Thịnh Thế Đích Phi

Chương 303: Q.1 - Chương 303: Thuyết phục Tú Đình tiên sinh




Edit: Yuusu

Beta: Sakura

“Long Dương tướng quân dùng rượu tưới lên người, nhóm lửa tự thiêu.”

Nghe được binh lính bẩm báo, Diệp Ly sửng sốt một lúc lâu. Cho đến khi Mặc Tu Nghiêu giơ tay lên đụng đụng nàng thì mới phục hồi lại tinh thần.

“A Ly. . . . . .” Mặc Tu Nghiêu cúi đầu lẳng lặng nhìn thê tử đang bình tĩnh trong ngực, khẽ cau mày. Diệp Ly lắc đầu, nhẹ giọng thở dài. Chu Diễm đã chết, giờ lại thêm một lão tướng quân ở trước mặt nàng tự vẫn. Vô luận từ lý trí hay cảm tình mà nói, nàng có thể hiểu được lựa chọn của bọn họ. Bởi vì nếu như là nàng, nàng cũng sẽ không đầu hàng địch quốc. Hai vị lão tướng quân trung thành vì Tây Lăng, dùng cái chết để bảo toàn một thân danh dự. Vô luận là địch ta, đều chỉ có thể kính trọng khí khái kia. Nhưng Diệp Ly lại mơ hồ cảm thấy nàng hơi khó chịu, có lẽ những ngày qua nàng đã nhìn thấy quá nhiều người chết rồi sao?

“A Ly, nàng làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?” Mặc Tu Nghiêu đỡ nàng lo lắng hỏi, “Chúng ta đi về trước đi, chuyện khác ngày mai lại nói.” Diệp Ly vịn tay hắn lắc đầu, trấn an khẽ cười nói: “Ta không sao, chúng ta cũng không có bao nhiêu thời gian dừng lại Biện thành. Truyền lệnh xuống, dùng lễ hậu tang đại tướng quân cho Long Dương tướng quân. Còn nữa. . . Cùng chôn cất một chỗ với Chu Diễm tướng quân.”

Mặc Tu Nghiêu gật đầu, phân phó: “Nghe theo Vương Phi mà làm. Đi đi.”

Binh lính lĩnh mệnh đi, Mặc Tu Nghiêu phất tay để cho người đi theo phía sau tránh đi, nắm tay Diệp Ly, một tay khác đỡ lấy eo nàng chậm rãi đi về phía trước, nhẹ giọng nói: “Long Dương và Chu Diễm chết, A Ly rất khó chịu?”

Diệp Ly lắc đầu, nói: “Cũng không biết tại sao, có thể là hai vị lão tướng quân số tuổi đã quá lớn. Đều là ông già hơn 70 tuổi, nên. . . Khó tránh khỏi có mấy phần cảm khái.” Mặc Tu Nghiêu nhẹ giọng nói: “Nếu A Ly cảm thấy khó chịu…, sau này ở lại trong quân, không cần lo những chuyện này.”

Diệp Ly cười một tiếng, nói: “Vương gia thật làm như ta là đóa hoa nhỏ không chịu được gió sao? Chỉ nhất thời cảm khái thôi, bất kể nói thế nào. . . Hai vị lão tướng quân đều tận trung vì nước, hôm nay đã chết. . . . . .” Mặc Tu Nghiêu nói: “Chẳng lẽ ta còn so đo với người chết sao? A Ly nói hậu táng liền hậu táng là được. A Ly, không nên khổ sở vì người khác, được chứ?”

Nghe thấy giọng nói của Mặc Tu Nghiêu có mấy phần trầm muộn, Diệp Ly giương mắt nhìn vào đôi mắt đang bình tĩnh nhìn mình của hắn. Không khỏi cười một tiếng, giơ tay lên sờ nhẹ mi tâm khẽ nhăn lại của hắn, nói: “Cõi đời này, chàng và Tiểu Bảo, còn có ngoại tổ phụ và cậu bọn họ mới là người quan trọng nhất của ta. Trừ các người ra, không người nào có thể để khiến ta thực sự khổ sở. Cho nên, Tu Nghiêu, chàng nhất định phải cố gắng mà. . . . . .”

“Ta tự nhiên sẽ tốt, còn có Tiểu Bảo. . . Tất cả người trong lòng A Ly thì ta cũng sẽ bảo vệ thật tốt. Tuyệt đối sẽ không để cho A Ly đau lòng. Cho nên. . . A Ly, không nên để ý tới những người không liên quan nhé?” Mặc Tu Nghiêu trầm thấp nói. Diệp Ly nháy mắt, nghiêm nghị nhìn Mặc Tu Nghiêu nhíu mày, “Người không liên quan?”

“A Ly không phải là tại vì Chu Lăng kia chết đi mà khổ sở sao?” Mặc Tu Nghiêu thấp giọng hỏi, nhưng Diệp Ly vẫn nghe ra thời điểm hắn nói ra hai chữ Chu Lăng có phần nghiến răng nghiến lợi.

