Thịnh Thế Tiểu Thư

Chương 22: Chương 22: Đào thoát (3)




Bên kia điện thoại còn vang lên thanh âm ồn ào gì đó nhưng Thịnh Mộ Triều không có hứng thú nghe tiếp cho nên đã cúp máy, hắn vứt điện thoại sang một bên, lưng dựa vào ghế dựa mềm mại, một tay đặt lên mắt che đi cảm xúc trong mắt, thân thể cũng thả lỏng hơn rất nhiều.

Có trời mới biết lúc nãy hắn nói ra những lời điên cuồng đó hắn cũng rất sợ Cừu gia tức giận làm hại Thịnh Hàm nhưng nghĩ đến có Lôi Hành Liệt bên cạnh, thằng nhóc đó chắc chắn sẽ không để Thịnh Hàm bị thương, mặc kệ là vì cậu xem Thịnh Hàm là bạn mà muốn bảo vệ hay vì Thịnh Hàm có giá trị lợi dụng đi chăng nữa, cậu cũng sẽ không đứng yên nhìn Thịnh Hàm gặp nguy hiểm, mà Cừu gia cũng vậy, ông ta chưa đạt được mục đích thì sẽ không động đến Thịnh Hàm. Thịnh Mộ Triều biết rõ lời của hắn có bao nhiêu chọc người chán ghét, đồng thời cũng khiêu chiến uy quyền của một vị lão đại nhưng Thịnh Mộ Triều vẫn không chút kiêng kỵ nói ra, không phải hắn không quan tâm sự sống chết của Thịnh Hàm mà là bởi hắn tin tưởng giá trị của tiểu công chúa Thịnh gia, đồng thời cũng tin Lôi Hành Liệt có khả năng bảo vệ cô, ít nhất là trong thời điểm này.

“Thiếu gia, cậu nói ra thân phận của Lôi Hành Liệt không sợ Cừu gia sẽ gây bất lợi cho tiểu thư sao?” Lúc điều tra camera an ninh ở khu vực gần nơi Lôi Hành Liệt ở Hàn Thư mới biết không chỉ một mình Thịnh Hàm bị bắt cóc, ngoài cô ra còn có Lôi Hành Liệt nữa. Đối với sự xuất hiện đúng lúc của Lôi Hành Liệt Hàn Thư cũng rất kinh ngạc, chuyện Thịnh Hàm kết giao thêm một người bạn mới vốn chẳng phải là bí mật gì ở Thịnh gia, Lôi Hành Liệt muốn cứu Thịnh Hàm nhưng sức lực của một đứa trẻ không thể chống chội lại hai người đàn ông cao to cho nên bọn họ mới bị đánh ngất rồi đưa đi, về sự xuất hiện của Lôi Hành Liệt Hàn Thư vẫn đang điều tra, cũng không biết là trùng hợp hay cố ý, nhưng nhìn bề ngoài thì Lôi Hành Liệt là bị Thịnh Hàm liên lụy.

“Lúc nãy cậu cũng nghe rồi đó, Lôi Hành Liệt cùng Thịnh Hàm chạy trốn rồi, Cừu gia muốn tìm ra họ cũng mất một ít thời gian.” Thằng nhóc Lôi Hành Liệt này đúng là có chút bản lĩnh, hắn không tin Cừu gia không cho người canh chừng cậu ta, nhưng cậu ta lại có thể đột phá vòng vây của Cừu gia để chạy trốn tự nhiên không phải là tầm thường, điều khiến hắn phải kinh ngạc chính là cậu ta lại chạy trốn sớm hơn dự đoán, xem ra là cậu ta biết bản thân mình không có giá trị lợi dụng, sợ Cừu gia ra tay với mình nên mới ra tay trước.

