Thịnh Thế Phong Hoa

Chương 64: Q.2 - Chương 64: Chương 61 Oanh động




Những ngày tiếp theo, Bạch Phong Hoa công việc dị thường lu bù lên. Nàng ở đây nửa năm, nhất định phải đem hết thảy an bài thỏa đáng, như vậy mới có thể an tâm rời đi. Trưởng Tôn Ngạn cho nàng khối ngọc bội kia, nàng giao cho Bạch Tử Mặc, nàng không dùng, Bạch Tử Mặc không dùng, con cháu Bạch gia tổng sẽ dùng tới đi? Tài nguyên thôi, không muốn lãng phí.

Bạch Phong Hoa trở về, kinh động không ít người.

Lâm Sở Sở cùng Lâm Thiên Nhai còn có Duy Phong, đều tiến đến Bạch gia Đông Mộc quốc. Nói là tới thăm, kết quả mang đến đống lễ vật chất đầy đại sảnh Bạch gia.

"Thật sự là quá khách khí a." Bạch Phong Hoa nhíu mày nhìn ba người Lâm Sở Sở, cười.

"Hắc hắc, Bạch tỷ tỷ!" Lâm Sở Sở một cái lao tới, ôm cổ Bạch Phong Hoa, "Nói nói, nói mau, đi cái đại lục đó, có chỗ nào đẹp, kích thích, mau nói cho ta một chút đi a."

"Sở Sở, không nên quấn quít lấy người ta." Lâm Thiên Nhai ở bên cạnh mỉm cười ngăn lại.

"Hừ! Ngươi không có hứng thú nghe, ta có a, ai cần ngươi lo!" Lâm Sở Sở hướng Lâm Thiên Nhai làm cái mặt quỷ, tiếp tục ôm Bạch Phong Hoa không tha.Nhưng mà rất nhanh ánh mắt của nàng đã bị tiểu hài tử diện mạo tuấn mỹ bên người Bạch Phong Hoa hấp dẫn.Tiểu hài tử này là ai? Làm sao lại trừng to mắt nhìn mình, ánh mắt không tốt như vậy?

Vô Song mắt trừng nhìn Lâm Sở Sở, bởi vì Lâm Sở Sở ôm cổ Bạch Phong Hoa không buông.

"Này? Ngươi là ai?" Lâm Sở Sở ngồi xổm xuống, nói với Vô Song. Vô Song xoay mặt đi, hừ một tiếng không để ý đến.

"Sở Sở, ngươi không cần đi trêu chọc Vô Song, cẩn thận Tiểu Bạch phát một cái Lôi Điện cháy đầu ngươi." Bạch Phong Hoa cười cười, kéo Lâm Sở Sở qua một bên, vừa nói xong, oành một tiếng, một tia chớp nhỏ sượt qua tóc Lâm Sở Sở. Dọa Lâm Sở Sở lòng còn sợ hãi ôm lấy đầu mình. Đây là cái tình huống gì a?

Vô Song ôm Tiểu Bạch ánh mắt tà ác nhìn Lâm Sở Sở, xoay người rời đi.

"Đó là cái gì?" Duy Phong tò mò hỏi, nàng nhìn rõ ràng, tiểu Hồ Ly trong lòng cái tiểu hài tử phóng ra Lôi Điện ki, có yêu thú kỳ lạ như vậy sao?

"Đó là Vô Song, Tiểu Bạch." Bạch Phong Hoa xoa xoa đầu Lâm Sở Sở, "Yên tâm, Tiểu Bạch tuy rằng rất mạnh, nhưng sẽ không tùy tiện tổn thương người. Nhiều nhất là cho ngươi biến thành đầu trọc thôi."

"A! Không cần!" Lâm Sở Sở có chút nghĩ mà sợ ôm lấy đầu mình.

