Thịnh Thế Đích Phi

Chương 49: Q.1 - Chương 49: Thoát hiểm, đêm kinh thành nhiều chuyện




Edit: Mặc Mặc Beta: Sakura Cạnh vách núi u tĩnh, một vầng trăng tròn không xa không gần treo nơi chân trời. Trên đỉnh núi, gió hiu hiu thổi, nam tử độc nhãn nằm vô lực trên vách núi, đáy mắt tràn đầy hối hận, cười khổ: ” Thủ đoạn này của Diệp tiểu thư không khỏi quá hèn hạ đi?” Diệp Ly nhàn nhã ngồi bên cạnh hắn, tiện tay gỡ bỏ thuốc nhuộm màu đỏ trên vai ném xuống vách núi, không quan tâm nhún vai nói: “Ngươi cũng không phải chính nhân quân tử, ta sẽ không thấy áy náy.” Thủ đoạn không quan trọng, mà quan trọng là … kết quả.

“Đừng nhúc nhích.”Lưỡi dao sắc bén không nặng không nhẹ kề sát mạch đập ở cổ của nam tử: “Ta không đề nghị ngươi hành động thiếu suy nghĩ, trước khi ngươi chưa chắc chắn thành công, chỉ cần ta đâm thêm nửa tấc, đại la kim tiên cũng không thể cứu được ngươi.”

“Ngươi thật độc ác, ta có thể hỏi ngươi đã dùng kỳ độc gì đối với ân nhân cứu mạng của ngươi không?” Nam tử bất đắc dĩ tạm thời ngừng vận công để tránh độc phát, trên thực tế hắn căn bản không sử dụng được một chút nội lực.

Diệp Ly lắc đầu: “Bí mật, nhưng cách xưng hô ân nhân cứu mạng này cần phải bàn bạc lại nha, tâm tình ta gần đây vô cùng không tốt.”

“Thật may mắn khi được nghe tài nữ đệ nhất kinh thành kể khổ.” Nam tử cười nói, chỉ là phối hợp với diện mạo khiến người khác sợ hãi nhìn vào có chút buồn cười. Diệp Ly cau mày nói: “Từ khi ta được chỉ hôn cho Định Vương, dường như các loại phiền toái đều tìm tới cửa, không ngừng thăm dò, giám thị, bới móc, đương nhiên còn thêm bắt cóc.”

“Đã phiền toái như vậy không bằng bỏ trốn cùng ta đến nơi khác, ngươi thấy thế nào?”

Lông mi dài của Diệp Ly chuyển động nhẹ nhàng: “Ta không có hứng thú với vở kịch thiên kim tiểu thư, tài tử giai nhân. Hơn nữa ta đoán vở kịch này khẳng định đã quên nói rõ cha mẹ, thân thích, tỷ muội giai nhân kia làm sao bây giờ, thanh danh làm sao bây giờ, sống dựa vào cái gì, nếu tài tử cùng giai nhân khác bỏ trốn thì phải làm sao?” Nam tử thất vọng nhìn nàng, sau nửa ngày mới nói: “Ngươi muốn thật nhiều, ở trong vở kịch không phải đều nói tất cả tài tử về sau sẽ thi đậu trạng nguyên vinh hoa phú quý, cha mẹ của thiên kim đều sẽ tha thứ nàng, thân thích đều hâm mộ nàng, tỷ muội đều ghen ghét nàng. Quan trọng nhất là, cuối cùng tài tử giai nhân cùng nhau sống đến đầu bạc, ân ái cả đời?” Diệp Ly lắc đầu, “Cuối cùng kết thúc trong vở kịch chỉ là chung chung, cái bạch đầu giai lão ân ái cả đời đó, đại đa số đều do tự mình tưởng tượng đó chứ?”

Nam tử suy nghĩ cẩn thận, dường như không có người nào diễn hay trong thoại bản nào có ghi tài tử giai nhân bạch cùng nhau sống đến đầu bạc, con cháu đầy nhà.

“Được rồi cô nãi nãi, phải thế nào thì ngươi mới bằng lòng thả ta?”Dường như đã rõ ràng vòng vo với Diệp Ly là vô dụng, nam tử hỏi thẳng.

“Nói cho ta biết ai muốn hại ta.” Diệp Ly cũng không vòng vo, thẳng thắn hỏi.

“Nếu như ta không nói thì sao?”

Lưỡi đao lạnh như băng đặt trên cổ của hắn nhẹ nhàng lướt qua, da gà trên cổ lập tức nổi lên: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không lấy đao đâm ngươi mà ta sẽ trực tiếp đẩy ngươi xuống.” Diệp Ly nhìn thoáng qua sơn cốc không thấy đáy, mỉm cười.

Không bằng ngươi lấy đao đâm ta luôn đi? Nam tử dở khóc dở cười: “Việc này thật sự không thể nói.”

“Việc này có thể nói.”

“Ta đã đáp ứng người khác, nam tử hán nhất ngôn cửu đỉnh, cho dù ngươi thật sự đâm chết ta thì ta cũng sẽ không nói.” Nam tử kiên định nói, Diệp Ly dò xét hắn trong chốc lát, nhíu mày nói: “Được rồi. Đã như vậy hãy để cho ta xem dưới lớp da mặt này cất giấu một khuôn mặt như thế nào.”

