Tin tức Nữ Vương Nam Chiếu bị mất tích ở cách Ly thành không xa cũng không hoàn toàn giấu diếm, Định Vương phủ cũng không cố ý giấu diếm. Đúng như lời Mặc Tu Nghiêu, trên đời không có tường nào mà gió không lọt qua được. Mà lúc này những người ở Ly thành đều là quyền quý, thậm chí là người thống trị của các quốc gia, ít nhiều gì đều có một vài con đường bí mật của mình, cho dù không thể thám thính biết được tình hình trong Định Vương phủ, nhưng một vài chuyện lớn chuyện nhỏ trong Ly thành vẫn là không thể gạt được bọn họ.
Mà trong đó, kinh hãi nhất không ai khác ngoài Mặc Cảnh Du. Vốn hắn cho là Mặc Cảnh Lê nói muốn ra tay với Nữ Vương Nam Chiếu chỉ là nói chơi với hắn mà thôi, lại không nghĩ rằng tên điên kia lại thật sự làm, hơn nữa còn thành công. Mấy chục năm cẩn thận chặt chẽ, khiến cho trực giác của Mặc Cảnh Du cảm giác được tình cảnh bây giờ mình hơi nguy hiểm. Nhưng nhược điểm quan trọng cùng với lực hấp dẫn của Ngọc Tỷ như vậy lại khiến cho hắn không có cách nào lui ra bình an. Nghe thấy tin tức mà thuộc hạ bẩm báo, Mặc Cảnh Du hít vào một hơi thật sâu, một lúc lâu sau mới phục hồi tinh thần lại, phất tay cho thuộc hạ bẩm báo lui ra.
“Vương thúc, đã xảy ra chuyện gì sao?” Ngồi bên cạnh, Mặc Tùy Vân thấy hơi ngạc nhiên hỏi.
Mặc Cảnh Du lơ đễnh nhìn nó một cái, nói: “Không phải cháu đã nghe được rồi sao, có người bắt cóc Nữ Vương và Vương tử Nam Chiếu.” Mặc Tùy Vân nháy mắt, hơi nghi ngờ nói: “Vì sao phải bắt cóc Nữ Vương và Vương tử Nam Chiếu? Nơi này là địa bàn của Định Vương phủ, nếu gây thù oán với Nữ Vương Nam Chiếu… Ở chỗ khác bắt người không phải tốt hơn sao?”
Mặc Cảnh Du đánh giá nó mấy lần, cười nói: “Trái lại Hoàng thượng cũng nghĩ đến thật nhiều.”
Mặc Tùy Vân cúi đầu, hơi xấu hổ nói: “Không phải Vương thúc và Hoàng tổ mẫu luôn nói… Không thể trêu chọc Định Vương phủ sao? Dường như Định Vương thúc rất lợi hại… Những thích khách kia không sợ thúc ấy sao?” Mặc Cảnh Du khẽ thở dài, thấp giọng lẩm bẩm: “Có lẽ nói không chừng hắn ta đã điên thật rồi.”
Mặc dù tiếng của hắn ta nhỏ, nhưng Mặc Tùy Vân lại ngồi rất gần hắn ta, nên tất nhiên nghe được rõ ràng. Mặc Tùy Vân cúi đầu cũng không đáp, giống như căn bản không nghe thấy lời của Mặc Cảnh Du vậy. Trong đáy mắt nhìn như mờ mịt vô tri lại hiện lên một tia sáng quái dị.
Mặc dù ám vệ của Định Vương phủ đã âm thầm lục soát hầu như khắp các địa phương gần Ly thành, nhưng lại vẫn không tìm được tung tích của công chúa An Khê. Sau đó Từ Thanh Bách hộ tống sứ đoàn các nước Tây Vực cũng tới Ly thành bình an. Bởi vì những nơi xa xôi chính là do ám vệ Định Vương phủ hộ tống, nên dọc theo đường đi cũng không gặp phải rắc rối gì, có điều ám vệ do Định Vương phủ phái đi cũng bị thương mấy người.
