Thịnh Thế Phong Hoa

Chương 20: Q.2 - Chương 20: A a, Tiểu Phá tức giận




Một kích này của Bạch Tử Mặc xuống.

Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp kêu rên đầy trời.

Tiếng kêu này tự nhiên là người thực lực yếu phát ra, bọn họ bị sóng công kích tấn công thương tích đầy mình. Thực lực tương đối cao, nếu không trốn xa, nếu không một kích này trực tiếp xuống, phải dùng chiến khí toàn thân chống lại..

Nhưng mà động tác Bạch Tử Mặc cũng không có dừng lại, hắn bỗng nhiên nhảy lên cao, Phá Thiên kiếm trong tay phát ra tiếng bén nhọn vù vù, vũ khí mọi người ở đây đều run nhè nhẹ, tựa như sợ hãi, như thần phục ( khuất phục ). Bạch Tử Mặc nhảy ở giữa không trung đột nhiên chém ra một kiếm, thất thải quang mang chói mắt khiến người ta hoàn toàn bị lóa mắt không mở được mắt ra.

Ở xa xa Bạch Phong Hoa nhìn một màn trước mắt này đều hoàn toàn ngây ngẩn cả người. Lần đầu tiên nhìn thấy thần khí cư nhiên có uy lực như vậy, lại có thể khiến vũ khí kinh sợ. Vừa rồi vũ khí đều run rẩy, đoàn người Bạch Phong Hoa nhìn rõ ràng. Trừ nhóm thần khí bên này ra, mọi vũ khí đều sợ hãi, đều run rẩy.

“A, a, Tiểu Phá tức giận!” Thanh âm Khốc Khốc ở trong đầu Bạch Phong Hoa vang lên.

Bạch Phong Hoa nhìn một màn trước mắt kia mở to mắt.

Bạch Tử Mặc một kiếm này ẩn chứa sức mạnh cường đại, mà người đứng mũi chịu sào chính là Nam Cung Kỳ!

“Kỳ nhi, tránh ra!” Nam Cung Nhược An hét lớn một tiếng, vươn tay kéo Nam Cung Kỳ ở phía trước, dùng sức đẩy hắn ra xa.

Ầm Ầm____ Tiếng nổ thẳng hướng trời xanh, xuyên qua phía chân trời.

Mọi người trong lòng giờ khắc này giống như tim đều phải nhảy ra khỏi lồng ngực.

Tiếng nổ qua đi, thất thải kỳ quang nhưng không có tản đi, Bạch Tử Mặc thoải mái, nhẹ nhàng rơi xuống đất, trong tay nắm Phá Thiên kiếm lạnh lùng nhìn mọi người. Mà ở trước mặt Bạch Tử Mặc là một khe rãnh cực lớn!

Nói khe rang dữ tợn thật đúng là Phá Thiên kiếm vừa bổ ( chém ) xuống.

Ở bên cạnh khe rãnh còn lưu lại phần tay chân bị chặt đứt của mọi người, có máu tươi… Tình huống này nhìn thấy quá mức ghê người.

Nam Cung Kỳ há mồm rộng ngoác, cơ hồ quên hô hấp. Uy lực thần khí đã vượt qua tưởng tượng của hắn.Vừa rồi nếu không phải Nam Cung Nhược An đẩy hắn, hắn hiện tại không biết thành cái dạng gì nữa. Hắn nghĩ đến đây, lại thấy kinh sợ, vội vàng ngẩng đầu nhìn Nam Cung Nhược An, đã thấy Nam Cung Nhược An ôm chính cánh tay phải của mình, cánh tay phải treo ở trên vai, máu tươi nhiễm hồng toàn bộ cánh tay phải. Cánh tay phải của Nam Cung Nhược An chỉ sợ không giữ được.

“Cha!” Nam Cung Kỳ hoảng hốt, vội vàng chạy vội đi qua. Nam Cung Nhược An là người thực lực cường hãn nhất nhà Nam Cung, nếu Nam Cung Nhược An cây đại thụ này ngã xuống, toàn bộ gia tộc đều bị lung lay sắp đổ.

Hoàng Phủ Thành sắc mặt vào giờ khắc này cũng thay đổi, vừa rồi một kiếm tuyệt thế kia, hắn cũng ý thức được tình huống không đúng, nhanh né tránh thật xa, cho nên thực chất không có thương tổn gì. Chỉ là từng đợt khí cuồn cuộc nổi lên cùng đá vụn nện vào người có chút không khỏe mà thôi. Phần lớn, bị thương cùng chết là những người vừa mới hò hét muốn công kích Bạch Tử Mặc.

