Thịnh Thế Thanh Phong

Chương 138: Chương 138: Cánh chim cô lẻ




TƯƠNG THANH NHÌN VIÊN KHẢ nghiến răng nghiến lợi lườm mình, chỉ bình tĩnh lướt mắt sang lò luyện đAn đang sôi ùng ục kia.

Viên Khả lạnh lùng gằn từng tiếng, “Đây là thứ rất thú vị dành cho binh mã Thịnh Thanh của ngươi đấy!”

Tương Thanh không đáp, Viên Khả lại đắc ý nói tiếp, “Thật không ngờ Ngao Thịnh lại đồng ý để cho ngươi đến đây. Xem ra, trong lòng hắn, ngươi cũng chẳng phải quan trọng gì.”

Tương Thanh nhếch mép, nói khích gã, “Viên Khả, ngươi chỉ còn lại một tay, hành động có bất tiện lắm không?”

Hạ Lỗ Minh và Man Vương đều hết sức sửng sốt, trợn mắt lên nhìn Tương Thanh mà chẳng dám tin rằng lời lẽ đầy khiêu khích đó lại do chính miệng y thốt ra.

Viên Khả trầm mặt, nâng cái tay đang cầm chày thép lên định đánh về phía Tương Thanh. Man Vương đứng ở ngay cạnh y, chẳng đợi Tương Thanh phải động đậy đã liếc Viên Khả một cái.

Viên Khả lập tức dừng tay, hạ chày xuống, lườm Tương Thanh, “Ngươi cứ đợi đấy!” Như vậy cho thấy, gã vẫn còn rất e ngại Man Vương.

Tương Thanh trả đòn, “Kẻ nên đợi chính là ngươi!”

Viên Khả mặt mày tức giận đến dúm dó lại, chợt nghe Tương Thanh nói tiếp, “Lúc ấy, Viên Liệt nên chặt đứt hết cả hai cánh tay của ngươi thì may ra ngươi mới tử tế hơn được.”

Viên Khả giận đến méo mó, cười lạnh lườm Tương Thanh, “Thanh phu tử, ta nghe nói thái độ làm người của ngươi rất khiêm tốn lễ độ.”

“Đúng, cơ mà ta chỉ khiêm tốn lễ độ với con người mà thôi.” Đoạn Tương Thanh quay lại nói với Man Vương, “Ta đã dạo đủ rồi, có thể quay về.”

Man Vương khó hiểu nhìn y, “Ngươi đến là vì muốn gặp hắn?”

“Thật lòng mà nói thì tôi đến chỉ đến coi vẻ mặt thất bại của hắn ta mà thôi.” Tương Thanh nhún vai.

“TƯƠNG THANH!” Viên Khả rống lên, “Ngươi đừng quá tự phụ!”

Tương Thanh nâng mắt lên nhìn gã, “Viên Khả, sớm hay muộn ngươi cũng sẽ gặp báo ứng. Mười ba oan hồn của các cô nương ấy vẫn đang chờ ngươi dưới kia.”

Viên Khả tức đến chẳng đáp trả được gì, Tương Thanh lại xoay người bước ra ngoài, Hạ Lỗ Minh cười cười, bước theo y.

Viên Khả tức giận đá bay chiếc ghế gần đó, Man Vương thản nhiên nói, “Khi nào điều chế xong dược vật mới thì tìm chó mèo gì đó đế thử nghiệm. Đừng có giống lần trước, hại chết nhiều người như thế.”

“Chẳng qua cũng chỉ là đám phế vật.” Viên Khả bất mãn đáp.

Man Vương thở dài lắc đầu, xoay người rời đi.

Đợi đến khi mọi người đều đã đi hết, Viên Khả bực bội đá đuổi vật nuôi dưới chân đi, nghiến răng nói đầy oán hận, “Ngao Thịnh, Tương Thanh…ta sẽ khiến các ngươi không được chết già!”

Tương Thanh đi ra ngoài, tâm tình tốt hơn hẳn, dự định sẽ còn đi dạo nữa. Hạ Lỗ Minh bước bên cạnh y, thấp giọng hỏi, “Không ngờ cũng có lúc ngươi tức giận mắng người.”

“Với loại người như Viên Khả thì đừng nói là mắng, hắn có mà chết ta cũng chẳng thấy tiếc.” Tương Thanh nhún vai.