Trong thư phòng Định Vương phủ, Từ Thanh Bách vừa uống trà vừa nhìn nhìn Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly đang ngồi ở phía trên, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?” Nếu không có chuyện gì, thì cho dù những sứ giả Tây Vực này ở xa tới là khách, nhưng cũng không cần thiết phải phái ám vệ ra nghênh đón ở ngoài trăm dặm. Trải qua mấy năm nay một mình đảm đương một phía, Từ Thanh Bách cũng càng thêm thành thục và chững chạc. Mặc dù trong số những quan viên văn võ của Định Vương phủ, thì tuổi quá trẻ, nhưng khí thế cũng đã có mấy phần phong thái của Từ Đại tiên sinh rồi.
Diệp Ly gật đầu, thuật lại chuyện công chúa An Khê mất tích. Từ Thanh Bách nhíu mày, cũng không có lộ ra thần sắc kinh ngạc, suy nghĩ một chút mới nói: “Coi như Mặc Cảnh Lê là vì phát tiết lửa giận, thì cũng sẽ không tìm Nữ Vương Nam Chiếu không có ân oán gì với hắn ta. Dựa theo tính cách của hắn ta, muốn tìm cuối cùng… Chỉ sợ vẫn sẽ là Định Vương phủ.”
Diệp Ly gật đầu, Từ Thanh Bách nói tất nhiên bọn họ đều hiểu, hơi lo lắng khẽ thở dài một hơi, nói: “Muội chỉ sợ, Mặc Cảnh Lê cố ý muốn Định Vương phủ khó xử, nên sẽ xuống tay hãm hại công chúa An Khê và Tiểu Vương tử thôi.”
“Hai ngày nay cũng không có tin tức gì, hẳn sẽ không. Hơn nữa, Mặc Cảnh Lê cũng không phải người không để ý đến tính mạng của mình, có công chúa An Khê và Tiểu Vương tử trong tay, ít nhất chúng ta sẽ sợ ném chuột vỡ đồ. Cho nên, tạm thời công chúa An Khê hẳn sẽ không gặp nguy hiểm.” Từ Thanh Bách tỉnh táo phân tích. Hắn không có giao tình gì với công chúa An Khê, thậm chí có thể nói là hoàn toàn không nhận ra. Phân tích mọi chuyện cũng càng thêm khách quan hơn một chút, “Ly nhi đừng quá lo lắng, Mặc Cảnh Lê muốn giết nàng ấy thì đã giết ngay tại chỗ rồi, cần gì phải phí tâm tư bắt đi còn phải tìm nơi giấu chứ.”
Mặc Tu Nghiêu nhìn Diệp Ly cười nói: “Bản vương cũng đã nói như vậy, nhưng A Ly vẫn cứ lo lắng. Hiện tại Thanh Bách cũng cho là như thế, nàng đã yên tâm rồi chứ?” Diệp Ly hơi xấu hổ cười cười, nói với Từ Thanh Bách: “Tứ ca, chỗ nghỉ ngơi và việc tiếp đãi sứ đoàn Tây Vực đều đã giao cho Nhị ca phụ trách rồi, cũng xin ca phí nhiều tâm tư một chút. Mặt khác, muội hơi lo lắng Mặc Cảnh Lê có thể sẽ xuống tay với những sứ giả Tây Vực này, có vấn đề gì, ca cứ đi tìm Tần Phong hoặc Trác Tĩnh là được.”
Từ Thanh Bách nghiêm túc, gật đầu, sứ giả Tây Vực ở xa tới chúc mừng, mặc kệ là mang dạng tâm tư gì, thì đến cùng cũng là ở xa tới là khách. Nếu xảy ra chuyện gì ở Ly thành, thì thật đúng là hơi khó giải thích. Một giây sơ sẩy, nói không chừng biên cảnh Tây Vực lại sẽ bùng lên khói lửa lại.
“Nếu đã xác định là Mặc Cảnh Lê, như vậy… Hắn ta có khả năng liên lạc với người ở Đại Sở tới không?” Từ Thanh Bách suy nghĩ một chút, để chén trà trong tay xuống hỏi. Diệp Ly mỉm cười nói: “Tứ ca quả nhiên nhạy cảm, mọi người quả thật hoài nghi Mặc Cảnh Lê đã gặp gỡ Mặc Cảnh Du. Hơn nữa… Chỉ sợ Mặc Cảnh Du đã bị Mặc Cảnh Lê bắt được nhược điểm gì đó.”