“Chu Lăng a. . . . . .” Diệp Ly nhẹ giọng thở dài, nói: “Chẳng qua là cảm thấy. . . Hắn còn rất trẻ tuổi. Hơn nữa lần này mưu kế của ta khó tránh khỏi có chút không quang minh lỗi lạc thôi.” Nàng dĩ nhiên biết không dừng lại ở những thứ này, Diệp Ly cũng không phải là người tình cảm chậm lụt, tình cảm của Chu Lăng thì nàng cũng không phải là không rõ. Song, không nói nàng cùng Chu Lăng chẳng qua là mới quen, không nói tới hai người lập trường đối lập. Ở trong lòng Diệp Ly, vĩnh viễn cũng sẽ không có bất kỳ một nam nhân nào có thể quan trọng hơn Mặc Tu Nghiêu. Từ lúc vừa mới bắt đầu đã nhất định là không thể. Nàng bởi vì Chu Lăng mà cảm thấy đau lòng, không phải là vì nàng có tình cảm gì đó đối với Chu Lăng, mà thuần túy chỉ vì mình cô phụ một phần thật lòng thôi. Nhưng cũng không cần thiết phải để cho Mặc Tu Nghiêu biết. Giữa phu thê. . . Thỉnh thoảng có vài lời nói dối có thiện ý cũng không có gì không tốt?

“A Ly không có làm sai, nếu để cho hắn nhìn ra sơ hở hắn cũng sẽ giết A Ly .” Mặc Tu Nghiêu tốn hơi thừa lời nói: “Có điều. . . sau này A Ly không thể lặng lẽ làm những chuyện này. Vạn nhất xảy ra chuyện gì làm sao bây giờ? Nếu như thật sự cần đến nữ tử, cùng lắm thì để cho đám người Tần Phong huấn luyện thêm mấy người là được.”

“Ta biết rồi.” Diệp Ly yên lặng liếc mắt, cũng biết có thể như vậy.

Xác định Diệp Ly đáp ứng rồi, Mặc Tu Nghiêu lúc này mới hài lòng gật đầu, nắm tay Diệp Ly đi về phía trước.

Tú Đình tiên sinh hiện đang ở Long Sơn phía đông thành. Bởi vì Long sơn thư viện tạm thời bị Mặc gia quân bao vây, một ít phu tử và học sinh chưa kịp chạy trốn tạm thời được an trí ở một tiểu uyển phía ngoài thư viện Long Sơn. Mặc dù trên dưới Mặc gia quân đều là quân nhân, nhưng cũng kính trọng văn nhân. Nếu Mặc Tu Nghiêu không làm khó những người này, những binh sĩ phụng mệnh trông chừng này tự nhiên cũng sẽ không đi làm khó bọn họ.

Đi tới cửa tiểu uyển, do ngoài ý muốn gặp được một người quen, “Tam ca, sao huynh lại ở chỗ này?” Người trông chừng tiểu uyển này quả thật là Từ Thanh Phong. Lấy thân phận thống lĩnh phân đội Kỳ Lân và mối quan hệ của hắn với Từ gia và Định Vương Phủ, để cho hắn đến trông giữ chỗ này nhất định là đại tài tiểu dụng. Trên dưới Mặc gia quân cũng sẽ không có người để cho hắn đến làm loại chuyện này, duy nhất có thể chính là Từ Thanh Phong tự mình xin lệnh tới.

Từ Thanh Phong thấy Diệp Ly cũng hết sức cao hứng, cười nói: ” Thư viện Long Sơn này không phải là một trong ba thư viện lớn nhất thiên hạ sao? Ta chính là. . . Ngưỡng mộ đại danh đã lâu nên tới nhìn một chút.” Diệp Ly nhẹ nhàng lắc đầu khẽ cười cũng không vạch trần hắn, mặc dù Từ Thanh Phong từ nhỏ được Từ gia nuôi lớn lên, cũng ở qua Ly Sơn. Nhưng hắn xưa nay tập võ, không… bình tĩnh nhất chính là ngồi viết văn chương, ngay cả khoa cử cũng không tham gia. Nếu nói hắn có hứng thú bái phỏng ngưỡng mộ tiên sinh của Long Sơn thư viện, còn không bằng tin rằng Đại biểu ca nhà hắn ngày mai sẽ lập gia đình. Nghĩ lại, Diệp Ly cũng hiểu được ý nghĩ cuả Từ Thanh Phong. Mặc Tu Nghiêu muốn giết dân chúng tù binh kia hắn tất nhiên không đồng ý, nhưng hắn lại không thể thuyết phục được Mặc Tu Nghiêu, cho nên chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ, Từ Thanh Phong mặc dù không thích đọc sách, nhưng dù sao cũng xuất thân Từ gia, đối với văn nhân nhã sĩ, phân kính trọng kia cũng không kém bất luận kẻ nào trong Từ gia. Có hắn ở chỗ này coi chừng, cũng không có người nào dám tới tìm phiền toái.

