Thịnh Thế Phong Hoa

Chương 32: Q.2 - Chương 32: Dáng người ngươi cũng không tệ lắm




“Bạch, Bạch, Bạch đại sư!” Lão bản nương kia trừng to hai mắt nhìn Bạch Phong Hoa, lắp bắp cuối cùng phun ra vài từ.Khó trách, khó trách thiếu niên trước mặt có thể viết xuống thư này, mặt mày mi gian lúc này tất cả đều là một mảnh vân đạm phong khinh.Nguyên lai hắn chính là người hiện nay chạm tay có thể bỏng Bạch Phong Hoa.

“Đi thôi, tìm người đem thư này đưa đi.” Bạch Phong Hoa cười tủm tỉm, đem thư đưa cho lão bản nương, lão bản nương run rẩy tiếp nhận phong thư.

“Hiện tại, đem đồ ăn ngon phục vụ trước đi, an bài cho ta một gian phòng ở thanh tịnh.” Bạch Phong Hoa cúi đầu nhìn Vô Song ở trong lòng, Vô Song cũng ngẩng đầu nhìn Bạch Phong Hoa, hai người nhìn nhau cười.

Lão bản nương vội vàng dùng sức gật đầu, chạy như điên đi phái người truyền tin, gọi người đi an bài chỗ ở cho Bạch Phong Hoa.Cuối cùng, Bạch Phong Hoa ở một gian lầu các tận cùng bên trong Ca Nghê lâu, chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, tầm nhìn rộng lớn.Bạch Phong Hoa đứng ở lầu các nhìn ra xa xa, phương hướng thẳng nhìn về phía phủ đệ Nam Cung gia.Hiện tại, sư huynh tiến hành thế nào rồi?

****

Bên này, Nam Cung Vân đã được mời vào đại sảnh Nam Cung gia.Nam Cung Kỳ cao cao tại thượng, ngồi ở trên cùng suy nghĩ liếc nhìn nam tử trước mặt nói có thể chuẩn trị hảo cho Nam Cung gia chủ.Trong mắt tự nhiên tất cả đều là hoài nghi.Nam tử vẻ mặt bình tĩnh ngồi uống trà, có bản lĩnh gì? Hắn chẳng lẽ không biết cha chính mình bị thần khí gây thương tích sao? Cư nhiên dõng dạc nói mình có thể chữa khỏi.

“Ngươi nói ngươi có thể chữa khỏi cho gia chủ, thật sự sao?” So sánh với thái độ Nam Cung Kỳ, nương Nam Cung Kỳ _ Hạ Mai Lâm tốt hơn nhiều.Nàng trong lòng không có lúc nào không lo lắng chuyện này.Nàng so với ai khác đều rõ con mình có bao nhiêu phân lượng.Bất luận uy tín hay là thực lực, hắn đều không thể khiến người tin phục.Chỉ có Nam Cung Nhược An có thể áp chế xuống.Nhưng mà Nam Cung Nhược An bị trọng thương, thật lâu không có chuyển biến tốt. Nam Cung gia bên trong tộc cứ như vậy tiếp tục đi xuống cũng sẽ dao động.Như vậy đi xuống hậu quả thiết nghĩ không tưởng tượng nổi, cho nên nàng mới so với ai khác tích cực tìm phương pháp chuẩn trị cho Nam Cung Nhược An.

“Hừ!” Nam Cung Vân hừ lạnh một tiếng, đứng lên, không hề liếc mắt nhìn người ngồi trong đại sảnh một cái, xoay người định rời đi.

“Ngươi! Lớn mật! Nương ta đang hỏi ngươi, ngươi cư nhiên…” Nam Cung Kỳ vừa thấy thái độ cao ngạo của Nam Cung Vân, tức giận nổi trận lôi đình, lập tức sẽ phát tác.Nhưng đầu lại bị vỗ một cái thật mạnh.Quay đầu tức thì thấy vẻ mặt sốt ruột của Hạ Mai Lâm.

“Vị đại sư này, xin chờ một chút. Thật sự có lỗi, xin tha thứ cho con ta vô lễ.” Hạ Mai Lâm tiến lên ngăn ở trước mặt Nam Cung Vân, vẻ mặt sốt ruột xin lỗi.Nam Cung Vân thái độ ngạo mạn chẳng những không khiến nàng tức giận, ngược lại làm trong lòng nàng vui vẻ.Nàng hiểu rõ, luyện dược sư thực lực cao cường, phần lớn đều tâm cao khí ngạo, bản tính cổ quái.Mà nam tử trước mặt vẻ mặt lãnh ngạo, khi chính mình nghi ngơ năng lực của hắn thì hắn cư nhiên không nói hai lời quay đầu bước đi.Chỉ sáng tỏ một điều, thì phải là đối phương có thực tài thực lực, chính mình nghi ngờ trong lời nói với hắn mà nói chính là vũ nhục đi.

