Thịnh Thế Phong Hoa

Chương 15: Q.3 - Chương 15: Yêu thú Quân Mân




Ở trên đường đi Hắc Thủy cốc, Bạch Phong Hoa mới tìm một cơ hội đem chuyện trong hang động nói cho Tịch Nhiêu, để Tịch Nhiêu giúp phân tích.Kết quả hai người nghĩ nổ đầu cũng không phân tích ra nguyên cớ, chỉ có tạm thời từ bỏ.

Lại qua mấy ngày, đoàn người Bạch Phong Hoa đi tới miệng cốc Hắc Thủy cốc.Bạch Thiên Kỳ nhìn bốn phía, trong lòng tràn ngập đề phòng.

“Chủ nhân, một hồi cẩn thận đi theo ta, chúng ta hái được cỏ Băng Khóa lập tức rời đi.” Tịch Nhiêu thái độ thập phần cẩn thận.

Thái độ Tịch Nhiêu lúc này ở Bạch Thiên Kỳ xem là bình thường, bởi vì Bạch Thiên Kỳ không biết thân phận thật sự của Tịch Nhiêu.Nhưng mà Bạch Phong Hoa cảm thấy kỳ quái.Tich Nhiêu là yêu thú thực lực cường đại, hắn cũng sợ? Sợ Hắc Thủy cốc hay là ai ở trong Hắc Thủy cốc?

Bạch Phong Hoa không hỏi ra, mỗi người đều có chính bí mật của riêng mình.

Tịch Nhiêu dẫn theo hai người lặng yên không tiếng động tiến vào Hắc Thủy cốc, ngựa quen đường cũ hướng bên trong mà đi.Hắn nhỡ rõ ngay tại bên cạnh miệng cốc dưới một gốc đại thụ còn có cỏ Băng Khóa.Dọc theo đường đi Bạch Thiên Kỳ lòng tràn đầy đề phòng, Tịch Nhiêu cũng không ngừng quan sát chung quanh.Bạch Phong Hoa đi theo phía sau Tịch Nhiêu, trong lòng nổi lên kinh nghi hoặc. (kinh ngạc + nghi hoặc)

Rất nhanh, Tịch Nhiêu mang theo hai người đến đích.Đập vào mắt Bạch Phong Hoa, là một gốc cây đại thụ thật lớn che trời, bốn người vây quanh mới có thể ôm hết.Phía dưới gốc cổ thụ có một hốc trống, vài cong thảo dược xanh mướt sinh trưởng khỏe mạnh.Bạch Phong Hoa tập trung nhìn vào, vài cọng thảo dược diện mạo hơi kỳ lạ, rìa mép đều là răng cưa, tràn ngập một cỗ hàn khí.Quả nhiên cùng sách ghi lại giống nhau, Bạch Phong Hoa trong lòng thầm than.

“Chính là nói.” Bạch Phong Hoa chỉ vào dược thảo kia khẳng định nói.

“Hư, nhỏ giọng.Nếu kinh động tên kia sẽ không dễ làm.” Tịch Nhiêu xoay người hướng Bạch Phong Hoa làm động tác chớ lên tiếng, nhưng mà hắn kinh ngạc nhìn đến sắc mặt Bạch Phong Hoa đã thay đổi, ở trong con ngươi Bạch Phong Hoa đã trong thấy cảnh tượng phía sau lưng hắn.Tiếp theo phía sau nổi lên một đạo kình phong.

“Ta đã bị kinh động, ngươi đồ ngu ngốc!” Ở phía sau Tịch Nhiêu, một mỹ nam tóc đen chợt quát một tiếng, một cái đá phi tới hướng Tịch Nhiêu.

“A nha!” Tịch Nhiêu kêu sợ hãi một tiếng, vội vàng lắc mình tránh thoát công kích sắc bén.

