Thịnh Thế Đích Phi

Chương 404: Q.1 - Chương 404: Tung tích Định Vương




Thị vệ phụng mệnh đi mời người, đám người trong doanh trướng không khỏi suy đoán một phen. Vân Đình sờ sờ đầu hỏi: “Có phải là người bên nhà mẹ Vương phi không? ” Trong số những người bọn họ quen thì chỉ có Vương phi là họ Diệp.

Hà Túc càu mày nói: “Nhà mẹ Vương phi, lại xưng công tử thì tầm tuổi này chỉ có tiểu tử Diệp Dung của Diệp gia mà thôi. Ngươi cảm thấy hắn có thể ngàn dặm xa xôi chạy tới quân doanh sao? ” Vân Đình phản ứng lại, nhất thời cũng thấy suy đoán của mình hết sức hoang đường. hắn đã gặp Diệp Dung tên mập kia, rõ ràng là người đọc sách mà lại mập đến mức sắp không nhìn mắt mũi đâu, một chút cũng không có vẻ quý khí của người thư sinh học hành gian khổ, thoạt nhìn còn thô tục hơn những người luyện võ như bọn họ. Lại nói, Diệp Thượng Thư năm đó cũng được coi là mỹ nam tử nổi tiếng Sở kinh, mấy nữ nhân Diệp gia chưa nói đến nhân phẩm thế nào nhưng ít nhất cũng đều là mỹ nữ. Không ngờ lại sinh ra loại thứ phẩm như Diệp Dung. Nhưng mà hết lần này tới lần khác, hai vị lão nữ nhân Diệp gia kia lại che chở hắn đến mức sợ ra cửa cũng có thể bị gió thổi đi vậy.

Thật ra thì, dung mạo Diệp Dung tuyệt đối không xấu. Khi còn bé cũng được coi là đứa nhỏ có tướng mạo tuấn tú. Chỉ tiếc Vương thị không biết cách dạy con, có câu nói cha mẹ sinh con trời sinh tính. Diệp Dung thậm chí ngay cả nửa thành tài hoa của Diệp Thượng Thư cũng không học được, ngày thường lại bị Vương thị dạy đến không biết chút gì, khí chất ngày càng thêm thô bỉ. Hơn nữa những năm này hắn ăn uống ngốn ngấu, dáng người không ngừng to ra, khiến cho Vân Đình mới gặp qua một lần mà đã có ấn tượng vô cùng xấu.

Lãnh Hoài lắc đầu một cái, mặc dù ông ở Sở kinh mấy chục năm, nhưng cũng không nhớ rõ Diệp gia còn lấy ra được nhân vật nào. Cười nói: “Người tới, gặp rồi tự nhiên sẽ biết là ai.”

Chỉ chốc lát sau, một nam tử áo trắng xa lạ đi vào, nhìn mọi người cười nhạt nói: “Chào các vị.”

Lãnh Hoài và Lữ Cận Hiền đồng loại cau mày, dung mạo nam tử trước mắt này thuộc về loại gặp mấy lần cũng không .cách nào nhớ nổi. Nhưng xét trong số ít người mặc y phục trắng thì hai người đều khẳng định bọn họ chưa từng gặp qua nam tử trước mặt này bao giờ.

“Vị công tử này… ” Lãnh Hoài trầm giọng hỏi.

“Ngươi là ai?! ” Lãnh Hoài còn chưa hỏi xong, Hà Túc ngồi một bên đã đứng bật dậy, vẻ mặt lạnh như băng trừng nam tử áo trắng trước mắt. Mọi người nhìn về phía Hà Túc, Hà Túc xưa nay tính tình trầm ổn, nếu như không phải tình huống đặc biệt thì tuyệt đối sẽ không ngắt lời Lãnh Hoài

Hà Túc nheo mắt nói: “Hắn dịch dung. ” Trên đời này quả thật có một vài thuật dịch dung tinh diệu, nhưng rất ít trong số đó có thể gạt được Diệp Ly. Dù tinh diệu đến mức nào đi nữa thì cũng không phải mặt thật, sẽ luôn có một chút sơ hở, dù sao dịch dung cũng không phải là chỉnh dung. Nếu không gạt được Diệp Ly, thì đương nhiên cũng không gạt được Hà Túc do Diệp Ly dạy dỗ.