Nam Cung Vân mắt lạnh nhìn Hạ Mai Lâm, không nói gì.Trước mặt, Hạ Mai Lâm mi gian một cỗ xinh đẹp như thế nào cũng không che giấu được, tuổi cũng không có ở trên người lưu lai nhiều dấu vết lắm.Không giống mẫu thân của mình, tuổi như vậy đã một đầu tóc bạc.Nghĩ đến hai người đều là thê tử Nam Cung Nhược An, lại sống những ngày thật khác biệt, Nam Cung Vân trong lòng lập tức dâng lên một cỗ hận ý.

“Đại sư, thật sự xin lỗi, xin tha thứ khuyển tử vô lễ.” Hạ Mai Lâm nhìn đến đáy mắt Nam Cung Vân hiện lên một tia lãnh ý, nghĩ hắn ghi hận Nam Cung Kỳ vô lễ, càng vội vàng xin lỗi.

“Ở đâu?” Nam Cung Vân giọng nói lạnh như băng, lại chỉ có hai chữ.Trên khuôn mặt tuấn mỹ lãnh mị làm cho người ta tim đập nhanh.

“Cái gì?” Hạ Mai Lâm ngẩn ra.

“Bệnh nhân.” Nam Cung Vân tích chữ như vàng, thản nhiên lạnh lùng, lại phun thêm hai chữ.

“Ở, ở bên trong.Đại sư mời theo ta.” Hạ Mai Lâm trên mặt vui vẻ, hân hoan đi trước dẫn đường.

“Thiết, có gì đặc biệt hơn người.Nếu có thể chữa khỏi cho cha coi như xong, nếu trị không hết, hừ…” Nam Cung Kỳ thấp giọng nói thầm.

Nam Cung Vân trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh, nhẹ nhàng dương tay, một cỗ hỏa diễm bỗng đánh về phía Nam Cung Kỳ.

Phừng một tiếng.

Nam Cung Kỳ tóc toàn bộ bị đốt trụi, quần áo trên người cũng toàn bộ bị thiêu rụi, cả người đều đen thành một mảnh, ngây ngốc đứng ở nơi đó.Hay trêu đùa, Khốc Khốc của chúng ta, có thể nhẹ nhàng qua loa sao?

Mà đoàn hỏa diễm kia lại bay trở về trong thân thể Nam Cung Vân.

Một màn này thật sự quá đột ngột, ai cũng không rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì.Trong đại sảnh, mọi người đều ngây ngốc nhìn thiếu gia bọn họ đứng ở trên cùng đại sảnh, bọn họ chưa từng thấy qua ‘Phong cách’ này của thiếu gia.

“Nga, dáng người ngươi cũng không tệ lắm.” Nam Cung Vân chậm rãi xoay người, nhìn Nam Cung Kỳ cười lạnh một tiếng trêu tức nói ra những lời này.

“Quá khen…” Nam Cung Kỳ dù sao cũng là đệ tử thế gia, thời điểm người khác khích lệ hắn, hắn phản xạ có điều kiện khách sáo, giây tiếp theo cuối cùng hồi thần, hét lên một tiếng, ôm bộ vị quan trọng chính mình hốt hoảng mà chạy.

Này, một tiếng thét chói tai rốt cuộc đem suy nghĩ mọi người kéo trở về, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn thiếu gia cả người tối đen như mực phát cuồng chạy đi.

Mà Hạ Mai Lâm cũng là sửng sốt một hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại.

“Ngũ Hành chi hỏa!” Hạ Mai Lâm cơ hồ là hô lên những lời này.Ngữ khí khiếp sợ đến tột đỉnh.Tuyệt đối không sai, là Ngũ Hành chi hỏa, từ trong thân thể người chui ra.Không nghĩ tới trừ bỏ cái Bạch Phong Hoa đáng chết kia, còn có người có được Ngũ Hành chi hỏa.Hơn nữa, người này hiện tại ở ngay bên cạnh mình, thật sự là quá tốt.