Bát đại gia tộc trừ bỏ nhà Nam Cung tổn thất nghiêm trọng nhất, cái khác cũng tốt. Đông Phương gia cùng Thượng Quan gia quả thật lông tóc không tổn hao gì, hai nhà luôn luôn sống chết mặc bay. Trưởng Tôn gia cũng không có ra tay, bởi vì quan hệ với Bạch Phong Hoa. Mà Tư Mã gia cùng nhà Mộ Dung có chút tổn hại.

Một kích của Bạch Tử Mặc có thể nói là kinh thiên động địa ( long trời lở đất, trời long đất lở ), kinh sợ tứ phương.

“Ngươi tiểu súc sinh, nạp mạng đi!” Nam Cung Kỳ oán hận nhìn về hướng Bạch Tử Mặc, vung bảo kiếm trong tay định phi thân lại đây.

“Dừng tay!”

“Dừng tay. Kỳ nhi!”

Phía trước một tiếng vô cùng hùng hậu vang lên, mặt sau thanh âm có chút suy yếu là của Nam Cung Nhược An phát ra. Người phát ra thanh âm trước đó, chính là Hoàng Phủ Thành! Hoàng Phủ Thành giờ phút này hiểu được, nếu không ngăn cản Nam Cung Kỳ, sẽ biến thành chuyện sai lầm cực lớn.

“Vị công tử này là đệ đệ Bạch đại sư, cũng chính là khách quý Hoàng Phủ gia chúng ta. Chư vị cũng nhìn thấy, thần khí đã nhận chủ! Đây là sự thật không thể thay đổi!” Hoàng Phủ Thành đứng ở trước mặt Bạch Tử Mặc, mắt lạnh nhìn vẻ mặt căm hận của Nam Cung Kỳ, cao giọng nói, “Ai gây khó dễ vị công tử này, chính là cùng Hoàng Phủ gia chúng ta là địch nhân. Nếu ai nghĩ muốn lấy tính mạng vị công tử này, hãy bước qua thi thể lão phu đi!”

Hoàng Phủ Thành nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, khí thế bức người, mà những cao thủ Hoàng Phủ gia cũng đứng lại đây, nghiêm chỉnh chờ lệnh.

Bạch Phong Hoa cùng người liên quan ở phía sau cũng đều chạy vội tới, đứng ở bên người Bạch Tử Mặc.

Thương Quan Oánh Nhi đứng ở ngọn cây không tiếng động nở nụ cười, cười đến đau cả bụng. Hoàng Phủ Thành cái lão hồ ly, quả nhiên không biết xấu hổ đến cực điểm! Bạch Phong Hoa là khách nhân Hoàng Phủ gia, hắn vừa rồi đều án binh bất động, hiện tại nhìn thấy tình thế nghiêng hẳn về một bên, lại vội vàng đứng ở bên Bạch Phong Hoa. Thật sự là cười chết người, lão già này thật không biết xấu hổ! Đông Phương Lưu Phong cũng là mỉa mai nhìn một màn trước mắt, tạm thời trầm mặc ( yên lặng )

“Hoàng Phủ Thành…” Nam Cung Kỳ nghiến răng nghiến lợi vừa tìm cách loại trừ, Nam Cung Nhược An tức thì vươn tay ngăn hắn lại, ngăn hắn định mở miệng nói. Uy lực thần khí, hôm nay mọi người đều được diện kiến. Muốn bắt thiếu niên có thần khí kia không dễ dàng, huống chi Hoàng Phủ gia đã tỏ rõ thái độ đứng ở bên bọn họ.

“Bạch đại sư là ân nhân chúng ta, ai muốn động đến hắn, Trưởng Tôn gia là người đầu tiên không buông tha hắn.” Thanh âm Trưởng Tôn Phi Hồng cũng vang lên ở trong bóng đêm, Trưởng Tôn Phi Hồng hiện thân, mang theo người cũng đứng ở một bên Hoàng Phủ Thành.

“Thực vô sỉ.” Thượng Quan Oánh nhi hàm răng nghiến chặt, lạnh lùng nhìn đám người trước mắt.

