Thịnh Thế Phong Hoa

Chương 55: Q.2 - Chương 55: Người kia rốt cuộc là ai?




Chu Tước thần thú vừa há miệng ba, đã bị ba thần thú khác ghìm xuống đất, hỏa diễm cực nóng toàn bộ phun trên mặt đất, lại bắn ngược trở về, hun nàng mặt tối đen.

“Các ngươi, làm cái gì? Buông, để ta cho nhân loại vô sỉ này chết cháy!!!” Chu Tước thần thú kêu to, giãy dụa.

Bạch Phong Hoa còn lại là cười tủm tỉm nhìn tứ đại thần thú, chậm rãi nói: “Ta đi luyện chế giải dược cho chính ta.Ta đã đáp ứng thả các ngươi đi ra ngoài, tất nhiên sẽ làm được.Hơn nữa, thủ giới giả hy vọng các ngươi có thể cùng nhau đối kháng lại Ma tộc, sau hắn sẽ bỏ một tầng cấm chế cuối cùng trên người các ngươi.”

Nguyên bản còn đang nóng nẩy, Chu Tước thần thú nghe được ba chữ thủ giới giả, lập tức yên tĩnh, đáy mắt ở chỗ sâu nhất cư nhiên xuất hiện khủng hoảng.

“Được rồi, ta đi trước.Chờ ta xong chuyện, ta sẽ thả các ngươi đi ra.” Bạch Phong Hoa không có xem nhẹ tia hoảng sợ trong mắt Chu Tước thần thú, ba cái thần thú khác khi nghe đến tên thủ giới giả, cũng là ánh mắt biến đổi.Bạch Phong Hoa trong lòng không khỏi chấn động.Nhóm thần thú như thế e sợ thủ giới giả, như vậy thủ giới giả trước khi bị thương, sức mạnh có bao nhiêu đáng sợ? Mà nhân loại làm hắn bị thương, chẳng lẽ càng đáng sợ hơn?

‘Thiên ngoại hữu thiên

Nhân ngoại hữu nhân’

Những lời này, vĩnh viễn không thảy đổi được đích xác chân ý.

Khi Bạch Phong Hoa xuất hiện ở giữa vòng tròn thần khí thì tảng đá treo trong lòng mọi người rốt cuộc được thả xuống dưới.

“Hoàng Phủ Trác, sư huynh, các ngươi đi tìm Hoàng Phủ Thành gia chủ, ngay hôm nay, lập tức khởi hành đi Bàn Long Cốc trước.Tại đó chờ đợi.” Bạch Phong Hoa mỉm cười nói, “Ta, có chút việc muốn làm, rất nhanh sẽ trở lại.”

“Ngươi đi đâu vậy?” Tao Bao Vương gia mũi phun lãnh khí hỏi.

“Độc Long Cốc. Ta đáp ứng người khác một chuyện.” Bạch Phong Hoa trầm giọng nói.

“Xa như vậy, ngươi muốn đi làm gì? Không phải một sớm một chiều có thể trở về.” Tao Bao Vương gia kinh hãi, lại nghi ngờ Bạch Phong Hoa hành động này muốn làm cái gì.

“Ta cùng đi với nàng.” Mạc Thanh Tuyệt mở miệng.

“Không.” Bạch Phong Hoa khẽ lắc đầu, “Ngươi vẫn đi Bàn Long Cốc đi.Đông Phương Lưu Phong người này rất nguy hiểm.Không dám đảm bảo khi nào thì hắn xuất hiện.”

Mạc Thanh Tuyệt do dự xuống, vẫn gật đầu, “Chẳng qua, nàng như thế nào đi?”

Bạch Phong Hoa bỗng nhiên mỉm cười, cười khẽ.

“Có người đưa ta đi, rất nhanh.Ba ngày sau ta sẽ trở lại.” Bạch Phong Hoa cầm Trường Không kiếm, Thiên Dược Đỉnh trôi nổi giữa không trung, đi theo phía sau Bạch Phong Hoa, sau đó dần dần thu nhỏ lại, biến thành một khối bàn tay to.Bạch Phong Hoa một phen tiện tay, đặt ở bên trong túi tiền bên hông. Hiện tại Thiên Dược Đỉnh đã muốn khôi phục nguyên lai bộ dáng, tự nhiên không thể nhét vào Càn Khôn túi.