“Tú Đình tiên sinh vẫn tốt chứ?” Diệp Ly mỉm cười hỏi.

Từ Thanh Phong có chút bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ chỉ bên trong ý bảo chính nàng đi xem. Diệp Ly cũng không để ý, lôi kéo Mặc Tu Nghiêu đi vào bên trong. Cái tiểu viện này cũng không quá lớn, chỉ có một hai sân, phong cách cũng có mấy phần nhã trí phóng khoáng của Đại Sở Giang Nam. Cũng không biết thư viện Long Sơn xây dựng một tiểu viện độc lập như vậy làm cái gì. Còn không có bước vào đại môn nội viện, đã nghe đến bên trong truyền đến tiếng đọc sách sang sảng. Có điều nội dung cũng khiến cho người ta dở khóc dở cười, ngoài lời cũng là một chút câu thơ giễu cợt Mặc gia quân và Định Vương.

Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu đứng ở cửa lặng yên nghe, cũng không đi vào quấy rầy. Chỉ thấy người ngồi trong viện đưa lưng về phía đại môn, cứ thế đọc một lần lại một lần . Đối với người không thông thi từ như Diệp Ly mà nói, có thể đọc thi từ có cùng một ý nhiều lần như vậy, nếu không phải thời gian và địa điểm không đúng quả thực muốn tôn sùng là thần nhân. Đợi đến khi hắn đọc đến cái gì mà “Dã tâm mưu đồ hoàng bá, Biện thành máu chảy thành sông”, Diệp Ly rốt cục ho nhẹ một tiếng, mỉm cười nói: “Tú Đình tiên sinh thật là có nhã hứng.”

Người ngồi đưa lưng về phía cửa ngẩn người, lúc này mới quay đầu lại nhìn về phía cửa, rất nhanh trong mắt hiện lên một tia chợt hiểu ra, “Định Vương? Định Vương Phi?”

Diệp Ly lúc này mới thấy rõ bộ dáng của vị Tú Đình tiên sinh này, là một lão già râu tóc hoa râm tuổi đã gần sáu mươi, thân hình gầy mảnh, khí chất văn nhã hơi có vài phần thanh cao và ngạo khí của văn nhân. Nhìn qua không giống người Tây Lăng, giống như văn nhân nhã sĩ phương nam hơn.

Diệp Ly kéo Mặc Tu Nghiêu đi vào sân, gật đầu cười nói: “Đúng vậy, vãn bối Diệp Ly ra mắt Tú Đình tiên sinh.”

Trần Tú Phu hai mắt cao thấp đánh giá Diệp Ly, hừ nhẹ một tiếng nói: “Lão phu không dám nhận một tiếng vãn bối của Định Vương Phi.” Diệp Ly cũng không tức giận, cười khẽ nói: “Tú Đình tiên sinh tài danh lớn lao, ngay cả ngoại tổ phụ và các cậu cũng sùng bái, xưng một tiếng vãn bối là điều đương nhiên.” Nghe vậy, Trần Tú Phu cũng có mấy phần động dung, “Thanh Vân tiên sinh và Hồng Vũ tiên sinh?” Mặc dù ông sống ở Tây Lăng, nhưng cũng có nghe nói về gia thế của Định Vương Phi.

Diệp Ly cười nói: “Đúng vậy.”

Trần Tú Phu trầm mặc chốc lát, thần sắc vốn cảnh giác hơi có địch ý nhìn chằm chằm bọn họ cũng hòa hoãn mấy phần, thản nhiên nói: ” Lúc còn trẻ lão phu du học Đông Sở, cũng từng mơ hồ được Thanh Vân tiên sinh chỉ điểm bài vở và bài tập, cùng Hồng Vũ tiên sinh cũng có mấy phần giao tình. Dĩ nhiên. . . . . .” Ánh mắt từ từ quét qua trên người Mặc Tu Nghiêu, nói: “Đã từng bái phỏng qua Nhiếp chính vương Đông Sở. Không ngờ thoáng một cái đã ba mươi năm. . . Hậu nhân của Mặc Lưu Danh và Từ gia cũng đã thành tài. Đáng tiếc lão phu cũng là phí hoài thời gian, thậm chí ngay cả nửa học sinh thành công cũng không dạy dỗ được.”

