Thịnh Thế Sủng Phi

Chương 38: Chương 38: CHƯƠNG 39




Hoàng đế ngủ một giấc tỉnh lại cũng đã là nửa đêm trăng treo ngọn cây, y chỉ muốn nghỉ ngơi một lát kết quả lại ngủ sâu như vậy, hơi ngoài ý muốn, lại thấy bên cạnh trống không, cũng biết Chu Thanh Nhược đã không ở đây, trong lòng bỗng nhiên thấy rất tiếc hận. . . . . . , y lắc đầu một cái, nghĩ thầm, quả nhiên hương dịu dàng là mộ anh hùng.

Từ trước đến nay y chưa từng nghĩ qua mình có thể buông lỏng mình như vậy.

Sau khi bị phụ hoàng oan uổng, y phải cắn răng sống qua ngày, một ngày cảm thấy tốt cũng không ngủ qua, thậm chí thường bị thù hận trong lòng thiêu đốt ngủ không yên.

Nhưng kể từ khi vào cung, đoạt lại thứ gì đó của mình, bắt đầu từ khi biết Chu Thanh Nhược. . . . . . , y cảm thấy tất cả đã thay đổi không giống như trước.

Lần này Vân Quý Tổng đốc tạo phản, theo thói quen thường ngày dĩ nhiên y sẽ không chút do dự cho người nọ biết tư vị phản bội y, hung hăng phản kích, nhưng lúc đang quyết định, thậm chí y có chút do dự, nhớ tới nụ cười Chu Thanh Nhược trong sáng mê hoặc, nhớ tới vẻ mặt dịu dàng của nàng lúc thiêu thùa may vá cho y, nhớ tới tới tiếng đàn tươi đẹp của nàng.

Nghĩ tới có phải mình làm quá vội vã hay không?

Có phải cứ dựa theo các đại thần nói quân tử không câu chấp nguy tường?

Có điều ý niệm này cũng chỉ trong giây lát, y muốn ngự giá thân chinh, tự nhiên bản thân hơi băn khoăn, cũng có tính toán của mình, không hề giống như bọn họ cho rằng như vậy là vì muốn chứng minh mình mà thôi.

Hoàng đế lộ ra vẻ mặt có vài phần bất đắc dĩ, nhưng trong đôi mắt cũng là tràn đầy dung túng cùng sủng ái, y đứng dậy muốn gọi người tới lại thấy trên khay trà hoàng hoa lê bày nửa bao lá trà, y hơi nhíu mày, trong mắt lóe lên mấy phần tàn khốc.

Lúc Vương Thịnh tiến vào nhìn thấy Hoàng đế ngồi đầu giường đặt gần lò sưởi sát cửa sổ, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn rất lạnh lùng, có điều không khí trong phòng cũng có vẻ hết sức âm u lạnh lẽo, điều này làm trong lòng Vương Thịnh hồi hộp, rất là sợ hãi.

Đây chính là Bệ hạ không vui!

Mới vừa rồi lúc cùng Huyên phi nương nương đi chung với nhau dáng vẻ vẫn còn rất vui thích, thế nào chuyển một cái đã thành như vậy? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?

Vương Thịnh gánh chịu không nổi áp lực từ Hoàng đế, trực đĩnh đĩnh liền quỳ xuống, nói, “Bệ hạ, nô tài tội đáng chết vạn lần.” Mặc kệ nói thế nào, trước nhận sai rồi hẵng nói.

Giọng nói Hoàng đế lạnh lẽo, “Trẫm để ngươi nhìn chằm chằm nơi này, rốt cuộc ngươi đang làm gì?”

Vương Thịnh bị dọa sợ trên trán lập tức toát ra mồ hôi hột .

***

Chu Thanh Nhược tỉnh sớm hơn Hoàng đế, có lẽ bởi vì vừa mới ăn cơm đi ngủ, dạ dày rất không thoải mái, nàng thấy Hoàng đế ngủ sâu cũng không dám quấy rầy, đứng dậy bảo Linh Ngọc rót một chén nước trà uống tiêu thực..., kết quả uống xong lại ra mồ hôi, lại đi ra ngoài tắm rửa, tới tới lui lui như vậy trở lại đã nửa tiếng.

Chờ trở lại trong phòng liền nhìn thấy Vương Thịnh quỳ trên mặt đất mồ hôi trên trán lớn chừng hạt đậu cứ lăn xuống đều đều, ngay cả áo khoác vừa dầy vừa nặng của Thái Giám Tổng quản cũng ướt mồ hôi rồi.

Chu Thanh Nhược cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì, cặp chân kia nâng lên lại để xuống, có chút không biết rốt cuộc nên phải làm sao. . . . . . , nàng rõ ràng cũng cảm thấy không khí bên trong nhà rất nặng nề, sắc mặt Hoàng đế lạnh lùng, trong lòng có chút không hiểu đã xảy ra chuyện gì, có nên giả vờ như không có nhìn thấy sau đó lui về hay không?

“Tắm rửa? Lại đây?”

Có điều lúc đang nàng do dự, Hoàng đế cũng đã phát hiện nàng, ánh mắt của y tức thì trở nên ôn hòa, bộ mặt lãnh ngạnh cũng mềm mại xuống, ngay cả Vương Thịnh đang quỳ gối trước mặt hắn cũng cảm giác được Hoàng Đế thay đổi, trong lòng âm thầm nghĩ , cuối cùng chờ được cứu tinh rồi, nếu không tại như vậy đứng đi xuống, còn không biết sẽ thế nào nữa.

