Thịnh Thế Thanh Phong

Chương 132: Chương 132: Đường xa còn xa




TRỜI GẦN CUỐI THU. Ngày Tương Thanh trở lại đâu cũng độ thu tàn…Tháng ngày bên nhau thật sự ít ỏi đến buồn phiền.

Một năm này, Tương Thanh và Ngao Thịnh đã thu phục đội quân của Tống Hiểu, đón mừng ba huynh đệ Vương Trung Nghĩa, Diệp Vô Quy và Uông Càn Khôn; Chiêu mộ Đặng Tử Minh, bái Tước Vĩ làm thầy học hành binh thư yếu lược; Đánh bại Tề Soán Thiên, hải chiến thắng đến huy hoàng, lại còn thu nạp anh tài Tề Tán…sau đó, trải qua chuyện hoàng lăng bị trộm, hắc y nhân tập kích, rồi cùng nhau Nam chinh, bình Nam Man.

Trong ba trăm sáu mươi lăm ngày ấy, đã trải qua rất nhiều chuyện, nhất là về phương diện tình cảm. Sau ngày Tương Thanh trở lại, Ngao Thịnh như đã trút bỏ được phiền não vì nắm được cánh diều kia trong tay…phải trải qua bao đợi chờ cùng nhung nhớ, rốt cục đã tìm lại được cánh diều năm nào…nhưng lần này, lại một lần nữa phải buông tay ra. Ngao Thịnh tuyệt đối không muốn. Dây diều sớm đã bị hắn khảm vào trong da thịt, nay đành bứt ra, nỗi đau đó thấu đến tận tâm can.

Ngay khi vừa choàng người tỉnh dậy, Ngao Thịnh biết, Tương Thanh đã đi rồi.

Đêm qua, tách trà Tương Thanh rót cho hắn, có bỏ thêm chút dược vật giúp an thần của Mộc Lăng.

Ngao Thịnh nhìn khoảng trống bên trên giường, lần này cảm nhận nỗi đau xót như khi xưa trào về. Ngay khi ý thức được việc Tương Thanh đã rời xa, hắn liền tưởng niệm…Thật sự hắn rất sợ, không biết liệu chốc nữa vào triều, nỗi tưởng niệm dâng như thủy triều ấy có khiến hắn khống chế được mình chăng?

Ngao Thịnh rũ mắt xuống, đến khi ngẩng đầu lên nhìn, chợt thấy phía đầu giường là miếng ngọc tiểu lão hổ Tương Thanh đã tặng hắn. Hổ kia vểnh cao đuôi, nhìn rất oai vệ, ngay cả gương mặt như cũng mang theo ý cười.

Ngao Thịnh ngẩn ngơ ngắm nhìn ngọc tiểu hổ, mãi đến khi giật mình thì mới hay Ngao Ô đang ngồi dưới đất, ủ rũ nhìn hắn.

Ngao Thịnh uể oải hỏi hổ, “Thanh bảo người ở lại với ta ư?”

Ngao Ô buồn bã ừ hử một tiếng. Có lẽ đã biết Tương Thanh đi rồi, hổ liền gối đầu lên chân Ngao Thịnh, nhìn hắn đầy mất mát.

Ngao Thịnh nhìn hổ một lúc, lại đứng lên vận y phục, quấn chặt sợi dây buộc tiểu hổ vào cổ tay, rồi cẩn trọng giấu vào tay áo, mở cửa bước ra khỏi tẩm cung.

Lúc ra cửa mới hay là trời vẫn còn chưa sáng tỏ, ngay cả chiêng gõ canh vẫn chưa được đánh.

“Hoàng Thượng.” Văn Đạt vẫn luôn đứng ngoài cửa vội lên tiếng. Ngao Thịnh xoay đầu lại hỏi y, “Khi Thanh đi, có nói gì với ngươi không?”

Văn Đạt thoáng do dự, “Có ạ.”

“Y nói gì?” Ngao Thịnh hỏi.

Văn Đạt ngập ngừng, “Phu tử bảo…đợi khi nào Hoàng thượng lâm triều xong mới được nói cho người nghe.”

