hạ cũng sẽ giết nàng ta trong nháy mắt trước khi Hàn công tử nhìn thấy nàng ta. Nếu Hàn công tử muốn nhìn thấy Tô Túy Điệp tắt thở, thì cứ thử xem.”

Hàn Minh Nguyệt im lặng, hắn biết Tần Phong cũng không phải đang nói giỡn. Mặc dù Diệp Ly không phải đích thân Tô Túy Điệp giết chết, nhưng nếu như không phải đột nhiên nàng ấy phóng ám khí, thì Diệp Ly cũng sẽ không ngã xuống vách đá. Nếu không phải Mặc Tu Nghiêu còn muốn Tô Túy Điệp sống, thì chỉ sợ người của Định Quốc Vương phủ đã bầm thây nàng ấy ra vạn đoạn từ lâu rồi. Thở dài, Hàn Minh Nguyệt nói: “Tại hạ chỉ muốn gặp nàng ấy một lần, cho dù không nói lời nào cũng được.”

Tần Phong đã cầm lên hồ sơ một lần nữa, ý tứ tiễn khách không cần nói cũng biết.

“Tần công tử, cho ta gặp Túy Điệp một lần. Ta dùng một tin tức cực kỳ bí mật đổi với ngươi.” Hàn Minh Nguyệt trầm giọng nói.

Ngay cả mí mắt Tần Phong cũng không giơ lên, chỉ lạnh nhạt nói: “Tạm thời Kỳ Lân không có nhiệm vụ, cũng không thu thập tin tức. Hàn công tử có điều gì muốn nói, thì có thể đi tìm Vương gia.”

Hàn Minh Nguyệt nở nụ cười khổ sở, bởi vì chuyện của Tô Túy Điệp, nên hắn đã đi tìm Mặc Tu Nghiêu hai lần, Mặc Tu Nghiêu đã biểu thị rõ ràng, nếu còn nhìn thấy hắn nữa, thì sẽ không giao hắn cho Trấn Nam Vương Tây Lăng, mà sẽ cho hắn được làm bạn với Tô Túy Điệp. Hắn thật sự muốn gặp Tô Túy Điệp, nhưng đó là muốn giữ được mạng của nàng ấy, nếu thật sự bị ném vào làm bạn với Túy Điệp, thì mới thật sự là kết thúc, “Tần thống lĩnh, tin tức kia tuyệt đối sẽ làm cho Vương gia các ngươi cảm thấy hứng thú. Hơn nữa, tin này cũng có một chút liên quan đến chuyện Định Vương phi gặp nạn.” Tay đang lật xem hồ sơ của Tần Phong khẽ dừng lại, hình như suy tính một chút, mới ngẩng đầu lên nói: “Nói nghe một chút.”

“Ta muốn gặp Túy Điệp trước.” Hàn Minh Nguyệt cũng không quên lời mà Tần Phong mới vừa nói, vì đạt được mục đích, Kỳ Lân sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào, như vậy, qua sông rút cầu, rất hiển nhiên cũng nằm trong đó. Tần Phong nhíu mày, đứng lên nói: “Không thành vấn đề, ngươi có thể trông thấy nàng ta, nhưng không thể nói chuyện, nàng ta cũng không nhìn thấy ngươi được.” Nói xong còn nhếch miệng cười một tiếng với Hàn Minh Nguyệt: “Ta không lo lắng Hàn công tử sẽ lật lọng, cũng như vậy, nếu tin tức của ngươi không làm cho ta hài lòng, thì rất nhanh ngươi sẽ thấy… Bởi vì ngươi, mà Tô Túy Điệp sẽ phải chịu dạng trừng phạt gì.”

Thân thể Hàn Minh Nguyệt cứng đờ, nhìn chằm chằm Tần Phong, trầm mặc hồi lâu mới thở dài nói: “Thủ đoạn huấn luyện người của Định Vương phi thật sự lợi hại……”

Tần Phong nhún nhún vai, cười lạnh nói: “Vốn còn có thể lợi hại hơn. Xin mời, Hàn công tử.”

