Thịnh Thế Sủng Phi

Chương 11: Chương 11




Chu Thanh Nhược cảm thấy hơi kỳ quái, buổi trưa Hoàng đế rất ít khi trở về ăn cơm, nhưng hôm nay đột nhiên lại trở về?

Hoàng đế hình như mới hạ triều, còn đang mặc long bào hoa lệ, những sợi tơ vàng dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng nhu hòa, mờ mờ ảo ảo, càng làm nổi bật vẻ anh tuấn chói mắt của Hoàng đế, cao hoa mà tự phụ.

Chu Thanh Nhược cảm thấy trong lòng vui vẻ, kết quả vừa định hành lễ đã bị Hoàng đế ba bước thành hai đến vịn nói, “Miễn lễ.” Sau đó tỉ mỉ quan sát nàng, lúc đầu Chu Thanh Nhược còn có thể cười dịu dàng... Lúc sau lại cảm thấy ánh mắt Hoàng đế quan sát nàng mang theo sự tức giận không nhỏ.

Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Lúc Chu Thanh Nhược sắp chịu không nổi nữa rốt cuộc ánh mắt Hoàng đế mới không chăm chú nhìn nữa, cầm tay nàng đi vào nhà.

Hai người đã trải qua chuyện hôn môi ngẫu nhiên lúc trước, giống như một đứa trẻ mới vừa học được trò chơi mới vậy, rất hưng phấn trước lúc ngủ đều sẽ hôn nhau nóng bỏng, nhưng cũng chỉ giới hạn tới đây, hiển nhiên Hoàng đế vẫn chưa có thói quen về cách thức chung đụng thân mật thế này, cho nên vào ban ngày hai người đều luôn duy trì một khoảng cách nhất định.

Nhưng hiển nhiên hôm nay lại bất đồng, Hoàng đế vẫn nắm tay Chu Thanh Nhược không hề buông ra, cho dù lúc ăn cơm cần phải buông tay, nhưng chờ sau khi cơm nước xong rất nhanh lại nắm tay nàng..., mặc dù Chu Thanh Nhược cảm thấy như vậy sẽ mệt chết đi, dù sao làm chuyện gì cũng bất tiện, nhưng nàng lại rất ưa thích cái loại tâm ý sâu xa bên trong đó, trong lòng ngoại trừ ngọt ngào lại còn có một chút cảm giác ngượng ngùng không biết làm sao.

Linh Ngọc cứ đi tới hỏi chuyện có nghỉ trưa hay không, lần đầu Hoàng đế trở lại, nàng cũng khá lo lắng, cũng không biết phải an trí thế nào. “Thời tiết nóng bức, trên giường vẫn để màn không bằng mở cửa sổ cho giường lớn mát mẻ, dù sao khi mở cửa sổ, gió thổi vào mặt rất là thoải mái...

Chu Thanh Nhược còn chuẩn bị hỏi xem có cần trải chiếu hay không, kết quả Hoàng đế cũng rất quả quyết nói, “Đi nằm ngủ bên kia thôi.” Sau đó nắm tay nàng đi vào nội thất.

Bên trong đã điểm hương, vừa có tác dụng trừ khử côn trùng hiệu quả cũng có tác dụng an thần, Chu Thanh Nhược cảm thấy rất dễ chịu, có điều trong chốc lát lại có chút mơ hồ, sau đó nàng nghe được Hoàng đế ở bên cạnh nhẹ giọng gọi nàng, “Huyên phi?”

Chu Thanh Nhược miễn cưỡng mở mắt, “Bệ hạ?”

Hoàng đế nhìn thần thái nàng buồn ngủ giống như một đứa trẻ ngờ nghệch, trong lòng cực kỳ mềm mại, không tự chủ nở ra nụ cười trìu mến, chủ động hôn lên cánh hoa mềm mại của nàng nói, “Ngủ đi.”

“Ừm...” Chu Thanh Nhược thật sự rất buồn ngủ, đáp một tiếng đã nhắm hai mắt lại, chỉ là rất nhanh cơ thể nàng đã cứng ngắc, bởi vì Hoàng đế phá lệ ôm nàng.

Hình như cảm thấy Chu Thanh Nhược cứng đờ, Hoàng đế nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng, nhẹ nhàng nói, “Ngủ đi.”