Ngao Thịnh có chút ngây ra nhìn Văn Đạt, y vẫn cúi đầu, dũng cảm nói, “Nô tài…chỉ là làm theo lời dặn dò của phu tử mà thôi.”

Ngao Thịnh bật cười, gật gật đầu, hỏi sang chuyện khác, “Còn bao lâu nữa thì mới đến giờ vào triều?”

“Khoảng nửa canh giờ.” Văn Đạt lo lắng nói, “Hay là Hoàng Thượng vào ngủ thêm một chút?”

Ngao Thịnh lắc lắc đầu, xoay người bước ra ngoài.

Ngao Ô cũng đi theo sau.

Ngao Thịnh cũng không biết mình đang đi đâu, cứ rảo bước vô định…đến khi ngẩng đầu lên nhìn thì lại thấy mình đang đứng bên ngoài phòng của Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên. Bên trong viện đèn đuốc sáng choang.

Ngao Thịnh khó hiểu nhìn vào, chỉ thấy có hai đống cỏ khô chất cao nằm chỏng chơ giữa sân.

Ngao Thịnh khẽ nhíu mày, đi vào bên trong, chợt nghe có người hỏi, “Mới đến à?”

Ngao Thịnh giương mắt nhìn sang, liền thấy bên trên một bãi cỏ khô là Tần Vọng Thiên đang nằm uống rượu, dưới đất cũng đã có những mấy vò rượu rỗng nằm lăn lóc rồi.

“Đại ca?” Ngao Thịnh không hiểu sao lại thành ra thế này.

Tần Vọng Thiên cười buồn, “Mộc Mộc đã đi cùng Tương Thanh. Viên Liệt cũng theo bảo hộ.”

Ngao Thịnh sửng sốt.

Tần Vọng Thiên ném một bình rượu sang, Ngao Thịnh nhanh tay bắt được, lại nghe thấy y nói tiếp, “Hai người họ đi theo nhằm âm thầm tác chiến. Viên Liệt phụ trách bảo hộ Tương Thanh an toàn, còn Mộc Mộc thì lo chuyện liên lạc cùng mấy thứ vặt vãnh.”

Ngao Thịnh áy náy nói, “Đã liên lụy mọi người phải cùng chịu cảnh chia ly này rồi.”

Tần Vọng Thiên tiêu sái cười, “Mất rồi có được, được rồi lại mất đi. Ta đã trải qua cảm giác này nhiều lần rồi. Phải là có được rồi mất đi cuối cùng lại tìm thấy thì mới là chuyện khiến người ta vui sướng nhất, hiểu không hả?”

Lúc sau, Ngao Thịnh mới ngẩng đầu lên hỏi, “Sao lại chất hai đống cỏ khô ở đây?”

Tần Vọng Thiên nhún vai, “Mộc Mộc dạy ta đó. Bảo là khi còn ở Hắc Vân Bảo, những khi hắn và Tư Đồ có chuyện gì phiền muộn thì lại leo lên đây nằm uống rượu giải sầu.”

Ngao Thịnh bật cười, Tần Vọng Thiên lại nói tiếp, “Lần này, Ân Tịch Ly chuẩn bị chuyện tảo bắc, thế có biết ta phụ trách gì không?”

Ngao Thịnh lắc lắc đầu, Tần Vọng Thiên sảng khoải cười, “Ta phụ trách việc uống rượu với đệ.”

Ngao Thịnh nhìn Tần Vọng Thiên một lúc lâu, rồi chân thành nói, “Đa tạ, đại ca.”

Tần Vọng Thiên xua tay.

Ngao Thịnh nâng rượu, uống cạn một hơi, cảm thấy cái vị cay nồng xộc thẳng vào cuống họng, khiến hẳn thanh tỉnh hơn rất nhiều, lại ném bình rượu rỗng đi, hắn nói, “Sau này, khi nào có chuyện phiền lòng, ta lại sẽ chất cỏ lên nằm uống rượu.”

Tần Vọng Thiên gật đầu, “Được, ta sẽ theo bồi đệ.”

