Ba năm sau, Thanh Y trở thành một nữ đại minh tinh vô cùng nổi tiếng. Fan của cô vô cùng đông đảo, họ rất yêu quí cô. Vì quá nổi tiếng nên cô rất khi ở nhà. Sau khi sinh xong hai tiểu bảo, nghỉ ngơi vài tháng lại tiếp tục đi đóng phim. Hai đứa con của cô cũng là do Hoắc Vân Trì chăm sóc. Ngày nào đến công ty là đằng sau hắn lại có hai thằng nhóc ba tuổi bám đuôi theo sau.
Trong ba năm vừa rồi, thành tựu lớn nhất của Hoắc Vân Trì và Thanh Y chính là việc ra đời của hai cục cưng xinh đẹp. Hai tiểu bảo bối lúc chào đời cũng không khóc la om sòm như những đứa trẻ khác hay quẫy đạp như lúc còn ở trong bụng Thanh Y mà mở to đôi mắt đẹp tò mò nhìn nhân viên bệnh viện.
Mặc dù hai cục cưng mới ba tuổi nhưng có thể nhìn ra bóng dáng của của Hoắc Vân Trì lúc bé. Nụ cười thiên thần của hai tiểu bảo bối còn toát lên nét tà mị mê hồn, từng đường nét trên gương mặt cực kỳ tinh tế còn hơn Hoắc Vân Trì rất nhiều bởi vì cục cưng còn kế thừa vẻ xinh đẹp của Thanh Y. Một đứa tên Hoắc Vân Hàn, đứa còn lại là Hoắc Vân Nghị. Từ lúc còn chưa biết đi, hai tiểu bảo lúc nào cũng theo Hoắc Vân Trì làm việc, có những lúc nhờ Hoắc Tử Niên trông cho lúc hắn có buổi họp. Vì mẹ hai nhóc bận quá nên thi thoảng hai nhóc mới được gặp Thanh Y.
Hoắc Vân Trì đang đi về phía phòng họp, hai nhóc lon ton chạy theo phía sau. Bỗng hắn dừng lại, Hoắc Vân Hàn và Hoắc Vân Nghị đang chạy lon ton bỗng va vào chân Hoắc Vân Trì. Cả hai đứa đều ngã xuống đất. Hoắc Vân Trì quay người lại thì thấy hai con ngã, nhưng chúng không khóc, lập tức phủi quần áo rồi đứng dậy.
“ Hàn, Nghị.... Tử Niên đâu. Sao hai con lại chạy ra đây” Hoắc Vân Trì hỏi
Hai thằng nhóc cười cười bảo:“ Chú ấy mệt quá nên ngủ rồi”
Đúng lúc đó Hoắc Tử Niên vội vàng chạy đến. Đầu tóc hắn ta bù xù, trên khuôn mặt lại thêm những nét vẽ nghệch ngoạc. Hoắc Tử Niên hững hờ bước tới.
“ Anh....em xin lỗi đã không để ý hai tiểu gia hỏa này.” Hoắc Tử Niên nói
“ Mặt của em làm sao vậy” Hoắc Vân Trì hỏi.
“ Hả? Mặt của em có làm sao hả?” Hoắc Tử Niên nói.
Hoắc Vân Trì cười:“ Em tự mình soi gương đi.”
Hoắc Tử Niên không hiểu chuyện gì liền mượn chiếc gương của nhân viên nữ soi. Soi xong hắn mới nhận ra khuôn mặt của mình bị hai tên nhóc gia hỏa kia vẽ lên trong lúc mình đang ngủ. Lông mày của hắn bị vẽ dài xuống tai, mắt hắn thì bị tô tròn như mắt gấu trúc, đầu tóc thì bù xù. Nhìn trông rất buồn cười. Thấy vậy Hoắc Tử Niên nhìn Hoắc Vân Trì cười gượng, hắn ta đỏ mặt thì ra lúc hắn chạy đến đây tìm hai nhóc bị mọi người cười cười là vì lí do này.