“Diệp tiểu thư, bây giờ ngươi thả ta ra coi như ta nợ ngươi một nhân tình được không?” Nam tử thương lượng nói.

“Lời này có chút quen tai, chỉ là ngươi cảm thấy ta sẽ tin tưởng một người mà đến thân phận mà ta cũng không biết sao? Cho dù ngươi nợ ta một trăm nhân tình mà ta không tìm thấy ngươi thì ai sẽ trả.” Diệp Ly một tay cầm dao găm không chút dao động kề vào động mạch cổ của nam tử, một tay bắt đầu tìm tòi trên khuôn mặt xấu xí “Diệp tiểu thư, trên người ta có ngân phiếu hai vạn lượng, ngươi cầm lấy xem như phí an ủi cho ngươi. Sự việc hôm nay chúng ta coi như xóa bỏ?”

Tay Diệp Ly cũng không ngừng lại thản nhiên nói: “Ngươi cho rằng ta cũng giống ngươi, vì tiền không muốn sống sao? Bây giờ xóa bỏ, làm sao ta biết còn có thể xảy ra lần nữa hay không?”

Nam tử trầm mặc một lúc nói: “Ta không biết nàng có làm tiếp hay không, nhưng ta cam đoan tuyệt đối sẽ không khó xử Diệp tiểu thư, được chứ?” Cảm giác được tay Diệp Ly thoáng khựng lại một chút, nam tử vội vàng nói thêm: “Ta cam đoan tuyệt đối sẽ không khó xử Diệp tiểu thư, ngươi có thể nói với Mặc Tu Nghiêu, hắn biết ta là ai, cũng biết lời của ta có thể tin hay không.” Lưỡi đao lạnh như băng rốt cuộc rời đi một chút, Diệp Ly đứng dậy: “Tạm thời tin ngươi.”

“Thuốc giải.”

“Không có, thuốc là Thanh Ngọc đưa cho ta.Tuy ngươi không dùng được nội lực nhưng từ đây xuống dưới không cần khinh công chắc cũng không thành vấn đề a.”Diệp Ly mỉm cười nói.

Nam tử cắn răng, nhưng cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân khiến hắn không rảnh tranh luận với Diệp Ly, chỉ có thể đứng dậy chuẩn bị sử dụng phương pháp bò xuống sơn cốc mà hắn chưa bao giờ sử dụng. Thật đáng tiếc hắn vẫn chậm một bước, một giọng nói u lãnh truyền đến từ bên kia đường nhỏ: “Hàn Minh Nguyệt —— ”

Nam tử áo trắng ngồi trên xe lăn chậm rãi xuất hiện cuối con đường nhỏ, phía sau hắn vẫn là thiếu niên mặc vải thô trầm mặc vững vàng đẩy xe lăn. Cho dù con đường này không bằng phẳng mà là ở trên đỉnh núi nhưng dường như hắn cũng không có biểu hiện đã dùng hết sức. Mặc Tu Nghiêu ngồi trên xe lăn mặt trầm như nước, ánh mắt nhìn vào mắt nam tử trong trẻo nhưng lạnh lùng mà tĩnh mịch. Chỉ bị hắn nhìn thoáng qua, nam tử đã cảm thấy thân thể cứng đờ giống như bị hàn băng làm đông cứng. Chỉ có thể nhìn vách núi cách mình không đến hai bước cười khổ.

“A Ly, nàng có sao không?” Mặc Tu Nghiêu nhìn Diệp Ly, ánh mắt mang theo hơi ấm. Diệp Ly ung dung thu hồi dao găm trước cái nhìn của hắn, đi đến trước mặt hắn, có chút áy náy cười nói: “Thật có lỗi, làm ngươi lo lắng.”

Mặc Tu Nghiêu khẽ nhíu mày, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng thở dài một tiếng nói khẽ: “Nàng mệt mỏi rồi chúng ta trở về rồi nói.”

Diệp Ly cũng hiểu hoàn cảnh hiện tại không thích hợp nói chuyện, liền gật đầu với ý kiến của Mặc Tu Nghiêu.Một nữ tử đi sau lưng Mặc Tu Nghiêu và A Cẩn đưa cho Diệp Ly một chiếc áo choàng. Diệp Ly nhàn nhạt mỉm cười, tuy cảm thấy không quá lạnh nhưng vẫn phủ thêm áo choàng lên.

“Hàn Minh Nguyệt, nói cho bổn vương biết tại sao ngươi lại ở chỗ này?” ánh mắt Mặc Tu Nghiêu nhìn chằm chằm vào nam tử bên vách núi hỏi.

“Ngươi có thể nhận ra?” Nam tử thở dài đưa tay lên mặt sờ sờ một lát, kéo xuống một mặt nạ bằng da liền hiện ra khuôn mặt tuấn mỹ nhưng lại không che được sự mệt mỏi. Diệp Ly nghe thấy Mặc Tu Nghiêu nói ra cái tên Hàn Minh Nguyệt, lúc này chỉ hơi nhíu mày, khi nam tử kia tháo mặt nạ xuống nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ, trong lòng cũng có một chút kinh ngạc. Khuôn mặt này lớn lên giống vị Công tử Phong Nguyệt đến tám phần. Chỉ có điều, khuôn mặt kia hết sức phong lưu phóng khoáng, rất câu dẫn lòng người, khi cười khẽ lộ ra cảm giác tiêu sái không bị trói buộc.

