Thịnh Thế Thanh Phong

Chương 24: Chương 24: Vua bách thú




Tống Hiểu dẫn quân xuất chinh. Vương Trung Nghĩa mang theo hai vạn tân binh làm quân tiên phong, dẫn đầu tiến ra khỏi thành, khí thế tựa như mãnh hổ, một đường ngược lên phương bắc.

Thanh thế lần dẹp bắc này của Thịnh Thanh rất lớn. Bốn bề khởi binh, mang tâm niệm một lòng thống nhất Trung Nguyên. Phiên quốc các nơi đều vô cùng lo lắng, khiếp sợ binh lực hùng hậu của Thịnh Thanh, tức tốc phái người đưa công văn quy hàng đến.

Phản tặc phương bắc Vương Nhiếp đã sớm nhận được mật báo. Vừa nghe tin nguyên soái lãnh binh là Tống Hiểu, liền chau mày, hỏi quân sư bên cạnh: “Tống Hiểu đã quy thuận Thịnh Thanh?”

“Vâng! Đúng thật là vậy!” Quân sư đáp: “Ban đầu, cứ ngỡ rằng toàn bộ nhân mã của Thịnh Thanh đều tập trung ở tây bắc, trong một thời gian ngắn chúng sẽ không có biện pháp quy hợp nhiều người đến thế. Thật chẳng thể tin chúng lại có khả năng tập hợp mười vạn binh mã để xuất chinh.”

“Chúng tìm đâu mười vạn binh mã?” Vương Nhiếp thoáng sửng sốt.

“Chuyện này, tại hạ thật sự không biết. Đám người kia giống như rơi từ trên trời xuống vậy!” Quân sư khẽ lắc đầu: “Hơn nữa tướng quân tiên phong là tân khoa võ trạng nguyên năm nay, Vương Trung Nghĩa.”

“Võ trạng nguyên?” Vương Nhiếp nhíu mày, cắn môi: “Giỏi cho Ngao Thịnh ngươi! Lần này, ngươi thật sự muốn tận lực tiêu diệt ta ư?”

“Nguyên soái, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Những thủ hạ dưới quyền lo lắng hỏi Vương Nhiếp: “Nên thủ hay công?”

“Hừ.” Vương Nhiếp lạnh lùng cười: “Thủ? Tống Hiểu có thể am tường đông bắc hơn ta sao? Hắn tiến quân đánh vào thì ta sẽ bại trận ư? Không đâu! Bọn chúng đã đến đâu rồi?”

“Quân tiên phong đã đến Bá Châu, còn quân chủ lực thì vừa ra khỏi U Đô phủ.” Thám báo hồi bẩm.

“Cái gì?” Vương Nhiếp giật mình, sờ sờ cằm, nói: “Quân chủ lực ít nhất phải mất một ngày một đêm mới có thể đuổi kịp quân tiên phong?”

“Có chút cổ quái!” Quân sư nói: “Tống Hiểu rất giỏi hành binh. Sao hắn lại có thể để quân tiên phong và quân chủ lực cách nhau xa đến thế?”

“Umm…” Vương Nhiếp vuốt cằm, suy nghĩ, cười nói: “Xem ra tên mã bộ tiên phong kia đang rất sốt ruột… Người ta là tân khoa võ trạng nguyên, còn Tống Hiểu bất quá chỉ là tên phản quân hàng thần…Đương nhiên là không phục hắn rồi!”

“Nguyên soái!” Tiên phong Mao Ỷ Khải bước ra khỏi hàng, bẩm: “Tại hạ mạo muội tự đề xuất được mang năm vạn nhân mã ra khỏi thành, tiêu diệt quân tiên phong của bọn chúng, đánh tan nhuệ khí của Tống Hiểu!”

“Tốt lắm!” Vương Nhiếp ném lệnh tiễn cho thủ hạ: “Ngươi đi trước. Sau đó, bổn soái sẽ dẫn mười vạn nhân mã xuất chinh. Chúng ta sẽ kéo chiến trường sang bên kia bờ sông Hoàng Hà, ngăn không cho Tống Hiểu tiến vào đông bắc! Chúng ta sẽ đánh tan đại quân của hắn ngay trên địa phận Thịnh Thanh!”