Giọng nói này rất dịu dàng, khiến tâm Chu Thanh Nhược nhộn nhạo một hồi, nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt Hoàng đế... Mình bởi vì tửu lượng không cao đã ngủ mất nhưng vẫn nghe được Hoàng đế từng nói những lời như vậy, nhưng khi đó vì quá lo lắng cho an nguy của mình, nào còn có ý định ngẫm nghĩ gì thêm?

Đầu óc Chu Thanh Nhược mệt rã rời rốt cuộc cũng tỉnh táo hơn một chút, chỉ là rất nhanh nàng lại rơi vào mơ hồ rồi, bởi vì Hoàng đế cúi đầu hôn lên nàng, dịu dàng mà nóng bỏng, giống như muốn nhấn chìm người vào bên trong vậy.

***

Buổi chiều, Hoàng đế ra khỏi Ngự Bảo điện sắc mặt lại âm trầm, ý lạnh trong mắt dường như có thể đông cứng người luôn vậy, làm cho đám người hầu đứng một bên run lẩy bẩy cũng không dám thở mạnh chút nào. Chờ đến Ngự Thư phòng, Hoàng đế nói với Từ Bảo Thần, “Soạn ý chỉ cho Trẫm.”

Tuổi Từ Bảo Thần cũng không quá 40, gương mặt tròn trịa, vóc người cũng tròn vo, cười lên lại càng làm người ta có thiện cảm, giống như thúc thúc hòa ái dễ gần bên cạnh nhà vậy, nhưng ai quen biết y đều biết, đây chính là một Tiếu Diện Hổ (mặt cười lòng dạ hung tàn), tiếu lý tàng đao (cười mà bụng chứa đầy dao găm) sâu không lường được, một người rất có bản lĩnh, Đức Vũ Hoàng đế có thể được như hôm nay chiến công không thể nói đều là của y, nhưng cũng là một nhân vật hết sức quan trọng, là một quân sư tâm phúc của Hoàng đế.

Từ Bảo Thần nhanh chóng mở trang giấy, có điều lời nói Hoàng đế tung bay vào trong tai y lại làm lòng y trầm xuống, “Nhân Tông Hoàng đế đức hạnh bại hoại, làm chuyện ác còn không chịu hối cải... Giáng xuống làm Khang vương, nhốt vào cung Vu Minh, mãi mãi không được thả ra.”

Chờ viết xong, Hoàng đế liếc mắt nhìn liền lấy ngọc tỷ đóng dấu.

Trong lòng Từ Bảo Thần bất an, ý tưởng xoay chuyển mười tám lần cũng không nghĩ ra được tại sao Hoàng đế đột nhiên lại thay đổi chủ ý, rõ ràng ban đầu nói tạm thời để yên cho Nhân Tông Hoàng đế, chờ triều đình vững chắc mới thu thập Nhân Tông hoàng đế và phe cánh sau, dù sao bọn họ mới nửa tháng đã đánh vào Kinh thành, mặc dù đã lên ngôi, nhưng vua và dân đều chưa ổn định, Tổng binh Quý Châu, Lưỡng Quảng các nơi vẫn còn rục rịch nổi dậy, quan trọng hơn là bọn họ còn đang chờ một người quan trọng..., người này có thể vì Hoàng đế chứng minh mình bị vu hãm và có thể trả lại sự trong sạch, lúc cướp lấy ngôi vua tự nhiên không cần tính đến cách thức thế nào, thế nhưng một khi đã được thiên hạ thì phải nghĩ cách để sự kế vị của Hoàng đế là chuyện đương nhiên, thắng được dân tâm, vì Hoàng đế rửa sạch án oan bị vu hãm trước kia dĩ nhiên là chuyện quan trọng nhất, nhưng chuyện bây giờ lại quá nhiều, tất cả tất cả cần phải có thời gian để hòa hoãn, lúc đầu y và Hoàng đế bàn bạc với nhau Hoàng đế đã đồng ý, có điều ai có thể nghĩ chỉ mới không tới một tháng Hoàng đế đã không chịu được!

Nhưng khi nhìn sắc mặt lạnh lùng của Hoàng đế, trong mắt đầy vẻ tức giận, Từ Bảo Thần lại bắt đầu do dự, bất kể Hoàng đế ra ý chỉ trong tâm trạng thế nào, bây giờ cũng không phải cơ hội tốt để thăm hỏi, phải biết tính khí của vị Hoàng đế này cũng không thể so sánh với người bình thường.