Bạch Thiên Kỳ cả kinh, định rút kiếm, Bạch Phong Hoa lại vươn tay giữ tay Bạch Thiên Kỳ rút kiếm.Bạch Thiên Kỳ khó hiểu nhìn Bạch Phong Hoa, Bạch Phong Hoa khẽ lắc đầu, ý bảo Bạch Thiên Kỳ không cần như vậy.Bởi vì Bạch Phong Hoa cũng không có cảm giác được trên người mỹ nam tóc đen kia có sát khí hay ác ý gì.

“Ha ha, ha ha, Quân Mân, đã lâu không gặp a, dạo này sông được a?” Tịch Nhiêu tránh né công kích của mỹ nam tóc đen, ngượng ngùng cười đánh tiếp đón.

“Tốt, rất tốt.Ngươi hẳn là so với ai khác đều biết ta sống được không a.” Mỹ nam tóc đen kêu Quân Mân nghiến răng nghiến lợi từ hàm răng bật ra một câu như vậy.Ánh mắt lại đằng đằng sát khí nổi lên.

“Ha ha, đừng như vậy Quân Mân, ta hôm nay dẫn theo bằng hữu đến.Sẽ hái vài cọng thảo dược là tốt rồi.” Tịch Nhiêu cười lấy lòng.Hắn đương nhiên so với ai khác đều rõ ràng lửa giận Quân Mân từ đâu đến.

“Bằng hữu? Ngươi người như vậy cũng có bằng hữu?” Quân Mân nghi hoặc theo tầm mắt Tịch Nhiêu xem qua, mới nhìn đến Bạch Phong Hoa cùng Bạch Thiên Kỳ.Ngay sau đó, hắn chau mày, trong mắt hiện lên nồng đậm khinh thường cùng chán ghét, “Nhân loại?”

“Đúng vậy.Cho ta vài cọng thảo dược, ta lấy liền đi.” Tịch Nhiêu ngượng ngùng cười.

“Để cho người ta hái thảo dược?” Quân Mân nhìn Bạch Phong Hoa cùng Bạch Thiên Kỳ ánh mắt càng ngày càng không tốt, mi gian đang lúc này dần dần hiện lên một cỗ xơ xác tiêu điều, không đợi Tịch Nhiêu trả lời hắn quay đầu về phía Tịch Nhiêu, lạnh lùng nói, “Tịch Nhiêu, cho ngươi thời gian một khắc, lập tức mang theo nhân loại dơ bẩn cút khỏi địa bản của ta.”

Tịch Nhiêu vò đầu, trong lòng âm thầm kêu khổ, Quân Mân đối nhân loại căm hận kỳ thật đều do hắn trực tiếp tạo thành, tuy rằng chính hắn cũng không thích nhân loại, nhưng mà Tịch Nhiêu so với Quân Mân lý trí hơn.Hắn biết không phải nhân loại nào cũng đều dơ bẩn xấu xa như vậy.

“Đi, đi, đi, vậy, thảo dược …” Tịch Nhiêu liếc cỏ Băng Khóa dưới gốc cây đại thụ thật cẩn thận hỏi.

“Không có!Cút!” Quân Mân lớn tiếng quát, “Xem mặt mũi ngươi ta không có đối với nhân loại ra tay là tốt rồi!”

Bạch Thiên Kỳ chau mày, rất muốn lên tiếng phản bác, nhưng bị Bạch Phong Hoa lắc lắc đầu.

Tịch Nhiêu khó xử vò đầu: “Không được a, Quân Mân, dược thảo ta…”

Tịch Nhiêu lời còn chưa xong, một trận gió lạnh thổi qua, chung quanh chim chóc đậu ở trên cây toàn bộ vỗ cánh bay lên trời.Cùng lúc đó, tiếng vỗ cánh không dứt bên tai, chim chóc toàn bộ khe cốc đều bị kinh bay!