Ban đầu Hoàng đế để cho hắn nhìn chằm chằm tình hình bên kia, thế nhưng hắn lại cảm thấy trong cung Minh Hòa đang trải qua khốn cảnh mà thôi, căn bản không đáng phí tâm, bây giờ để cho người ta tìm đến trên người Huyên phi, mình lại không bẩm báo Bệ hạ kịp thời.

Đương nhiên hắn biết chuyện này mình hành động không đúng, hồi nãy lúc Hoàng đế chất vấn sợ đến mức gan mật đều vỡ, thiếu chút nữa đã hôn mê, nghĩ tới thế nào để đền bù sai lầm này, ai có thể nghĩ tới vừa đúng Huyên phi trở lại.

Trong đầu hắn lập tức đã có chủ ý, thùng thùng dập đầu, nước mắt nước mũi thẳng xuống dưới khóc ròng nói, “Đều là nô tài không có làm xong việc, kính xin bệ hạ trách phạt.” Vương Thịnh biết từ trước đến giờ Chu Thanh Nhược luôn mềm lòng, nếu không Lý Trắc phi kia đã trở thành cái dạng kia làm sao còn gặp mặt? Vào lúc này nhìn thấy chính mình đang khổ sở, khẳng định sẽ không đành lòng, âm thanh càng phát thê thảm.

Hoàng đế vốn chỉ là cảm thấy Vương Thịnh hôm nay có hơi sợ chết, có điều nhìn thấy ánh mắt hắn liên tiếp ngó về phía Chu Thanh Nhược, trong lòng vừa tức giận cũng rất buồn cười, tên này thật giảo hoạt, nhất định là nhìn ra y rất để ý Chu Thanh Nhược, cũng biết nàng một phụ nhân mềm lòng lúc này mới cố ý có biểu tình khoa trương như vậy.

Chu Thanh Nhược ngồi vào bên cạnh Hoàng đế, liếc nhìn Vương Thịnh lại nhìn mắt Hoàng đế, trong lòng nhất thời hiểu mấy phần, nàng cũng không phải là kẻ ngốc, mới vừa rồi Vương Thịnh kia làm chút động tác cũng không chạy thoát khỏi ánh mắt của nàng.

Nhưng ngươi nói nàng có nguyện ý cầu cạnh cho Vương Thịnh hay không?

Đương nhiên là không, nàng đương nhiên sẽ tương đối mềm lòng, nhưng cũng nàng cũng không phải người ngu, nàng sẽ không cảm thấy mình có sức ảnh hưởng lớn trong lòng Hoàng đế, mà có thể trước mặt y cầu cạnh cho người khác, chuyện đại thần lần trước cũng chỉ là lợi ích quốc gia, thật sự là bất đắc dĩ, nhưng Vương Thịnh trước mắt này là chuyện gì đây?

Rốt cuộc tại sao Hoàng đế nổi giận, tại sao trách phạt Vương Thịnh, tự nhiên Hoàng đế cũng có nguyên do, nàng bất chấp tất cả, tự cho là nhân từ nương tay nhưng cách làm thật ra lại hết sức ngu xuẩn.

Cho nên Chu Thanh Nhược làm như không nhìn thấy Vương Thịnh ngồi chung một chỗ cùng Hoàng đế như bình thường, cúi đầu thuận theo, bộ dáng rất nghe lời, Hoàng đế nhìn thấy trong lòng cảm thấy vẻ nhu tình này thế nào cũng không nhịn nổi.

Thông tuệ linh động như vậy, lúc bực tức lại có dũng khí như vậy, mà bây giờ. . . . . . , biết chuyện bản thân không nên nhúng tay còn khéo léo nghe lời như vậy không nghe thấy không hỏi đến, toàn thân toàn ý tựa sát vào y.

Hoàng đế cảm thấy hình như đã tìm được bảo bối thất lạc bấy lâu nay, có thể lấp đầy nội tâm trống rỗng trong lòng y, thích thú vừa vặn như vậy, thích đến hận không thể vây trong thân thể mình.

Vừa nghĩ như thế, liền nhớ lại dáng vẻ lả lướt của nàng, Chu Thanh Nhược đã không nhỏ, cho nên cùng những thiếu nữ mới lớn kia rất khác biệt, thân thể rất thành thục, đường cong đẫy đà càng làm cho người thích.

Chu Thanh Nhược có thể cảm nhận rõ ràng tâm tình vui thích của Hoàng đế, nàng cũng không biết mình rốt cuộc đã làm chuyện gì khiến Hoàng đế vui mừng như thế, nhưng nàng bị ánh mắt nóng bỏng của Hoàng đế nhìn chằm chằm mình, thế là không nhịn được đỏ mặt.

Nhớ tới trước lúc ngủ cùng nhau Hoàng đế bỗng bộc phát khát vọng, nhớ tới ánh mắt Hoàng đế. . . . . . Chân chính như muốn nhìn thấu nàng vậy.

Lần này Vương Thịnh may mắn thoát khỏi bị trách phạt, có điều cũng không phải bởi vì hắn cơ trí tìm kiếm Chu Thanh Nhược đồng tình, mà bởi vì. . . . . . , không biết làm sao tâm tình Hoàng đế đột nhiên trở nên tốt.

Mặc dù chỉ hung hăng đánh hai mươi hèo, có thể phải nằm trên giường một tuần lễ mới hết, nhưng Vương Thịnh cảm thấy chuyện này đã quá tốt rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.