Hoàng đế cảm thấy thật tức giận, nhớ tới người hầu nói với y chuyện Nhân Tông Hoàng đế và Hoàng hậu Trương thị để Chu Thanh Nhược hành lễ, trong lòng lại bực bội khó chịu!

Một người là ích kỷ nhỏ mọn, một kẻ hèn nhát mềm yếu nhu nhược, một người khác chính là nữ nhân nịnh nọt, thủy tính dương hoa (lẳng lơ kiều mị), đều không có người nào tốt, tại sao lại muốn nữ nhân của mình hành lễ với bọn họ? Bọn họ là ai chứ? Mình là người cao quý nhất trong thiên hạ này, vậy Chu Thanh Nhược cũng là nữ nhân tôn quý nhất trên cõi đời này, không ai sánh bằng, dù là hành lễ cũng phải là bọn họ đi tới quỳ trước mặt Chu Thanh Nhược mới đúng!

Hoàng đế nhớ tới gương mặt Chu Thanh Nhược ngủ giống như một đứa trẻ ngây thơ, cảm thấy tức giận trong lòng càng không tiêu tan.

Theo ý y chỉ hận không thể giết bọn họ ngay lập tức, nhưng là nghĩ tới giày vò thống khổ nhất chính là gậy ông đập lưng ông, y muốn những người đó tự mình nếm thử trải qua sự khổ sở sẽ như thế nào, trực tiếp giết chết đối bọn họ chẳng phải quá tốt ư?

Không vội, tất cả đều phải từ từ, y chịu nhục năm năm mới có thể đoạt lại những thứ thuộc về mình, không thể cứ tiện nghi cho bọn họ như vậy.

Vì nghĩ như thế tức giận của Hoàng đế mới giảm xuống chút ít, lại quét mắt nhìn Từ Bảo Thần, thấy sắc mặt y do dự hẳn là muốn hỏi lại không dám hỏi, nhớ đến y từ trước đến nay đều trung thành cảnh cảnh, lòng cũng mềm đi, nói, “Có phải ngươi bất mãn với chỉ ý của Trẫm?”

Từ Bảo Thần nào dám trả lời, quỳ phịch xuống nói, “Bệ hạ tất nhiên có quyết định mới xuống đạo ý chỉ này, là vi thần đần độn không thể hiểu ý được.”

Hoàng đế sắc mặt hơi hòa hoãn nói, “Đứng lên đi.”

“Tạ Bệ hạ.”

“Lệ phi đã tìm được rồi?”

Lệ phi chính là người lúc đầu bị bắt gian tại giường cùng y, là phi tử của Tiên đế, lúc ấy mặc dù Tiên đế rất tức giận, nhưng trong lòng vẫn giữ một chút hi vọng, hi vọng chỉ là một chuyện hiểu lầm, nhờ vậy nên mới không xử Lệ phi ngay tại chỗ, nhưng lại lo lắng nàng ở trong cung cũng không an toàn nên nhốt nàng ta vào một tòa nhà bên ngoài hoàng cung, sau đó nữa Lệ phi lại tự mình chạy thoát ra ngoài, mấy năm qua Đức Vũ Hoàng đế đều đi tìm nàng, chỉ cần có thể tìm được nàng...., tự nhiên cũng có thể trả lại trong sạch cho y.

Y cũng không quan tâm đến những danh tiếng này, nhưng y lại không muốn danh tiếng của Tiên đế bị ảnh hưởng, quan trọng hơn là y muốn lấy đạo của người trả lại cho người, muốn cho Nhân Tông Hoàng đế thân bại danh liệt, tiếng xấu lan xa, để người đời sau đều phỉ nhổ hắn (Nhân Tông hoàng đế).

“Bệ hạ thứ tội, vi thần vô năng.” Từ Bảo Thần rất áy náy, mỗi lần cho là đã tìm được đều vuột tay.

Ánh mắt Hoàng đế trầm tĩnh, giống như nước hồ sâu không thấy đáy, y vỗ một cái lên án trác nói, “Ngươi chuẩn bị, tự mình thỉnh Tôn Thái phi hồi cung.”

“Tôn Thái phi?”