“Nga, Nam Cung gia cuối cùng có người thật tinh mắt.” Nam Cung Vân hơi nhíu mày, nhìn như khích lệ, kỳ thực đánh giá làm thấp đi một đám người.Nói xong những lời này, Nam Cung Vân bỗng kinh ngạc, phát hiện chính mình khi nào thì cũng nói những lời ác độc như vậy? Hơn nữa, vừa rồi chính mình cư nhiên cũng sẽ trêu cợt người khác.Phong Hoa, ha ha, Phong Hoa a, đi bên cạnh ngươi, chính mình tựa hồ cũng bắt chước tính xấu a.Nhưng mà, tính xấu này mình thực thích, làm cho tâm tình của mình tốt lắm a.

“Đại, đại sư, bên này, thỉnh.Khuyển tử vô lễ, sau ta nhất định để hắn hướng đại sư nhận lỗi.” Hạ Mai Lâm trong ngực kiềm né, trái tim tựa hồ cũng sắp nhảy ra khỏi ngoài.Người có thể có được Ngũ Hành chi hỏa, thực lực sẽ yếu sao? Cao cấp luyện dược sư, nhất định là cao cấp luyện dược sư! Hạ Mai Lâm nhìn Nam Cung Vân, trong lòng kích động không thôi.Nam tử trước mắt này, tuổi còn trẻ cũng đã là cao cấp luyện dược sư rồi, hơn nữa có được Ngũ Hành chi hỏa! Thật sự khó mà có được.Nhược An được cứu rồi, thật sự là quá tốt! Hơn nữa, mấu chốt là, nhất định phải đem người này ở lại Nam Cung gia, tất nhiên sẽ trở thành đại trợ lực của Nam Cung gia a.Trời cho cơ hội, thật sự là trời cho cơ hội.Giờ khắc này, Hạ Mai lâm trong đầu hiện lên vô số tính toán.

“Phu nhân, thỉnh dẫn đường đi.” Nam Cung Vân giọng nói lạnh lùng nhưng trong trẻo đáng gẫy suy nghĩ Hạ Mai Lâm.

Hạ Mai Lâm giật mình, gật gật đầu, vội vàng đi ở phía trước, hướng phòng ngủ đi đến.Nam Cung Vân theo phía sau, ánh mắt nhìn Hạ Mai Lâm cũng là càng ngày càng lạnh.

Lập tức sẽ nhìn thấy nam nhân kia, Nam Cung Nhược An!

Hạ Mai Lâm mang theo Nam Cung Vân hướng phòng ngủ Nam Cung Nhược An đi đến, dọc theo đường đi Hạ Mai Lâm đều tính toán phải như thế nào mượn sức người phía sau.

Rốt cuộc đến phòng ngủ, Hạ Mai Lâm vội vàng đẩy cửa hướng bên trong hô nhỏ: ”Nhược An, Nhược An, thương thế của chàng lần này có thể chữa được rồi.”

Nam Cung Vân đứng ở cửa, tim giờ khắc này đập vô cùng nhanh.Hắn tay đã nắm chặt thành nắm đấm giấu trong ống tay áo.

Trong phòng truyền đến giọng nói nặng nề: ”Thật không? Lúc này đây là ai đến?”

“Là một vị đại sư, hắn có được Ngũ Hành chi hỏa a.Nhược An, lần này thật sự có thể chữa được a.” Hạ Mai Lâm giọng nói vui sướng vạn phần.

“Vậy, mau mời đại sư tiến vào.” Nam Cung Nhược An thanh âm cũng có chút kích động, hiển nhiên hắn đối với lời Hạ Mai Lâm nói rất tin tưởng không nghi ngờ.

“Đại sư, mau mời tiến vào.” Hạ Mai Lâm tiếng bước chân vang lên, Nam Cung Vân hơi hơi híp mắt, cuối cùng vẫn nhấc chân, bước đi vào.

Trong phòng nồng nặc mùi thuốc, không khí cũng bị vẩn đục.

Nam Cung Vân chậm rãi hướng bên giường đi đến, thấy được người nằm trên giường.Trên giường, Nam Cung Nhược An cánh tay được băng bó gạc màu trắng, nhưng mặt trên như cũ có vế máu.Xem ra cánh tay thương tích không phải dễ dàng có thể kiềm soát, hằn lại phát tác.Sắc mặt hắn tái nhợt một mảnh, quay đầu nhìn người tiến vào.

Bốn mắt nhìn nhau, hết thảy không tiếng động.

Nam Cung Nhược An kinh ngạc nhìn con ngươi của người trước mặt, trong nháy mắt, trong lòng giống như bị đả thương.Hắn cả người chấn động, cứ như vậy nhìn nam tử trước mắt.Vì sao, lại cảm thấy nam tử xa lạ trước mắt có một cảm giác quen thuộc? Rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt, vì sao trong lòng có một cỗ cảm giác quen thuộc thực chua xót?

