Thịnh Thế Thanh Phong

Chương 86: Chương 86: Tâm ý




“AI CƠ?” Mọi người nín thở ngưng thần nhìn Tước Vĩ, Tước Vĩ lại ngước đầu nhìn trời, chỉa chỉa vào đầu mình, “Ta nói...... Các ngươi cũng thật thà quá mà, năm đó ai đã xưng bá miềnNam?”

“Tô Mẫn.” Đặng Tử Minh nhanh đáp.

“Đích xác, Nam vương là người thích hợp nhất.” Kim linh nói, “Chẳng qua, người đã bị bắt đi rồi......”

“Aiiii......” Tước Vĩ lắc đầu, ta thán, “Các ngươi chỉ biết nhìn xuống mà chẳng chịu nhìn lên, vô dụng như nhau! Tô Mẫn năm đó có lợi hại chẳng phải cũng chỉ là tướng bại trận sao? Nha đầu đó bị một người đánh cho không còn manh giáp, thiếu chút nữa toàn quân đều bị diệt!”

Tước Vĩ vừa oang oang gào xong thì mọi người đã ngẩn người ra nhìn, Tương Thanh dợm hỏi, “Gia gia muốn nói đến Ân Tịch Ly?”

“Hắc hắc.” Tước Vĩ lại hạ lưu cười, “Trừ bỏ tên ranh ma đó ra thì ai có thể san bằng được toàn miền Nam a.”

Ngao Thịnh nhíu chặt mày, xoay mặt ngó lơ.

Tương Thanh nhìn vẻ mặt này của hắn liền biết, nếu bảo Ngao Thịnh đi cầu Ân Tịch Ly thì chi bằng nói hắn cứ yên tâm mà bị mất nước đi thì còn dễ dàng hơn......

Tương Thanh đắn đo nói, “Gia gia à, người không còn nghĩ ra ai khác nữa sao?”

Tước Vĩ nhướng mày nhìn Ngao Thịnh, nhác thấy biểu tình nhăn nhó kia của hắn thì liền hiểu, bèn nói, “Sao hả? Cái bản mặt đó làm cho ai coi hả? Đợi mà bị tiêu diệt đi! Đừng nói là đánh Nam Man cứu chúng nô, cẩn thận kẻo ngay cả bản thân cùng toàn quân đều bị diệt vong đó!”

Ngao Thịnh cắn răng, tức giận mắng, “Lão già thối miệng.”

“Cha chả!” Lão nhân gia trừng mắt, “Thằng quỷ nhỏ, giận cá chém thớt, trút hết lên đầu lão đây hả? Hứ, ai bảo vương triều của ngươi toàn kẻ bất tài trong khi bản thân thân lại ngu dốt….Cho nên mới nói, Tào Tháo dù có hàng ngàn hàng vạn mưu sĩ thì đến cuối cùng vẫn phải khóc Quách Gia[1]... Cái gì mà một cây làm chẳng nên non, toàn nói nhảm.”

Mọi người xấu hổ nhìn nhau, sắc mặt khó coi cực kỳ, ý của lão nhân gia là muốn mắng bọn họ dù có nhiều người như thế thì cũng chẳng bằng sức một Ân Tịch Ly.

“Không có tính ngươi nha Tiểu Thanh.” Lão nhân gia lại đột nhiên phẩy tay nói với Tương Thanh, “Ngươi khác với cái đám người này.”

Tương Thanh sửng sốt, nhíu mày nhìn lão nhân gia, như đang hỏi —— thế có nghĩa là gì ạ?

Tước Vĩ cười khan, “Các ngươi nói xem, ở đây ai thích hợp đi mời tên nhãi Ân Tịch Ly nhất nào?”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, lại ngoảnh đầu nhìn Tương Thanh, còn y thì chiếu tướng Ngao Thịnh, chỉ thấy hắn sắc mặt vô cùng kém.

Tương Thanh nhíu mày nói, “Ta đi.”

Ngao Thịnh ngẩng đầu trừng Tương Thanh một cái, nhỏ giọng nói, “Không được đi.”