Diệp Ly cười nói: “Tú Đình tiên sinh nói đùa, triều đình Tây Lăng có ít nhất nửa số quan văn cũng là môn sinh của tiên sinh, sao tiên sinh lại nói là bỏ phí thời gian?” Thư viện Long Sơn có thể được liệt vào một trong ba thư viện lớn nhất thiên hạ, tự nhiên không thể là hư danh nói chơi. Cho dù Tây Lăng trọng võ khinh Văn, cũng không thể thật sự để cho một đám võ tướng chữ to không biết trông coi triều chính. Quan viên trong triều của Tây Lăng quả thật có nửa số cũng là xuất ra từ thư viện Long Sơn. Nhưng thư viện Long Sơn là do Trần Tú Phu một tay thành lập, so với Ly Sơn thư viện và một tào thư viện khác của Đại Sở phương nam, thư viện Quỳnh Hoa, rốt cuộc cũng thiếu mấy phần nội tình, chỉ có thể xếp vào hàng thứ ba. Nhưng lấy sức lực của một người Trần Tú Phu, ở Tây Lăng cũng là nơi trọng võ khinh văn có thể có được thành tựu như thế, không khó hiểu Thanh Vân tiên sinh hơi sùng bái ông ta.

Về phần thư viện Long Sơn không có đệ tử kiệt xuất thật ra cũng rất dễ lý giải. Trấn Nam Vương nhìn vào bài học về lực ảnh hưởng của thư viện Ly Sơn ở Đại Sở, sao còn có thể để cho thư viện Long Sơn tiếp tục giẫm lên vết xe đổ này. Trần Tú Phu một người cũng không thể có được kinh nghiệm của Từ gia trăm năm thư hương môn đệ, chính là cho dù có đệ tử xuất sắc cũng đã sớm bị Trấn Nam Vương mang đi hoặc là xử lý. Thế cho nên đến hôm nay thư viện Long Sơn cũng không có truyền nhân có thể chống lên môn hộ như Từ Thanh Trần. Tương lai Trần Tú Phu qua đời, chỉ sợ thư viện Long Sơn sẽ phải rơi vào trong tay Trấn Nam Vương hoặc hoàng thất Tây Lăng mà thôi.

Sắc mặt Trần Tú Phu hơi nguôi giận, rốt cục vẫn mở miệng mời hai người đi vào ngồi.

Vào khách sảnh cả khách và chủ ngồi xuống, lúc này tự nhiên cũng không có ai dâng trà. Diệp Ly cũng không thấy có gì là mất thân phận, sai người đưa nước tới tự mình rót trà bưng cho Trần Tú Phu và Mặc Tu Nghiêu. Từ vào cửa viện, Mặc Tu Nghiêu vẫn không mở miệng nói chuyện, nhìn Diệp Ly trên tay không nhanh không chậm đưa trà đến, trong mắt hiện lên một tia mềm mại, cảnh cáo quét Trần Tú Phu một cái.

Trần Tú Phu uống trà, đem ánh mắt Mặc Tu Nghiêu nhìn ở trong mắt, hừ nhẹ một tiếng cũng không sợ hãi.

“Thanh Vân tiên sinh cũng đến tám mươi tuổi rồi đi? Vẫn khỏe chứ?” Uống một ngụm trà, Trần Tú Phu mới vừa hỏi nói.

Diệp Ly mím môi cười nhẹ nói: “Sang năm chính là đại thọ tám mươi của ông ngoại, đến lúc đó mong Tú Đình tiên sinh đại giá quang lâm Tây Bắc.”

Chén trà trong tay Trần Tú Phu dừng hạ xuống, bình tĩnh nhìn Diệp Ly. Ông nghe rõ ý tứ trong lời nói của Diệp Ly, đáng tiếc không cách nào đáp ứng, có chút tiếc hận lắc đầu nói: “Đáng tiếc, lão phu chỉ sợ không có phúc phận đến chúc thọ Thanh Vân tiên sinh. Có điều, những năm này thư viện Long Sơn chúng ta cũng thu nhận không ít sách cổ bản đơn lẻ. Thỉnh Vương Phi mang về cho Thanh Vân tiên sinh, coi như là hạ lễ của lão phu. Thanh Vân tiên sinh. . . Có thể có ngoại tôn nữ như Vương Phi, tuổi già phúc phận không cạn, lão phu xin phép dệt hoa trên gấm rồi.”

Diệp Ly mím môi cười một tiếng, nói: “Ông ngoại nơi nào hưởng qua phúc phần của vãn bối chứ, cũng là vãn bối cho lão nhân gia ông thêm không ít phiền não và phiền toái thôi, ngoại tổ phụ hiền lành không chê hậu bối chúng ta phiền toái. Tú Đình tiên sinh vì thư viện Long sơn đã tiêu hao hết cả tâm huyết, chẳng lẽ thật không hi vọng thư viện Long Sơn có thể lưu danh hậu thế sao?”

Trần Tú Phu lắc đầu cười nói: “Vận mệnh đã như vậy, ta không cưỡng cầu được.”

