Thịnh Thế Tiểu Thư

Chương 6: Chương 6: Lôi Hành Liệt




Bất kì gia đình, thành phố, quốc gia nào thì thứ đầu tiên mọi người xem trọng nhất của một con người chính là thành tích của họ, ở Hoa Hạ cũng vậy, những trường học có tiếng ở S thị năm nào cũng tạo điều kiện để phát triển nhân tài, ngay từ tiểu học đã có rồi, người nào có thành tích đứng đầu trường ngoại trừ được khen thưởng còn sẽ nhận được học bổng, không cần biết gia thế mọi người ra sao nhưng chỉ cần có người có được thành tích đứng đầu thì gia đình và nhà trường đều cảm thấy vinh dự.

Lôi Hành Liệt, học sinh vừa mới nhập học vào học kì mới đã gây ra không ít sóng gió, sóng gió đầu tiên chính là thành tích thi vào trường của cậu đứng đầu toàn khối lớp 6, là người duy nhất đạt điểm tối đa có tư cách lấy được học bổng của trường tiểu học Nam Hoa, sóng gió thứ hai mà cậu gây ra chính là ngoại trừ giáo viên ra thì tất cả học sinh trong trường đều không thích cậu, học tập thì giỏi nhưng giá trị vũ lực bằng không, cho nên ngày thường có không ít người bắt nạt, con người này tuy có thành tích tốt nhưng ngày thường trôi qua vô cùng nhạt nhẽo, không có người nào nhớ đến sự tồn tại của cậu.

Giữa hành lang khối lớp 4, cô bé mặc chiếc váy hồng dưa vào cạnh cửa sổ của một lớp học, nghe cô bạn bên cạnh kể những thứ mình biết về người tên Lôi Hành Liệt, đôi mắt cô lập lòe không rõ, minh bạch có thần, giống như những vì tinh tú trên bầu trời, vô cùng đẹp mắt, đợi sau khi Kiều Ly nói xong, quay đầu nhìn lại chính là thấy một màn này, đôi mắt xinh đẹp của Thịnh Hàm không hề che giấu sự ngưỡng mộ.

Ngưỡng mộ?

Kiều Ly xác thực bản thân là không có nhìn lầm, tuy gương mặt Thịnh Hàm không có biểu cảm gì đặc biệt nhưng đôi mắt của cô nàng lại không hề che giấu sự ngưỡng mộ.

Thịnh gia tiểu công chúa lại ngưỡng mộ một người có thành tích tốt nhưng lại bình thường đến mức không thể bình hơn được nữa như Lôi Hành Liệt?

Phát hiện điều này Kiều Ly hơi kinh ngạc, làm bạn từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy trong mắt Thịnh Hàm xuất hiện tia ngưỡng mộ với một người, mà người đó lại không phải là cô, khiến cô có chút... tức giận.

Kiều Ly phồng má, chết cũng không thừa nhận việc bản thân ở trong lòng bạn thân lại có địa vị thấp hơn một người mà bạn thân chỉ mới vừa gặp không bao lâu.

“Không ngờ anh ấy giỏi như vậy...” Thịnh Hàm cảm thán nói một câu, thành tích của cô cũng không tệ, vẫn nằm top mười của lớp nhưng khó mà có thể đánh đồng với những người đứng đầu trong trường, ở trong lớp thành tích của Kiều Ly là tốt nhất, cho nên được mọi người gọi là “học bá” nhưng hiện tại theo cô thấy, Kiều Ly vẫn còn cách vị trí “học bá” này rất xa, người đứng đầu toàn trường như Lôi Hành Liệt mới xứng đáng nhận được danh hiệu này.

Kiều Ly mà biết được suy nghĩ này của bạn thân nhất định sẽ nhịn không được mà đánh người, không đúng... đối với cách thể hiện cảm xúc rõ ràng như vậy, Kiều Tiểu Ly không thể nào làm được, cho nên cô nàng chỉ có thể ngầm ngùi tức giận, ôm một cơn tức trong lòng đến mức nội thương.

“Nếu anh ấy có thành tích tốt như vậy sao cậu lại không nhớ đến anh ấy?” Dù sao Kiều Ly cũng là học sinh giỏi đại diện của khối lớp 2, đối với những người có thành tích tốt của các khối khác không phải là nên nhớ rất rõ sao?

Vì sao khi cô nhắc đến cái tên này, Kiều Ly lại không nhớ đến?