Ngao Thịnh xoay người đi ra cửa, Tần Vọng Thiên vội hỏi, “Đi đâu?”

Ngao Thịnh cười, quay đầu lại nhìn y, “Ta đã tỉnh được một nửa rồi, bây giờ phải đi tìm người khác để xem có giúp ta tỉnh táo hoàn toàn hay không.”

Tần Vọng Thiên cười lắc đầu, lại ngửa mặt lên trời, vừa cầm con mèo láu cá khắc bằng gỗ trong tay mà nâng niu vừa uống rượu.

Ngao Thịnh rời khỏi biệt viện của hai người Tần Mộc, đoạn lại rẽ sang sân nhà Tước Vĩ.

Lúc này vừa hay cũng đã sáng, mặt trời ló dạng, nắng sớm tươi đẹp tràn về. Thời tiết trong trẻo thế này, đâu hợp với cảnh chia biệt cùng nhung nhớ.

Ngao Thịnh đi vào trong sân, nhìn lão nhân gia dậy sớm đang ngồi rung chân ăn điểm tâm mà không tin nổi vào mắt mình.

Ngao Thịnh thở dài…vì đời nào có ai vừa ăn bữa sáng vừa uống rượu nồng.

“Sư phụ.” Ngao Thịnh ngồi vào bên cạnh lão.

Tước Vĩ đẩy bát gà hầm hạt sen đến trước mặt Ngao Thịnh, “Ăn đi!”

Ngao Thịnh lắc đầu, “Ăn không vô, ta nhớ Thanh.”

Tước Vĩ khinh bỉ lườm hắn, “Tiểu Thanh có nói, ngươi không ăn thì y cũng không ăn.”

Ngao Thịnh sửng sốt, vội chộp lấy bát canh, ăn lấy ăn để, đoạn Tước Vĩ lại đặt đĩa cải xào trước mặt hắn, tặc lưỡi nói, “Ngươi coi như là có phước. Đời này ta đây chỉ gắp cho ta ăn mà thôi.”

Ngao Thịnh đột nhiên lại thấy đói, thế là Tước Vĩ đẩy qua cho hắn một cái bánh bao, hai chén cháo, ba bát cơm cùng thiệt nhiều món ăn không biết tên bị lão cố nhồi nhét vào bụng hắn…hại hắn no đến nổi ợ cũng chẳng nổi.

“Đã no chưa?” Tước Vĩ hỏi.

“No lắm rồi.” Ngao Thịnh gật đầu.

Hai người ngồi im lặng một lúc, Tước Vĩ bỗng hỏi, “Có chuyện gì muốn hỏi ta hả?”

Ngao Thịnh gật gật đầu, “Có.”

“Nói đi.” Tước Vĩ nói.

“Ta phải chống đỡ thế nào đây?” Ngao Thịnh rầu rĩ hỏi, “Ta sợ ta sẽ điên mất.”

Tước Vĩ lườm hắn một lúc rồi lại bất chợt đánh đét lên gáy hắn một cái kêu thật là kêu.

Ngao Thịnh dẫu sao cũng có nội lực thâm hậu, còn Tước Vĩ lại chỉ là lão nhân gia gần đất xa trời nên sao mà khiến hắn đau được.

Ngao Thịnh sờ sờ gáy, “Như vậy cũng không thấy đỡ hơn tí nào.”

Tước Vĩ lắc đầu, “Ta đã nói với Tiểu Thanh là, hãy coi bản thân mình là ngươi mà ráng tự chăm sóc mình!”

Ngao Thịnh ngây ra.

Tước Vĩ lại nói tiếp, “Ngươi cũng vậy, cũng hãy coi mình là Tiểu Thanh mà chăm chút tốt vào…Đừng khiến y thất vọng.”

Ngao Thịnh nghe xong liền đứng lên, nói, “Đại ca thì bồi ta uống rượu, vậy còn sư phụ? Có phải là cùng ta ăn cơm?”

“Còn phải hỏi.” Tước Vĩ vui sướng cười, “Phải nuôi ngươi trắng tròn béo tốt thì Tiểu Thanh mới càng hiếu thuận với ta hơn chứ.”