Nghe Hà Túc nói…, mọi người lập tức đề phòng lên.

Nam tử áo trắng bất đắc dĩ cười một tiếng, thở dài nói: “Sớm biết ngươi ở đây thì ta đã không lấy thứ đồ chơi này ra ” giơ tay lên lột mặt nạ ra, một dung nhan tuấn mĩ phi phàm hé lộ, nhưng lại làm cho mọi người thất thanh la hoảng lên, “Vương, Vương. . . gia?!”

Vân Đình cả kinh đứng dậy, ngay cả cái ghế đang ngồi cũng đổ ra sau, không chút để ý, chỉ vào nam tử trước mắt nói: “Ngươi. . . Ngươi rốt cuộc là quỷ yêu phương nào?! Lại dám giả mạo Vương gia !”

Không thể trách mọi người khiếp sợ. Trước đó vài ngày khi tin tức Mặc Tu Nghiêu chết đi tuyền tới trong quân, Lữ Cận Hiền cũng suýt bị hù dọa ngất đi. Vốn vẫn không tin nhưng khi nghe nói Vương phi đã để Định Vương nhập quan tại Hồng Nhạn Quan, ngay cả Lôi Chấn Đình và Mặc Cảnh Lê cũng tự mình chạy tới bái tế. Lúc đó mới khiến mọi người đón nhận tin dữ này. Hiện tại Mặc Tu Nghiêu đột nhiên sống sờ sờ đứng trước mặt mọi người sao có thể không dọa bọn họ giật nảy mình.

Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt nhìn Vân Đình một cái, vung tay lên. Một đạo chỉ phong xẹt qua, nghiên mực trên bàn Lữ Cận Hiền lập tức nát bấy. Mọi người đưa mắt nhìn nhau lại nhìn về phía Mặc Tu Nghiêu. Cõi đời này người có nội lực cao thâm tinh diệu như vậy cũng không nhiều. Vân Đình cau mày, nói: “Ngươi là Lăng Thiết Hàn hay là Mộc Kình đóng giả đó? ” Ít nhất có thể khẳng định tuyệt đối không phải là Lôi Chấn Đình, Lôi Chấn Đình chỉ có một cái tay, muốn biến thành Mặc Tu Nghiêu hai cái tay thì có chút khó khăn.

Lúc này Hà Túc đã bình tĩnh lại, trầm mặc hồi lâu nói: “Thật sự là Vương gia.”

Mặc Tu Nghiêu thở dài, lấy ra một ngọc bội màu đen quơ quơ, nói: “Hiện tại đã tin rồi chứ?”

Thấy ngọc bội màu đen đại biểu cho thân phận Định Vương của Định Vương phủ, mọi người mới phục hồi tinh thần lại. Đám người Lữ Cận Hiền càng thêm kích động, “Vương gia. . . Vương gia làm sao ngài lại… ” trong nhất thời, Lữ Cận Hiền có chút hỗn loạn từ ngữ, không cách nào diễn đạt đầy đủ ý tứ. Thứ bọn họ muốn hỏi quá nhiều, trong nhất thời ngược lại không biết rốt cuộc nên hỏi gì.

Vẫn là Lãnh Hoài bình tĩnh hơn một chút, hỏi: “Tại sao Vương gia lại ở đây?”

Mặc Tu Nghiêu nói: “Nghe nói các ngươi bị chặn tại Lật Dương, cho nên tới xem một chút.”

“Thuộc hạ vô năng, xin Vương gia trách phạt. ” Lữ Cận Hiền và Lãnh Hoài đồng thời thỉnh tội. Mặc Tu Nghiêu khoát tay một cái nói: “Sao có thể trách các ngươi được? Bản vương đột nhiên gặp chuyện không may cho nên mới không thể tiếp tục an bài các ngươi.”

Lữ Cận Hiền lo lắng hỏi: “Vương gia bị thương sao?”

