Edit: Midori
Beta: Sakura
Nhìn hai gã thị vệ đi về phía của mình, nhìn lại mấy người đứng ở bên cạnh Diệp Ly, Hàn Minh Nguyệt than nhẹ một tiếng cũng không có cố gắng phản kháng mà là thúc thủ chịu trói. Ở thời điểm vấn đề không có liên quan đến Tô Túy Điệp thì Hàn Minh Nguyệt luôn luôn là người thông minh, dĩ nhiên hắn biết tình thế trước mắt coi như là phản kháng cũng chỉ phí công mà thôi. Có chút áy náy nhìn Tô Túy Điệp, Hàn Minh Nguyệt nhẹ giọng nói: “Túy Điệp, thoạt nhìn chúng ta còn phải ở phủ Thái Thú mấy ngày nữa rồi.” Tô Túy Điệp cắn răng, ôm hận nhìn chằm chằm Diệp Ly ngồi khoan thai, trợn mắt nhìn Hàn Minh Nguyệt một cái nói: “Ngươi cho tới bây giờ sẽ không hoàn thành qua một chuyện! Khó trách Vương gia nói ngươi thành sự không đủ bại sự có thừa!”
Hàn Minh Nguyệt khổ sở cúi đầu, Diệp Ly nhìn hai người trước mắt, thở dài nói: “Đáng giá sao?”
“Khi đã chọn, cũng không nói đáng giá hay không.” Hàn Minh Nguyệt lạnh nhạt nói, hướng về phía Diệp Ly chắp tay thẳng xoay người tùy ý thị vệ mang đi.
Diệp Ly bình tĩnh đánh giá cô gái tuyệt sắc trước mắt, trải qua kinh diễm lúc ban đầu, lại trải qua đủ loại hình dáng của Tô Túy Điệp mấy ngày nay, dần dần làm cho người ta sinh ra một tia lạnh nhạt vô vị với dung nhan tuyệt mỹ kia. Diệp Ly nhìn nàng khẽ nhếch khóe môi, mỹ nhân đệ nhất Đại Sở. . . chẳng qua cũng chỉ như thế. Trên dung mạo đúng là gặp may mắn, nhưng lại tựa hồ thiếu hụt một chút cảm giác làm cho người ta lưu luyến không thôi. Có lẽ hi vọng vĩnh viễn cũng là tốt nhất, thế nhân đều nhớ được danh tuyệt sắc Sở kinh kinh động thiên hạ kia, mà Tô Túy Điệp qua đời quá sớm càng làm cho cái tuyệt sắc ấy bịt kín một tầng mạng che mặt thần bí. Nhưng thời điểm người thật xuất hiện ở trước mắt, lại làm cho người ta không khỏi có chút mất mát nhàn nhạt. Mỹ nhân đệ nhất thiên hạ. . . Không gì hơn cái này.
Tô Túy Điệp rõ ràng nhận thấy được ánh mắt đánh giá của Diệp Ly, nếu như vừa mới bắt đầu nàng còn có một chút âm thầm đắc ý mà nói. Dần dần khi nàng nhận thấy được trong đánh giá của Diệp Ly toát ra một loại xem thường, sẽ làm cho nàng không khỏi tức giận trong lòng. Nhẫn nại hồi lâu, rốt cục không nhịn được nổi giận nói: “Ngươi nhìn cái gì! ?” Diệp Ly như không có chuyện gì xảy ra thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt nói: “Bạch Quý phi còn có việc sao? Có rảnh rỗi trở về phòng nghỉ ngơi đi, Bản phi cáo từ.”
Tô Túy Điệp hừ nhẹ một tiếng, xoay người đi trở về phòng.
Diệp Ly cười nhạt, cũng đi theo đứng dậy đi ra ngoài. Đám người Tần Phong đi theo phía sau nàng, Diệp Ly vừa đi vừa hỏi: “Phía ngoài thế nào?” Vệ Lận nói: “Vương Phi xin yên tâm, tất cả thế lực của Thiên Nhất các ở khu Tây Bắc đã một lưới bắt hết.” Diệp Ly thỏa mãn gật đầu cười nói: “Mặc dù lúc trước Vương gia cũng nghĩ cách nhổ không ít cọc ngầm của Thiên Nhất các, nhưng vẫn có không ít cá lọt lưới. Cũng không có gì cả, nhưng hôm nay hai nước giao chiến bên trong Tây Bắc tồn tại cỗ thế lực này cũng làm cho người ta rất nhức đầu. Lần này làm phiền Vệ Lận rồi.” Vệ Lận cúi đầu cười nhạt nói: “Đây là chuyện thuộc bổn phận của thuộc hạ.” Trác Tĩnh vỗ bả vai Vệ Lận cười nói: “Tiểu Tứ, ngươi cũng không cần khiêm nhường. Vương phi nói không sai, lần này nếu không phải có ngươi, chúng ta bắt được Hàn Minh Nguyệt cần phải phí không ít khí lực. Nhưng lúc cần gấp nhất thì ngươi cuối cùng đã trở lại, huynh đệ chúng ta có thể ở cùng một chỗ, nếu lão Đại trở lại thì càng tốt hơn.”