“Ha ha Tu Nghiêu, chúng ta thật nhiều năm chưa gặp rồi. Không nghĩ tới lần gặp lại này lại ở trong tình huống này, thật sự có chút đáng tiếc.” Nam tử anh tuấn dù mặc y phục thổ phỉ cũng cho người cảm giác giống như một vương tôn công tử phong lưu phóng khoáng. Chỉ là khuôn mặt lấy lòng biểu lộ ra lúc này có chút không hợp:”Nghe nói ngươi thành thân, ta từ ngàn dặm xa xôi đến chúc mừng, ngươi dường như không chào đón bạn cũ.”

“Ngươi đến chúc mừng, mà lại bắt cóc vị hôn thê của ta?” Giọng Mặc Tu Nghiêu trầm thấp dễ nghe, Diệp Ly đứng phía sau hắn không tự giác giữ chặt áo choàng trên người.

“Hiểu lầm.” Hàn Minh Nguyệt đau khổ bất đắc dĩ nói: “Trước đó ta không biết người bị bắt là vị hôn thê của ngươi, nhưng cuộc làm ăn này mà không thành thì thanh danh và thể diện của Hàn Minh Nguyệt này biết đặt ở đâu? Ta đã cố gắng giảm tổn thất đến nhỏ nhất. Hiện tại việc làm ăn của ta đã làm xong, vị hôn thê của ngươi cũng bình yên vô sự.” Hơn nữa ta còn bị nàng lừa, bị thiệt thòi là ta mới đúng?

“Ai là người bỏ tiền?”Mặc Tu Nghiêu nhìn hắn hỏi.

“Ta không thể nói.” Hàn Minh Nguyệt cười khổ.

Mặc Tu Nghiêu cười lạnh một tiếng, “Hàn Minh Nguyệt, chỉ cần có tiền trừ đệ đệ ngươi ra, ngươi có gì không dám bán?”

Hàn Minh Nguyệt thở dài, trên mặt càng thêm đau khổ, nhìn sang Mặc Tu Nghiêu nói: “Nói chung vẫn có một hai dạng đồ vật không thể bán như vậy. Hơn nữa lần này rõ ràng cũng bị ngươi thu thập, Tu Nghiêu, nể mặt mũi của ta không truy cứu nữa được không? Ta cam đoan không có lần sau.” Sắc mặt Mặc Tu Nghiêu càng thêm sa sầm, Hàn Minh Nguyệt dậm chân nói: “Đương nhiên cũng đưa thêm một phần lợi nhuận làm ăn năm nay của Thiên Nhất các để an ủi chị dâu.”

“Hàn Minh Nguyệt, ngươi thật khẩn trương.” Mặc Tu Nghiêu đưa tay sờ nhẹ lên mặt nạ nhàn nhạt nói.

Hàn Minh Nguyệt trì trệ, trên mặt hiện lên một tia ảo não. Hắn đã quên Mặc Tu Nghiêu rất hiểu rõ hắn, nếu như hắn không khẩn trương như vậy thì Mặc Tu Nghiêu cũng không dễ dàng xác định mục tiêu, “Tu Nghiêu coi như ta xin ngươi…”

“Cút đi.” Nhìn khuôn mặt cầu khẩn của Hàn Minh Nguyệt một lúc, Mặc Tu Nghiêu mới nhả ra hai chữ.

Hàn Minh Nguyệt bị đối xử vô lễ nhưng trên mặt hiện ra mừng rỡ: “Trong vòng ba ngày nhất định sẽ đưa bồi thường đến phủ của chị dâu!”

Mặc Tu Nghiêu không trả lời, đưa tay về phía sau : “Hắc Vân kỵ, bắn tên!”

Người áo đen vốn đang đứng thành nửa vòng tròn xung quanh, đầu đội khăn đen chẳng biết lúc nào đã cầm chặt cung tên. Bắt đầu bắn tên ——

Hàn Minh Nguyệt chỉ có thể nhảy xuống vách núi, “Mặc Tu Nghiêu, xem như ngươi lợi hại!”

Giọng nói bi thảm của Hàn Minh Nguyệt biến mất trên vách núi, hai mắt Diệp Ly nhìn chằm chằm Mặc Tu Nghiêu. Nhất định là vừa rồi Hàn Minh Nguyệt còn che giấu thực lực, cho dù nàng ở trạng thái tốt nhất ngã xuống từ đây cũng không có khả năng bình yên vô sự. Dường như biết nàng đang nghi ngờ, Mặc Tu Nghiêu giải thích: “Hàn Minh Nguyệt làm gì cũng có biện pháp dự phòng, hắn chắc chắn có sắp xếp ở dưới đó, ngã không chết.” Diệp Ly nhíu mày, vừa rồi ném hắn xuống căn bản cũng không coi là uy hiếp. Đúng là không biết rõ kẻ địch rất dễ mắc phải sai lầm, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, binh pháp thật không sai.

“Trở về thôi.” Mặc Tu Nghiêu vươn tay nói khẽ.

“Được.”