Lập tức, bên trong đại doanh của Vương Nhiếp nổ vang ba tiếng pháo trận.

Xuất binh.

Lúc bấy giờ tại Lạc Đô. Trong Ngự thư phòng hoàng cung.

Ngao Thịnh và Tương Thanh đang tham thảo quân tình cùng các vị đại thần.

“Vương Trung Nghĩa đã đến Bá Châu?” Ngao Thịnh vừa nhìn bản đồ địa hình trên long án vừa nghe thám tử hồi báo: “Tiểu tử này đúng là rất dũng mãnh!”

“Quả đúng là như thế! Bất quá, Tống tướng quân vẫn còn ở lại U Đô phủ. Tốc độ hành quân của y rất chậm!” Quý Tư nói: “Đầu đuôi tách rời nhau như vậy…Lẽ nào y không quản thúc được Vương tiên phong?”

Ngao Thịnh nghĩ nghĩ, cười nói: “Phỏng chừng Vương Nhiếp cũng nghĩ như thế!”

“Phải.” Tương Thanh gật gật đầu: “Trước khi đi, Vương Trung Nghĩa đã bảo, ai nói hắn cũng sẽ không nghe, chỉ tuân theo mệnh lệnh của Tống Hiểu. Chỉ cần y nói gì hắn sẽ làm theo như thế!”

“Dụng ý của Tống tướng quân là muốn dẫn dụ nhân mã của Vương Nhiếp đến đông bắc.” Diệp Vô Quy nói: “Ở đông bắc, nếu luận về chuyện hành binh, Vương Nhiếp am hiểu hơn Tống tướng quân. Chắc chắn hắn cũng không ngờ Tống tướng quân lại muốn đưa quân về đông bắc, nên theo tình thế lúc này, hắn sẽ là người chủ động xuất binh trước!”

“Nói cách khác, Vương Nhiếp sẽ phái đội quân tiên phong của mình tập kích nhân mã của Vương tiên phong. Sau đó cố gắng kéo chiến trường sang phía bên kia bờ sông Hoàng Hà?” Uông Càn Khôn nói: “Kỳ thật Vương Nhiếp chủ động xuất quân là cũng tự mình chui đầu vào rọ…Trừ phi hắn thắng chúng ta, bằng không chẳng có cơ hội quay về…Mặt khác lại nói, Vương Nhiếp là một con báo đất, chỉ biết đánh nhau theo phương thức của bọn thảo khấu. Bởi vì Tề Diệc không thông hiểu địa hình đông bắc nên bọn chúng mới thừa cơ làm càn. Nếu giao chiến một cách chân chính, hắn nhất định không đấu lại Tống tướng quân.”

“Cho nên có thể nói rằng, vì lý do đó nên hắn mới kéo chiến trường đến đồng bằng.” Quý Tư suy luận: “Bởi vì nhân mã của Vương Nhiếp nhiều hơn so với Tống Hiểu, hắn muốn lấy đông thắng ít và đồng bằng lại là nơi thích hợp, không cần phải thi triển quá nhiều chiến thuật.”

Ngao Thịnh gật đầu, xoay đầu nhìn Tương Thanh: “Thanh, ngươi cảm thấy thế nào?”

Tương Thanh trầm ngâm một lúc lại nói: “Quân tiên phong của Vương Nhiếp khẳng định là rất đông, ít nhất cũng phải gấp đôi so với Vương Trung Nghĩa. Nói theo cách khác, trận chiến đầu này phụ thuộc rất nhiều vào Vương Trung Nghĩa. Nếu gã thắng, như vậy Vương Nhiếp sẽ thiệt hại rất nặng, quân tâm rối loạn, bọn chúng không còn cách nào đánh tiếp. Nhưng nếu gã thua, Tống Hiểu sẽ rơi vào thế bị động, song đây cũng có thể là dụng ý kéo dài khoảng cách hai đội quân của họ. Vương Nhiếp chắc chắn sẽ không dám xâm phạm vào địa phận của Thịnh Thanh mà tác chiến. Hắn không có thực lực này!”