“Lôi Hành Liệt cũng chỉ là một đứa trẻ.” Hàn Thư hơi nhíu mày, hắn vẫn cảm thấy không nên đặt lòng tin ở nơi Lôi Hành Liệt, cậu tiếp cận Thịnh Hàm cũng là có mục đích, có lẽ bây giờ cậu có năng lực để bảo vệ cô nhưng nếu đối mặt với sự lựa chọn, ranh giới giữa sống và chết hắn không tin Lôi Hành Liệt có thể vì Thịnh Hàm mà hi sinh bản thân mình, huống hồ lúc này cậu chỉ là một đứa trẻ, cho dù có năng lực lớn thế nào cũng chưa chắc đã thoát khỏi sự truy đuổi của Cừu gia, hiện tại tuy đã trốn thoát nhưng chỉ sợ rất sớm sẽ bị bắt lại, đến lúc đó chọc cho Cừu gia tức giận, Thịnh Hàm cũng sẽ gặp nguy hiểm.

“Mười hai tuổi, không nhỏ.” Lúc đọc tư liệu của Lôi Hành Liệt Thịnh Mộ Triều cũng biết hắn sống cùng Lôi Khiếu Thiên hơn năm năm, khi đó Lôi Khiếu Thiên vẫn chưa có một đứa con nào, Lôi Hành Liệt là con trai đầu tiên của ông, là trưởng tử của Lôi gia, mặc dù chỉ là thân phận con riêng nhưng hắn không tin Lôi Khiếu Thiên lại không ra sức dạy dỗ cậu để trở thành người thừa kế, tuy thời gian dạy dỗ không dài nhưng ít nhiều những bài học của ông đối với cậu vẫn có giá trị, điều đó đã thể hiện qua ánh mắt của cậu. Lần đầu tiên Thịnh Mộ Triều gặp cậu là ở Thịnh gia, ngày đó mưa rơi tầm tã, cậu đưa Thịnh Hàm trở về, cậu bé đứng dưới trời mưa, thân thể bị ướt một mảnh, ánh đèn ở cửa chiếu sáng đôi mắt của cậu, đôi mắt thâm trầm lạnh lẽo, tịch mịch vô cùng, vừa nhìn Thịnh Mộ Triều liền biết cậu không hề đơn giản, cho nên hắn mới nguyện ý đánh cược, tin tưởng vào cậu một lần.

“Anh đừng quên cậu ta là con trai của ai.”

Nghĩ đến người đàn ông kia mười lăm tuổi đã lăn lộ trên giang hồ, hai mươi hai tuổi tiếp quản Lôi gia, trở thành bá chủ của một trong các thế lực lớn nhất hắc đạo thì Hàn Thư không nói nữa, xem như là miễn cưỡng bị lời nói của Thịnh Mộ Triều thuyết phục.

“Liên hệ với người bên kia ra sức tìm kiếm xung quanh biệt trang của Cừu gia, nếu thấy hai đứa trẻ chạy ra thì lập tức đưa chúng trở về.” Nghe tin Thịnh Hàm bị bắt cóc Thịnh Mộ Triều đầu tiên là kinh ngạc, sau đó lại là tức giận, đúng vậy hắn không hề lo lắng, bởi vì cho dù kẻ bắt cóc có đưa Thịnh Hàm đi đâu đi chăng nữa cũng không thoát khỏi tai mắt của hắn, Thịnh Mộ Triều sở dĩ không gấp gáp cứu cô ra là bởi vì chưa điều tra được kẻ đứng đằng sau là ai, cho dù hiện tại cứu cô về thì cũng không ngăn được đối phương lại ra tay lần nữa, không bằng một lưới bắt gọn, hiện tại đã biết được đối phương là Cừu gia thì hắn cũng sẽ cho người đi dòm chừng biệt trang của ông ta. Thân là lão đại của một gia tộc hắc đạo, biệt trang của Cừu gia tự nhiên không dễ ra vào, hắn mặc dù tin tưởng năng lực của Lôi Hành Liệt nhưng cũng không thể không chuẩn bị một kế hoạch dự phòng cho mình, dù sao lời Hàn Thư nói cũng không sai, cậu vẫn còn nhỏ, cho dù chạy trốn cũng chẳng chạy trốn được bao xa, bất quá hắn không cần cậu chạy xa, hắn chỉ cần cậu có thể ra khỏi biệt trang rồi tìm cách liên lạc với người của Thịnh gia, tự nhiên sẽ có cách thoát khỏi nơi đó.