“Đi thôi, trò hay diễn xong rồi.” Đông Phương Lưu Phong thanh âm ngả ngớn bỗng vang lên ở trong bóng đêm. Dứt lời, hắn lập tức từ chỗ cao nhẹ nhàng nhảy xuống, đi tới trước mắt mọi người hì hì cười nói, “Diễn đều diễn xong rồi, còn không đi? Ta còn phải tiễn sao.”

Hiên Viên Vô Ngân cùng Tư Mã Minh Nguyệt sắc mặt đều biến đổi, trong lòng hiểu được đại thế đã mất. Không cần nói, thiếu niên có được thần khí kia không dễ đối phó, hiện tại Hoàng Phủ gia đứng ở bên hắn, mà Đông Phương gia tuy không nói rõ nhưng lại mơ hồ biểu đạt ra lập trường của mình.

“Ha ha, Bạch công tử, khi nào thì đến Vân Yên thành chúng ta du ngoạn một chuyến? Tiểu nữ xin đợi ngài.” Thượng Quan Oánh Nhi thanh âm ngọt ngào bỗng vang lên ở trong bóng đêm, lay động lòng người.

Tiếp theo, bóng dáng Thượng Quan Oánh Nhị theo trên cây ‘phiêu’ xuống, nhìn Bạch Phong Hoa cười: ”Bạch công tử cùng lệnh đệ đều là anh hùng xuất thiếu niên a, khi nào thì tiểu nữ được hân hạnh đón tiếp ngài đến hàn xa một chuyến. Tiểu nữ cáo từ đi trước, bằng không một hồi Đông Phương thiếu gia phải tiễn bước mất a.” Thượng Quan Oánh Nhi quay đầu hướng về phía Đông Phương Lưu Phong cho một cái mị nhãn, thật sự là phong tình vạn chủng, khiến người ta động tâm.

Đông Phương Lưu Phong lại ha hả cười:”Thượng Quan đại tiểu thư thật sự là nói chuyện cười, ta thu ai phí cũng không thu của ngươi a.”

Mọi người thấy hai người ‘liếc mắt đưa tình’, nhưng trong lòng lại nổi lên một trận lãnh ý. Tiếp theo đó Thượng Quan Oánh Nhi mang mọi ngươi rõ ràng rời đi.

“Một khi đã như vậy, chúng ta cáo từ đi trước.” Phía sau, Hiên Viên gia dẫn đầu ra quyết định, thản nhiên bỏ lại một câu lập tức mang mọi người nhanh chóng rời đi, kế tiếp đó là Tư Mã gia cùng Mộ Dung gia.

Nam Cung Nhược An cũng hạ lệnh mọi người xuống núi trở về, Nam Cung Kỳ giúp đỡ Nam Cung Nhược An, trong mắt tràn đầy cay nghiệt cùng cừu hận, nhìn Bạch Tử Mặc. Ở trong lòng lại hạ quyết tâm, nhất định phải đem tiểu tử này bầm thây vạn đoạn.

Đông Phương Lưu Phong quay đầu nhìn Bạch Phong Hoa cùng Bạch Tử Mặc, sau đó cười ha ha cũng đi xuống núi.

“Bạch đại sư, chúng ta cũng trước xuống núi tìm một chỗ nghỉ tạm rồi hãy trở về.” Hoàng Phủ Thành cười sáng lạn, quay đầu nhìn Bạch Phong Hoa nói.

Bạch Phong Hoa mặt không chút thay đổi, khẽ gật đầu. Hoàng Phủ Thành lão hồ ly âm hiểm này ‘sở tác sở vi’ ( mọi hành động ) phía trước Bạch Phong Hoa đều xem ở trong mắt, chính là hiện tại hai bên cùng nhau có lợi mà thôi. Nếu Hoàng Phủ gia cố ý lôi kéo chính mình, vậy chính mình cũng có chỗ tốt để lợi dụng. Tình huống vừa rồi, nếu không phải Hoàng Phủ gia dẫn đầu thể hiện lập trừơng, chỉ sợ sự tình còn không có kết thúc đơn giản như vậy.

Đoàn người chậm rãi xuống núi, chạy suốt đêm hướng tới một cái trấn nhỏ gần Uy Xa thành tạm thời nghỉ ngơi. Bạch Phong Hoa không để ý đến đám người Hoang Phủ gia, mà cùng đoàn người Bạch Tử Mặc vào phòng.

Đoàn người Trưởng Tôn Phi Hồng cũng đều vào nhà nghỉ tạm. Vài người chủ chốt Hoàng Phủ gia ở phòng khách trong phòng Hoàng Phủ Thành thương nghị.