Mặc Tu Nghiêu gật gật đầu nói: “Quả thật bị đả thương một chút. ” Mặc Tu Nghiêu càng hời hợt thì đám người Lữ Cận Hiền càng thêm lo lắng. Nếu không phải là trọng thương, thì sao Định Vương lại đột nhiên mất tích được. Phải biết, tình hình bây giờ đối với Mặc gia quân không có chút lợi ích nào. Mặc Tu Nghiêu lắc đầu một cái cười nói: “Bản vương thật sự không có, chỉ là. . . Vừa lúc cảm thấy chuyện này là một cơ hội. Cho nên mới… . ” hắn cũng không muốn tương lai trở về lại để A Ly cho rằng hắn bị trọng thương. Hiện tại có Mặc Hoa bên cạnh A Ly, A Ly chỉ cho rằng hắn vì mưu tính mới cố ý nổ chết, căn bản không bị thương gì. Dĩ nhiên hắn thật sự không bị đả thương quá nặng gì cả.

Quan sát trên dưới một phen, thấy Mặc Tu Nghiêu quả thật không việc gì, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. Lữ Cận Hiền hỏi: “Không biết Vương gia có kế hoạch gì? ” Định Vương đột nhiên đến nơi này hiển nhiên không thể nào là tới xem bọn họ như lời hắn vừa nói. Tất nhiên là bởi vì bọn họ cũng là một phần trong kế hoạch.

Mặc Tu Nghiêu thiêu mi nói: ” Kế hoạch trước mắt không gấp. Giải quyết Mặc Cảnh Lê rồi hãy nói. ” Mặc Tu Nghiêu hơi hơi rũ mắt, sát khí trong đó không chút che dấu lóe lên.

“Vương gia nói rất đúng” Lữ Cận Hiền nói, “Hiện tại Lôi Chấn Đình đã tới trước Hồng Nhạn Quan, chúng ta quả thật phải nhanh chóng giải quyết Mặc Cảnh Lê đúng hẹn đi Tây Bắc chi viện cho Hồng Nhạn Quan. ” lập tức đem kế hoạch để Từ Thanh Phong dẫn người vào thành đốt lương thảo Mặc Cảnh Lê nói ra. Mặc Tu Nghiêu nhíu mày, cười nói: “Rất tốt, Bản vương cũng cùng đi.”

Lữ Cận Hiền cau mày nói: “Chuyện này mặc dù quan trọng nhưng cũng không cần đích thân Vương gia mạo hiểm, xin Vương gia nghĩ lại.”

Mặc Tu Nghiêu lắc đầu nói: “Bản vương còn chuyện khác cần làm.”

Thấy Mặc Tu Nghiêu kiên quyết, mọi người cũng không khuyên nữa. Bên cạnh, Hà Túc hỏi: “Vương gia, Vương phi có biết hành tung của Vương gia không? Có cần phái người báo cho Vương phi hành tung của Vương gia không? ” Mặc Tu Nghiêu dừng một lát, tùy ý phất tay một cái rồi đi ra ngoài.

Vân Đình và Hà Túc liếc mắt nhìn nhau, Vân Đình hỏi: “Vương gia có ý gì? Không nói cho Vương phi sao?”

Hà Túc nhíu hạ lông mày nói: “Ta cảm thấy ý của Vương gia là tùy ý chúng ta. ” không nói cũng được thì chính là có thể. Hà Túc cảm thấy lấy cá tính của Vương gia thì rất có thể lần này sẽ không nói hành tung của mình cho Vương phi. Bởi vì. . . Hắn bị thương. Hà Túc luôn để ý từng chi tiết nhỏ tự nhiên sẽ không bỏ qua sắc mặt vẫn có chút trắng cùng dáng vẻ khí huyết chưa đủ của Mặc Tu Nghiêu. Vân Đình suy nghĩ một chút, cảm thấy Hà Túc nói không sai. Gật đầu nói: “Chuyện này cũng không quan trọng. ” dù sao diệt Mặc Cảnh Lê rồi Vương phi liền biết Vương gia đang ở nơi nào, Vân Đình không cảm thấy sớm hai ngày hay chậm hai ngày có cái gì khác nhau.