“Cho nên, mọi người tính ôm cây đợi thỏ?” Từ Thanh Bách nhướng mày nói, “Nhưng mà vẫn phải cẩn thận mới được, hiện tại Mặc Cảnh Lê dám lẻn vào Tây Bắc, hơn nữa còn không bị ám vệ của Định Vương phủ bắt được, có thể thấy được chưa chắc trong tay hắn ta không có một chút lá bài tẩy nào.” Mặc Tu Nghiêu gật đầu nói: “Ngươi yên tâm, trong tay của hắn ta còn có thể có thứ gì, trong lòng Bản vương cũng đã đoán được.”
“Xưa nay Mặc Cảnh Du làm việc cẩn thận, hắn ta có thể bị Mặc Cảnh Lê bắt được nhược điểm gì chứ?” Nói đến cái này, Từ Thanh Bách cũng thấy hơi tò mò. Hắn đã từng sống ở Sở kinh một thời gian không ngắn, thậm chí còn từng làm quan viên Đại Sở, nên tất nhiên cũng có hơi chút hiểu rõ những Vương gia tôn thất Đại Sở này. Mặc Cảnh Du có thể sống yên ổn vô sự dưới sự đa nghi của Mặc Cảnh Kỳ, sau đó đến trong tay Mặc Cảnh Lê lại có thể được trọng dụng, hiện tại thậm chí Mặc Cảnh Lê đã ngã còn có thể cầm trọng quyền trong tay như vậy, có thể thấy được cũng không phải là đèn cạn dầu. Người như vậy, có thể bị Mặc Cảnh Lê bắt được nhược điểm gì mà khiến cho hắn ta cam nguyện bị sai khiến chứ?
Mặc Tu Nghiêu nhíu mày nói: “Dựa theo địa vị hiện nay của Mặc Cảnh Du, nhược điểm bình thường cũng không có khả năng động được hắn ta. Có thể làm cho hắn ta kiêng kỵ… Phản quốc, mưu phản, hành thích vua? Chuyện Mặc Cảnh Kỳ và Mặc Túc Vân không liên quan đến hắn ta, mưu phản… Mặc Cảnh Du không phải là người vọng động như vậy, trong tay của hắn ta cũng không có binh mã. Như vậy chính là… Phản quốc!” Dứt lời, hai đầu lông mày của Mặc Tu Nghiêu hiện lên một tia nhuệ khí.
“Phản quốc?” Diệp Ly và Từ Thanh Bách đều thấy hơi ngoài ý muốn, bản thân Mặc Cảnh Du là Vương gia Đại Sở, chuyện phản quốc này càng làm cho người khác bất ngờ hơn mưu phản với hành thích vua.
Mặc Tu Nghiêu chạm nhẹ vào cái trán, vừa suy tư vừa nói: “Hẳn cũng không coi là phản quốc… Rất có thể là đã bán đứng một vài thứ gì đó của Đại Sở cho……” Cau mày suy nghĩ một chút, rồi mới từ từ phun ra hai chữ, “Bắc Nhung.”
“Chàng chắc chứ?” Diệp Ly cau mày, quân bán nước, vô luận là ở thời đại nào cũng đều là kẻ bị thế nhân phỉ nhổ. Nếu thật sự là như thế, thì cũng không trách Mặc Cảnh Du cam nguyện bị Mặc Cảnh Lê sai khiến.
“Không chắc, ta đoán.” Mặc Tu Nghiêu nói một cách thản nhiên: “Có điều, là thật hay giả, rất nhanh sẽ biết thôi.” Ngay từ sau khi biết Mặc Cảnh Du và Mặc Cảnh Lê từng có liên lạc, Định Vương phủ cũng đã bắt đầu phái người điều tra Mặc Cảnh Du. Nói vậy không bao lâu nữa, tất cả mọi chuyện trong cuộc đời của Mặc Cảnh Du sẽ bày ra ở trước mặt bọn họ. Nếu là bí mật mà ngay cả Mặc Cảnh Lê cũng có thể phát hiện, thì Định Vương phủ không có chú ý tới thì thôi, nhưng nếu nghiêm túc đi điều tra thì không thể nào tra không được. Diệp Ly chỉ hy vọng đây không phải là thật, nếu Mặc Cảnh Du thật sự đã làm ra chuyện gì không nên làm, thì chỉ sợ lần này vô luận hắn ta có làm gì cũng không có cách nào còn sống mà đi ra khỏi Ly thành.
