Dạ Mạch Trần cả người mặc gả y màu đỏ đứng ở đỉnh Huyết vực, gió đêm hơi lạnh nhẹ thổi mang theo một ít khí lạnh, đau đớn cùng không cam tâm nổi lên cuồn cuộn trong lòng. Tay nàng cầm Phá Thiên Đao, nhìn đôi cẩu nam nữ trước mặt, tim không khống chế được mà nhói lên.
Một người là người hôm nay nàng sẽ gả tương lai phu quân Long Sí Vân.
Một người, là cùng nàng lớn lên giống như thân sinh muội muội, Bạch Hoa Lê.
Lại cùng lúc ở ngày nàng xuất giá thiết kế dùng độc hại nàng!
A, thật buồn cười, hoàn toàn phản bội như thế!
Nàng nhìn Long Sí Vân hỏi “Vì sao?”
Long Sí Vân nhìn Mạch Trần, trong mắt hiện lên đau đớn, há miệng thở dốc nhưng không nói lên lời.
Mà ở bên cạnh hắn Bạch Hoa Lê lại rất ngạo mạn thong thả đi lên, khinh bỉ liếc mắt nhìn Dạ Mạch Trần nhẹ nhàng nói “Tỷ tỷ, ngươi cũng đừng choáng váng! Sí Vân không cần ngươi! Còn vì sao ư?! Loại nữ nhân chỉ biết đánh giặc không có vị nữ nhân như ngươi Sí Vân sẽ không cần! Mà ta, Bạch Hoa Lê mới là người thích hợp đứng bên cạnh hắn, cùng hắn ngồi nhìn thiên hạ này!”
Đối mặt với sự châm chọc của Bạch Hoa Lê Dạ Mạch Trần không động đậy, hai tròng mắt gắt gao nhìn chằm chằm Long Sí Vân, chờ đợi hắn trả lời.
Lâu sau, Long Sí Vân mới hạ giọng nói “Mạch Trần, thực xin lỗi, người đời chỉ biết chiến thần Mạch Trần, lại không biết quốc quân Sí Vân! Thanh danh của ngươi trong thế gian đã cao hơn ta! Không trừ ngươi, lòng ta khó an!”
Dạ Mạch Trần nghe xong thì sửng sốt, chợt hiểu ra điên cuồng cười phá lên tựa như nghe được chuyện buồn cười nhất trên thê gian này.
Quyền lợi! Lại là quyền lợi! Thật không ngờ thứ buồn cười này lại là ngọn nguồn của sự phản bội! Là ai từng kéo tay nàng, cùng nàng đứng trên hoàng thành ngạo thị thiên hạ này.
"Mạch Trần, ngươi là người duy nhất có thể đứng bên cạnh ta cười xem thiên hạ."
"Mạch Trần chờ chúng ta chinh phục Long Ám đại lục này ta lập ngươi làm hậu cùng nhau ngồi nhìn thiên hạ."
"Mạch Trần, kiếp này có thê như ngươi là ta Long Sí Vân cả đời may mắn."
Thề non hẹn biển để đổi lấy hôm nay phản bội. Mà tất cả ngọn nguồn chỉ vì công cao hơn chủ...
Nàng là chiến trường la sát, huyết vũ tinh phong nhưng chỉ có nàng biết chính nàng có bao nhiêu ghét máu ấm áp cùng với ánh mắt thống hận của địch nhân.
Nhưng vì hắn , nàng buông tha cho tất cả, chấp kiếm chiến quần hùng vì hắn mà chinh phục thiên hạ.
Mà nay, nàng chinh phục địch nhân, chinh phục thiên hạ lại không thể chinh phục được trái tim của hắn.
Tất cả chỉ là một âm mưu, một âm mưu mà tự tay hắn cùng với muội muội nàng thêu dệt lên.
Đã như vậy thì cần gì phải chấp nhất. Nàng nhìn Long Sí Vân trong mắt lên tia quyết tuyệt. Chịu đựng trong cơ thể đang phát tác kịch độc vận dung trong cơ thể hàn lực đem bản mạng hàn thủy phát ra. Lạnh đến tận xương hàn băng theo tay nàng phun trào. Không ngờ Phá Thiên Đao trong tay nàng lại mang theo ma tính hung hăng đánh đến chỗ bọn họ.
"Ma tập đóng băng"
Thâm lam hàn lực cùng màu đen ma lực đan vào nhau vẽ nên một cái xinh đẹp đồ án lại mang theo một lực lượng không thể bỏ qua đánh cho Long Sí Vân không kịp trở tay. Trong lúc đánh nhau nàng cầm kiếm ở bên hông đỡ lấy công kích đồng thời từng bước lùi lại phía sau.
Dạ Mạch Trần thấy nhất kích thực hiện được liền chạy về phía xa thoát khỏi hiện trường.
Cho dù chết cũng thể chết trước mặt bọn họ vì đây là kiêu ngạo của nàng.
Bạch Hoa Lê thấy thế lập tức chuẩn bị đuổi theo hướng Dạ Mạch Trần chạy đi thi bị Long Sí Vân ngăn lại.
"Đừng đuổi theo! Nàng trúng thí cốt độc sống được bao lâu nữa."
Bạc Hoa Lê liếc mắt nhìn Long Sí Vân vẻ mặt ghen tỵ , "Theo ta thì ngươi không muốn tận mắt nhìn đến con tiện nhân Dạ Mạch Trần kia chết thì đúng hơn."
"Ngươi!" Long Sí Vân nghe xong không khỏi đau đớn một chút trừng mắt liếc nhìn Bạch Hoa Lê nhưng không có gì để phản bác đành tức giận vung tay áo bỏ .
Bạch Hoa Lê nhìn Long Sí Vân rời muốn đuổi theo nhưng lại ngại cho mặt mũi nên không có đuổi theo chỉ có thể đứng dậm chân, cắn môi dưới ghen ghét nhìn theo phương Dạ Mạch Trần rời hung hăng nói một câu:
"Mặc kệ thế nào thì về sau Long Sí Vân cũng đều là người của ta."