“Còn không phải là bởi vì sự tồn tại của anh ấy trong trường này rất thấp sao?” Kiều Ly thở ra một hơi, gương mặt trẻ con thoáng qua tia phiền muộn, trí nhớ của cô không phải là rất tệ, hầu hết những thứ cô nhìn qua một hai lần thì rất khó mà quên được, vậy mà đối với người có thành tích đứng đầu toàn trường như Lôi Hành Liệt cô lại không nhớ ra được, chính bản thân cô còn cảm thấy kì lạ huống hồ là Thịnh Hàm.

“Vốn dĩ tớ sẽ không quên những người có thành tích tốt như anh ấy, tuy nhiên ngoại trừ tên anh ấy trên bảng thông báo ra thì những thứ khác về anh ấy tớ đều không biết chưa kể đến việc anh ấy lại học khối lớp khác, cho nên nhất thời tớ nghĩ không ra.” Còn có một nguyên nhân khác nữa mà cô chưa kể đến chính là cô chưa từng gặp anh trai Lôi Hành Liệt này, người này rất ít khi xuất hiện ở trong các kì thi của trường, ngày thường cũng không nghe thấy tin tức đặc biệt gì về cậu, mà ngoại trừ đối thủ của cậu ra thì những người khác đối với sự tồn tại của cậu đều làm lơ, Kiều Ly chỉ mới học lớp 2, so với lớp 6 còn tận bốn năm, cô cũng chỉ là trẻ con, ngày thường ngoại trừ học thì là chơi, đối với các tin tức không cần thiết thế này tất nhiên là không quan tâm đến.

“Sự tồn tại của anh ấy ở ngôi trường này rất thấp sao?” Thịnh Hàm mím môi, trong giọng nói mang theo sự khó chịu mà chính bản thân cô cũng không nhận thấy.

“Không phải là thấp mà là hoàn toàn không có.” Kiều Ly tuy không muốn đả kích bạn thân nhưng so với việc nói ra sự thật đả kích Thịnh Hàm thì không bằng nói ra tất cả mọi chuyện, dù sao khi nghe cô nàng kể lại mọi chuyện ngày hôm qua cô cũng không ngờ được anh trai mà Thịnh Hàm gặp trong hẻm nhỏ lại là Lôi Hành Liệt.

“Vì sao?” Thịnh Hàm hỏi lại, trên gương mặt để lộ sự nôn nóng không rõ, cô không biết rằng đối với chuyện của Lôi Hành Liệt cô luôn có thái độ đặc biệt quan tâm, chỉ là giờ phút này cả Thịnh Hàm và Kiều Ly đều còn rất nhỏ, nhất thời không thể phát hiện sự quan tâm này là gì.

“Chuyện này... có lẽ là bởi vì xuất thân của anh ấy...” Kiều Ly ngập ngừng, ánh mắt đảo qua xung quanh một lượt, nhận thấy không ít ánh mắt đang nhìn hai người, vì vậy cô kéo Thịnh Hàm đi vào một góc, tránh đi tầm mắt của mọi người.

Nơi này là khối lớp 4, tất cả mọi người ở tầng này đều nhận thức nhau, đột nhiên xuất hiện hai cô bé xa lạ, nhìn qua là biết không phải học sinh của khối lớp 4, hơn nữa hai người ngoại hình lại cực kì đáng yêu, khiến người khác không khỏi nhìn thêm một chút.

“Xuất thân của anh ấy làm sao?” Kiều Ly trước giờ luôn thẳng thắng, lần đầu tiên cô nhìn thấy Kiều Ly có bộ dạng ngập ngừng khó nói như vậy, trong lòng cũng rõ ràng xuất thân của Lôi Hành Liệt không được tốt.

“Cậu cũng biết trường Tiểu học Nam Hoa này là trường lớn nhất đồng thời cũng là ngôi trường tốt nhất S thị, cho nên những người ở nơi này đều là phú nhị đại giàu có, những người sống với tầng lớp bình dân được vào học ở đây thật sự là hiếm vô cùng, mà Lôi Hành Liệt chính là một trong số hiếm đó.” Gia cảnh của cô cũng không mấy tốt như những phú nhị đại của trường này nhưng so với nhiều người cũng là rất tốt, cha mẹ Kiều đều là người có nghề nghiệp ổn định, hàng tháng tiêu phí không ít nhưng cuộc sống của cô cũng đầy đủ tiện nghi, không giống như Lôi Hành Liệt, ăn mặc nhơ nhác khiến nhiều người chê cười.