“Tống tướng quân an bài như vậy, tựa hồ y rất có tự tin Vương tiên phong sẽ thắng.” Diệp Vô Quy khẽ sờ cằm, ngẩng đầu nhìn Tương Thanh và Ngao Thịnh: “Nhưng sao y lại có được sự tự tin này? Vương tiên phong chưa từng đánh trận bao giờ, hơn nữa nhân số nhân mã lại không bằng đối phương!”

Ngao Thịnh mỉm cười, nhìn lướt qua mọi người, hỏi: “Các khanh đoán thử xem y muốn một vạn chó săn để làm gì?”

Mọi người sửng sốt. Tương Thanh nói: “Quả là kế hay! Mặt khác….ta cảm thấy Vương Trung Nghĩa không đơn giản chỉ là may mắn mà thôi. Quân lính của gã là hai vạn tù phạm… là một đám Tu La, trong khi quân của Vương Nhiếp sống an nhàn sung sướng suốt mấy năm nay, không biết chúng có thể đánh giặc được hay không!”

Tại Bá Châu, đồng bằng sông Hoàng Hà.

Vương Trung Nghĩa suất lĩnh hai vạn tiên quân phong đến đồng bằng sông Hoàng Hà trước. Theo thám tử hồi báo, nhân mã đông bắc của Vương Nhiếp cũng đã xuất chinh. Tướng quân tiên phong là Mao Ỷ Khải, mang theo năm vạn tinh binh!

“Ha ha ha!” Vương Trung Nghĩa ngữa mặt lên trời cười to. Tiếng hắn vốn to khỏe, cười rống lên, các huynh đệ binh sĩ đều nghe thấy, sau hắn lại bảo: “Ta nói các huynh đệ nghe, mọi chuyện diễn ra hệt như những gì Tống nguyên soái lường trước. Kẻ mang binh tiên phong đích xác là Mao Ỷ Khải, tổng cộng năm vạn nhân mã! Bọn chúng muốn một lưới bắt hết chúng ta tại đồng bằng này!”

Chúng tướng sĩ thoả thuê mãn nguyện cười theo. Ai nấy cũng mang dáng vẻ nóng lòng muốn xông trận. Dù sao thì việc Tống Hiểu liêu định tiên cơ chính xác cũng đã phần nào đàn áp sĩ khí của đối phương.

“Các huynh đệ, nhân mã của chúng nhiều hơn so với chúng ta. Một người của chúng ta liệu có thể tiêu diệt được ba người bọn chúng không?” Vương Trung Nghĩa rống to từ trên lưng ngựa.

“Có thể!” Tất cả mọi người đều đồng lòng hô ứng: “Đừng nói ba người, dù có mười tên lao đến lão tử cũng chém chết được chúng!”

“Tốt lắm!” Vương Trung Nghĩa mừng rỡ: “Đừng nói năm vạn nhân mã của chúng, có đến mười vạn thì chúng ta cũng đánh cho chúng tan tành luôn!” Nói xong, gã phân phó thủ hạ: “Các ngươi dựa theo phân phó của Tống tướng quân hãy mai phục kỹ càng… umm, mặt khác…Chúng ta đều phải hoá trang!”

“Hoá trang?” Một vài người, trước vốn là phó tướng của Tống Hiểu, khó hiểu hỏi Vương Trung Nghĩa: “Tiên phong, đánh giặc còn phải hoá trang nữa sao?”

“Đương nhiên rồi!” Vương Trung Nghĩa trừng mắt: “Chúng ta không hóa trang thì làm sao mà phân biệt được với quân của Vương Nhiếp?”

Các tiểu binh dở khóc dở cười: “Tiên phong, quân phục của chúng ta có ký tự khác với chúng mà!”

“Các ngươi đúng là đồ ngốc mà!” Vương Trung Nghĩa còn mắng người khác ngốc, vài binh lính vội che miệng cười trộm hắn, lại nghe hắn nói: “Nếu quần áo bị rách thì sao? Bị dính máu thì thế nào? Còn có, ta muốn chúng ta phải có khí thế hơn người! Không đánh cũng hù chết được chúng!”