Trong biệt viện Từ phủ, thật vất vả đuổi đi hai cậu và năm biểu ca biểu đệ. Diệp Ly cảm thấy ứng phó nhiều người như vậy có chút nhức đầu, nhưng đồng thời trong lòng lại cảm thấy vui mừng khi được người thân quan tâm. Mặc Tu Nghiêu ngồi một bên lặng yên ngắm thiếu nữ ngồi đối diện vẫn im lặng không nói gì. Hắn đột nhiên phát hiện mình không biết gì về vị hôn thê, thật ra vị hôn thê của hắn năm nay không đến mười sáu tuổi, nhưng lại kiên cường, quyết đoán và thành thục đến mức khiến cho người ta bất ngờ. Lúc mình mười lăm mười sáu tuổi không biết đang làm gì? Mặc Tu Nghiêu nhớ tới những chuyện lúc còn nhỏ, nhưng nhìn thiếu nữ trước mặt có bộ dáng mỉm cười lạnh nhạt, hắn lại cảm thấy chuyện lúc trước cũng không quá thống khổ.

Khi hắn mười lăm mười sáu tuổi đúng là thời điểm thiếu niên đắc chí hăng hái, khí phách, tung hoành trong kinh thành vô cùng tùy ý. Năm đó trong thiên hạ người nào không biết tiểu công tử Định Quốc vương phủ tài giỏi, tuổi nhỏ đã là thiếu tướng quân quét sạch giặc Nam Cương như thần? Cho dù ở trong gió tanh mưa máu trên chiến trường, vẻ mặt hắn vẫn hào hứng, lời nói và việc làm không hề cố kỵ, nhưng thiếu nữ mười lăm tuổi này đã trải qua những chuyện mà đa số thiếu nữ khác cả đời cũng không gặp được. Tuổi nhỏ đã mất mẹ, bị từ hôn, mẹ kế tính toán, thanh danh bị bêu xấu, hôn sự mà ai cũng sợ tránh không kịp, bị ám toán, bị bắt cóc. Nhưng nàng dường như chưa từng có dáng vẻ bị kinh sợ. Hôm nay gặp chuyện như vậy, nàng thoát hiểm xong cũng không hề khóc hay tức giận, thậm chí mỉm cười nói với hắn thật xin lỗi, khiến ngươi lo lắng. Nếu như đổi vị trí với nàng, mình ở tuổi này tuyệt đối sẽ không bình tĩnh như vậy, trong lòng Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt thở dài.

“A Ly, chuyện hôm nay ta rất xin lỗi.”Lúc lâu sau, Mặc Tu Nghiêu nói khẽ.

Diệp Ly nhìn hắn mỉm cười: “Chuyện này ngươi cũng không thể khống chế, cũng là do ta không cẩn thận. Ngược lại ngày mai trong kinh thành chỉ sợ sẽ liên lụy danh dự của Định Quốc vương phủ.”

Mặc Tu Nghiêu nhìn nàng, ánh mắt sâu xa khó lường: “Định quốc vương phủ do ta định đoạt, chỉ cần nàng không hối hận là được.”

Diệp Ly mở to hai mắt, lập tức hiểu ý của hắn. Hắn định đoạt Định quốc vương phủ cho nên thanh danh của nàng biến thành dạng gì cũng sẽ không ảnh hưởng hôn sự của bọn hắn. Là ý này sao? Nghiêng đầu suy nghĩ, Diệp Ly bất đắc dĩ cười nói: “Ta đoán nếu ta hối hận thì có lẽ cả đời này cũng không gả ra ngoài được, vậy không bằng chấp nhận số phận?”

Khóe môi Mặc Tu Nghiêu khẽ cong lên: “Đó là lựa chọn tốt nhất, ta cũng biết nếu như nàng hối hận thì đời này ta cũng không dễ dàng sẽ tìm được một Vương phi thích hợp rồi.”

Diệp Ly nhìn hắn cười nói: “Nếu như vương gia không chê thì chúng ta đành cố một chút vậy.”

Nhìn thiếu nữ ngồi trước cửa sổ quay đầu cười nói với mình, chúng ta cố gắng một chút vậy, Mặc Tu Nghiêu bỗng nhiên cảm thấy tâm thần dao động. Dưới ánh nến, dung nhan thiếu nữ hơi trắng hiện ra trong ánh sáng mờ ảo làm lòng người dao động. Ánh mắt Mặc Tu Nghiêu rất nhanh dời đi, lấy tay chống trán nói: “Hai ngày tới, Hàn Minh Nguyệt chắc hẳn sẽ đưa tới vài thứ cho nàng, không cần quan tâm, cứ nhận hết là được.”

Diệp Ly kinh ngạc nói: “Hắn thật sự sẽ đưa một phần thu nhập của Thiên Nhất các cho ta sao?” Thiên Nhất các là tổ chức tình báo lớn nhất Đại Sở, hàng năm buôn bán các loại tin tức thu nhập cho dù là một phần cũng tuyệt đối làm người khác giật mình

MặcTu Nghiêu gật gật đầu nhìn Diệp Ly muốn nói lại thôi.