“Các ngươi chính mình cẩn thận một chút, ta sẽ mau chóng trở về.” Bạch Phong Hoa đem Trường Không kiếm sáp vào vỏ kiếm, đối mọi người dặn dò.Nhìn An Thiếu Minh tiếp tục nói, “Thiếu Minh, không cần lo lắng.Oánh Nhi là tinh thần bị kích thích, không có trở ngại, rất nhanh sẽ tỉnh lại.”

An Thiếu Minh gật gật đầu, cảm xúc như trước rơi thấp.

“Tiểu Điệp, ngươi thật không theo ta trở về?” Bạch Phong Hoa nhìn Tiểu Điệp ở trên đầu Vị Ngữ, nhướng mày trêu tức hỏi.Từ khi Tiểu Điệp bị Vị Ngữ nhặt được về sau, Tiểu Điệp với Vị Ngữ như hình với bóng.

“Về sau Tiễu Ngữ sẽ mang ta về.Ngươi nói cho cái lão gì kia, ta sẽ trở về một chuyến.” Tiểu Điệp nhỏ giọng tức giận trả lời.Bạch Phong Hoa gật gật đầu, thời điểm Tiểu Điệp trở về, chỉ sợ cũng là lúc nàng biến hóa.

Nam Cung Vân thật sâu nhìn Bạch Phong Hoa, trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ, lại không biết nên thế nào mở miệng.

“Chính ngươi cẩn thận chút.” Hoàng Phủ Trác cũng hào phóng nói ra những lời này.

“Ừ, đa tạ.” Bạch Phong Hoa thản nhiên trả lời.

“Sư huynh, các ngươi cũng đều cẩn thận một chút.” Bạch Phong Hoa nhìn Nam Cung Vân ngẩn ra, mở miệng nói.

Nam Cung Vân trong lòng nổi lên chua xót trong chớp mắt liền biến mất, trên mặt lộ ra nụ cười nhạt: “Ừ, chính ngươi cũng cẩn thận.”

“Ta đi đây.” Bạch Phong Hoa nhìn mọi người gật gật đầu, xoay người đi ra ngoài.Khi bọn hắn mắt nhìn theo Bạch Phong Hoa ra lều trại, lại kinh ngạc phát hiện bóng dáng Bạch Phong Hoa đã biến mất tại chỗ.

“Sao lại thế này.” Mộ Dung Âm Sinh kinh ngạc hỏi.Những người khác cũng là có chút mê man, Bạch Phong Hoa nháy mắt liền biến mất, là bí thuật gì?

Mạc Thanh Tuyệt lại biết, Bạch Phong Hoa nháy mắt rời đi.Không phải do nàng, mà là có người giúp.

Bạch Phong Hoa giờ phút này chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, tiếp theo dưới chân giẫm lên, trước mắt phát sáng.Nàng giờ phút này đứng ở cửa Độc Long Cốc.

“Đa tạ.” Bạch Phong Hoa cười hì hì ngẩng đầu tận trời không nói một câu, trên bầu trời yên tĩnh không ai đáp lời.

“Hắc, ngươi thẹn thùng sao?” Bạch Phong Hoa nhe răng cười nói.

“Đừng có được một tấc lại muốn tiến một tấc, ngươi này người đáng ghét.” Cái thanh âm non nớt trống rỗng rơi vào trong tai bạch Phong Hoa, “Nhanh chóng làm xong chuyện của ngươi, sau đó chúng ta đi Bàn Long Cốc.”