Kiều Ly cũng hiểu cho gia cảnh của Lôi Hành Liệt, cha mẹ không còn, phải ở với cậu mợ, cậu mợ của cậu cũng có con trai cho nên đối với cậu không tốt cũng là điều dễ hiểu, nhưng sự phân biệt đối xử giữa cậu và Hứa Diệc đúng là khiến nhiều người cảm thấy câm phẫn, đồng thời cũng cảm thấy thương hại cho cậu, rõ ràng hai người sống cùng một nhà nhưng mỗi khi đến trường Hứa Diệc đều mặc quần áo mới tơm tắc và sạch sẽ, còn cậu lại hoàn toàn trái ngược, đôi khi trên người cậu chỉ có một chiếc quần cọc bà áo thun, bởi vì học sinh tiểu học không cần mặc đồng phục cho nên nhà trường cũng là không nói gì, chỉ có thể nhắm mắt cho qua mọi chuyện.

“Hoàn cảnh gia đình anh ấy... không tốt sao?” Bản thân Thịnh Hàm lớn lên dưới sự bao bọc của Thịnh gia, cho nên đối với sự phân biệt giàu nghèo gì đó cô hoàn toàn hiểu rõ, trong suy nghĩ của cô mọi người đều như nhau, không có chuyện người giàu làm bạn với người giàu, người giàu lại không thể làm bạn với người nghèo. Giống như việc kết bạn với Kiều Ly, mặc dù Kiều Ly không có nói qua gia cảnh của cô ấy nhưng tài liệu của cô sớm đã đặt trong phòng khách của Thịnh gia, cha mẹ Thịnh đối với việc cô không phản đối nhưng họ vẫn muốn cô có nhận thức đúng đắn, họ có thể không phân biệt thân phận nhưng không phải loại người nào cũng có thể kết bạn, lúc đó Thịnh Hàm vẫn không hiểu rõ cha mẹ cô làm vậy là có ý gì, cô vẫn kiên quyết muốn kết bạn cùng Kiều Ly, tài liệu về Kiều Ly cô cũng không có đụng đến, ngày hôm sau nó liền biến mất, mà thái độ của cha mẹ cô cũng là nghe theo ý cô, chỉ cần cô vui vẻ là được, hiện tại nghe Kiều Ly nói vậy cô mới phát hiện bản thân vẫn còn có rất nhiều thứ chưa hiểu rõ, cũng giống như hiện tại, rõ ràng thành tích của Lôi Hành Liệt rất tốt nhưng ở trong trường lại không có ai nhớ đến anh ấy, sự đối đãi như vậy... quả thật là không công bằng.

“Nghe nói gia đình anh ấy không được tốt lắm, anh ấy sống cùng cậu mợ, người gọi Hứa Diệc lúc nãy chính là em họ của anh ấy, còn cụ thể thế nào tớ cũng không rõ ràng.” Những chuyện này là lúc tham gia cuộc thi thố với trường khác do Nam Hoa tổ chức, ở phòng chuẩn bị cô vô tình nghe được, anh chị trong trường bàn tán về người đứng đầu của trường rất vô tư, hoàn toàn không chút cố kỵ có một học sinh lớp dưới như cô ở đó, chỉ là khi đó cô đối với cái tên Lôi Hành Liệt này không quá hứng thú cho nên cũng không có quan tâm nhiều, không ngờ hiện tại lại dùng đến lờ nói của những anh chị đó, thật sự mà nói nếu Thịnh Hàm không chú ý đến Lôi Hành Liệt thì có lẽ cô cũng chẳng nhớ đến chuyện này.

“Huống hồ đó chỉ là lời đồn thổi, mọi người cứ nói quá lên, cậu đừng có tin.” Thấy vẻ mặt trầm ngâm của Thịnh Hàm, Kiều Ly lập tức quy những lời nói mà cô vừa nói thành lời vớ vẩn, mà trong lòng cô cũng nghĩ như thế, dù sao sự thật thế nào chỉ có người trong cuộc là rõ ràng, lời qua miệng người khác thì sẽ không còn đáng tin nữa.