“Vâng.”

Thịnh gia bên này đã sóng yên biển lặng, Thịnh Mộ Triều tuy lo lắng cho tình hình của Thịnh Hàm hiện tại nhưng thần sắc đã khôi phục như thường, mây đen vốn dĩ đang bao trùm cả Thịnh gia lúc này đã tan đi, khiến người Thịnh gia không tiếng động thở phào một hơi, nhưng biệt trang của Cừu gia lại không được tốt như vậy, nơi này sớm đã loạn thành một mảnh, nhìn qua náo nhiệt vô cùng.

“Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?” Thấy bên kia đã tắt máy, Cừu gia cũng không có tiếp tục giằng co nữa mà quay sang hỏi đàn em của mình.

“Em... em cũng không biết, lúc đến kho hàng thì chỉ thấy A Văn cùng A Thiên hai người bất tỉnh ở bên trong, còn hai đứa nhóc kia không thấy ở đâu cả.” Nếu là người thông minh thì khi phát hiện hai đứa trẻ biến mất chỉ cần cho người ngay lập tức đuổi theo là được, đợi sau khi bắt lại rồi bẩm báo chuyện này với Cừu gia, dù sao đối phương cũng chỉ là hai đứa trẻ chưa đầy mười tuổi, có trốn cũng chẳng trốn được bao xa, biệt trạng lại canh giữ nghiêm ngặt, người vào thì dễ nhưng muốn ra thì khó. Sở dĩ hắn gấp gáp chạy đến tìm Cừu gia là bởi vì A Văn - một trong hai người bắt hai đứa trẻ kia về đã bị đánh chết, một người còn lại bị đánh bất tỉnh, một trong số anh em chết, tất nhiên là phải bẩm báo cho Cừu gia, dù sao đây cũng là chuyện liên quan đến mạng người, nếu Cừu gia trách tội bọn họ gánh không nổi.

“Mau, mau cho người đi tìm hai đứa nó về đây!” Cừu gia tức đến mức vò đầu bức tóc, nào còn có bộ dạng đắc ý giống như vừa nãy.

“Em đã cho người đuổi theo rồi ạ, rất nhanh sẽ nhận được tin tức.” Trước khi hắn chạy đến đây bẩm báo đã cho người đi lật tung cái biệt trang này lên, nếu phát hiện hai đứa nhóc kia sẽ lập tức bắt lại rồi giam cầm, quan trọng nhất là phải hỏi cho ra là ai đã đánh chết A Văn.

“Thế thì tốt!” Cừu gia hài lòng gật đầu, tâm tình cũng tốt hơn vài phần, chạy trốn thì chạy trốn, dù sao biệt trang của ông chính là lớn, muốn cùng ông chơi trốn tìm ông cũng không ngại, đối phương chỉ là hai đứa con nít hỉ mũi chưa sạch, muốn tìm cách thoát khỏi nơi này còn khó hơn lên trời, hơn nữa Cừu gia đối với cách làm việc của thuộc hạ mình cũng rất yên tâm, rất nhanh sẽ có thể bắt bọn chúng lại, chuyện này sẽ được giải quyết, trong lúc đầu óc đang rảnh rỗi thì ông không khỏi suy nghĩ về lời mà Thịnh Mộ Triều vừa nói, về đứa con của Lôi gia.

Lôi gia cùng Cừu gia đều là gia tộc thuộc giới hắc đạo, đều là người đồng đạo tự nhiên là nhận thức lẫn nhau, bất quá nhận thức thì nhận thức nhưng cũng không có giao thiệp quá gần, mỗi vị lão đại đều có âm mưu muốn thâu tóm các thế lực lân cận để làm bá chủ một phương, Lôi gia như vậy, cừu gia cũng vậy, nhưng Cừu gia lại không làm được như Lôi gia. Lôi gia vốn dĩ là gia tộc lâu đời của giới hắc đạo, dưới trướng đã có không ít gia tộc phụ thuộc, kể từ ngày Lôi Khiếu Thiên lên nắm quyền Lôi gia ngày càng bành trướng, nắm quyền Thượng Hải cùng các tỉnh lân cận, trở thành bá chủ một phương khiến người khác không thể kinh thường.