Diệp Ly lạnh nhạt nói: “Cái gọi là số mệnh, không phải là tự mình lựa chọn sao? Tuy vãn bối là nữ lưu nhưng cũng biết một câu nói. . . Mệnh không do trời! Còn có một câu nói, tính cách quyết định vận mệnh, lựa chọn quyết định nhân sinh. Tiên sinh cũng không phải là hạng người mềm yếu, lựa chọn của ngài quyết định tương lai của thư viện Long Sơn. Ngài muốn nó tồn tại, thì nó chính là tồn tại, ngài muốn nó biến mất, nó tự nhiên cũng chỉ có thể theo ngài tiêu vong.”

Trần Tú Phu mỉm cười rung động, bình tĩnh nhìn Diệp Ly, hồi lâu mới thở dài nói: “Hay một câu mệnh người không do trời. . . Hay cho một câu tính cách quyết định vận mệnh, lựa chọn quyết định nhân sinh. . . . . . Định Vương Phi có suy nghĩ này, là phúc khí của Định Vương, phúc khí của Thanh Vân tiên sinh. . . . . .”

“Như vậy. . . Tú Đình tiên sinh quyết định thế nào?” Diệp Ly hỏi.

Trần Tú Phu hạ mắt, trầm giọng nói: “Lão phu sẽ không quy thuận Định Vương Phủ, Định Vương điện hạ cả đời anh hùng, nhưng giơ tay lên đã giết chóc mười mấy vạn dân chúng Biện thành, không khỏi quá mức tàn nhẫn!” Nói đến đây, giọng nói của Trần Tú Phu nhiều thêm mấy phần bi phẫn cùng khàn giọng. Hiển nhiên cực kỳ phẫn nộ hành động lần này của Mặc Tu Nghiêu. Mặc Tu Nghiêu nhướng mày, cho ông một ánh mắt khinh thường. Bản vương cứ giết, ngươi làm khó dễ được ta sao?

Diệp Ly bất đắc dĩ đưa tay lên kéo ống tay áo của Mặc Tu Nghiêu, lúc này Mặc Tu Nghiêu mới bĩu môi cúi đầu tiếp tục uống trà. Chính hắn cũng hiểu, muốn thuyết phục người như Trần Tú Phu thì hắn tuyệt đối vô dụng. Chỉ bằng hành động của hắn ở Biện thành, cho dù hắn nói tới trời nở hoa thì Trần Tú Phu cũng sẽ không tin hắn. Cho dù hắn gác kiếm ở trên cổ Trần Tú Phu, người này cũng chưa chắc sẽ quy thuận hắn. Đã như vậy, hắn cũng không làm cái chuyện uổng phí kia. Nếu như A Ly có thể thuyết phục người này, sau này hắn sẽ đứng ở bên A Ly, đây đối với A Ly mà nói cũng là một chuyện tốt. Mặc Tu Nghiêu mặc dù trước mặt Diệp Ly luôn nhất quán làm nũng ăn quịt, nhưng rất nhiều chuyện suy nghĩ của hắn, công tử Thanh Trần cũng chưa chắc có thể theo kịp.

Trấn an tốt Mặc Tu Nghiêu, lúc này Diệp Ly mới chuyển hướng sang Trần Tú Phu nói: “Đây là vãn bối muốn cùng Tú Đình tiên sinh lãnh giáo. Tú Đình tiên sinh văn thải phong lưu xuất khẩu thành chương, nhưng cũng không thể tùy ý nói xấu danh dự của phu quân ta.”

Trần Tú Phu đầu tiên thấy Mặc Tu Nghiêu dễ dàng bị Diệp Ly trấn an khiến cho sửng sốt, lúc này nghe lời nói của Diệp Ly lại càng mơ hồ. Có chút không vui nói: “Lời nói này của Vương Phi là có ý gì? Lão phu khi nào thì nói xấu Định Vương rồi?”

Diệp Ly mỉm cười nói: “Mới vừa rồi vãn bối ở ngoài cửa nghe hồi lâu, Tú Đình tiên sinh câu câu chữ chữ đều nói phu quân ta lạm sát kẻ vô tội, chẳng lẽ còn không phải là nói xấu?”

Trần Tú Phu nhất thời bị chọc tức, nhìn chằm chằm Diệp Ly nói: “Còn không đúng sao, ngày hôm qua Định Vương giết những người đó cũng là đáng chết sao?”

Diệp Ly hạ mắt, thản nhiên nói: “Hai quân giao chiến đều vì lợi ích, xưa nay các quốc gia xử trí tù binh như thế nào chẳng lẽ Tú Đình tiên sinh không nghe nói qua. Chuyện giết tù binh. . . Quả thật Vương gia có chút tàn nhẫn nhưng cũng là chuyện có nguyên nhân, thơ từ của Tú Đình tiên sinh có phải quá mức rồi không?”

Trần Tú Phu mặt lạnh nhìn chằm chằm Diệp Ly, trầm giọng nói: “Chẳng lẽ dân chúng trong thành kia không coi là vô tội?”