Thịnh Hàm rũ mắt, mi dài che đi đôi mắt khiến người khác không biết cô đang nghĩ gì, chỉ thấy môi nhỏ mím lại, đường nét của gương mặt non nớt nhăn lại thành một đường, bộc lộ sự khó chịu. Lúc này Thịnh Hàm không khỏi nhớ đến lần đầu tiên cô gặp Lôi Hành Liệt trong hẻm nhỏ, hình ảnh cậu bé gầy gò ốm yếu, nhu nhược đến mức chỉ có da bọc xương, rõ ràng là lớn hơn cô nhưng so với cô còn muốn lùn hơn, cậu bé ngồi trong cơn mưa, nước mưa thấm ướt cả quần áo cậu, mang theo vài phần thê lương cam chịu, so sánh với Hứa Diệc một thân quàn áo sạch sẽ thì càng thêm trái ngược, hai người rõ ràng là kẻ dưới đất, người trên trời, khác nhau một trời một vực!

Biết được điều này không hiểu sao đáy lòng Thịnh Hàm lại dâng lên một cảm giác câm phẫn, cô cảm thấy không đáng cho cậu, vì sao cùng là anh em thế nhưng giữa hai người lại bị đối xử khác biệt như vậy?! Bất quá lại nghĩ đến bản thân, Thịnh Hàm hơi ảo não, cô vẫn còn quá nhỏ, có rất nhiều chuyện cô vẫn không thể nào hiểu hết được, hoàn cảnh gia đình hóa ra cũng ảnh hưởng đến địa vị của bản thân trong xã hội, không... là ở trường học.

Thật ra trường học là một mô hình xã hội thu nhỏ, lớp học là một công ty, giáo viên chủ nhiệm là đại Boss, bạn bè cùng lớp là đồng nghiệp, cho nên bất kể là ở trường học hay ngoài xã hội, rất nhiều người đều xem trọng địa vị hơn là thành tích, đặc biệt là ngôi trường nổi tiếng như Nam Hoa, càng nổi tiếng thì càng thu hút nhiều phú nhị đại.

“Tiểu Hàm...” Kiều Ly còn chưa kịp nói xong thì chuông vào lớp đã vang lên hai tiếng “Reng reng”, lúc này cô mới phát hiện hóa ra nãy giờ bọn họ đã nói chuyện đến hết giờ ra chơi, những người ở ngoài hành lang lúc này cũng bắt đầu vào lớp, trên hành lang vắng vẻ hẳn đi, nghĩ đến bản thân cũng phải vào lớp, Kiều Ly lôi kéo Thịnh Hàm.

“Chuông reo rồi, Tiểu Hàm chúng ta về lớp trước đi.”

“Còn anh ấy...” Cô dùng cả thời gian ra chơi cũng không thể có được tin tức của cậu, hiện tại có được rồi thì lại không có thời gian đi tìm cậu.

“Lát nữa ra về chúng ta cùng đi gặp anh ấy, tớ biết anh ấy học lớp nào, được không?” Biết rõ Thịnh Hàm cố chấp Kiều Ly cũng không có khuyên can nhiều, chỉ là cô cảm thấy Lôi Hành Liệt dù sao cũng học trong trường này, chuông reo rồi thì cậu cũng sẽ vào học, giờ này nếu bọn họ có đi tìm cậu chưa chắc đã tìm được, như vậy không bằng vào học trước để ra về rồi đi tìm cậu cũng đâu muộn?

“Được rồi.” Thịnh Hàm nghĩ cũng đúng nên thỏa hiệp, hai người nhanh chóng đi theo đường cũ mà trở về lớp học, lúc vào lớp thì mọi người cũng đã ngồi đông đủ, giáo viên cũng đã đứng trên bục, chuẩn bị giảng bài, thấy hai người vào trễ thì chỉ nhắc nhở vài câu rồi thôi.

Tiểu học vốn không học nhiều bao nhiêu, ngồi trên lớp một lúc là đến giờ tan học, lúc chuông tan học vang lên mọi người lập tức ồ ạt chạy ra khỏi phòng học, rất nhanh trong lớp chỉ còn lại vài người.

“A Ly, chúng ta đi thôi.” Thịnh Hàm gấp không chờ nổi mà nahnh chóng bỏ tất cả sách vở vào cặp, sau đi đến bên bàn Kiều Ly, bộ dạng nếu không phải đang đợi Kiều Ly đi cùng thì cô nàng sớm đã ôm cặp đi trước.