“Dạ, thủ giới giả đại nhân, nghe theo phân phó của ngài, ta đây đi.” Bạch Phong Hoa nói lời này thực rất cung kính, nhưng giọng điệu hoàn toàn khác.Này thủ giới giả, chính là Tiểu Chính Thái tính tình khó chịu, còn luôn giả bộ thâm trầm.Thật sự là đáng yêu a, làm cho nàng không được nhịn nghĩ muốn ăn đậu hũ của hắn.Đây chính là trước kia cũng không dám nghĩ.Lần đầu nhìn thấy thủ giới giả, là sinh lòng sợ hãi.Hiện tại, chậc chậc, làm sao có một chút sợ hãi.

“Hừ!” Trên bầu trời truyền đến một tiếng hừ lạnh sau đó không có thanh âm nào.

Bạch Phong Hoa cười cười, cúi đầu nhìn về tiền phương.

Độc Long Cốc

Không Nguyên, đứa nhỏ này hoàn hảo sao? Có hay không sẽ trở thành một luyện dược sư vĩ đại? Mà ca ca hắn Không Dục đâu? Còn có cái tộc trưởng cằn nhằn chứ?

Khi Bạch Phong Hoa bước vào Độc Long Cốc, rất nhanh có người phát hiện ra nàng.

“Ngươi tới là người nào? Cư nhiên dám xông vào Độc Long Cốc!” Có người lớn tiếng quát lớn.Ngay sau đó, thanh âm sột soạt nhanh chóng vang lên, một đám người cầm cung tiễn đem Bạch Phong Hoa vây quanh.

Bạch Phong Hoa nhún vai, cười nói: “Đi nói cho tộc trưởng các ngươi biết, Bạch Phong Hoa đến thực hiện lời hứa của nàng.”

Bạch Phong Hoa ba từ này vang lên, người chung quanh đều hai mặt nhìn nhau, Bạch Phong Hoa người này bọn họ biết.Chu Tước thánh giả, hơn nữa có ân với Độc Long Cốc, cứu Không Nguyên, giúp loại bỏ âm mưa của Không Lâm.Thế nhưng, người trước mắt, rõ ràng là một thiếu niên a.

Cho dù như thế, Độc Long Cốc vẫn bị khí thế của Bạch Phong Hoa làm kinh sợ, đã có người vội vàng đi bẩm báo tộc trưởng.Người khác đều vây chung quanh Bạch Phong Hoa không có tản đi, không dám khinh thường.

Rất nhanh, một chuỗi tiếng bước chân dồn dập vang lên.Chạy đầu tiên, chính xác chính là tiểu hài tử Không Nguyên kia.Đã hơn một năm không gặp, đứa bé này cao lớn không ít.Mày tự tin bay lượn, hai mắt sáng ngời có thần.Mặt sau chạy theo chính là Không Dục, bên cạnh Không Dục chính là tộc trưởng, mà đi theo bọn họ phía cuối cùng cư nhiên là Không Lâm.

Không Nguyên chạy nhanh nhất, vội tới trước mặt Bạch Phong Hoa, nhìn Bạch Phong Hoa chỉ hơi chút do dự, sau đó lập tức nhận ra Bạch Phong Hoa.

“Ha ha, Bạch tỷ tỷ, là ngươi, chính là ngươi.” Không Nguyên cao hứng nhào tới, “Ngươi như thế nào giả trang a? Thế nhưng lại dùng dược nhuộm trắng.” Không Nguyên nhưng xem rõ vô cùng, Bạch Phong Hoa đội mặt nạ da người, hơn nữa trên tay da thịt thoạt nhìn là màu trắng, bất đồng lớn với trước kia màu đen, không phải bởi vì giải độc, mà là nàng dùng dược nhuộm màu da.Này người cầm cung tiễn vây quanh Bạch Phong Hoa, tự nhiên lập tức buông cung tiễn, đều lui qua một bên.

“Là ta.” Bạch Phong Hoa mỉm cười, “Thành như vậy là có nguyên nhân, thuận tiện cho ta làm việc.”

“Ngươi rốt cuộc đi nơi nào a? Ta như thế nào đều không hỏi thăm được tin tức của ngươi.” Không Nguyên đong đưa cánh tay Bạch Phong Hoa kháng nghị làm nũng.