Tôn Thái Phi là Tần phi được sủng ái trước kia của Tiên đế, chỉ tiếc sau khi sinh nhi tử lại không được sủng ái nữa, cho nên khi Tiên đế bệnh qua đời đã bị chuyển đến Hoa Chân am.

Từ Bảo Thần biết đây là Hoàng đế tính thi hành kế hoạch dự bị thứ hai rồi, nhưng là phương pháp này có chút cực đoan, vẫn không ổn thỏa bằng kế hoạch đầu tiên, có điều Hoàng đế đã không còn kiên nhẫn được nữa, quả nhiên y nghe Hoàng đế nói, “Trẫm không đợi kịp nữa.”

“Nhưng nếu nàng không muốn thì”

Trong đôi mắt Hoàng đế hiển lộ vẻ bễ nghễ thiên hạ, giọng nói hết sức tàn khốc, “Vậy thì giết, đổi thành Hứa Thái phi, Vương Thái phi, cho đến khi người nào nguyện ý mới thôi.”

Sắc mặt Từ Bảo Thần tái mét, cúi đầu cung kính nói, “Vi thần tuân chỉ.”

***

Ngày hôm sau Chu Thanh Nhược mới nghe được tin tức, Linh Ngọc ở bên tai Chu Thanh Nhược thì thầm, “Nương nương, Ngài biết không? Thái Thượng Hoàng... Bị Bệ hạ giáng chức xuống làm Khang vương, giam giữ, nói là mãi mãi cũng không thả ra.”

“Em nói từ từ thôi, đã xảy ra chuyện gì?” Chu Thanh Nhược sớm biết Hoàng đế sẽ không để mặc cho Khang vương bình yên như vậy..., xưa nay có vị đế vương nào có thể chịu đựng được? Bên cạnh, há có thể để người ta thoải mái yên ổn? Nhưng nàng thật không ngờ lại nhanh như vậy.

Giọng nói Linh Ngọc mang theo mấy phần hả hê nói, “Ngày hôm qua Bệ hạ hạ thánh chỉ, nghe nói trong Minh Hòa cung khóc thành một trận, Khang vương phi lại bị bệnh, thế nhưng ngay cả mời thái y đến một lần cũng không mời được.”

Chu Thanh Nhược lại nói: “Đức phi..., Lưu trắc phi không việc gì chứ?” Nhân Tông Hoàng đế từ Thái Thượng Hoàng thành Khang vương, Hoàng hậu của y trở thành vương phi, mà Đức phi lúc trước lại trở thành trắc phi.

“Không sao không sao, nô tỳ còn bảo người mang chút thức ăn mang qua tặng.” Linh Ngọc dừng lại đúng lúc, giọng điệu hơi cao hơn, thần sắc phấn khởi nói, “Nương nương, lần này Khang vương phi gặp nương nương thì phải quỳ hành lễ với người rồi, nghĩ thế đã thấy hả giận! Ngày hôm qua nương nương bị vị Khang vương phi này làm khó, suýt chút đã bị ngã, lần này chúng ta sẽ để cho ả ta quỳ đến đầu gối cũng hư thối.”

Chu Thanh Nhược cười rất bất đắc dĩ nói, “Ta là vì dẫm phải cục đá, thế nào vào đến miệng em lại trở thành chuyện khác rồi.” Coi như lúc ấy Khang vương phi chậm chạp không bảo nàng đứng dậy, nhưng hôm nay nàng là Huyên phi Tân đế, có gì phải sợ chứ? Nàng không đợi Khang vương phi nói ra đã đứng lên, kết quả không cẩn thận dẫm phải cục đá, suýt chút nữa bị ngã.

“Nương nương, ngài nói... Có phải là Bệ hạ đang xả giận vì ngài không? Nếu không tại sao lại trùng hợp đến vậy? Buổi sáng nương nương gặp phải Khang vương phi, kết quả buổi chiều Khang vương và Khang vương phi đã bị giáng chức.” Ánh mắt Linh Ngọc phát sáng lấp lánh nhìn Chu Thanh Nhược nói.

Vốn Chu Thanh Nhược muốn nói nhất định là lời nói vô căn cứ, có điều đột nhiên nhớ đến ngày hôm qua Hoàng đế hơi khác thường, lòng bỗng giật mình, tim đập như đánh trống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.