Chúng tướng nghe xong, xoay mặt nhìn nhau, cảm thấy mấy lời này rất có đạo lý.

“Hắc hắc hắc.” Vương Trung Nghĩa lấy từ trong ngực áo một bức họa đồ, nói: “Ta đã cố tình chuẩn bị trước rồi! Chúng ta sẽ vẽ mặt mình giống như quỷ dạ xoa trong bức tranh này. Sau đó, các ngươi cùng lão tử đồng loạt hô to lên, cái này gọi là….ách, cái gì mà nhiều người hô to thì cái gì đó?”

Các phó tướng nghe vào, chẳng hiểu làm sao, suy nghĩ nửa ngày mới dám hỏi lại: “Lớn tiếng doạ người?”

“Đúng vậy!” Vương Trung Nghĩa vỗ đầu: “Ăn cơm trước đi! Vẽ mặt sau! Sau đó thì làm theo chỉ dẫn của Tống nguyên soái, chia nhau ra mai phục!”

“Dạ!” Các binh sĩ chia nhau ra chuẩn bị.

Một đêm vô sự. Sáng ngày hôm sau, thám tử đã chạy đến trước doanh trướng thông báo tin tức cho Vương Trung Nghĩa: “Khởi bẩm tiên phong, nhân mã của Mao Ỷ Khải đã tới bờ sông, đang chuẩn bị tiến đến đây!”

“Mẹ ôi, cuối cùng cũng đến rồi!” Vương Trung Nghĩa vỗ đùi: “Ông nội đây chờ đến mức muốn đau gan luôn! Cứ đến đây đi! Đưa tang!”

“Ai…” Phó tướng nhanh xua tay: “Tiên phong, là xuất binh, không phải đưa tang!”

“Con bà nó! Không bệnh thì cũng đánh cho đám con cháu kia thành có bệnh luôn!” Nói xong, Vương Trung Nghĩa đội nón sắt, cầm vũ khí của mình là búa sắt lớn, bước ra ngoài.

Một vài phó tướng khẽ nhìn nhau, một người vỗ vỗ người bên cạnh: “Ai, ngươi nói thử xem, tiên phong của chúng ta có giống với Trương Tam Gia năm đó không?”

Người kia dở khóc dở cười, đáp: “Ngươi đừng làm nhục Trương Tam Gia chứ, Trương Tam Gia có nhầm lẫn giữa xuất binh với đưa tang không?”

Tất cả mọi người bất đắc dĩ lắc đầu, mang binh khí đuổi theo.

Mao Ỷ Khải vừa đuổi tới bên bờ sông Hoàng Hà, ngẩng đầu nhìn phía xa xa trước mặt, chỉ thấy cờ hiệu Thịnh Thanh đang bay phấp phới. Nhân mã đối phương xếp theo hình cánh én, ở giữa là một người nam nhân cao to cưỡi hắc mã, người đó vô cùng vạm vỡ và vô cùng đen!

Mắt Mao Ỷ Khải không tốt, vội hỏi phó tướng bên cạnh: “Này, người đó có phải là Vương Trung Nghĩa không?”

“Có lẽ là vậy.” Phó tướng cũng nhìn không rõ, thầm hỏi tại sao tất cả binh lính Thịnh Thanh, cả người cả ngựa, đều đen như vậy?

Kỳ thật bọn chúng không biết, Vương Trung Nghĩa đã ra lệnh cho các binh sĩ phải bôi đen mặt, sau đó còn hóa trang mặt mình hệt như quỷ dạ xoa trong bức tranh. Màu đen là nền của gương mặt còn những họa tiết mặt quỷ thì dùng màu đỏ. Nếu đứng từ xa thì không thể nhìn rõ, chỉ thấy đấy là một hỗn hợp người đen không thể đen hơn.

Mao Ỷ Khải nhìn tấm cờ lớn bên cạnh đội quân kia, mặt cờ màu đen, ở giữa là ánh trăng màu đỏ, bên trên ánh trăng là chữ Vương, xung quanh chữ còn có thêm cả một vòng lửa vàng rực. Gã giục ngựa tiến lên, chỉ tay về phía Vương Trung Nghĩa, hỏi: “Ngươi chính là Vương Trung Nghĩa?”