Vệ Lận ngẩng đầu nhìn Diệp Ly một cái, Diệp Ly mỉm cười nói: “Có lời gì nói thẳng.”
Vệ Lận nói: “Thuộc hạ hai tháng trước gặp mặt Đại ca một lần.”
Diệp Ly khẽ nhướng mày, ý bảo hắn nói tiếp. Vệ Lận nói: “Thuộc hạ định mượn thế lực Thiên Nhất các điều tra Diêm Vương các và Bệnh thư sinh. Sau lại nhận được một chút tin tức linh tinh, liền mượn cớ đi biên quan một chuyến, vừa lúc đụng phải đại ca. Có điều y theo Vương Phi ra lệnh, thuộc hạ cũng không có cùng hắn quen biết nhau, cũng không có nói gì.” Diệp Ly gật đầu nói: “Thoạt nhìn Ám Nhất làm không tệ?” Vệ Lận cười nhạt nói: “Thuộc hạ nhìn không tồi, dựa vào Vương phi dạy, thuộc hạ lúc ấy thấy hình như đại ca đã là giáo úy rồi.” Trác Tĩnh sách một tiếng, nói: “Quan hàm giáo úy mặc dù không lớn nhưng mới chỉ mấy tháng mà lão Đại có thể hỗn đến nước này, không hổ là lão Đại. Nói không chừng thêm thời gian hai năm nữa lão Đại cũng có thể biến thành tướng quân đấy.” Tần Phong xuất thân Hắc Vân kỵ cười nhạo nói: “Đừng có nằm mơ, từ binh lính bình thường thăng lên giáo úy không khó, nhưng muốn từ giáo úy thăng làm tướng quân thì chuyện này cũng không phải chỉ trải qua một hai bước, không có mười năm tám năm ngươi đừng suy nghĩ. Phượng Tam công tử từ mười mấy tuổi đã đi theo Vương gia vào sinh ra tử, bây giờ còn chỉ là phó tướng đây.”
Trác Tĩnh hoàn toàn không thèm để ý, “Phó tướng cũng được mà, ngươi có thể hai ba tháng lên tới giáo úy?”
Tần Phong mặc nhiên im lặng, hắn quả thật không thể.
Diệp Ly mỉm cười ngăn trở trận chiến nước miếng giữa mấy thuộc hạ, cười nói: “Trước không cần đi quản Ám Nhất, thủ vệ nơi Hàn Minh Nguyệt sắp xếp xong xuôi sao?” Tần Phong cung kính đáp: “Bẩm Vương phi, đã sắp xếp xong xuôi. Chỉ là. . . Thuộc hạ không rõ, vì sao không để Hàn Minh Nguyệt vàTô Túy Điệp nhốt ở một chỗ? Tách ra hai nơi, trống rỗng lãng phí rất nhiều binh lực, hiện tại thủ vệ phủ Thái Thú chúng ta binh lực cũng không quá đầy đủ.” Đôi mắt Diệp Ly trong veo thâm thúy, cười nói: “Đặt ở cùng nhau làm cho người ta tận diệt làm sao bây giờ? Ngươi yên tâm là được, nếu ta là Trấn Nam Vương thì ta sẽ không phái người tới cứu Tô Túy Điệp . Cho nên. . . người bên phía Tô Túy Điệp có thể giảm một chút bí mật thả vào bên phía Hàn Minh Nguyệt.” Thấy thuộc hạ không giải thích được, Diệp Ly cười nói: ” Nếu Trấn Nam Vương thật sự để Bạch quý phi trong lòng thì sao lại để cho nàng ta một thân một mình đi Tín Dương đây? Bạch Quý phi bị chúng ta nhốt lâu như vậy, các ngươi nhìn đến Trấn Nam Vương có động tĩnh gì chưa?”