Duy Phong dò xét nhìn trước nhìn sau, Bạch Phong Hoa tự nhiên biết Duy Phong đang nhìn cái gì. Nàng đang tìm Bạch Tử Mặc.Có điều, Tử Mặc đã có Băng Nhi, Duy Phong nhất định thương tâm.

"Cái kia, Bạch tỷ tỷ..." Duy Phong nhăn nhó xuống, vẫn là mở miệng hỏi, "Nghe nói Tử Mặc cùng Bạch tỷ tỷ cũng cùng nhau trở lại, hắn đâu?"

"Sáng sớm cùng Băng Nhi đi ra cửa....." Bạch Phong Hoa lời còn chưa nói hết, cửa liền truyền đến tiếng gào to khoe khoang của Bạch Tử Mặc.

"Oa, tỷ, tỷ biết không, ta hôm nay xuất môn gặp được ai. Thật nhiều người muốn đưa lễ vật cho ta, còn......" Bạch Tử Mặc vào cửa đắc ý cười, lại phát hiện trong đại sảnh có rất nhiều người, tập trung nhìn mới nhìn rõ là đám người Duy Phong.

"Bạch Tử Mặc, ngươi thật đúng là vênh váo đắc ý a. Ngươi..." Duy Phong xoa thắt lưng quay đầu cười nghĩ châm chọc Bạch Tử Mặc vài câu. Tựa như trước kia hai người gặp mặt tổng thể đều đấu võ mồm trên dưới vài câu, nhưng là lần này nàng xoay người nhìn đến Bạch Tử Mặc thì cả người hoàn toàn cứng đờ ngay tại chỗ.

Đơn giản là Bạch Tử Mặc nắm tay một cô gái, cầm chặt như thế, ấm áp như thế. Mà cái cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh hắn kia vẻ mặt hạnh phúc thoả mãn.

"Nga, ta tưởng ai đâu, hóa ra là Duy đại tiểu thư. Có gì phải làm sao a?" Bạch Tử Mặc mũi phun ra khí lạnh hỏi. Đối với Duy Phong, hắn chưa từng có cảm giác gì, hơn nữa cũng chưa bao giờ phát hiện Duy Phong có phương diện ý tứ kia với hắn. Đối phương là một đại tiểu thư điêu ngoa tâm địa coi như thiện lương, không hơn.

"Không, không có gì...." Duy Phong kinh ngạc lắc đầu, ánh mắt dần dần tan rã, tiếp sau cũng không nói nên lời. Giờ phút này đầu óc nàng là một mảnh trống rỗng. Bạch Tử Mặc nắm tay một cái nữ tử, Bạch Tử Mặc có người trong lòng.

"Ấy, Lâm đại tiểu thư, Lâm đại thiếu gia cũng tới a. Ha ha." Bạch Tử Mặc tâm tình hiển nhiên rất tốt, ha ha cười tiếp đón hai huynh muội Lâm gia, "Vậy các ngươi chớ đi, một hồi giữa trưa nếm thử thứ ta cùng Băng Nhi vừa rồi đi mua được."

"Tốt." Lâm Sở Sở cùng Lâm Thiên Nhai một lời đáp ứng. Mà Duy Phong con ngươi trợn to, đồng tử nhanh chóng co rút lại. Băng Nhi? Nàng có nghe lầm hay không? Bạch Tử Mặc nói Băng nhi?

"Ta đây trước không ở cùng các ngươi, ta đi vào trước có việc." Bạch Tử Mặc vui tươi hớn hở nắm tay Băng Nhi đi đến sau viện.

Đợi Bạch Tử Mặc cùng Lâu Băng Nhi đi vào trong, Duy Phong mới chậm rãi quay đầu nhìn về phía Bạch Phong Hoa, cố hết sức phun ra một câu: "Bạch tỷ tỷ, cô gái kia, là...."

"Đúng vậy, đó là Băng Nhi." Bạch Phong Hoa gật gật đầu.

