“Thuộc hạ tham kiến Vương phi. ”
Hồng Nhạn Quan, trong thư phòng , một người áo đen quỳ một gối xuống trước thư án trầm giọng nói.
Diệp Ly lạnh nhạt hỏi hắn: “Vương gia đang ở đâu?”
Người áo đen bẩm: “Vương gia thống lĩnh trăm vạn đại quân đã tiến về
phụ cận Hồng Nhạn Quan. Nhiều nhất hai ngày là có thể tới Hồng Nhạn
Quan. ” Diệp Ly gật đầu một cái, “Vương gia còn phân phó gì không? ”
người áo đen lấy một phong thư từ trong tay áo ra, trình lên, nói: ”
Vương gia phân phó thuộc hạ trình lên cho Vương phi. ” Diệp Ly nhận lấy
tín hàm, đọc nhanh như gió rồi bình tĩnh gật đầu nói: “Ta biết rồi.
Ngươi đi đi.”
Người áo đen nhìn thần sắc lạnh nhạt của Diệp Ly trước mặt, do dự một chút. Thân là ám vệ tâm phúc bên cạnh Mặc Tu Nghiêu trực giác của hắn
mách bảo rằng Vương phi có gì đó không đúng, nhưng mà nhất thời cũng
không nhìn ra đến cùng là chuyện gì. Chỉ đành phải cung kính cáo lui,
“Vương phi bảo trọng, thuộc hạ cáo lui. ” Thư phòng nhanh chóng rơi vào
im ắng lần nữa, Diệp Ly nhìn tím hàm trong tay hơi buông mắt, khóe miệng dâng lên một nụ cười thản nhiên, “Tu Nghiêu. . . Liệu chàng có từng
nghĩ. . . nếu như Hồng Nhạn Quan bị phá thì sẽ thế nào không?”
“Vương phi. ” Ngoài cửa, Phượng Chi Dao trầm giọng nói.
“Vào đi.”
Phượng Chi Dao đi vào, nhìn Diệp Ly một chút do dự chốc lát hỏi: “Vương phi, Vương gia. . . có phải sắp trở lại rồi không?.”
Diệp Ly gật đầu một cái, cười nhạt nói: “Không sai, nhiều nhất hai ba ngày nữa là chàng sẽ trở lại.”
Phượng Chi Dao mặt đầy vui mừng, lại thấy vẻ mặt Diệp Ly vẫn nhàn
nhạt như cũ, có chút không hiểu nói: “Vương phi, Tu Nghiêu sắp trở về,
người không vui sao?”
Diệp Ly ngẩng đầu nhìn hắn, khoan thai hỏi: “Phượng Tam, chúng ta. . . có thể chống đỡ đến khi Tu Nghiêu trở lại sao? ” Phượng Chi Dao sửng
sốt, “Ý của Vương phi là? ” Diệp Ly nhẹ giọng thở dài nói: “Cả một đại
quân trăm vạn người. . . Sao Lôi Chấn Đình có thể không biết? Ngày mai. . . chỉ sợ thế công của đại quân Tây Lăng sẽ càng thêm mãnh liệt. ”
Phượng Chi Dao cau mày nói: “Ngày mai Lôi Chấn Đình vẫn có thể công
thành sao? ” Diệp Ly mỉm cười nói: “Nếu như ông ta không thể đánh hạ
Hồng Nhạn Quan trước khi đại quân trở lại thì chỉ còn con đường chết.
Nếu là ngươi, thì ngươi đánh hay không đánh?”
Vẻ mặt Phượng Chi Dao cũng dần dần ngưng trọng, hỏi: “Vương gia có tính toán gì?”
Diệp Ly đưa tín hàm trong tay tới. Phượng Chi Dao nhận lấy vừa nhìn,
cau mày nhìn Diệp Ly nói: “Vương gia thỉnh Vương phi rời Hồng Nhạn Quan
trước, nhưng hình như Vương phi… ” Nhìn Diệp Ly có vẻ không có ý định
rời khỏi đây chút nào . Phượng Chi Dao khuyên: “Nếu Vương gia đã an bài, thì hay Vương phi. . . hay trước rời đi rồi nói? ” Tính tình Mặc Tu
Nghiêu thế nào Phượng Chi Dao đương nhiên rõ ràng. Ngộ nhỡ Định Vương
phi xảy ra chuyện gì thì tất cả mọi người đều không gánh vác nổi.
