Chu Thanh Nhược đối Hoàng đế toàn tâm toàn ý, Hoàng đế đối Chu Thanh Nhược cũng quan tâm chăm sóc, hai người ngươi tình ta nguyện, dụng tâm chung sống, có điều mấy ngày nay còn tốt hơn như ngâm trong mật vậy, dù tách ra một lát cũng sẽ nhớ.
Buổi tối hôm nay khi sửa sang lại gối đầu cho Hoàng đế, đặt chăn băng tàm ti mỏng manh lên trên người Hoàng đế, nói: “Bệ hạ, hôm nay ta đi phòng cách vách ngủ.” Nói tới đây nàng hơi đỏ mặt, trong lòng suy nghĩ, chỉ là ở riêng thôi mà, còn cố ý nói ra giống như nàng thật không muốn bỏ đi vậy.
Sắc mặt Hoàng đế bình thường, gương mặt cũng mang theo vài phần cứng nhắc hỏi,, “Sao vậy?”
“Là kinh nguyệt của ta....” Hai người vẫn chưa có viên phòng, thì càng đừng nói tới chuyện có thai, cho nên kinh nguyệt Chu Thanh Nhược mỗi tháng đều đến viếng một lần.
Hoàng đế cảm thấy thời gian này trôi qua rất vui vẻ, giống như chuyện Chu Thanh Nhược cùng y ở riêng cũng chỉ là chuyện mấy ngày trước thôi, thế nào chớp mắt đã tới nữa?
Nghĩ đến lần đầu tiên hai người cùng nằm chung một chỗ, còn cảm thấy hơi không thích ứng được, nhưng bây giờ buổi tối mỗi ngày đều phải ôm nàng mới có thể ngủ, Chu Thanh Nhược rất mềm mại, mùi hương cơ thể giống như mật đường vậy, làm cho y yêu thích không buông tay.
Nhưng y cũng không tiện yêu cầu quá trớn, thật ra y cũng không quan tâm kinh nguyệt trên người Chu Thanh Nhược, nhưng y cảm thấy nếu Chu Thanh Nhược chủ động nói ra, như vậy nàng rất coi trọng chuyện này...., nữ nhân luôn luôn như thế nhưng theo ý y cũng chỉ là chuyện nhỏ không đáng bận tâm, giống như trước kia cùng Khang vương phi chung đụng, dù y phục không được ủi thẳng nàng còn phiền lòng nửa ngày, còn nếu trên mặt bị nổi mụn đậu thì càng không được, lúc gặp y còn mang theo mũ sa mỏng nói sợ làm ô uế ánh mắt y.
Tóm lại nữ nhân rất quan tâm chuyện nữ nhân, mặc dù chắc chắn ngươi xem những chuyện này chẳng sao cả.
Hoàng đế ý định quanh qua quẩn lại nửa ngày, cuối cùng không thể làm gì phải gật đầu.
Chu Thanh Nhược buông xuống sa trướng mạn màu xanh thiên thanh mỏng như cánh ve, đi thổi tắt đèn, Linh Ngọc đứng một bên chờ cùng đi ra nội thất, đi qua bên cách vách.
Linh Ngọc hầu hạ Chu Thanh Nhược rửa mặt, sau một lúc mới lên giường.
Chờ Linh Ngọc tắt đèn ra ngoài, bên trong nhà cũng hết sức an tĩnh, Chu Thanh Nhược vốn nghĩ nằm lên giường sẽ ngủ ngay, dù sao mệt nhọc cả ngày, thế mà khi thực sự nằm trên giường lại cảm thấy trong phòng quá mức yên tĩnh, yên tĩnh đến mức như là hư không.
Bên ngoài ánh trăng chiếu vào bên trong phòng, trên sàn nhà xuất hiện một đường cung màu sáng bạc, an tĩnh tĩnh lặng, lòng Chu Thanh Nhược lại tràn đầy hình bóng Hoàng đế.
Lúc Hoàng đế tức giận sẽ liếc mắt nhìn người, khóe mắt giương lên, ngập tràn tức giận, người khác nhìn thấy chỉ biết run rẩy, nàng nhìn lại cảm thấy Hoàng đế rất đáng yêu, bởi vì cái loại thần thái tức giận này mang theo vài phần làm nũng chỉ có nàng mới nhìn ra được.