Man Vương cũng đã bước ra ngoài, “Gặp được rồi thì thôi. Lần sau không được đến đây nữa. Đây không phải nơi ngươi nên ghé qua.”

Tương Thanh gật gật đầu, ý bảo là đã biết.

Sau đó, Man Vương lại đi xử lý chính vụ, Tương Thanh dợm bước về phòng, Hạ Lỗ Minh đi theo bên cạnh, hỏi, “Sao lại buồn bã không vui?”

Tương Thanh lắc đầu, “Ta nhớ Lạc Đô.”

Hạ Lỗ Minh thở dài, “Ngươi đang nhớ Ngao Thịnh?” “

Tương Thanh nhìn về phía trời xa, “Đương nhiên.” Đoạn lại rẽ vào phòng. Cửa vừa đẩy ra thì Miêu Ô đã nhảy xồ đến.

Tương Thanh bế mèo lên, xoa đầu hỏi nó, “Miêu Ô, có đói bụng không?”

Miêu Ô cọ đầu vào tay Tương Thanh làm nũng, Tương Thanh bật cười, ôm nó ngồi xuống giường, buồn bã ngẩn người ra.

Hạ Lỗ Minh cũng không quấy rầy y, bước ra ngoài, giúp y đóng cửa lại.

Tương Thanh thất thần ngồi ở trên giường một lúc lại bất ngờ hỏi mèo nhỏ, “Miêu Ô, có muốn ra ngoài không?”

Miêu Ô khó hiểu nâng đầu lên nhìn y. Tương Thanh nghĩ nghĩ, rồi cởi áo ngoài ra, ủ mèo vào trong áo rồi cột vào trước ngực.

Miêu Ô tựa lên ngực Tương Thanh, ló chiếc đầu be bé ra mà nhìn bên ngoài, chốc chốc lại nâng mắt lên nhìn chủ nhân mình, chẳng rõ người kia muốn làm gì.

Tương Thanh vô cùng cẩn thận khép cửa ra ngoài…nhảy lên trên mái nhà, chỉ thấy bốn bề thành quách Man Quốc rất cao. Đoạn, y lại phi thân bay lên trên tường thành, rồi nhảy xuống đất.

Bởi vì bên dưới là cát vàng mềm mịn, nên dù có nhảy từ ở một nơi cao xuống, cũng chẳng khó khăn gì với Tương Thanh cả.

Miêu Ô ngẩng mặt, khó hiểu nhìn Tương Thanh.

Tương Thanh kích động đi ra, lại thất vọng đứng yên tại chỗ….

Phóng mắt nhìn ra, chỉ thấy được cát vàng mờ mịt, không nhìn thấy bến bờ nào. Tương Thanh thậm chí còn không biết là y nên dõi mắt nhìn theo phương hướng nào nữa. Tương Thanh đi hết một vòng tòa thành đen. Trước mặt ngoại trừ sa mạc ra thì chẳng có lấy nổi một con đường. Phía trên đầu thì lại là bầu trời xanh thẫm, bốn bề mênh mông gần như là vô tận.

“Meo…” Miêu Ô lại nâng đầu lên nhìn Tương Thanh.

Tương Thanh nản lòng cười, giương tay lên vuốt đầu mèo, rồi thả người ngồi bệt xuống cát, ngước đầu lên nhìn trời xanh, “Ngươi nói coi ta bệnh rồi phải không? Ta còn tính là sẽ suốt đêm chạy về Lạc Đô sau đó thì quay trở lại đây.”

Trên đỉnh đầu bỗng truyền đến tiếng kêu, Tương Thanh ngưỡng mặt nhìn lên, thấy một cánh chim cô lẻ lướt bay qua, rồi lại ngẩn người thất thần.

Lúc này, lại có tiếng nói vang lên, “Nhớ Ngao Thịnh đến thế sao?”

Tương Thanh quay sang liền trông thấy Man Vương chẳng biết đã xuất hiện từ khi nào.

Y không đáp.

“Nếu đã không muốn xa nhau vậy sao còn đến đây?” Man Vương ngồi xuống bên cạnh Tương Thanh.

Tương Thanh cúi đầu nhìn Miêu Ô đang giãy giụa trong ngực áo mình, như là bị chiếc áo xiết quá chặt vậy.

“Có muốn ta đưa ngươi về không?” Man Vương đột nhiên hỏi.