Vương Trung Nghĩa xem xét hắn, thầm hỏi tên này là tên nào mà nói chuyện cứ như muỗi kêu vậy? Gã bĩu môi đứng nhìn Mao Ỷ Khải. Phó tướng bên cạnh, trước là thủ hạ của Tống Hiểu, rất am hiểu địa phận đông bắc, vội nhắc nhở Vương Trung Nghĩa: “Vương tiên phong, hắn chính là Mao Ỷ Khải.”

“Vậy sao?” Vương Trung Nghĩa nhướn mày, nói thầm, đây là tiên phong của đối phương sao? Nghĩ vậy, hắn liền rướn người lên nhìn cho kỹ càng.

Mao Ỷ Khải bị dáng vẻ kia của Vương Trung Nghĩa làm cho chột dạ, vội quát: “Này! Ngươi là Vương Trung Nghĩa phải không? Sao lại không trả lời, nhìn cái gì, chẳng lẽ ngươi bị câm điếc?”

“Bà nó, ngươi mới bị câm điếc đó!” Vương Trung Nghĩa lớn tiếng rống lại: “Cháu à, ta là cha của cháu nè!”

“Phốc…” Phó tướng thiếu điều muốn ngất xỉu, vội nhắc nhở: “Tiên phong, ngài nói nhầm rồi!”

Vương Trung Nghĩa bĩu môi: “Nhầm cái gì mà nhầm, nếu ta làm ông nội của hắn thì không phải ta thừa nhận là mình già sao!”

Giọng nói của Vương Trung Nghĩa có thể truyền xa đến vài dặm. Mao Ỷ Khải nghe rành mạch từng chữ một, tức giận đến phát run, lớn tiếng hét: “Thằng cháu điên kia! Hôm nay ông nội đây sẽ dạy cho cháu biết thế nào là lợi hại! Đến đây nào! Có gan thì đến đây đại chiến ba trăm hiệp với ông này!”

Vương Trung Nghĩa vui vẻ, cười ha ha, đáp: “Con nghe cha nói nè! Ông nội của con chết mất toi rồi! Ở đây chỉ có cha thôi! Nào, lại đây! Đại chiến ba trăm hiệp với cha nào!”

Mao Ỷ Khải cố nén cơn giận, nhủ thầm cái tên võ trạng nguyên của Thịnh Thanh này vừa điên vừa ngốc, không nên tức giận làm gì. Nghĩ, hắn lại thúc ngựa tiến lên, nói: “Đến đây! Vương Trung Nghĩa, chúng ta đơn đả độc đấu!”

Vương Trung Nghĩa lại cười ha ha, đáp: “Hây da! Con đừng nghĩ rằng cha không thương con, cha mang rất nhiều thứ đến chơi với con nè!”

Khóe miệng Mao Ỷ Khải co giật không ngừng, thầm mắng cái tên điên kia rất có bản lĩnh lợi dụng thời cơ mà lăng nhục người khác! Lòng buồn bực tức giận thế này thì còn đánh giặc nỗi gì!? Nghĩ thì nghĩ thế thôi chứ hắn không dám nói ra miệng, bằng không lại thừa nhận mình là con hắn?

Lúc này, Vương Trung Nghĩa đột nhiên phất tay ra lệnh, nói: “Người đâu! Đốt lửa!”

Mao Ỷ Khải lo lắng nhìn Vương Trung Nghĩa. Cái gì mà đốt lửa? Đang lúc khẩn trương, chợt nghe thấy tiếng pháo nổ lớn.

Quân đông bắc quân khó hiểu nhìn, không biết đối phương đánh giặc còn đốt pháo để làm gì? Đang nghĩ ngợi, chỉ thấy Vương Trung Nghĩa đột ngột lui binh, những binh sĩ đứng trước vội mang lồng sắt vẫn để sau lưng lên trước, mở cửa lồng ra. Tiếng chó sủa vang vọng cả một góc trời.