Lúc này chỉ cần Chu Thanh Nhược nhẹ giọng dụ dỗ mấy câu, Hoàng đế sẽ thuận theo ngay, giống như con cọp thu hồi móng vuốt, bộ lông, làm người ta không nhịn được muốn sờ lên một cái.
Dĩ nhiên nàng biết mình có thể dỗ, bởi vì Hoàng đế cũng không thật sự tức giận, nàng từng thấy lúc Hoàng đế thực sự tức giận rồi, khi đó sắc mặt y lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như kiếm, sắc mặt còn thêm uy lực không cho người được kháng cự, làm người nhìn thấy đều sợ hãi trong lòng.
Chu Thanh Nhược thích lúc Hoàng đế cười nhất, nụ cười kia giống như mặt trời xua tan mây, lóa mắt làm người ta không thể chuyển dời tầm mắt, làm người này trở nên đẹp mắt, nếu thời gian có thể ngừng lại, nàng thật hi vọng có thể lưu lại trong nháy mắt đó.
Sau đó, Hoàng đế bước đi rất nhanh, nhưng khi đi chung với nàng thì luôn thả chậm bước chân.
Một chút lại một chút, hình như đã tích tụ rất nhiều kỷ niệm, giường gỗ tử đàn rất rộng rãi, chính là nằm xuống bốn năm người cũng không thành vấn đề, Chu Thanh Nhược ở trên giường lăn qua lộn lại nửa ngày mới phát hiện, trong đầu mình đều tràn ngập bóng hình của Hoàng đế, nơi nào còn ngủ được?
Hay đi xem Hoàng đế một chút?
Có điều rất nhanh nàng lại lắc đầu một cái, bây giờ đi về tính sao đây? Hoàng đế sẽ nghĩ thế nào?
Chu Thanh Nhược đứng dậy uống hai ngụm sữa bò ấm nóng trong lòng lúc này mới cảm thấy thoải mái hơn chút, trở về trên giường ngủ.
Chỉ là trong lúc ngủ mơ cảm giác hơi không được yên ổn, nhìn như có người đang nhìn nàng vậy, đột nhiên Chu Thanh Nhược mở mắt, trong màn đêm tối tăm quả nhiên thấy một người đang ngồi bên mép giường nhìn nàng.
Vốn nàng muốn thét chói tai, nhưng khi nhìn hình dáng thế nào lại giống Hoàng đế?
“Bệ hạ?” Chu Thanh Nhược không xác định hỏi.
“Là trẫm.” Hình như Hoàng đế biết đã dọa nàng sợ, đáp lại rất nhanh.
Chu Thanh Nhược thở phào nhẹ nhõm, mềm nhũn tựa người lên gối đầu, gắt giọng “Bệ hạ tới cũng không nói một tiếng, thật dọa sợ ta rồi.”
Ban đêm giọng nói Chu Thanh Nhược mềm nhẹ, còn mang theo vài phần mờ mịt vừa mới tỉnh ngủ, làm người ta nghe cảm thấy cả người cũng mềm theo, giọng nói của Hoàng đế bỗng nhiên cũng dịu dàng hẳn, “Trẫm thấy nàng ngủ say, nên không đánh thức nàng.”
“Bệ hạ có chuyện gì sao?” Trong bóng đêm giọng nói của Hoàng đế càng nồng đậm, giống như ly rượu ngon năm xưa vậy, làm người say mê.
Hai người mắt đối mắt nhìn nhau, trong đêm tăm tối, ánh trăng bị đám mây che khuất, nhìn chỉ thấy hình dáng mơ hồ, nhưng không biết vì sao hai người đều biết đối phương đang cười, hình như chỉ ngồi như vậy cũng là sự hưởng thụ tốt đẹp.
Hoàng đế trầm mặc nửa ngày mới nói, “Trẫm thấy trời muốn mưa.”
Chu Thanh Nhược vội vàng nói: “Có phải chăn quá mỏng hay không?”