Tương Thanh giật mình hỏi ngược lại, “Quay về? Ông bảo Hạ Lỗ Minh đưa tôi đến đây, giờ lại đưa tôi về?”

Man Vương gật gật đầu, “Ta chỉ nghĩ là ngươi nên gặp Vân một lần. Có còn nhớ những gì mà ta nói với ngươi trước đây không. Đừng quên nhé!”

Tương Thanh khẽ nhíu mày, “Ông có thể không cần đánh nhau không? Chúng ta sẽ cùng đi tìm cõi yên vui!”

Man Vương cười khổ, “Đồ ngốc.”

“Tôi không muốn nhìn thấy ông và Thịnh Nhi chém giết lẫn nhau. Kẻ nợ ông là Viên Lạc.” Tương Thanh buồn bã nói, “Mọi chuyện không liên quan gì đến Thịnh Nhi và con dân Thịnh Thanh hết.”

“Ta biết.” Man Vương gật gật đầu, “Chuyện đó, ta hiểu chứ.”

“Vậy thì đừng đánh nhau nữa!” Tương Thanh ta thán, “Không thể lấy sống chết ra đùa đâu! Vất vả lắm chúng ta mới được ở bên nhau.”

Man Vương khẽ nhíu mày, thở dài một hơi, “Rồi mọi thứ đều sẽ có một cái kết riêng.”

“Nghĩa là sao?” Tương Thanh khó hiểu.

“Ta muốn nói…trên đời này, sẽ có những người yêu nhau rồi thành quyến thuộc, nhưng cũng sẽ có người vì đau khổ mà chẳng có được cuộc trùng lai nào. Vì nhân quả ngày trước, vì thù hận đã tạo khi đó mà tiếp tục sống mòn, đợi đến ngày chấm dứt mọi chuyện.” Man Vương vô lực thở dài, “Đến khi mọi thứ kết thúc thì sẽ ổn cả thôi.”

“Ông rõ ràng biết kết quả chỉ có một, hoặc là chia ly hoặc là chết, vậy sao còn cố chấp như thế chứ?” Tương Thanh khó chịu nói, “Chỉ vì một mình ông mà phải hy sinh hạnh phúc của nhiều người như vậy. Ông đã bất hạnh thì thôi đi, sao lại còn muốn kéo người khác vào trong vũng lầy đau khổ như mình? Thật ra ông làm thế để làm gì? Là vì ước hẹn khi đó với Tương Vân? Ông ấy không muốn nhìn thấy ông làm vậy đâu!”

Man Vương dõi nhìn Tương Thanh thật lâu, chốc sau mới cười, nói, “Ngươi rất giống Vân. Bình thường rất ít nói, nhưng một khi kích động thì lại nói rất nhiều, khiến người khác không thể không nghe lời mình.”

Tương Thanh ngẩn người.

Man Vương thở dài, “Ta sẽ bảo Hạ Lỗ Minh đưa ngươi trở về. Ngươi hãy ở bên Ngao Thịnh.”

“Không đi!” Tương Thanh ục mặt xoa đầu Miêu Ô.

Man Vương ngạc nhiên hỏi, “Sao lại không? Không phải ngươi nhớ Ngao Thịnh sao?”

“Nhớ chứ. Nhưng bây giờ mà đi thì khác gì công dã tràng.” Tương Thanh đứng lên, vỗ vỗ cát bụi dính trên người, “Nếu ông có tự hại chết mình thì tôi ở lại đây giúp ông hợp táng cùng cha tôi. Mắc công đến lúc rối loạn lại không tìm thấy ông.”

“Vậy nếu kẻ chết trong chiến loạn là Ngao Thịnh thì sao?” Man Vương hỏi.

Tương Thanh quay đầu lại trừng mắt lườm Man Vương, “Thì tôi sẽ giết ông, ném xác ông đi, sau đó đưa Thịnh Nhi cùng cha tôi đến cõi yên vui!”

Man Vương sửng sốt, khẽ cau mày, tựa hồ là bất an khi nghĩ đến tình cảnh đó rất có thể xảy ra lắm.

Tương Thanh xoay người trở về phòng, thả người nằm lên giường mà thở dài thườn thượt, đau buồn nghĩ, có những người tội tình gì phải tự đâm đầu vào ngõ cụt đến mù quáng như thế?

Đoạn lại cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy Miêu Ô vẫn còn đang giãy giụa trong lớp áo bị quấn chặt kia mà liên tưởng đến Man Vương. Ông ta cũng vậy, giãy giụa trong tình yêu và nỗi nhớ nhung, dù có cố cách mấy cũng chẳng thể vùng ra được.