Nháy mắt, một đoàn chó săn chạy ào ra khỏi lồng sắt, hướng thẳng đến bọn chúng, trên đuôi mỗi con đều được cột thêm một vài mẫu pháo đã châm ngòi.

Mao Ỷ Khải cả kinh mở to hai mắt. Quân sĩ ai cũng sợ hãi. Đám chó săn này xem chừng đã bị bỏ đến mấy ngày rồi, miệng mồm há to đến thế kia mà. Lại nhìn Vương Trung Nghĩa, chỉ thấy gã cười ha hả: “Cha nói con nghe, Tống Hiểu nói người đông bắc tụi con thích ăn thịt chó lắm! Lần này cha đã đưa những con chó tốt nhất đến đấy!”

Chỉ một thoáng, quân đông bắc bỏ chạy tán loạn. Bầy chó săn xuất hiện khắp bốn phía, bộ dáng dữ tợn, mắt đỏ ngầu, điên cuồng xông vào cắn xé cả người và ngựa.

Đại quân đông bắc không biết phải làm thế nào, bị chó săn tấn công chỉ biết thảm thiết gào khóc. Chúng họp thành những nhóm năm, ba người cùng nhau giết đại khuyển. Chiến mã cũng bị những con chó săn hù dọa, kinh hãi cuồng hí khiến rất nhiều tướng lãnh té ngã khỏi yên cương.

Mao Ỷ Khải chỉ tập trung ra lệnh cho thủ hạ giết hung khuyển, không còn để ý đến đối phương. Nhân cơ hội đó, nhân mã của Vương Trung Nghĩa tản ra, bao vây đám loạn binh đang điên cuồng gào thét kia.

Bấy giờ, Vương Trung Nghĩa chợt hô to: “Xông lên! Giết sạch quân đông bắc, mang bọn chúng ra tế cờ cho ông!”

Các tướng sĩ đều đồng loạt hô ứng xông trận, cũng không quản tật hay nói tục của Vương Trung Nghĩa, chỉ điên cuồng chém giết.

Lúc này, đại quân đông bắc đã rối loạn, cùng lúc phải vừa đề phòng chó săn cắn vừa chống cự hùng quân kia. Chúng đã không còn lòng dạ nào để có thể tiếp tục đánh giặc. Điều đáng sợ chính là đội quân tiên phong của Vương Trung Nghĩa giết người không chớp mắt. Sự hung tợn ánh lên trong đáy mắt còn tàn nhẫn hơn cả gương mặt dạ xoa được tô vẽ kia. Cả đội quân vừa gào to vừa thẳng tay chém xuống, khiến người người run sợ. Mao Ỷ Khải cảm thấy khó hiểu, vì sao lũ chó săn này chỉ cắn xé mỗi quân đông bắc của gã mà không hề động vào, dẫu chỉ là một binh một tốt của Thịnh Thanh?

“A ha ha!” Vương Trung Nghĩa đến bên cạnh hắn, cầm bùa lớn trên tay, rộng miệng cười: “Để cha nói cho con biết, vải bó chân của quân Thịnh Thanh nhà ông đều được làm bằng da chós!”

Lúc này, Mao Ỷ Khải mới bừng tỉnh đại ngộ, chó sợ nhất chính là mùi của đồng loại, chúng tuyệt đối sẽ không dám tấn công, khó trách… Giữa lúc hắn đang miên man suy nghĩ thì một búa của Vương Trung Nghĩa đã bổ đến.

Mao Ỷ Khải vội dùng đao chống đỡ. Theo lý mà nói, dẫu có mười Vương Trung Nghĩa cũng đánh không lại một Mao Ỷ Khải, nhưng vì lòng Mao Ỷ Khải ngổn ngang tâm sự, mặt khác, cũng không ngờ rằng người này lại có khí lực lớn đến thế. Một búa vừa giáng xuống… liền khiến đao của hắn chẳng thể chống đỡ được. Trong nháy mắt,máu văng lên tung tóe, kèm theo cả thứ nhầy nhụa trong não người.