Diệp Ly thản nhiên nhìn hắn một cái nói: “Đi? Đi về đâu?”
“Đương nhiên là trở về Ly thành. ” Phượng Chi Dao nói: “Vương gia rất nhanh sẽ tới đây, Vương phi chỉ cần rời khỏi Hồng Nhạn Quan liền an
toàn. Cho dù Lôi Chấn Đình có nhanh hơn nữa thì cũng không thể đánh tới
Ly thành đúng không?”
“Phượng Tam, hiện nay Lôi Chấn Đình giống như khốn thú. Ngươi hẳn
cũng biết. . . nếu như ông ta vào Hồng Nhạn Quan thì sẽ thế nào? ” Diệp
Ly nghẹ giọng hỏi. Phượng Chi Dao im lặng, Diệp Ly nói: “Ông ta sẽ đem
toàn bộ dân chúng Tây Bắc đẩy vào tai vạ, không phải vì Lôi Chấn Đình
trời sinh tính tàn bạo mà là ông ta nhất định phải làm như vậy. Đến nước này, Lôi Chấn Đình tuyệt đối không còn ý định hòa hảo, ông ta nhất định sẽ đồng quy vu tận cùng Mặc gia quân, đồng thời. . . cũng vì Tây Lăng
mà tranh thủ thời gian.”
“Nếu thật sự là như thế thì Vương phi càng phải rời đi. ” Nói về
những thứ có thể đả kích Mặc Tu Nghiêu thì Diệp Ly không thể nghi ngờ là người quan trọng nhất. Phượng Chi Dao nghiêm nghị nói, “Xin Vương phi
yên tâm, chỉ cần Phượng Tam còn một hơi thở, tuyệt sẽ không để đại quân
Tây Lăng bước vào Hồng Nhạn Quan nửa bước. Nhưng mà kính xin Vương phi
lập tức rời khỏi Hồng Nhạn Quan. ” Diệp Ly nhìn Phượng Chi Dao, lắc đầu
một cái. Mày kiếm Phượng Chi Dao nhíu lại, lo lắng nói: “Vương phi !
Kính xin Vương phi nghĩ lại, ngộ nhỡ người xảy ra chuyện gì…”
“Phượng Tam. ” Diệp Ly nhìn Phượng Chi Dao, nghiêm mặt nói: “Ta sẽ
không đi, chỉ cần Hồng Nhạn Quan còn một tướng sĩ ở lại thì ta sẽ không
bao giờ rời đi trước bọn họ. Hôm nay ta bỏ mặc Kỳ Lân còn có thể tự nói
với mình là vì Hồng Nhạn Quan. Nhưng hiện tại thì sao. . . bỏ mặc tướng
sĩ Hồng Nhạn Quan là vì cái gì? Vì mạng Diệp Ly ta sao? Phượng Tam, trên đời này. . . chung quy vẫn có một vài chuyện còn quan trọng hơn tính
mạng. ” Phượng Chi Dao trầm mặc, ý nghĩ của Diệp Ly hắn không phải không hiểu, mặt khác càng thêm thấu hiểu. Trên thực tế, nếu như đổi thành
tướng lĩnh khác trước đại chiến lại có định vứt bỏ thuộc hạ cùng đại
doanh mà rời đi thì hắn nhất định sẽ thống hận và khinh bỉ. Nhưng mà
Diệp Ly thì không giống vậy, không chỉ bởi vì nàng là nữ tử, mà còn là
chủ mẫu Định Vương phủ, là người Định Vương coi trọng nhất. Có lẽ trong
mắt tướng sĩ Mặc gia quân bao gồm Phượng Chi Dao, Định Vương phi chính
là người mà bọn họ cho dù bỏ ra tất cả sinh mạng cùng máu tươi cũng
không tiếc để bảo vệ. Nhưng mà bọn họ lại không hiểu, Diệp Ly không chỉ
là Định Vương phi, là thê tử, là người Mặc Tu Nghiêu yêu mà nàng còn là
một quân nhân. Chết trận sa trường da ngựa bọc thây chính là số mệnh của quân nhân. Loại chuyện bỏ thành mà chạy như vậy, tuyệt đối là chuyện sỉ nhục nhất đối với một người lính.