Cừu gia vốn dĩ chỉ là gia tộc nhỏ, vừa mới bước chân vào giới hắc đạo chưa đầy trăm năm, gót chân miễn cưỡng xem như đứng vững nhưng nếu đem so với ngọn núi là Lôi gia vẫn là không bằng, Cừu gia không cam chịu yếu thế cho nên muốn mở rộng thế lực ra ngoài, cấu kết cùng một số đại gia bên Thái để mua bán ma túy. Lúc đầu Cừu gia chỉ muốn mua bán với người nước ngoài, dù sao cũng là dân tộc ta, tự nhiên là sẽ không tự đầu độc người tộc ta, nhưng về sau thấy lợi nhuận càng lớn, ông liền nổi lên lòng tham muốn mang thứ đồ vật đó về bán cho người trong nước, nói là mượn đường Thượng Hải để vận chuyển một số thứ nhưng thật ra là muốn đem thứ không tốt lành này thâm nhập sâu vào Thượng Hải, để ông có thể đứng vững một chân ở nơi này. Tuy nhiên ở Thượng Hải là Lôi gia làm chủ, mặc dù là người đồng đạo nhưng trong mắt người của Lôi gia Cừu gia bọn họ chẳng khác nào con tép con tôm, vốn không xứng cùng bọn họ bàn bạc chứ đừng nói là ngồi cùng một cái bàn, huống hồ nếu để Cừu gia mang đồ vật vào đây bán thì chợ đen ở Thượng Hải không còn là do Lôi gia chiếm lĩnh nữa, Lôi gia thân là bá chủ sơn lâm, tất nhiên là không muốn nhường vị trí, hay để người khác ngồi cùng vị trí với mình, vì vậy Cừu gia mới đi tìm Thịnh Mộ Triều.

Tuy nói Thượng Hải là do Lôi gia làm chủ nhưng ngoài mặt Thịnh gia vẫn là gia tộc có quyền lực nhất, huống hồ quan niệm “Một núi không thể có hai hổ” đã ăn sâu vào tiềm thức mỗi người, đều là người đứng đầu, Cừu gia không tin Thịnh gia không có dã tâm muốn chiếm lĩnh Thượng Hải, diệt trừ Lôi gia, cho nên mới hướng cành ô liu về phía Thịnh gia, đáng tiếc ông lại gặp Thịnh Mộ Triều. Thịnh Mộ Triều trước giờ làm việc mặc dù ngang ngược tùy hứng nhưng hắn cũng là người thông minh, chuyện không có lợi với gia tộc hắn tự nhiên là không làm, mặc dù nói “Một núi không thể chứa hai hổ” nhưng bởi vì có Lôi gia cùng Thịnh gia cho nên Thượng Hải mới có thể cân bằng, Lôi gia nắm quyền hắc đạo, Thịnh gia nắm quyền bạch đạo, làm cán cân cho Thượng Hải, để những thế lực khác không ngo nghe rục rịch, cho nên đối với việc “mượn đao giết người” Thịnh Mộ Triều không có hứng thú, cho nên hắn mới từ chối.

Thịnh Mộ Triều từ chối dẫn đến khiến Cừu gia bất mãn, cho người đi bắt cóc Thịnh Hàm làm con tin, không ngờ lại xuất hiện một tên trình giảo kim, đàn em của Cừu gia thấy vậy bèn bắt luôn trở về, vốn dĩ đối với thằng nhóc đột nhiên xuất hiện lại không có giá trị lợi dụng, giữ lại chỉ thêm ngán đường cho nên Cừu gia mới cho người đi xử lí cậu, không ngờ Thịnh Mộ Triều lại cho hắn một tin tức động như vậy.

Thằng nhóc mà người của hắn “tiện tay” bắt tới lại là con trai của... Lôi Khiếu Thiên!

Đây đúng là tin tức khiến người khác phải mất ngủ mà!