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, “Vậy Hàn Minh Nguyệt bên kia. . . . . .”
Diệp Ly cười đến càng thêm khoái trá , “Chưa cứu được Tô Túy Điệp, cho dù Bản phi hiện tại để Hàn Minh Nguyệt đi, hắn cũng sẽ không đi .” Tần Phong lúc này mới hiểu rõ, “Vương phi muốn dùng Tô Túy Điệp kiềm chế Hàn Minh Nguyệt.” Diệp Ly có chút bất đắc dĩ thở dài nói: “Có thể nói như thế. Chăm sóc Tô Túy Điệp, nàng ta bây giờ còn không thể chết được.”
“Khởi bẩm Vương gia. . . Hàn công tử mất đi liên hệ rồi.” Trong doanh trướng đại doanh Tây Lăng, thuộc hạ cung kính bẩm báo nói.
Bút lông sói trong tay Trấn Nam Vương có chút dừng lại, “Thiên Nhất các như thế nào?”
Thuộc hạ do dự một chút, nói: “Thiên Nhất các tối ngày hôm qua đã hoàn toàn mất đi tin tức. Theo thuộc hạ chứng kiến . . . Chỉ sợ là dữ nhiều lành ít.” Trấn Nam Vương nhắm mắt lại, tựa hồ bình ổn tức giận trong lòng, trong giọng nói bình tĩnh lại như cũ ẩn chứa từng sợi sát cơ, “Truyền lệnh của Bản vương, trừ binh mã vây công Tín Dương, còn lại tất cả binh mã toàn lực tiến công tất cả thành trì Tây Bắc cho Bản vương, Bản vương phải biến Tín Dương thành một ngọn cô thành!”
“Thuộc hạ tuân lệnh.” Nhìn thuộc hạ lui ra ngoài, sắc mặt bình tĩnh của Trấn Nam Vương mới âm trầm xuống, cắn răng nói: “Hàn Minh Nguyệt, ngươi cái tên ngu xuẩn này!”
So với Trấn Nam Vương nộ khí đằng đằng, Hàn Minh Nguyệt lúc này lại lộ ra vẻ bình tĩnh và nhàn nhã như đi chơi. Mặc Tu Nghiêu bước vào trong sân tựu thấy Hàn Minh Nguyệt thản nhiên ngồi ở dưới cửa một mình một người hướng về phía bàn cờ dang dở tự chơi. Nghe được tiếng bước chân, cũng không ngẩng đầu lên cười nói: “A Nghiêu, tới đây đánh ván cờ như thế nào?” Mặc Tu Nghiêu đi tới ngồi xuống, nắm lên quân đen tùy ý hướng lên trên bàn cờ để xuống, Hàn Minh Nguyệt có chút hăng hái nhíu mày, cờ trắng trong tay đặt xuống. Mặc Tu Nghiêu bình tĩnh, cầm lên một viên cờ đen đặt xuống, hai người ngươi tới ta đi đặt xuống. Thời gian không quá nửa nén hương, vốn là khó hoà rốt cuộc cũng đã là nghiêng về – một bên, trên bàn cờ quân trắng bị tổn thất một mảng lớn. Hàn Minh Nguyệt thở dài nói: ” Quân cờ của A Nghiêu có sát khí.”
“Ngươi cũng càng ngày càng không tiến triển.” Mặc Tu Nghiêu lãnh đạm nói.
Đối mặt với bạn tốt ngày xưa đánh giá như thế, Hàn Minh Nguyệt cũng không để ý. Cười nhạt nói: “Ta không giống với ngươi, trời sanh liền không phải là người có thể Đoạn tình Tuyệt yêu.” Đoạn tình Tuyệt yêu? Mặc Tu Nghiêu lạnh lùng cười một tiếng, đối với lời của hắn xì mũi coi thường. Hắn cũng không tự xưng là tình thánh, nhưng cũng không phải là người chân chính không tình cảm lãnh huyết vô tình. Chỉ là người có thể làm cho hắn tỉ mỉ che chở xuất hiện quá muộn thôi, mà quan trọng hơn hết là hắn biết cái gì gọi là có cái nên làm và có cái không nên làm, hắn hiểu hơn hạng người gì đáng giá che chở hạng người gì phải bỏ qua. Người Mặc gia chưa bao giờ có người không có chút nguyên tắc nào giao ra tình cảm của mình, cho nên đối với sự si tình của Hàn Minh Nguyệt thì Mặc Tu Nghiêu không có nửa điểm cảm động, có chẳng qua là khinh thường.