Ngao Thịnh thông suốt, xoay người ly khai.

Ngao Ô đi bên cạnh Ngao Thịnh, như hình với bóng.

Ngao Thịnh về tới ngự hoa viên, đứng ở trong đình, nhìn Ngao Ô ở bên, nhíu mày hỏi, “Miêu Ô của mi đâu rồi?”

Ngao Ô ngoe nguẩy đầu.

Ngao Thịnh ngồi xổm xuống, vỗ vỗ đầu nó, “Thanh mang Miêu Ô đi cùng rồi phải không?”

Ngao Ô lắc lắc cái đuôi, cọ cọ đầu vào người Ngao Thịnh.

Ngao Thịnh ngưỡng mặt lên nhìn sắc trời….vừa lúc chuông gõ báo buổi chầu sớm cũng vang.

Ngao Thịnh xoay người, bước nhanh về phòng rửa mặt, đoạn lại nhìn Ngao Ô kề sát bên cạnh, “Đi thôi, chúng ta cùng đi giành Thanh và Miêu Ô về!”

Ngao Ô gầm lên một tiếng, tinh thần lập tức liền được chấn hưng. Khi Ngao Thịnh mở cửa ra lần nữa…thì vẫn lại là Ngao Thịnh uy phong của mọi ngày. Văn Đạt lúc này mới an tâm thở ra, cùng hoàng đế nhà mình vào triều.

Trên kim loan điện. Ngao Thịnh ngồi thẳng tắp trên long ỷ, đón nhận tiếng tung hô vạn tuế của chúng thần, lâu sau vẫn không nói năng gì.

Bá quan khó hiểu nhìn nhau. Mất một lúc sau, Ngao Thịnh mới đứng dậy, dõng dạc tuyên bố, “Chúng ta đưa quân tảo bắc. Lần này, trẫm sẽ thống nhất Trung Nguyên.”

Quần thần ngây ra, mất một lúc thì mọi người mới có thể bừng tỉnh mà quỳ rạp người xuống tung hô vạn tuế.

Dàn đại thần Quý Tư Đặng Tử Minh mọi người kích động không thôi…Bọn họ đã chờ Viên Liệt, chờ đến Viên Lạc, chờ mãi, đợi mãi, sau cùng cũng đến được ngày này.

......

Trên con đường đi về phía Mạc Bắc, có một cỗ xe ngựa màu đen không ngừng thúc cương mà chạy.

Tiếng xe ngựa kẽo kẹt hòa cùng tiếng chuông thanh thúy treo trên nóc đỉnh làm sinh động đường đi hoang vắng buồn tẻ.

Bên ngoài xe ngựa, Tương Thanh ngồi tựa vào thành xe, trong ngực áo ấp ủ chú mèo lông trắng bé nhỏ.

Tương Thanh dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu Miêu Ô. Trên cổ tay y là sợi dây đỏ buộc chặt miếng ngọc bội hình hổ ngốc…Phía sau mảnh ngọc kia có khắc sâu một chữ “Thịnh”

Tương Thanh đưa mắt nhìn cảnh trí dần một hoang liêu mà cúi đầu hỏi Miêu Ô, “Có phải mi đang nhớ Ngao Ô không?”

Miêu Ô kêu meo meo đáp lại rồi vùi đầu vào trong ngực Tương Thanh. Y buồn bã xoa đầu nó, rồi lại ngẩng đầu nhìn cảnh trí dần đổi thay kia.

Bên trong xe ngựa, Hạ Lỗ Minh từ chỗ ngồi của mình, nương theo khe cửa mà dõi theo Tương Thanh đang ở phía ngoài.

“Tình thánh à, coi chừng rớt hai con mắt xuống bây giờ!” Kẻ rất lâu chưa xuất hiện là Vạn Qua cũng có mặt, cùng Hạ Lỗ Minh phụ trách việc đưa Tương Thanh đến Mạc Bắc.