Mặc dù Cừu gia có ý định cấu kết với Thịnh gia để diệt trừ Lôi gia nhưng Thịnh gia không đồng ý, dù có dã tâm nhưng Cừu gia thân đơn thế bạc tự nhiên không dám chủ động đi tìm Lôi gia gây sự, hiện tại không ngờ con trai của Lôi Khiếu Thiên lại chạy đến trong tay ông, ông cũng không biết nên vui hay nên buồn nữa.

“Nhưng mà...” Thuộc hạ ngập ngừng, bộ dạng muốn nói lại thôi.

“Còn chuyện gì sao?”

“A Văn chết rồi.”

“Sao lại chết?!” Cừu gia sửng sốt.

“Lúc phát hiện thì A Văn đã chết, A Thiên thì bị đánh bất tỉnh.”

“Ai làm?!” Trong giọng nói ẩn ẩn mang theo phẫn nộ không rõ, dù sao A Văn, A Thiên cũng là đàn em của ông, mặc dù đàn em dưới trướng Cừu gia không ít nhưng điều ông bận tâm hơn là mặt mũi của bản thân, có câu “đánh chó phải nể mặt chủ”, huống hồ đây lại còn là địa bàn của ông, không những đánh mà còn giết người của ông, ông không tức giận sao được?!

Người đàn ông trầm mặc, không có ngay lập tức trả lời, hiển nhiên chính bản thân hắn cũng không thể xác định ai là người ra tay giết A Văn cũng như đánh A Thiên, trong kho hàng chỉ nhốt hai đứa nhóc mà Cưu gia cho người bắt về, A Thiên ở bên ngoài canh giữ, hiện tại hai đứa trẻ kia biến mất không thấy, trong kho hàng lại chỉ thấy A Thiên bất tỉnh cùng cái xác của A Văn, người bình thường sẽ đặt nghi ngờ lên hai đứa nhóc kia, nhưng nói thế nào đó cũng là trẻ con, làm sao có thể giết chết một người lớn được? Cũng có thể nghĩ theo một hướng khác là có người vào giải cứu hai đứa nhóc kia, bị A Văn cùng A Thiên phát hiện nên sau đó xử lí luôn hai người họ, chỉ là biệt trang canh phòng nghiêm ngặt, người khả nghi đột nhập chuông cảnh báo sẽ reo lên, cho nên trường hợp này có chút không khả thi, bất quá nếu là ngay từ đầu người đó đã ở trong biệt trang thì dễ dàng thực hiện điều này, chẳng lẽ ở bên cạnh Cừu gia có nội gián?!

“Nói đi!”

“Cái đó... lúc em mở cửa kho hàng thì chỉ thấy A Văn cùng A Thiên nằm đó, mà A Văn thì chết rồi.” Chuyện nội gián hắn không dám nói bậy, dù sao mỗi vị lão đại đều đặc biệt đa nghi, nếu đối phương biết được bên cạnh mình có nội gián thì sẽ hành động cực đoan để tìm ra nội gián, trước khi điều tra rõ ràng mọi chuyện hắn tự nhiên không dám nói lung tung trước mặt Cừu gia, để tới lúc đó không tìm ra nội gián người chịu tội phải là hắn.

“Cho nên ý mày là... hai đứa con nít tao cho người bắt về đã giết A Văn?” Vừa dứt lời Cừu gia liền nở nụ cười khinh khỉnh, hiển nhiên ông đối với lời này của mình còn cảm thấy buồn cười, một đứa con nít là con nít, hai đứa con nít cũng là con nít, làm sao có thể ra tay giết người?

“Chuyện này em cũng không dám chắc chắn.” Người đàn ông mím môi, không dám tùy tiện kết luận.

“Trước tiên hãy đi tìm hai đứa kia về rồi hỏi rõ mọi chuyện sau.” Một trong số thuộc hạ của ông chết đây không phải chuyện nhỏ, bất quá tìm kiếm Thịnh Hàm cùng Lôi Hành Liệt quan trọng hơn, bởi vì hai đứa trẻ đó đều xuất thân bất phàm, một đứa là tiểu công chúa của Thịnh gia, một đứa là con trai của bá chủ hắc đạo Lôi gia, nếu có thể bắt trở về giữ ở trong tay chắc chắn sẽ trở thành một con cờ quan trọng.