......

Bên trong hoàng cung Lạc Đô, Ngao Thịnh ngồi ở thư phòng đợi Quý Tư đưa lão giả tên Ô Cuồng tự xưng mình rất am hiểu về đại mạc kia tiến vào.

Ngao Thịnh ngẩng đầu lên nhìn người vừa đến, thầm đoán lão giả này tuổi tác cũng tầm tầm với Tước Vĩ, đều đã cao tuổi mà vẫn dẻo dai, nhưng lại không béo phệ ra như Tước Vĩ, ngược lại rất tráng kiện.

Ô Cuồng cúi đầu hành lễ với Ngao Thịnh nhưng hắn lại xua tay nói, “Lão nhân gia không cần đa lễ.” đoạn lại cho Văn Đạt mang ghế đến cho lão ngồi.

“Trẫm nghe Quý tướng nói, Ô tiên sinh biết rõ phân bố của các dòng sông ngầm trong đại mạc?” Ngao Thịnh đi thẳng vào vấn đề.

“Phải.” Ô Cuồng gật gật đầu, lấy một tấm bản đồ từ trong ngực áo ra đưa cho Văn Đạt, “Lão từng buôn ngựa ở Mạc Bắc, ra vào sa mạc không dưới trăm lần, từng vượt qua bão cát lớn, từng lạc trong đại mạc vài tháng. Có thể sóng sót trở ra đều nhờ vào sông ngần. Sau đó, lão đã vẽ lại những nơi sông ngầm chảy ra vào trong bản đồ.”

Ngao Thịnh tiếp nhận bản đồ Văn Đạt đưa sang, đoạn lại nói, “Đi đến xem Ân tướng đã ngủ chưa, nếu chưa thì mời ngài ấy đến đây bàn bạc một chút.”

“Vâng.” Văn Đạt vội đi đến biệt viện của Ân Tịch Ly. Tần Vọng Thiên cũng đã nhìn qua tấm bản đồ kia, thấy trên đó ghi chú hết sức rõ ràng, hơn nữa còn viết lại tỉ mỉ những đặc đặc nơi có sông ngầm.

Sau một lúc, Ân Tịch Ly đã đi đến thư phòng, hành lễ với Ngao Thịnh rồi liền xoay người nhìn Ô Cuồng lão nhân…chợt ngạc nhiên hỏi, “Lão nhân gia, ngài là…”

Ô Cuồng ngẩng đầu nhìn Ân Tịch Ly, tựa hồ cũng thấy quen mặt, ngẫm lại kĩ càng thì liền bật cười, “Còn ngỡ là ai hóa ra là Tiểu Lê Tử (trái lê nhỏ).”

Ân Tịch Ly khanh khách cười, cung kính vái chào lão nhân, “Ô lão tiền bối, nhiều năm không gặp, ngài vẫn rất minh mẫn tráng kiện.”

“Hahah…cũng chẳng khỏe mạnh gì lắm đâu.” Ô Cuồng xua tay, đoạn lại nghe Ân Tịch Ly nói, “Sư phụ của Viên Liệt cũng có mặt ở đây.”

Ô Cuồng sửng sốt, chốc sau lại cười mà rằng, “Lão Tước Vĩ ấy vẫn còn chưa chết ư!”

Ngao Thịnh cùng Tần Vọng Thiên đần mặt ra nhìn nhau, tự thấy ngữ khí chuyện trò của hai người kia hết sức là thân thuộc.

“Ân tướng.” Ngao Thịnh hỏi, “Hai người biết nhau à?”

“Hoàng Thượng đúng là có phúc lớn.” Ân Tịch Ly đi đến trước án thư của Ngao Thịnh, cầm tấm bản đồ lên xem, “Ô lão tiền bối chính là bậc thầy tinh thông địa lý, giỏi họa địa đồ. Hầu như trời nam đất bắc gì ông ấy cũng rõ như lòng bàn tay. Chỉ cần đi theo ông ấy thì chẳng sợ lạc đường.”

Ngao Thịnh kinh hỉ, nói, “Thật sao?!”

“Ai, lão già rồi.” Ô Cuồng khoát tay, “Hảo hán thì không nhắc tới chuyện xưa.”