Kiều Ly có chút bất đắc dĩ: “Được rồi, xong ngay đây.” Lần nào cũng là cô đợi Thịnh Hàm, lần này lại đến lượt Thịnh Hàm hối thúc cô, cảm giác này đúng thật là... một lời khó nói hết.

Lúc hai người định đi ra khỏi lớp thì giáo viên trên bục đột nhiên gọi Thịnh Hàm lại, hai người hai mặt nhìn nhau, không rõ là có chuyện gì nhưng vẫn ngoan ngoãn đi đến trước mặt giáo viên.

Thịnh Hàm cảm thấy hơi kì quái, mọi ngày có chuyện gì giáo viên đều gọi Kiều Ly thay vì cô, do Kiều Ly nằm trong ban cán sự của lớp mà cô thì không, đột nhiên hôm nay lại gọi cô lại, chẳng lẽ là có chuyện gì?

“Thịnh Hàm, sáng nay người nhà em có gọi cho nhà trường nhắc nhở, sau khi tan học mong em hãy ra cổn trường ngay, xe đã ở bên dưới chờ em rồi.”

Thịnh Hàm sửng sốt, phản ứng đầu tiên là đi đến bên cửa sổ, xác nhận xem lời giáo viên nói là thật hay giả, quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen đang đậu xe trước cổng trường, ngoài cổng trường có không ít phụ huynh đang đợi rước con, loại xe nào cũng có, bất quá loại xe vừa lớn vừa đắc tiền như chiếc này, đúng là khiến người khác cảm thấy chói mắt. Thịnh Hàm không khỏi nghĩ đến lời nói của anh trai ngày hôm qua, có lẽ vì ngày hôm qua cô tự ý đi về khiến cho cả nhà lo lắng cho nên hôm nay mới cho người chờ sẵn trước cổng, hơn nữa còn gọi điện cho nhà trường... lại nhớ đến sáng nay tài xế đưa cô đi học đã đổi thành người khác, so với người trước kia càng thêm cứng rắn và không dễ thân thiện thì cô có chút phiền muộn.

“Thịnh Hàm, em mau xuống dưới đi, đừng để người nhà chờ lâu.”

“Dạ...” Gương mặt Thịnh Hàm như ăn phải ớt cay, nhăn thành một đống nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp lại.

Giáo viên đi rồi, Kiều Ly mới đi đến bên cửa sổ, cũng thấy được chiếc xe hơi màu đen đang đậu bên dưới, nhìn đến vẻ mặt ngậm ngùi cay đắng của bạn thân, không cần nghĩ cũng biết nhất định là có liên quan đến chuyện ngày hôm qua Thịnh Hàm về muộn.

“Tiểu Hàm, cậu tính sao đây?” Thật ra cô cảm thấy hành động lần này của người nhà Thịnh gia cũng không sai, bọn họ làm vậy là muốn tốt cho Thịnh Hàm, cha mẹ Thịnh bận rộn công việc không có thời gian chăm sóc cô, anh trai Thịnh thì bận học tập, cũng không có thời gian quan tâm cô, ngày thường chỉ có tài xế đưa rước Thịnh Hàm đi học, vậy mà ngày hôm qua tài xế đến muộn một chút Thịnh Hàm suýt nữa đã mất tích, người nhà Thịnh gia đề cao cảnh giác như vậy cũng đúng thôi.

Tính cách Thịnh Hàm ngây thơ đơn thuần, không giống như cô, độc lập tự chủ, cha mẹ Kiều thường xuyên vắng nhà, trong nhà ngoại trừ dì Triệu thì cũng chỉ có một mình cô, ngày thường cũng là cô tự mình đi học rồi về nhà một mình, cho dù cô có đi lạc cũng biết hỏi đường để về nhưng Thịnh Hàm thì khác, cô ấy là công chúa sống trong lâu đài, nếu không có người chỉ dẫn, cô ấy sẽ không biết bản thân nên làm gì.

“A Ly, giúp tớ đối phó với người dưới đó một chút được không?” Thịnh Hàm kéo tay bạn thân, dùng sức nài nỉ van xin đối phương giúp đỡ, bất quá bộ dạng này của cô nàng không phải năn nỉ người ta mà là đang làm nũng thì đúng hơn.

“Sao?” Kiều Ly hơi kinh ngạc, nhìn xuống chiếc xe bên dưới, ngoại trừ cửa kính xe ra thì không thể nhìn thấy người bên trong thế nào.