Tước Vĩ liếc Ngao Thịnh một cái, lại giật giật ống tay áo Tương Thanh, “Ta nói Tiểu Thanh à, ngươi đừng để ý đến hắn, tội tình gì lại vì hắn mà đi cúi đầu cầu cạnh người khác. Nói tới nói lui thì thẳng nhãi này có gì tốt nào, cứ để hắn mất nước đi, còn ngươi, đi tìm ai đó khác tốt hơn hắn ấy.”

Tương Thanh nhíu mày nhìn Tước Vĩ, thấy ông mặt chẳng chút hờn giận mà âm trầm ngó Ngao Thịnh, ai kia cũng chẳng vừa, đanh mặt nhìn lại, giận đến mức trán nổi đầy gân xanh.

Các vị đại thần trong phòng đều cúi gầm mặt, chẳng biết ở lại tốt hay là trốn đi sẽ khá khẩm hơn.

Ngao Thịnh lườm Tước Vĩ một lúc, lại nói, “Ông quên ta là con của ai rồi hả? Ân Tịch Ly vừa nghe thôi thì đã trốn ta rất xa rồi!”

Tước Vĩ nhún nhún vai, thản nhiên nói, “Là các ngươi hỏi ta nên chọn ai thì tốt, ta nghĩ tới nghĩ lui thì chỉ nghĩ ra được có một người!”

Ngao Thịnh nhíu mày.

Tước Vĩ đứng lên, cầm quạt hương bồ mà phe phẩy, giọng đầy vô cảm, “Cho nên mới nói, hài tử mãi chỉ có thể là hài tử, không thích liền không thèm gặp, tránh được bao xa thì sẽ cố mà tránh…Cái gì mà vì thiên hạ, nối liền nước non một dải thì chuyện chi cũng chịu làm…Hứ, theo ta thì khó mà thành à.” nói xong lại cà lơ phất phơ rời đi.

Tương Thanh đương nhiên có thể nghe ra Tước Vĩ chỉ là đang nói khích Ngao Thịnh. Quần thần cũng hiểu được điều này. Ngay cả Ngao Thịnh cũng tự mình hiểu được. Nhưng từng câu từng chữ của Tước Vĩ lại quá hung hiểm, khiến người khác khó lòng chấp nhận. Huống hồ Ngao Thịnh lại là một kẻ đặc biệt ngạo mạn hơn người.

Cuối cùng, Ngao Thịnh nhìn chúng thần mà nói, “Giải tán đi, mai lại nói tiếp.” rồi liền xoay người đi mất.

Tương Thanh thấy Ngao Thịnh mặt đầy lạnh lùng bước đi, liền vội vã theo sau.

“Lão già chết tiệt.” Ngao Thịnh hậm hà hậm hực đảo lòng vòng trong viện, tức mình đá bay một cái ghế đá, bực bội quát, “Xé miệng lão ra mới hả!”

Tương Thanh theo vào, cũng tham gia cùng mà đá bay cái ghế khác.

Ngao Thịnh nhìn y, lại đá thêm cái ghế nữa, Tương Thanh cũng không chịu thua.

Ngao Thịnh quay đầu lại nhìn Tương Thanh.

Tương Thanh cũng chăm chú nhìn Ngao Thịnh, hỏi, “Ngươi muốn giết Tước Vĩ à? Hạ chỉ giết hay là ám sát? Ta đi tìm người giúp ngươi.”

Ngao Thịnh sắc mặt lại càng khó coi hơn, “Thanh, ngươi trêu ta.”

Tương Thanh nhướng mày, “Ai trêu ngươi ngươi? Ta là vì bị ông già đó chọc tức đấy, nếu không vì nghĩ ông ta đã lớn tuổi thì ta đã sớm động thủ đánh người rồi.”