Diệp Ly cười nói: “Chuyện ngày hôm nay không phải đã nói ngươi xem như đồng ý với Hàn Minh Nguyệt. Tuy còn chưa biết Thiên Nhất các và Thanh Phong Minh Nguyệt lâu có thực lực ra sao, nhưng ta cũng không muốn là kẻ địch của hắn. Nhưng chỉ có lần này, nếu như người kia về sau lại có động tĩnh gì rơi vào tay ta. Ta sẽ không đồng ý tha thứ nữa.”

“Đương nhiên.” Yên lặng một lát, Mặc Tu Nghiêu chăm chú nhìn Diệp Ly hứa hẹn: “A Ly đã không hối hận thì về sau ta và nàng là người một nhà, ai muốn thương tổn A Ly cũng là kẻ địch của ta.”

Diệp Ly gật gật đầu mỉm cười. Ánh trăng ngoài cửa sổ dần dần chiếu xuống nóc nhà, thiếu nữ ngẩng đầu nhìn trăng sắp lặn phía xa, dung nhan thanh lệ được ánh trăng nhuộm lên một tầng ánh sáng trầm tĩnh. Nam tử ngồi trên xe lăn phía sau nhìn chăm chú vào thân hình mảnh khảnh của thiếu nữ, ánh mắt ôn hòa mờ mịt hiện lên tia sáng không hiểu.

Cứ điểm bí mật của Thiên Nhất các ở Kinh thành, Hàn Minh Nguyệt một thân chật vật đi vào trong phòng làm mọi người càng hoảng sợ.

“Ca, ca làm sao vậy?” Công tử Phong Nguyệt khiến vô số cha mẹ hận không thể rút gân lột da khi khuê nữ của mình ý loạn tâm mê sửng sốt, vội vàng đi tới đỡ lấy thân thể lung lay sắp đổ của huynh trưởng. Hàn Minh Nguyệt khoát tay, tùy ý đệ đệ đỡ đến ngồi xuống trên nhuyễn tháp, cười khổ nói: “Chọc phải hung thần.” Tuy hắn có thói quen chuẩn bị vẹn toàn, nhưng nhảy từ trên vách núi xuống cho dù cẩn thận đến mức nào thì vẫn bị nhánh cây đâm đến nội thương ngoại thương không rõ.Trong lòng hắn cũng không oán hận gì, mọi người đều hiểu lẫn nhau, Mặc Tu Nghiêu đã thực sự hạ thủ lưu tình rồi. Nói cách khác, tiễn pháp của bất kì người nào trong Hắc Vân kỵ cũng sẽ không đến nỗi không bắn nổi một người đã mất hết nội lực.

“Đại ca, ca đã gặp Diệp Tam tiểu thư rồi hả?” Hàn Minh Tích kinh sợ hỏi Hàn Minh Nguyệt.

Hàn Minh Nguyệt kiên cường chịu đựng, híp mắt nhìn đệ đệ nói: ” Sao đệ biết? Đệ lần này ở kinh thành chọc phải Mặc Tu Nghiêu sẽ không phải bởi vì vị Diệp tiểu thư này đó chứ?”

Hàn Minh Tích xấu hổ sờ lên mũi, cố gắng cười lấy lòng nói: “Ca. . . Cái kia, lần trước ta cũng thua trong tay Diệp Ly, cũng là do loại thuốc này. Cái kia. . . Ta nợ nàng một nhân tình, ca đừng tìm nàng phiền toái được không?”

Hàn Minh Nguyệt cười lạnh, “Sao đệ lại thiếu nhân tình người khác?”

Hàn Minh Tích xấu hổ cúi đầu bẻ ngón tay, “Cái kia. . . Nữ nhân kia rất thông minh, ta cái gì cũng chưa nói nàng đã đoán được quan hệ của Thiên Nhất các và Thanh Phong Minh Nguyệt lâu. Nàng cầm ngọc bội của ta, ta cũng không có cách nào.”

“Đó là ngọc bội của ta! Lấy ra, để đệ giữ còn không biết sẽ gặp phải họa gì.” Hàn Minh Nguyệt vươn tay, Hàn Minh Tích không dám làm trái, dĩ nhiên ngoan ngoãn giao ngọc bội ra. Dù sao hắn cũng không có hứng thú với Thanh Phong Minh Nguyệt lâu hay Thiên Nhất các, cầm ngọc bội của huynh trưởng chỉ đơn giản là vì thú vị mà thôi: “Đại ca, vết thương của ca có nặng hay không? Ta đi gọi đại phu.”

Thấy đệ đệ luôn bất cần đời lộ ra vẻ mặt lo lắng, thần sắc Hàn Minh Nguyệt dịu đi một chút, nói khẽ: “Không có gì đáng ngại, chỉ là không thể sử dụng nội lực, không cần mời đại phu. Có khách đến sao?” Sắc mặt Hàn Minh Tích trầm xuống hừ lạnh một tiếng nói: “Buổi chiều có một nữ nhân tới tìm ca, nhưng ta đã đuổi nàng đi rồi.”