Phượng Chi Dao do dự một chút, rốt cục hỏi: “Vương phi, có phải
người. . . trách Vương gia không… ” Lúc đầu không biết còn không có cảm
giác gì, đợi đến Phượng Chi Dao hoàn toàn hiểu được kế hoạch của Mặc Tu
Nghiêu, Phượng Chi Dao liền mơ hồ cảm giác được,chuyện lần này Vương gia làm, chỉ sợ không được Vương phi tán thành.
Thân là tướng lĩnh Định vương phủ và cũng là bạn tốt của Mặc Tu
Nghiêu, Phượng Chi Dao hoàn toàn không cho rằng quyết định của Mặc Tu
Nghiêu có gì sai lầm. Nhưng đồng dạng, là một thành viên hiện đang đóng ở Hồng Nhạn Quan, Phượng Chi Dao biết rõ, ngay từ lúc bắt đầu, những
tướng sĩ ở lại Hồng Nhạn Quan này trong mắt Mặc Tu Nghiêu đã định sẵn là vật hi sinh. Điều này không thể trách Mặc Tu Nghiêu, thân là thống soái tối cao của Định vương phủ cùng Mặc gia quân, quyết định của hắn tuyệt
đối là chính xác, hơn nữa vì cả Định Vương phủ cùng Mặc gia quân mà suy
nghĩ. Nhưng mà chuyện này đối với những tướng sĩ đang ra sức tử thủ Hồng Nhạn Quan, thì sao có thể cảm thấy công bằng? Người tướng soái phải
quyết đoán sát phạt, chỉ một ý niệm lấy hay bỏ đều ảnh hưởng đến sống
chết của vô số người. Cho nên Phượng Chi Dao biết, cả đời này hắn đã
định rằng không thể trở thành danh tướng chân chính.
Diệp Ly ngẩn ngơ hồi lâu, thời điểm Phượng Chi Dao cho rằng nàng sẽ
không trả lời, mới cười nhạt, lắc đầu nói: “Không, ta hiểu ý của chàng.”
Kiếp trước Diệp Ly học nhiều sách chiến lược sách chỉ huy như vậy
cũng không phải là vô ích, thậm chí khi cần thiết nói về những lý luận
này, nàng còn có thể thao thao bất tuyệt hơn cả Mặc Tu Nghiêu làm người
ta không thể phản bác. Nhưng mà so với Diệp Ly thì Mặc Tu Nghiêu mới
thật sự là soái tài. Quyết định của hắn tuyệt đối không sai, chiến sự
vốn dự tính kéo dài mấy năm dưới sự điều khiển của Mặc Tu Nghiêu rất
nhanh có thể kết thúc. Sau đó dân chúng Trung Nguyên có thể một lần nữa
an ổn hưởng thái bình. Cho dù có phải hi sinh thì dưới tình huống hiện
tại, coi như tướng sĩ Hồng Nhạn Quan toàn bộ chết trận thì số người
thiệt mạng cũng xa không bằng số người sẽ chết nếu chiến loạn tiếp tục
kéo dài.
Nhưng mà có những chuyện tuy rằng có thể hiểu nhưng khó mà chấp nhận. Cho dù có thể chấp nhận, thì khi xảy ra trên người mình cũng khó mà làm được. Ít nhất, Diệp Ly không làm được. Dưới thời điểm vài chục vạn
tướng sĩ Mặc gia quân vì Hồng Nhạn Quan mà chiến đấu đẫm máu, Diệp Ly
không làm được chuyện một thân một mình chạy trốn, sau đó khi chiến sự
kết thúc lại đi ra ngồi hưởng vinh dự cùng quang vinh của những người đã chết. Nói cho cùng, trong xương Diệp Ly vẫn là một người lính mà không
phải là một chính khách.
Thấy Phượng Chi Dao còn muốn nói, Diệp Ly khoát tay một cái nói:
“Không cần nói nữa. Trừ phi ngươi định dĩ hạ phạm thượng đánh ta ngất
xỉu. Nhưng nếu như ngươi thật sự làm vậy mà nói…, ta cũng sẽ tự mình trở về. Phượng Tam, nếu như trận chiến này ta chạy trốn, thì cả đời này ta
sẽ không cách nào yên lòng. ” Phượng Chi Dao trầm mặc hồi lâu, rốt cục
thở dài nói: “Ta hiểu rồi. Nhưng mà . . Vương phi, kính xin người ngàn
vạn lần bảo trọng.”