Ngao Thịnh trừng to hai mắt nhìn Tương Thanh, hoàn toàn bị dọa không nhỏ a...... Kỳ thật ai cũng biết Tước Vĩ là có dụng ý tốt, dựa vào năng lực cùng với sự am hiểu sâu sắc về miền Nam của Ân Tịch Ly thì y chính là lựa chọn tốt nhất cho kế hoạch tấn công Nam Man lần này. Y không cần phải lãnh binh mà chỉ cần là quân sư thôi cũng đã thành công một nửa rồi. Tương Thanh luôn luôn đứng về phía lẽ phải. Ngay cả hắn cũng biết được điều đó, nhưng nghĩ là một chuyện còn làm được hay không lại là chuyện khác. Hắn vì bị Tước Vĩ nói khích nên mới điên tiết lên như vậy. Lúc này, thật là không ngờ, Tương Thanh lại vì hắn mà nói điều hắn thích nghe….hơn nữa, trông mặt lại còn oán giận hơn cả hắn nữa.

“Thanh...... Ngươi thực cũng tức giận ư?” Ngao Thịnh hỏi.

“Đương nhiên.” Tương Thanh gật đầu, “Hay là cho người bỏ bã đậu[2] vào trong thức ăn của ông ta đi.”

Ngao Thịnh dở khóc dở cười, đây là thủ đoạn chỉ có Mộc Lăng mới nghĩ ra thôi, hoàn toàn không phải việc Tương Thanh có thể làm, “Những gì ông ấy nói không phải là không có đạo lý. Ta vốn nghĩ là ngươi sẽ đứng về phía ông ấy….Vẻ mặt vừa rồi của bọn Tống Hiểu cũng có vẻ đồng tình với ông ấy.”

“Bọn họ biết cái gì?!” Tương Thanh lạnh lùng nói.

Ngao Thịnh chăm chú nhìn Tương Thanh, trong mắt y dâng đầy vẻ tức giận.

“Bọn họ làm sao hiểu ngươi đã vì Ân Tịch Ly mà chịu khổ thế nào chứ?” Tương Thanh nhíu mày, nói, “Ân oán của đời trước vậy mà lại đổ hết lên đầu ngươi và Tiểu Hoàng tiên sinh. Ai biết được nỗi khổ của hai người? Đặc biệt là ngươi…Ngươi hận ông ta cũng là lẽ đương nhiên. Đích thật chính là những người đó đã nợ ngươi. Tại sao muốn ngươi đi cầu ông ta mà không phải là ông ta chủ động đến giúp ngươi?”

“Thanh?” Ngao Thịnh mở to hai mắt nhìn Tương Thanh.

“Ta vừa mới đáp ứng với Tước Vĩ là sẽ đi, nhưng đâu nói là đi cầu ông ta, mà là đi để nói những lời này. Chúng ta quả thật cần ông ta giúp đỡ nhưng không cần phải cầu cậy gì! Ông ta nợ ngươi và Tiểu Hoàng, nếu không chịu trả thì Ân Tịch Ly đó chỉ là kẻ ngang ngạnh không biết lý lẽ! Ông ta có bản lĩnh nhưng đâu đồng nghĩa là có thể hoành hành ngang ngược......”

Tương Thanh lời còn chưa dứt lời thì đã bị Ngao Thịnh kéo vào lòng.

“Ngươi làm gì vậy, đang nói chuyện nghiêm túc mà.” Tương Thanh đẩy Ngao Thịnh ra.

Ngao Thịnh lại chỉ càng siết chặt thêm, thấp giọng nói, “Thanh, ngươi đang đau lòng thay ta sao?”

Tương Thanh ngẩn người, vươn tay vỗ vỗ bả vai Ngao Thịnh, “Là vì người lớn luôn khi dễ trẻ nhỏ..... Tước Vĩ đó cũng chỉ giỏi bao che thôi, ông ta nghĩ là mình đã dạy dỗ Viên Liệt và Ân Tịch Ly giỏi lắm…Thịnh Nhi, ngươi phải còn giỏi hơn họ để chọc cho lão già đó tức mà chết!”