“Khởi bẩm Vương phi, Hách Lan công chúa Bắc Cảnh đến.” Ngoài cửa, thị vệ tới bẩm báo.
Nghe vậy, Diệp Ly không khỏi cười một tiếng, với cô công chúa Bắc Cảnh dám yêu dám hận tiêu sái thẳng thắn này, Diệp Ly rất có thiện cảm, đứng dậy nói với Mặc Tu Nghiêu: “Ta đi nghênh đón Hách Lan công chúa.” Mặc dù Hách Lan công chúa có danh xưng công chúa, nhưng hiện tại Bắc Cảnh cũng không xem như một cái quốc gia, miễn cưỡng tính ra thì cũng chỉ xem như là một bộ lạc mà thôi. Bản thân Mặc Tu Nghiêu là Định Vương, tất nhiên không cần thiết tự mình đi nghênh đón một công chúa như vậy, cho dù cô công chúa này có thể là người thống trị cả Bắc Cảnh trong tương lai.
Mặc Tu Nghiêu gật đầu nói: “Cũng được, ta còn một số việc muốn nói với Thanh Bách.”
Diệp Ly cũng không dây dưa nữa, liền đứng dậy đi ra ngoài. Trong thư phòng, bởi vì Diệp Ly rời đi mà có sự yên lặng ngắn ngủi. Một lúc lâu, Mặc Tu Nghiêu mới bình thản mở miệng nói: “Thanh Bách có lời gì muốn nói?” Từ Thanh Bách khẽ gật đầu nói: “Nghe nói… Quan viên của Ly thành có phê bình kín đáo với Ly nhi?”
Mặc Tu Nghiêu không khỏi nhướng mày cười một tiếng, “Những hạng người cổ giả kia là thứ gì, Từ Tứ công tử cũng không phải chưa từng tiếp xúc, còn có thể không rõ sao?” Từ Thanh Bách cúi đầu, gật đầu nói: “Quả thật như thế, như vậy, Vương gia có ý kiến gì không?”
Mặc Tu Nghiêu hài lòng câu ra một nụ cười nói: “Chuyện này còn cần dựa vào Từ tứ công tử mới được ah.”
“Ta biết rồi.” Từ Thanh Bách gật đầu nói. Nụ cười trên mặt Mặc Tu Nghiêu càng thêm vui vẻ, nói chuyện với người thông minh chính là thoải mái. Từ tứ công tử luôn được khen là mạnh vì gạo, bạo vì tiền, ôn văn nhĩ nhã, nhưng thật ra thì cũng là chủ nhân có thù tất báo. Nếu không phải trong tính cách mang theo sự cường thế tuyệt đối, thì chỉ với bộ dáng thư sinh ôn nhã như vậy của Từ Thanh Bách, sao có thể thu thập những đại gia tộc Tây Lăng đến ngoan ngoãn nghe lời chỉ trong hai ba năm ngắn ngủn chứ? Mặc dù hiện tại năm vị công tử Từ gia đều lấy Từ Thanh Trần dẫn đầu, nhưng Mặc Tu Nghiêu cũng biết Từ đại công tử quá mức siêu nhiên, trái lại rất khó ở trong quan trường lâu dài. Cho nên, thật sự muốn làm chuyện gì, thì vẫn phải tìm Tứ công tử Từ gia ah.
Về phần những lão già đáng ghét kia sẽ bị Từ tứ công tử hành hạ thành dạng gì, thì Định Vương điện hạ tỏ vẻ: Không thèm để ý chút nào. Nếu như cho là những chuyện nhỏ nhặt lúc trước kia chính là sự trừng phạt của Định Vương, thì như vậy đã sai mười phần, hai chữ Định Vương này cũng đồng thời có có ý nghĩa: Hẹp hòi, mang thù, giận chó đánh mèo,…vvv….
“Hách Lan.” Ngoài cửa lớn của Định Vương phủ, Diệp Ly mỉm cười nhìn cô gái xinh đẹp như hoa, mặc một thân phục sức Bắc Cảnh trước mắt, cười nói.