“Hôm nay tài xế của tớ vừa đổi, cậu không biết đâu, anh trai đó vô cùng lạnh lùng và không thân thiện, ngoại trừ anh tớ ra thì không nghe ai hết.” Nói đến tài xế vừa mới đến nhận chức hôm nay, Thịnh Hàm chỉ nhận xét có hai từ, chính là “tảng băng”, con người này trẻ tuổi thì trẻ tuổi, đẹp trai thì đẹp trai, lại có cơ bắp, bất quá tính tình... Thịnh tiểu công chúa tỏ vẻ, hoàn toàn đối nghịch với tính cách hay bán manh của cô, cô tin chắc anh trai cô chính là dựa vào tính cách của cô mà tìm một người có tính cách hoàn toàn đối lập để trừng trị cô đây mà, nhớ trước kia bác tài xế kia thương yêu cô bao nhiêu, đến người này... bỏ qua đi, không muốn nói nữa.

“Cho nên cậu nhất định phải giúp tớ!”

Kiều Ly có chút chần chờ: “Nhưng mà...” Không phải cô không muốn giúp Tiểu Hàm nhưng đối phương dù sao cũng là do người nhà cô ấy phái đến, huống hồ Tiểu Hàm cũng nói ngoại trừ anh trai cô ấy ra thì vị tài xế này sẽ không nghe lời bất kì ai, một người không giỏi giao tiếp như cô làm sao có thể giúp Tiểu Hàm đối phó với người đó được chứ?

“Cậu chỉ cần kéo dài thời gian, đừng để người đó vào đây tóm tớ là được rồi.”

“Nhưng mà...”

“Quyết định vậy đi, đúng rồi Lôi Hành Liệt học lớp nào nhỉ?”

“Lớp 6 ban nhất.” Kiều Ly theo phản xạ mà trả lời.

“Được rồi vậy nhé, tạm biệt.” Dứt lời Thịnh Hàm liền quay người rời khỏi lớp học, trong lòng vui vẻ đi kiếm người bạn mới mà bỏ quên đi người bạn thân thiết này, trong phòng học nháy mắt chỉ còn lại một mình Kiều Ly đứng ở nơi đó.

“Thịnh Tiểu Hàm, cậu... giỏi!” Kiều Ly nghiến răng nghiến lợi, rốt cuộc cũng chỉ nói một câu như vậy, cô nàng thất tha thất thiểu tựa đầu vào mặt kính cửa sổ nhìn chằm chằm vào chiếc xe bên dưới, trong lòng thầm nghĩ phải giúp Thịnh Hàm thế nào mới tốt đây?

Thịnh Hàm chạy ngược lại với những người lớp trên đang đi xuống lầu, càng lên cao hành lang càng thêm vắng vẻ, cho đến khi đến tầng cao nhất thì hành lang sớm đã không còn một bóng người, không gian yên tĩnh chỉ có tiếng bước chân của cô khiến cô có chút sợ hãi nhưng nghĩ đến rất nhanh liền có thể gặp lại cậu thì cô đột nhiên cảm thấy can đảm hẳn lên.

“Lớp 6 ban nhất, lớp 6 ban nhất, đây rồi.” Thịnh Hàm tìm một lượt, rốt cuộc cũng tìm được nơi cần tìm nhưng cửa phòng đóng chặt, không gian yên tĩnh khiến cô không biết trong phòng học giờ phút này có còn người hay không nhưng đã đến đây cô chỉ đành thử kiểm chứng một phen.

“Cạch.” Cánh cửa phòng học bị đẩy ra, đối diện với cô là dãy cuối cùng của lớp học, lúc này có một bóng dáng nhỏ nhắn ngồi bên cửa cô, quay lưng về phía cô, cô không thấy rõ mặt người đó, chỉ có thể lờ mờ đoán được cậu là nam sinh bởi vì tóc cậu ngắn, đầu tóc hơi rối, cậu mặc một chiếc áo thun và chiếc quần cọc hơi tối màu, để lộ bắp tay và bắp chân chỉ có da bọc xương, làn da ngâm đen dưới ánh nắng mặt trời càng trở nên nổi bật.

Trong lớp học giờ này vắng tanh, không còn một ai, không gian yên tĩnh đến đáng sợ, cậu ngồi một mình nơi đó, ánh mắt hướng về phía cửa sổ, nhìn qua có vẻ cô đơn vắng lặng, mang một cảm giác thê lương khó nói.

“Lôi... Anh Lôi Hành Liệt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.