Lúc này, cơn bực tức đến muốn đốt hoàng cung của Ngao Thịnh đã vì mấy câu nói đơn giản của Tương Thanh làm cho tiêu tan thành mây khói. Ngay bây giờ đây, lòng hắn đầy ngọt ngào. Ngao Thịnh hiện tại mới hiểu được, nguyên lai...... Trên đời này dù có bao nhiêu người hiểu lầm, hắn cũng không quan tâm, chỉ cần Tương Thanh hiểu hắn là đủ. Mặt khác, Thanh của hắn quả rất thông minh, chỉ có vài câu ngắn ngủn, đã khai sáng được tâm trí hắn. Ngao Thịnh hắn chẳng nợ nần gì ai, vì cái gì phải nhẫn nhịn nỗi uất ức này. Hắn là hoàng đế, phải đường đường chính chính làm một cái hoàng đế mới đúng, muốn gọi người hỗ trợ, tại sao phải đi cầu cạnh? Ngao Thịnh lắc đầu...... Tước Vĩ, đây mới là dụng ý chân chính của ông sao? Ông đúng là ông già chết tiệt mà!

“Thanh, ngươi nói đúng lắm!” Một lúc lâu sau, Ngao Thịnh mới buông Tương Thanh ra mà nói, “Ta vì sao phải đi cầu Ân Tịch Ly chứ? Ta là thiên tử, chỉ cúi đầu trước trời! Không cậy nhờ người!” hết lời liền bảo Văn Đạt mang bút đến, phóng khoáng lướt bút hạ thánh chỉ, một đưa cho Tước Vĩ, một sai người cấp tốc mang đến Thần Tiên đảo cho Ân Tịch Ly.

“Thanh.” Ngao Thịnh đứng lên nắm chặt tay Tương Thanh, “Ngươi là ngọn hải đăng của ta.”

Tương Thanh mặt nóng bừng, “Đừng nói linh tinh.”

“Không phải nói linh tinh.” Ngao Thịnh vươn tay kéo Tương Thanh vào lòng “Là nói thật.”

......

Màn đêm buông xuống, Tước Vĩ về tới biệt viện. Phòng của lão nằm sát cạnh phòng của Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên. Hai gian phòng chung một sân lớn. Tước Vĩ vừa bước vào sân thì liền thấy Mộc Lăng đang ngồi bên bàn ăn uống tưng bừng. Trên bàn là một khay lớn bánh trung thu Vân Chân,[3] vừa nhìn là biết đặc sản của miền Nam.

“Ý?” Mộc Lăng nhìn lão nhân, “Huynh à, sao nhanh vậy mà đã về rồi?”

Đúng lúc, Tần Vọng Thiên ôm một vò rượu Vọng Thiên lớn thiệt lớn ra, “Lão nhân gia, mau mau ngồi xuống cùng uống chén rượu nào.”

“Phải đó, bánh Vân Chân này là do Kim Linh đưa tới đó, ăn ngon cực kỳ luôn!” Mộc Lăng nhanh miệng mời mọc.

“Aiii.” Lão nhân ngồi vào bàn, thở dài một hơi, nhón lấy một miếng bánh, “Nói không chừng đây là bữa ăn cuối cùng của lão đây.”

“Gì?” Mộc Lăng giật mình, vội lấy miếng bánh khỏi tay lão nhân rồi giúp lão bắt mạch, “Bệnh hả?” Một lúc sau, lắc đầu bảo, “Đâu có....Tốt lắm mà, có thể sống thêm hai mươi năm hơn nữa là.”

“Ta mắng thằng ranh kia tơi bời hoa lá luôn.” Tước Vĩ nói.

“Ai, thôi đi.” Mộc Lăng khoát tay, cười nói, “Đâu phải là lần đầu huynh mắng nhiếc hắn.”

“Ta bảo hắn đi cầu Ân Tịch Ly.” Tước Vĩ lại thở dài, “Bằng không hắn sao mà đi đánh chiếm miền Nam? Đến lúc đó mất nước, Tương Thanh đi tìm người khác thì sao! Nếu hắn không đi cầu cậy thì sao mà thành chuyện lớn được!”

Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên nghe xong, đều há to miệng nhìn lão nhân gia.

Tần Vọng Thiên nói, “Lão gia tử, ngài có nặng lời lắm không? Ngao Thịnh có nỗi khổ của Ngao Thịnh a.”

“Phải đấy.” Mộc Lăng vội đẩy một nửa khay bánh sang chỗ Tước Vĩ, “Huynh ăn đi, có chết thì cũng phải làm ma no chứ!”

Tần Vọng Thiên xua tay, nói với Mộc Lăng, “Mộc Mộc, đừng nói linh tinh!”