“Định Vương phi!” Hách Lan công chúa mang theo nụ cười xinh đẹp chạy lên trước, cho Diệp Ly một cái ôm thật chặt, “Định Vương phi, đã lâu không gặp, ngươi vẫn xinh đẹp như vậy.” Diệp Ly hơi bất đắc dĩ ôm lại nàng ấy, cười nói: “Không xinh đẹp động lòng người bằng công chúa.” Sống lâu ở thời đại này, Diệp Ly phát hiện mình đều có chút không có thói quen lễ vật gặp mặt nhiệt tình như vậy.
“Thật sao?” Hách Lan công chúa vui sướng nhìn Diệp Ly nói. Người khen nàng xinh đẹp tất nhiên có rất nhiều, nhưng có lời khen nào càng làm cho người ta thích thú bằng lời khen của vị mỹ nhân trong mắt mình chứ?
Diệp Ly cười nói: “Tất nhiên là thật. Xem ra hơn một năm này công chúa cũng đã sống rất vui vẻ.”
Hách Lan công chúa cười nói: “Cũng không tệ lắm, mặc dù Trung Nguyên các ngươi rất tốt, nhưng ta vẫn thích Bắc Cảnh hơn. Ta cũng nghe nói, một năm này ngươi cũng trải qua rất đặc sắc ah. Ta thật muốn hôm nào so võ công với ngươi một trận, trên đường chúng ta tới đây, dân chúng Trung Nguyên đều truyền tụng Định Vương phi giống như nữ chiến thần trên đời này đấy.”
“Hoan nghênh đã tới.” Diệp Ly cười nói: “Công chúa đi đường mệt mỏi, vào phủ phủ nghỉ ngơi trước đi. Mời vào.” Hách Lan công chúa cũng không khách khí, liền kéo tay Diệp Ly đi vào trong Định Vương phủ. Đi tới cửa, Diệp Ly đột nhiên dừng lại nhìn qua nơi nào đó ở ngoài cửa phủ, Hách Lan công chúa khó hiểu hỏi: “Sao vậy?” Diệp Ly mỉm cười nói một cách thản nhiên: “Không có gì, công chúa, mời.” Ở chỗ không có ai thấy, giơ tay lên ra hiệu cho Tần Phong, lúc nãy nàng rõ ràng cảm giác được cái hướng đó có người đang nhìn nàng chằm chằm. Tần Phong khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn hai người đi vào cửa lớn của Định Vương phủ, rồi mới phất tay chỉ huy thị vệ đi theo phương hướng mà Diệp Ly chỉ lục soát.
Trong Vương phủ, Hách Lan công chúa vừa kéo tay Diệp Ly đi vào trong, vừa thấp giọng nói: “Định Vương phi, có phải lại có kẻ nào đang đối nghịch với Định Vương phủ nữa đúng không?”
Diệp Ly hơi ngạc nhiên nhướng mày, không nghĩ tới cảm giác của Hách Lan công chúa lại nhạy cảm đến vậy. Hách Lan công chúa vội vàng lắc đầu nói: “Không phải, là trên đường chúng ta tới đây đã từng gặp phải một đám thích khách, chính là chuyện trước khi vào Hồng Nhạn quan. Lúc đầu ta còn tưởng rằng là đám dư nghiệt thủ hạ của Nhậm Kỳ Ninh muốn tìm ta báo thù, nhưng sau đó lại cảm thấy không quá giống. Vừa tới Ly thành đã nghe nói có thích khách bắt cóc Nữ Vương Nam Chiếu, mới vừa rồi……” Mới vừa rồi Hách Lan công chúa cũng không phát hiện cái gì, chỉ là qua phản ứng của Diệp Ly mà đoán được có thể là Diệp Ly đã phát hiện cái gì. Nghĩ đến đây, Hách Lan công chúa cũng hơi ảo não thừa nhận mình quả thật kém hơn Định Vương phi một chút.
Diệp Ly than nhẹ một tiếng, thuật lại đơn giản chuyện đã xảy ra. Hách Lan công chúa cũng không để ý, cười nói: “Lá gan của tên Mặc Cảnh Lê này cũng không nhỏ, nếu có cơ hội, Bản công chúa cũng muốn gặp hắn ta.” Diệp Ly bất đắc dĩ lắc đầu cười nói: “Trái lại ta lại không hy vọng ngươi gặp phải hắn ta.” Mặc Cảnh Lê có thể phục kích ám sát Hách Lan công chúa trên đường tới đây, có thể thấy được đã thật sự điên rồi, hoàn toàn không thèm để ý mình có thể trở thành mục tiêu truy sát của các quốc gia.