“Vâng.”

“Thằng nhóc đó... nhất phải giữ mạng nó lại, cả hai đứa nó đều không có đứa nào chết cả!” Cừu gia cũng không thể xác định được lời của Thịnh Mộ Triều là thật hay giả nhưng trước tiên phải giữ mạng của thằng nhóc đó lại đã, sau khi bắt lại thì ông sẽ đích thân tra hỏi, nếu cậu thật sự là con trai của Lôi Khiếu Thiên như lời Thịnh Mộ Triều nói thì ất sẽ có giá trị lợi dụng, đối với ông trăm lợi mà không có hại!

~~~

Kho hàng, một giờ trước.

Từ lúc bị người đàn ông vứt xuống đất Thịnh Hàm liền nằm yên bất động, mặc dù biết đối phương đã đi rồi nhưng nhớ đến lời dặn vừa nãy của Lôi Hành Liệt, phải ngoan ngoan nghe lời cậu, cho nên cậu chưa có lên tiếng thì cô sẽ không mở mắt, chính là vào lúc này bên tai đột nhiên truyền đến tiếng động “xột xoạt, xột xoạt”, Thịnh Hàm nghĩ rằng trong phòng có chuột nên không thể không mở mắt ra, liếc nhìn một cái.

Ánh đèn lập lòe trên trần khiến cô cảm thấy hơi nheo mắt, sau khi nhìn kỹ mới xác định được tiếng động vừa nãy không phải là do chuột gây ra mà là do người, hơn nữa còn là người quen, Thịnh Hàm thầm cảm thấy may mắn, bởi vì từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, đối với những con vật sống trong hang rảnh như chuột, bọ, gián Thịnh Hàm chưa từng tiếp xúc qua, vốn dĩ chưa từng tiếp xúc thì chính là không sợ, nhưng con gái vốn chỉ yêu thích những động vật đáng yêu như chó, mèo, còn đối với những con vật như chuột, bọ, gián thì luôn ôm tâm lí sợ hãi.

Lôi Hành Liệt lúc này đã ngồi dậy, hai tay vẫn đang hoạt động để cởi dây trói, dây trói trên người cậu từ lúc ở trên xe đã lỏng, bởi vì đám người đó thấy cậu vẫn hôn mê bất tỉnh cho nên cũng không có kiểm tra xem dây trói đã buột chặt hay chưa, huống hồ đối với bọn họ cậu chỉ là một đứa con nít, sẽ không gây ra bất lợi gì cho bọn họ, phòng bị tâm tự nhiên là buông lỏng. Nếu lần này người bọn họ bắt chỉ có một mình Thịnh Hàm thì có lẽ suy nghĩ này của bọn họ là đúng, cô ngốc nghếch như vậy, ngay cả cách tháo dây trói cũng không biết, mơ mơ hồ hồ bị bắt cóc còn tin rằng chúng chỉ là bọn bắt cóc tống tiền bình thường, nhận tiền chuộc xong sẽ thả mình, nhưng cậu không giống, từ nhỏ Lôi Khiếu Thiên đã huấn luyện cậu vô cùng khắc nghiệt, ông ta muốn cậu mạnh lên bằng cách tức giận nên mới cho một đám người đánh đập cậu, mặc dù những ngày tháng đó đặc biệt gian khổ nhưng ít nhất vẫn có ích trong lúc này.

Dây trói lỏng lẻo, Lôi Hành Liệt lấy răng giựt ra, chưa đầy một phút thì hai tay đã có được tự do, cậu tháo luôn dây trói ở dưới chân, trong chớp mắt cậu từ một người đang bị trói nhanh chóng trở thành người tự do, hai tay hai chân đều có thể nhảy nhót khiến Thịnh Hàm có cảm giác bản thân mở mắt không đúng cách, vì sao cùng bị bắt cóc mà hoàn cảnh giữa cô và cậu lại khác biệt đến vậy?