Mộc Lăng nhướng mi, “Oa...... Lần này mà không chết mới lạ. Ngao Thịnh không làm thịt huynh thì cũng sẽ lôi huynh ra đánh đến dứt hơi tàn để cho huynh chừa thói.”

“Cũng không hẳn đâu.” Tần Vọng Thiên vội khuyên, “Còn có Tương Thanh mà, hẳn y sẽ khuyên nhủ Ngao Thịnh.”

“Không dám đâu.” Mộc Lăng xua tay, “Các người thế là không hiểu Tiểu Thanh rồi. Y là do ta và Tư Đồ một tay nuôi lớn, từ nhỏ bọn ta đã luôn dạy y rằng, cái gì không nhịn được nữa thì đừng nhịn. Còn nữa nha, đừng thấy người ta thành thật mà lầm nha, không nên đắc tội với những người thật thà đó!”

Tước Vĩ gật gật đầu, nói, “Ta đích xác có thấy mặt mũi Tiểu Thanh trắng bệch ra...Aiiii”

“Huynh biết rõ là sẽ bị thịt, sao còn đi chọc vào tổ ong vò vẽ làm gì?” Mộc Lăng khó hiểu nhìn lão nhân.

Tước Vĩ day day thái dương, “Ách...... Kỳ thật ngoài trừ bị làm thịt ra...... Còn có cách khác a, nhưng cũng không biết, Ngao Thịnh hắn có thông suốt hay không nữa.”

“Thông suốt gì?” Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên đồng thời hỏi, ngay lúc này hầu, Văn Đạt lại cầm thánh chỉ đi vào, nói, “Tước Vĩ tiếp chỉ.”

“Ai nha, xong rồi xong rồi.” Mộc Lăng vội đứng lên bảo vệ lão nhân gia, “Huynh à, mau chạy đi, ta và Vọng Vọng sẽ cho tên này một trận, dựa vào giao tình giữa chúng ta và Tiểu Thanh chắc là không có sao đâu.”

Văn Đạt dở khóc dở cười nói, “Mộc thần y, ngài đừng nói đùa, nô tài tuyên đọc thánh chỉ xong phải về phục mệnh.”

Tước Vĩ đẩy Mộc Lăng ra, nói, “Ai, sống chết tùy ý trời.....Đợi đến khi hắn phán mang ta ra hành quyết thì hai người cứu ta cũng chưa muộn mà.”

Mộc Lăng và Tần Vọng Thiên nghe câu thứ nhất còn thấy lão nhân gia đây thấu suốt hồng trần, chưa vội cảm thán lão đúng là cao nhân thì đã bị câu tiếp theo tạt cho một gáo nước lạnh, đúng là vẫn là lão già chết nhát mà.

Tần Vọng Thiên kéo Mộc Lăng qua một bên mà nghe Văn Đạt đọc thánh chỉ.

Văn Đạt mở thánh chỉ ra, nhìn lướt qua, lại mặt đầy ngần ngại nói, “A, đây đều là Hoàng Thượng viết, không phải là nô tài nói lung tung đâu a.”

Mộc Lăng lướt nhìn Tần Vọng Thiên, âm thầm nghĩ – Xong rồi xong rồi, sói con Ngao Thịnh thật muốn giết người rồi.

“Khụ khụ.” Văn Đạt húng hắng, cao giọng đọc, “Tước Vĩ, ông là lão già sống dai chết tiệt.”

“Phốc......” Mộc Lăng không tin được mà sặc bánh, Tần Vọng Thiên vội vỗ vỗ lưng hắn, Tước Vĩ lại chỉ liếc hắn mà hạnh họe – Đáng đời, thấy lão đây sắp chết rồi mà còn thảnh thơi ăn uống!

Văn Đạt lại đọc tiếp, “Ông thì biết cái rắm gì, đừng nghĩ là ông dạy dỗ Viên Liệt giỏi lắm, ông ta chẳng qua cũng chỉ là một thượng tướng quân trong khi ta đây mới là hoàng đế!”

Tước Vĩ khóe miệng giật giật, lòng lại trở nên phơi phới, thầm nghĩ – Ngao Thịnh, con sói chết bầm, ngươi thật sự đã thông suốt rồi sao?