“Tiểu Không Nguyên có phải đã trở thành một vị luyện dược sư xuất sắc a?” Bạch Phong Hoa kẹp cái mũi Không Nguyên cười tủm tỉm hỏi.

“Có, Không Nguyên trong thời gian ngươi rời đi, phi thường chăm chỉ.Hiện tại đã là một gã trung cấp luyện dược sư.” Không Dục đi tới, mỉm cười ôn hòa nói.

“Đó là bởi vì đứa bé này muốn thời điểm gặp lại ngươi để ngươi khen ngợi hắn một chút.” Tộc trường cười đều híp thành một đường thẳng.

“Tộc trưởng.” Không Nguyên dậm chân, sắc mặt khẽ phiến hồng.

Không Lâm đứng ở cuối cùng, biểu tình có chút xấu hổ.Lúc ở nơi khiêu chiến ấy, hắn thua rối tinh rối mù, nhưng Không Nguyên không có hạ sát thủ đối với hắn.Chỉ là cùng với Không Lâm vào rừng tìm Cỏ Tơ Vàng sau rời đi.Hắn cuối cùng quyết định muốn đi theo bên người Không Nguyên, chuộc một thân tội nghiệt.Hiện tại đứng trước Bạch Phong Hoa, người vạch trần âm mưu của hắn, hắn tự nhiên có chút xấu hổ.

“Ai nha, lợi hại như vậy.” Bạch Phong Hoa nở nụ cười, vươn tay xoa xoa đầu nhỏ của Không Nguyên, “Tiểu Không vốn thiên tư hơn người, hiện tại lấy được thành tích lợi hại như vậy a.Hy vọng ngươi sớm ngày trở thành một gã cao cấp luyện dược sư a.”

“Ta nhất định sẽ.” Không Nguyên mở to hai mắt nhìn Bạch Phong Hoa, con ngươi sáng chói.

Không Dục ở phía sau nở nụ cười, lâu như vậy cho tới nay, Không Nguyên vẫn nhất nhất chăm chỉ luyện tập, hôm nay rốt cuộc trên mặt hắn thấy được cái loại biểu tình của đứa nhỏ.

“Bạch tỷ tỷ, ngươi rốt cuộc đi nơi nào?” Không Nguyên nghi ngờ hỏi.

“Ta đi một phiến đại lục khác.” Bạch Phong Hoa mỉm cười ngẩng đầu nhìn tộc trưởng nói, “Tộc trưởng, Tiểu Điệp không muốn cùng ta trở về, nàng hiện tại hình như đã tìm được ý trung nhân, nói về sau sẽ trở lại gặp các ngươi.”

“Tiểu Điệp tìm được người trong lòng, là nam nhân hay nữ nhân?” Tộc trưởng hỏi.

“Nam.” Bạch Phong Hoa không rõ tộc trưởng hỏi như vậy là có ý gì.

“Sao? Thật không? Tiểu Điệp cuối cùng quyết định giới tính rồi?” Tộc trưởng kinh ngạc nói.

“Có ý gì?” Bạch Phong Hoa nghe mà có chút mơ hồ.

“Thời điểm Thiên Tàm sinh ra không có giới tính.Bọn họ có thể ở trước thời điểm trưởng thành quyết định giới tính của chính mình.” Tộc trưởng giải thích.

Bạch Phong Hoa đảo cặp mắt trắng dã, Tiểu Điệp quyết định chỉ sợ là chuyện rất sớm kia chứ.Nàng vừa nhìn thấy mỹ nam hai mắt lập tức tỏa sáng, còn rối rắm khi trưởng thành là nam hay nữ sao?

“Đúng rồi, Bạch Phong Hoa, ngươi lần này tới vì nói cho ta biết chuyện này sao?” Tộc trưởng phục hồi lại tinh thần lại hỏi.

“Tộc trưởng, ngươi tại sao nói như thế? Bạch tỷ tỷ đương nhiên cũng sẽ là vì tới thăm chúng ta.” Không Nguyên vểnh môi nổi lên kháng nghị.