“Ngồi dậy, tôi cởi trói cho em.” Lôi Hành Liệt quay đầu, nhìn thấy Thịnh Hàm đang mở to mắt nhìn mình, bộ dạng giống như một con thỏ nhỏ bị kinh động, nhìn bộ dạng này của cô cậu cũng không cảm thấy kinh ngạc, lúc cô mở mắt ra thì cậu đã cảm nhận được, bởi vì từ lúc mở mắt đến giờ cô vẫn luôn nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt nóng rực không chuyển dời chỗ khác, cậu tự nhiên là cảm nhận được.

“Anh...”

“Nhỏ tiếng một chút.” Rất có thể bên ngoài vẫn còn người, dù sao nơi này cách âm rất tốt, cậu cũng không có nghe thấy âm thanh bên ngoài nên cũng chẳng thể xác định có người canh gác ngoài cửa hay không, tuy nhiên bọn họ vẫn nên cẩn thận mới tốt. Đổi lại là bình thường, chỉ có một mình Lôi Hành Liệt cậu cũng không có lo nhiều như vậy, dù sao cậu cũng được huấn luyện từ nhỏ, mặc dù thân thể này nhỏ nhắn nhưng đây cũng là một lợi thế, hơn nữa trên đời có rất nhiều cách thoát, không nhất thiết là phải cứng đối cứng với bọn họ, chính là lúc này cậu lại mang theo đứa con chồng trước là Thịnh Hàm, nếu thật sự đối mặt với nguy hiểm tự nhiên không thể bảo hộ cô được, không thể bảo hộ nhưng lại càng không thể bỏ mặc.

Thịnh Hàm nghe thấy giọng nói nghiêm nghị của Lôi Hành Liệt thì bất giác im miệng, lúc này cậu đã quay sang tháo dây trói cho cô, bởi vì nút thắt dây trói có chút phức tạp, hơn nữa ngay từ đầu Thịnh Hàm không có làm theo lời cậu để làm lỏng dây trói cho nên muốn cởi dây trói thì phải mất một chút thời gian. Trong kho hàng để đầy đủ loại vật dụng, chủ yếu là đồ vật đã cũ nhưng vì còn giá trị sử dụng nên không có vứt đi, Lôi Hành Liệt cùng Thịnh Hàm ngồi một góc trong gian phòng, trên đầu bọn họ là một bóng đèn điện nhỏ, ánh đèn không đủ chiếu sáng khắp căn phòng nhưng cũng đủ khiến Thịnh Hàm nhìn thấy sắc mặt của Lôi Hành Liệt lúc này.

Cậu hơi cúi đầu, mi dài rũ xuống, gương mặt bình tĩnh không cảm xúc, đường nét gương mặt cậu rõ ràng rất tuấn tú, chỉ là do làn da ngâm đen nên khiến người khác không nhìn thấy rõ ngũ quan của cậu, bất quá đôi mắt cậu lại sáng chói như sao trời khiến cô không thể rời mắt. Nhìn xuống chút nữa là bàn tay vừa nhỏ vừa đen lại gầy gò đang tìm cách tháo dây trói trên tay cô, bàn tay cậu hoàn toàn đối lập với bàn tay trắng noãn nhỏ nhắn của cô, hai bàn tay đặt cùng một chỗ phá lệ chói mắt, nhưng đó không phải là điều cô quan tâm, trong lúc tháo dây trói cho cô tay cậu tránh không khỏi chạm vào tay cô, Thịnh Hàm lúc này chỉ mới tám tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ, cho nên đối với chuyện tay cậu chạm vào tay cô cô cũng không có phản ứng thái quá, cô có thể cảm nhận được vết chai từ bàn tay cậu, xem ra từ nhỏ cậu đã ăn không ít cực khổ, nếu không tuổi còn nhỏ mà sao tay đã lưu lại vết chai mỏng.

Không gian rơi vào yên tĩnh, chỉ nghe thấy hô hấp của hai người, Thịnh Hàm chăm chú nhìn Lôi Hành Liệt, còn cậu thì lại nghiêm túc tháo dây trói không có nhìn cô, sau một hồi giằng co rốt cuộc cậu cũng tháo được dây trói cho cô, nhìn làn da non nớt trắng nõn in lại vết hằn của dây thừng, đáy mắt cậu hơi tối lại nhưng cũng không có nói gì.