Nhìn một màn trước mắt, trong lòng Hàn Minh Nguyệt ngũ vị tạp trần. Thật sự hơi phân không rõ ràng lắm, rốt cuộc mình có hối hận đã trăm phương ngàn kế muốn tới gặp Tô Túy Điệp một lần hay không.

Lúc này, bọn họ đang đứng trong một căn phòng cực kỳ đơn sơ, người bình thường tuyệt đối không phát hiện được nơi này có gì đặc biệt. Nhưng sau khi cơ quan ở trên vách tường được mở ra, thì có thể thấy một mật thất trống trải ở phía sau vách tường. Hơn nữa còn ở dưới chân bọn họ, từ trên cao nhìn xuống có thể nhìn hết toàn bộ mật thất không sót gì. Chỉ cần nhìn một cái, Hàn Minh Nguyệt liền thấy được Tô Túy Điệp. Bởi vì, lúc này trong phòng chỉ có một mình Tô Túy Điệp, nhưng Hàn Minh Nguyệt lại thật sự hơi hoài nghi, rốt cuộc người nằm trên mặt đất có phải Tô Túy Điệp hay không?

Trong chiếc áo tù nhân màu xám tro tràn đầy dơ bẩn và vết máu, Tô Túy Điệp vô lực nằm trên mặt đất dơ bẩn, cho dù bọn họ đứng ở chỗ cao như vậy, thì cũng phải cố gắng hết sức mới nghe được hơi thở như có như không truyền tới từ phía dưới. Hàn Minh Nguyệt thấy rõ ràng, ngón tay của nàng ấy bị gãy rất quỷ dị, mềm nhũn đặt trên mặt đất. Cũng như vậy, một cái chân cũng bị gãy, cho dù đã ngủ mê man, thì thỉnh thoảng cái chân kia vẫn co giật, trên mặt tràn đầy thần sắc thống khổ, thỉnh thoảng lắc đầu thấp giọng lẩm bẩm cái gì. Nếu như nghe kỹ, thì sẽ phát hiện, nàng ấy đang nói —— ta sai rồi… Tha ta… Cứu mạng…

“Rốt cuộc các ngươi đã làm gì nàng ấy?” Cuối cùng vẫn không nhịn được mà lên tiếng chất vấn.

Tần Phong không thèm để ý, thản nhiên nói: “Đừng nói cho ta Thiên Nhất các không có tra tấn. Ngươi yên tâm, người của ta cũng không phải tất cả đều là người đang học việc, cho dù thỉnh thoảng không đúng mực, thì cũng sẽ không muốn mạng của nàng ta.”

Hàn Minh Nguyệt không khỏi rùng mình một cái. Những thủ đoạn hình phạt ngầm kia, thì dĩ nhiên hắn biết rất rõ ràng, công tử Minh Nguyệt không phải Bồ Tát sống, hắn cũng đã từng mặt không đổi sắc hành hạ địch nhân rơi vào trong tay mình, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới, những thủ đoạn kia sẽ dùng lên trên người cô gái mà hắn thích nhất, “Nàng ấy chỉ là một cô gái yếu ớt, thì làm sao mà nàng ấy chịu được những thủ đoạn kia?”

Tần Phong nhún vai, ai quan tâm nàng ta chịu được hay không, chỉ cần không chết là được.