“Đáng chết, lại có nhân loại xâm nhập!” Quân Mân ngẩng đầu nhìn trời, oán hận phun ra một câu, quay đầu nhìn về phía Tịch Nhiêu, “Sau ta tìm ngươi tính sổ, ngươi hiện tại lập tức mang theo cái gọi là nhân loại bằng hữu cút ra ngoài cho ta!”

“Quân Mân, lần này người đến, chỉ sợ không đơn giản.Ta lưu lại giúp ngươi.” Tịch Nhiêu nghe hơi thở trong không khí, sắc mặt không giống lúc trước ngả ngớn, thay thế là một mảnh ngưng trọng.

“Quân Mân nhíu mày, nhìn Tịch Nhiêu, lại nhìn phía xa xa, hừ lạnh một tiếng bỏ lại câu: “Tùy ngươi.” Nói xong liền vội hướng khe sâu lao đi.

“Quân Mân chán ghét nhân loại cũng là do ta tạo thành.Tuy rằng nhân loại quả thực đáng ghét.” Tịch Nhiêu thở dài, “Lần này người đến, thực lực không tầm thường.Quân Mân khả năng sẽ cố hết sức, ta đi nhìn xem.Ngươi trước hái dược thảo.”

“Ừ, ta sẽ hái.” Bạch Phong Hoa gật gật đầu.

Tịch Nhiêu ừ một tiếng nhún chân cũng hướng khe cốc lao đi.Đợi Tịch Nhiêu sau khi rời đi, Bạch Thiên Kỳ mới do dự hỏi: “Bạch Phong Hoa, Tịch Nhiêu này, chẳng lẽ không phải nhân loại?”

“Ừ!” Bạch Phong Hoa ngồi xổm xuống, thật cẩn thận thu thập cỏ Băng Khóa, “Đúng vậy,Tịch Nhiêu là yêu thú.Hy vọng ngươi tạm thời giữ bí mật.”

“Được.Ta sẽ.” Bạch Thiên Kỳ gật đầu, nhìn Bạch Phong Hoa thu thập dược thảo, do dự xuống, lại hỏi: “Bạch Phong Hoa, một lát, ngươi, phải giúp yêu thú sao?”

“Ừ!” Bạch Phong Hoa không có do dự, trực tiếp đáp ứng xuống.

“Nhưng mà, ngươi là nhân loại!” Bạch Thiên Kỳ nói nhỏ một tiếng, có chút không thể tin.

“Vậy thì thế nào?” Bạch Phong Hoa đã thu thập xong cỏ Băng Khóa, cẩn thận nhét vào túi Càn Khôn, ngẩng đầu nhìn Bạch Thiên Kỳ, “Nhân loại đương nhiên nên giết chết yêu thú, lấy máu uống, ăn thịt yêu thú?”

Bạch Thiên Kỳ chống lại đôi con ngươi trong suốt của Bạch Phong Hoa, giật giật môi, , ngập ngừng nói: ”Nhưng mà, ngươi là nhân loại, nhân loại không nên giúp nhân loại sao?”

“Ngươi ngu ngốc sao?” Bạch Phong Hoa đứng dậy, không chút khách khí quát lớn Bạch Thiên Kỳ, “Ngươi phải giúp nhân loại giết chết yêu thú, sau đó đối phương muốn nuốt nội đan yêu thú, đem ngươi giết chết.Ngươi thực thích kết cục như vậy? Rất nhiều thời điểm, yêu thú so với nhân loại sạch sẽ hơn.”

Bạch Thiên Kỳ ngốc ở tại chỗ, nhìn cặp con ngươi phát sáng, sau một lúc lâu nói không nên lời.

“Muốn hay không đánh cược?” Bạch Phong Hoa, “Chúng ta liền đánh cuộc nhân loại cùng yêu thú người nào dơ bẩn hơn.”

Bạch Thiên Kỳ chằm chằm nhìn Bạch Phong Hoa, sâu một lúc lâu cũng không nói một lời nào.