Được giải thoát Thịnh Hàm hết xoa tay lại sờ cổ, da thịt cô vốn dĩ phấn nộn mềm mại, hiện tại chỗ nào cũng đau nhức không thôi, đặc biệt là ở cổ, mặc dù không thể nhìn thấy nhưng cảm giác đau đớn vẫn còn khiến cô không chút nghi ngờ cổ mình cũng lưu lại một mảnh xanh tím.

“Đau sao?” Nhìn động tác của cô, Lôi Hành Liệt thấp giọng mở miệng.

“Ân...”

Lôi Hành Liệt hơi liếc mắt, thầm nghĩ đúng là công chúa được nuông chiều từ nhỏ, một chút khổ sở cũng không chịu được.

Tựa hồ như cảm nhận được ánh mắt châm biếm từ Lôi Hành Liệt, Thịnh Hàm nhanh chóng thu hồi tay đang xoa bóp cổ, cô hơi cúi đầu, che giấu ủy khuất trong mắt.

Có lẽ cậu không có mở miệng nói ra nhưng cô biết cậu đang nghĩ gì, hai người họ quen biết nhau cũng được một thời gian, đối với tình tính của cậu cô cũng coi như hiểu rõ, không dám tự nhận cực kỳ hiểu thấu nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được đôi điều về tính tình của cậu. Từ lúc nhận thức đến nay cậu chưa bao giờ đối với cô cười qua một lần nào, có lẽ vì cậu cũng giống Kiều Ly, không thích cười nên cô cũng không trách cậu, chính là cậu cũng chưa bao giờ cho cô sắc mặt tốt, cô không biết cậu ở trước mặt người khác thế nào nhưng ở trước mặt cô cậu lúc nào cũng duy trì dáng vẻ lạnh lùng âm trầm, đối với bộ dạng nhiệt tình của cô cậu cũng không động lòng chút nào, nhiều lúc cậu còn tỏ vẻ khinh bỉ chỉ số thông minh của cô, thậm chí còn chê cô ngốc nghếch, khinh thường dáng vẻ yếu ớt của cô, tỏ vẻ xem thường bộ dạng kiêu ngạo như công chúa kia của cô, bất quá những thứ này cô đều không để trong lòng.

Trước giờ bên cạnh Thịnh Hàm đều là những người mang mặt nạ để tiếp cận cô, chỉ có Kiều Ly là đối xử với cô thật lòng, hiện tại có thêm một Lôi Hành Liệt cùng cô kết bạn, cô tự nhiên là vui vẻ, cho nên dù Lôi Hành Liệt có nói lời khó nghe thế nào đi chăng nữa, hay thậm chí cậu không nói mà dùng ánh mắt biểu đạt tất cả thì cô đều không trách cậu. Nhưng mà không trách là một chuyện, không để trong lòng là một chuyện, không có nghĩ cô sẽ không suy nghĩ về nó, không buồn bã vì điều này, kỳ thực Thịnh Hàm là một đứa trẻ vô cùng nhạy cảm, mặc dù nhìn ngày thường cô có vẻ lạc quan yêu đời, đối với những chuyện xung quanh không hề bận tâm nhưng đáy lòng cô vẫn sẽ suy nghĩ về nó, chỉ là cô rất ít khi biểu hiện ra ngoài mà thôi.

Lôi Hành Liệt nghĩ rằng, bản thân cậu ở trước mặt Thịnh Hàm che giấu rất tốt, mặc kệ là thái độ hay mục đích của mình, cậu đều chưa từng nói ra mà chỉ dùng ánh mắt để biểu hiện, bất quá ngày thường cậu thường xuyên cúi đầu nên người khác không thể nhìn thấy cảm xúc bị che giấu trong đôi mắt đó, chính là Thịnh Hàm có thể cảm nhận được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.