“Ha ha, phải, phải.” Tộc trưởng làm sao có thể không nhìn thấy Không Nguyên đối với Bạch Phong Hoa ỷ lại, cười gật gật đầu nói.

“Trừ bỏ thăm các ngươi, ta còn đáp ứng tộc trưởng một sự kiện.” Bạch Phong Hoa mỉm cười.

“Sao?” Tộc trưởng đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo trên mặt là mừng như điên, tay đều run nhè nhẹ.Đáp ứng một sự kiện, chẳng lẽ ….

“Ta đáp ứng ngươi, trước mặt của ngươi luyện chế giải dược của ta cho ngươi xem.” Bạch Phong Hoa mỉm cười, “Mà toàn bộ dược liệu đều được chuẩn bị đầy đủ hết.Tộc trưởng, chuẩn bị phòng luyện đan đi.”

“Hảo, hảo, rất tốt, hảo!” Tộc trưởng nói năng lộn xộn, kích động cũng không biết nên đi phương hướng nào.

“Đi, phòng luyện đan của ta đi.” Không Nguyên nhìn đến tộc trưởng kích động như vậy, cũng biết Bạch Phong Hoa luyện chế giải dược nhất định không phải loại phàm vật, mở miệng nói: “Ta sẽ tự mình gác ở bên ngoài.”

“Không.” Bạch Phong Hoa lại một ngụm cự tuyệt.

Không Nguyên cùng những người khác đều là sửng sốt.

“Ta hy vọng ngươi ở bên cạnh ta quan sát, lần luyện đan này đây đối với ngươi là trợ giúp.” Bạch Phong Hoa trầm giọng nghiêm túc nói ra suy nghĩ của bản thân.

Không Nguyên giật mình, lập tức nở nụ cười sáng lạn, dùng sức gật gật đầu: “Hảo!”

“Ta dẫn người canh gác ở bên ngoài.” Không Lâm phía sau chen vào nói.

Bạch Phong Hoa mắt nhìn Không Lâm, trong lòng hiểu được, Không Lâm, Không Nguyên, Không Dục, ba người này trong lúc đó tất nhiên xảy ra ít chuyện chính mình cũng không biết.Bất quá, tình trạng này, dường như cũng tốt, cũng đủ rồi.

“Muốn, muốn chuẩn bị cái gì, cứ việc mở miệng.” Tộc trưởng nét mặt già nua hưng phấn đến đỏ bừng.

“Không cần, trực tiếp đi phòng luyện đan.Cũng không biết tộc trưởng ngài bộ xương cốt của lão có đủ sức chịu nổi không.Đan dược này chỉ sợ phải luyện chế hai ngày hai đêm.” Bạch Phong Hoa nhìn tộc trưởng trêu tức nói.

“Thiết! Đừng nhìn ta một bộ lão già khọm, nhưng khỏe mạnh vô cùng.Ngươi ít nói nhảm, nhanh chút, nghỉ ngơi một chút, dùng qua cơm rồi bắt đầu đi.” Tộc trưởng không phục phản bác, trong lòng lại khẩn cấp muốn nhìn Bạch Phong Hoa luyện chế đan dược.

Không Dục tuy biết Bạch Phong Hoa trời cho có thể luyện đan, nhưng cũng không nghĩ tới Bạch Phong Hoa có thể chính mình luyện đan.Không khỏi tò mò hỏi một câu: “Bạch Phong Hoa, ngươi hiện tại, là luyện dược sư đúng không, là cái cấp bậc gì?”

“Cao cấp.” Bạch Phong Hoa thuận miệng quăng ra hai chữ, làm một đám đông cứng lại.

Cao cấp luyện dược sư!!!

Bạch Phong Hoa cư nhiên là cao cấp luyện dược sư!

Hơn một năm trước, nàng ngay cả Địa Tâm chỉ hỏa cũng không biết.Hiện tại cư nhiên đã là cao cấp luyện dược sư!!!

Điều này làm cho người Độc Long Cốc làm sao chịu nổi a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.