Mặc Tu Nghiêu vừa mới xuất hiện trong quân doanh chưa đến một khắc đồng hồ đã tiếp tục biến mất, hơn nữa trước khi đi còn ra nghiêm lệnh không được tiết lộ tin tức của hắn cho bất luận kẻ nào ngoại trừ Diệp Ly. Nhưng mà Mặc Tu Nghiêu danh tiếng lẫy lừng đem lại hiệu quả trấn an vô cùng tốt, đám người Lữ Cận Hiền cũng buông bỏ nỗi lo trong lòng, Vương gia xưa nay luôn coi trọng Vương phi nhưng lần này cũng không sốt ruột trước tình cảnh Hồng Nhạn Quan, như vậy chứng minh rằng Vương phi và Hồng Nhạn Quan sẽ không bị nguy hiểm. Đã như vậy bọn họ đương nhiên không cần gấp gáp.

Sau khi rời khỏi doanh trại Mặc Tu Nghiêu không cùng đám người Từ Thanh Phong vào Lật Dương mà đợi đến khi sắc trời tối xuống, một mình nhàn nhã lướt qua thành tường tiến vào Lật Dương. Trong thành quả nhiên là đề phòng sâm nghiêm, mặc dù trời mới vừa tối, nhưng trên phố không còn ai đi lại. Nhà nào nhà nấy đóng chặt đại môn, dáng vẻ đã sớm đi nghỉ. Nhưng mà ngay cả như vậy thì trên đường cái vẫn có không ít binh lính đi tuần tra. Gần như có thể nói là cứ năm bước một trạm gác mười bước một tốp lính gác. Hiển nhiên Mặc Cảnh Lê chịu thiệt không ít trong tay Kỳ Lân cho nên vẫn luôn đề phòng bọn họ lén lẻn vào thành.

Những trạm gác sâm nghiêm này hiển nhiên không phải là chướng ngại gì đối với Mặc Tu Nghiêu. Mặc Tu Nghiêu nhàn nhã xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ trong thành Lật Dương căn cứ vào bản đồ toàn thành đã ghi nhớ trong đầu, rất nhanh liền tìm tới mục đích của hắn. Nơi vốn là phủ Thái Thú Lật Dương nay đã là chỗ ở tạm thời của Mặc Cảnh Lê. Thân hình Mặc Tu Nghiêu chợt lóe, phi người tiến vào phủ Thái Thú, hướng về nơi náo nhiệt nhất trong phủ mà đi.

Trong đại sảnh phủ Thái Thú tối nay vẫn là màn ca múa rộn ràng, mỹ tửu chén lớn chén nhỏ lần lượt thay đổi. Mặc Cảnh Lê tâm trạng vui vẻ ngồi trên ghế, bên cạnh là một mỹ nữ dung mạo tuyệt sắc mặt mày vui cười bồi rượu. Mặc dù mấy ngày nay có không ít chuyện khiến hắn không hài lòng, nhưng tóm lại vẫn là rất tốt. Dĩ nhiên, đối với Mặc Cảnh Lê mà nói, chỉ cần Mặc Tu Nghiêu chết thì bất cứ chuyện gì cũng có thể khiến cho hắn cảm thấy khoái trá. Cho nên, dù mấy thế gia đại tộc Vân Châu này không chút cố kỵ thân phận hoàng đế của hắn, khiến hắn nhiều lần đụng phải cái đinh mềm thì Mặc Cảnh Lê vẫn dễ dàng tha thứ cho bọn họ. Liếc mắt nhìn đám tân khách trong đại điện một cái, Mặc Cảnh Lê cười càng thêm hài lòng. Thế gia đại tộc thì sao? Không có quyền lực thì cũng chẳng là cái gì cả?! Cho nên, hắn mới là kẻ cao cao tại thượng mà những người bên dưới cho dù không muốn thì cũng không thể không cúi người cười hùa theo.