“Bản vẽ này thật là xuất sắc!” Ân Tịch Ly tán thưởng, “Chúng ta có thể dựa vào đó mà hành quân.”

Ngao Thịnh thu nhận bản đồ, cung kính cảm tạ Ô Cuồng, lại chợt nghe lão nói, “Mặt khác, nếu Hoàng Thượng muốn đi vào sâu trong đại mạc thì không thể không có lạc đà.”

“Lạc đà?” Ngao Thịnh nhíu mày, “Có thể tìm người mua.”

“Ai.” Ô Cuồng khoát tay, “Lạc đà ở nơi khác thì không dùng được. Đánh trận ở đâu thì dùng lạc đà nơi đó.”

Ngao Thịnh thở dài, “Lạc đà a…”

......

Chờ đợi thì thời gian lúc nào cũng trôi rất chậm. Tương Thanh cảm thấy bản thân quá ư là nhàn rỗi. Mới ở Man Quốc vài hôm mà thấy như mình sắp mốc meo lên rồi, hơn nữa, một ngày lại một ngày, càng thấy nhớ Thịnh Nhi của mình hơn.

Ngày này, Tương Thanh ra ngoài, đi dạo quanh quẩn trong Vân Thành, lại nhìn thấy có rất nhiều thủy binh quay về thành.

Tương Thanh có chút tò mò, cẩn thận ngẫm lại. Y đã đến đại mạc lâu như vậy rồi nhưng lại chưa từng thấy trời mưa lần nào cả. Hơn nữa, dựa theo khí trời hanh khô này mà nói thì ở đây cũng đã lâu không có mưa…thế nhưng tại sao thủy binh của Man Quốc vẫn còn được dùng đến?

Y tò mò đi theo vệt nước còn đọng lại trên đất mà tìm thấy một cái giếng, hay nói đúng hơn là một hang động. Động rất sâu, lại tối đen như mực, có rất nhiều binh sĩ không ngừng đào bới, nước thì lại không ngừng trào ra từ bên dưới.

Nước nhìn rất trong. Tương Thanh càng lúc càng thấy hiếu kì mà nghĩ rằng có sông ngầm bên dưới, nếu như cung cấp nước đủ cho cả Man Quốc vậy thì con sông kia ắt hẳn rất lớn.

Nghĩ vậy, Tương Thanh thật chỉ muốn nhảy vào trong động để thám hiểm. Vì y biết rằng, phàm đã là sông ngầm thì thường thông với những hồ nước hay sông suối ở bên ngoài sa mạc.

“Đừng chúi người sâu quá, cẩn thận ngã!” Lúc này, Hạ Lỗ Minh lại bất ngờ xuất hiện sau lưng y, “Sông ngầm rất phức tạp, dễ dàng bị lạc, một khi đã lạc rồi thì rất có thể bị nhốt dưới đó cả đời.”

Tương Thanh nheo mắt nhìn gã, “Thật sự có sông ngầm sao?”

“Ta từng nghe Man Vướng nhắc tới, bên trong sa mạc có rất nhiều sông ngầm, và vũng lầy tự nhiên…Nếu như không may có chuyện bất trắc xảy ra, vũng lầy bị mở rộng thì cả Man Quốc sẽ đổ sập…Mọi người ở đây đều biết, một khi tòa thành này sụp đổ thì sẽ chẳng còn nơi nào vững chắc và to lớn như tòa thành này.”

Tương Thanh trầm tư nghĩ, nếu như bên trong Vân thành có sông ngầm, nghĩa là phía ngoài cũng sẽ có…Nếu như Ngao Thịnh dẫn theo chục vạn đại quân tiến vào đại mạc, không may mà rơi xuống những vũng lầy tự nhiên đó thì sẽ gây ra hậu quả rất thảm thiết…Phải báo cho hắn biết vị trí của các dòng sông ngầm thì mới có thể khai chiến được.

Hạ Lỗ Minh thấy Tương Thanh cúi đầu suy tư liền bật cười, ngồi xuống bên cạnh y, thấp giọng nói, “Man Vương cũng không lỗ mãng giống tên của ông ta đâu. Ông ta muốn giao chiến với Ngao Thịnh, nghĩa là đã nghiên cứu kĩ càng tình hình và thế lực hiện tại của Thịnh Thanh rồi…Man Quốc đã nắm chắc được phần thắng trong trận đánh này. Vì bởi hội tụ được đủ ba điều kiện thiết yếu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.