Trong một con hẻm nhỏ mờ tối trong Ly thành, nam tử trung niên mặc một bộ quần áo thô sơ mộc mạc từ từ ngẩng đầu lên, trong mắt lóe ra tia sáng bén nhọn. Không hổ là Diệp Ly, thiếu chút nữa đã bị phát hiện! Nhớ tới cô gái dịu dàng mỹ lệ cười nói thản nhiên trong bộ áo trắng ở ngoài cửa Định Vương phủ, trên mặt nam tử trung niên hiện lên một tia thần sắc phức tạp. Trong chốc lát, không biết nhớ ra gì, sắc mặt lại trở nên dữ tợn mà vặn vẹo , “Diệp Ly, Mặc Tu Nghiêu! Ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi! Sẽ không bỏ qua cho các ngươi!”
Trong dịch quán của sứ giả Đại Sở, gương mặt Mặc Cảnh Du âm trầm đẩy cửa phòng mình ra. Lúc nãy hắn lại nghe nói đoàn người của Hách Lan công chúa Bắc Cảnh gặp phải thích khách trên đường. Không cần nghĩ hắn cũng biết đây là ai làm, hiện nay thế lực của Định Vương phủ như mặt trời ban trưa, còn dám đối nghịch với Định Vương phủ, ngoại trừ kẻ điên Mặc Cảnh Lê kia ra, thì không nghĩ ra ai khác nữa.
Mới vừa vào cửa, liền đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng, Mặc Cảnh Du cảnh giác ngẩng đầu nhìn, liền thấy một người đang nghênh ngang ngồi trên giường êm trong phòng của mình đọc sách. Mặc Cảnh Du sửng sốt một chút, liền vội vàng xoay người đóng cửa lại, giận dữ thấp giọng hét: “Ngươi điên rồi! Lúc này ngươi lại còn dám nghênh ngang chạy đến đây!”
Mặc Cảnh Lê cười lạnh một tiếng, khinh thường nhướng mày nói: “Ngươi sợ? Đừng lo, người của Định Vương phủ không phát hiện ra ta.”
Mặc Cảnh Du định thần nhìn lại, lúc này mới phát hiện Mặc Cảnh Lê khác lần trước hơn phân nửa. Hàm râu khiến người khác chú ý lúc trước đã bị cạo sạch sẽ, gương mặt hơi tái xám gày gò của lần trước cũng hơi trắng quá mức, trên người còn mặc một bộ quần áo thị vệ của Du Vương phủ Đại Sở. Nhìn qua cũng không giống như nam tử trung niên hơn ba mươi tuổi, mà lại càng giống một thanh niên hơi ốm yếu hơn hai mươi tuổi.
“Ngươi……” Mặc Cảnh Du đi đến nhìn chằm chằm Mặc Cảnh Lê, nhìn gần mới phát hiện gương mặt trắng của Mặc Cảnh Lê có chút mất tự nhiên, hóa ra là được thoa một tầng phấn. Mấy ngày nay Mặc Cảnh Lê cũng trôi qua không thoải mái, muốn nuôi trở về bộ dáng sống an nhàn sung sướng trước kia cũng không phải trong thời gian ngắn là có thể làm được, tất nhiên chỉ có thể bôi son phấn để che giấu. Nhưng một đại nam nhân, cho dù bản thân Mặc Cảnh Du là người trong hoàng thất cũng có thói quen thích học đòi văn vẻ, nhưng cũng có chút không chịu nổi gương mặt bôi đầy son phấn này của hắn ta, không khỏi nhíu nhíu mày nói: “Ngươi trái lại biết dùng bất cứ thủ đoạn nào.” Cải trang như vậy, không phải là người quen thuộc với Mặc Cảnh Lê, chỉ sợ đứng ở ngay trước mặt cũng chưa chắc có thể nhận ra được. Khó trách Mặc Cảnh Lê không sợ.
Trên mặt Mặc Cảnh Lê vặn vẹo một chút, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại như cũ.