“Sở tiên sinh, là trẫm tiếp đón không chu toàn sao? Vì sao không uống? ” Mặc Cảnh Lê nhìn chằm chằm một người đàn ông trung niên ngồi vị trí đầu tiên bên tay phải, nhàn nhạt cười nói, trong đôi mắt âm lãnh tràn ngập ác độc cùng đắc ý. Người đàn ông trung niên này chính là gia chủ Sở gia hiện tại, cũng chính là đường huynh của Từ gia Đại phu nhân.

Sở gia gia chủ lạnh nhạt nói: “Đa tạ Sở hoàng, tại hạ thân thể khó chịu không thể uống rượu.”

Trong mắt Mặc Cảnh Lê xẹt qua một tia lệ khí, cười lạnh nói: “Sở hoàng? Nói như vậy. . . Sở tiên sinh không thừa nhận mình là con dân Đại Sở? ” Gia chủ Sở gia cũng không lùi bước, thong dong nói: “Sở gia dĩ nhiên là con dân Đại Sở, chỉ là phải xem Đại Sở này có còn là Đại Sở nữa không. Sở gia chỉ tận trung với huyết mạch hoàng tộc chính thống.”

“To gan! ” Mặc Cảnh Lê giận tím mặt. Hiện giờ Mặc Tu Nghiêu đã chết, khúc mắc lớn nhất trong lòng Mặc Cảnh Lê chính là chuyện hắn đắc vị bất chính. Mặc dù thế lực ở Giang Nam của hắn đã mạnh mẽ đè xuống các nghị luận trên triều đình nhưng chuyện Mặc Túc Vân chết tại phủ Nhiếp Chính Vương là sự thực mà ai cũng biết. Cho dù ngoài mặt không nói nhưng số người thầm mắng Mặc Cảnh Lê hành thích vua đoạt vị tuyệt đối không ít. Lúc trước Mặc Cảnh Lê đã thầm hạ quyết tâm trong lòng, sau khi trở về liền đem toàn bộ con trai của Mặc Cảnh Kỳ giết hết, để xem còn ai dám nói thêm gì.

Gia chủ Sở gia nhắc tới chuyện huyết mạch hoàng gia, đồng thời cũng đâm trúng một chỗ đau khác của Mặc Cảnh Lê.Kiếp này Mặc Cảnh Lê không thể có thêm đứa con trai nào nữa. Như vậy, đừng nói là huyết mạch hoàng thất chính thống, mà dòng chính hoàng tộc Đại Sở đến đời hắn là tuyệt hậu. Sau này chỉ có thể chọn trong tông thất một đứa bé cho làm con thừa tự thừa kế ngôi vị hoàng đế mà thôi. Chỉ cần nghĩ đến đây, trong lòng Mặc Cảnh Lê liền không nhịn được mà cực kỳ phẫn nộ.

Gia chủ Sở gia không sợ bóc trần Mặc Cảnh Lê chút nào, bình tĩnh nhìn vị quân vương âm ngoan trước mặt. Thật ra thì không phải Sở gia to gan lớn mật dám đối nghịch với Mặc Cảnh Lê mà là Sở gia vốn không coi trọng vị hoàng đế Mặc Cảnh Lê này. Một đại gia tộc qua mấy đời vẫn có thể đứng thẳng không ngã quan trọng nhất chính là chọn đúng người mà phò trợ. Cho dù bây giờ Mặc Cảnh Lê nhìn có vẻ chiếm thế thượng phong nhưng Sở gia một chút cũng không cảm thấy Mặc Cảnh Lê sẽ là người cười đến cuối cùng. Nhưng Mặc Cảnh Lê lại yêu cầu tất cả danh môn Vân Châu thuần phục hắn. Vân Châu vốn là nơi hội họp của văn nhân, phần lớn những danh môn thế gia Vân Châu này đều là thư hương môn đệ, văn nhân nhã sĩ từ trước đến nay vẫn luôn có sức ảnh hưởng không tầm thường. Mặc Cảnh Lê yêu cầu toàn bộ những gia tộc này công khai thần phục mình, hơn nữa đưa ra tuyên bố chinh phạt Định Vương phủ. Đây tuyệt đối là việc mà bất kỳ một gia chủ tinh tường nào đều không muốn làm.