“Gặp qua Nam Cung gia chủ.” Nam Cung Vân trong lòng thật sâu hít một hơi, ổn định cảm xúc, thản nhiên mở miệng.

“Không, không cần đa lễ.” Nam Cung Nhược An bình tĩnh nhìn Nam Cung Vân, không chớp mắt.Đáy lòng cỗ cảm giác kia như thế nào cũng không gạt đi được, bản thân là làm sao vậy? Hạ Mai Lâm nghi hoặc nhìn hành động của chính trượng phu, cũng không có ngẫm nghĩ, chỉ cho rằng hắn biết vết thương có thể chữa được nên kích động mà thôi.

Nam Cung Vân khẽ gật dầu, trực tiếp tiến lên đi tới bên giường, ngồi ở trên cái băng ghế, vươn tay cầm cổ tay Nam Cung Nhược An bắt đầu bắt mạch.Trong nháy mắt, Nam Cung Nhược An như bị điện giật toàn thân cứng đờ.Theo trên cổ tay vọt tới cỗ cảm giác gì đây? Ấm áp, quen thuộc! Mà Nam Cung Vân đáy mắt ở chỗ sâu nhất lại hiện lên tia chán ghét nồng đậm, lướt qua trong giây lát, ai cũng không có thấy.

Hạ Mai Lâm khẩn trương nhìn động tác Nam Cung Vân, nàng sợ theo miệng Nam Cung Vân nghe được câu nàng không muốn nghe nhất.

Mà Nam Cung Nhược An còn lại là nhìn chằm chằm Nam Cung Vân, ánh mắt phức tạp.

Nam Cung Vân đối với ánh mắt Nam Cung Nhược An nhìn như không thấy, sau một lúc lâu mới quay đầu đối với Hạ Mai Lâm nói: ”Có thể chữa khỏi, chỉ cần thời gian nửa tháng.”

“Thật sự sao?” Hạ Mai Lâm vào giờ khắc này trong lòng nở hoa, kích động hướng nhìn Nam Cung Nhược An, lại có chút nghi hoặc Nam Cung Nhược An trên mặt không có biểu hiện vui sướng.

Nam Cung Vân đứng dậy, ánh mắt dần lạnh.

“Thực xin lỗi, đại sư, ta, ta không phải nghi ngờ lời ngươi nói, ta chỉ là, rất cao hứng.” Hạ Mai Lâm vội vàng tự trách, đã lĩnh giáo qua tính tình Nam Cung Vân, nhìn đến thần sắc Nam Cung Vân có biến trong lòng còn sợ hãi.

“Chuẩn bị đan phòng.” Nam Cung Vân lạnh lùng phun ra vài chữ, tức thì xoay người đi ra ngoài.

Hạ Mai Lâm vội vàng theo sau, trong lòng vui sướng không thôi.Thực rõ ràng, đối phương đã muốn tuyệt đối sẽ cứu Nam Cung Nhược An, hơn nữa sẽ ở lại nhà Nam Cung nghỉ ngơi nửa tháng.Thời gian dài như vậy, chẳng lẽ còn lo không mượn được sức hắn sao? Nghĩ đến đây, Hạ Mai Lâm vui sướng đi theo đằng sau.

“Đợi chút, đại sư!” Nam Cung Nhược An giọng nói bỗng từ phía sau vang lên.

“Có việc?” Nam Cung Vân dừng bước, nhưng không có quay đầu.

Hạ Mai Lâm trong lòng càng thêm nghi hoặc, hôm nay trượng phu hành đồng thật sự rất kỳ quái a.

“Xin hỏi đại sư tôn tính đại danh.” Nam Cung Nhược An nhìn Nam Cung Vân vội vàng hỏi.

“Hồ Phong.” Nam Cung Vân lạnh nhạt nói.

“A…” Nam Cung Nhược An trên mặt hiện lên một chút thất vọng, tiếp theo chắp tay nói, “Hồ đại sư, đa tạ ngài xuất thủ cứu giúp, ân tình này Nam Cung Nhược An ta…”

Nam Cung Nhược An lời còn chưa nói xong, Nam Cung Vân lên tiếng lạnh lùng nói: ”Ân tình, ta sẽ ở thời điểm thích đáng đòi ngươi hoàn lại, không cần nói lời cảm tạ.”

Nam Cung Nhược An còn muốn nói, nhưng Nam Cung Vân đã bước nhanh đi ra ngoài.Hạ Mai Lâm nghi hoặc nhìn Nam Cung Nhược An liếc mắt một cái, vội vàng đuổi theo.