Diệp Ly cười một tiếng nói: “Đương nhiên, còn có người đang chờ ta trở về mà.”
Thuyết phục Diệp Ly không được, Phượng Chi Dao chỉ đành bất đắc dĩ
lui xuống. Hắn biết lời Diệp Ly nói có thể rất nhanh sẽ trở thành thực
tế, bây giờ Lôi Chấn Đình căn bản không còn hy vọng lật mình, cho dù ông ta có đánh vào Hồng Nhạn Quan thì đến khi đại quân của Mặc Tu Nghiêu
chạy tới vẫn sẽ như cũ nhanh chóng bị tiêu diệt. Cho nên, Lôi Chấn Đình
chỉ có thể được ăn cả ngã về không, không tiếc sức phá hoại Hồng Nhạn
Quan. Thân là tướng sĩ Mặc gia quân, tuyệt đối không có khả năng trơ mắt nhìn giang sơn mình bảo vệ máu chảy thành sông tiếng kêu than dậy khắp
đất trời. Cho nên, bọn họ chỉ có thể đánh, đánh với đại quân Tây Lăng
đến người cuối cùng. Cố gắng hết sức trì hoãn thời gian, đợi Mặc Tu
Nghiêu mang theo đại quân kịp thời chạy tới.
“Định Vương phi không chịu đi? ” Dưới ánh trăng, Hàn Minh Nguyệt
phong thần tuấn lãng, ánh trăng nhàn nhạt phủ lên người hắn một vẻ tĩnh
lặng. Phượng Chi Dao thở dài, nhún nhún vai nói: “Không phải ngươi đã
sớm đoán được rồi sao?”
Hàn Minh Nguyệt gật đầu nói: “Nếu như lúc này Định Vương phi chịu đi
thì nàng đã không phải là Định Vương phi. Ngược lại là Tu Nghiêu, hắn
thật sự yên tâm sao? ” Mặc Tu Nghiêu chỉ phái người đem một phong thư
trở lại, chẳng lẽ hắn tin chắc Diệp Ly sẽ làm theo ý mình sao? Phượng
Chi Dao cười khổ nói: “Không phải Vương gia cho rằng tiểu thế tử vẫn
đang ở Hồng Nhạn Quan sao? Cho dù Vương phi không vì mình thì cũng sẽ vì tiểu thế tử mà rời khỏi Hồng Nhạn Quan.”
Hàn Minh Nguyệt cười nói: “Đáng tiếc hắn không biết, Định Vương phi đã đưa tiểu thế tử đi từ trước.”
“Còn không phải là như vậy sao. ” Phượng Chi Dao lo lắng nhíu lông
mày, nhìn Hàn Minh Nguyệt hỏi: “Tại sao ngươi không đi? ” Hàn Minh
Nguyệt cười nhạt một tiếng nói: “Ta một thân một mình, đi đâu mà chẳng
như nhau?”
“Ngày mai. . . An nguy của Vương phi liền nhờ ngươi. ” Phượng Chi Dao trịnh trọng nói. Hàn Minh Nguyệt nhướng mày hỏi: “Ngươi yên tâm về ta
sao? ” Phượng Chi Dao nhướng mày, liếc hắn một cái nói: “Không yên tâm
thì ta còn lằng nhằng với ngươi làm gì? ” Hàn Minh Nguyệt nghiêm túc gật đầu nói: “Yên tâm đi.”
“Đa tạ.”
“Vương phi. ” Trong thư phòng, Tần Phong và Vệ Lận đứng trước thư án
trầm giọng nói. Hai người đều bị thương, đầu vai trái Tần Phong còn quấn vải trắng, mà Vệ Lận ngược lại không nhìn ra ngoại thương gì nhưng sắc
mặt tái nhợt cũng cho thấy hắn không phải hoàn hảo không tổn hao gì.
Diệp Ly để bút xuống, cau mày nhìn hai người nói: “Sao các ngươi còn
chưa đi nghỉ?”