“Trên thực tế nàng ta có thể chịu đựng giỏi hơn người bình thường rất nhiều.” Với điểm này, Tần Phong vẫn có vài phần kính nể Tô Túy Điệp, tra tấn này cũng không phải nói không là có thể biết. Đương nhiên phải cần huấn luyện, mà huấn luyện thì tất nhiên phải cần người. Tô Túy Điệp cũng không phải là người duy nhất, trên thực tế, cùng tiến vào với Tô Túy Điệp còn có hai người, là hai nam nhân biết võ công. Ở dưới tình huống hoàn toàn không nương tay, hai nam nhân không chịu được đã tự sát nhưng Tô Túy Điệp lại còn sống, “Thật ra thì điều này cũng không thể trách chúng ta, vốn Vương phi cũng cực kỳ phản đối phương thức tra hỏi máu tanh này. Hơn nữa chính ngài ấy cũng có rất nhiều thành tựu về những thứ này, nhưng đáng tiếc ngài ấy còn chưa kịp dạy hết cho chúng ta biết thì đã mất tích. Cho nên… Cũng chỉ có thể làm phiền Tô tiểu thư tiếp tục hưởng thụ biện pháp cũ trước kia thôi. Mặt khác, Hàn công tử không cần phải lo lắng, vết thương trên người nàng ta cũng không phải… Ừ, trừ chân ra, thì cũng không phải không thể chữa trị. Sáng mai sẽ có người nối xương ngón tay lại cho nàng ta. Trầm tiên sinh cũng cung cấp linh dược trị thương, bảo đảm trong mười ngày sẽ bình phục.”

Sắc mặt Hàn Minh Nguyệt âm trầm, “Sau đó lại để cho các ngươi đánh gãy nữa ư?”

“Là bẻ gãy, ngón tay quá nhỏ cũng không thể đánh được, trừ phi muốn đập nát vĩnh viễn không thể nối lại.” Tần Phong sửa lại.

“Như vậy… Sau này, tay nàng ấy còn có thể bình phục hoàn toàn sao?” Hàn Minh Nguyệt quát. Chỉ nghe giọng của Tần Phong là có thể hiểu, đây tuyệt đối không phải là lần đầu tiên, cũng sẽ không phải là lần cuối cùng. Cho dù thuốc của Trầm Dương có tốt hơn nữa, thì cũng không thể không để lại một chút di chứng nào.

Tần Phong nhướng mày, lạnh nhạt nói: “Hàn công tử cảm thấy nàng ta còn có cơ hội đi ra ngoài sao?” Vương gia cũng không nói phải bảo đảm cho nàng ta khỏe manh, không bị thương tổn gì, trên thực tế, đến bây giờ Tô Túy Điệp còn có thể giữ được nguyên vẹn không sứt mẻ gì, cũng đã là mấy tên thủ hạ đã rất có chừng mực rồi, “Hàn công tử không cần lo lắng, mặt của nàng ta, thì chúng ta sẽ không động đến. Nếu tin tức của Hàn công tử có thể làm cho ta hài lòng, thì ngươi còn có thể bớt ra chút thời gian tới đây vẽ hai bức tranh làm kỷ niệm. Vương gia nói, biến nàng ta thành quá xấu sẽ dọa Vương phi và Tiểu thế tử.”

Sắc mặt Hàn Minh Nguyệt xanh mét, nhưng cái gì cũng nói không ra được. Cuối cùng đành nhìn thật kỹ cô gái đang hô hấp yếu ớt nằm trên đất một cái, rồi xoay người ra khỏi gian phòng này theo Tần Phong.

“Cái tên nam nhân gọi là Đàm Kế Chi ở bên cạnh Mặc Cảnh Kỳ kia chính là hậu duệ của Hoàng thất Tiền triều.” Chống lại hai mắt lãnh mạc của Tần Phong, Hàn Minh Nguyệt nói.

Tần Phong hí mắt, “Hàn công tử, ngươi đang đùa giỡn ta sao?” Hậu duệ Hoàng thất Tiền triều? Nếu trước kia, thì có lẽ tin tức này cũng xem như đáng giá, nhưng hiện tại, bọn họ và Mặc Cảnh Kỳ có thể nói cũng đã âm thầm biến thành thế nước với lửa, ai mà có thời gian quản cái khỉ gió bên cạnh hắn ta có quan hệ thế nào với chuyện có phải là hậu duệ Tiền triều hay không? Cho dù bản thân Mặc Cảnh Kỳ là hậu duệ Tiền triều thì cũng không liên quan với bọn họ.