“Bùm …” Tiếng nổ đột nhiên theo khe sâu truyền đến, Bạch Phong Hoa trong lòng căng thẳng, không hề cùng Bạch Thiên Kỳ nói lời nào, vội chạy hướng miệng cốc mà đi.Bạch Thiên Kỳ cũng vội vàng theo ở phía sau.

Khi Bạch Phong Hoa đuổi tới miệng cốc, liền nhìn đến Quân Mân cùng Tịch Nhiêu cùng hợp lực công kích lão già mặc trường bào vàng.Lão già kia hai hàng mày nối liền nhau thành một đường, tướng mạo không tốt, cằm nhọn hoắt, giờ phút này sắc mặt đều nhỏ ra nước.Hắn bị Quân Mân cùng Tịch Nhiêu công kích đánh lui, trong lòng căm tức không thôi.

“Nhân loại dơ bẩn, cút khỏi Hắc Thủy cốc!” Quân Mân tức giận mắng, nhưng trong lòng hiểu được, người đứng trước mặt này thực lực không tầm thường, nếu hôm nay không phải Tịch Nhiêu đúng dịp ở trong này, hắn phỏng chừng cùng người nọ rơi xuống kết cục ‘lưỡng bại câu thương’ (cả hai bên cùng thiệt hại).

Tịch Nhiêu không nói lời nào, mà là ra tay càng ‘ngoan’ hơn.

Bạch Thiên Kỳ ở phía sau cũng chạy tới bên Bạch Phong Hoa, khi hắn nhìn thấy một màn này, kinh hô ra tiếng: “Tần trưởng lão.”

Lão giả kia nghe được có người gọi, vội vàng hướng bên Bạch Phong Hoa nhìn lại, mi gian lập tức hiện lên sắc thái vui mừng: “Ngươi là đệ tử Bạch gia, tên là gì?”

“Vãn bối là Bạch Thiên Kỳ.” Bạch Thiên Kỳ cung kính trả lời.

Còn không chờ lão gia kia nói chuyện, Tịch Nhiêu công kích một chiêu tàn nhẫn đã đánh úp đến trước mặt lão già, lão giả chật vật đỡ một kích này, thở hổn hển hướng Bạch Thiên Kỳ gào thét: “Bạch Thiên Kỳ, mau giúp ta.Sau khi chuyện thành công, ta lập tức nhận ngươi làm đệ tử Dịch Phong phái.Giúp ta lấy nội đan mãnh xà.”

Bạch Phong Hoa ánh mắt lạnh lùng, lập tức hiểu được thân phận lão giả này.Trưởng lão Dịch Phong phái sao? Mục đích vẫn là Quân Mân a.

Bạch Thiên Kỳ do dự, tạm thời chưa có ra tay.

“Bạch Thiên Kỳ! Người còn phát ngốc cái gì! Ngươi thực không biết Bạch Ngọc Phi đã mất tích sao? Lần này thất quốc tỷ thí các ngươi Bạch gia không có Bạch Ngọc Phi, khẳng định xuống dốc không phanh!” Lão giả kia chật vật né tránh công kích của Quân Mân cùng Tịch Nhiêu, vội vàng hướng Bạch Thiên Kỳ gào thét, “Mau trợ giúp ta giết hai yêu thú này, sau khi chuyện thành công ngươi có nhiều chỗ tốt.Ngươi trở thành đệ tử Dịch Phong phái, còn có ai dám đánh chủ ý Bạch gia?”

“Nhiều lời vô ích!” Tịch Nhiêu móng tay thon dài mạnh mẽ cào trước ngực Tần trưởng lão, trực tiếp cắt qua y phục của hắn, xé rách da thịt của hắn.Nhất thời máu tươi tuôn ra, nhìn thấy ghê người.