Hoắc Tử Niên gãi đầu nói:“ Anh.... em đi rửa mặt chút đã. Hai tiểu thiếu gia hỏa ở đây ngoan ngoãn với baba nha.”
Nói rồi hắn chạy nhanh vào phòng WC. Hoắc Vân Trì bế hai cục cưng lên.
“ Lần sau không được nghịch chú như vậy nữa. Nếu ai đó chụp được chú đăng lên mạng, mọi người biết được thì chú ấy không có người yêu đâu” Hoắc Vân Trì nói.
“ Dạ baba.” Hai cục cưng đáp
Hoắc Vân Hàn dùng bàn tay nhỏ của mình nhẹ kéo kéo tai Hoắc Vân Trì.
“ Baba chúng ta đến thăm mami đi. Hàn nhi rất nhớ mami.” Hoắc Vân Hàn nói
Hoắc Vân Hàn ở bên kia kéo nốt tai còn lại của Hoắc Vân Trì:“ Con cũng nhớ. “
“ Aida.... buông ra nào. Baba sẽ đưa con đến gặp mami được chưa.” Hoắc Vân Trì nói
Hai cục cưng vui quá liền tụt xuống nhanh chóng chạy đi. Hoắc Vân Trì nhanh cho người hủy cuộc họp rồi nhanh chóng đi theo sau hai cục cưng. Vừa mở cửa xe, Hoắc Vân Hàn và Hoắc Vân Nghị đã trèo tót lên xe rồi nhanh chóng thắt dây an toàn vào. Hoắc Vân Trì ngồi vào phía tài xế, đánh xe chở hai cục cưng đến phim trường. Vừa đến nơi, hai nhóc nhảy xuống xe. Hai cục cưng rất muốn gặp mami của mình nên vừa đến nơi thấy Thanh Y đang bânn quay phim, hai nhóc liền ra hiệu cho nhau chạy đến chỗ đạo diễn cướp lấy cái loa.
Hoắc Vân Nghị dành được lập tức bật loa nên:“ Cắt... Tất cả mọi người nghỉ ngơi. Đề nghị mami Thanh Y gặp tiểu bảo.”
Tất cả mọi người đều chú ý đến hai tiểu bảo. Trước khi đến phim trường Hoắc Vân Trì đã thay y phục cho hai nhóc, mặc cho hai tiểu bảo bối này một bộ vest tuxedo cực kỳ sang trọng. Đương nhiên, bộ vest này đã được tỉ mỉ thiết kế riêng cho cục cưng nên khi hai nhóc khoác nó lên người càng thêm anh tuấn với khí chất quý phái toát ra từ trong hơi thở.
Thanh Y đang làm việc bỗng dừng lại. Thấy hai cục cưng của mình đến, cô vội vàng chạy đến hai bên nhóc, ôm lấy chúng.
“ Hàn nhi, Nghị nhi.... các con là do chú Tử Niên đưa đến hả.” Thanh Y hỏi
“ Là baba đưa tụi con đến đây” Hoắc Vân Nghị trả lời.
“ Vậy baba con đâu rồi.” Thanh Y nói
“ Anh ở đây” Tiếng nói Hoắc Vân Trì vang lên
Thanh Y quay mặt theo tiếng nói thì thấy Hoắc Vân Trì đi về hướng của mình. Trên tay hắn còn cầm một bó hoa hồng lớn. Hắn mỉm cười đi đến chỗ cô.
“ Y Y Em có thấy bó hoa này đẹp không? Nó giống em kiêu sa, quý phái, kiều diễm,...tất cả đều tôn lên đúng vẻ đẹp của em. Y Y
Em nhận nó chứ? “ Hắn cười ôn nhu
Thanh Y cầm lấy bó hoa mỉm cười:“ Dĩ nhiên là nhận rồi”
Vì cô rất nhớ gia đình, với cả cô vừa làm xong nhiệm vụ ngày hôm nay nên Thanh Y xin về sớm. Hoắc Vân Hàn kéo tay Thanh Y.
“ Mami Hàn nhi muốn đi ăn.” Hoắc Vân Hàn nói.