"Nàng là yêu thú?" Duy Phong có chút gian nan hỏi. Bạch Tử Mặc gọi tên nàng, ý tứ là hắn cũng biết nàng có thân phận là yêu thú. Hơn nữa cũng tiếp nhận thân phận này của nàng. Vì sao trong lòng có vị chua sót, đau quá.

"Ừ." Bạch Phong Hoa nhìn sắc mặt Duy Phong biến hóa, khẽ thở dài một tiếng, nàng biết tâm tư của Duy Phong, nhưng Bạch Tử Mặc đối với Duy Phong không có tình cảm thì cũng không có biện pháp. Tình cảm là thứ không phải ta thích ngươi là có thể đổi lại ngươi cũng thích ta.

Duy Phong trầm mặc xuống, sắc mặt ảm đạm đến Lâm Sở Sở cũng nhìn ra. Lâm Sở Sở cười gượng hai tiếng: "Cái kia, Duy tỷ tỷ, chúng ta cũng đi nhìn xem có thể giúp được việc gì không." Duy Phong hồi phục lại tinh thần, cố gắng cười tươi một cười: "Ừ."

"Đi thôi, vào xem, bên trong náo nhiệt." Bạch Phong Hoa hiểu được Lâm Sở Sở đứa nhỏ lương thiện này là muốn phân tán lực chú ý của Duy Phong.

Phía sau hậu viện quả nhiên là phi thường náo nhiệt, giống như lễ mừng năm mới, mọi người đều cười nói, sửa sang lại mấy thứ gì đó sáng sớm Bạch Tử Mặc mang về, chuẩn bị một bữa trưa phong phú. Bạch lão gia tử đi vào triều, cho người trở về bẩm báo một chút nữa, giữa trưa hắn sẽ cùng Hoàng thượng lại đây.

Nhìn Bạch gia trên dưới đều bận rộn, mà trên mặt mỗi người đều tràn đầy tươi cười, kể cả là chủ tử Bạch gia hay hạ nhân. Duy Phong si ngốc nhìn Băng Nhi đang cười nói cùng Bạch Tử Mặc, bỗng nhiên khẽ thở dài. "Duy tỷ tỷ, làm sao vậy?" Lâm Sở Sở hỏi.

"Ta thích Bạch Tử Mặc." Duy Phong nhìn Bạch Tử Mặc rồi nhẹ nhàng nói ra một câu. Những lời này thiếu chút nữa làm Lâm Sở Sở sặc.

"Khụ...." Trong lúc Lâm Sở Sở đang vắt hết óc nghĩ kế tiếp nên an ủi Duy Phong cái gì, Duy Phong cười buồn bã nói với giọng nghiêm túc.

"Ta cùng với hắn lại không thích hợp." Duy Phong cúi đầu nói nhỏ.

"A?" Lâm Sở Sở thấy đầu óc mình có chút theo không kịp.

"Ngươi xem Bạch gia trên dưới này, làm người ta có cảm giác gì?." Duy Phong nghiêng đầu nhìn Lâm Sở Sở hỏi.

"Thực ấm áp, cảm giác nhà, đại gia đình." Lâm Sở sở thành thật trả lời, trong giọng nói còn có chút hâm mộ.

"Đúng vậy." Duy Phong chua xót cười, "Ta hâm mộ, thật sự hâm mộ. Ta vĩnh viễn cũng sẽ không cảm nhận được loại cảm giác này. Thiên địa Thương hội ta muốn kế thừa, ta muốn làm cho Thiên địa thương hội trên dưới ngàn người có cơm ăn no áo ấm mặc, ta không có khả năng giống Băng Nhi cùng Tử Mặc ngồi dưới bóng cây hưởng thụ thời gian như vậy. Ta không thuộc loại chính ta...."