“Ông bảo một chân mệnh thiên tử mà lại đi cầu cậy một tể tướng, nước ao ăn vô đầu ông à?” Văn Đạt miệng thì đọc mặt lại đỏ, thắc mắc là sao hoàng đế nhà mình lại nói chuyện thô tục như thế, làm y đọc thánh chỉ mà chỉ muốn cắn đứt đầu lưỡi luôn.

“Ân Tịch Ly ở cực bắc, trẫm đã hạ lệnh truyền ông ta đến bình Nam, nếu mà không tuân thì sẽ mang tội khi quân, lúc hắn trẫm đây sẽ san bằng Thần tiên đảo!” Văn Đạt cố giữ giọng, “Còn nữa, ta lười đi gặp lão hồ ly đó chứ không phải là không dám nhá. Ông đây thì sợ ai được chứ! Phải là ông ta ngán ta mới đúng! Khi nào ông ta đến, ông đi mà tiếp đón!”

Lại nhìn Tước Vĩ, chỉ thấy trên mặt lão không có chút oán giận nào, ngược lại còn tràn đầy vui sướng, tựa như là thích chí lắm. Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên nhìn mà ngộ ra được một vài ẩn tình.

“Dạ, còn nữa ạ.” Văn Đạt vội ngăn Tước Vĩ đang muốn đứng lên, nói, “Mặt sau còn nửa đoạn nữa ạ.”

“Còn nữa?” Tước Vĩ giật mình, lại nghe tiếp. Văn Đạt hắng giọng nói, “Ách, mặt khác...... Tước Vĩ, con mẹ bà nhà ông không thể nói chuyện thẳng thắn chút sao? Mắc mớ gì lại làm nhiều trò như thế. Trẫm đây không thể quản ông nhưng mà ấy hả, bắt đầu từ hôm nay trở đi, trong vòng mười ngày, mỗi ngày chỉ cho ông ăn cải trắng đậu hủ cùng cơm nguội. Trẫm sẽ giúp ông rửa ruột! Khâm thử!”

Văn Đạt khép thánh chỉ lại, đưa cho lão nhân, “Lão tiên sinh, xin hãy tiếp chỉ.”

Tước Vĩ há to miệng ngây ngẩn cả người, Tần Vọng Thiên cũng Mộc Lăng cũng ngây đơ cán cuốc, Mộc Lăng xoay người giật giật tay áo Vọng Vọng nhà mình, “Ai nha, Sói con cũng độc ác quá mà, hình phạt tàn khốc vậy mà cũng nghĩ ra được?”

Tần Vọng Thiên khóe miệng giật giật, thầm tiếc than thay – Đúng là tàn khốc mà! Ăn chay thì thà chết còn hơn!

Văn Đạt thấy lão nhân gia đã hóa đá, liền nhét vội thánh chỉ vào tay lão, rồi ba chân bốn cẳng chạy mất.

Sau một lúc lâu, chợt nghe thấy có tiếng Tước Vĩ ai oán tru tréo, “Ngao Thịnh, thằng quỷ nhỏ, ngươi là phường bất hiếu! Ngươi khi sư diệt tổ, ngược đãi sư phụ!”

Ngày kế, Ngao Thịnh chuẩn bị vào triều, theo những gì hắn và Tương Thanh tính toán thì hẳn ngày mai thánh chỉ mới được đưa đến cực bắc, nhưng lại không rõ là Ân Tịch Ly có chịu đến hay không….Cả hai đang lo nghĩ thì Quý Tư lại hớt ha hớt hải chạy vào.

Ngao Thịnh đang khoác long bào, lại phải xoay người nhìn Quý Tư, “Ậy…Lão Quý, mới sáng sớm mà đã lao đến tận tẩm cung của trẫm rồi? Có người tạo phản hả?”

“Không phải, không phải......” Quý Tư liên tục xua tay, chỉ ra bên ngoài, nói, “Ân...... Ân tướng...... Đến đây!”

Ngao Thịnh và Tương Thanh nghe xong thì liền chấn động, liếc nhìn nhau —— quả thật là tính toán tài tình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.