Hàn Minh Nguyệt lãnh đạm nói: “Mặc dù năm nay Đàm Kế Chi mới chính thức xuất hiện trên triều đình, nhưng hắn ta đã ở bên cạnh Mặc Cảnh Kỳ hơn mười năm. Là tâm phúc và cố vấn mà Mặc Cảnh Kỳ tín nhiệm nhất, ngươi cảm thấy điều này có quan trọng hay không?”

Tâm phúc và cố vấn của Mặc Cảnh Kỳ?

Tần Phong nhíu mày, có thể được Mặc Tu Nghiêu chọn lựa từ trong đông đảo Hắc Vân Kỵ ra để giao cho Diệp Ly, lại có thể nhận được sự khẳng định của Diệp Ly mà trở thành Thống lĩnh Kỳ Lân, thì ít nhất năng lực của Tần Phong trên bất kỳ phương diện nào cũng đều ở trình độ từ trung bình trở lên. Cho nên vừa nghe lời nói của Hàn Minh Nguyệt, thì Tần Phong đã lập tức nhạy cảm nhận ra ý mà Hàn Minh Nguyệt muốn nói. Một hậu duệ Tiền triều, cho dù Tiền triều đã diệt vong hơn hai trăm năm, nhưng một người như vậy xuất hiện ở bên cạnh Hoàng đế đương triều, hơn nữa lại lấy thân phận tâm phúc xuất hiện, thì luôn sẽ làm cho người ta có mấy phần chú ý và cảnh giác. Dĩ nhiên Tần Phong cũng sẽ không quên, lúc đầu, khi còn ở trong Sở kinh trước khi xuất chinh, Mặc Cảnh Kỳ có ý đồ đoạt được binh quyền từ trong tay Vương phi, cái người gọi là Đàm Kế Chi này còn gây khó khăn cho Vương phi.

Chỉ trong nháy mắt, tâm tư của Tần Phong đã vòng vo mấy trăm lần. Nhìn chằm chằm Hàn Minh Nguyệt trước mặt, mặt Tần Phong không chút thay đổi, nói: “Sao ta biết ngươi nói có thật hay không? Còn có… Nếu tin tức kia mà ngay cả Định Vương phủ cũng không biết, thì làm sao Hàn công tử lại biết được?”

Hàn Minh Nguyệt lạnh nhạt nói: “Ta tốt xấu gì cũng đã từng là Các chủ Thiên Nhất các?” Thiên Nhất các nắm giữ nguồn tin tức lớn nhất thiên hạ, biết một ít tin tức mà người khác không biết, thì có gì kỳ quái?

Tần Phong hừ nhẹ một tiếng, “Nếu tin tức khác, thì tại hạ có thể sẽ không cảm thấy kỳ quái, nhưng nếu ở trong Sở kinh… Thiên Nhất các thật sự có năng lực tìm được tin tức mà ngay cả Định Vương phủ cũng không biết sao?” Những năm này, không chỉ Hoàng đế không ngừng nhìn chằm chằm vào Định Quốc Vương phủ từng giây từng phút, mà Định Quốc Vương phủ cũng chưa từng thả lỏng đề phòng Mặc Cảnh Kỳ. Nếu không, trong những năm mà Định Vương bệnh nặng đóng cửa không ra, thì Định Quốc Vương phủ đã bị Hoàng gia nuốt mất từ lâu rồi.

“Nếu ngươi không tin, ta cũng không biết nói gì nữa, chuyện Định Vương phi lần này tuyệt đối có người này sáp vào một cước. Ngươi cứ ngẫm lại xem, nếu Mặc Tu Nghiêu và Mặc Cảnh Kỳ quyết liệt, chân chính được lợi là những ai?”

Đương nhiên là các nước xung quanh và Mặc Cảnh Lê đã chiếm đất làm vua, dĩ nhiên nếu lời của Hàn Minh Nguyệt là thật, thì Đàm Kế Chi cũng được xem như một người được hưởng lợi. Thật ra, mặc kệ Tần Phong có tin hay không, thì tin tức như thế cũng phải báo cáo nhanh cho Mặc Tu Nghiêu.