“Bạch Thiên Kỳ! Ngươi muốn cho Bạch gia diệt vong phải không?” Tần trưởng lão kia bị thương, trong lòng bối rối không thôi, rống lớn hơn, thậm chí là uy hiếp.

Bạch Phong Hoa vẫn không nói gì, cũng không có động tác, đợi khi Bạch Thiên Kỳ rốt cuộc chần chừ nghĩ rút kiếm ra, Bạch Phong Hoa xoẹt một tiếng so với hắn rút kiếm nhanh hơn, đem kiếm chắn ở trước mặt Bạch Thiên Kỳ, âm lãnh gằn từng chữ: “Bạch Thiên Kỳ, nếu ngươi dám tiến lên trước, ta nhất định lấy mạng nhỏ của ngươi.”

“Bạch Phong Hoa, ngươi …” Bạch Thiên Kỳ nhìn trước mắt hàn quang Trường Không kiếm lóe lên, nhìn Bạch Phong Hoa mi gian hiện lên một mảnh lạnh lẽo, trong lòng phức tạp vạn phần.Bạch gia quả thật xuống dốc không ít, tuy rằng chủ mẫu vẫn kiên trì nói Bạch Ngọc Phi đang bế quan tu luyện.Nhưng là ai đều hiểu, Bạch Ngọc Phi đã mất tích, đã sớm không ở Bạch gia.Lúc này đây, Thất quốc tỷ thí đã làm cho chủ mẫu tâm lực (tâm tư+lao lực) tiều tụy.Tần trưởng lão Dịch Phong phái vỗn đều lấy lòng Bạch gia, nói đúng ra là lấy lòng Bạch Ngọc Phi.Bạch Ngọc Phi sau khi mất tích, Tần trưởng lão thường thường chạy tới Bạch gia, bởi vì hắn vẫn chưa từ bỏ ý định.Hy vọng có một ngày Bạch Ngọc Phi bỗng nhiên xuất hiện.Nếu bây giờ Tần trưởng lão quay đầu thương (cây giáo) nhắm ngay Bạch gia, chỉ sợ Bạch gia thật sự sẽ không gượng dậy nổi.Có điều, hiện tại tình huống này, chính mình nên làm như thế nào cho phải?

“Bạch Phong Hoa? Tốt, rất tốt! Bạch gia các ngươi hóa ra có tiểu bối xấu xa như vậy, dám cùng yêu thú cấu kết một ruột, ta sau khi trở về sẽ báo cáo, diệt trừ Bạch gia các ngươi!” Tần trưởng lão đem lời bên đó nghe rành mạch, hiểu được người ngăn cản Bạch Thiên Kỳ không ngờ là người của Bạch gia.Có thể nào không vừa thẹn vừa giận?

“Ai nha, ngươi còn muốn trở về?” Bạch Phong Hoa ha ha cười, tiếng cười tràn đầy châm chọc.

“Ngươi hôm nay liền vùi thân ở chỗ này đi!” Quân Mân giọng nói âm lãnh giống như sông băng vạn năm.

Tần trưởng lão tức giận sôi lên, tây chân luống cuống ứng phó Tịch Nhiêu cùng Quân Mân công kích, trong lòng đối Bạch Phong Hoa cùng Bạch Thiên Kỳ thầm hận không thôi.Nghĩ một khi thoát khỏi khốn đốn, tuyệt đối làm cho hai con chuột nhắt này sống không bằng chết.

“Ta hỏi ngươi, hơn mười năm trước, có phải ngươi giết người Tiết gia hay không?” Bạch Phong Hoa vung Trường Không kiếm nhắm thẳng mặt Tần trưởng lão phẫn nộ quát.

“Cái gì Tiết gia không Tiết gia, ta giết nhiều người, một lát nữa đến phiên ngươi!” Tần trưởng lão tức giận mắng.