Cho dù hiện tại Định Vương đột nhiên hoăng, Mặc gia quân giống như rơi vào khốn cục. Nhưng đừng quên Mặc gia quân vẫn còn nắm giữ hai tòa đô thành là Sở kinh và Hoàng thành Tây Lăng, hơn nữa lại thêm một thủ phủ tiêu chuẩn là Ly thành. Phía Đông có Hàn Cốc Quan, phía Bắc có núi Linh Thứu, phía Tây có Hồng Nhạn Quan. Diện tích những nơi này cộng lại còn gấp hai lần Giang Nam. Mặt khác, Định Vương phủ danh tướng như mây, còn có công tử Thanh Trần và Từ thị một lòng phù trợ. Gia chủ Sở gia thật sự nhìn không ra phần thắng của Mặc Cảnh Lê ở nơi nào.

Nếu như hiện tại công khai đối nghịch với Định Vương phủ thì tương lai Định Vương phủ thắng, Sở gia chỉ sợ tai hoạ ngập đầu. Cho dù may mắn tránh được một kiếp, Sở gia lần nữa đứng về phía Định vương phủ mà nói…, thì tất sẽ bị người đời coi là gió chiều nào che chiều đấy, phá hủy danh tiếng Sở gia.

“Sở Thiệu Anh, ngươi thật to gan ! Ngươi cho rằng trẫm không dám giết ngươi? ” chén rượu trong tay Mặc Cảnh Lê vung lên, “choang” một tiếng rơi xuống đất vỡ thành năm bảy mảnh.

Gia chủ Sở gia buông mắt, “Tại hạ nói thật. Cho dù Sở hoàng có giết tại hạ thì tại hạ vẫn sẽ nói vậy.”

Mặc Cảnh Lê nhịn cơn tức giận trong lòng, nhìn lướt qua đám người phía dưới, hỏi: “Các ngươi thì sao? Các ngươi cũng cùng suy nghĩ như hắn? ” một lúc lâu sau, rốt cục có người không chịu nổi áp lực đứng dậy, nơm nớp lo sợ nói: “Chúng ta đồng ý thần phục Hoàng thượng.”

Mặc Cảnh Lê hừ nhẹ một tiếng, cũng không quá hài lòng. Những người này chỉ là một gia tộc cỡ vừa nhỏ, đám người chân chính được xưng tụng hạng nhất thì không một ai đứng ra. Mặc Cảnh Lê rất muốn đem những người này trực tiếp kéo ra ngoài toàn bộ giết. Nhưng lúc này lại không thể không nhịn xuống.

“Sở tiên sinh, trẫm nhớ Sở gia ngươi có một vị công tử tên là Sở Quân Duy? ” Mặc Cảnh Lê hít sâu một hơi, đột nhiên mở miệng hỏi. Gia chủ Sở gia sửng sốt một chút, có chút ngoài ý muốn gật đầu một cái nói: “Không sai, là một đứa cháu trong Sở gia đã ra riêng.”

“Ồ? Vị Sở công tử này cũng coi như là bậc anh hào đương thời, lúc trẫm ở Giang Nam đã từng trò chuyện với hắn rất vui. Hôm nay vì sao không thấy Sở công tử tới đây? ” Mặc Cảnh Lê hỏi. Trong mắt Sở gia gia chủ lóe lên một tia ngờ vực, cau mày nói: “Sở hoàng gặp mặt chất nhi Quân Duy khi nào?”

“Mấy tháng trước.”

“Chuyện này là không thể nào. ” Gia chủ Sở gia nói.

Mặc Cảnh Lê híp mắt, “Sở tiên sinh đang nói trẫm nói láo sao?”