Hoàng đế yên lặng, Chu Thanh Nhược có chút không hiểu, nhìn thấy song cửa sổ mở hé gió thổi vào dồn dập, mình xê dịch vào trong nói: “Bệ hạ lên đây đi, bên ngoài lạnh lẽo.”
Hoàng đế do dự một lát vẫn là lên giường, sau đó rất tự nhiên kéo Chu Thanh Nhược vào trong lòng, cho đến khi cảm giác thân thể mềm mại ấy dán vào cơ thể mình, ngửi thấy đều là hương thơm quen thuộc ấy, lúc này mới cảm thấy một góc trống rỗng trong lòng cuối cùng cũng được lấp đầy, rất thỏa mãn thở dài một hơi.
Chu Thanh Nhược ôm hông Hoàng đế, thân thể bền chắc rắn rỏi, nhưng toát ra nhiệt độ chỉ thuộc riêng Hoàng đế. Nàng không nhịn được áp mặt vào ngực Hoàng đế, nhẹ nhàng nói: “Rốt cuộc Bệ hạ là có chuyện gì vậy?”
“Trời mưa.” Hoàng đế nói.
Chu Thanh Nhược: “....”
Hoàng đế kéo gối đầu qua, nghiêng người nằm xuống, sau đó tìm vị trí thích hợp để Chu Thanh Nhược nằm trong ngực y, sau đó nói: “Lát nữa sợ sẽ có sấm sét, trẫm lo nàng sợ hãi.”
Chu Thanh Nhược bất giác nhìn ra ngoài..., mặc dù gió lớn đang thổi ầm ầm, nhưng mây mù rất mỏng, chỉ cần trong chốc lát sẽ bị gió thổi tan, lộ ra vầng trăng sáng, đây là thời tiết muốn mưa à?
Trong bóng đêm đôi mắt Chu Thanh Nhược sáng trong, Hoàng đế nhìn thấy cảm thấy có phần quẫn bách, cứng ngắc nói, “Ngủ.”
Tiếng cười Chu Thanh Nhược giòn giã trong bóng đêm, nhưng trong chốc lát bên trong phòng lại truyền đến tiếng hít thở đều đều.
***
Nửa tháng sau, thời tiết càng nóng bức hơn, bên trong Ngự Bảo điện cũng mang khối băng đến, dưa hấu ngâm trong nước giếng, dưa bở, dưa chuột, trái cây..., Chu Thanh Nhược cũng không muốn ra ngoài đi dạo, vì trời thật sự quá nóng.
Kết quả buổi tối Hoàng đế sắc mặt âm trầm đi vào, uống chưa được nửa ly trà đã đứng dậy nói, “Nàng cùng trẫm đến Minh Hòa cung một chuyến.”
Lòng Chu Thanh Nhược cảm thấy hơi kỳ quái, có điều nhớ tới chuyện tình trong Minh Hòa cung nghe được từ Linh Ngọc, nói là thời tiết quá nóng bức, nhưng bên kia một chút băng cũng không có, cơm cũng không đưa qua đúng lúc, sau đó còn xuất hiện nội tặc (trộm cướp trong nhà), hôm nay không phải mất vòng ngọc, ngày mai sẽ mất khuyên tai vàng, làm lòng người hoảng loạn, Thái Hoàng Thái hậu lại bị bệnh, lần này hình như rất nặng, tóm lại không hề yên ổn.
Không biết người nào truyền tin tức ra, nói Hoàng đế hà khắc đích mẫu, là một người bất trung bất hiếu, chỉ mấy ngày sau, tiếng gió kia đã truyền khắp kinh thành, nói rất khó nghe.
Hiển nhiên Hoàng đế rất tức giận, lúc này đi gặp Thái hậu không biết là đi an ủi thật... hay là hưng sư vấn tội?
Chu Thanh Nhược đi theo sau Hoàng đế, cảm thấy khả năng hưng sư vấn tội cao hơn chút.
Trong cung Minh Hòa lại hoàn toàn không có vẻ tức giận gì, bọn cung nữ thái giám ở một bên phờ phạc rũ rượi, Chu Thanh Nhược đi theo Hoàng đế vào nội thất của Thái Hoàng Thái hậu, có điều cũng làm nàng giật mình, chỉ hai tháng không gặp, Thái Hoàng Thái hậu giống như già đi mười tuổi rồi vậy, mặt mày tái nhợt, dáng người suy nhược gầy gò, vừa nhìn đã biết bị bệnh đã rất lâu.