Diệp Ly chớp chớp mắt, kinh ngạc nói: “Dân chúng gì cơ? Mặc gia quân khi nào thì lạm sát vạn dân trăm họ rồi?”

Trần Tú Phu cũng sững sờ, ông đã tận mắt thấy Mặc Tu Nghiêu chộp toàn bộ dân chúng trong thành tới pháp trường. Mặc dù Long Sơn không tính là cao, nhưng bị giam lỏng ở nơi này, tin tức trong viện cũng không coi là lưu thông. Tự nhiên cũng không biết những dân chúng đã bị Mặc Tu Nghiêu trục xuất toàn bộ khỏi Biện thành. Nhìn bộ dáng kinh ngạc của Trần Tú Phu, Diệp Ly mỉm cười nói: “Tin tức của Tú Đình tiên sinh chỉ sợ có chút không đúng rồi, Long Dương tướng quân lâm chiến lấy dân chúng Đại Sở làm bia thịt, lúc này cũng là bất đắc dĩ. Mặc dù Tây Bắc đã vạch rõ quan hệ với Đại Sở, nhưng tướng sĩ Mặc gia quân và dân chúng Đại Sở vẫn là cùng một mối. Phu quân ta nhất thời xúc động phẫn nộ. Nhưng Mặc gia quân quả thật cũng không thương tổn đến một dân chúng Biện thành. Chuyện này, thỉnh tiên sinh minh xét.”

Nghe lời Diệp Ly nói…, Trần Tú Phu có chút hoài nghi lại thêm mấy phần mừng rỡ. Thư viện Long Sơn tọa lạc ở Biện thành đã mấy chục năm, ông cũng không muốn thấy những dân chúng vô tội kia mất đi tính mạng. Cẩn thận đánh giá Diệp Ly một hồi lâu, rốt cục xác định được Diệp Ly không phải đang nói giỡn lừa gạt mình, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Đứng dậy hướng về phía Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu chắp tay một cái, nói: “Chuyện này là lão phu không đúng, ở chỗ này hướng Định Vương và Vương Phi nhận lỗi.”

Trần Tú Phu không giống như Long Dương, Chu Diễm, ông chưa từng vào triều làm quan ở Tây Lăng, thiếu thời lại chu du các nước kiến thức rộng rãi lòng dạ cũng rộng lớn hơn. Mặt khác, hắn đối với triều đình Tây Lăng cũng không đặc biệt chấp niệm sâu sắc, văn tự Đại Sở và Tây Lăng, tập tục thậm chí huyết mạch cũng có cùng nguồn gốc. Ông phản đối Mặc Tu Nghiêu phần lớn nguyên nhân là do Mặc Tu Nghiêu ngang nhiên xuất binh xâm phạm Tây Lăng và hành động tàn sát Biện thành. Lúc này biết đó chỉ là một hiểu lầm, tự nhiên cũng không để ý mà trực tiếp bồi tội trước mặt Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly.

Diệp Ly vội vàng đứng dậy đỡ lấy hắn nói: “Tú Đình tiên sinh không cần như thế, tiên sinh ở trên núi này, tin tức tự nhiên có chút bế tắc.”

Trần Tú Phu lần nữa ngồi xuống , hỏi: “Như vậy. . . Dân chúng Biện thành hiện giờ đang ở đâu ? Hình như lão phu. . . Không nhìn thấy có người trở lại.”

Diệp Ly nhìn Mặc Tu Nghiêu một cái, có chút xấu hổ nói: “Dân chúng trong thành toàn bộ đã rời đi.” Cái gọi là rời đi có ý gì, không cần giải thích Trần Tú Phu cũng có thể hiểu. Không khỏi nhíu nhíu mày, mặc dù bảo vệ được tính mạng, nhưng vài chục vạn dân trôi giạt khấp nơi thậm chí rất nhiều người ngay cả gia sản cũng không kịp mang đi, cuộc sống sau này cũng chưa hẳn có thể sống khá giả. Lắc đầu, Trần Tú Phu nhìn Mặc Tu Nghiêu nói: “Lão phu nhớ được. . . Tây Bắc bốn châu diện tích cũng không quá rộng lớn, hành động lần này của Vương gia. . . Lão phu có mấy phần hiểu, nhưng lại không cách nào tán thành.”

Mặc Tu Nghiêu giương lông mày, cũng không có trả lời.

Trần Tú Phu nói: “Vương gia vốn không phải là muốn đuổi toàn bộ dân chúng Tây Lăng đi, sau đó chuyển Tây Bắc thậm chí là dân chúng Đại Sở tới đây chứ. Xin thứ cho lão phu nói thẳng, hành động lần này của Vương gia chỉ sợ so với tàn sát hàng loạt dân trong thành càng thêm không ổn.” Nghe vậy, Mặc Tu Nghiêu rốt cục ngẩng đầu lên, nhàn nhạt hỏi: “Vì sao?”