“Các ngươi thấy thế nào?” Hoàng Phủ Thành ngồi ở trên ghế trên, híp mắt nhìn mọi người hỏi.

“Này, Bạch Phong Hoa lại lịch đến bây giờ chúng ta đều không có nghe được, hắn giống như không có quá khứ. Mà đám người phía sau hắn kia, người người thoạt nhìn đều thân thủ bất phàm. Đặc biệt là cái đệ đệ của hắn, hiện tại có được thần khí trong truyền thuyết.” Hoàng Phủ Ngự nhíu mày trầm giọng nói, ”Rất thần bí, ngược lại khiến ta cảm thấy bất an. Cha ngươi cảm thấy thế nào?”

Hoàng Phủ Thành híp mắt không trả lời mà quay đầu nhìn Hoàng Phủ Nguyên: ”Ngươi thấy thế nào?”

“Ta cùng đại ca nhất trí, ta cảm thấy Bạch Phong Hoa này không rõ lai lịch, thực lực sau lưng cũng thần bí khó lường, không thể tùy ý hành động.” Hoang Phủ Nguyên cũng trầm giọng nói như vậy.

Hoàng Phủ Thành nở nụ cười, nhìn về phía Hoàng Phủ Trác: ”Trác nhi, ngươi thế nào?”

“Gia gia trong lòng sớm đã có quyết định.” Hoàng Phủ Trác thản nhiên nói.

“Haha,,,” Hoàng Phủ Thành ngửa đầu nở nụ cười, ”Trác nhi, mọi người đều có nhược điểm, Chỉ cần ngươi bắt lấy được nhược điểm người nọ, hết thảy đều dễ làm.”

“Cha, ngươi đây có ý gì?” Hoàng Phủ Ngự khó hiểu.

“Ta nguyên bản còn sợ không thế kìm hãm Bạch Phong Hoa, nhưng không nghĩ tới phía sau Bạch Phong Hoa có nhiều ngươi vậy. Càng không nghĩ đến còn có thân đệ đệ.” Hoàng Phủ Thành cười nói, “Hiện tại đệ đệ hắn lại chiếm được thần khí, nếu biết cách vận dụng, này hai huynh đệ chính là hai trợ lực lớn của Hoàng Phủ gia chúng ta.”

“Ta hiểu được, cha, hai huynh đệ này kìm hãm lẫn nhau.” Hoàng Phủ Ngự cũng nở nụ cười, cười lên.

“Đúng, hiện tại đệ đệ Bạch Phong Hoa có được thần khí, đang đứng ở nơi phía trên đầu sóng ngọn gió ( đứng mũi chịu sào ), tự nhiên là muốn tìm kiếm nơi che chở. Hoàng Phủ gia chúng ta bây giờ chính là nơi thích hợp nhất dựa vào.” Hoàng Phủ Nguyên cũng cười lên.

Hoàng Phủ Thành nghe được những lời này lại cười ha hả.

Hoàng Phủ Trác đứng ở một bên, thủy chung trầm mặc, đang nghe lời cha mình cùng thúc thúc đối thoại cũng là mặt không chút thay đổi.

Thời điểm Hoàng Phủ gia bàn tính chuyện, bên này Bạch Phong Hoa đang thương nghi chuyện khác.

“Tử Mặc, thân thể có gì không khỏe không?” Bạch Phong Hoa nhớ rất rõ ràng, ở thời điểm Bạch Tử Mặc phát động Phá Thiên kiếm công kích, ánh mắt Bạch Tử Mặc không có tiêu cự. Nàng hoài nghi đó là Phá Thiên kiếm thao túng thân thể hắn.

“Không có, ta tốt lắm. Tỷ, ngươi không cần lo lắng a.” Bạch Tử Mặc buông tay ý bảo chính mình tốt lắm. Mà Phá Thiên kiếm ở bên hông hắn còn lại là khẽ run, không biết tưởng biểu đạt cái gì.

“Hiện tại moi người cũng biết được Bạch Tử Mặc chiếm được thần khí, về sau xuất hành sẽ thực khó khăn.” Vân Dương ở một bên buồn bực nói. Hắn lời nói cũng đúng sự thật, Bạch Tử Mặc thực lực quá mức rõ ràng, không biết hiện tại có bao nhiêu người ở phía sau hắn thương lượng làm thế nào loại bỏ Tử Mặc biến thần khí thành vô chủ, lại tiến hành cướp đoạt.