Bà thật sự bị bệnh sao? Không lạ khi Chu Thanh Nhược lại nghĩ như vậy, trước kia Thái Hoàng Thái hậu khỏe mạnh thế nào không cần phải nói, kết quả sau khi Tân đế lên ngôi Thái Hoàng Thái hậu vẫn cứ bệnh không dứt, không làm nàng hoài nghi cũng khó.
Khang vương và Khang vương phi đứng hầu hạ một bên, hai người cũng đều tiều tụy , Chu Thanh Nhược đường hoàng đi bên cạnh Hoàng đế, lặng yên không nói.
Khang vương phi rất không muốn nhìn Chu Thanh Nhược, nhưng trên người nàng (CTN) mặc y phục yên sa mỏng, lại mang trâm cài cửu Loan Phượng đính Hồng Bảo Thạch lớn bằng ngón tay cái, giống như ánh mặt trời chiếu rọi tới làm đau ánh mắt nàng, chứ đừng nói đến thần thái tràn đầy dịu dàng yên tĩnh trên mặt nàng (CTN), cho đến khi móng tay siết chặt đau cả lòng bàn tay, đau đớn suýt chút nàng muốn rơi lệ... mới có thể đè nén sự ghen tỵ xuống sâu trong đáy lòng.
“Bệ hạ tới?” Thái Hoàng Thái Hậu được Khang vương phi và Khang vương nâng đỡ ngồi dậy, vô lực nói với Hoàng đế.
Vốn Hoàng đế cũng không có hành lễ, cũng lôi kéo Chu Thanh Nhược đang muốn chuẩn bị hành lễ... giọng nói lãnh ngạnh (lạnh lùng cao ngạo), “Nghe nói mẫu hậu bị bệnh, Trẫm cố ý mời hai vị thái y tới đây, xem rốt cuộc là bị bệnh gì, ngược lại Trẫm muốn biết, thân thể mẫu hậu vẫn khỏe mạnh, thế nào nhi thần vừa đăng cơ liền bị bệnh? Chuyện này có phải quá trùng hợp rồi không, lại nói có bệnh thì phải nhanh trị, nếu làm trễ nãi thời gian, đến phút cuối đừng nói Trẫm không tận hiếu, ngay cả mệnh cũng đã mất.”
Ý trong lời này của Hoàng thượng thật ra là đang nói..., Thái Hoàng Thái hậu là đang giả bộ bệnh, nhưng cũng đúng là để cho y (tẫn hiếu), cuối cùng là ám chỉ nói, kém chút là được, hoặc là được không bù mất, mệnh cũng mất.
“Ý của huynh là gì?” Vẻ mặt Khang vương vốn đang chết lặng, nhưng khi nghe được lời nói của Hoàng đế bất chợt như đang đâm chọc mình nổi trận lôi đình quát, “Chẳng phải sau khi huynh năm tuổi Minh Thục Hoàng hậu qua đời, là Thái hậu một tay nuôi huynh lớn, sao bây giờ huynh lại có thể nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy?”
Khang vương đỏ mắt, nhìn Hoàng đế như nhìn một kẻ thù vậy.
“Đừng nói nữa... Đều là lỗi của ta.” Thái Hoàng Thái hâu vô lực nói, hình như rất mệt mỏi, rũ lông mày xuống, “Là ta có lỗi với nó.”
Hoàng đế nhìn đôi mẫu tử này, ánh mắt càng lạnh lẽo hơn, nói, “Thật đúng là lỗi của mẫu hậu, nếu không phải mẫu hậu chăm sóc ta, hơn nữa còn nói với phụ hoàng nói đứa trẻ không thể không có mẫu thân, làm sao có thể vào được hậu cung? Lọt vào mắt phụ hoàng?”
“Ngươi?” Sắc mặt Thái Hoàng Thái hậu xanh mét, ngón tay run rẩy chỉ vào Hoàng đế, hiển nhiên tức giận không nhỏ.