Vương Trung Nghĩa cười to: “Bà nó, thì ra lại vô dụng đến thế! Tống Hiểu, lão tử phục ngươi, về sau ngươi nói cái gì, ta sẽ nghe cái nấy!”

Hóa ra trước khi Vương Trung Nghĩa xuất chinh, Tống Hiểu đã nói riêng với gã về Mao Ỷ Khải. Khi gã và hắn đối mặt với nhau thì trong chiêu thứ nhất gã phải xuất ra toàn lực đánh vào đầu gã. Dù hắn có chống đỡ được hay không thì kết cục cũng chỉ có một, là chết!

Chủ soái đã chết, chúng tướng liền rối loạn. Tiếng trống trận dồn dập càng khiến sĩ khí nhân mã của Vương Trung Nghĩa thêm hăng hái. Tất cả đều một lòng dùng hết khả năng có thể, giết sạch năm vạn đại quân của Mao Ỷ Khải.

Cùng lúc đó, quân chủ lực phía sau của Tống Hiểu đã đẩy nhanh tốc độ, toàn lực tiến quân. Thậm chí đại quân còn đến châu thổ sông Hoàng Hà trước cả Vương Nhiếp, thuận lợi chiếm cứ địa hình, giằng co với binh mã của bọn chúng. Tống Hiểu khen thưởng Vương Trung Nghĩa. Ra lệnh cho gã treo đầu của Mao Ỷ Khải ngoài cổng doanh trại. Vương Trung Nghĩa còn mang theo một số người đến trước toàn quân vừa hạ trại của Vương Nhiếp mà hô hào: “Vương Nhiếp, ông nội của ngươi tới rồi! Ông đây sẽ đánh cho ngươi phải sợ hãi mà trốn vào bụng mẹ lần nữa!”

Cái gọi là cười người hôm trước hôm sau người cười chính là như thế. Tống Hiểu và Vương Trung Nghĩa vô cùng thống khoái trong khi Vương Nhiếp ngồi trong soái trướng, tức giận đến mức lật ngã cả soái án.

Hai ngày sau.

Lạc Đô.

Kim loan điện.

Giữa lúc lâm triều, Ngao Thịnh nhận được hồi báo đại thắng của toàn binh Tống Hiểu. Mọi người ai cũng cao hứng. Văn võ bá quan vui như mở cờ. Lúc này, bên ngoài người Vương Hi phái đến cũng xin tiếp kiến, bẩm trình Dã Lũng Kì đã cưỡng chế được Hổ tộc. Hiên tại, cả hai đại dị tộc của tây bắc đang giằng co ở giữa lòng sa mạc. Mặt khác, Hổ Vương, hổ chủ của Hổ tộc, phái sứ thần mang theo lễ vật đã đến bên ngoài hoàng thành, xin được gặp mặt hoàng thượng.

Ngao Thịnh nghe xong khẽ nhíu mày: “Gọi họ tiến vào.”

Môn quan vội vã truyền lời: Truyền sứ thần Hổ tộc vào tấn kiến.

Không bao lâu, môn quan lại tức tốc chạy vào, hồi bẩm Ngao Thịnh: “Khởi bẩm hoàng thượng, sứ thần Hổ tộc muốn được hỏi người một vấn đề trước.”

“Hử…” Ngao Thịnh vui vẻ, cười nói: “Hỏi cái gì?”

Môn quan vội tâu: “Sứ thần hỏi, hoàng thượng người có dám nhận lễ vật mà Hổ vương họ đưa tới hay không?!”

Cả triều văn võ ồ lên, cảm thấy vị sứ thần này quá ư là ngông cuồng. Ngao Thịnh chỉ cười to, đáp:”Ngươi cho hắn tiến vào. Bảo hắn mang theo cả lễ vật kia. Vô luận đó có là gì thì trẫm đều dám thu.”

Môn quan lĩnh mệnh đi ra. Không lâu sau, một nam tử khôi ngô vận phục sức dị tộc đi vào, theo sau là một vài hạ nhân đang đẩy một chiếc xe lớn vào đại điện. Xe đẩy được làm bằng gỗ, bên trên bị một mảnh lụa hồng bao phủ.