“Không đáng để ngươi bận tâm!” Bạch Phong Hoa khóe mắt liếc Vân Dương, lạnh lùng nói.

Vân Dương nghẹn lời, đứng ở một bên không nói.

“Nếu Hoàng Phủ gia muốn làm cái ô che chở, chúng ta thuận theo thỏa mãn bọn họ là được rồi.” Bạch Phong Hoa thản nhiên nói, “Ít nhất hiện tại trong Bát đại gia tộc có hai nhà xác định đứng ở bên chúng ta.”

“Ân!” Mạc Thanh Tuyệt nhẹ giọng trả lời, “Nếu bại lộ, cũng không sao cả.”

Bạch Phong Hoa khẽ gật đầu, sự tình phát triển đến một bước này, quả thật chỉ có thể đi từng bước tính từng bước. Thần khí mới tìm được một đã gây oanh động lớn thế này, còn vài món…

“Ta cảm thấy những người đó sẽ không từ bỏ ý đồ.” An Thiếu Minh vuốt cằm chính mình nói, “Lần này Tử Mặc chiếm được thần khí không nói, còn làm bị thương không ít người. Một khi chống lại, những người đó khó tránh khỏi dùng cớ này đến xuống tay với Tử Mặc.” Băng nhi vừa nghe ôm sát cổ Tử Mặc, meo một tiếng, ở trong lòng thầm nghĩ nhất định phải hội hảo hảo bảo vệ Tử Mặc.

Bạch Phong Hoa nhíu mày, An Thiếu Minh nói thế nàng làm sao không nghĩ tới. Tuy ràng người các đại gia tộc lui đi, nhưng không có nghĩa là sự tình cứ như vậy quên đi. Tuy bọn họ có vài cá nhân thực lực không tồi, nhưng bọn họ ở ngoài sáng, những người khác ở trong bóng tối. Thật sự sẽ khó giải quyết, thắng bại khó liệu. Cho nên nàng mới biết rõ thái độ chuyển biến của Hoàng Phủ gia là vì đâu, cũng không có chọc thủng dụng tâm bọn hắn. Hoàng Phủ gia cây đại thụ này, hiện tại có thể dựa vào.

“Đi từng bước tính từng bước vậy. Tóm lại, Tử Mặc không được phép một mình chạy ra ngoài.” Bạch Phong Hoa vẫy vẫy tay nói, “Hôm nay, tất cả mọi người đều mệt mỏi, hảo hảo nghỉ ngơi đi.”

Mọi người thế này mới đều chuẩn bị trở về phòng ốc chính mình, Vân Dương cùng Nam Cung Vân trở lại chính phòng mình, nhưng vừa đẩy cửa, Vân Dương lập tức nhíu mày, dừng cước bộ. Nam Cung Vân theo ở phía sau không hề động, hắn cũng nhận thấy bên trong có người!

Vân Dương nhíu mày, trong phòng có người, nhưng không có sát khí!

“Người nào, không muốn chết thì lăn ra đây!” Vân Dương nhíu mày, quát lạnh một tiếng.

“Vân ca ca, Vân ca ca, ta là Âm Sinh, ta là Âm Sinh!” Trong bóng đêm, một thanh âm kích động tha thiết vang lên, cư nhiên là thanh âm Mộ Dung Âm Sinh.

“Âm Sinh tiểu nha đầu!” Vân Dương biến sắc, kéo Nam Cung Vân vội vàng đi vào, đốt sáng đèn, thấy đứng ở trong phòng là Mộ Dung Âm Sinh. Vân Dương trên mặt lộ nụ cười tươi, thật là tiểu nha đầu Mộ Dung Âm Sinh.

“Ngươi? Ngươi là Vân Dương thúc thúc?” Mộ Dung Âm Sinh đầu tiên là ngẩn người, sau lập tức kinh hỉ kêu lên, “Đúng, là Vân Dương thúc thúc đi? Là ngươi đi? Ngươi, đeo mặt nạ sao?”

“Ha ha, tiểu nha đầu, ngươi cư nhiên còn nhận ra đó.” Vân Dương vui vẻ, cười ha hả, đem mặt nạ trên mặt tháo xuống, lộ ra khuôn mặt đích thực của hắn. Mặt của hắn góc cạnh rõ ràng, cho dù tuổi đã trung niên, cũng mười phần anh khí ( khí khái hào hùng ), có thể tưởng tượng thời điểm tuổi trẻ tất nhiên là một nam tử anh tuấn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.