Nam Cung Nhược An một người lẳng lặng đợi ở trong phòng, sững sờ nhìn bóng người sớm không còn đứng ở cửa.Vì sao, nam tử xa lạ này sẽ cho hắn xúc động lớn như vậy? Vì sao?

Nam Cung Vân được an bài ở phòng khách tốt nhất Nam Cung gia, mà đan phòng lập tức bắt đầu chuẩn bị, một cái hiệu thuốc trong vòng một buổi chiều liền nhồi vào đủ loại dược liệu, quý báu cùng đắt tiền, chủng loại đầy đủ hết.Nam Cung Vân đang vung bút viết phương thuốc, mặt trên viết dược liệu cần.Hắn đương nhiên sẽ không tốt thật tâm mà viết ra, mà còn viết thêm một số dược liệu không cần nhưng cũng rất quý hiếm.Này, đó là dược liệu hắn cần, luyện chế một ít đan dược bổ thân thể, cấp cho Phượng Tử Tô dùng.

Ban đêm buông xuống, Nam Cung Vân tựa vào bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao.Nhưng trong lòng lại nhớ tới Phượng Tử Tô cùng Bạch Phong Hoa.Hôm nay, rốt cuộc cùng người kia nhìn nhau gần như vậy.Nam nhân hỗn đản kia không có trách nhiệm.Chờ xem, không phải vài ngày là có thể lật đổ hết thảy.

Cùng lúc đó, Nam Cung Kỳ đang cùng Hạ Mai Lâm ầm ĩ.

Ở phòng ngủ Nam Cung Kỳ, Nam Cung Kỳ mắng lớn: ”Nương, ngươi để cho ta đi giết chết tên hỗn đản a! Vì sao ngăn cản ta! Hắn hôm nay để cho ta nhục nhã lớn như vậy, ta về sau như thế nào gặp người?” Nam Cung Kỳ vừa nghĩ tới nỗi nhục ngày hôm nay, trong lòng cơ hồ muốn thổ huyết, mà không phải nhỏ máu.Hắn đường đường thiếu gia Nam Cung gia, cư nhiên ở trước mặt công chúng xảy ra chuyện xấu lớn như vậy.

“Ngu xuẩn!” Hạ Mai Lâm nổi giận mắng, “Ngươi giết hắn, ai tới cứu phụ thân người? Ngươi cho rằng hiện tại bằng chút bổn sự ấy của ngươi, có thể làm cho trên dưới Nam Cung gia phục ngươi sao? Nhất định phải để cho hắn chữa khỏi cho phụ thân ngươi.Hơn nữa hắn là cao cấp luyện dược sư có được Ngũ hành chi hỏa, đem hắn mượn sức, sẽ trở thành trợ giúp đắc lực nhất Nam Cung gia chúng ta.”

“Nhưng mà, nhiều ngươi nhìn thấy ta bị xấu mặt, tại sao có thể cứ thế quên đi được?” Nam Cung Kỳ hận nghiến răng.Hắn cũng không ngốc, biết cao cấp luyện dược sư đối với một thế gia có ý nghĩa như thế nào.Nhưng mà cứ như vậy quên đi, hắn lại không cam lòng.

“Có ai thấy? Ha ha, không có bất luận kẻ nào thấy.” Hạ Mai Lâm tiếng cười bỗng trở nên âm lãnh quỷ dị.

“Nương, chẳng lẽ ngươi?” Nam Cung Kỳ trong lòng vui vẻ, y theo tác phong nương, quả thật không có người nhìn thấy.Không đúng, chắc là không còn người sống thấy.

“Hừ! Ngươi là gia chủ tương lai Nam Cung gia, làm sao có thể để hạ nhân ăn nói lung tung?” Hạ Mai Lâm thanh âm lạnh lẽo đến vô cùng.

“Nương, ngươi thật tốt.” Nam Cung Kỳ tóc tai giờ phút này hỗn độn vô cùng, lại nhếch miệng cười thoải mái.

“Biết nương hảo ngươi liền ngoan ngoãn cho ta.Muốn tận lực mượn sức hắn, hiểu không? Nhẫn, nhẫn, nhẫn, chỉ có nhẫn, mới có thể thành đại sư.Ngươi quên năm đó nương ngươi như thế nào nhẫn mới có thể ngẩng đầu sao?” Hạ Mai lâm lạnh lùng cười.

“Ha ha, đúng, nương nói rất đúng.” Nam Cung Kỳ ha ha cười ha hả.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.