Tần Phong trầm giọng nói: “Thuộc hạ thỉnh cầu ngày mai cùng Vương phi ra chiến trường.”
Vệ Lận nói theo: “Thuộc hạ cũng thế.”
“Càn quấy ! ” Diệp Ly lạnh giọng trách mắng, “Bị thương thì dưỡng
thương cho tốt đi, các ngươi tưởng mình so với người khác nhiều hơn mấy
cái mạng hay là cho rằng thế giới này không có các ngươi thì không
quay?”
Tần Phong và Vệ Lận liếc mắt nhìn nhau, Tần Phong tiến lên từng bước
nói: “Thuộc hạ cầu xin Vương phi đồng ý, đây không chỉ là thỉnh cầu của
hai chúng thuộc hạ mà cũng là thỉnh cầu của hơn một trăm huynh đệ Kỳ Lân vừa mới trở về.”
Diệp Ly cười lạnh một tiếng, hỏi: “Sau đó thì sao? Các ngươi kéo tấm
thân bị trọng thương ra chiến trường, rồi cứ để Kỳ Lân vì thế mà diệt
tuyệt? Mệnh lệnh là do Bản phi hạ, cho dù có phải chết theo thì cũng
không tới lượt các ngươi !”
“Thuộc hạ không dám ! ” Hai người vội vàng quỳ xuống nói.
Diệp Ly lẳng lặng nhìn hai người, hồi lâu mới thở dài nói: “Đứng lên
đi. Ta hiểu cảm thụ của các ngươi. . . Nhưng mà ta mong các ngươi cũng
hiểu rằng, các Kỳ Lân đã hi sinh tuyệt đối không hi vọng nhìn thấy các
ngươi chôn theo bọn họ, mà hy vọng các ngươi những người may mắn còn
sống sẽ sống thật tốt, sống thay phần bọn họ nữa.”
Diệp Ly hoàn toàn hiểu rõ cảm thụ của bọn họ. Tình cảm giữa các binh
sĩ Kỳ Lân so với Mặc gia quân cùng Hắc Vân Kỵ càng thêm sâu đậm. Bọn họ
đều là tinh anh trong tinh anh được chọn ra từ các đội, hầu như tất cả
mọi người lúc đầu đều nhìn nhau không vừa mắt, càng về sau mới từ từ hợp lại. Bọn họ đã cùng nhau trải qua huấn luyện gian khổ như địa ngục,
nhiều lần cùng nhau thi hành đủ loại nhiệm vụ khó khăn. Đó là chân chính đồng sinh cộng tử. Một lần này liền hy sinh đến chín phần, người còn
sống tuyệt đối không cảm thấy cái gọi là cảm giác sống sót sau tai nạn,
đại nạn không chết. Mà nhiều hơn chính là. . . tự trách tại sao mình còn sống, sẽ chỉ cảm thấy áy náy.
Tình cảnh này Diệp Ly đã gặp qua không ít, rất nhiều binh lính trải
qua đại chiến tàn khốc không chết dưới mũi đao của kẻ địch mà ngược lại
cuối cùng tự kết thúc tính mạng mình.
“Vương phi… . ” Ánh mắt hai người Tần Phong Vệ Lận cũng có chút đỏ
lên. Những binh lính Kỳ Lân này mỗi người đều là do bọn họ tinh tế tuyển chọn, sau đó tự mình huấn luyện ra. Đối với bọn họ mà nói, những binh
lính này giống như là huynh đệ, là học trò, là con cháu của bọn họ. Nhìn nhiều người chết trước mặt mình như vậy mà không thể làm gì được, thống khổ như thế đủ để bọn họ hoài nghi ý nghĩa tồn tại của chính mình.
Diệp Ly đứng dậy, nghiêm nghị nhìn hai người nói: “Trở về nói cho bọn họ biết, chỉ cần Bản phi còn sống nhất định sẽ tự tay đem đầu Lôi Chấn
Đình về tế linh hồn các tướng sĩ đã chết. Nhưng mà. . . Bản phi hi vọng
bọn họ đều sống tốt, tiếp tục kéo dài Kỳ Lân.”
“Thuộc hạ tuân lệnh ! ” Hai người Tần Phong và Vệ Lận đứng lên nói.