“Ngươi tìm ta có chuyện gì?” Mặc Cảnh Du hỏi, tư vị có nhược điểm nằm trong tay người khác cũng không quá tốt, cho nên Mặc Cảnh Du tuyệt đối không muốn nhìn thấy Mặc Cảnh Lê. Mặc Cảnh Lê cười nói: “Tất nhiên là có chuyện, hai ngày nữa chính là tiệc mừng của Định Vương phủ, chuyện mà ta muốn ngươi làm giúp ta cũng vào hôm đó.”
Mặc Cảnh Du nhướng mày, chờ hắn ta nói chuyện. Mặc Cảnh Lê nói: “Vào hôm đó, ta muốn ngươi mang tên Mặc Ngự Thần của Định Vương phủ kia ra.” Mặc Cảnh Du nhìn hắn ta một cách lạnh nhạt, “Ngươi cảm thấy ta có năng lực mang Thế tử của Định Vương phủ ra khỏi Định Vương phủ có thủ vệ sâm nghiêm sao? Huống chi, cho dù mang ra ngoài rồi, thì sau đó ta phải làm sao để thoát thân?”
“Đây là vấn đề của ngươi.” Mặc Cảnh Lê nói như việc không liên quan đến mình, “Biện pháp luôn là do người nghĩ ra được, chỉ cần ngươi nghĩ thì tất nhiên sẽ có biện pháp.”
Mặc Cảnh Du kiên quyết từ chối: “Ta không có cách nào.”
Mặc Cảnh Lê trầm mặc một lúc, rồi trầm giọng nói: “Không có cách nào? Ta nhắc nhở ngươi… Ngươi không có cách nào, nhưng có lẽ Tiểu Hoàng đế mà ngươi mang đến kia sẽ có biện pháp.” Thần sắc Mặc Cảnh Du khẽ biến, “Ngươi muốn lợi dụng Hoàng thượng?” Đúng vậy, Mặc Tùy Vân mới mười một hai tuổi, cũng là trẻ con nên tất không dễ dàng khiến cho người khác hoài nghi.
Mặc Cảnh Lê cười lạnh một tiếng nói: “Hoàng thượng? Ngươi gọi thật thuận miệng! Đừng nói cho trẫm ngươi đang lo lắng cho nó, dù sao cũng là con trai của Mặc Cảnh Kỳ, cho dù chết cũng không có quan hệ gì. Không phải sao?”
Mặc Cảnh Du trầm mặc một lúc lâu, rồi nói: “Ta biết rồi. Nhưng… Ngươi tốt nhất xác định ngươi thật sự có bản lãnh đó, nếu lật thuyền nửa đường… Ám vệ và Kỳ Lân của Định Vương phủ cũng không phải ngồi không.”
Mặc Cảnh Lê cười nói: “Ngươi yên tâm, đến hôm đó, bọn chúng sẽ rất bận. Mặt khác, còn một chuyện nữa.”
“Mặc Cảnh Lê, ngươi đừng có được voi đòi tiên!” Mặc Cảnh Du giận dữ, khẽ quát. Nhìn bộ dáng trong cơn giận dữ của hắn ta, Mặc Cảnh Lê nở nụ cười vui vẻ, nói một cách thản nhiên: “Đừng lo, chuyện này rất dễ dàng. Hôm tổ chức tiệc mừng của Định Vương phủ, ta muốn đi theo ngươi vào Định Vương phủ.”
“Ngươi điên rồi!” Mặc Cảnh Du cắn răng nói.
Mặc Cảnh Lê lơ đễnh nhìn hắn ta một cái, cũng không phản bác. Mặc Cảnh Du hít sâu một hơi, lớn tiếng nói: “Ta biết rồi, nhưng trong tay ngươi……” Mặc Cảnh Lê gật đầu nói: “Ngươi yên tâm, chỉ cần thấy Mặc Ngự Thần, trẫm tất nhiên sẽ đưa hết cho ngươi những thứ mà ngươi muốn.”
“Ngươi tốt nhất nói lời phải giữ lời!” Mặc Cảnh Du oán hận nói.
“Két…” Ngoài cửa vang lên một tiếng tiếng vang nhỏ, mặt Mặc Cảnh Lê liền biến sắc phi thân ra ngoài chụp một cái, “Ai?” Cửa bị mở ra, một bóng người màu vàng sáng vội vả quẹo qua hành lang, Mặc Cảnh Lê cười lạnh một tiếng, vượt qua trước mấy bước ôm người trở về.