Lâm Sở sở giật mình khựng lại, trong lòng cũng dần dâng lên nỗi chua xót. Đúng vậy, gia tộc giống như bọn họ, thân là người thừa kế, liền nhất định là cô độc cả đời, cả đời thân bất do kỷ. Duy Phong sắp tới là chủ nhân của Thương Hội, mà chính mình sau này cũng là chủ nhân của Phong Tín.Song, cùng Duy Phong khác nhau, mình còn may mắn hơn, bởi vì luôn có một người sẽ mãi mãi bên cạnh mình.Lâm Sở Sở ngẩng đầu nhìn Lâm Thiên Nhai hướng đối diện. Mà Lâm Thiên Nhai cảm giác được cỗ ánh mắt này, quay đầu chống lại ánh mắt Lâm Sở Sở, mỉm cười.Lâm Sở Sở cũng mỉm cười.

Duy Phong nhìn Bạch Tử Mặc trên mặt luôn luôn tươi cười, rốt cục nàng cũng buông xuống, mỉm cười nhàn nhàn. Tạm biệt, tình yêu của ta.

Giữa trưa, Bạch lão gia tử quả nhiên cùng Hoàng thượng trở về. "Ta hôm nay tới là thân phận bằng hữu, không phải là Hoàng thượng." Hoàng thượng vừa vào cửa đã nói như vậy, nhìn Bạch Phong Hoa mỉm cười. Dĩ vãng ngày xưa đủ loại giống như mới ngày hôm qua.Mà thiếu nữ dung nhan tuyệt thế trước mắt cùng với cô gái xấu xí đen đúa trước kia đã không có cách nào liên hệ với nhau. Giữa trưa không khí bàn ăn sôi nổi tới cực điểm.

Dung nhan tuyệt thế của Bạch Phong Hoa đúng là đã truyền đi khắp kinh thành, mọi người mới biết được hóa ra trước kia Bạch Phong Hoa trúng độc làm cho dung mạo tuyệt thế của nàng bị dấu đi.

Người đi ra ngoài gặp qua Bạch Phong Hoa khôi phục dung mạo đều nói say mê không thôi, làm cho không ít người ngồi xổm ở cửa Bạch gia mong ngóng được nhìn thấy dung mạo của nàng. Sau khi nhìn thấy mọi người đều tin tưởng, như thế một truyền mười mười truyền một trăm, cũng có họa sĩ đem bức tranh vẽ dung mạo Bạch Phong Hoa đi bán. Nhưng tranh vẽ cũng không tả hết được phong thái thịnh thế kia.

Tin tức Bạch Phong Hoa trở về giống như gió thổi quét toàn bộ đại lục, mấy ngày kế tiếp, Đông Mộc trước nay chưa từng náo nhiệt và oanh động như vậy.Nguyên nhân, một là dung mạo tuyệt thế của Bạch Phong Hoa kia, hai là tứ đại thần thú lại tập thể xuất hiện ở vùng trời của Bạch gia, cuối cùng sống tại hậu viện Bạch gia.

Oanh động, khắp nơi đều oanh động.

Nếu chỉ là Chu Tước thần thú dừng lại tại đó thì còn có thể giải thích, vì sao ba thần thú khác cũng dừng lại ở Bạch gia chứ?

Toàn bộ Đông Mộc đều sôi trào. Ngày nào đó, sử sách các quốc gia đều ghi nhớ ngày này.

Mọi người tranh nhau truyền tụng kỳ tích có một không hai ngày đó. Có người hình dung, tại một ngày nào đó, bầu trời Đông Mộc có nhiều ngũ thải quang manh, hơi thở cường đại mà thần thánh không ngừng từ trên không Bạch gia lan rộng tản ra, làm cho người ta sinh ra một loại xúc động muốn cúng bái. Phong thái của tứ đại thần thú ở ngày nào đó lộ ra vô cùng rõ ràng, mà mọi người cũng là lần đầu tiên được nhìn đến trường hợp huy hoàng đến như vậy.

Không quá mấy ngày, các đại quốc tiểu quốc đều phái sứ giả đến. Mà nhóm sứ giả này đều là người có thân phận cao quý, không phải là con cháu hoàng gia thì cũng là gia chủ thế gia.