Nhưng mà, phản ứng của Mặc Tu Nghiêu trong việc này lại làm cho Hàn Minh Nguyệt cực kỳ hoảng sợ.

“Chém đứt cánh tay trái của Tô Túy Điệp!”

“Ngươi điên rồi!” Nhìn thần sắc bình tĩnh của Mặc Tu Nghiêu, Hàn Minh Nguyệt giận dữ hét lên. Mặc Tu Nghiêu ngẩng đầu nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: “Nói ra nguồn tin, nếu không, chưa tới một canh giờ, ta sẽ chém đứt từng bộ phận của Tô Túy Điệp đưa cho ngươi.”

“Ta đã nói rồi!” Hàn Minh Nguyệt tức giận nói.

“Ta không tin.” Mặc Tu Nghiêu đẩy sổ sách trước mặt ra, nói, “Đừng quên Thiên Nhất các ở trong tay ai, ngươi có bao nhiêu người ở trong thành, ta đều biết. Hoặc là, ngươi đang nói cho ta biết, lúc trước ngươi giao dịch với ta, thì ngươi đã che giấu một chút chuyện gì đó? Như vậy, ta còn có thể giết chết Tô Túy Điệp.” Ánh mắt Hàn Minh Nguyệt phức tạp nhìn hắn ta, “Ngươi đừng quên, cha và huynh trưởng của nàng ấy cũng đã chết vì Mặc gia các ngươi.” Mặc Tu Nghiêu ngã về phía sau, dựa vào ghế, trên mặt hơi tái nhợt mang theo mệt mỏi và không quan tâm, “Thì như thế nào? Ta đã nói rồi… Nếu năm nay A Ly chưa trở về, thì ai cũng không cứu được nàng ta.”

Diệp Ly đã chết! Hàn Minh Nguyệt rất muốn thét ra câu đó, nhưng nhìn ánh mắt đạm mạc của Mặc Tu Nghiêu, hắn lại không nói ra được. Hoặc là nói, hắn không dám, hắn không dám khẳng định, nếu sau khi mình thét ra những lời này, thì sẽ mang đến hậu quả gì, “Mặc Tu Nghiêu, ngươi, cái người điên này….” Hàn Minh Nguyệt thấp giọng nói. Mặc Tu Nghiêu thấp giọng cười, không để ý đánh giá của Hàn Minh Nguyệt chút nào, “Ta luôn luôn tỉnh táo hơn ngươi, ta biết ta muốn làm cái gì, Hàn Minh Nguyệt, ngươi có biết không?” Hắn phải đợi A Ly và cục cưng của bọn họ trở lại, nếu A Ly không trở về, thì hắn sẽ giết từ từ, giết chết những người muốn thương tổn A Ly và gây trở ngại cho bọn họ, giết cho đến khi A Ly trở lại hoặc đến khi hắn chết, “Hiện tại, nói cho ta biết đáp án, hoặc ngươi muốn một cánh tay của Tô Túy Điệp?”

Hàn Minh Nguyệt thất bại nhắm mắt lại, hắn bắt đầu hoài nghi, rốt cuộc nói cho Mặc Tu Nghiêu tin tức kia là đúng hay sai, “Là Túy Điệp nói cho ta biết.”

“Ha ha, thú vị…” Mặc Tu Nghiêu cúi đầu nở nụ cười, “Tô Túy Điệp nói cho ngươi? Một nữ nhân ở tại Tây Lăng xa xôi, bị Trấn Nam Vương biến thành con cờ mà lúc nào cũng có thể vứt bỏ… Lại biết tin tức bí mật như vậy? Tần Phong, Trác Tĩnh.”

“Có thuộc hạ.” Hai người tiến lên nghe lệnh.

Mặc Tu Nghiêu lạnh lùng nói: “Trong vòng một ngày, ta muốn nghe được đáp án từ trong miệng Tô Túy Điệp, ta không cần biết các ngươi dùng biện pháp gì.”

Hai người liếc mắt nhìn nhau, “Thuộc hạ tuân lệnh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.