Thấy Mặc Tùy Vân bị ném vào phòng, sắc mặt Mặc Cảnh Du cũng khó coi, nhìn Mặc Cảnh Lê hỏi: “Làm sao bây giờ?” Mặc Cảnh Lê “Hừ”lạnh một tiếng nói: “Cái gì làm sao bây giờ? Nếu đã bị nó nghe thấy, thì giết là được.”
Sắc mặt Mặc Tùy Vân trắng bệch ngồi dưới đất, hoảng sợ nhìn hai người trước mắt. Hắn không cẩn thận thấy có người vào phòng của Mặc Cảnh Du, nên liền lén tới đây muốn xem xem là ai. Nhưng đúng lúc nhìn thấy Mặc Cảnh Du trở về, lại không nghĩ rằng lại nghe được mưu đồ bí mật của hai người, nhất thời vô ý đụng trúng vách tường, nên mới bị Mặc Cảnh Lê phát hiện.
“Du Vương thúc……” Mặc Tùy Vân hoảng sợ nhìn Mặc Cảnh Du. Mặc Cảnh Du nhíu nhíu mày, nói: “Nếu Hoàng thượng chết đột ngột, sẽ khiến Định Vương phủ hoài nghi. Đến lúc đó……”
Mặc Cảnh Lê suy nghĩ một chút, cũng than thở đồng ý với lời của Mặc Cảnh Du. Bây giờ Định Vương phủ chắc chắn đã phái trọng binh bảo vệ Mặc Ngự Thần, muốn dụ đi ra ngoài cũng không dễ dàng. Ít nhất trong số những người Đại Sở tới đây, chỉ có Mặc Tùy Vân là cơ hội lớn nhất. Nhưng mà……
“Cái… Cái gì cháu cũng không biết… Lê Vương thúc……” Mặc dù Mặc Cảnh Lê thay đổi không nhỏ, nhưng Mặc Tùy Vân vẫn nhận ra Mặc Cảnh Lê. Sự sợ hãi trên mặt càng nhiều hơn, với vị Vương thúc giết chết Tiểu Hoàng đế tiền nhiệm Mặc Túc Vân này, vô luận là công chúa hay hoàng tử còn sống của Mặc Cảnh Kỳ, không có ai không sợ hắn ta.
Mặc Cảnh Lê híp mắt, nhìn chằm chằm Mặc Tùy Vân một hồi lâu, nói một cách lạnh nhạt: “Không muốn chết… Liền ngoan ngoãn nghe lời cho trẫm.”
Mặc Tùy Vân gật đầu lia lịa, lau nước mắt nói: “Cháu nghe lời… Lê Vương thúc, đừng, đừng giết cháu……”
Nhìn bộ dáng hoảng sợ của nó, Mặc Cảnh Lê hài lòng gật đầu, vươn tay kéo dậy. Mặc Tùy Vân sợ hãi đứng lên, dưới ánh mắt như mũi đao của Mặc Cảnh Lê thấp thỏm bất an. Mặc Cảnh Lê hỏi nó: “Đã biết phải làm gì chưa?”
Mặc Tùy Vân chần chờ một chút, rốt cuộc vẫn phải gật đầu.
“Có thể làm được không?” Mặc Cảnh Lê hỏi.
“Có thể.” Mặc Tùy Vân vội vàng gật đầu nói: “Mặc Ngự Thần, Mặc Ngự Thần muốn cháu tìm hắn ta chơi, mấy ngày qua cháu không có… Không có đi. Lát nữa cháu cháu rủ hắn ta ra ngoài chơi, hắn ta chắc chắn sẽ đi theo cháu.”
Khóe môi Mặc Cảnh Lê câu ra một nụ cười âm lãnh, giơ tay lên vỗ vỗ đầu Mặc Tùy Vân nói: “Rất tốt, Vương thúc biết cháu là đứa bé ngoan. Chỉ cần vào ngày tổ chức tiệc mừng của Định Vương phủ, cháu mang Mặc Ngự Thần ra khỏi Định Vương phủ, thì cháu sẽ vẫn là Hoàng đế Đại Sở, Vương thúc sẽ không hại cháu.”
Mặc Tùy Vân không nhịn được rùng mình một cái, nói nhỏ: “Vương thúc, cháu biết rồi……”