Hạ Lỗ Minh cũng không buồn để ý đến tên độc mồm độc miệng này, mà chỉ si ngốc nhìn ra ngoài.

Vạn Qua càng thêm khó chịu nói, “Hứ, trong mắt ngươi chỉ có hắn, còn lòng hắn lại chỉ có người khác mà thôi.”

Phải thật rất lâu sau đó mới nghe thấy tiếng Hạ Lỗ Minh đáp lại, “Ta không quan tâm.”

Vạn Qua tức giận mắng, “Ngu ngốc!”

Hạ Lỗ Minh đảo mắt nhìn hắn, “Đừng vội mắng người khác trong khi bản thân mình cũng thế.”

“Ta không phải.” Vạn Qua cố tình ngồi xấn ra ngoài, án đi mành cửa để Hạ Lỗ Minh không còn nhìn ra ngoài được nữa.

Hạ Lỗ Minh thở dài, cúi người lấy túi nước rồi bước qua Vạn Qua, vươn người ra hỏi Tương Thanh, “Thanh, có khát không?”

Tương Thanh quay đầu lại nhận lấy túi nước, uống xong thì lại rót một ít nước vào trong lòng bàn tay, đút cho Miêu Ô.

Miêu Ô bám hai chân lên tay Tương Thanh, vươn chiếc lưỡi bé xíu màu hồng ra mà liếm liếm nước.

Vạn Qua ngồi nhìn, bất mãn nói, “Thanh phu tử, nước bọn ta đưa mà ngươi cũng dám uống?”

Tương Thanh không đáp.

“Ngươi không sợ ta hạ độc vào nước sao?” Vạn Qua thấy Tương Thanh không đếm xỉa tới mình, liền bực bội quát, “Cũng đúng thôi, ngươi là hoàng hậu mà, thân phận tôn quý như thế đời nào lại sợ có người hạ độc.”

Tương Thanh vẫn như cũ không ngó ngàng tới hắn.

“Hừ.” Vạn Qua nhỏ giọng mắng, “Tiểu nhân đắc chí! Ngươi tốt nhất là nên cẩn thận, coi chừng ta thuốc chết ngươi trên đường.”

Vạn Qua đang nghĩ mình cứ như đánh vào bị bông, chả có chút phản ứng nào, nhưng không ngờ lại nghe thấy tiếng Tương Thanh phản công, “Ngươi dám sao?”

Vạn Qua sững ra, Hạ Lỗ Minh kinh ngạc.

Tương Thanh quay đầu lại, sắc bén lườm Vạn Qua, “Ngươi dám hạ độc giết ta sao?”

Vạn Qua mặt mày đỏ trướng lên, hung hăng trừng mắt lườm lại Tương Thanh, “Ngươi đừng đắc ý!”

Tương Thanh cười nhạt, “Ta có cho ngươi thêm một lá gan thì ngươi cũng không dám hạ độc hại ta, song, ta thì lại dám giết ngươi đấy.”

“Ngươi…” Vạn Qua tức đến phùng mang trợn má lên liếc Hạ Lỗ Minh, ấy vậy mà tên này chỉ dựa lưng vào thành xe lắc đầu cười dài.

Vạn Qua buồn bực, ôm cục tức trong xe. Tương Thanh cũng không để bụng gì hắn ta nữa, chỉ chuyên tâm xoa đầu Miêu Ô, rồi ngẩn ngơ ngắm mảnh ngọc trên tay và nghĩ, trưa nay Thịnh Nhi ăn gì.

......

Ngao Thịnh bãi triều liền về đến thư phòng. Muốn tảo bắc, cần phải chuẩn bị rất nhiều thứ, vì vậy lúc này hắn rất bận bịu…Song, hắn lại hy vọng mình có thể còn bận rộn hơn thế nữa. Như vậy, ít ra, sẽ không còn nhớ Tương Thanh mà thấy hiu hắt cõi lòng nữa.

Mà lúc này, Văn Đạt cũng đã đứng thị hầu bên cạnh.

Ngao Thịnh quay sang hỏi, “Ta vào lâm triều xong rồi. Trước khi đi, Thanh đã nói gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.