Nói xong, Tần Phong do dự một chút lại nói: “Nhưng thuộc hạ vẫn muốn
được theo Vương phi xuất chiến, thuộc hạ không chỉ là thống lĩnh Kỳ Lân
mà còn là thị vệ của Vương phi. Chỉ cần thuộc hạ không chết trận, nhất
định sẽ đi theo bên người Vương phi bảo vệ Vương phi an toàn.”
“Thuộc hạ cũng có ý đó, thuộc hạ là ám vệ Định vương phủ, ám vệ tồn
tại là để bảo vệ an nguy của Vương phi, xin Vương phi cho phép.”
Diệp Ly khó xử nhìn bọn họ, Vệ Lận nói: “Vương phi yên tâm, vết
thương của thuộc hạ không có gì đáng ngại. ” Tần Phong gật đầu nói:
“Thuộc hạ cũng không có gì đáng ngại, một chút thương tích ngoài da mà
thôi.”
Trong thư phòng trầm mặc hồi lâu, Diệp Ly mới ngẩng đầu lên, quét mắt nhìn hai người một cái nói: “Đã biết ngày mai còn một trận ác liệt phải đánh, còn không đi về nghỉ ngơi !”
“Vâng, thuộc hạ cáo lui ! ” Hai người mừng rỡ, vội vàng hướng về Diệp Ly chắp tay cáo lui.
Quả nhiên, ngày thứ hai trời còn chưa sáng, bên ngoài thành đã truyền đến tiếng đại quân Tây Lăng tấn công. Diệp Ly mang theo đám người
Nguyên Bùi xuất hiện trên cổng thành, sắc trời vẫn còn chưa tỏ, chỉ thấy đại quân Tây Lăng dưới thành bày ra trận thế, tối om om một mảnh. Còn
chưa giao thủ đã khiến người ta cảm giác được sát khí cùng chiến ý phô
thiên cái địa. Không biết Lôi Chấn Đình đã làm gì, mà sĩ khí đại quân
Tây Lăng sau chiến sự hôm qua đại giảm nay lại lên cao bức người, đằng
đằng sát khí.
“Tây Lăng Trấn Nam Vương Lôi Chấn Đình xin gặp Định Vương phi. ” Dưới cổng thành, lần này Lôi Chấn Đình không núp sau đại quân nữa mà ngược
lại thúc ngựa đứng ở vị trí đầu tiên, giương mắt ngẩng đầu nhìn đám
người trên cổng thành. Thậm chí ngay cả thị vệ ngày thường vẫn theo bên
người cũng không thấy bóng dáng, giống như Lôi Chấn Đình đã không thèm
để ý đến sống chết, dù cho lúc này trên cổng thành Mặc gia quân đột
nhiên trộm bắn tên cũng không sao cả vậy.
Diệp Ly hơi ngẩn ra, tiến lên từng bước đứng trên khoảng trống giữa
hai bức vách, lộ ra thân ảnh của mình, nhàn nhạt nói: “Diệp Ly ở đây,
không biết Trấn Nam Vương có gì chỉ giáo?”
Lôi Chấn Đình cười nhạt nói: “Cũng không có gì, chỉ là có vài vấn đề
Bản vương muốn nói riêng với Định Vương phi một chút. Định muốn nói
chuyện với Định Vương, chẳng qua là. . . bây giờ xem ra không còn cơ hội này.”
“Việc đã đến nước này, Trấn Nam Vương cảm thấy còn gì để nói sao? ”
Lôi Chấn Đình không để tâm khoát tay một cái nói: “Bản vương cũng không
hề gì, chỉ là có chút chuyện không nói ra thì không thoải mái thôi.”
Diệp Ly nhíu lông mày, Phượng Chi Dao đứng bên cạnh vội vàng khuyên nhủ: “Vương phi, không cần nói nhảm với lão ta.”
Diệp Ly biết, đơn độc nói chuyện với Lôi Chấn Đình đối với Mặc gia
quân cũng không có gì không tốt. Ít nhất, có thể trì hoãn một chút thời
gian. Bất kể là bao lâu, đối với tướng sĩ đang thủ ở Hồng Nhạn Quan mà
nói, chỉ cần thời gian kéo càng lâu thì càng có lợi cho bọn họ.