“Minh Tích…”

Hàn Minh Tích bực bội đi lại trong phòng : “Ca, hay chúng ta đi Giang Nam đi, đừng quan tâm đến chuyện trong kinh thành nữa? Lần trước ta chỉ đùa giỡn Diệp Ly mà thiếu chút nữa Mặc Tu Nghiêu định chém một chân và một tay của ta. Cho dù ca là Các chủ Thiên Nhất các, ca đừng quên hắn là Định quốc vương gia. Tự ca không muốn sống nữa, còn định bồi thêm Thiên Nhất các sao?” Hàn Minh Nguyệt khóe miệng giật giật muốn mở miệng nói nhưng đã bị Hàn Minh Tích đã chặn lại: “Đừng nói các ca là bằng hữu, chó má! Coi như là bằng hữu cũng không thể động vào nữ nhân của người ta, ca cho rằng ta là hái hoa tặc không có giới hạn à? Còn nữa, ca đừng quên các ca lúc trước đã làm chuyện gì với hắn! Ca còn dám trêu chọc hắn?”

“Minh Tích. . . đệ đã trưởng thành.” Hàn Minh Nguyệt nhìn đệ đệ bực bội đi lại trong phòng, không còn một chút bất cần đời thường ngày.

Hàn Minh Tích đỏ mặt hừ một tiếng quay người đi ra ngoài, “Ta đi gọi nữ nhân kia tới!” Thấy bóng dáng đệ đệ biến mất ở ngoài cửa, Hàn Minh Nguyệt vuốt chỗ ngực bị đau, nhíu mày, câu đừng quên lúc trước các ngươi làm chuyện gì với hắn vừa rồi của Hàn Minh Tích hiện lên trong đầu. Ánh mắt Hàn Minh Nguyệt ảm đạm, đáy lòng có chút thở dài: ” Lễ bồi tội ngày mai thêm một phần nữa.”

” Sao ngươi lại biến thành bộ dạng này?”Ở cửa truyền đến một giọng nữ nhân trầm thấp, Hàn Minh Nguyệt giương mắt nhìn, cô gái ngoài cửa mặc một thân hắc y rộng thùng thình che khuất những điểm nổi bật của thân thể, dung nhan cũng bị che lấp hoàn toàn sau cái khăn đen, chỉ để lại một đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lóe hàn quang nhàn nhạt và bất mãn.

“Ngươi không phải thấy được sao?Ngươi cho rằng Mặc Tu Nghiêu dễ đối phó như vậy?”Hàn Minh Nguyệt ngồi dậy nhàn nhạt nói.

Cô gái áo đen hừ lạnh một tiếng: ” Chuyện ta dặn dò ngươi làm xong chưa?”

Tách! Hàn Minh Nguyệt bóp vỡ chén trà trong tay, nước trà trong suốt chảy xuống theo khe hở một giọt lại một giọt: “Ta không phải nô tài của ngươi. Chú ý giọng điệu nói chuyện của ngươi!”

Đáy mắt cô gái hiện lên một chút giận dữ, nhưng rất nhanh đã nhịn xuống, thấp giọng nói: “Là ta không đúng. Minh Nguyệt, chuyện đêm nay…”

“Có làm xong hay không thì thế nào? Dù sao tin tức Diệp Ly bị bắt đi không phải đã truyền ra rồi sao?Mục đích của ngươi coi như đã đạt được.”Hàn Minh Nguyệt nói.

“Ngươi không làm được!” giọng cô gái lập tức bén nhọn: “Ta muốn ngươi hủy hoại nàng ta!”

Hàn Minh Nguyệt vô thức đưa tay sờ lên cổ, trong lòng cười khổ. Hủy nàng ta? Thật may mắn là hắn không có quyết định này, bằng không thì chỉ sợ lúc đó người bị hủy chính là bản thân hắn, Vị Diệp Tam tiểu thư kia cũng không vô hại giống như bề ngoài, không biết sao, Hàn Minh Nguyệt lại không định nói tin tức này với cô gái trước mắt.

“Ta mời Các chủ Thiên Nhất các, đệ nhất mỹ nam Giang Nam tự mình hành động coi như là ban ân cho nàng ta, vì sao ngươi lại không làm?” Nữ tử bất mãn kêu lên.

“Đủ rồi!” giọng Hàn Minh Nguyệt lạnh lùng nói: “Sao ngươi không hỏi xem ta bị thương thế nào? Ngươi cảm thấy nếu đêm nay ta xử lý Diệp Ly thì có thể sống trở về được sao?”

“Ta. . .” Cô gái bị nghẹn, dường như phát hiện mình thất thố, áy náy nhìn hắn một cái, ôn nhu nói: “Sao ngươi lại đi một mình, nếu như ngươi mang nhiều người một chút, cho dù Mặc Tu Nghiêu dẫn theo Hắc Vân kỵ chưa chắc có thể gây tổn thương đến ngươi. Tình huống hôm nay, hắn căn bản không có khả năng điều động được nhiều Hắc Vân kỵ.” Sắc mặt Hàn Minh Nguyệt lạnh như băng nhưng vì giọng cô gái êm ái hòa hoãn, nhàn nhạt nói: “Bởi vì ta không thể kéo Thiên Nhất các xuống nước, đây là việc riêng của ta, đương nhiên là ta tự mình giải quyết. Ngươi cũng tự giải quyết cho tốt, về sau chuyện liên quan đến Diệp Ly đừng tới tìm ta, ta sẽ không giúp ngươi nữa.”

“Vì sao?”