Bên cạnh, Bạch Thiên Kỳ chấn động, hắn đương nhiên hiểu được người Bạch Phong Hoa nhắc tới là ai.Sự kiện kia hắn rất rõ ràng, khi hắn biết được chuyện này, nghĩ ngăn cản lại không còn kịp rồi.

Bạch Thiên Kỳ phản ứng rất nhỏ nhưng Bạch Phong Hoa cảm giác được, cũng xem ở trong mắt.Xem ra, chính là Tần trưởng lão này giết chết tiểu cậu mình chưa từng gặp mặt! Nếu là vậy, cũng không cần khách khí.

Bạch Phong Hoa không nói hai lời, vugn Trường Không kiếm lên, dưới chân nhún một chút, trực tiếp gia nhập cuộc chiến.

Bạch Thiên Kỳ sửng sốt, ngay sau đó hắn hiểu được, Bạch Phong Hoa làm sao có thể giúp Tần trưởng lão! Bạch Phong Hoa là muốn giết Tần trưởng lão.

Có Bạch Phong Hoa gia nhập, thế cục rất nhanh nghiêng về một phía.Vừa rồi, Tần trưởng lão còn có thể miễn cưỡng chống đỡ, tuy rằng cả người bị đả thương không ít, nhưng tốt xấu có thể bảo toàn tính mệnh.Rất nhanh, Bạch Phong Hoa cùng Tịch Nhiêu còn có Quân Mân đem Tần trưởng lão bắt lấy.

“Ha ha, chủ nhân ra tay chính là lợi hại a.” Tịch Nhiêu ngửa mặt lên trời cười ha hả.

“Các ngươi thôi đi, các ngươi cũng có thể giết chết hắn, đừng cho là ta nhìn không ra các ngươi vừa rồi đang đùa.” Bạch Phong Hoa một cước không khách khí đem Tần trưởng lão đá ngã xuống đất.Tần trưởng lão trên người trói vài vòng Tử Đằng, hắn càng giãy dụa, Tử Đằng càng trói chặt.

Quân Mân sắc mặt phức tạp nhìn Bạch Phong Hoa.Bạch Phong Hoa là một nhân loại, lại ra tay giúp bọn họ tấn công nhân loại, hắn có chút nghĩ không thông.

Bạch Thiên Kỳ đứng xa xa, trong lòng càng thêm phức tạp.

“Lão già, ta hỏi lại một lần nữa, hơn mười năm trước, ngươi ở ngoài thành Nhạc Lâm quốc giết chết một thiếu niên? Còn đả thương phụ thân thiếu niên kia?” Bạch Phong Hoa ba ba nện Trường Không kiếm lên mặt nhăn nheo của Tần trưởng lão.

Nhục nhã như vậy làm cho Tần trưởng lão máu cả người đều vọt lên.Thân là trưởng lão Dịch Phong phái, khi nào chịu qua nhục nhã như vậy, còn là bị một cái hậu bối làm nhục!

“Tiểu tạp chủng Bạch gia, ngươi chờ đó cho ta, hôm ta ta khốn đốn, ngày khác, chính là tận thế Bạch gia các ngươi!” Tần trưởng lão nghiến răng nghiến lợi, trong mắt hằn lên tơ máu, ác độc nhìn Bạch Phong Hoa.

“Ha ha…” Bạch Phong Hoa xoa thắt lưng ngửa mặt lên trời cười to, giống như nghe đươc chuyện cười hay nhất thế gian.

“Lão già, ngươi như thế nào còn chưa hiểu được thế cục hiện tại? Hiện tại ngươi là tù nhân! Ta nghĩ giết ngươi, đơn giản vô cùng.Ngươi lúc này còn nói lời ngoan độc, không phải muốn chết nhanh hơn sao?” Bạch Phong Hoa nhíu mày, mí mắt cũng không chớp, trực tiếp vung kiếm chém đỉnh tóc Tần trưởng lão, làm cho hắn biến thành nửa trọc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.