Trần Tú Phu trầm giọng nói: “Dân chúng Tây Lăng thế thế đại đại đều sống ở những chỗ này. nếu Vương gia chỉ tính toán chiếm đất đai cũng được rồi, nhưng nếu Vương gia tính toán một đường xua đuổi dân chúng, Tây Lăng nhiều dân chúng như vậy. . . Vương gia muốn bọn họ chạy tới nơi nào? Một khi đến lúc bọn họ không đường thối lui, cho dù là dân chúng bình thường tay không tấc sắt cũng có vồ đến. Hai nước Tây Lăng và Đại Sở có cừu oán là sự thật, nhưng dân chúng Tây Lăng và dân chúng Đại Sở chưa hẳn đã có thâm cừu đại hận. Ngàn năm trước, Tây Lăng và Đại Sở vốn chính là một nhà. Nếu Vương gia muốn đất đai Tây Lăng, cũng cần phải biết muốn tiếp nhận dân chúng Tây Lăng.”

Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly liếc mắt nhìn nhau, lấy quan hệ và lập trường của Trần Tú Phu với bọn họ, có thể nói ra như vậy đã là thân thiết với người quen sơ. Càng sâu thậm chí đã đại biểu một chút ý tứ đặc biệt. Diệp Ly gật đầu nói: “Tiên sinh nói không sai. Chuyện tối ngày hôm qua, đúng là chúng ta xử lý không ổn thỏa. Kính xin tiên sinh rộng lượng xem xét, hơn nữa, chúng ta đến đây bái phỏng cũng là hi vọng tiên sinh có thể tương trợ một chút để bù đắp lại.” Chuyện hai ngày nay, đối với danh tiếng Mặc gia quân ảnh hưởng cũng không nhỏ. Hư danh là chuyện nhỏ, nhưng nếu tin tức Mặc gia quân tàn sát hàng loạt dân trong thành cố ý bị bôi đen, tương lai hành trình của Mặc gia quân rất có thể sẽ gặp phải những chống cự ngoan cường trước nay chưa từng có, thậm chí tạo thành những tổn thất không đáng có.

Trần Tú Phu trầm mặc chốc lát, trầm giọng hỏi: “Vương Phi muốn lão phu làm gì?”

Diệp Ly nhẹ giọng nói: “Xin Tú Đình tiên sinh phát danh thiếp báo cho dân chúng trong thiên hạ, Biện thành khôi phục bình thường. Nếu dân chúng Biện thành nguyện ý trở lại thì vẫn có thể trở về, hết thảy tài vật toàn bộ đều trả lại. Ngoài ra, mở cửa thư viện Long Sơn. Còn muốn thỉnh Tú Đình tiên sinh đề cử mấy người tài ba có thể hiệp trợ quản lý Biện thành.”

Trần Tú Phu bình tĩnh nhìn Diệp Ly hồi lâu, nhưng hai người đối diện cũng biết trong tâm ông tuyệt đối không có bình tĩnh như mặt ngoài mặt thoạt nhìn vậy. Diệp Ly nói lên thỉnh cầu nhìn như đơn giản, nhưng một khi ông đã đáp ứng chẳng khác nào hướng khắp thiên hạ tuyên cáo Tú Đình tiên sinh từ đó quy thuận Định Vương Phủ. Biết trong lòng ông do dự cùng giãy dụa, hai người cũng không thúc dục hắn, bình tĩnh ngồi uống trà.

Một lúc lâu, trên mặt Trần Tú Phu xẹt qua một tia quyết định cùng kiên quyết, nhìn Diệp Ly nói: “Lão phu đáp ứng Vương Phi, nhưng cũng xin Vương gia và Vương Phi đáp ứng lão phu một chuyện.”

Trong lòng Diệp Ly cũng thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói: “Tú Đình tiên sinh xin cứ việc phân phó.”

Trần Tú Phu nói: “Xin Vương gia và Vương Phi bảo đảm, sẽ không giết dân chúng bình thường của Tây Lăng.”

Diệp Ly cười một tiếng nói: “Cái này đương nhiên, Mặc gia quân cũng không phải là quân đoàn tàn bạo khát máu, cũng chưa bao giờ xâm phạm đến dân chúng tầm thường, không phải sao?”

Trần Tú Phu gật đầu cười nói: “Lão phu tin tưởng Vương Phi, cũng hi vọng Vương gia và Vương Phi sẽ không nuốt lời.”

“Vậy thì mời tiên sinh xem xét.” Diệp Ly cười nói.

Tiễn Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu đi, binh sĩ Mặc gia quân vốn gác ngoài cửa viện cũng đi theo rút lui. Điều này cũng cho thấy thành ý của Định Vương Phủ. Trong tiểu viện, Trần Tú Phu nhìn trước mặt chén trà trên bàn đã lạnh, sâu kín thở dài.