Dưới thành, Lôi Chấn Đình nhìn Diệp Ly cười nói: “Nếu Vương phi không yên tâm, Bản vương có thể đơn độc vào thành nói chuyện cùng Vương phi.”
“Không cần. ” Diệp Ly cười nhạt một tiếng, từ trên đầu thành nhảy
xuống, nhẹ nhàng rơi xuống cửa thành bên dưới , nhìn Lôi Chấn Đình nói:
“Trấn Nam Vương có lời gì, có thể tới đây mà nói. ” Trong khoảnh khắc
Diệp Ly nhảy xuống, Trác Tĩnh, Tần Phong và Vệ Lận bên người Diệp Ly
cũng nhảy xuống theo. Vừa khéo tạo thành tam giác đem Diệp Ly bảo vệ
phía sau. Trên cổng thành, mũi tên Hắc Vân Kỵ cũng rối rít nhắm ngay
dưới thành. Chỉ cần Lôi Chấn Đình có chút dị động, bất luận thành công
hay không, mũi tên của Hắc Vân Kỵ cũng có thể bắn ông thành con nhím. Mà có đám người Tần Phong ngăn trước mặt Diệp Ly Lôi Chấn Đình cho dù có
muốn một kích tất trúng thì tỷ lệ thành công cũng gần như bằng không.
Lôi Chấn Đình bình tĩnh cười một tiếng, thúc ngựa đi về phía trước.
“Vương gia, đừng ! ” Tướng lĩnh sau lưng Lôi Chấn Đình cũng rối rít
mở miệng ngăn cản, cũng không phải chỉ có Định vương phủ là không yên
lòng. Lôi Chấn Đình vung tay áo, ý bảo mọi người không cần nói thêm nữa. Liền một thân một mình đi về phía cổng thành.
Lôi Chấn Đình đi đến nơi cách Diệp Ly một đoạn xa liền ngừng lại,
không để ý đến ánh mắt như hổ rình mồi của đám người Tần Phong. Nhìn
Diệp Ly hồi lâu mới tiếc nuối thở dài một tiếng nói: “Cả đời Bản vương
có thể nói là tung hoành ngang dọc, hiếm có đối thủ. Nhưng mà mỗi lần
thua đều là thua dưới tay người Định Vương phủ, những năm này Bản vương
vẫn luôn tự hỏi vì sao, cũng luôn luôn tìm cách chiến thắng Mặc Tu
Nghiêu. Nhưng mà hiện tại. . . hiển nhiên cũng là thất bại.”
Diệp Ly lạnh nhạt không nói, nàng biết, Lôi Chấn Đình chỉ là đơn
thuần nói ra mà không cần người đáp lời. Quả nhiên, Lôi Chấn Đình không
thèm để ý đến sự trầm mặc của nàng, tiếp tục nói: “Hiện tại đến nước
này. . . Bản vương mới hiểu được. Ngay một khắc khi Tây Lăng cùng Đại Sở và Bắc Nhung bắt đầu liên minh, đã rơi vào trong kế hoạch của Mặc Tu
Nghiêu. Bản vương tự xưng tài trí hơn người, nhưng cũng tự thấy mình xa
xa cũng không tính đến nước này. Như vậy. . . cho dù là công tử Thanh
Trần trí tuyệt thiên hạ cũng không có tâm kế đến mức này. Định Vương Mặc Tu Nghiêu. . . quả nhiên tâm kế hơn người. Vương phi, ngươi nói có đúng hay không?”
Diệp Ly cười nhạt nói: “Nếu như Trấn Nam Vương cũng giống như chàng,
có một ngày đột nhiên từ nơi cao cao tại thượng rơi xuống vũng bùn, cũng giống như chàng ép buộc chính mình đè nén cùng chịu đựng hết thảy thống khổ. Còn phải ở trước mặt cừu nhân có mối huyết hải thâm thù bình tĩnh
mà chống đỡ, có lẽ Trấn Nam Vương sẽ hiểu được tại sao chàng có thể làm
được đến mức này. ” Đừng nói Lôi Chấn Đình mà ngay cả Diệp Ly cũng
thường xuyên kinh hãi trước sự bài bố và thiết kế của Mặc Tu Nghiêu.