“Bởi vì lần tới Tu Nghiêu chắc chắn sẽ giết ta. Ta là thương nhân, cho tới giờ đều không muốn chạm tới điểm mấu chốt của người Mặc gia. Ngươi đi đi, cẩn thận một chút.”Nói xong Hàn Minh Nguyệt nửa dựa vào nhuyễn tháp nhắm mắt lại, không để ý tới cô gái áo đen đang ở cửa. Cô gái áo đen rõ ràng còn có lời muốn nói, nhưng nhìn nam tử trên nhuyễn tháp toàn thân tràn ngập thái độ cự tuyệt, đành nuốt những lời muốn nói trở lại, khẽ hừ một tiếng nói: “Vậy ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta về trước.”

Quay người ra cửa, cách đó không xa dưới cây đại thụ, một nam tử giống Hàn Minh Nguyệt tám phần, ánh mắt tối tăm phiền muộn nhìn chằm chằm vào nàng: “Ngươi không cần đến nữa, chúng ta sẽ trở về Giang Nam ngay lập tức.”

Cô gái áo đen nghiêng người, đôi mắt quyến rũ lả lướt hơi nhướn lên, có chút ý tứ coi thường “Có rảnh thì đi hái mấy đóa hoa đi, đừng xen vào việc người khác. Ta cũng không muốn Minh Nguyệt lúc nào đến nói chuyện với ta lại thiếu đi một đệ đệ.”Sắc mặt Hàn Minh Tích trầm xuống cười lạnh đáp lại: “Vừa vặn bổn công tử muốn xem ngươi làm ca ca ta chết mê chết mệt như thế nào.” Võ công của Công Tử Phong Nguyệt như thế nào không nhiều người biết, nhưng khinh công tuyệt đối không phải người ta nhàn rỗi không có gì làm, tự dưng thổi phồng. Vạt áo nam tử nhẹ nhàng hất lên lập tức biến mất ở dưới cây, trong nháy mắt đã đứng bên cạnh cô gái áo đen vươn tay kéo cái khăn đen trên mặt: “Làm càn!”

“Minh Tích, dừng tay!” Ở cửa, Hàn Minh Nguyệt mặt âm trầm nhìn hai người trước mắt giương cung bạt kiếm: “Để nàng đi.”

“Hừ!” Hàn Minh Tích phẫn hận hất tay lên như kinh hồng lướt qua, biến mất trên nóc nhà. Hàn Minh Nguyệt nhìn chằm chằm vào cô gái áo đen trong sân cảnh cáo: “Không được trêu chọc Minh Tích.”

“Ha ha chỉ cần hắn không chọc đến ta, sao ta đi trêu chọc hắn? Minh Nguyệt, hắn dù sao cũng là đệ đệ của ngươi. Chúng ta là bằng hữu không phải sao?”Cô gái thấp giọng cười nói.

Phanh! Hàn Minh Nguyệt lui về sau một bước, ngang nhiên đóng cửa lại trước mặt nàng.

“Hàn… Minh… Nguyệt!” Trong mắt cô gái áo đen hiện lên kinh ngạc, oán hận kêu lên, lại thấy trong phòng ánh nến tắt rất nhanh, hiển nhiên người bên trong chuẩn bị đi ngủ, khẽ hừ một tiếng quay người rời khỏi sân nhỏ yên lặng tối tăm.

Cô gái áo đen đi ra khỏi sân nhỏ, lập tức có vài người áo đen tiến lên: “Tiểu thư.”

Nữ tử nhẹ gật đầu giọng lạnh lùng nói: “Trở về đi.”

Thủ lĩnh áo đen cũng nhìn ra tâm tình nữ tử lúc này không quá vui mừng, cũng không dám nói gì vung tay lên để mấy người che chở cô nhanh chóng rời đi trong đêm tối.

“Vèo —— ”

Một mũi tên có xu thế phá không mà đến, nam tử áo đen cầm đầu vội vàng rút kiếm muốn ngăn mũi tên, nhưng mũi tên kia lại không dễ dàng ngăn cản, chỉ cảm thấy trường kiếm trong tay chấn động, tay cầm kiếm cũng lập tức tê liệt. Mũi tên xuyên qua thân kiếm bắn thẳng về phía cô gái áo đen sau lưng hắn.

“A? !”

“Tiểu thư!”

Mũi tên xẹt qua bên mặt nữ tử, cắm trên vách tường cách ven đường không xa. Cô gái áo đen quay đầu lại nhìn mũi tên, thân thể mềm nhũn suýt nữa ngã quỵ, chỉ thiếu chút nữa mũi tên kia không bắn thủng đầu nàng thì cũng hủy mặt nàng.

“Tiểu thư.” Người bên cạnh vội vàng đỡ lấy, nữ tử vung tay lên, tàn nhẫn đánh nam tử áo đen một bạt tai trên mặt: “Phế vật!” Nam tử áo đen ánh mắt ảm đạm cúi đầu.

“Phượng Chi Dao!” Cách đó không xa trên nóc nhà truyền đến tiếng cười sảng khoái, nữ tử ngẩng đầu nhìn thấy Phượng Chi Dao một thân hồng y rêu rao, nhàn nhã ngồi ở trên nóc nhà, nhìn xuống dáng vẻ chật vật của nàng. Lông mày anh tuấn của Phượng Chi Dao khẽ nhếch, tay trái còn mang theo một cây cung ra hiệu với nàng : “Phượng Chi Dao!! Ngươi thật to gan!” Nữ tử cắn răng nói.