“Tiên sinh, chúng ta thật quy thuận Định Vương Phủ? Hành động lần này chỉ sợ bất lợi đối với danh tiếng tiên sinh, miệng lưỡi thiên hạ bén nhọn, Định Vương Phủ có lớn hơn nữa cũng không cách nào ngăn chặn được.” Phía sau Trần Tú Phu, học sinh trẻ tuổi lo lắng hỏi.

Trần Tú Phu lắc đầu, ngửa đầu nhìn vào bầu trời trên tiểu viện, trầm giọng nói: “Nổi danh hay vết nhơ gì đó, đều là vô căn cứ. Thấy hai người kia. . . Lão phu đột nhiên cảm thấy, có lẽ thiên hạ này, thật muốn thay đổi chủ rồi.” Đại Sở cùng Tây Lăng, hai đại cường quốc lúc này, nhưng từng văn nhân cũng đều nhớ được, ngàn năm trước đất đai này từng đứng chung trên một đế quốc khổng lồ như thế nào. Thời đại kia mới là thái bình thịnh thế khiến cho vô số cao nhân phải dừng chân. Có câu, hợp lâu ngày tất có lúc phân phân lâu ngày tất phải hợp lại, thiên hạ này đã phân tách quá lâu rồi. Thời điểm đôi bích nhân kia còn ở trước mắt, ông phảng phất rốt cục thấy được một cả đời cũng không dám xúc động hi vọng xa vời, một giấc mộng thái bình thịnh thế.

“Nhưng mà, không phải tiên sinh không phải nói Định Vương sát khí thái thịnh, có ngày thụ thương. Không phải là người có phúc lâu dài sao?” Học sinh có chút không giải thích được hỏi.

Trần Tú Phu ha hả cười một tiếng, nói: “Khi đó bởi vì lão phu không nhìn tới một người khác, có nàng ở đây, có lẽ Định Vương cũng sẽ không có nhiều sát nghiệt như vậy nữa. Lần này. . . Dân chúng Biện thành không phải không có chuyện gì sao? Là lão phu quá lo lắng, Thanh Vân tiên sinh nhìn xa trông rộng, sao lại không thấy được điều này. Nếu Thanh Vân tiên sinh không ngăn cản định Vương xuất binh, đã nói lên. . . . . .” Nói rõ Thanh Vân tiên sinh cũng coi trọng Định Vương như trước.

Thời thanh niên, Trần Tú Phu cũng từng lòng ôm chí lớn. Chỉ tiếc, chí hướng của ông cũng không mấy người có thể hiểu, càng nhiều là mọi người chỉ coi đó là một loại cuồng vọng vọng tưởng. Về sau vấp phải nhiều trắc trở, rốt cục ông cũng nản lòng thoái chí định cư ở Long Sơn giáo thư dục nhân. Hy vọng có thể truyền thừa chí hướng và ý nghĩ của mình đi xuống. Mà sau Tây Lăng Hoàng hèn yếu vô năng, Trấn Nam Vương nắm hết quyền hành, Đại Sở Mặc Cảnh Kỳ đa nghi tàn nhẫn, cả Đại Sở nhìn như cường thịnh kì thực đã là tình cảnh mặt trời lặn về phía tây. Ở giữa đủ loại càng làm cho ông tuyệt vọng, bất đắc dĩ hoàn toàn buông tha cho. Thậm chí vào lúc nửa đêm tỉnh mộng đã từng gặp ngoại tộc xâm lấn, tràng diện Đại Sở và Tây Lăng không yên ổn xuất hiện. Lại không nghĩ rằng, ở cái tuổi gần sáu mươi thế nhưng lại một lần nữa cho ông thấy được một tia hi vọng.

Bình sinh lần đầu tiên, Trần Tú Phu cảm thán mình đã sớm qua tráng niên. Nếu có thể trẻ lại hai mươi tuổi. . . . . .

Ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la không một gợn mây, Trần Tú Phu lẩm bẩm nói: “Lão phu là kẻ vô tích sự, chết không có gì đáng tiếc. Nhưng hôm nay lại chỉ mong có thể sống lâu thêm mấy tuổi, có lẽ có thể sinh muộn vài năm, còn có thể thấy được chân chính thái bình thịnh thế.”

Thái bình thịnh thế sao? Phía sau vị học sinh trẻ tuổi trong lòng chấn động. Không nghĩ tới Lão sư lại là một người ôm lấy kỳ vọng cao như vậy. Mặc dù không có tận mắt thấy phu thê Định Vương, nhưng hắn núp phía sau cũng nghe được âm thanh bọn họ nói chuyện, thời điểm đưa mắt nhìn hai người bọn họ rời đi, người thiếu niên này cũng cảm thấy thế gian này sẽ không còn ai xứng đôi hơn bọn họ.

“Tiên sinh nhất định sẽ thấy ngày đó.” Trẻ tuổi học sinh thấp giọng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.