Đan tế Tiểu vương tử, Huyền Vũ thánh giả, Bạch Hổ thánh giả tự nhiên cũng tới, còn có người của Chu Tước thánh giả, Đại trưởng lão cùng Nhị trưởng lão đều đến đây.Khiến Bạch Phong Hoa rất ngượng ngùng. Vốn là nàng định chuẩn bị xong mọi việc bên này rồi đi vấn an sư phụ, không nghĩ tới thế nhưng sư phụ lại tới trước.

"Sư phụ, ta vốn nghĩ xử lý xong liền lập tức đi vấn an người." Bạch Phong Hoa hắc hắc cười ngượng ngùng.Trong đại sảnh hiện tại đông nghìn nghịt người ngồi, đều là người đại biểu các tiểu quốc có uy tín danh dự. Tình huống này làm cho Bạch lão gia tử đã gặp qua các trường hợp lớn cũng có chút toát mồ hôi, xấu hổ nổi lên.

"Nhanh chút đem chân tướng sự tình toàn bộ nói ra ta liền bỏ qua chuyện cũ cho ngươi." Nhị trưởng lão thổi râu trừng mắt nói xong, kỳ thật trong lòng lại đắc ý vô cùng. Hiện tại đồ đệ của mình như thế nào nở mày nở mặt a. Tứ đại thần thú lại có thể đều lưu lại ở Bạch gia. Nguyên do trong đó mọi người e rằng còn chưa có biết.

Bạch Phong Hoa nghĩ nghĩ gật đầu, đem sự tình từ đầu đến cuối đều nói ra, trong đại sảnh mọi người nghe đều không ngừng hô nhỏ, lại không có người nào hoài nghi lời của Bạch Phong Hoa, bởi vì Bạch Phong Hoa lấy ra không ít thần khí. Bạch Phong Hoa cũng không nói ra chuyện tứ đại thần thú muốn rời đi, bởi vì nàng còn lo lắng cho nhị vị trưởng lão.Thần quyền cùng Vương quyền luôn luôn song hành, nếu mọi người biết được chuyện tứ đại thần thú muốn rời đi, chắc chắn gây nên một đường chấn động lớn. Đến lúc đó lại làm cho sư phụ thêm phiền toái sẽ không tốt lắm.

Mà mọi người nghe Bạch Phong Hoa nửa năm sau sẽ Phá Toái Hư Không mà đi, lại kinh ngạc vạn phần.Phá Toái Hư Không chính là truyền thuyết, chưa có ai tận mắt nhìn thấy qua. Lập tức có không ít người cầu khẩn muốn chứng kiến một khắc Bạch Phong Hoa Phá Toái Hư Không kia. Bao gồm cả Nhị trưởng lão cũng ở trong đó, Bạch Phong Hoa tự nhiên là một lời đáp ứng xuống.

Một ngày này Bạch Phong Hoa mang đến cho những người này chấn động sâu sắc đánh sâu lòng người, hóa ra con người thiếu chút nữa thì sa vào cảnh nô lệ của Ma Tộc. Thực lực đáng sợ của Bạch Phong Hoa hiện tại làm cho người ta phải thán phục.Còn có tứ đại thần thú thực sự là bảo vệ bọn họ, đánh lui Ma tộc. Bạch Phong Hoa dung nhan tuyệt thế, nửa năm sau sẽ Phá Toái Hư Không, nhóm thần khí muốn cùng rời đi. Đủ các loại chuyện đều làm cho bọn họ rung động vạn phần.

Ở thời điểm mọi người quay chung quanh Bạch Phong Hoa hỏi chuyện, chỉ có một người trầm mặc. Đó chính là Bạch Hổ Thánh giả Lạc Thần Phong.

Hắn vẫn cúi đầu lắng nghe hết thảy, ở thời điểm mọi người lôi kéo làm quen Bạch Phong Hoa hỏi chuyện, hắn thủy chung trầm mặc. Không ai biết hắn đang suy nghĩ gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.