“Bản vương nghĩ đến ngươi không phải là tìm Bản vương tới để ôn chuyện ?” Mặc Tu Nghiêu thản nhiên nói.
Hàn Minh Nguyệt gật đầu, nói: “Ngươi đã phát hiện bố cục của Trấn Nam Vương rồi?” Mặc Tu Nghiêu không đáp, chẳng qua là nhàn nhạt nhìn hắn. Hàn Minh Nguyệt cười nói: “Hôm nay ta đã ở trong tay ngươi, ngươi không cần đề phòng ta như vậy. Hôm nay cả Tín Dương đều ở trong tay Định Vương phi, kia thân là Định Quốc Vương Gia hiển nhiên muốn làm chút chuyện quan trọng hơn. Ta nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có chuyện này càng thêm quan trọng so với Tín Dương trước mắt. Nhưng. . . Bản thân ta có chút kỳ quái, nếu như ngươi đã biết rồi, tại sao còn án binh bất động?” Nhìn Mặc Tu Nghiêu trầm mặc đánh cờ, Hàn Minh Nguyệt trầm ngâm chốc lát chợt nói: “Là bởi vì Mặc Cảnh Kỳ? Ta vốn cho là Trấn Nam Vương chẳng qua là liên hệ Mặc Cảnh Lê và Nam Chiếu thôi, không nghĩ tới Mặc Cảnh Kỳ cũng sảm vào một cước. Như thế ngươi cũng quả thật phải cẩn thận một chút. Nói không chừng ngay cả Bắc Nhung cũng tới tham gia náo nhiệt đấy. Tu Nghiêu, ta cũng bắt đầu tò mò ngươi sẽ làm thế nào để phá ván cục đã định này của Trấn Nam Vương rồi.”
Mặc Tu Nghiêu lạnh lùng cười một tiếng, nói: ” Nếu ngươi biết nhiều như vậy, thì nên biết ta tới tìm ngươi không phải là vì đánh cờ .”
Hàn Minh Nguyệt lười biếng cười nói: “Ta không nói tin tức ngươi đã biết cho Trấn Nam Vương, chẳng lẽ còn không đủ sao?”
Mặc Tu Nghiêu lạnh nhạt nhìn hắn, Hàn Minh Nguyệt bất đắc dĩ nhún vai, nói: “Thế lực của Thiên Nhất các ở Đại Sở đã bị ngươi chỉnh thất linh bát lạc, lần này ta trở lại đang định thu thập một phen đây. Ngươi bây giờ cầm đi cũng vô dụng.” Mặc Tu Nghiêu cười lạnh nói: “Bản vương không cần Thiên Nhất các.” Hàn Minh Nguyệt ngẩn ra, có chút nghi hoặc nhìn Mặc Tu Nghiêu, chỉ nghe Mặc Tu Nghiêu hờ hững nói: “Nhận lấy đồ trong tay người phản quốc, Bản vương không dám dùng.” Hàn Minh Nguyệt cười khổ, “Quả nhiên là không phải là người một nhà không vào một cửa. Nói giống hệt Định Vương Phi. Vậy ngươi muốn như thế nào?”
Mặc Tu Nghiêu nói: “Bản vương muốn thế gian này không còn tồn tại Thiên Nhất các!”
Hàn Minh Nguyệt chấn động, con cờ cầm trong tay rơi xuống trên mặt bàn cờ, làm rối loạn ván cờ. Ngẩng đầu lên, nhìn dung mạo anh tuấn lãnh đạm mà bình tĩnh của Mặc Tu Nghiêu, Hàn Minh Nguyệt lắc đầu cười khổ, “Tu Nghiêu, không ra tay thì thôi, vừa ra tay liền kinh thiên động địa. Ngươi cũng biết Thiên Nhất các một khi biến mất, sẽ dẫn tới bao nhiêu rối loạn?” Thiên Nhất các cũng không phải là tiểu bang phái bừa bãi vô danh, tiểu thương hội, mà được xưng là tổ chức tình báo đệ nhất thiên hạ. Cho dù sau khi bị Mặc Tu Nghiêu toàn lực đả kích thế lực ở Đại Sở bị hao tổn rất nặng, nhưng tổ chức bình thường vẫn không thể bằng được. Một khi Thiên Nhất các không có ở đây, liền ý nghĩa những thế lực âm thầm trong thiên hạ này sắp sửa một lần nữa tẩy bài.