Gia chủ Sở gia lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Không, chỉ là. . . chất nhi của tại hạ quả thật kinh thái tuyệt diễm. Nhưng từ mấy năm trước đã sớm qua đời. Lúc sinh thời tuổi còn chưa quá mười hai. Cũng coi là chết non, sao có thể trò chuyện vui vẻ cùng Sở hoàng

Gia chủ Sở gia lời còn chưa dứt, sắc mặt Mặc Cảnh Lê đã trở nên xanh mét. Phía dưới gia chủ các gia tộc bị buộc tới tham gia yến hội nhìn nam tử mặc y quan đế vương sắc mặt lúc xanh lúc đỏ thỉnh thoảng lại biến đen phía trên, sao có thể không biết chuyện gì xảy ra. Bọn họ đều là người bản địa sinh sống lâu năm trên đất Lật Dương, nếu Sở gia thật sự có một nhân vật kinh tài tuyệt diễm như thế thì sao nhóm sĩ tộc này lại không biết? Đây rõ ràng là Mặc Cảnh Lê bị người lấy danh nghĩa Sở gia ra đùa bỡn.

Trước mặt mấy gia chủ danh môn thế gia lại mất thể diện như vậy, Mặc Cảnh Lê nhất thời có chút thẹn quá hóa giận. Nhìn chằm chằm Sở gia gia chủ nói: “Sở tiên sinh đây là có ý gì? Chẳng lẽ cảm thấy trẫm đang nói dối? ” thật ra thì việc đã đến nước này, Mặc Cảnh Lê cũng đoán ra nhất định là mình lúc trước ở Nam Kinh bị tên Sở Quân Duy đó đùa bỡn. Liên hệ thời điểm Sở Quân Duy xuất hiện, Mặc Cảnh Lê gần như đoán chắc Sở Quân Duy đó tuyệt đối có quan hệ với Định Vương phủ. Nhưng mà ngay trước mặt những người này sao hắn có thể thừa nhận mình bị người Định Vương phủ đùa bỡn? Huống hồ. . . Sở gia và Từ gia là thân thích, hắn lấy Sở gia ra khai đao cũng không tính là oan uổng, không đúng sao?

Gia chủ Sở gia tỉnh táo nói: “Tại hạ không dám, nhưng Sở thị Quân Duy quả thật đã qua đời nhiều năm. Nếu Sở hoàng không tin thì…, tại hạ có thể lấy gia phả Sở thị ra cho Sở hoàng xem.”

Mặc Cảnh Lê đương nhiên không thể nào đi làm loại chuyện tự đánh mặt mình như vậy. Cũng không để ý vẻ mặt người khác, cười lạnh một tiếng nói: “Sở thị tư thông với Định Vương phủ, có ý đồ phản quốc. Giam hắn lại cho trẫm, tịch biên gia sản Sở thị, bắt giữ toàn bộ.” May là Mặc Cảnh Lê giữ lại chút lý trí, chỉ định bắt giam Sở gia mà không phải trực tiếp lôi ra chém. Mặc dù hắn quả thực rất muốn làm như vậy.

Hai thị vệ rất nhanh tiến lên, bắt lấy gia chủ Sở gia kéo ra ngoài cửa. Mọi người thấy tình hình này cũng không khỏi khiếp sợ. Bọn họ phần lớn đều là danh môn thế gia rất có danh vọng, trong đó không ít thế gia từng làm quan. Bất luận là ai cai quản thì cũng phải nể mặt bọn họ vài phần, nhưng không ngờ rằng Mặc Cảnh Lê đến đây chưa tới nửa tháng, mà gia chủ Sở gia- gia tộc đệ nhất Vân Châu sau khi Từ gia rời đi cứ như vậy bị người thô lỗ kéo ra ngoài.

Những gia chủ danh môn thế gia này một mặt càng thêm tức giận Mặc Cảnh Lê, nhưng đồng thời đáy lòng cũng không khỏi dâng lên cảm giác rét lạnh. Phải biết là địa vị những kẻ đọc sách như bọn họ hoàn toàn do thái độ người bề trên quyết định. Thời điểm đấng cầm quyên tôn trọng người đọc sách thì địa vị của bọn họ rất cao. Nhưng ở thời loạn thế này, khi người cầm quyền coi bọn họ như bầy kiến hôi thì bọn họ cũng không thể nào tránh được.