” Bổn công tử sao phải sợ, nửa đêm ta cầm cung bắn một hai kẻ áo đen hành tung lén lút chẳng lẽ lại phạm pháp? Nói không chừng Tần đại nhân còn phải cảm ơn bổn công tử vì ra một phần lực giúp trị an kinh thành, ngươi nói có đúng không?”

“Giết hắn cho ta!” Bàn tay trắng nõn của nữ tử chỉ lên nóc nhà, giọng tràn đầy sát khí. Chỉ cần nghĩ tới mới mũi tên kia, nàng không nhịn được muốn nam nhân ung dung tự đắc trước mắt tan xương nát thịt.

“Muốn so nhiều người với bổn công tử? Sợ ngươi à?” Phượng Chi Dao lười biếng đưa tay ra sau, trên nóc nhà một đám người áo đen lặng yên không tiếng động xuất hiện, nhưng trong tay mỗi người đều cầm cung tên, trực tiếp mở cung chuẩn bị bắn xuống đường đi. Mắt của nữ tử áo đen phát ra lửa giận, cắn răng kiêu căng nói: “Phượng Chi Dao! Ngươi dám giết ta sao?”

Phượng Chi Dao tiếc nuối lắc đầu: “Ta không dám.”

Nghe xong câu trả lời của hắn, nữ tử càng thêm tự tin. Có chút tự đắc nói: “Đã không dám thì cút xa ra chỗ khác cho ta!”

Móa! Bổn công tử ghét nhất nữ nhân không coi ai ra gì! Trong mắt Phượng Chi Dao hiện lên một tia tà khí lạnh lẽo, đưa tay nhanh chóng kéo cung bắn tên, lại một mũi tên trúng vào vạt áo dưới chân nữ tử.

“Phượng Chi Dao!”

Phượng Chi Dao lười biếng nhìn nàng, ánh mắt càng thêm khinh thường nữ tử: “Đừng kêu nữa, ngươi có gọi bổn công tử cũng sẽ không yêu mến ngươi đâu. Có người muốn ta cảnh cáo ngươi, đừng có lại làm những chuyện lộn xộn nữa, bằng không thì đêm nay mũi tên này tuyệt đối sẽ không bắn trên vách tường. Cho dù không ngươi không tin tài bắn cung của bổn công tử, cũng không nên hoài nghi bọn hắn.” Giơ ngón tay chỉ vào mấy người áo đen dáng người cao ngất vân phong bất động phía sau hắn, Phượng Chi Dao thản nhiên nói.

“Không. . . Điều đó không có khả năng. . .” Cô gái áo đen kinh sợ nhìn chằm chằm người áo đen phía sau Phượng Chi Dao, hắn sao có thể. . .

“Phượng Chi Dao ngươi dám một mình điều động Hắc Vân kỵ!”

“Chậc, nữ nhân lừa mình dối người.” Phượng Chi Dao không kiên nhẫn ngồi dậy nói: “Tóm lại ngươi nhớ kỹ cảnh cáo của bổn công tử là được, miễn cho lần sau khuôn mặt bị hủy lại bảo bổn công tử không cảnh báo.”

Con mắt nữ tử mặc áo đen rũ xuống không nói, Phượng Chi Dao cũng không có tâm tình dây dưa với nàng, nói với người đứng phía sau: “Xong việc rồi mọi người giải tán đi.”

“Vèo —— vèo —— ”

Vài tiếng xé gió phá không vang lên, người bảo vệ bên cạnh nữ tử ngã xuống đất, chỉ để lại tên cầm đầu cầm kiếm khẩn trương đề phòng. Nhưng trong lòng của hắn rõ ràng, lúc này hắn còn cầm kiếm trên tay là vì mũi tên kia căn bản không hề dùng sức, nếu lại đến thêm một mũi tên khác, hắn căn bản không ngăn cản được cũng không tránh được.

“Phượng Chi Dao, ngươi tùy ý xuất động Hắc Vân kỵ không sợ người trong nội cung biết được sao?”Cô gái áo đen rốt cục mở miệng nói.

Phượng Chi Dao vung tay lên cười nói: “Ngươi trước hết nên nghĩ cách giải thích tại sao bên cạnh ngươi thiếu mất nhiều người như vậy.”

Cuối cùng cô gái không nói thêm gì, mang số thị vệ còn lại ôm hận rời khỏi khu phố. Nàng vừa rời đi thì người áo đen trên nóc nhà cũng biến mất rất nhanh trong bóng đêm. Phượng Chi Dao xoay người lại bay qua nóc nhà, nhảy vào cửa sổ mới mở một nửa trong phòng dưới mái hiên, nhìn nam tử ngồi ngay ngắn bên trong bất đắc dĩ cười nói: “Như vậy, Từ đại công tử đã hài lòng chưa?”

Từ Thanh Trần yên lặng ngồi bên cửa sổ, trước mặt bày biện một bầu rượu và hai cái chén, đưa tay rót hai chén rượu, buông bầu rượu ngẩng đầu mỉm cười nói với Phượng Chi Dao: “Thay ta tạ ơn Vương gia.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.