Sứ thần hành lễ trước Ngao Thịnh.

Ngao Thịnh khoát tay ngăn y: “Không cần! Chẳng hay sứ thần đến đây làm gì? Chỉ đơn thuần dâng tặng lễ vật hay ngoài ra còn có dụng ý khác. Trẫm thì lại chỉ muốn công văn quy hàng của Hổ vương các ngươi mà thôi!”

Sứ thần khẽ cười đáp: “Hoàng thượng, Hổ vương nói, lễ vật này, nếu hoàng thượng có thể nhận lấy, ngài ấy liền quy thuận, còn nếu không…vậy thì xin miễn cho.”

“Hừ!” Ngao Thịnh cười nhạt, thoáng nhìn sang Tương Thanh đang ngồi sau bình phong kia. Tương Thanh khẽ nhíu mày, ý bảo hắn phải cẩn thận đề phòng.

Ngao Thịnh gật đầu, quay lại nói với sứ thần: “Hãy lấy lễ vật của ngươi ra để trẫm xem thử!”

Lời vừa dứt, sứ thần liền cười, nâng tay xốc mảnh lụa hồng kia lên. Lúc này, mọi người mới nhìn rõ được bên trong. Phía sau mảnh lụa hồng là một lồng sắt thật lớn, ai nấy nhìn vào đều phải hít sâu một hơi. Sứ thần mở then cài của chiếc lồng to, tiếng then đánh vào nhau vang lên rợn người. Y quay sang Ngao Thịnh, nói: “Hoàng Thượng, mời nhận lễ.”

Từ bên trong lồng sắt, một tiếng gầm chói tai được rống lên, khiến mọi người không rét mà run. Đó là tiếng gầm thuộc về vua của muôn thú.

Một bóng trắng nhảy bổ ra khỏi lồng sắt. Tựa như nó đã nhận được mệnh lệnh của chủ nhân, chỉ biết một đường xông thẳng vào Ngao Thịnh…Đấy là một con hổ vô cùng to lớn, có một thân lông trắng như tuyết, điểm những đường vằn đen.

“Hoàng thượng!” Quần thần đều kinh hãi hô to. Tất cả thị vệ trong điện đều rút đao ra cẩn trọng hộ giá. Trong khi đó Ngao Thịnh vẫn duy trì tư thế ban đầu, một tay tựa vào long ỷ, nhìn chằm chằm vào bạch hổ, thản nhiên buông lời: “Thật xinh đẹp.”

Ngay khi bạch hổ xông lên long án, một bóng trắng mềm mại khác cũng chợt lao ra từ phía sau bình phong. Người ấy giáng một chưởng xuống đầu bạch hổ. Hổ kia gầm một tiếng dài sau lại ngã vào long án.

Bạch hổ chẳng có lấy một khắc để trở mình. Bạch y nhân kia đã nhấn mạnh tay vào đầu nó để chế ngự.

“Răng rắc”. Long án gãy đôi. Bạch hổ bị áp trụ nằm trên đất, ghé đầu dưới chân Ngao Thịnh, trước sau vẫn không ngừng giãy giụa. Móng vuốt của nó kéo những đường dài trên nền đất, nhưng chẳng cách nào có thể vùng ra được.

Lúc này, mọi người mới có thể nhìn rõ, người vừa lao ra từ sau bình phong vận một trường sam bạch y và quàng một chiếc khăn cùng màu. Vì động tác đả hổ vừa rồi mà tóc và khăn quàng của y khẽ phiêu động trong gió rồi lại chậm rãi rơi xuống. Thanh phu tử.

Bạch hổ cọ ngoạy nửa ngày, rốt cuộc đành phải bỏ cuộc, nằm bất động dưới chân Ngao Thịnh, vù vù thở dốc.

“Hừ.” Ngao Thịnh cười lạnh một tiếng, rũ mi mắt nhìn bạch hổ đang nằm dưới chân mình. Bạch hổ cũng ngẩng đầu đối nhãn với Ngao Thịnh. Hắn khẽ cong khóe môi, lạnh lùng nói: “Rất tốt! Lễ vật này, trẫm thích.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.