Nhìn vẻ mặt mấy gia chủ khẽ biến, Mặc Cảnh Lê thoáng qua một tia cười lạnh, nâng chén cười nói: “Chư vị không cần vì chút chuyện nhỏ này mà phá hỏng nhã hứng, nào, trẫm kính các vị một chén. ” bất kể có nguyện ý hay không, thì ít nhất lần này tất cả mọi người đều giơ chén rượu lên. Mặc Cảnh Lê lòng đầy sảng khoái, có vết xe đổ như Sở gia, những người này liền biết cái gì gọi là quân muốn thần chết, thần không thể không chết rồi chứ?

Bên ngoài đại sảnh, Mặc Tu Nghiêu nhàn nhã dựa vào một thân cây, nhắm mắt lắng nghe mọi chuyện phát sinh bên trong. Đến khi gia chủ Sở gia bị người kéo ra bên ngoài mới mở hai mắt ra, bên mép xẹt qua một nụ cười.

Gia chủ Sở gia bị hai thị vệ không chút đếm xỉa kéo tới địa lao phủ Thái Thú, lúc đang thầm tính toán mọi chuyện trong lòng thì đột nhiên một giọng nói cực thấp truyền vào tai, “Không cần lo lắng, người Sở gia sẽ không gặp nguy hiểm.”

Gia chủ Sở gia sửng sốt, lại thấy hai thị vệ bên cạnh không có bất kỳ phản ứng nào. Những lời vừa rồi giống như là ảo giác của một mình hắn vậy. Nhưng hắn hoàn toàn xác định, mình không hề sinh ra ảo giác, hắn quả thật nghe được giọng nói một người nào đó, dường như cách mình rất xa, nhưng cũng như vang lên ngay trong đầu mình vậy. Rốt cuộc là người nào?

Giống như hiểu được nghi ngờ của hắn, giọng nói kia nhàn nhạt truyền đến ba chữ, “Mặc Tu Nghiêu.”

Gia chủ Sở gia cúi đầu, che giấu khiếp sợ trong đáy mắt. Hắn rốt cục nhận ra giọng nói này là của người nào. Năm đó thời điểm Thanh Vân tiên sinh mừng thọ, hắn cũng đi Ly thành. Vốn là lấy quan hệ giữa Sở gia và Từ gia thì chuyện Sở gia quy thuận Định Vương phủ cũng coi như là thuận lý thành chương. Nhưng Sở gia không giống Từ gia, Từ gia mặc dù cũng là đại gia tộc nhưng từ trước đến nay nhân khẩu thưa thớt. Mà Sở gia, chưa nói đến dòng nhánh mà riêng nhân khẩu dòng chính mấy đời gần đây cũng đủ khiến cho mọi người kinh ngạc, hơn nữa trải rộng các nơi. Một khi dòng chính Sở gia dời vào Ly thành thì những tộc nhân chi thứ này chỉ sợ sẽ hỏng bét. Hơn nữa, lúc ấy tình thế Định Vương phủ cũng không sáng sủa như sau này, cho nên Sở gia đi Ly thành cũng chỉ là để bày tỏ quan hệ thân thích cùng giao hảo với Từ gia mà không thần phục Định vương phủ.

Mặc dù đã qua một hai năm, nhưng gia chủ Sở gia vẫn nhớ giọng nói trầm thấp lại dễ dàng khiến người khác sinh lòng thần phục của Định Vương .

Gia chủ Sở gia không có thời gian khiếp sợ nguyên do vì sao Định Vương không chết mà ngược lại xuất hiện ở Lật Dương nơi Mặc Cảnh Lê trú lại. Thân là một tộc trưởng của đại gia tộc, hắn rất nhanh tỉnh táo lại, hơn nữa ý thức được lần này sẽ là một kỳ ngộ cực lớn của Sở gia.

Nghĩ đến đây, trong mắt gia chủ Sở gia lóe lên một tia kiên quyết, đột nhiên mở miệng nói: “Trở về bẩm với Sở hoàng bệ hạ, Sở gia nguyện ý thần phục Sở hoàng !”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.