“ Con cũng đói đói” Hoắc Vân Nghị cũng kêu lên
“ Được được. Chúng ta đi ăn thôi.” Thanh Y nói
Thế rồi Hoắc Vân Trì chở ba mẹ con họ tới nhà hàng. Vào nhà hàng ai ai cũng nhìn về phía bọn họ, ai cũng cảm thấy gia đình này thật thanh lịch quí phái làm sao. Bọn họ gọi hết đồ ăn ngon ra. Ăn xong Hoắc Vân Trì còn đưa gia đình mình ra biển chơi. Hoắc Vân Hàn và Hoắc Vân Nghị đã chơi mệt chúng liền đòi về ngủ. Thanh Y bảo Hoắc Vân Trì đợi mình ở biển một lúc, cô đưa hai cục cưng về phía khác sạn đó rồi cho chúng ngủ. Hoắc Vân Trì đồng ý, hắn ở lại đó nghịch cát. Bỗng dưng có ý tưởng, trong lúc cô cho hai cục ngủ hắn liền bảo Lam Cảnh mua mấy túi chong chóng đến. Lam Cảnh lập tức đi mua rồi đem đến chỗ Hoắc Vân Trì. Hắn cùng Lam Cảnh cắm những que chong chóng xuống cát. Những chiếc chong chóng quay theo gió rất đẹp. Ngoài ra Hoắc Vân Trì còn bảo Lam Cảnh đi mua vài quả bóng bay. Vài phút sau Thanh Y ra biển, cô phải chạy nhanh lắm vì cô không muốn Hoắc Vân Trì phải chờ. Vừa ra đến nơi, Thanh Y thấy những chiếc chong chóng quay theo gió cô liền đi đến. Hoắc Vân Trì bước đến trước mặt cô mỉm cười.
“ Đẹp không? Tất cả những thứ này đều chuẩn bị cho em đấy” Hoắc Vân Trì nói
“ Tất cả đều dành cho em sao” Thanh Y hỏi.
Hoắc Vân Trì xoa đầu cô:“ Bé ngốc. Không dành cho em thì cho ai”
Nói rồi Hoắc Vân Trì” tạch” tay một cái. Lam Cảnh liền mang một thứ nước đỏ ra đưa cho Hoắc Vân Trì. Hắn rót vào ly đưa cho Thanh Y. Cô cầm lấy, nhấp một ngụm.
“ Ngon phết. Đây là rượi gì vậy anh” Thanh Y hỏi
“ Không phải rượi. Nó là máu “ Hoắc Vân Trì cười nói
Thanh Y trợn mắt nhìn Hoắc Vân Trì:“ A TRÌ.... SAO ANH LẠI ĐỂ EM UỐNG THỨ ĐÓ CHỨ”
Hoắc Vân Trì vỗ vai cô:“ Em không biết thứ tình yêu nhuốm máu mới là sống động sao?!”
“ HOẮC VÂN TRÌ” Thanh Y hét lớn
Hoắc Vân Trì cười:“ Đùa em thôi. Đó là nước ép lựu”
Cô định giơ chân lên đá hắn thì bị hắn túm được chân. Thanh Y ngã về phía sau, Hoắc Vân Trì nhanh chóng đỡ lấy eo cô. Sau khi đỡ cô hắn mới thả chân cô xuống.
“Nếu ai hỏi anh, thứ anh muốn có nhất là gì? Câu trả lời của anh là chính là tình yêu của em.” Hoắc Vân Trì nói
“ Anh là đang thả thính em đấy à” Thanh Y nói
“ Hoắc Phu Nhân yêu anh...em “từng” hối hận không?” Hoắc Vân Trì hỏi
“ Chưa từng” Thanh Y mỉm cười nói
Nghe câu trả lời của Thanh Y hắn cười rồi thơm lên trán cô. Nâng cằm cô lên hôn sâu. Bỗng nhiên bong bóng ở đâu bay ra. Bay xung quanh hai người. Người ngoài nhìn vào ai cũng ngưỡng mộ vì trông họ thật lãng mạn làm sao.