Nếu như Mặc Tu Nghiêu muốn mà nói…, Diệp Ly tin tưởng hắn tuyệt đối có
năng lực khi hắn quân lâm thiên hạ rồi mà tất cả mọi người trên đời vẫn
chẳng hay biết gì.
“Vương phi nói rất đúng. ” Lôi Chấn Đình không thể không thừa nhận
Diệp Ly nói đúng. Lôi Chấn Đình là thiên chi kiêu tử chân chính, cả đời
ông ta ngoại trừ có mối hận cụt tay với Mặc Lưu Danh ra thì gần như
không thất bại bao giờ. Phàm là chuyện ông ta muốn, ông ta luôn có thể
làm được. Trừ những chuyện liên quan đến Định vương phủ.
Lôi Chấn Đình nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Diệp Ly, trong đôi mắt có
chút tang thương mang theo một tia tán thưởng cùng khâm phục. Thế cục
đến lúc này, kết cục của đại quân Tây Lăng tạm thời không đề cập tới,
nhưng ít nhất trước mắt, đại quân Tây Lăng tuyệt đối có năng lực trong
hai canh giờ công phá Hồng Nhạn Quan. Mà kết cục của Mặc gia quân đóng ở Hồng Nhạn Quan, thậm chí là Diệp Ly gần như là có thể đoán được. Dù
dưới tình hình như vậy, nhưng vẫn có thể giữ vững trấn định, cho dù là
nam tử cũng tuyệt đối không làm được. Cô gái trước mắt, quả thật xứng
đáng được nam nhân khắp thiên hạ tôn kính và khâm phục.
“Bản vương vốn cho rằng, tối hôm qua Vương phi sẽ rời khỏi Hồng Nhạn Quan. ” Lôi Chấn Đình nói.
Diệp Ly trầm giọng nói: “Bản phi không chỉ là Vương phi Định vương
phủ mà còn là một thành viên của Mặc gia quân. Mặc gia quân không có
binh lính không đánh mà chạy.”
Lôi Chấn Đình gật đầu, khen: “Thật có dũng khí. Mặc dù đã không chỉ
nói một lần, nhưng Bản vương vẫn muốn nói. Định Vương đời này may mắn
nhất chính là cưới được một người xuất sắc như Vương phi. ” Nói đến đây, Lôi Chấn Đình cũng có chút tiếc nuối, lúc đầu tại sao lại không chừa
thủ đoạn mang nữ nhân này tới Tây Lăng chứ? Càng làm cho Lôi Chấn Đình
tiếc nuối chính là, tại sao cô gái như vậy lại cứ nhất định là Định
Vương phi chứ? Chẳng lẽ ông trời quả thực không muốn diệt Định Vương
phủ?
Diệp Ly cười nhẹ một tiếng nói: “Đời này Diệp Ly may mắn nhất cũng là gả cho Định Vương làm vợ.”
“Định Vương phi có biết, một khi binh mã Tây Lăng nhập quan, Bản
vương sẽ làm thế nào không? ” Lôi Chấn Đình trầm giọng hỏi. Diệp Ly bình tĩnh nói: “Bất luận Trấn Nam Vương muốn làm gì, đều phải bước qua ải
của Bản phi trước đã.”
Lôi Chấn Đình không khỏi cười một tiếng, nói: “Xem ra Vương phi đã
đoán được. Hình như Vương phi không có chút ý định thỏa hiệp nào?”
Diệp Ly nhắm hờ mắt, “Đến nước này, địch ta song phương. . . cho dù
thỏa hiệp cũng còn đường sống sao? ” Chuyện tới nước này, chỉ có thể là
ngươi chết ta sống.
Lôi Chấn Đình khen: “Không sai. Đã như vậy. . . Liền để Bản vương
nhìn một chút, Mặc gia quân rốt cuộc ngoan cường đến mức nào. Mặt khác. . . Bản vương cũng muốn nhìn một chút. . . Đợi đến khi Định Vương vĩnh
viễn mất đi ái phi liệu hắn còn tâm tư đi tính kế người khác không? Bản
vương cáo từ, Vương phi bảo trọng. ” Tựa hồ nói xong, Lôi Chấn Đình
hướng về Diệp Ly gật đầu một cái, kéo dây cương quay về trong quân của
mình
Diệp Ly gật đầu, “Lẫn nhau.”